K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 9 2016

Childhood we always live in my love me.Voi my mother loved and respected nhat.Me care raised my sister because my father always working away.
On that day in class I felt a headache, the nausea nao.Toi cold air to try to go on foot to the door nha.Moi day I called, "Mommy" and ran on foot to find the door this me.Hom I unsteadiness pale.
Mother saw me so I immediately rushed to though very tired, but I still see her mother's face pale lips trembling: "my son how this child?" She helped me into bed.
Mother blanket for me rub oil all over her hot toi.Doi warm soft hands for warmth as I do I subtract felt something rubbing his head lanh.Vua mother laments voice said: "Suffering beings, was sick to walk again "hot ginger water bowls finished .Uong sweetened see people really light then I fell asleep. Suddenly I heard her call: "My son went up to eat a bowl of hot porridge" I was watching carefully this .Luc me.Guong hearted round her face had the faint traces, but no loss of gentle beauty woman standing tuoi.Doi new mother cuddling eyes how, in his eyes full of anxiety and filled with sweet love thuong.Me deceived me like I was a kid lovely mother lam.Cai mouth blowing chao.Toi light spoons my mother suddenly saw the most beautiful mother in the soul toi.Ca traces, both eyes dark circles ... all are beautiful.
Oh! my mother, the mother had suffered hardships and worries strenuous cared for con.Me is wonderful mother, children need mothers side. When happy and sad moments like nay.Con ailing mother loved most in the world, Mom!

26 tháng 6 2019

HƯỚNG DẪN KỂ

Hôm trước, mẹ em đi làm về rồi bị ốm. Người mẹ xanh xao, mệt mỏi với những cơn sốt kéo dài. Em thương và lo cho mẹ lắm. Em ngồi bên cạnh đắp khăn ướt lên trán mẹ và lấy thuốc cho mẹ uống. Khi khỏi ốm, mẹ xoa đầu em và nói : “Con gái mẹ ngoan lắm ! Mẹ cảm ơn con nhiều.”

3 tháng 2 2023

Nếu người thân bị ốm em sẽ hỏi han nhưng ít (vì người ốm ngại nghe nhiều), sau đó tìm hiểu xem là ốm như nào, mua thuốc men và cho ăn uống đầy đủ, đồng thời thực hiện các biện pháp để chóng khỏi. Cảm xúc người thân sẽ làm ấm lòng, cảm thấy vui khi nhận được sự chăm sóc và có thể chóng khoẻ hơn.

3 tháng 2 2023

Khi người thân gặp chuyện buồn hay nhẹ nhàng xuống an ủi, tìm hiểu nguyên nhân và xem bản thân có giúp đỡ được gì hay không để giúp đỡ. Chắc chắn họ sẽ cảm thấy được an ủi và nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Chiều hôm qua, trên đường đón em đi học về thì trời bỗng đổ cơn mưa rất to, mẹ em nhanh chóng đỗ xe vào lề đường và lấy áo mưa mặc cho em.

Thấy mẹ không mặc áo mưa em hỏi: sao mẹ không mặc áo mưa? Em cười dịu dàng trả lời: Mẹ quên ở cơ quan rồi con à, nhưng không sao đâu đi đoạn nữa là về đến nhà rồi con à. Nói vậy, em tiếp tục phóng xe về nhà, chừng 5 phút sau đã về đến nhà, nhưng cơn mưa to như trút nước khiến mẹ em ướt sũng từ đầu đến chân. Mẹ nhanh bế em và nhà rồi bỏ áo mưa ra cho em. Lúc đó, em đã thấy môi mẹ tím lại, bàn tay đã sun lại vì lạnh, hơn nữa mẹ còn hắt hơi nữa chứ. Thấy vậy, em lo lắng bảo mẹ thay quần áo đi không lạnh ạ.

