K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mong mọi người đánh giá Vào buổi sinh hoạt lớp mười lăm phút ngày hôm nay, cả lớp đang nói chuyện inh ỏi. Thì một tiếng thước gõ vào chiếc bàn nghe cái “ Rầm ”. Thì ra là cả lớp đang bàn về chuyện tặng hoa cho các cô nhân ngày 20 tháng 11. Bắt đầu cả lớp im phăng phắc, trật tự nghe lớp trưởng nói “ Hôm nay là ngày 20 tháng 11 chúng ta nên tặng hoa cho cô nào đây ”. Mới vừa nói xong hang chục cánh tay dơ lên. Có...
Đọc tiếp

Mong mọi người đánh giá

Vào buổi sinh hoạt lớp mười lăm phút ngày hôm nay, cả lớp đang nói chuyện inh ỏi. Thì một tiếng thước gõ vào chiếc bàn nghe cái “ Rầm ”. Thì ra là cả lớp đang bàn về chuyện tặng hoa cho các cô nhân ngày 20 tháng 11.

Bắt đầu cả lớp im phăng phắc, trật tự nghe lớp trưởng nói “ Hôm nay là ngày 20 tháng 11 chúng ta nên tặng hoa cho cô nào đây ”. Mới vừa nói xong hang chục cánh tay dơ lên. Có đứa thì nói tặng hoa cho cô chủ nhiệm, có đứa nói thì tặng hết các cô dạy của lớp mình. Sau một hồi lâu thì cả lớp quyết định tặng hoa cho cô dạy Toán và cô chủ nhiệm.

Cuối cùng cũng đến giờ Toán, cả lớp chăm chú nghe cô giảng khi cô quay xuống thì cả lớp ngồi im không nhúc nhíc, khi cô quay lên thì chúng bạn mới bàn chuyện tặng hoa cho cô bây giờ hay ra chơi rồi tặng. Rồi có một bạn lên tiếng nói “ Chúng ta tặng hoa cho cô ngay bây giờ để gây bất ngờ cho cô, chứ tý nữa ra chơi còn gì là bất ngờ nữa ”. Sau một hồi bàn cãi thì lớp quyết định tặng hoa cho cô ngay bây giờ, bỗng cô quay xuống nhìn và hỏi “ Có chuyện gì mà giấu cô thế ”. Lớp em rất nhanh miệng nên đều nói là không có gì cả cô ạ! Rồi cô quay lên chữa bài thì Huy cậu học sinh giỏi Anh và là cây văn nghệ của lớp. Đại diện cho 21 bạn trai trong lớp lên tặng cô bó hoa, cô nói “ Có lẽ hồi nay đến giờ các em bàn chuyện tặng hoa cô phải không ”. Cô hồi nãy hỏi mà cãi là cô nghi có chi đó rồi. Sau đó cả lớp đồng thanh “ Chúc cô 20 tháng 11 vui vẻ ”. Cô vừa cảm ơn và chúc mừng các bạn nữ xong thì tiếng trống báo hiệu kết thúc giờ học đã vang lên. Cả lớp đứng dậy chào cô lần cuối

Sau giờ đó bọn bạn cứ nói có lẽ bựa ni ta tổ chức cho bọn con gái đi ăn hè. Có lẽ hôm nay là ngày mà cả lớp vui nhất đó chính là ngày 20 tháng 10

4

kết bài nên tran chứ thêm kỉ niệm cảm xúc tình cảm

đó là ý kiến của mik còn tùy bn nhưng thế cũng hay r

típ tục phát huy

24 tháng 10 2018

hay quá, nhưng kết bài cậu vẫn cần thêm cảm xúc dành trong đó

Mong mọi người đánh giá Vào buổi sinh hoạt lớp mười lăm phút ngày hôm nay, cả lớp đang nói chuyện inh ỏi. Thì một tiếng thước gõ vào chiếc bàn nghe cái “ Rầm ”. Thì ra là cả lớp đang bàn về chuyện tặng hoa cho các cô nhân ngày 20 tháng 11. Bắt đầu cả lớp im phăng phắc, trật tự nghe lớp trưởng nói “ Hôm nay là ngày 20 tháng 11 chúng ta nên tặng hoa cho cô nào đây  ”. Mới vừa nói xong...
Đọc tiếp

Mong mọi người đánh giá

 Vào buổi sinh hoạt lớp mười lăm phút ngày hôm nay, cả lớp đang nói chuyện inh ỏi. Thì một tiếng thước gõ vào chiếc bàn nghe cái “ Rầm ”. Thì ra là cả lớp đang bàn về chuyện tặng hoa cho các cô nhân ngày 20 tháng 11.

 Bắt đầu cả lớp im phăng phắc, trật tự nghe lớp trưởng nói “ Hôm nay là ngày 20 tháng 11 chúng ta nên tặng hoa cho cô nào đây  ”. Mới vừa nói xong hang chục cánh tay dơ lên. Có đứa thì nói tặng hoa cho cô chủ nhiệm, có đứa nói thì tặng hết các cô dạy của lớp mình. Sau một hồi lâu thì cả lớp quyết định tặng hoa cho cô dạy Toán và cô chủ nhiệm.

