K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng...
Đọc tiếp

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng ,định bụng ngủ thêm tí nữa thì bỗng cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập phía bên ngoài ,lúc này Quân cũng giật mình thức dậy ,dụi dụi mắt hỏi Lan :
– Ai gõ cửa dữ vậy em ?
– Em cũng không biết nữa ,để em ra xem sao .
Lan vội bước xuống giường ,thắp cây đèn dầu lên rồi bước ra mở cửa ,cánh cửa vừa hé mở Lan như chết điếng người đánh rơi cả chiếc đèn trên tay,cô vội khép cửa thật nhanh rồi tựa người giữ chặt cánh cửa ,miệng cô ú ớ :” Ma .. ma …cứu ..em ..cứu …em anh ơi “ ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Lan ,Quân liền chạy thật nhanh ra ,lo lắng hỏi :
– Có chuyện gì vậy em ?
Lan sợ tái xanh mặt mài , lắp bắp trả lời :
– Ma .. ma .. anh ơi .
Quân vẫn chưa kịp định thần thì lại có tiếng vỗ cửa rất mạnh vang lên ,kèm theo giọng nói của một người đàn ông :
– Lan mở cửa ra , tao Hùng nè … chồng con Nhung nè ,biết mày về nên tao qua thăm mày đây ,sẵn tiện nói với mày ít chuyện , đi tỉnh mấy năm mà mày quên mặt tao rồi hả .mày mở cửa ra coi .
Lan vẫn đang rất hoảng sợ không biết làm thế nào thì người đàn ông đó lại nói tiếp :
– Trời sáng bét rồi mà mày còn định ngủ nữa hả ?
Lúc này Quân mới chợt hiểu ra vấn đề ,rồi quay sang nói với Lan :
– Đúng rồi em ,em thử nghĩ đi trời đã sáng rồi thì làm gì có ma , mở cửa ra xem sao đã .
Lan nhìn Quân suy nghĩ một hồi bình tĩnh rồi mới từ từ hé cửa ra ,phía bên ngoài đúng thật là Hùng chồng của Nhung ,nhìn vẻ mặt anh ta Lan vẫn cảm thấy rất sợ , Lan lúc này giữ thái độ thận trọng ,mở cửa xong là nép sau Quân ngay . Lan ấp úng :
– Anh là người hả ?
Hùng tỏ ra khó hiểu ,lớn giọng :
– mày khùng hả , chẳng lẽ là ma . rồi mày không định cho tao vô nhà hả ?
Lan ngượng ngùng đáp :
– Dạ em xin lỗi , Anh vào nhà chơi … để em ra sau pha ít trà nóng .
Lan định quay lưng đi thì Hùng ngăn lại :
– Thôi ,thôi …trà nước gì tao qua thăm mày chút ,nói ít chuyện rồi tao đi liền à .
Hùng cởi cái nón tay bèo xuống ,làm lộ rõ làn da rám nắng đặc trưng của người dân miệt vườn chính hiệu , nhìn không có vẻ gì là đáng sợ ,thấy vậy Lan cũng đỡ được phần nào lo lắng . Hùng bước vào nhà ngồi xuống bộ ván ngựa , anh phẩy phẩy cái nón cho khô mồ hôi một hồi rồi nói :
– Chiều hôm qua , tao đang cuốc mấy dòng khoai ở mé bờ đê thì thấy mày đang trên đường đi về nhà , tao định gọi lại nói chuyện chút mà không kịp nên thôi để sáng nay qua nói luôn nè . chuyện là vầy , hôm nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ tao , nên tao qua đây báo mày hay ..
Nói xong ,Hùng không giấu được vẻ mặt u buồn .Còn Lan và Quân thì nhìn nhau ngạc nhiên , Lan vội quay lại nhìn Hùng hỏi :
– Anh nói hôm nay là đám 49 ngày của Nhung ?
Hùng thở dài đáp :
– Ừ . hôm đó vợ tao nó đi làm đồng về hơi muộn , trời thì mưa gió ầm ầm nó núp lại dưới góc cây nên bị sét đánh chết , cả gương mặt cháy đen hết .
Lan sững sờ vì câu nói của Hùng , mọi thứ dường như rối tung cả lên , Lan vẫn chưa thông suốt được , nên hỏi Hùng thêm lần nữa :
