K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 12 2017

Bố em là kĩ sư địa chất. Công việc của bố em là đi tìm tài nguyên khoáng sản cho đất nước.

Ngày nào, bố cũng phải làm việc đến tận đêm khuya bên chiếc máy tính để nghiên cứu và phân tích những tầng địa chất.

Bố em hay phải đi công tác xa nhà. Hành trang mỗi lần đi công tác của bố chỉ là một chiếc máy tính, một chiếc búa, một chiếc la bàn và một tấm bản đồ. Có lúc bố phải lên núi, vào rừng có khi bố phải xuống biển.

Mỗi lần đi công tác về, bố em lại mang về những mẫu vật. Hàng ngày, bố miệt mài nghiên cứu những mẫu vật ấy

16 tháng 12 2017

cảm ơn bạn nhưng bài này trên mạng rồi bạn ơi

với lại ngắn quá

29 tháng 12 2017

Sau khi tiếng trống trường giòn giã vang lên. Cô Ngân bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác. Trông cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến.

Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. “Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta học bài nhé !. Nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến làm sao! Mái tóc của cô mượt mà đen óng lúc nào cũng thơm mùi hoa bưởi, mùi bồ kết nấu với lá chanh. Khuôn mặt của cô tròn đi cùng với nước da trắng. Đôi mắt cô đen và sâu nhìn chúng em trìu mến. Chiếc áo dài màu hồng hôm nay cô mặc càng làm cho dáng cô thêm mềm mại hơn. Đôi guốc cao gót màu hồng có vẻ như làm cô cao thêm nhiều.

“Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng em học bài” Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai.” Cả lớp em còn đang không biết Mĩ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm sao. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai hiện ra trước mắt em . Cô bắt đầu kể , cả lớp em yên lặng nghe cô kể. Giọng cô thật trầm ấm , lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn bạo, vô nhân tính của những người lính Mĩ tàn ác kia. Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào đoàn người dân vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra cửa, cô đưa tay vội quệt giọt nước mắt lăn trên má. Không gian như chìm xuống. Gió như ngừng thổi để nghe cô kể. Cả lớp em ai cũng rưng. Rồi cô kể đến đoạn người cựu chiến binh Mĩ đến Mĩ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo và thánh thiện quá vậy. Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào.

Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Hoa lúng túng, chưa nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Hùng học giỏi văn lên đã kể trôi chảy và cô rất vui, cho bạn điểm 10. Cả lớp em ai cũng muốn được cô gọi kể trước lớp. Cô khen cả lớp và thưởng cho cả lớp một tràng vỗ tay giòn giã. Cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em.

Cô Ngân ơi, dù mai em có xa ngôi trường này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ những điều cô đã kể cho em có một vụ thảm sát ở Mĩ Lai đau thương như thế. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Cô ạ, một ngày không xa em sẽ đến Mĩ Lai, em sẽ thắp nén hương thơm để tưởng nhớ những người dân vô tội. Cô Ngân ạ. Nhờ cô em thêm yêu đất nước mình hơn.

16 tháng 12 2017

bài dễ tự làm nha ok :)

28 tháng 11 2021

Dài lắm  mk ko viết được

13 tháng 12 2017

 Qua các cấp học cũng như qua các lớp thì em lại có thêm rất nhiều những người bạn thân thiết, đó là những con người mà em sẽ sẻ chia những buồn vui của cuộc sống cũng như cùng giúp đỡ nhau trong hoạt động học tập. Một trong số những người bạn mà em yêu mến nhất, thân thiết với em nhất đó chính là Quỳnh Phương. Phương không chỉ là người bạn em yêu quý nhất mà còn là người em ngưỡng mộ nhất, bởi Phương không chỉ học giỏi mà bạn ấy còn rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ những bạn bè trong lớp.

