K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về...
Đọc tiếp

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.

Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.

Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về mà cũng lì theo đám con nít tu tập, chơi đùa chạy nhảy vui hết cỡ.Tối thì mình với ba má thường ngủ ở cái phản đặt ở gian trước , chuyện rất bình thường hk có gì cả.

📷

mọi chuyện tiếp diễn như vậy được cả nửa tháng… chiều ấy ông bà có viêc đi đâu mình ko biết nhưng ko có ở nhà, má mình thì đi tìm ba mình ( vì ba mình về quê trước đó vài ngày không biết có chuyện gì, má mình sinh ghen là lén phén vói nhìu bà ở ngoài quê, nên qdinh dẫn mình về luôn ) lúc đó có 1 mình à cũng tự chơi v á rồi tò mò vào phòng ngoại chơi.bước vào tự nhiên thấy u ám lắm đó là cảm giác của 1 đứa con nít như mình khi ấy. phòng có 1 cái giường đặt ngay cửa , cuối phòng từ vách ra khoảng 1met dc xây thêm 1 vách nửa nhưng để khung cửa sổ leo ra leo vào, mình tạm gọi là cái kho đi. khi đó mình cứ đứng nhìn cái kho , cứ nhìn chằm chằm qua khung cửa đó mà k biết nhìn cái gì được khoảng 5′ ấy tự dưng cửa phòng đóng sập lại , mình dật mình cửa mở ra không được bên trong tối đen khi ấy mình muốn khóc rồi, đột nhiên bên trong khung cửa ấy co cái bóng đen đứng nhìn mình, mình khi đó k biết ma cỏ gì hết chỉ biết la lên Má ơi…….máaaaaaa…….rồi ngất đi lúc nào ko hay, khi tỉnh dậy thấy nằm ngoài phản được ông bà xoa dầu cho uống mật ong với chanh.

khi ấy tầm 6h chiều rội mà ba má chưa về mình nói với ông bà là có ai ở trong phòng á, bà ngoại nói với mình là con mèo đó con…

Sau chuyện đó mình lúc nào cũng dx má trông coi không để mình 1minh ở nhà nửa…

Gần 3thang mọi chuyện gia dình mình đã êm xuôi về lại Bình Thuận…

dm nó về lại gặp mấy thằng ông nội trong xóm bằng trạc mình toàn theo chọc mình, chọc mình là tại nói chuyện với tụi nó mà mình cứ nói tiếng Binh Định tụi nó cười rụng răng..( tao hông chơi với mày nửa đâu – teo hổng chơiiiii dới mòi nửa đauuu).

Ấy là khi mình 6t , mãi tới tận năm mình 22t khi ấy sắp ra trường mới có cơ hội về quê 1 lần nửa. bấy giờ ông bà mình u80 r nên vào BThuan để con cháu tiện chăm sóc, ngôi nhà tự để lại cho dì dượng – con gái út của ngoại trông coi vì dì có nhà riêng mà, còn mỗi dì là trụ lại ở quê thôi.

Khi về thì ko có má mình , minh đi với ba thôi, ghé thẳng vào nhà bác mình – cũng là nhà của ông nội, mình chào hỏi xong xuôi ba mình nghỉ tai nhà bác, lâu quá mới về nên mỉnh rủ nhỏ em con của dì út tên C qua nhà ngoại ngủ. Lúc qua thì tầm trưa r, bao nhiêu kỉ niệm ợ lên lại cảm xuc vvvl( sau khi thăm chuồng bò, cây me, hàng duối… quay vào nhà nghỉ ngơi, nhưng ko vào phòng nhé! 📷 chắc chuyến xe dài mệt mất ngủ – từ BThuan đi 12h trưa tới 7h sáng toi BDinh chổ mình là Cát Hải…tin dx ko?)

