K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

lại 1 năm mới ăn Tết ko có ba bên canh . hôm nay cn gọi đt , ba chỉ trl duy nhất 1 câu : ba bận lắm , k về ăn Tết cùng con đc , ở nhà ngoan nha , ba biết cn gái ba ngoan , lp 8 rồi thì ở nhà tự biết lo nha , sau ba về sẽ lì xì cn 1 cái đt mới . cn k cần ba ơi , chỉ cần gđ ta ăn tết cùng nhau , zậy thôi cũng đủ rồi . cn biết ba điều hành 1 nhà hàng , công vc ngập bù đầu bù cổ , nhưng tết là để sum vầy mà ba ?...
Đọc tiếp

lại 1 năm mới ăn Tết ko có ba bên canh . hôm nay cn gọi đt , ba chỉ trl duy nhất 1 câu : ba bận lắm , k về ăn Tết cùng con đc , ở nhà ngoan nha , ba biết cn gái ba ngoan , lp 8 rồi thì ở nhà tự biết lo nha , sau ba về sẽ lì xì cn 1 cái đt mới .

cn k cần ba ơi , chỉ cần gđ ta ăn tết cùng nhau , zậy thôi cũng đủ rồi . cn biết ba điều hành 1 nhà hàng , công vc ngập bù đầu bù cổ , nhưng tết là để sum vầy mà ba ? mẹ mất sớm , cả thế giới của cn có mỗi ba bên cạnh thôi , cn biết là ba nghĩ cn mạnh mẽ , nhưng cn gái bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ vì họ phải tạo 1 bức tường thật dày để che chở trái tim yếu mềm . cn k muốn ăn tết 1 mk nữa , cn muốn ba về ngay lập tức . nhưng k thành hiện thực ba ạ . ba về sớm nha ba , con chờ ...

3
29 tháng 1 2017

mik cho điều đok xảy ra, thật sự buồn cho bạn oOo Chibi oOo, hãy vui lên đi nhé

30 tháng 1 2017

vui lên bạn ak! Ba bạn chắc chắn cx rất khổ tâm! Do hoàn cảnh thôi bạn ak! Chúc bạn có 1 cái Tết thật hạnh phúc cho dù bạn k đc ở bên cạnh ba bạn đi chăng nữa!hihi

25 tháng 1 2022

srr e nhầm tí :))

Đoc và suy ngẫm: Truyện ngắn: Bức thư gửi cha Tháng 12, năm 2017 Ba à! Ba??? Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa...
Đọc tiếp

Đoc và suy ngẫm:

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...

Nguồn :google😂

2
15 tháng 11 2018

hay ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️

Cảm ơn thay lời tác giả.