– Anh Hùng , thật tình đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá giờ em không hiểu gì hết , giờ em nói chuyện này ra nếu có gì sai xin anh đừng giận em nha .
Hùng trố mắt nhìn Lan :
– mày nay sao vậy , có gì thì nói đi tính tao đó giờ biết giận ai .
Lan lưỡng lự nói :
– Anh nói nay là đám 49 ngày của Nhung , nhưng sao đêm qua Ba em nói là vợ chồng anh mất cách nay một năm rồi ?
Câu nói của Lan làm Hùng thốt lên kinh hãi :
– Trời đất , mày đi đường xa về nhà nên bị trúng nắng rồi hả , nói khùng điên gì vậy . chú hai mất cũng gần cả năm rồi ở đâu ra mà nói . lúc chú thiếm mất không thấy mặt mũi mày đâu hết , vợ chồng tao thấy tội quá nên ngày nào cũng qua lao dọn nhà cửa đợi mày về đó , hôm nay qua tao cũng định nói chuyện này nè … mày thiệt tệ hết sức .
Nghe xong cả Lan và Quân ngẩn người thêm lần nữa , mặc dù là ban ngày nhưng cái lạnh dường như len lõi khắp cơ thể họ , Hùng lại nói tiếp :
– thiếm hai bệnh mất không bao lâu , thì chú hai vì thương nhớ quá ít lâu sau cũng ngã bệnh rồi mất luôn , hôm chú hai mất là ổng nằm trên cái võng này nè , trên miệng còn ngậm điếu thuốc rê nữa ,tao mà không qua chắc cái xác trương phình lên luôn quá .
Lan rưng rưng nước mắt nhìn chiếc võng tre , rồi đưa mắt nhìn lên bàn thờ … di ảnh ba mẹ Lan lại xuất hiện lần nữa đôi mắt họ đượm buồn , Lan không cảm thấy sợ , mà cảm thấy bản thân có tội vô cùng , tội bất hiếu nặng nề chồng chất trong trái tim cô , Lan tựa đầu vào vai Quân khóc nức nở , Quân hiểu được vội ôm chặt Lan vào lòng . Nhìn thấy cảnh này Hùng cũng xót lòng xót dạ . Hùng chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi Lan :
– thôi chuyện cũng rồi mày khóc chi nữa . à mà Lan ,khi nãy mày nói đêm qua xảy ra nhiều chuyện thật ra là chuyện gì , rồi mày còn nói chú hai bảo là vợ chồng tao chết hết rồi , sao tao nghe thấy kì lạ vậy ? mày nói tao nghe rõ ràng coi .
Lan đưa tay lao nước mắt ,rồi bình tâm kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua cho Hùng nghe . nghe xong Hùng tái xanh mặt mày nói :
– gì mà ghê vậy mậy . vậy là mày gặp ma rồi . Nhưng … mà ..tao thấy không sao đâu chú hai dù gì cũng là ba mày , chắc ổng nhớ mày quá nên về thăm thôi . còn con vợ tao theo tao nghe mấy ông bà già xưa nói người chết chưa đến 49 ngày thì họ sẽ không biết mình chết đâu , nên nó mới qua thăm mày đó . mà nói gì thì nói tao mà gặp kiểu đó chắc chỉ có ị ra quần . giờ tao mới hiểu ra tại sao mày vừa gặp mặt tao mà sợ đến như vậy .
Lan ngượng ngùng xin lỗi Hùng , Hùng khua tay rồi nhìn sang Quân :
– Đây là bạn trai mày hả Lan , chút nữa dẫn qua nhà tao dùng cơm luôn nha !
Lan gật đầu nói :
– Dạ , chút nữa em với ảnh sẽ qua .
– vậy thôi tao về trước à , còn chuẩn bị cơm canh cúng nữa .
Nói xong Hùng đứng dậy đội nón ra về , Quân nhìn Lan trầm tư một hồi rồi nói :
– Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra , đến giờ anh vẫn còn chưa hết kinh hãi .
Lan ngước nhìn di ảnh ba mẹ thoáng buồn rồi nhẹ giọng :
– Thôi , giờ anh với em chuẩn bị qua thắp cho con Nhung nén nhang đi .