mình nằm cái võng mắc ở gian giửa, nhỏ e nó nằm gian trước, đặt lưng xuống là ngủ liên ngay vì gió sau nhà thổi lên rất mát, không khí miền quê dể chịu vô cùng…Đang thiu thiu tự nhiên thấy nặng người, ko dậy dc, cố mở mắt vẩn khung cảnh nhà sau đó, mình rất tỉnh nhưng ko tài nào la lên hay lam gì dx. biết chắc rồi bị đè rồi nhưng vẩn cố dậy… bổng mình thấy từ nhà sau có cai bóng trắng phải nói là trắng trong luôn chỉ thấy dáng người tự từ đi lên, mình rất sợ nhưng nặm nhắm mắt chịu trận. bthuong thi se tu dậy dx nhưng ko nó cứ kéo dài kéo dài mệt mỏi vo cùng cho tới khi dượng về ổng vừa bước vào cửa là mình dựt dậy liền…như muốn khóc vậy phần vì 20nam moi gặp lai dượng.mình nói với dượng dượng chỉ cười ko nói gì nửa.

Vế lại quê BThuan mình mới hỏi ngoại, ngoại bảo hồi chiến tranh chống mỹ ngoại cũng như bao gdinh khác phải di tản trốn boom mỹ, có bà nào ngoài quảng trị bồng con vào đây trốn dưới hầm nhà ngoại bị boom lấp ko lên dx chết ngạt ở dưới…sau này ngoại mình mới xây lại đào lên cúng kiến cẩn thận r ở mà ngta ko có quấy phá gì hết.
cảm ơn câc bạn đã bỏ tgian đọc..

mình viếc bằng dt, cũng như ko nghỉ trưa có gì xin các bạn góp ý nhẹ cho mình.!

0
quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .....
Đọc tiếp

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….

truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .. đường thì nhỏ hẹp thiếu sáng .. lúc ấy tầm 10 giờ tối trên đường đi học về .. đạp xe đạp lúc quẹo vào nhà mình thì mình có phát hiện phía trước có một người con gái mặt áo trắng , không trong rõ mặt nhưng chắc chắn 1 điều là khá xinh .. vì là con trai mới lớn nên mình cũng nhát gái lúc chạy lại sát người con gái đó thì người con gái đó có lách qua để cho mình đi ( vì đường hẹp ) lúc qua mặt thì mình cũng có lén nhìn nhưng không dám nhìn trực diện .. vì như thế là mất lịch sự .. nhưng khi đi được 1 đoạn khoản 5 mét mình mới tiếc nuối vì lúc dậy thì giờ chưa thấy người nào đẹp như vậy . mình quay đầu lại nhìn thì …… không thấy cô gái đó nữa … lúc ấy vẫn chưa xoắn lắm chỉ thấy tiếc thôi .. nhưng khi mình đi được 1 đoạn nữa thì cảm giác lạnh cả người và đầu óc mình lại mụ mị nhớ về khoản khắc lúc chạy qua mặt cô gái đó .. hình ảnh rõ mồn một là cô gái đó đứng lách sát vào tường cảm giác như là tờ giấy bị dính chặc vào tường vậy .. lúc nhở lại cảnh đó thì hoản hồn mà chạy .. về tới nhà rồi mà biết bao nhiêu suy nghĩ ùa về .. từ bé đến lớn ở trong thôn mình chưa gặp người con gái ấy bao giờ .. vì ở quê rất ít người nên ai cũng biết mặt nhau cả .. và điều đáng nói là cái hẽm dài 50m chỉ có mỗi nhà em thôi … sau này mình có tâm sự với mẹ thì được kể gần đó lúc trước có người con gái mang thai chết tại đó

📷

đây là câu chuyện có thật 100% .. nếu các bác thích mình có thể kể tiếp 2 câu chuyện nữa ..