Cuối cùng cũng đến giờ Toán, cả lớp chăm chú nghe cô giảng khi cô quay xuống thì cả lớp ngồi im không nhúc nhíc, khi cô quay lên thì chúng bạn mới bàn chuyện tặng hoa cho cô bây giờ hay ra chơi rồi tặng. Rồi có một bạn lên tiếng nói “ Chúng ta tặng hoa cho cô ngay bây giờ để gây bất ngờ cho cô, chứ tý nữa ra chơi còn gì là bất ngờ nữa ”. Sau một hồi bàn cãi thì lớp quyết định tặng hoa cho cô ngay bây giờ, bỗng cô quay xuống nhìn và hỏi “ Có chuyện gì mà giấu cô thế ”. Lớp em rất nhanh miệng nên đều nói là không có gì cả cô ạ! Rồi cô quay lên chữa bài thì Huy cậu học sinh giỏi Anh và là cây văn nghệ của lớp. Đại diện cho 21 bạn trai trong lớp lên tặng cô bó hoa, cô nói “ Có lẽ hồi nay đến giờ các em bàn chuyện tặng hoa cô phải không ”. Cô hồi nãy hỏi mà cãi là cô nghi có chi đó rồi. Sau đó cả lớp đồng thanh “ Chúc cô 20 tháng 11 vui vẻ ”. Cô vừa cảm ơn và chúc mừng các bạn nữ xong thì tiếng trống báo hiệu kết thúc giờ học đã vang lên. Cả lớp đứng dậy chào cô lần cuối

 Sau giờ đó bọn bạn cứ nói có lẽ bựa ni ta tổ chức cho bọn con gái đi ăn hè. Có lẽ hôm nay là ngày mà cả lớp vui nhất đó chính là ngày 20 tháng 10

 

5
24 tháng 10 2018

Mình nghĩ :

+ Bài rất hay

+Bạn có thể sửa " Sau giờ đó " của đoạn cuối ( cho hay hơn )

+ " ngày mà cả lớp vui nhất đó chính là ngày 20 - 10 " mình nghĩ là 20-11 chứ ?

24 tháng 10 2018

bạn à

có lẽ câu nằm im không nhúc nhích là hơi quá rồi

bạn nên sửa lại thì hơn 

VD: cả lớp ngồi im phăng phắc mắt chăm chú nhìn lên bảng

mk viết 1 bài văn tả quang cảnh trường em lúc tan học được chưaÔng mặt trời chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lấp ló sau chân núi,chỉ còn gió lao xao trên những tán cây bàng, cây phượng.Chúng em đang học tiết cuối của buổi học hôm nay.Cả ngôi trường chìm trong cái tĩnh lặng, đâu đó vang vọng tiếng đọc bài của học sinh, tiếng giảng trầm ấm của thầy cô hay tiếng gió chơi đùa cùng tán lá,...
Đọc tiếp

mk viết 1 bài văn tả quang cảnh trường em lúc tan học được chưa

Ông mặt trời chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lấp ló sau chân núi,chỉ còn gió lao xao trên những tán cây bàng, cây phượng.Chúng em đang học tiết cuối của buổi học hôm nay.

Cả ngôi trường chìm trong cái tĩnh lặng, đâu đó vang vọng tiếng đọc bài của học sinh, tiếng giảng trầm ấm của thầy cô hay tiếng gió chơi đùa cùng tán lá, tiếng lá khô xào xạc nơi góc sân trường. Tùng... Tùng... Tùng... Tiếng trống trường giòn giã vang lên báo hiệu đã kết thúc một buổi học. Cảnh ngôi trường lúc tan học thật nhộn nhịp.

Từ trong lớp các bạn bỗng ùa ra như ong vỡ tổ. Màu áo đồng phục trắng cả sân trường. Tiếng bước chân nhộn nhịp xen lẫn tiếng nói cười rộn rã. Các bạn đi theo nhóm bàn tán về ngày học hôm nay người bàn về bài toán khó, người lại lo lắng về đề văn cô giao về nhà. Trước khi về, cô giáo chủ nhiệm không quên nhắc các lớp về lịch trực tuần ngày mai. Cô tươi cười vẫy tay chào tạm biệt học sinh. Các bạn cũng khoanh tay chào cô rất lễ phép.

 Các bậc phụ huynh đã dàn hết ngoài cổng, chờ con ra để đón về.Những ánh mắt ngóng trông, tìm kiếm con trẻ từ những đám học sinh đang chạy tới cổng trường. Những lời hỏi thăm ân cần về bài giảng hôm nay, về những câu chuyện vui vẻ đã xảy ra. Tiếng nổ máy, tiếng còi xe làm nhộn nhịp một đoạn đường trước cổng trường. Những em học sinh ngồi sau xe bố mẹ tíu tít kể về buổi học bổ ích,về con điểm chín, điểm mười đỏ chói đã đạt được. Tiếng trò chuyện vui vẻ, nụ cười đỏ thắm nở trên môi xua đi những vất vả, mệt nhọc của một ngày học tập, làm việc cần mẫn. Học sinh từ trường kế bên cũng trào ra khiến bỗng dưng đông đúc người hơn hẳn dồn về phía con đường qua trường. Giao thông luôn trong tình trạng tắc nghẽn. Học sinh lớp trên đã tự đi xe đạp đến trường cũng khó khăn hơn trong việc di chuyển. Nhiều bạn, tan trường còn tụ tập đợi nhau, chờ vãn người thì về. Chỉ tầm 20 phút sau tiếng trống tan trường, sân trường đã vắng tanh chỉ còn lác đác vài em bố mẹ chưa đến đón kịp hoặc vài bạn còn tám chuyện với nhau.