Lan bước cùng Quân trên con đường quen thuộc ngày nào , cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh gương mặt đượm vẻ u buồn , Lan lại nhớ về ba mẹ . họ đi cũng gần đến nhà của Hùng chợt Lan khựng lại vẻ mặt suy tư kì lạ , Quân thấy vậy cũng dừng lại hỏi :
– em sao vậy ? thấy không khỏe trong người hả ?
Lan ngước nhìn Quân nhíu mài nói :
– Em thấy cảnh vật xung quanh có điều gì đó lạ lắm mà em lại không nghĩ ra nó lạ chỗ nào .
Quân nhìn Lan lo lắng :
– Anh thấy có gì lạ đâu , chắc tại em mệt quá đó . thôi qua nhà anh Hùng xong rồi anh đưa em về nghỉ ngơi sớm cho khỏe lại
Lan khẽ gật đầu rồi bước tiếp cùng Quân . cuối cùng họ cũng đến nhà Hùng , vừa đến cổng rào là đã nghe mùi nhang khói nồng nặc , bóng dáng Hùng thì đang loay hoay dọn mâm cơm trong nhà ,Lan đưa mắt nhìn cây mận cạnh hàng rào làm cô bồi hồi nhớ về Nhung , lúc rời quê đi tỉnh làm ,Lan còn cùng Nhung tưới nước cho cây mận , mà giờ đã âm dương hai ngã , cô nhìn kỹ thì cây mận vẫn y như ngày nào không cao lên tí nào nữa . Thấy bóng Lan và Quân trước sân Hùng vội chạy ra :
– Hai người đến rồi à . vào nhà ngồi đi tôi đốt sấp vàng mã cho vợ xong rồi mình dùng cơm .
Lan sực nhớ ra mình chưa mua đồ cúng cho Nhung nên vội nói với Hùng :
– Thôi chết , để em với anh Quân chạy ra chợ mua ít trái cây cúng Nhung ,khi nãy đi vội quá em mất . anh Hùng đợi hai đứa em tí nha .
– trời ơi mày bày vẽ chi , vào thắp nén nhang cho vợ tao là được rồi .
– vậy coi sao được , anh đợi tụi em chút thôi chợ gần đây mà , vậy nha tụi em đi đây .
Nói xong Lan kéo tay Quân đi nhanh , Hùng đứng đó nhìn theo . Từ nhà Hùng ra đến chợ chỉ mất ít phút , nói là chợ nhưng thật ra chỉ là nơi người dân trong xóm đem những thứ có được như rau củ trồng được hay vật dụng thủ công ra bày bán , thậm chí còn không có sạp,họ chỉ bày hàng ra đất thôi , dân ở đây gọi là chợ “chồm hổm” . đến nơi Lan đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy chỗ bán trái cây của dì sáu ,Lan đi đến chào hỏi :