Em và Quỳnh Phương học cùng nhau từ năm lớp một và đến nay, khi đã trở thành học sinh lớp năm thì chúng em vẫn học cùng nhau, có khác thì đó chính là tình bạn giữa em và Phương ngày càng thân thiết, chúng em không chỉ cùng giúp đỡ nhau trong học tập mà chúng em còn sẻ chia, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Lúc mới bước chân vào lớp một, em và Phương không hề quen biết nhau, chúng em đều vô cùng lạ lẫm với một không gian hoàn toàn mới, làm quen với những người bạn mới, mà trước đó chúng em không hề quen biết.Ngay từ buổi học đầu tiên, khi cô giáo chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp, thì em và Phương đã được xếp cùng ngồi một bàn. Có lẽ còn lạ lẫm nên chúng em lúc ấy cũng không nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả tên em cũng không nhớ rõ bạn ấy tên là gì. Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó cũng là cột mốc đánh dấu tình bạn thân thiết của em và Phương. Hôm ấy là tiết chính tả, chúng em đang ngồi nắn nót viết từng chữ ngay ngắn, và sau buổi cô giáo của em sẽ  thu vở và chấm điểm. Khi em đang viết thì bút máy của em hết mực, mà lọ mực thì em lại để quên ở nhà nên không thể viết tiếp.Lúc ấy em thực sự không biết phải làm như thế nào, nếu như không có bút viết thì em sợ sẽ bị cô trách phạt. Trong lúc đang loay hoay, lo lắng ấy thì Phương đã đưa cho em một chiếc bút máy của bạn ấy, bạn ấy nói hãy dùng bút của bạn ấy mà dùng, em lo lắng hỏi nếu em dùng bút của Phương thì Phương sẽ viết như thế nào. Lúc ấy thì Phương đã cười với em một nụ cười thật đẹp, bạn ấy nói không cần lo lắng, vì bạn ấy còn một chiếc bút nữa. Lúc bấy giờ em đã rất cảm động và cũng biết ơn Phương nữa.

Nhờ có chiếc bút của Phương mà bài viết chính tả hôm ấy của em đã hoàn thành, và khi trả bài thì cả em và Phương đều được điểm cao nhất, đó là điểm mười. Chúng em đã rất vui mừng, và cũng từ buổi sáng ngày hôm ấy, em và Phương đã trở tành những người bạn rất tốt của nhau. Em cũng rất vui vì có một người bạn tốt bụng như Phương.

13 tháng 12 2017

Qua các cấp học cũng như qua các lớp thì em lại có thêm rất nhiều những người bạn thân thiết, đó là những con người mà em sẽ sẻ chia những buồn vui của cuộc sống cũng như cùng giúp đỡ nhau trong hoạt động học tập. Một trong số những người bạn mà em yêu mến nhất, thân thiết với em nhất đó chính là Quỳnh Phương. Phương không chỉ là người bạn em yêu quý nhất mà còn là người em ngưỡng mộ nhất, bởi Phương không chỉ học giỏi mà bạn ấy còn rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ những bạn bè trong lớp.

Em và Quỳnh Phương học cùng nhau từ năm lớp một và đến nay, khi đã trở thành học sinh lớp năm thì chúng em vẫn học cùng nhau, có khác thì đó chính là tình bạn giữa em và Phương ngày càng thân thiết, chúng em không chỉ cùng giúp đỡ nhau trong học tập mà chúng em còn sẻ chia, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Lúc mới bước chân vào lớp một, em và Phương không hề quen biết nhau, chúng em đều vô cùng lạ lẫm với một không gian hoàn toàn mới, làm quen với những người bạn mới, mà trước đó chúng em không hề quen biết

Ngay từ buổi học đầu tiên, khi cô giáo chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp, thì em và Phương đã được xếp cùng ngồi một bàn. Có lẽ còn lạ lẫm nên chúng em lúc ấy cũng không nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả tên em cũng không nhớ rõ bạn ấy tên là gì. Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó cũng là cột mốc đánh dấu tình bạn thân thiết của em và Phương. Hôm ấy là tiết chính tả, chúng em đang ngồi nắn nót viết từng chữ ngay ngắn, và sau buổi cô giáo của em sẽ  thu vở và chấm điểm. Khi em đang viết thì bút máy của em hết mực, mà lọ mực thì em lại để quên ở nhà nên không thể viết tiếp.