Khi chúng em đã về hết , bác bảo vệ đóng cánh cổng trường lại. Chỉ còn thấp thoáng bóng dáng bác lao công đang cần mẫn dọn dẹp lại bàn học, quét những chiếc lá cây vương trên sân trường. Sân trường lại trở về vẻ im lặng, trầm ngâm như buồn buồn chờ đón chúng em vào ngày mai.

Buổi tan học diễn ra náo nhiệt mà thật nhanh chóng. Chúng em lại trở về với ngôi nhà thân thương cùng bố mẹ sau một ngày học tập vất vả. Sau bữa tối, em ngồi vào bàn học để chuẩn bị thật tốt bài học ngày mai. Sân trường ơi, lớp học ơi, ngày mai gặp lại!

1
24 tháng 4 2016

Bạn xem dàn ý dưới đây nhé:

Dàn ý:

- Mở bài:
+ Nêu tình huống nghe được cuộc trò chuyện của chiếc ghế gãy với chiếc bàn.

- Thân bài:

Kể lại nội dung cuộc trò chuyện của cái ghế gãy.
+ Ghế đau đớn, kêu rên – tâm trạng buồn chán.
+ Cái bàn, ghế bên cạnh đều có chung tâm trạng buồn, lo âu, tức giận, oán trách những cô cậu học sinh ý thức kém không hiểu biết về giá trị của bàn ghế đối với học sinh.
+ Thầm ghen tị với bàn ghế bên cạnh đã may mắn không bị như mình.
+ Ghế mong muốn các bạn học sinh giáo dục nhiều hơn về lợi ích của bàn ghế có ý thức bảo vệ của công.
+ Thái đọ của bản thân khi nghe câu chuyện, cảm thông, tức giận cho chiếc ghế bất hạnh tự hứa sẽ chăm sóc…hiểu giá trị của bàn ghế đối với mỗi học sinh trong học tập.

Kết bài: 
- Suy nghĩ của bản thân về cuộc trò chuyện nghe được.
- Nhắc nhở mọi người cần bảo vệ của công.

Chúc bạn học tốt!hihi

24 tháng 4 2016

 Ông mặt trời từ từ thức dậy sau những đám mây bồng bềnh kia. Những ánh nắng chói chang thì nhau chiếu xuống trần gian.Một buổi sáng với đầy niềm vui và sức sống. Hôm nay đến phiên tổ em trực nhật nên em phải đến trường sớm.Em liền vội đến trường. Đi trên hành lang tầng 2, em bỗng nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó. Càng đến gần lớp học của em, tiếng thì thầm lại càng rõ.Rồi tình cờ em đã nghe được cuộc tâm sự của chiếc ghế gãy với chiếc bàn.

 Đầu tiên chị ghế nói với giọng đầy nghẹn ngào:

- Sao đời tôi lại khổ vậy trời! Trước kia tôi là một chiếc ghế rất đẹp , bao bọc là một màu sơn bóng loáng và mùi gỗ thơm phức vậy mà bây giờ ...

 Bàn an ủi:

- Thôi ghế ơi , đừng buồn nữa, hãy kiềm chế cảm xúc của cậu lại

 Ghế bắt đầu kể:

- Ngày ấy tôi còn là một chiếc ghế vô cùng mới và đẹp. Hai ngày sau khi được làm ra, tôi được chuyển đến trường học này. Được sống ở đây tôi vui lắm! Và niềm vui của tôi chính là được giúp các bạn học sinh học tập thật tốt. Vậy mà hôm trước chiếc chân  yêu quý của tôi đã bị mấy cậu học trò nghịch ngợm làm gãy mất. Nếu tôi mà mất một chân thì tôi sẽ phải vào cái nhà kho tối tăm ấy, làm bạn với lũ gián, tôi không muốn đâu, hu hu....

 Bạn nói với giọng đầy cảm thông:

- Số phận đã như thế rồi, cậu hãy chờ bác thợ mộc đến và cứu lấy cái chân của cậu thôi!

 Ghế than vãn:

- Chờ, chờ cho đến khi nào hả bàn? Có ai quan tâm tới tôi đâu. Nếu các bạn học sinh mà quan tâm đến tôi thì họ đã không bao giờ để tới nằm quằn quại trong đau đớn thế này rồi!

 Chiếc bàn nói tiếp:

- Nghe cậu nói vậy tôi cũng không biết đời tôi sẽ ra sao! Có thể là ngày mai, ngày mốt hay ngày kia, tôi cũng có thể nằm quằn quại trong đau đớn như cậu vậy. Cứ nghĩ đến là lòng tôi lại thấy bất an

 Chiếc ghế tiếp lời sau một hồi im lặng:

- Còn có thể nói gì được nữa. Số phận đã an bài chúng ta phải như thế, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được nữa!

 Rồi tiếng học sinh nói chuyện ngày một lớn dần đã lấn át cả tiếng nói chuyện của bàn và ghế. Em chợt nghĩ lại , chiếc bàn và chiếc ghế là những vật vô tri vô giác mà còn biết tâm sự về cuộc đời, biết đau đớn thử hỏi những người làm gãy chân của chiếc ghế , những người đó có tâm hồn mà có hiểu được nỗi đau của mình gây ra cho những đồ vật xung quanh.