14 tháng 9 2019

ba vs mẹ ăn bằng đũa , anh trai vs tôi ăn bằng thìa

14 tháng 9 2019

BẰNG IQ VÔ CỰC

Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia...
Đọc tiếp

Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.
Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia đình. Trước khi nhận được tin chú bị tai nạn thì hàng xóm quanh nhà kể lại là tối đó nghe tiếng cú mèo kêu thảm thiết, qua ngày hôm sau tầm chiều tối thì cả nhà nhận được tin chú bị tai nạn, cả nhà khi đó đạp xe lên bệnh viện quân y thì bác sĩ bảo ko có khả năng cứu được, chiều hôm sau người ta đưa chú về. Chú nằm đó rút ống oxi máu từ miệng, tai và mắt thấm đầy cả mấy cái khăn. Sau đó chú mất. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chỉ đơn giản như vậy, sáng hôm sau trước khi khâm liệm chú. Bà họ hàng phía nội, chú mình gọi bằng cô ruột ấy đứng khóc và nói ” con ơi con chết chi tội rứa con, có chết thì để cô chết thay cho con, con ơi là con ” và chỉ đúng 3 4 tháng sau bà ấy chết. Khi chôn chú xong, 3 ngày sau thì mở cửa mả ấy thì tối đó trên mái tôn nhà chú 4 mình tự dưng nó rung lên thằng cu em họ mình khi đó còn nhỏ, mẹ nó đưa nó ra trước cửa để đi vệ sinh nó nhìn lên mái tôn nhà chú 4 tự dưng nó hét lên thất thanh.
Nhà cô hai của mình có anh con trai tên Toàn, khi chú Tám mất anh ở xa ko về chịu tang Cậu được. Vài tháng sau anh về, anh qua ngoại thắp nhang cho cậu. Tối đó anh đi vệ sinh Cậu Tám về gọi anh” Toàn ơi, cậu chết răng con ko về” ông anh mình ông nín tè vọt vô nhà luôn.
Khoảng thời gian sau này thì chú mình ko về nữa, có lẽ chú đi đầu thai nơi khác rồi và chuyện của chú thì nhiều phen mình sợ phát khiếp lên. Ví dụ như khi chú mất, cả nhà mấy anh chị em ngồi chơi trước bàn thờ. Bà nội mình nói : Chú tụi bây chết rồi mà đứa mô hỗn với người lớn là chú hiện về vứt trái cây trên bàn thờ xuống. Nội vừa nói xong trái táo trên bàn thờ hắn rơi xuống 1 phát cả đám la thất thanh bỏ chạy tán loạn.
Chuyện thứ 2 là về cậu Thạch mình: Cậu mất khi đó mình chưa ra đời, chỉ nghe mẹ kể lại thôi. Mẹ kể cậu hồi kháng chiến là sinh viên đi học xa nhà, cậu thuê trọ ở chung với 1 anh nữa nhưng anh đó thì nhát gan hơn cậu mình. Mẹ nói cậu thuê trọ mọi lần ko xảy ra chuyện nhưng tự dưng có 2 đêm, lúc cậu đang học thì nghe ngoài cửa có người gọi tên, cậu ra mở cửa thì ko thấy ai. Đêm hôm sau vẫn vậy vẫn gọi tên và lần này là 1 cô gái, sau 2 đêm đó cậu sốt li bì sốt đến độ ông bà ngoại mình đưa cậu về, cho cậu vào bệnh viện đa khoa đà nẵng cậu nằm khoa hồi sức mà cũng lạ kỳ là ko tìm ra bệnh, cậu sốt mê man ko có cách nào tỉnh, ông ngoại mình khi đấy là thầy thuốc đông y ông bao giờ tin vào chuyện bói toán hay ma quỷ, bà ngoại mình thì sợ ông ngoại nên ko dám đi xem thầy, chỉ dám nhờ cô nào đấy đi xem hộ. Cô đó đi xem vừa ló mặt tới thì bà thầy bói chỉ thẳng mặt ” về đi ko còn chi đâu nữa mà xem ” cô về cũng là lúc cậu mình mất. Lúc cậu mất, ông ngoại tự dưng đập hết đồ đạc trong nhà luôn miệng nói: Tại răng ko cứu con? Tại