Lúc ấy em thực sự không biết phải làm như thế nào, nếu như không có bút viết thì em sợ sẽ bị cô trách phạt. Trong lúc đang loay hoay, lo lắng ấy thì Phương đã đưa cho em một chiếc bút máy của bạn ấy, bạn ấy nói hãy dùng bút của bạn ấy mà dùng, em lo lắng hỏi nếu em dùng bút của Phương thì Phương sẽ viết như thế nào. Lúc ấy thì Phương đã cười với em một nụ cười thật đẹp, bạn ấy nói không cần lo lắng, vì bạn ấy còn một chiếc bút nữa. Lúc bấy giờ em đã rất cảm động và cũng biết ơn Phương nữa.

Nhờ có chiếc bút của Phương mà bài viết chính tả hôm ấy của em đã hoàn thành, và khi trả bài thì cả em và Phương đều được điểm cao nhất, đó là điểm mười. Chúng em đã rất vui mừng, và cũng từ buổi sáng ngày hôm ấy, em và Phương đã trở tành những người bạn rất tốt của nhau. Em cũng rất vui vì có một người bạn tốt bụng như Phương.

21 tháng 2 2019

Chủ nhật tuần nào cũng vậy, em cũng đều cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng ngăn nắp, cất những món đồ không còn dùng đến vào một chiếc hộp gỗ ở góc nhà. Mỗi lần mở chiếc hộp ấy, em lại nhìn thấy đôi giày nhỏ mà em vô cùng yêu thích. Mặc dù đôi giày ấy đã không còn vừa những lúc nào em cũng yêu quý và trân trọng nó.

Đôi giày ấy mẹ đã mua cho em vào ngày đầu tiên đi học, cùng em bước tới trường trở thành cô học sinh lớp một. Em vẫn nhớ mãi giây phút mà mẹ đã mang đôi giày ấy đến với thế giới của em. Em đã rất vui sướng, nhảy lên vì thích thú và liền ướm thử luôn vào đôi bàn chân của mình. Đôi giày nhỏ rất xinh mang cỡ số vừa khít với đôi bàn chân be bé của em. Nó có màu xanh nước biển nhàn nhạt lại được đính thêm một bông hoa màu đỏ nhỏ xinh ở phía trước rất nổi bật và điệu đà. Phía bên trên của giày có một chiếc dây quai nhỏ màu xanh. Chiếc dây nhỏ nhưng lại có lợi ích lớn lắm nhé. Nó giúp em có thể thoải mái chạy nhảy, vui đùa mà không lo tuột khỏi chiếc giày. Đặc biệt đôi giày được làm bằng vải rất mềm đi vào rất êm chân, không hề bị đau và có đế bằng cao su không phẳng lì mà có những đường vân giúp em không bị trơn trượt.
Đôi giày đi lên chân em đẹp lạ thường, cứ như thể nó thiết kế dành riêng cho em vậy. Mỗi lần diện đôi giày ấy các bạn trong lớp đều khen tấm tắc. Có một lần, trời mưa tầm tã, nước mưa bắn lên tung tóe làm đôi giày bị bẩn. Em đã rất buồn và lo lắng đôi giày sẽ bị hỏng, thế nhưng chỉ cần giặt qua là nó lại mới tinh, đẹp đẽ như trước.
Vậy là đôi giày ấy đã gắn bó với em một thời gian rất dài, là người bạn thân thiết bảo vệ đôi bàn chân của em suốt những năm lớp một. Đến bây giờ dù không còn vừa nhưng em vẫn luôn giữ gìn nó rất cẩn thận.