 Qua cuộc nói chuyện của bạn và ghế em mới hiểu được rằng không chỉ có con người mà đồ vật cũng biết tổn thương về mặt thể xác và tinh thần. Vì thế chúng ta hãy biết yêu thương và giữ gìn, bảo vệ những đồ vật xung quanh mình.

26 tháng 11 2016

Ánh bình minh đã ló dạng từ lúc nào, tôi cuống cuồng chạy đến trường. Nhưng đến nơi, các dãy lớp học vẫn còn tờ mờ ngái ngủ. Thì ra lo lắng về bài kiểm tra toán hôm nay mà tôi đến sớm hơn lệ thường.

Đi dọc theo hành lang trên dãy lầu hai, tôi lẩm nhẩm những công thức, mường tượng những bài giải… Và cuối cùng mải mê ngắm những bông phượng nở từ lúc nào cũng không biết nữa.

Sau lưng nghe có tiếng người nói bằng một cái giọng kì kì, ảo ảo, là lạ. Tôi quay lại, nhìn vào lớp học trống trơn. Không một bóng người. Vậy mà tiếng thì thầm to nhỏ vẫn cứ đến tai tôi. Dường như ai đó không hề chú y đến xung quanh, và cũng chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của một kẻ khác đang nghe câu chuyện của họ.

– Tôi không ngờ số phận của tôi lại run rủi như thế này. Ôi, mới năm ngoái kia thôi, tôi còn nguyên lành, trơn tru và đẹp đẽ, chân cẳng tôi… Ôi, giờ không biết nó đã ở đâu rồi?… Tiếng của ai thều thào rên rỉ như nói một mình cho mình nghe vậy.

– Đừng buồn nữa Bàn à, có buồn thì sự cũng đã rồi. Tôi mới được chuyển từ dãy ghế bên kia sang, nên tình hình ở đây cũng còn lạ lẫm lắm. Mà cậu chắc còn có nhiều tâm sự đau khổ hơn tôi. Không biết rồi ngày mai đời tôi ở đây sẽ ra sao?

Thì ra cái bàn nằm chỏng chơ ở góc phòng đang nói chuyện với cái ghế đứng xiêu xọ ở bên cạnh. Cả hai đang than ngắn thở dài. Tôi đã nghĩ rằng mình nên rút lui vì nghe trộm là điều xấu hổ. Nhưng lời của bàn ghế khiến tôi tò mò và muốn hiểu cho ra chuyện.

– "Coi bộ mấy "ông tướng" ở lớp này quậy phá nhiều hơn ở lớp bên kia. Anh Bàn ạ, anh cứ dòm kĩ chiếc chân bên phải của tôi mà coi. Cả hai năm liền ở bên lớp kia tôi không hề bị một vết thương nào. Thế mà vừa được chuyển sang đây là các ông trời con này đã cầm lấy tôi một đầu mà kéo lê tôi trên sàn nhà bằng xi măng có nhiều hố lồi lõm. Đến sắt thép còn chẳng chịu nổi huống hồ chân cẳng nhà tụi mình chỉ làm bàng gỗ!".

– Ôi, đừng nói nữa chị Ghế à, nhớ đến cái hôm đó, tôi vẫn còn rợn gai ốc. Chân tôi bị gãy rồi mà tôi vẫn như thấy điều kinh khủng ấy diễn ra lần thứ hai. Ôi, chị kể mới khiếp chứ. Tôi nhìn chân chị cố nhón lên và thân chị run bần bật cùng với tiếng lồ rồ, kèn kẹt, tôi cũng muốn như ngất lịm.

Bàn hồi tưởng những giây phút kinh hoàng và xót xa cho bạn mình… Ghế trầm ngâm một lúc rồi chua chát nói:

    

– "Cứ nhìn cái cách tụi chúng xếp tôi không ngay hàng thẳng lối thế này, cứ nhìn đôi chân hụt hẫng cua tôi trên sàn nhà lỗ chỗ này… Tôi nghĩ đến một ngày mai chẳng có gì sáng sủa hơn anh đâu, Bàn ạ. Anh nghĩ coi, chỉ cần một chút nữa, cái cậu bé mập đùng và hay nô giỡn ngồi ở đây nó đứng một đầu và phía kia một kẻ khác nhảy lên mình tôi thì… Ôi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa đâu…

Tiếng thở dài thườn thượt không biết là của Bàn hay Ghế. Chỉ nghe Bàn nói một câu gọn lỏn nhưng tuyệt vọng.

– Số phận chúng mình cũng tiêu đời thôi…

Rồi Bàn buông lời oán thán và kể lể, trong lúc Ghế chừng như rất muốn theo dõi câu chuyện:

– Tôi nghĩ từ lúc tôi còn là một cây xanh trên rừng với muôn tiếng chim ca, rồi sau đó chấp nhận vui vẻ cái nghĩa vụ phục vụ mọi người, tôi đã bị đốn để đưa về nhà máy gỗ. Chúng tôi được xẻ ra thành bao nhiêu là phiến. Anh em chúng tôi chia tay nhau. Phiêu dạt mãi mới đến xưởng mộc. Thấy bác thợ bào đục và trau chuốt cho tôi thành Bàn tôi đã rất mừng. Mừng hơn là đượe về với các bạn nhỏ và công việc học hành. Năm đầu những cô bé chào đón tôi bằng những bàn tay thon và với lời khen nức nở – "Ôi bàn mới quá, thơm mùi gỗ quá". Các cô dường như không bao giờ động nhẹ đến tôi. Mỗi lúc trực nhật để quét rác dưới chân, tôi cũng được khiêng nhẹ.