răng để cho nó bắt con đi? Tại răng??? Rồi ông ngoại ngất. Đến khi ông tỉnh lại thì cậu cũng mồ yên mả đẹp, khi đấy ông mới nhận thức được chuyện con trai mình chết, lúc đó ông khóc ông bảo : Con ơi con chết mà ba ko biết chi hết. Lỗi tại ba và vì cậu mình chết nên bà ngoại mình suy sụp tinh thần vài năm sau bà cũng chết vì lao phổi, lúc đó bà chỉ 60t thôi. Bà mất khi ấy mình chỉ có 1tuổi hơn nên mình ko biết đc bà ngoại của mình như thế nào.
Chuyện thứ 3: Ông nội mình, ông mất cũng đc 8 năm rồi, ông bị suy tim trước khi ông nội mất thì cũng có vài lần mình thấy ông khóc, khóc rấm rức tội lắm. Mình hỏi thì ông nói ” nội sợ chết”. Rồi tết năm đó cả nhà họp mặt, nội nói : Ông bà nói rồi đó, ra giêng là đi. Mình sợ tái mặt, nội lúc đó ăn nhiều lắm bao nhiêu ăn cũng hết mà sau này mình mới biết là người gần chết họ ăn rất nhiều, ko biết phải ko. Mọi chuyện êm xuôi qua đi cho tới giữa năm, mùng 6 tháng 5 âm lịch, tức là qua ngày tết đoan ngọ 1 ngày, sáng sớm thím hay nấu bún bán buổi sáng. Sáng nào cũng vậy 4h sáng thím dậy, nội nói : Thảo, có 2 thằng hắn rình nhà mình, rình cả đêm. Thím sợ tưởng ăn trộm, thím hé cửa nhìn, nội nói hắn thấy mi hắn tuôn đầu bỏ chạy rồi. 6h sáng, thím gọi vào nhà bảo chú mình dậy cho con đi học. Nội cũng gọi : Và Hai ( bà nội mình) bà vô kêu thằng Tuấn dậy cho con Quỳnh đi học. 6h30 sáng, bà hàng xóm qua ăn bún hỏi vọng vào nhà ” ông ơi, ông khỏe chưa? ” ông bảo ” tui khỏe cô ơi “. Bà ăn xong bà đi chợ, thím chạy vào nhà lay nội dậy ăn sáng, lây mãi ko thấy ông dậy, thím hoảng chạy qua kêu chú 4. Chú qua nhìn rồi sờ bảo ông đi rồi. Bà hàng xóm khi đó đi chợ về đi ngang qua nhà, thấy nhà rộn ràng bà chạy vào hỏi, hỏi xong biết nội mất bà tái cả mặt vì sợ. Mình khi nghe xong mới hiểu, 2 thằng mà nội nói thật ra là người âm họ về họ đưa nội mình đi.
Chuyện về ông ngoại: Ngoại mình thì lúc sống thì ông là thầy thuốc đông y. Ông khó tính và ko tin về tâm linh. Ông ngoại mất vì trụy tim mạch, trước khi mất ông có gặp lại ông cố ngoại của mình. Sáng sớm mẹ mình lên ngoại mở quán bán bún thì ông ngoại chạy ra hỏi : Mi có thấy ba ta đâu ko? Ông mới ngồi với ta đây mà chừ ông đi mô ko thấy, mẹ mình cười bảo chừng này mà còn có ba hả??? Rứa là ông vô phòng, sáng dậy ông đau nhưng vẫn gắng gượng đi vệ sinh, mẹ thấy tình hình ko ổn mẹ gọi cậu đưa ông đi bệnh viện hoàn mỹ, lên tới nơi ông ko còn tỉnh táo và rơi vào hôn mê. Chị họ của mình thấy vậy thì làm thủ tục đưa ngoại mình qua đa khoa, ở khoa hồi sức. Ngoại nằm đấy tầm 5 ngày thì mất. Đưa ngoại về lúc đó 2h sáng, đi xem thầy thì thầy bảo ko tốt, ngày trùng giờ trùng. Nếu chôn thì chỉ nên để 1 ngày, ko thì phải để 1 tuần sau. Khâm liệm thì phải qua ngày hôm nay, hôm sau mới được liệm. Rứa là đám ngoại diễn ra cả tuần lễ. Ông ngoại mình mất căn nhà chỉ còn bà ngoại kế ở, chuyện của bà này thật sự rất sợ. Bà thấy quỷ. Mai mình kể cho các bạn nghe. Chúc các bạn vui vẻ.
Chuyện gia đình nên các bạn ném nhẹ tay. Chuyện thật ko thêm bớt nhé.