Em có một đôi giày búp bê rất đẹp. Đôi giày ấy em được mẹ tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ chín. Hai chiếc giày nằm ngay ngắn xinh xinh như hai chị em sinh đôi. Chiếc giày nhỏ. Đế giầy màu đen chắc chắn, phía dưới đế còn in con số rất to. Giày màu hồng, được làm bằng da mềm mại. Trước mũi giày, một hàng hạt cườm đính rất đẹp, những viên đá lớn nhìn long lanh. Xen giữa là một bông hoa bằng vải miệng chúm chím dễ thương. Thỉnh thoảng, em mang đôi giày ra lau rửa cẩn thận. Vì thế, đến bây giờ nó còn mới lắm.

20 tháng 4 2020

Đề 1: Bạn tham khảo bài này nhé

Đối với mỗi người chúng ta chắc hẳn đều có những ấn tượng hay những kỉ niệm mà ta không thể nào quên được. Đó đơn giản chỉ là những buổi tựu trường hay những hôm khai giảng và cả những người bạn khó quên. Còn đối với riêng tôi thì hình ảnh cô giáo chủ nhiệm say sưa giảng bài luôn để lại trong tôi những ấn tượng khó quên đối với tôi.

Đó là cô Mai cô giáo dậy văn và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô mới làm cô giáo chủ nhiệm trong lớp chúng tôi khi chúng tôi mới bước vào năm học lớp sáu. Cô là một cô giáo rất nhiệt tình rất chu đáo đối với chúng tôi nên có thể nói cô là cô giáo được tất cả lũ học sinh trong lớp chúng tôi yêu quý. Lớp chúng tôi không phải là một lớp chuyên văn mà là một lớp chuyên toán thế nên việc học văn đối với chúng tôi mà nói là một việc khó khăn. Thế nhưng chính cô đã truyền cho chúng tôi những cảm hứng về môn văn để chúng tôi dần dần yêu thích nó hơn chứ không ghét nó như trước kia nữa. Môn văn dần dần đến với chúng tôi thật nhẹ nhàng như cái cách giảng bài say sưa và cách dậy bài truyền cảm của cô đối với chúng tôi. Cô là một cô giáo cũng ở quê chúng tôi chính vì thế mà cô rất hiểu những đứa trẻ khó khăn như chúng tôi. Cô không chỉ đứng trên lớp giảng bài mà thường xuyên đến chỗ chúng tôi, xem chúng tôi ghi chép ra sao. Những lúc như thế nhìn ánh mắt cô thật nghiêm nghị nhưng cũng thật trìu mến trong đó có cả tình yêu thương của cô dành cho lũ học trò chúng tôi nữa.

Cô để lại trong chúng tôi rất nhiều những kỉ niệm nhưng đối với riêng tôi thì cái tiết học văn của chúng tôi khi mới bước vào lớp sáu luôn để lại trong chúng tôi những kỉ niệm khó quên về cách giảng bài say sưa nhưng cũng đầy cuốn hút của cô. Hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in cô giáo tôi mặc một chiếc áo dài màu vàng càng làm tôn thêm những nét đẹp trên con người cô. Trông cô thật dịu dàng với tà áo dài đó và cô như đang đưa một làn gió một không khí đến cho lớp học của chúng tôi. Cô giới thiệu về bản thân mình cho chúng tôi rồi chỉ một lát sau cô đã giới thiệu chúng tôi đến với tiết học đầu tiên. Chúng tôi ngồi dưới lớp đứa nào đứa đấy chăm chú từng hành động từng cử chỉ của cô. Bàn tay mền mại với những ngón tay búp măng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô dần dần viết những nét chữ rất đẹp mà chúng tôi cứ nghĩ những nét chữ ấy chỉ có trong những quyển tập viết của chúng tôi thôi. Tà áo dài thướt tha ấy đi đi lại lại trên bục giảng khiến chúng tôi cảm thấy đây không giống một buổi học văn thông thường nữa mà là một buổi thảo luận về văn thì đúng hơn bởi chính sự hiền dịu của cô dành cho chúng tôi. Tấm bảng đứng bắt đầu dày những phấn trắng, những nét chữ đều đặn gọn gàng chỗ thanh chỗ đậm chỗ được gạch chân được cô trình bày rất khoa học chứng tỏ người viết là một người cực kì cẩn thận. Nhìn nét chữ của cô chúng tôi càng ngại ngùng về tính cẩu thả của mình.