Vậy là tối hôm đó ăn cơm xong, bố em thấy mẹ mặt đỏ bừng bừng thì liền bảo là mẹ bị sốt rồi. Nghe vậy, em nhanh nhẹn lên phòng lấy cái cặp nhiệt độ điện tử mà mẹ hay dùng mỗi khi em sốt để đưa bố kiểm tra nhiệt độ. Quả đúng như bố nói, mẹ em đã bị sốt đến 39 độ 5. Bố em nhanh chóng lấy nước ấm và khăn mặt chờm cho mẹ em rồi nhanh chóng ra ngoài hiệu thuốc mua. Em ngồi trông mẹ nằm thiếp đi mà nước mắt em cứ chảy. Thấy khăn trên trán mẹ đã khô, em lấy ra đi giặt rồi lau mặt mũi, chân tay mẹ xong lại tiếp tục đắp lên chán cho mẹ hạ sốt. Thấy vậy, mẹ xoa đầu khen em ngoan ngoãn. em bảo rất tự hào về em vì đã biết quan tâm chăm sóc người khác.
Sáng hôm sau, em đã thấy mẹ tươi tỉnh hẳn, bên cạnh mẹ là ông bà nội ngoại sang thăm mẹ em từ khi nào em chẳng hay. Nghe mẹ kể lại chuyện em chăm sóc mẹ bị ốm, ông bà đều xoa đầu và khen em rất ngoan. Vậy là cả nhà ngồi nói chuyện vừa ăn sáng rất vui vẻ.

25 tháng 11 2017

chỉ là viết thôi mà

25 tháng 11 2017

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em , mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lăm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc , ăn từng thìa cháo , mất ăn , mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em . 

Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi . Khi em bị ốm , đôi mắt mẹ đen láy , thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm , dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc , em đi bệnh viện , mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần.Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé . Khi em ăn gần hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại , khuôn mặt mẹ xanh xao , mẹ luôn đọng viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ. 

Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em , hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ . Mẹ rất vui sướng. 

Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!

7 tháng 5 2017

Anh trai em tên là Thành. Năm nay anh 13 tuổi và anh đang học lớp 7. Anh ấy có làn da ngăm đen, mái tóc hơi xoăn và dáng người cao, rất khỏe mạnh. Anh Thành rất chăm học và anh đặc biệt rất giỏi Ngoại ngữ. Anh đã từng chia sẻ với em ước mơ sau này sẽ trở thành phiên dịch viên suất sắc. Em rất yêu thương và tự hào về anh.

6 tháng 1 2020

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em , mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lăm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc , ăn từng thìa cháo , mất ăn , mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em .Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi . Khi em bị ốm , đôi mắt mẹ đen láy , thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm , dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc , em đi bệnh viện , mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần.Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé . Khi em ăn gần hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại , khuôn mặt mẹ xanh xao , mẹ luôn đọng viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ.Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em , hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ . Mẹ rất vui sướng.Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!