– Con chào dì sáu
Dì sáu đang ngồi sắp xếp lại trái cây , nghe giọng nói vội kéo chiếc nón lá lên ngẩng nhìn ,Dì sáu nhận ra Lan liền tươi cười đứng dậy:
– Lan hả con , trời đất quỷ thần ơi con về khi nào vậy ? lâu lắm rồi mới gặp lại con ,nay dẫn cả bạn trai về nữa hả.
Lan cũng tươi cười đáp :
– Dạ , con mới về hồi chiều hôm qua , Dì sáu vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Ừ , dì khỏe . con nay đi đâu đây ?
– Dạ , nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ anh Hùng đó Dì sáu nên con ra đây mua ít trái cây cúng nó .
Nghe đến đây Dì sáu nét mặt biến sắc lùi lại một bước , bà tháo chiếc nón lá trên đầu xuống rồi nói :
– Con nói sao Lan ? hôm nay là đám 49 ngày của con .. con .. Nhung . mà .. mà ai nói cho con biết như vậy ?
– Dạ , thì là anh Hùng chồng Nhung đó Dì sáu , anh ấy đang dọn cơm cúng ở nhà đó . vừa nãy con có ghé nhà ảnh mà quên mua chút gì đó cúng cho Nhung nên chạy ra đây mua ít trái cây nè .
Nghe xong lời của Lan , Dì sáu như thất kinh hồn vía , mặt cắt không còn giọt máu , bà lắp bắp hỏi tiếp :
– Con .. con … nói là vừa gặp thằng Hùng ở nhà nó hả ?
– Dạ , đúng vậy ! sáng sớm anh Hùng còn qua nhà báo tin cho con hay , nên con mới biết hôm nay là đám 49 ngày của Nhung . mà có chuyện gì vậy Dì sáu , mặt Dì sao tái nhợt vậy , bộ Dì không khỏe hả ?
Dì sáu đưa mắt nhìn Lan , rồi lại đưa mắt nhìn Quân .tay bà run lên bần bật , nói với giọng run run :
– Lan … hai đứa con … gặp ma giữa ban ngày rồi . Dì khuyên hai đứa nên tìm thầy về giải nạn đi .
Lan và Quân nghe xong trố mắt nhìn nhau , Lan vội hỏi :
– Dì sáu nói gì con không hiểu , gặp ma giữa ban ngày là sao hả Dì ?
– Trời đất ơi , Thằng Hùng với con Nhung , hai đứa nó… chết cả năm nay rồi thì thứ bây gặp là .. là .. ma chứ là gì . nghe bây kể mà Dì sởn hết gai ốc nè .
Lan trợn mắt kinh hãi liền hỏi kỹ lại :
– Dì nói là họ chết gần cả năm rồi hả ? sao có thể như vậy được , con với anh Quân vừa mới gặp anh Hùng đây mà .