Vậy mà năm sau những cô bạn thân thiết ấy chuyển sang học phòng khác, tôi được giao phó cho một lũ quậy phá nghịch ngợm. Chúng viết lên mặt tôi chi chít những câu tục tĩu, rồi chúng cự nhau, lấy dao sắc rạch chàng chịt vào mặt tôi những hình vẽ lố bịch. Đến giờ ra chơi chúng ngồi lên tôi đến bốn năm đứa xô đẩy nhau, đập ầm ầm vào mặt tôi và hát những bài hát không phách điệu gì cả. Tôi đau đớn, căm giận và lo sợ vô cùng. Tôi linh cảm mình sẽ bị trọng thương. Và quả thực, trong một lần đuổi bắt nhau, mấy ông trời con ấy nhảy rầm rầm trên mặt tôi. Tôi cố gắng giữ bốn chân mình cho vững đề phòng thảm họa. Nhưng rồi chịu không nổi, tôi ngã rầm đập cạnh mặt xuống nền nhà. Và ngay lúc đó một sức nặng ghê gớm nhảy lên thanh ngang nối hai chân trước và chân sau của tôi. Thanh ngang gãy rắc và tôi nhói đau khắp cả bốn chân. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm một xó, buổi học đã tan và một chân tôi bị téc ra như muốn rời khỏi thân. Nghe nói rằng tụi chúng cũng có kiểm điểm nhau. Nhưng rồi đâu lại vào đó. Ngày hôm kia một đứa bỗng đề nghị: "Cái chân Bàn này hay làm tụi mình bị vướng, hãy bẻ nó đi". Tưởng là một lời đùa tinh quái, ai ngờ buổi học tan, phòng vắng, cái chân tôi bị ba tên sát nhân ấy bẻ mất và không biết nó vứt chân ấy ở đâu. ?

Tiếng bước chân rầm rập lên cầu thang của học sinh đã náo động sự yên tĩnh. Tôi xuống lầu, còn nghe tiếng la hốt hoảng của Ghế: – "Anh Bàn ơi, làm sao bây giờ?".

Tham khảo nhé , chúc bn ho tốt !

26 tháng 11 2016

Sau một buổi học, một chiếc bàn bị gãy chân than phiền với một chiếc ghế hỏng. Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

– Bác Ghế ơi!

Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chợt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe.

– Bác Ghế oi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? – Giọng nói đó lại vang lên.

Một giọng nói ngái ngủ trả lời:

– Tôi đây! Có chuyện gì thế hả Bàn?

Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể:

– Như bác đã biết đấy, Tôi với bác cùng ra đời một lúc, lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… – giọng bác Bàn trầm xuống. Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của chính quyền, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây.

Nói tới đây, bác Bàn dừng lại. Ghế giục:

– Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà!

Bác Bàn cất giọng kể tiếp:

– Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. Thầy giáo chủ nhiệm lớp luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khắc tên và giấy mực lên thân thể chúng ta, Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ, tôi tưởng… Nào ngờ…, mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, dẫm thình thịch, làm gãy cả chân tôi. Thế có khổ không chứ.

Bác Ghế lắc đầu nói:

Làm như thế nào để tóc dài được? Chỉ cần...Vòng 1 của mình đã tăng lên 2 cỡ trong vòng 1 tuần như thế nào!Bụng sẽ trở nên bằng phẳng sau 7 ngày , nếu sau khi ăn làm...Bí quyết giảm từ 85 kg xuống còn 54 kg chỉ trong vòng 2 tháng!Nếu bạn bị yếu sinh lý thì bạn phải dùng!Bí quyết để giúp nam giới khỏe mạnh và có đời sống tình dục như ý. Xem làm thế

– Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mói nới ấy mà. À, cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm “vũ khí” để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vẫy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng “ầm" một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đấy, bác ạ!

Bác Bàn buồn rầu:

- Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi…

Bác Ghê vội vàng:

– Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm.

– Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này thôi – bác Bàn kêu lên.

– Tôi không đi với bác được đâu.

Bàn ôm mặt rầu rĩ:

– Sao tôi khổ thế này.

Ghế vội an ủi bạn:

— Thôi, bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có ích gì đâu. Nhiệm vụ của chúng ta là phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!

Bàn ôm chầm lấy Ghế, vừa cảm động về tấm lòng cao thượng của Ghế, vừa ân hận về thái độ bi quan của mình. Mấy giây trôi qua, hai người bạn ấy nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghị lực: “Ngày mai chúng ta sẽ đề nghị nhà trường đưa đi chữa bệnh. Chúng ta sẽ lên tiếng khuyên các cô, cậu học sinh giữ gìn của công, phải có ý thức mới được.” “Nhất định sẽ là như vậy, sẽ là như vậy”.