0
Chào cả nhà, để em kể chuyện của em cho nhà mình nhanh xây nhà mới:Chuyện ông nội em trước đã này: ông nội em mới mất cách đây gần 2 tháng, trước hôm ông mất mấy ngày thì gần như đêm nào ông cũng ko ngủ đc, chỉ ngủ bù vào ban ngày thôi, ông kể là ông hay mơ linh tinh, mơ thấy bà (bà nội em, mất cách đây 4 năm rồi). Vào những ngày đấy cả bố em lẫn em đều bị mất ngủ, nhg 2 bố con...
Đọc tiếp

Chào cả nhà, để em kể chuyện của em cho nhà mình nhanh xây nhà mới:

Chuyện ông nội em trước đã này: ông nội em mới mất cách đây gần 2 tháng, trước hôm ông mất mấy ngày thì gần như đêm nào ông cũng ko ngủ đc, chỉ ngủ bù vào ban ngày thôi, ông kể là ông hay mơ linh tinh, mơ thấy bà (bà nội em, mất cách đây 4 năm rồi). Vào những ngày đấy cả bố em lẫn em đều bị mất ngủ, nhg 2 bố con đều ko mơ mộng gì cả, chỉ có ông thôi. Đêm trc hôm ông mất, ông cũng ko ngủ đc, sáng dậy, ông bảo đêm qua tôi tưởng tôi đi, rồi ông bảo mẹ e gọi 1 bác gái đến (chị bố em – mà bác này rất hợp ông) để ông nói cái này. Mẹ em gọi, bác ấy hẹn trưa sẽ qua vì còn có chút việc bận, sau lo ông mệt nên bác gọi 1 lượt các anh chị em của bố đến chơi với ông, xem ông thế nào. Sáng hôm đấy, ông ăn sáng như bình thường, gặp bác hàng xóm ông kể là đêm qua tôi mơ thấy ông nhà bà về đấy (ông này mới chết trc tết), thì bà ấy bảo “vâng, tối qua cháu cũng mơ thấy nhà cháu về”.

📷

Ông ăn sáng xong thì đi nằm, nằm rồi lại ngồi dậy chờ bác gái kia đến, trg khi đó các con cũng đến gần đông đủ để hỏi thăm ông, ai cũng hỏi ông cần gặp cô T để nói gì(bác gái đó), có gì cứ nói với chúng con nhg ông ko nói, ông bảo chờ cô ấy đến tôi mới nói. Gần trưa thì bác gái em đến, vừa vào cửa ông đã bảo luôn là, “đêm qua tôi tưởng tôi đi cô ạ, tôi mơ thấy bà về, bà nằm cạnh tôi nhg đi cùng bà có rất nhiều người, cầm cả cờ, dáo mác …, rồi tôi thấy ông L(ông hàng xóm đã chết) quát, bảo tôi là đóng ngay cửa vào, ko chúng nó vào bắt đi bây giờ, tôi đóng cửa thì ông í đứng ngoài bảo, lấy vải nhét kín vào các cái khe này nữa (khe cửa), ko thì chúng nó vẫn vào đc, tôi sợ quá tỉnh dậy nhìn đồng hồ là 2h sáng”.

Bác em nghe thế sợ quá mới kể lại là, “đêm qua con cũng mơ mợ về(cách gọi của gia đình e – là bà nội e), mợ hỏi con xem chuyện đi Mỹ của gia đình con thế nào, con trả lời là, vâng con cũng đang làm, chưa biết thế nào, con cũng sốt ruột lắm. Nhg trg lúc đấy thì cũng có rất nhiều ng mà con biết chắc là ma cứ đứng lố nhố bên ngoài, rồi có 1 con mà đè chặt con, con cố đẩy ra thì nó bảo “bình thường khóc khóc cười cười, sao bây giờ lại đẩy tôi ra?”, rồi thì con lại cử động đc, nhg có 1 con ma nữa nó lại ập vào, con lại bị ghì chặt ko làm gì đc. Đang bị như thế thì con nghe thấy tiếng xúc miệng sục sục sục của ông L, rồi ông ấy nhổ toẹt ra sân 1 cái thì con tỉnh dậy, nhìn đồng hồ cũng đúng 2h sáng”

Ông em bảo, chắc bà ấy dẫn ng đến bắt tôi đi, nhg tôi chưa đến số nên chưa đi đc. Hôm đấy, ko biết như thế nào mà ông anh trai em (cháu đích tôn của ông) lại về nhà buổi trưa(mà bt thì a ấy đi công tác suốt, ngày hôm đấy a í cũng bị cử đi Phú Thọ từ sáng nhg cứ nấn ná chờ qua trưa mới đi), thấy bảo ông ốm nên mang máy đo huyết áp sang đo cho ông, huyết áp hoàn toàn bình thường. Rồi mọi ng bảo ông dậy ăn cơm, ông bảo thôi, tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ 1 giấc rồi dậy ăn sau. Trc khi đi ngủ thì ông còn bị nôn (toàn bộ đồ ăn sáng) và đi ngoài (xin lỗi cả nhà). Sau đó khoảng 1h chiều thì ông đi ngủ, mọi ng ở thêm 1 lúc chờ ông ngủ say mới lục tục kéo nhau về, dặn mẹ em là tí ông dậy thì cho ông ăn cháo.