em tự lựa ý ra để bớt cho đỡ dài nhé

#Châu's ngốc

Mẹ lúc nào cũng lo lắng, quan tâm giành cho ta tất cả yêu thương từ tận đáy lòng bao la ấy. Và với em, hình ảnh mẹ khi chăm sóc em bị ốm đã để lại những dấu ấn khó phai.Mẹ em có dáng người dong dỏng, thanh thoát. Khuôn mặt mẹ hiền từ, phúc hậu với nụ cười rạng rỡ. Nắng mưa, sóng gió cuộc đời mẹ kinh qua đã in dấu vào làn da nâu rám nắng rất chân quê, mộc mạc của người.Có những lúc em cảm thấy mình thật ngốc vì dù mẹ có mắng mỏ hay trách móc em thì suy cho cùng cũng là để em nên người chứ đâu có phải vì ghét bỏ gì em. Có ai lại ghét bỏ đứa con mình dứt ruột chín tháng mười ngày sinh ra cơ chứ. Ấy vậy mà, thỉnh thoảng em vẫn cáu gắt, hờn dỗi và cãi lại mẹ. Rồi cho đến một ngày, khi em bị ốm nhìn thấy mẹ chăm sóc em mệt mỏi, vất vả như thế em mới càng thấm thía hơn về giá trị của tình mẫu tử.Hôm đấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, mẹ dặn em rõ ràng là phải mang áo mưa đi cẩn thận vậy mà em mải chơi quên lời mẹ dặn. Kết quả là hôm ấy em bị dính mưa và đêm đến sốt cao. Thỉnh thoảng em cảm nhận có bàn tay rất ấm của ai đó vuốt nhẹ mái tóc và khuôn mặt của mình. Hơi ấm ấy rất quen thuộc thân thương và chắc chắn đó chính là mẹ, cảm nhận của ta về tình mẫu tử không bao giờ là sai cả. Ánh đèn mờ mờ trong đêm, em lim dim mắt thấy thấp thoáng bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, thi thoảng lại sấp khăn lau trán cho em. Một hồi sau mẹ bón từng thìa cháo nhỏ cho em ăn. Ánh mắt mẹ nhuốm đầy ưu tư lo lắng. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kì diệu và tình yêu thương của mẹ em đã đỡ sốt hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm gục bên cạnh giường, tay vẫn nắm lấy bàn tay non nớt của em. Đôi mắt mẹ thâm quầng, có lẽ vì do đêm qua thức khuya chăm sóc em nên không ngủ được. Mái tóc dài mượt mọi khi thay vào đó rối bời vì lăn lộn chạy qua chạy lại săn sóc cho em nên cũng chẳng có thời gian để chỉnh chu. Tự nhiên, lòng em dấy lên một cảm xúc bồi hồi khó tả, trong miên man xa xăm, vọng về trong em là những lần em nói hỗn với mẹ, những lời lẽ khó nghe mẹ nhường nhịn em, em bỗng thấy mình thật là một đứa trẻ hư. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, vội vàng ôm em vào lòng, hỏi han xem em đỡ chưa, ánh mắt đầy lo lắng đợi chờ. em bật khóc nức nở, ôm mẹ và ngập ngừng vài tiếng lí nhí không thành lời. Mẹ xoa đầu em mỉm cười đầy trìu mến.Mẹ là vầng trăng, làm dịu mát tâm hồn thơ ngây trong trẻo của em, mẹ cũng là ánh mặt trời tỏa nắng tâm hồn em. Mẹ là tất cả những gì thiêng liêng, cao quý nhất. Mẹ kính yêu luôn dành tình yêu thương cho em. Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt để không bị ốm,không làm cho mẹ phải lo lắng, buồn phiền.

28 tháng 9 2019

Gia đình em gồm bốn người: bố mẹ em, chị gái em và em. Bố em đã ngoài năm mươi tuổi là một kỹ sư chế tạo máy, hiện đang công tác ở thành phố Hà Nội. Mẹ em là một bác sĩ nha khoa công tác ở bệnh viện Hồng Ngọc. Chị gái em hiện là sinh viên năm thứ ba của trường Đại học Ngoại Thương. Còn em, đứa con út trong gia đình đang học lớp Ba trường Giảng Võ. Em rất yêu gia đình mình, bởi em được sống trong vòng tay âu yếm của bố mẹ và tình thương của chị gái.

16 tháng 1 2017

Em còn nhớ đó là một buổi sáng mùa thu thật đẹp. Hôm đó mẹ đưa em đến trường. Bầu trời trong xanh, nắng vàng như mật ong trải khắp sân trường. Ngôi trường thật lớn và rất đông người. Em rụt rè nép bên mẹ, không dám rời tay. Nhưng cô giáo đã đến bên em dịu dàng vỗ về. Cô đón em vào lớp và giới thiệu với các bạn để làm quen. Cái lo sợ và hồi hộp trong em tự nhiên biến mất. Lúc đó, em đã bắt đầu thấy yêu lớp học của mình.

3 tháng 2 2018

Bài làm:

    Chị của em tên là Mỹ Hạnh. Năm nay chị 18 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất của Trường Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí Minh. Chị có làn da trắng, đôi mắt sáng ngời và luôn nở nụ cười trên môi. Sau khi chị tốt nghiệp đại học chị sẽ trở thành giáo viên như chị đã từng mong ước. Em rất yêu quý và luôn tự hào về chị. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành giáo viên như chị.