Vừa lúc đó, đội “Sao đỏ” của trường đi tới. Em vội báo cáo về việc bàn và ghế bị hư hỏng, đi “chữa bệnh”. Hình như bàn và ghế cùng nghe được câu nói đó, quên cả đau nhảy lên vì vui sướng.

II. Đọc hiểu và làm bài tập: (6 điểm).Cho văn bản sau:Mẩu giấy vụn Lớp học rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ nhưng không biết ai vứt một mẩu giấy ngay giữa lối ra vào.Cô giáo bước vào lớp, mỉm cười: Lớp ta hôm nay sạch sẽ quá! Thật đáng khen! Nhưng các em có nhìn thấy mẩu giấy đang nằm ngay giữa cửa kia không?- Có ạ!- Cả lớp đồng thanh đáp. Nào! Các em hãy lắng nghe và cho cô biết...
Đọc tiếp

II. Đọc hiểu và làm bài tập: (6 điểm).

Cho văn bản sau:

Mẩu giấy vụn Lớp học rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ nhưng không biết ai vứt một mẩu giấy ngay giữa lối ra vào.

Cô giáo bước vào lớp, mỉm cười: Lớp ta hôm nay sạch sẽ quá! Thật đáng khen! Nhưng các em có nhìn thấy mẩu giấy đang nằm ngay giữa cửa kia không?

- Có ạ!

- Cả lớp đồng thanh đáp. Nào! Các em hãy lắng nghe và cho cô biết mẩu giấy đang nói gì nhé!

- Cô giáo nói tiếp. Cả lớp im lặng lắng nghe. Được một lúc, tiếng xì xào nổi lên vì các em không nghe thấy mẩu giấy nói gì cả. Một em trai đánh bạo giơ tay xin nói. Cô giáo cười:

- Tốt lắm! Em nghe thấy mẩu giấy nói gì nào?

- Thưa cô, giấy không nói được đâu ạ! Nhiều tiếng xì xào hưởng ứng: “Thưa cô, đúng đấy ạ! Đúng đấy ạ!” Bỗng một em gái đứng dậy, tiến tới chỗ mẩu giấy, nhặt lên rồi mang bỏ vào sọt rác. Xong xuôi, em mới nói:

- Em có nghe thấy ạ. Mẩu giấy bảo: “Các bạn ơi! Hãy bỏ tôi vào sọt rác!” Cả lớp cười rộ lên thích thú. Buổi học hôm ấy vui quá! Theo QUẾ SƠN Dựa vào nội dung bài đọc, khoanh vào chữ cái trước ý đúng trong các câu trả lời dưới đây:

- Mẩu giấy vụn nằm ở đâu? (1đ)

A. Nằm ngay lối ra vào.

B. Nằm ngay giữa cửa.

C. Nằm ngay giữa bàn cô giáo.

D. Nằm ngay dưới chân bảng.

3
27 tháng 8 2019

Đáp án A

23 tháng 10 2021

ĐÁP ÁN A NHÉ

CHÚC HỌC ZỎI

- Mở bài:

+ Nêu tình huống nghe được cuộc trò chuyện của chiếc ghế gãy đối với chiếc bàn.

- Thân bài:

Kể lại nội dung cuộc trò chuyện của ghế gãy.

+ Ghế đau đớn, kêu rên - Tâm trạng buồn chán.

+ Cái bàn, ghế bên cạnh đều có chung tâm trạng buồn, lo âu, tức giận, oán trách những cô câu học sinh ý thức kém không hiểu biết về giá trị của bàn ghế đối với học sinh.

+ Thầm ghen tị với những bàn ghế bên cạnh đã may mắn không bị như mình.

+ Ghế mong muốn các bạn học sinh được giáo dục nhiều hơn về lợi ích của bàn ghế, có ý thức bảo vệ của công.

+ Thái độ của bản thân khi nghe câu chuyện, cảm thông, tức giận cho chiếc ghế bất hạnh, tự hứa sẽ chăm sóc,hiểu giá trị của bàn ghế đối với mỗi học sinh trong học tập.

- Kết bài:

+ Suy nghĩ của bản thân về cuộc trò chuyện nghe được.

+ Nhắc nhở mọi người cẩn bảo vệ của công.

29 tháng 12 2018

- Mở bài:

+ Nêu tình huống nghe được cuộc trò chuyện của chiếc ghế gãy đối với chiếc bàn.

- Thân bài:

Kể lại nội dung cuộc trò chuyện của ghế gãy.

+ Ghế đau đớn, kêu rên - Tâm trạng buồn chán.

+ Cái bàn, ghế bên cạnh đều có chung tâm trạng buồn, lo âu, tức giận, oán trách những cô câu học sinh ý thức kém không hiểu biết về giá trị của bàn ghế đối với học sinh.

+ Thầm ghen tị với những bàn ghế bên cạnh đã may mắn không bị như mình.

+ Ghế mong muốn các bạn học sinh được giáo dục nhiều hơn về lợi ích của bàn ghế, có ý thức bảo vệ của công.

+ Thái độ của bản thân khi nghe câu chuyện, cảm thông, tức giận cho chiếc ghế bất hạnh, tự hứa sẽ chăm sóc,hiểu giá trị của bàn ghế đối với mỗi học sinh trong học tập.

- Kết bài:

+ Suy nghĩ của bản thân về cuộc trò chuyện nghe được.

+ Nhắc nhở mọi người cẩn bảo vệ của công.