Cô giới thiệu cho chúng tôi một cách chi tiết về hoàn cảnh ra đời cũng như nội dung chính của tác phẩm, cô nói đây là một bài văn khó nên chúng tôi cần chú ý. Sau đó cô hướng dẫn cho chúng tôi về cách đọc tác phẩm sao cho truyền cảm nhất. Cô đọc cho chúng tôi một đoạn đầu, cả lớp tôi ngồi im phăng phắc nghe cô đọc. Chao ôi sao giọng cô truyền cảm và ấm áp như vậy, chúng tôi chưa được nghe một giọng đọc nào hay đến vậy. Cô say sưa đọc từng dòng chữ cho chúng tôi mà không vấp một chữ nào, chúng tôi đứa nào đứa đấy tròn mắt vì cô đọc rất lưu loát đoạn văn này. Cô đặt câu hỏi cho chúng tôi trả lời mỗi khi có câu hỏi nào khó cô lại gợi ý cho chúng tôi, cô không chỉ dùng lời mà cô còn dùng cánh tay làm hành động để cho chúng tôi hiểu nữa. Ở những câu hỏi ấy cô còn cho điểm để cho chúng tôi hào hứng hơn. Những bạn không trả lời được cô hơi chau mày ròi cô từ từ giảng lại cho bạn ấy hiểu được. Ở những chi tiết khó cô thường nhấn mạnh nói lại một vài lần để cho chúng tôi có thể nhớ được. Cô không giảng một cách nhanh chóng mà cô luôn hỏi chúng tôi đã hiểu bài chưa. Những khi như thế chúng tôi đồng thanh đáp “chúng em hiểu bài rồi ạ” những lúc như thế cô mỉm cười rồi lại tiết tục giảng. Một tiết học đầu tiên của cô diễn ra vô cùng nhanh chóng, chúng tôi đứa nào đứa đấy đều không muốn kết thúc buổi học một chút nào bởi cô giảng cho chúng tôi rất hấp dẫn.

Tiết học đã tan mà những lời giảng dậy của cô vẫn còn văng vẳng bên tai chúng tôi. Cô không chỉ dừng lại ở một người dậy văn mà cô còn là một người truyền cảm hứng cho chúng tôi để chúng tôi yêu văn hơn hiểu văn hơn.

Mik làm một đề thôi nhé

Hok tốt

20 tháng 4 2020

hãy viết một bài vă từ 10 đến 15 câu về mmootj bài văn tả cảnh

15 tháng 12 2017

Trong cuộc doi toi, neu co ai hoi toi la yeu ai nhat thi chac chan toi se tra loi la toi yeu me toi nhat. Vi sao? Vi me la nguoi nuoi nang toi cho den tan bay gio.

   Nguoi xua co cau:

                                      Cong cha nhu nui Thai Son 

                             Nghia me nhu nuoc trong nguon chay ra.

   Doi voi toi,me vua la cha, vua la me cua toi vi bo toi đi lam ben nuoc ngoai tu khi toi moi 4 tuoi. O nha, me cham soc va nuoi nang toi len nguoi. Me nam nay da ngoai 30 tuoi, co nhieu nep nhan nhung trong me van rat tre trung, xinh xan. Me co 1 mai toc bam hoi nau,xoa ngang vai nhin rat hop voi khuon mat trai xoan cua me. Lan da nau sam cung voi nhung nep nhan trên doi go ma the hien nhung noi vat va trong cuoc doi. Doi mat me long lanh luc nào cung anh len ve hien diu. Giong noi diu dang, triu men lúc nao cung an ui toi luc toi buon.