———————————————————————————————-
truyện 2 :quê mình gần biển nên nhỏ lớn giờ mình hay chứng kiến nhiều vụ đuối nước lắm .. khoản thời gian trước thì có một bé trai bị đuối nước .. thằng bé này thì mình có nhớ mặt nó ngờ ngợ thôi chứ mấy đứa nhỏ mình nhìn đứa nào cũng như đứa nào … năm 2009 . mình học năm 1 dh công nghiệp tphcm .. nghĩ hè về quê chơi .. ở thành phố quen rồi nên mình đi chơi rất khuya .. tầm 11h30 gì đấy mình về nhà .. cũng trên đường về nhà thì mình mắc tiểu quá nên tạc ra ngoài biển đi ( vừa nhanh vừa mát ) .. nơi mình gần biển nhưng không phải có bãi biển như mấy bác nghĩ đâu nhé .. nhà vẫn được xây ra sát mép nước .. vì là nơi kín gió nên không có sóng to gió lớn gì đâu .. kiểu như trong vịnh ấy .. nhà thằng bạn mình thì nằm gần mép nước .. mình đi ra gần nhà nó tiểu sẳn tiện có gặp nó thì anh em tán gẫu cho vui

.. ở quê thì trời tối lắm .. khoản 8 9 h là không thấy ai ở ngoài đâu hết .. đang hưởng thụ không khí của gió biển thì lúc đó có 2 đứa bé nắm tay nhau 1 trai 1 gái vừa chạy vừa cười chạy ngang qua mình . mặc đồ cũng bình thường như

mấy đứa khác thôi .. nói chung không có gì đặc biệt cả .. một lúc sau thì tụi nó cũng chạy ra đến ngay nhà thằng bạn mình .. mình cũng đi theo sau .. ( mình đi tiểu ) .. chúng nó vui vẻ như là không có mình ở đó vậy … mình để ý thấy tụi nó chạy quanh nhà thằng bạn mình .. vừa chạy vừa cười .. lúc đầu mình cũng thấy bình thường thôi .. nhưng khi mình gần ra tới nới thì mình thấy thằng bé trai nó đang đứng lên cái bờ tường nhà thằng bạn .. nó đưa tay kéo bé gái vào nhà thằng bạn .. lúc đấy mình cảm nhận có điều đéo ổn rồi .. cái tường mà ngày thường mình cũng nhãy qua để vào nhà thằng bạn cao hơn gắp 3 lần mấy đứa này nhé .. mình cũng đi ra xem sao .. nhưng nhìn vào nhà thằng bạn thì không thấy gì hết .. lúc ấy mình về luôn .. éo dám tiểu nữa .. cái mà mình nhớ nhất là khuôn mặt của thằng bé trai là mình đã gặp ở đâu rồi … không chắc chắn là thằng nhóc ngày trước không .. nhưng mình đảm bão 80% là nó .. sáng hôm sau mình có qua nhà thằng bạn để thông báo cho nó biết

và được nó kể câu chuyện thứ 3 …

có ai muốn nghe nữa không .. chứ mình thấy truyện 2 nhạt nhẽo quá

————————————————————————-

sau khi em kể nó chuyện tối hôm qua thì thằng bạn em nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì .. nó nói nhà nó có ma rồi nó kể chuyện này cho em ..

chuyện 3 :dạo gần đây thằng em út nó hay bị chói mắt và nói cái gì đó không ai hiểu , như đại loại là .. đang ăn cơm thì nói ” buổi sáng mà ai mở đèn vậy trời” … “chói mắt quá” .. “đuổi nó ra đi má” .hôm rồi bà gì nó có qua nhà nó chơi .. đang thay tả cho con bã trên ván

( như cái giường nhưng được ghép lại bằng những tấm ván to) thằng em út của bạn em thì đứng bên cạnh xem . nó tầm 6 hay 7 tuổi gì đó