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp...
Đọc tiếp

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp tôi hiền, mà nó còn được cô giáo bênh vực nên nó lộng hành. Nó đã cầu cho lớp tôi chết. Nó chửi thằng Lương Hồng Phúc là con heo mập địt, xấu xí. Nó chửi mấy thằng con trai lớp tôi bê đê. Nó còn tự xưng nó là con nhà đại gia, rồi thằng Phạm Tuấn Kiệt lại hỏi nó là: " Ông là người giàu nhất đám nghèo đúng không ? Hay là giàu rớt mồng tơi mà còn không có mông tơi để rớt." Thế là nó bực mình, nó lại bóp c* của thằng Kiệt rồi nói: " Cho mày chừa cái tội sỉ nhục tao", làm cho thằng Kiệt khóc suốt cả buổi ra chơi vì đau điến, đến nổi mà hai con mắt nó đỏ hoe, mặt cũng đỏ nữa vì nó đang giận lắm. Nó đi đến chổ thằng Đặng Thanh Trường giả bộ chơi với thằng Trường rồi ôm lấy thằng Trường rất chặt, trong khi thằng trường đang bị bệnh đau tim, nó cứ than khó thở rồi đau cổ vì cổ nó không cử động được...v...v...Còn nhiều chuyện khác nữa. Đứa nào trong lớp cũng đang rất ức chế. Cả lớp tôi cứ họp lớp suốt mấy tuần liền vì bàn chuyện nên mách cô hay cố gắng làm hòa. Vào chiều thứ 6 tuần vừa rồi, vào tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm, ( nhỏ lớp trưởng ) Nguyễn Lưu Gia Vy nó đã suy nghĩ kĩ và nó đã nói hết tất cả. Khi nghe xong thì cô hỏi là tại sao em biết điều đó, nhỏ lớp trưởng nó đứng im, rồi tôi, với tư cách là lớp phó nên tôi mới đứng lên thưa là tôi cũng đã chứng kiến mọi việc theo như lớp trưởng vừa kể. Nhưng cô giáo vẫn không tin, cô bảo chỉ có hai đứa làm chứng thì làm sao đủ chứng cứ để tố cáo bạn mình, cô vừa nó xong thì cả 33 cánh tay ( trừ thằng Lượng ra ), ai cũng nói là em làm chứng cho hai bạn ấy. Khi nghe xong hết mọi việc thì cô của tôi im lặng, đúng lúc đó, trống ra về đã vang lên, cô đứng dậy bảo: " Thôi, như thế đủ rồi, các em về đi, nhớ làm bài tập đầy đủ đó". Tôi không biết cô đang suy nghĩ về điều gì nữa, nhưng tôi thì cứ suy nghĩ qua việc đó, mình mách cô là đúng hay sai ? Hay đáng ra mình nên làm hòa và đừng mách cô chuyện đó.

 Các bạn cho mik ý kiến nha. ===Cảm ơn nhiều===

1
25 tháng 12 2021

hãy bóc phốt nó cho npos sáng nhất đêm luân

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp...
Đọc tiếp

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp tôi hiền, mà nó còn được cô giáo bênh vực nên nó lộng hành. Nó đã cầu cho lớp tôi chết. Nó chửi thằng Lương Hồng Phúc là con heo mập địt, xấu xí. Nó chửi mấy thằng con trai lớp tôi bê đê. Nó còn tự xưng nó là con nhà đại gia, rồi thằng Phạm Tuấn Kiệt lại hỏi nó là: " Ông là người giàu nhất đám nghèo đúng không ? Hay là giàu rớt mồng tơi mà còn không có mông tơi để rớt." Thế là nó bực mình, nó lại bóp c* của thằng Kiệt rồi nói: " Cho mày chừa cái tội sỉ nhục tao", làm cho thằng Kiệt khóc suốt cả buổi ra chơi vì đau điến, đến nổi mà hai con mắt nó đỏ hoe, mặt cũng đỏ nữa vì nó đang giận lắm. Nó đi đến chổ thằng Đặng Thanh Trường giả bộ chơi với thằng Trường rồi ôm lấy thằng Trường rất chặt, trong khi thằng trường đang bị bệnh đau tim, nó cứ than khó thở rồi đau cổ vì cổ nó không cử động được...v...v...Còn nhiều chuyện khác nữa. Đứa nào trong lớp cũng đang rất ức chế. Cả lớp tôi cứ họp lớp suốt mấy tuần liền vì bàn chuyện nên mách cô hay cố gắng làm hòa. Vào chiều thứ 6 tuần vừa rồi, vào tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm, ( nhỏ lớp trưởng ) Nguyễn Lưu Gia Vy nó đã suy nghĩ kĩ và nó đã nói hết tất cả. Khi nghe xong thì cô hỏi là tại sao em biết điều đó, nhỏ lớp trưởng nó đứng im, rồi tôi, với tư cách là lớp phó nên tôi mới đứng lên thưa là tôi cũng đã chứng kiến mọi việc theo như lớp trưởng vừa kể. Nhưng cô giáo vẫn không tin, cô bảo chỉ có hai đứa làm chứng thì làm sao đủ chứng cứ để tố cáo bạn mình, cô vừa nó xong thì cả 33 cánh tay ( trừ thằng Lượng ra ), ai cũng nói là em làm chứng cho hai bạn ấy. Khi nghe xong hết mọi việc thì cô của tôi im lặng, đúng lúc đó, trống ra về đã vang lên, cô đứng dậy bảo: " Thôi, như thế đủ rồi, các em về đi, nhớ làm bài tập đầy đủ đó". Tôi không biết cô đang suy nghĩ về điều gì nữa, nhưng tôi thì cứ suy nghĩ qua việc đó, mình mách cô là đúng hay sai ? Hay đáng ra mình nên làm hòa và đừng mách cô chuyện đó.