📷

Dì sáu giậm chân xuống đất hùi hụi :
– Bởi vậy Dì mới nói con gặp ma . hai vợ chồng nó đi làm đồng về núp mưa dưới cây to bị sét đánh chết cả người co cụm lại xém chút không nhận dạng được luôn đó . người trong xóm góp công góp sức chôn hai vợ chồng nó sau nhà , hôm chôn hai đứa nó cũng có mưa gió sấm chớp ghê lắm ,còn điều đáng sợ hơn nữa là lúc khâm liệm vào quan tài máu miệng hai đứa nó cứ tuôn ra ,mắt mở trân trân ai vuốt cũng không nhắm lại ,chôn xong được mấy ngày thì cái mộ đất của hai đứa nó nứt ra nhìn ghê lắm , Dì đây ở cạnh nhà nó sợ đến mất ngủ mấy hôm liền , giờ kể lại còn sợ tái cả mặt đây này .
Nghe xong cả Lan và Quân cũng hoảng sợ , trong thời gian ngắn mà lại có nhiều chuyện tà quái xảy ra như vậy , Lan quay sang nói với Dì sáu :
– Không được , con phải quay lại đó xem thử mọi chuyện là như thế nào .
Dì sáu vội ngăn lại :
– Con điên hả Lan , rõ ràng con bị nó ám rồi , dì khuyên con nên tìm thầy về giải nạn đi .
Quân nhìn Lan rồi tiếp lời Dì sáu :
– Anh thấy em nên nghe lời dì sáu đi , mọi chuyện càng ngày càng kì quái rồi , lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay đâu .
Lan mặc dù rất sợ nhưng vẫn hạ quyết tâm :
– Em phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra , ban ngày ban mặt thì ma làm sao xuất hiện được , nếu có thật là như vậy đi nữa em tin con Nhung và anh Hùng sẽ không hại em .
Dì sáu chen ngang :
– Lan , con nói vậy là con không tin lời Dì sáu hả ? hai vợ chồng nó thật sự chết rồi .
– không phải con không tin Dì , chỉ là con không tin ma lại xuất hiện ban ngày thôi , con phải quay lại xem thử , anh Quân nếu sợ thì anh cứ ở đây để em đi một mình .
Quân nhíu mài khó chịu :
– Em nói gì vậy , có đi thì anh cũng đi với em .
Dì sáu thở dài :
– Dì khuyên con hết lời rồi , bị nó hại thì đừng có trách .
Cả hai người họ vội bươc quay lại nhà Hùng , đến cửa thì quả đúng thật căn nhà hoang tàn kì lạ khác xa lúc nãy , cây mận cũng héo khô gốc rễ , mái nhà đỗ nát hoang tàn , Lan và Quân chậm rãi bước vào nhà , Lan cẩn trọng đẩy cánh cửa mục nát làm bụi bay tứ tung ,cô khua tay xua tan đám bụi ,lúc này mọi thứ dần hiện ra trước mắt họ là bàn thờ cũ kĩ bám đầy bụi và trên đó là tấm hình của hai vợ chồng Nhung với ánh mắt kì lạ ,lư hương thì lâu ngày không ai thắp nằm lăn lốc trên bàn thờ tơ nhện vương đầy ,Lan lại nhìn xuống cái bàn đặt giữa nhà thì cô vô cùng kinh sợ khi thấy một mâm cơm cúng vẫn còn mới nhưng mọi thứ trong đó toàn là dòi bọ đục khoét thức ăn , Quân đưa tay nắm lấy tay Lan , tay Quân lúc này cũng toát cả mồ hôi lạnh , hai người từ từ bước ra nhà sau ,ánh mắt của vợ chồng Nhung trên bức ảnh tựa hồ đang dõi theo họ từng chút từng chút một , vừa đến cửa nhà sau bỗng có một con mèo đen nhảy sồ từ góc nhà vào người Lan làm cô té ngã hét toáng lên , Quân vội đỡ Lan dậy trấn an :
– Không sao , không sao đâu em . chỉ là con mèo thôi , nó chạy mất rồi . mình ra sau xem thử coi có ngôi mộ nào không ?
Lan bình tĩnh gật đầu rồi bước ra sau nhà ,Quân đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền giật mạnh Lan nói :
– Em nhìn kìa .