đang xem thì thằng nhỏ nó chỉ tay về góc nhà hướng từ dưới biển sau nhà đi lên và nói : nó lại lên nữa kìa dì , chói mắt quá . lúc này bà dì mới quãn hồn nhìn theo hướng nó chỉ thì chẳng thấy gì .. nhưng thằng nhóc cứ khăn khăn là đang tiến lại gần phía bà với thằng bé trên ván .. hoảng quá bà ta sẳng tay cầm tả lót đầy shit vơ tứ tung và luôn mồm chửi cút .. một lúc sau thì thằng nhóc kia mới nói nó đi xuống nhà dưới rồi .. về sau người nhà gặn hỏi thì thằng nhóc mới bảo là đã thấy mấy hôm nay rồi

nhưng nói không ai nghe . có người hỏi nó thấy gì thì nó nói thấy người mà mắt sáng như cái đèn xe hơi vậy ..

4
26 tháng 11 2019

hoan ho

26 tháng 11 2019

no no no no

Không được viết như vầy t hành phố Hồ Chí Minh, ngày 22 tháng 10 năm 2021 Nam thân mến! Đã lâu lắm rồi từ ngày mình theo gia đình chuyển về sống ở thành phố, mình chưa gặp lại bạn. Mình rất nhớ thị xã quê mình, nhớ bạn bè, và nhất là nhớ bạn. Dạo này bạn và gia đình bạn thế nào rồi ? Ba mẹ bạn vẫn khỏe cả chứ ? Cho mình gửi lời hỏi thăm hai bác nhé ! Nam thân! Mình và gia...
Đọc tiếp
Không được viết như vầy t hành phố Hồ Chí Minh, ngày 22 tháng 10 năm 2021 Nam thân mến! Đã lâu lắm rồi từ ngày mình theo gia đình chuyển về sống ở thành phố, mình chưa gặp lại bạn. Mình rất nhớ thị xã quê mình, nhớ bạn bè, và nhất là nhớ bạn. Dạo này bạn và gia đình bạn thế nào rồi ? Ba mẹ bạn vẫn khỏe cả chứ ? Cho mình gửi lời hỏi thăm hai bác nhé ! Nam thân! Mình và gia đình mình vẫn khỏe. Việc học của mình vẫn bình thường. Ở thành phố tuy đông vui, hiện đại và tiện nghi hơn ở quê mình nhưng ở đây không khí ô nhiễm quá. Mình ước gì khi lớn lên có thể chế tạo ra một loại máy thanh lọc không khí, làm sạch môi trường. Bạn có ủng hộ mình không ? Thư đã dài, mình dừng bút nhé ! Hãy hồi âm cho mình thật sớm. Chào bạn
1
19 tháng 12 2021

nhắn linh tinh báo cáo bây giờ

10 tháng 12 2021

Tham Khảo

Quê em ở ngoại thành Hà Nội. Nơi đây có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn một màu xanh mơn mởn. Xa xa là xóm làng núp dưới những vườn cây sum suê hoa trái. Dãy núi tím ngắt mờ xa lấp ló chân mây. Hàng bạch đàn lao xao trong gió. Con đường làng như một dải lụa vắt ngang qua cánh đồng. Vào mùa lúa chín, cánh đồng trông như như một tấm thảm màu vàng nhung. Ngày mùa, đồng quê rộn tiếng nói cười. Những chú trâu nhở nha gặm cỏ trên những triền đê cao và dài. Chiều chiều, nơi bãi cỏ rộng trên đê, em nằm ngắm bầu trời mây trôi, ngắm mặt trời lặn sau dãy núi cao cao kia. Em lắng nghe con sông hiền hòa thì thầm kể chuyện tháng ngày cần mẫn chảy bên làng. Em thấy cây cầu bắc qua sông nối đôi bờ, suốt ngày rộn tiếng xe đưa người qua lại. Đẹp nhất là những đêm trăng sáng, sân nhà văn hóa thôn em rộn tiếng vui đùa. Em chơi đến tận khuya. Đêm về, trong giấc ngủ, em vẫn thấy trăng vàng chảy khắp thôn quê. Quê em đẹp lắm! Em rất tự hào về vẻ đẹp thanh bình của quê hương em