                                  Các bạn cho mik ý kiến nha. ===Cảm ơn nhiều===

1
9 tháng 1 2022

Mình thấy như vậy là cô giáo của bạn thiên vị. Còn thằng Lượng thì lôi nó lên phòng hiệu trưởng, nói thẳng với thầy ( cô ) hiệu trưởng coi lại camera của lớp, đuổi học nó luôn. Ngoài ra, bạn còn tranh thủ canh giờ ra về để mách bố mẹ nó. Nó mà ở lớp mình là mình đ** sợ nó ( tại mình là lớp trưởng ). Mình sẽ " xử lý " nó như thế này ( bạn có thể áp dụng ) :

Me : Lượng!

Nó : Gì? Kiếm chuyện à?

Me : No, tui có cái này cho ông.

Nó : Có gì, nói lẹ!

Me : Theo tui.

Mình đã mách thầy hiệu trưởng và thầy đã đi xem camera hoặc theo dõi thằng Lượng từ trước.

Mình lừa nó đến gặp thầy hiệu trưởng.

Đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp ( lúc đó nên cố gắng đứng sau nó ) rồi đột ngột đá mạnh nó 1 cái đến chỗ thầy hiệu trưởng ( mình đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp để nó không để ý. Nếu mình đứng gần thầy hiệu trưởng thì nó sẽ biết mánh khóe của mình và nó sẽ đập mình ).

Còn kết quả nó bị gì thì tất nhiên sẽ là... tùy cách xử của hiệu trưởng ( có thể là nhéo tai nó lôi vào phòng của thầy với bố mẹ nó và... đuổi học ngay lập tức. Về nhà thể nào nó cũng được bố mẹ thưởng cho mấy roi à. )

Ngoài ra, các bạn cũng nên biết cách tự vệ.

Hi vọng cách của mình sẽ trị được nó nhé!

Lớp mik có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp...
Đọc tiếp

Lớp mik có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp mik hiền, mà nó còn được cô giáo bênh vực nên nó lộng hành. Nó đã cầu cho lớp tôi chết. Nó chửi thằng Lương Hồng Phúc là con heo mập địt, xấu xí. Nó chửi mấy thằng con trai lớp tôi bê đê. Nó còn tự xưng nó là con nhà đại gia, rồi thằng Phạm Tuấn Kiệt lại hỏi nó là: " Ông là người giàu nhất đám nghèo đúng không ? Hay là giàu rớt mồng tơi mà còn không có mông tơi để rớt." Thế là nó bực mình, nó lại bóp c* của thằng Kiệt rồi nói: " Cho mày chừa cái tội sỉ nhục tao", làm cho thằng Kiệt khóc suốt cả buổi ra chơi vì đau điến, đến nổi mà hai con mắt nó đỏ hoe, mặt cũng đỏ nữa vì nó đang giận lắm. Nó đi đến chổ thằng Đặng Thanh Trường giả bộ chơi với thằng Trường rồi cố tình ôm lấy thằng Trường rất chặt, trong khi thằng trường đang bị bệnh đau tim, nó cứ than khó thở rồi đau cổ vì cổ nó không cử động được...v...v...Còn nhiều chuyện khác nữa. Đứa nào trong lớp cũng đang rất ức chế. Cả lớp mik cứ họp lớp suốt mấy tuần liền vì bàn chuyện nên mách cô hay cố gắng làm hòa. Vào chiều thứ 6 tuần vừa rồi, vào tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm, ( nhỏ lớp trưởng ) Nguyễn Lưu Gia Vy nó đã suy nghĩ kĩ và nó đã nói hết tất cả. Khi nghe xong thì cô hỏi là tại sao em biết điều đó, nhỏ lớp trưởng nó đứng im, rồi tôi, với tư cách là lớp phó nên mik mới đứng lên thưa là mik cũng đã chứng kiến mọi việc theo như lớp trưởng vừa kể. Nhưng cô giáo vẫn không tin, cô bảo chỉ có hai đứa làm chứng thì làm sao đủ chứng cứ để tố cáo bạn mình, cô vừa nó xong thì cả 33 cánh tay ( trừ thằng Lượng ra ), ai cũng nói là em làm chứng cho hai bạn ấy. Khi nghe xong hết mọi việc thì cô của tôi im lặng, đúng lúc đó, trống ra về đã vang lên, cô đứng dậy bảo: " Thôi, như thế đủ rồi, các em về đi, nhớ làm bài tập đầy đủ đó". Mik không biết cô đang suy nghĩ về điều gì nữa, nhưng mik thì cứ suy nghĩ qua việc đó, mình mách cô là đúng hay sai ? Hay đáng ra mình nên làm hòa và đừng mách cô chuyện đó.

 Các bạn cho mik ý kiến nha. ===Cảm ơn nhiều===

0