Lan nhìn theo hướng mắt của Quân , phía gần đó quả thật có hai ngôi mộ đất bị nứt làm đôi , cô căng mắt nhìn kỹ đúng là có cả ảnh của vợ chồng Nhung trên bia mộ , Lan và Quân lùi lại mấy bước vì hoảng loạn , đầu óc như quay cuồng , Lan lẩm bẩm trong miệng “ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy ?” trong lúc chưa định thần được thì bỗng có một tiếng động lớn phát ra phía sau lưng họ ,hai người giật mình quay lại , nhìn vào phía trong nhà thì thấy cái lư hương nằm trên bàn thờ lúc nãy bễ nát trước cửa nhà sau , chưa hết thất kinh hồn vía thì có tiếng một con mèo kêu ma mị như trẻ em khóc vang lên phía bên kia hàng rào , cả hai người họ lại quay sang hướng âm thanh phát ra , lúc này Lan đã ôm siết lấy Quân run lên bần bật , họ nhìn qua hàng rào thì thấy con mèo đen lúc nãy đang phục nằm trên một ngôi mộ mắt nhìn phía họ , Lan khẽ nói với Quân :
– Phía bên đó là nhà của Dì sáu mà , sau lại có ngôi mộ ở đó được , lúc trước qua nhà Dì chơi em có thấy ngôi mộ nào đâu .
– chắc là mộ người thân của Dì sáu đó .
– Dì sáu là người sứ khác đến với lại trước giờ dì ở một mình mà .
Cả hai nhìn nhau như cùng nghi ngờ điều gì đó , họ từ từ bước đến cạnh hàng rào , lúc này con mèo đen lại kêu lên một tiếng đáng sợ rồi vụt chạy mất ,đám chim chóc gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi , Quân cố nhìn vào tấm bia mộ xem là ai , khi nhận ra anh liền lắp bắp nói :
– Đó .. chẳng phải là ….
Lan thì thào trong miệng :
– ….. Dì sáu !
Đột nhiên có một tiếng cười ma quái vang lên từ phía ngôi hai ngôi mộ của vợ chồng Nhung . làm cho Lan và Quân giật nảy người , Quân nhanh trí chộp tay lan kéo chạy đi thật nhanh ,họ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch không dám ngoáy lại nhìn , vô tình lại chạy thẳng về hướng chợ ,họ ngừng lại thở một hồi , Lan ngước nhìn quang cảnh khu chợ thì không thấy một bóng người chợt nhận ra điều bất thường mà mình luôn suy nghĩ từ khi trở về đến giờ là gì , liền quay sang nói với Quân :
– Anh .. anh còn nhớ em từng nói khung cảnh xung quanh trong xóm có điều kì lạ không ?
Quân vừa thở vừa trả lời :
– Anh nhớ chứ ,thật ra có điều gì kì lạ hả em ?
– Đến giờ em mới nhận ra , mọi thứ ở đây không hề thay đổi gì so với lúc em rời quê lên tỉnh làm , mọi người mà chúng ta từng gặp, họ cũng không khác gì lúc trước , không hề già đi . em càng lúc càng thấy sợ rồi . không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở nơi này .
Vừa nói dứt câu , một cơn gió lạ thổi đến làm cát bụi bay mù mịt bay cả vào mắt làm hai người họ không thấy gì cả ,đầu óc mụ mị và rất đau điều kinh hãi hơn là khi họ mở mắt ra là trời đã tối rồi , ánh trăng vằng vặt nửa mảnh trên cao soi xuống mặt đất , không gian im ắng đến rợn người , họ nín thở quan sát thấy khi chợ đã hoang tàn sơ xác tựa như đã lâu lắm rồi không ai buôn bán ở nơi này , lâu lâu lại có tiếng cú mèo vang lên thê lương . cả Lan và Quân chỉ biết trơ mắt nhìn nhau lo sợ ,Lan tiến sát lại gần Quân khẽ nói vào tai Quân :
– Anh có biết lại chuyện gì xảy nữa không , thật sự em sợ đến không đứng nỗi nữa rồi .
– Anh cũng không biết nữa . Nhưng em đừng sợ có anh ở đây mà .
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Quân còn hoang mang hơn cả Lan ,Quân đưa tay nhìn đồng hồ thì thấy là 12h đêm .Quân giật mình thốt lên :
– chuyện …chuyện này là sao ?
Lan lo lắng hỏi Quân :
– Có chuyện gì hả anh ?
– Em nhìn xem , giờ là 12h đêm … nhưng điều lạ là … 12h đêm của ngày hôm qua .
– 12h đêm của ngày hôm qua là sao , anh nói gì em vẫn chưa hiểu ?
– Vậy mà em không hiểu hả , thật ra mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ thôi ,nhưng ma đưa lối quỷ dẫn đường làm ta bị ảo giác tưởng đã trải qua một ngày nữa .anh cảm giác trong xóm này có điều gì đó kì quái lắm .
– ý anh nói là… chúng ta thật sự bị ma quỷ nó ám sao ?
Quân đưa mắt nhìn quanh ,rồi khẽ gật đầu :
– Em nói xem nếu không phải ma quỷ thì là thứ gì ?
………( Vẫn còn tiếp …)