10 tháng 12 2021

Em tham khảo:

Quê tôi là một vùng quê tuyệt đẹp nhưng có lẽ cái làm tôi nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây. Vào buổi sáng sớm , những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò...ó...o...Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu. Từ các ngôi nhà , những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, tôi thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp cúa một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả "dãi nắng dầm sương". Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Đó là cảnh thanh bình giản dị ở quê ngoại em.

14 tháng 4 2016

Thời gian đi từ nhà 2 bạn Hồng,Bình đến nhà bạn An là : 6 : ( 15-12) = 2 giờ

Vậy quãng đường từ nhà Hồng đến nhà An là : 15 x 2 = 30 km

AH
Akai Haruma
Giáo viên
26 tháng 12 2023

Bài thuộc chủ đề môn Ngữ văn bạn vui lòng chuyển bài qua mục Môn Ngữ Văn nhé.

26 tháng 12 2023

Dải đất Bình Thuận đằng sau những gian khó là hình ảnh những người mẹ cần cù, chịu khó, âm thầm hy sinh cho gia đình và xã hội. Những người mẹ ấy luôn chịu thương chịu khó, chẳng một lời kêu than, chỉ mong sao các con được ăn no mặc ấm, được học hành đầy đủ. Mẹ lúc nào cũng nghĩ cho gia đình trước mà chẳng nghĩ cho mình, sự êm ấm, no đủ ấy được đánh đổi bằng bao cực nhọc, khó khăn của những người phụ nữ vĩ đại.

Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihiTruyện 1 : MA LAI RÚT RUỘTChắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20...
Đọc tiếp

Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihi
Truyện 1 : MA LAI RÚT RUỘT
Chắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20 tuổi theo ông ngoại lên Bình Phước chơi ở nhà ông 2 (anh ông ngoại).Gần nhà ông 2 có cặp vợ chồng người vợ là mai lai đầu thai lên, cả làng không ai biết chị ấy là ma lai chỉ có người chồng là biết. Hồi xưa đâu có toilet với hầm cá dồ như bây giờ, người ta chỉ đào cái hố rồi đóng cái ván 2 bên chỉ chừa lỗ để chất thải lọt xuống thôi. Thì tối hôm đó ông ngoại bị đau bụng phải đi, đoạn từ nhà ra chỗ cái hố đó cũng khoảng một cây số.Đoạn đường nó âm u mà tĩnh mịch lắm chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran thôi.Ông ngoại đi thật nhanh để giải quyết thì tới gần ngay chỗ cái hố ông nghe tiếng kêu cứu “Làm ơn cứu con với !”. Ông rọi bó đuốc thì thấy cái đầu với bộ đùm ruột lòng thòng đang bị vướng ngay tấm ván, biết là không hay ông cố sức cứu cái đầu ấy ra khỏi đó và kêu chị ấy đi về. Vì ai mà bị nó ăn trúng phân là phải thay thế kiếp ma lai. Sáng hôm sau ông ngoại mình qua nhà vợ chồng chị ấy để hỏi chuyện.Lúc ông ngoại bước vào cửa thì chị ấy thấy ông liền lấm la lấm lét đi xuống nhà sau.Người chồng mời ông ngoại mình ngồi và châm trà cho ông uống, ông ngoại nhìn anh ấy và hỏi : “Có phải vợ con là kiếp ma lai đầu thai đúng không ?” Anh ấy vẻ mặt bất ngờ hỏi lại “Sao ông biết”, ông ngoại mình cười khẩy rồi nói “Có chuyện gì mà ông không biết, ông sống lâu hơn con con à”. Anh ấy xanh mặt nói “Vậy giờ con phải làm sao?” Ông ngoại cười rồi nói nhỏ vào tai anh ấy và anh ấy gật đầu. Tối đến, đúng như lời ông nói thì người vợ ấy rút đầu cùng với đùm ruột bay ra cửa sổ một lúc sau thì bay về.Ông ngoại đứng trực từ cửa xông vào kêu người chồng úp cái mình nằm sấp xuống. Không gắn đầu lại được người vợ khóc van xin ông ngoại tha thiết, người chồng thấy vậy khóc theo. Quá mềm lòng, ông kêu người chồng đặt cái mình người vợ nằm ngửa lại để chị ấy có thể gắn đầu lại rồi sau đó ông kêu vợ chồng họ tranh thủ trốn đi nơi khác sống đi, đừng ở đây sớm muộn gì cả làng cũng biết. Rồi hai vợ chồng đi đâu biệt tăm.
Truyện 2 : CÔ ÚT
Hè năm lớp 8 mình theo chị 2 về quê nội chơi 1 tuần lễ thì tại nhà nội mình đã thấy một thứ có lẽ không nên thấy. Nhà nội mình xây theo kiểu hồi xưa, đằng trước là gian thờ đi thẳng xuống phía sau là buồng ngủ và cuối cùng là nhà ăn .Hôm đó mình với chị 2 qua nhà bác 6 chơi đánh bài tiến lên uống nước, mình ngu cái trò đó lắm nên uống thấy bà luôn .Chơi tới 7h tối thì nội kêu về, leo lên giường nằm ngủ cho tới nửa đêm thì mắc tiểu.Lần thứ nhất đi thì nghe tiếng lục đục ở thạp gạo, mình nghĩ là chuột nên giải quyết lẹ rồi ngủ tiếp.Lần thứ hai đang ngủ thì bà nội ngoại ơi bị cù lét ,đang ngủ ngon mà bị phá tưởng là chị 2 chọc ghẹo quay qua tát bã cái chát, đau điếng bã ngồi dậy chưỡi “Khùng hả mại, giờ không ngủ quýnh tao, mớ vừa vừa thôi con khùng” Mình chưỡi luôn “Chị 2 mới khùng á, đang ngủ mà cù lét sao ngủ”. Chị 2 chưng hửng rồi nói “Mày bị cù lét hả ?Thôi ngủ đi có gì sáng nói nội”. Mình cũng thấy quéo quéo rồi, lúc đó tuổi mới lớn mà nên cũng nhớ lời mẹ dặn, chạy xuống lấy con dao chét để lên đầu nằm cho ngủ ngon. Lần này thì ngủ được 2 tiếng giật mình dậy chập 3 vì bị lôi cái mền mất tiêu, lạnh muốn quéo. Ngồi dậy kiếm cái mền thì mình thấy đứa bé gái rõ mồn một nó nhìn mình cười cười, mình cũng cười cười rồi nằm xuống ngủ.Nhưng suy nghĩ lại đến “Ủa con nhỏ này ở đâu ra ta?” Dở cái mền ra thì thấy nó đứng ngay đầu giường tay chụp con dao sợ quá quơ lia lịa sao mùng rách luôn.Mệt quá mình nằm xuống ngủ, tới sáng dậy thì bị nội la vì cái tội làm rách mùng. Tính dấu chuyện tối qua mà bị la nên thôi kể luôn, nội nghe xong im lặng rồi kể. Vì hồi lúc mới sinh cô út ra thời chiến tranh ,ông nội đi chiến trận nên không có gạo ăn phải ăn chuối độn cơm .Do không đủ chất dinh dưỡng cũng với đói nghèo liên miên nên cô út mình đã mất khi vừa tròn 3 tháng.Ngày nào cơm nấu ăn một bữa thì ăn cho hết nếu mà để tới chiều thì cơm thiu, chết đói nên cô út hay về lục lọi cơm lắm. Nghe xong chị 2 khều khều kêu soạn đồ về nhà, 2 chị em về nhà mà lòng nặng trĩu.Giờ nhắc lại nó như một kỷ niệm ĐẸP MÀ KHÓ QUÊN.Chuyện mình kể không có yêu tố chém gió nên bạn nào đọc xong đừng cmt mà hãy lướt qua dùm mình.Xin chân thành cảm ơn hihi