Khoảng 2 rưỡi chiều, mẹ em ngủ dậy đi xuống nhà, thấy ông vẫn gáy đều đều, thì lại đi vào nhà trong dọn dẹp, khoảng 3h thì chồng em cũng xuống nhà, mẹ em bảo con gọi ông dậy cho ông ăn, chồng em vào lay ông dậy thì ông đã đi rồi. Người hoàn toàn sạch sẽ vì trc khi đi ông đã cho ra ngoài hết. Chồng em gọi mọi ng đến mà ko ai có thể tin đc là ông đi nhanh thế? Vừa mới nói chuyện cách đây 2 tiếng mà giờ ông đã ko còn nên mọi ng đều cực kỳ sốc.
Kể thêm với mọi ng về bà hàng xóm, chồng bà này mất trc tết khoảng hơn 1 tháng vì bệnh, bệnh viện trả về, trong đợt 49 đầu bà ấy rất hay mơ thấy ông ấy, nhà bà ấy đi xem thì bảo ông ấy mất phạm ngày xấu, giờ xấu nên về tìm ng bắt đi, nhà bà ấy phải đóng bùa, chôn chiếc các kiểu mới thấy ổn. Hôm em sang buôn chuyện, xem ảnh đám ma thì bà ấy kể, “đêm htrc, tao mơ thấy bà nhà mày về, đi cùng 1 ng con gái tóc đỏ xõa xượi, mà cả 2 ko mặc gì, cứ ngồi ở cuối giường ông nhà mày, hỏi thì ko nói, đến lúc nói thì bảo ông ấy ghét tôi, tôi nằm cạnh mà ông ấy hất tay tôi ra”. Sau này, có ng bảo với em thế là bà em về, dẫn theo quỷ về bắt ông đi, vì những con ma tóc đỏ đều là quỷ.

Ko biết như thế nào, nhg bản thân em, ngày ông mất, suốt từ sáng em cứ cảm giác mình đeo khăn tang, nhg ko phải đám ma của ông em mà là 1 ng khác. Mà cảm giác có từ lúc e ra khỏi nhà đi làm í.

0
Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về...
Đọc tiếp

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.

Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.

Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về mà cũng lì theo đám con nít tu tập, chơi đùa chạy nhảy vui hết cỡ.Tối thì mình với ba má thường ngủ ở cái phản đặt ở gian trước , chuyện rất bình thường hk có gì cả.

📷

mọi chuyện tiếp diễn như vậy được cả nửa tháng… chiều ấy ông bà có viêc đi đâu mình ko biết nhưng ko có ở nhà, má mình thì đi tìm ba mình ( vì ba mình về quê trước đó vài ngày không biết có chuyện gì, má mình sinh ghen là lén phén vói nhìu bà ở ngoài quê, nên qdinh dẫn mình về luôn ) lúc đó có 1 mình à cũng tự chơi v á rồi tò mò vào phòng ngoại chơi.bước vào tự nhiên thấy u ám lắm đó là cảm giác của 1 đứa con nít như mình khi ấy. phòng có 1 cái giường đặt ngay cửa , cuối phòng từ vách ra khoảng 1met dc xây thêm 1 vách nửa nhưng để khung cửa sổ leo ra leo vào, mình tạm gọi là cái kho đi. khi đó mình cứ đứng nhìn cái kho , cứ nhìn chằm chằm qua khung cửa đó mà k biết nhìn cái gì được khoảng 5′ ấy tự dưng cửa phòng đóng sập lại , mình dật mình cửa mở ra không được bên trong tối đen khi ấy mình muốn khóc rồi, đột nhiên bên trong khung cửa ấy co cái bóng đen đứng nhìn mình, mình khi đó k biết ma cỏ gì hết chỉ biết la lên Má ơi…….máaaaaaa…….rồi ngất đi lúc nào ko hay, khi tỉnh dậy thấy nằm ngoài phản được ông bà xoa dầu cho uống mật ong với chanh.

khi ấy tầm 6h chiều rội mà ba má chưa về mình nói với ông bà là có ai ở trong phòng á, bà ngoại nói với mình là con mèo đó con…

Sau chuyện đó mình lúc nào cũng dx má trông coi không để mình 1minh ở nhà nửa…

Gần 3thang mọi chuyện gia dình mình đã êm xuôi về lại Bình Thuận…

dm nó về lại gặp mấy thằng ông nội trong xóm bằng trạc mình toàn theo chọc mình, chọc mình là tại nói chuyện với tụi nó mà mình cứ nói tiếng Binh Định tụi nó cười rụng răng..( tao hông chơi với mày nửa đâu – teo hổng chơiiiii dới mòi nửa đauuu).