    Me luon lo lang cho toi. Moi buổi toi, me thuong ngoi ben toi, giang lai cho toi nhung bai tap kho. Toi van nho khi toi van con hoc lop 1, cu moi buổi toi me ngoi ben toi, cam tay toi nan not viet tung chu. Co nhung lúc toi hu me danh don rat dau, toi rat han me nhung roi nghi lai toi cam thay rat hoi han. Toi tu hoi minh: "Làm sao ma minh lai lam cho me dau buồn đuợc chu! Minh thật hu". Xong toi chay den ben canh va om cham lay me roi xin loi. Me lúc nào cung tha thu cho toi het do.

     Nho lai nhung lan do, toi da rút kinh nghiem la se khong lam me buồn nua. Toi mong minh se đuợc mai mai ben me. Toi rat yeu me va muốn noi mot cau thật to cho ca the gioi đều biết rằng : " Me oi, con yeu me nhieu lam!"

Chấm

15 tháng 12 2017

do cho ta nhu the meo thang no lam duoc

Tham khảo:

Mẹ là người sinh ra ta và có biết bao bài ca đã từng viết về mẹ. Bố lại là người luôn mạnh mẽ trước bao biến cố trong cuộc đời, dạy ta rắn giỏi đứng lên từ vấp ngã. Bố, mẹ là những người chúng ta gọi tên hàng ngày. Hạnh phúc vẹn tròn khi có bố ở bên. Em cũng vậy!

Bố em năm nay 40 tuổi rồi. Bố làm nghề thợ mộc, đây là nghề ông dạy bố từ nhỏ. Bố yêu nghề như yêu những con người luôn bên cạnh và đem niềm vui đến cho bố. Bố là người có dáng người cao, vạm vỡ dáng người ấy rất phù hợp với nghề nghiệp của bố. Bố có thể lấy dụng cụ một cách dễ dàng vì cánh tay bố dài và linh hoạt.

Bố cũng di chuyển rất nhanh, từ khâu lấy gỗ, kiến tạo, mọi công việc bố đều sắp xếp rất chu đáo, gọn gàng. Có lẽ vì vậy mà bàn tay bố không hề mềm mại, thô và chai sần nhưng lại vô cùng khéo léo, sản phẩm của bố độc đáo và ưng ý với mọi người. Với em, đó là bàn tay rất đặc biệt. Bố em có khuôn mặt tròn, đôi mắt bố luôn nhìn mọi người thân thiện, có lẽ cũng do nghề nghiệp đem lại niềm vui nên đôi mắt bố không hề tỏ ra mệt mỏi mà luôn sáng lên một cách kỳ lạ.

40 tuổi nhưng mái tóc bố không còn đen. Ngoài thời gian giúp em học bài, cùng mẹ làm những việc nặng nhọc, bố luôn ngồi ở xưởng gỗ để làm việc. Những lớp bụi của gỗ bám vào tóc làm cho bố như già đi. Em nhìn rõ hơn những sợi tóc bạc khi bố xoa xoa lớp bụi bám ấy. Khi làm việc, bố thường mặc những bộ quần áo tối màu, bố lúc nào cũng cần mẫn, tỉ mỉ trong từng sản phẩm và bố thường cài bút chì trên đôi tai rất điêu nghệ.

Những vật dụng trong nhà đều do bố làm cả, bố dành riêng cho em một giá sách được sơn bóng loáng, gửi gắm niềm mong muốn em sẽ cố gắng học tập. Bố không sở hữu chất giọng êm, ngọt ngào như của mẹ. Giọng bố ấm áp, truyền cảm, bố truyền đạt rất dễ hiểu và luôn ân cần với em. Nhất là lúc em gặp những bài toán khó hiểu, bố kiên trì giảng giải và luôn thúc đẩy em phải nỗ lực hết mình. Em thấy khâm phục bố lắm!

Bố là người sống kín đáo, tế nhị, không hề mất lòng ai. Mặc dù miệt mài với công việc nhưng bố luôn dành thời gian quan tâm tới gia đình. Em sẽ học tập ở bố đức kiên trì, bền bỉ. Với bản thân em, bố mang lại niềm tin rất lớn. Em thầm cảm ơn bố đã cho em một gia đình hạnh phúc, đủ đầy.

Tích đi mà

HT