0
10 tháng 6 2019

Em hông được đăng những câu hỏi linh tinh lên diễn đàn chj lớp 11 nên hông biết

10 tháng 6 2019

đây đâu phải câu hỏi linh tinh

e chỉ hỏi về tuyển sinh lớp 10 thôi mà

Đây là lần đầu mình viết truyện. Mong mọi người thông cảmMình tên là H, mình bị cận từ năm 10 tuổi . Có những chuyện lạ xảy ra từ khi mình bắt đầu đeo kính.Có bạn nào thắc mắc rằng nhiều khi không động chạm gì nhưng mà kính vẫn mờ không. Đó là câu chuyện của mình. Vào mùa hè năm lớp 7 mình về quê chơi dì mình ở Bình Phước( Bình Phước là một tỉnh trồng nhiều cây điều)....
Đọc tiếp

Đây là lần đầu mình viết truyện. Mong mọi người thông cảm

Mình tên là H, mình bị cận từ năm 10 tuổi . Có những chuyện lạ xảy ra từ khi mình bắt đầu đeo kính.Có bạn nào thắc mắc rằng nhiều khi không động chạm gì nhưng mà kính vẫn mờ không. Đó là câu chuyện của mình. Vào mùa hè năm lớp 7 mình về quê chơi dì mình ở Bình Phước( Bình Phước là một tỉnh trồng nhiều cây điều). Buổi trưa dưới quê thì có gió mát mát nên mình hay ra những vườn điều xung quanh nhà để nằm ngủ trưa , nhưng lần nào cũng vậy hễ cứ ngủ dậy là mắt kính bị mờ nhưng lại mờ theo một kiểu rất kì lạ,lạ ở chỗ không phải những vết mờ bình thường mà là những vết mờ hình dấu vân tay. Chuyện đó cứ xảy ra nhiều lần cho đến một buổi tối, lúc đó nhà tôi có đám giỗ nên tôi ra vườn điều ấy để nằm bấm điện thoại ,bấm được một lúc thì ngủ lúc nào không hay. Nhưng tới khi tôi tỉnh thì chiếc mắt kính lại xuất hiện những dấu vân tay lại phải lau kính, bực mình nên tôi hét lên má nó mờ hoài rồi tôi tiếp tục ngủ cho đến khi một tin nhắn làm chiếc điện thoại rung lên khiến tôi tỉnh giấc. Một khung cảnh kinh hoàng trước mắt tôi. Đó là một gương mặt gầy gò, thịt như sắp rớt ra từng mảng, ngón tay thì đang chạm vào chiếc kính của tôi. Tôi bàng hoàng quá hét toáng lên lấy hết sức bình sinh đạp vào cái đống ấy và vừ chạy vừa la cho đến khi về tới nhà. Thấy mọi người đang loay hoay làm đám giỗ nên k dám nói chuyện này ra.