0
 Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm...
Đọc tiếp

 Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm để ý đến người khách mới vào. Bà ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hai người đàn ông ngồi bên cạnh bà không hề nhìn về hướng cô. Khi tàu dừng lại ở ga tiếp theo, người đàn ông mặc áo đen ngồi cạnh cô gái đứng dậy. Bỗng nhiên, ông ta cầm lấy tay cô gái, kéo cô ra khỏi tàu dù đây không phải là bến đỗ của cô bé và cô cũng không hề muốn xuống tàu. Khi chỉ còn 2 người trên sân ga, cô gái hoảng hốt la hét nhưng người đàn ông chỉ nói:“Bình tĩnh đi. Tôi vừa mới cứu mạng cô xong đấy. Tôi không muốn làm cô sợ nhưng tôi phải đưa cô ra khỏi con tàu”.Tại sao ông ta lại làm như vậy?câu này no khó

4
27 tháng 9 2018

vì ổng bị điên

27 tháng 9 2018

vì bả chưa ổn định tâm lý(bị điên)

Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm...
Đọc tiếp

Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm để ý đến người khách mới vào. Bà ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hai người đàn ông ngồi bên cạnh bà không hề nhìn về hướng cô. Khi tàu dừng lại ở ga tiếp theo, người đàn ông mặc áo đen ngồi cạnh cô gái đứng dậy. Bỗng nhiên, ông ta cầm lấy tay cô gái, kéo cô ra khỏi tàu dù đây không phải là bến đỗ của cô bé và cô cũng không hề muốn xuống tàu. Khi chỉ còn 2 người trên sân ga, cô gái hoảng hốt la hét nhưng người đàn ông chỉ nói:
“Bình tĩnh đi. Tôi vừa mới cứu mạng cô xong đấy. Tôi không muốn làm cô sợ nhưng tôi phải đưa cô ra khỏi con tàu”.
Tại sao ông ta lại làm như vậy?

câu này no khó

1
5 tháng 6 2018

Người đàn bà kia thực chất chỉ là 1 cái xác. Chính hai tên đàn ông ngồi bên cạnh cái xác là kẻ đã giết bà ta rồi mang bà ta lên tàu để đến địa điểm phi tang. Để che mắt hành khách trên tàu, chúng làm giả như bà ta còn sống, cố làm mắt bà ta mở nên bà ta chỉ ngồi bất động 1 chỗ và nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện. Cô gái thì không biết điều này, nhưng người đàn ông mặc áo đen ngồi cạnh cô gái thì đã đoán ra được chân tướng sự việc. Đó là lý do vì sao ông ta lại nhất quyết lôi cô gái ra khỏi con tàu vì sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm nếu còn tiếp tục ở lại trên tàu.

31 tháng 8 2021

Mình ko thấy được hình. Bạn có thể gửi lên dc ko ?

Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải,...
Đọc tiếp

Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.

3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.

4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, họ không thích bị nhìn thấy đâu.

5. Tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi vừa định xuống giường xem thì nhận ra tiếng gõ xuất phát từ tấm gương đối diện mình.

6. Họ mừng rỡ vì ca ướp lạnh xác đầu tiên đã thành công. Làm sao anh ấy có thể nói cho họ biết anh vẫn còn tỉnh táo đây?

7. Đèn sáng. Cô thấy bóng của mình hắt lên sàn nhà. Bên cạnh nó là một cái bóng khác. Cô sống một mình.

0
Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
25 tháng 11 2023

- Câu văn có ba vế (được ngăn cách với nhau bằng dấu chấm phẩy), sắp xếp các hành động của nhân vật Thanh theo một trình tự hợp lí. Vì vậy, chúng ta không thể thay đổi trật tự giữa các vế trong câu.

29 tháng 3 2022

lấy hết ra cho nhanh nha

mắc mệt quá -.-

2 tháng 3 2022

giúp mình 

17 tháng 10 2019

Người đó không nhìn thấy bóng đèn vì ánh sáng từ bóng đèn truyền theo đường thẳng và người đó đặt mắt ở vị trí không nằm trên đường đi của các tia sáng từ đèn C đến lỗ A đi thẳng ra ngoài nên không có ánh sáng trực tiếp từ đèn truyền vào mắt người đó.