Ấy là khi mình 6t , mãi tới tận năm mình 22t khi ấy sắp ra trường mới có cơ hội về quê 1 lần nửa. bấy giờ ông bà mình u80 r nên vào BThuan để con cháu tiện chăm sóc, ngôi nhà tự để lại cho dì dượng – con gái út của ngoại trông coi vì dì có nhà riêng mà, còn mỗi dì là trụ lại ở quê thôi.

Khi về thì ko có má mình , minh đi với ba thôi, ghé thẳng vào nhà bác mình – cũng là nhà của ông nội, mình chào hỏi xong xuôi ba mình nghỉ tai nhà bác, lâu quá mới về nên mỉnh rủ nhỏ em con của dì út tên C qua nhà ngoại ngủ. Lúc qua thì tầm trưa r, bao nhiêu kỉ niệm ợ lên lại cảm xuc vvvl( sau khi thăm chuồng bò, cây me, hàng duối… quay vào nhà nghỉ ngơi, nhưng ko vào phòng nhé! 📷 chắc chuyến xe dài mệt mất ngủ – từ BThuan đi 12h trưa tới 7h sáng toi BDinh chổ mình là Cát Hải…tin dx ko?)

mình nằm cái võng mắc ở gian giửa, nhỏ e nó nằm gian trước, đặt lưng xuống là ngủ liên ngay vì gió sau nhà thổi lên rất mát, không khí miền quê dể chịu vô cùng…Đang thiu thiu tự nhiên thấy nặng người, ko dậy dc, cố mở mắt vẩn khung cảnh nhà sau đó, mình rất tỉnh nhưng ko tài nào la lên hay lam gì dx. biết chắc rồi bị đè rồi nhưng vẩn cố dậy… bổng mình thấy từ nhà sau có cai bóng trắng phải nói là trắng trong luôn chỉ thấy dáng người tự từ đi lên, mình rất sợ nhưng nặm nhắm mắt chịu trận. bthuong thi se tu dậy dx nhưng ko nó cứ kéo dài kéo dài mệt mỏi vo cùng cho tới khi dượng về ổng vừa bước vào cửa là mình dựt dậy liền…như muốn khóc vậy phần vì 20nam moi gặp lai dượng.mình nói với dượng dượng chỉ cười ko nói gì nửa.

Vế lại quê BThuan mình mới hỏi ngoại, ngoại bảo hồi chiến tranh chống mỹ ngoại cũng như bao gdinh khác phải di tản trốn boom mỹ, có bà nào ngoài quảng trị bồng con vào đây trốn dưới hầm nhà ngoại bị boom lấp ko lên dx chết ngạt ở dưới…sau này ngoại mình mới xây lại đào lên cúng kiến cẩn thận r ở mà ngta ko có quấy phá gì hết.
cảm ơn câc bạn đã bỏ tgian đọc..

mình viếc bằng dt, cũng như ko nghỉ trưa có gì xin các bạn góp ý nhẹ cho mình.!

0
23 tháng 5 2017

Chú ý khi chuyển lời dẫn trực tiếp thành lời dẫn gián tiếp, phải bỏ dấu ngoặc kép, có thể thêm từ “rằng” hoặc “là” và cần thay các từ xưng hô cho phù hợp.

“Nó đưa cho tôi ba đồng và bảo rằng nó biếu tôi ba đồng để thỉnh thoảng tôi ăn quà; xưa nay nó ở nhà mãi cũng chẳng nuôi tôi được bữa nào, thì nó đi cũng chẳng phải lo; tôi bòn vườn đất với làm thuê làm mướn thêm cho người ta thế nào cũng đủ ăn; nó đi chuyến này cố chí làm ăn, bao giờ có bạc trăm nó mới về; không có tiền sống khổ sống sở ở cái làng này, nhục lắm!...”. (Lão Hạc - Nam Cao)