📷

Cũng đã hơn 10h tối tiệc đã tàn. Tôi lại lên chiếc giường quen thuộc mà hè nào cũng được nằm để ngủ, kế bên phải chiếc giường là cửa sổ nhìn ra ngoài mấy bụi chuối bụi tre kế nhà còn bên trái là chiếc tủ thờ. Tôi nằm nhưng lại k ngủ được cứ nhớ về chuyện khi ấy nhìn đồng hô cũng đã gần 12h bổng một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vô mình ngồi dậy định đóng cửa sổ thì cơ thể mònh đột nhiên cúng đờ ngoài bụi chuối kế nha vẫn là gương mặt ấy nhưng lần này mình k còn sức để chạy nên ngất luôn tới sáng. Sáng ra tỉnh lại kể cho dì mình thì dượng mình ngồi kế bên gạt đi bảo là mê tín. Tối hôm đó k còn dám ngủ một mình nửa mà là kêu dì lên ngủ chung thì một lần nữa mình lại thấy nó. Lay dì mình dậy chỉ cho dì mình xem thì dì mình cũng giật mình la lên. Lúc đó dượng mình ra xem k thấy gì nên bảo chắc mấy cha say xỉn. Dượng xách cái đèn pin ra coi, một lúc sau thì dượng mình quay lại mặt k còn một giọt máu ông kể lại là lúc ra chỗ đó thì k thấy gì nhưng lại nghe tiếng cành cây xào xạc măc dù trời không có gió, dượng mình ngước lên nhìn thì thấy nó ngồi trên cành tre đưa đưa lại dượng hoảng quá nên chạy vào nhà. Sáng hôm sau thì dì dượng và mình chạy theo đường mòn sau 15 phút thì dừng lại trước một căn nhà gạch mái ngói đằng trước là một khoảng sân rộng có trồng cây và để bàn thờ phật, dì mình nói đây là nhà thầy Điền, một thầy pháp có tiếng. Vừ bước vào nhà là ngửi thấy mùi nhang khói, dì tôi cất tiếng gọi. Đằng sau nhà đi lên là một ông cụ cỡ 65 tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm. Ông ngồi xuống dì tôi định kể lại câu chuyện cho ông nghe, vừa mở miệng ra thì ông đã ngắt lời :” Cái vong đấy là vong chết oan, nó định bắt thằng cu này đi nhưng chưa được vì nhà anh chị đấy có thờ thổ địa nên thổ địa canh giữ nó k dám vào, chở tôi lại đó nào” nói xong ông ra sau nhà xách ra cái giỏ rồi theo chúnh tôi về. Về tới nhà ông dừng lại trước vườn điều nơi tôi gặp nó và bảo:” đây chắc là nơi trú ngụ của nó” nói rồi ông vào nhà tôi lấy đồ nghề ra từ chiếc giỏ đặt lên bàn, ông ngồi một hồi lâu rồi bảo:” Vong này nó thấy thằng cu hợp mạng nêm muốn dắt theo để thế nó, nhưng vì có thổ địa canh nhà nên nó chưa làm gì được, tôi vừa thương lượng với nó xong nhưng nó k chịu vì hôm bữa cậu đạp và chửi nó nênnó quyết bắt cậu cho được, chỉ còn cách phải xài vũ lực” nói rồi ông đưa cho dì dượng và tôi mỗi người một lá bùa xong rồi theo ông ra vườn điều, ông cầm một quan bài trong tay rồi hét lớn:

Quỷ thần nghe lệnh về đây

Âm binh thiên tướng diệt vong chốn này

Nói xong ông bảo mọi người cứ an tâm rồi ông ra về. Tối đó tôi ngủ rất ngon. Nửa đêm tôi nghe một tiếng sét lớn. Sáng ra thì một cái cây bên vườn điều ấy đã bị sét đánh nát và có rất nhiều máu chảy ra. Sau này mình hè mình cũng k dám về đó nữa chỉ thỉnh thoảng có việc lại về r đi liền. CÂU CHUYỆN CỦA MÌNH ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT

0
NG
23 tháng 10 2023

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê rất thanh bình. Tuổi thơ của tôi gắn liền với dòng sông mềm như dải lụa, với con đường uốn mình dưới những vòm cây, với những mảnh vườn tốt tươi, mùa nào thức nấy. Lớn lên, tôi tạm biệt quê nhà lên thành phố học tập và làm việc. Tuy đi xa nhưng lúc nào lòng tôi cũng hướng về nơi chôn rau cắt rốn của mình.