K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Gặp bạn, đúng hay sai?Hỏi tại sao cô đơn tồn tại,Để dừng lại làm hại lòng tôi?Khi tỉnh giấc trông mình nhìn lại,Một mình tôi chờ đến bao giờ?Có bạn rồi liệu hết cô đơn?Trông bạn rồi liệu có hết buồn?Trong lúc này lòng tôi chỉ sợTình bạn này kéo dài bao lâu.Cô đơn rồi lại cô đơn mãi,Đến một ngày rồi cũng sẽ quen.Bạn xuất hiện cô đơn...
Đọc tiếp

Gặp bạn, đúng hay sai?

Hỏi tại sao cô đơn tồn tại,

Để dừng lại làm hại lòng tôi?

Khi tỉnh giấc trông mình nhìn lại,

Một mình tôi chờ đến bao giờ?

Có bạn rồi liệu hết cô đơn?

Trông bạn rồi liệu có hết buồn?

Trong lúc này lòng tôi chỉ sợ

Tình bạn này kéo dài bao lâu.

Cô đơn rồi lại cô đơn mãi,

Đến một ngày rồi cũng sẽ quen.

Bạn xuất hiện cô đơn biến mất,

Bạn rời tôi cô đơn lại về.

Nhưng lúc này liệu còn giống trước?

Cô đơn ấy đã quen bao ngày,

Cô đơn này chỉ vừa mới tới,

Mà làm sao tập mãi không quen?

Đúng hay sai khi tôi gặp bạn,

Ánh sáng nhỏ chiếu rọi lòng tôi?

Đúng hay sai khi lòng tôi mở,

Để khép lại thảm hại hơn xưa?

Đúng hay sai cô đơn biến mất,

Để một ngày trở lại đau thương?

Đúng hay sai chúng ta là bạn?

Đúng hay sai tôi tựa nơi này?

Nếu bạn không đứng cùng tôi mãi,

Mong bạn đừng cho tôi nơi tựa.

Hỏi ai khi nào cô đơn nhất?

Là lúc cô đơn bỗng trở về.

Bây giờ bạn đứng lại cùng tôi,

Mong bạn mãi đừng rời đi nữa.

Đừng làm tôi cô đơn trở lại,

Đừng làm tôi hối hận vì xưa.

0
25 tháng 4 2019

• Sao vậy cô gái??

• Mạnh mẽ lên nào -))

26 tháng 4 2019

hơi đắng

Chào các bạn, mình gia nhập members đã lâu nhưng trước giờ chỉ toàn đọc ké thôi, chưa đăng bài bao giờ, hôm nay được nghỉ học và cảm xúc chợt ập đến thôi thúc mình phải viết câu chuyện này ra…mình phải Viết ngay và luôn, bây giờ tay mình vẫn còn run khi nhớ lại sự việc ngày ấy…📷Mình là một đứa cực sợ ma, nhưng lại rất tò mò hóng chuyện...
Đọc tiếp

Chào các bạn, mình gia nhập members đã lâu nhưng trước giờ chỉ toàn đọc ké thôi, chưa đăng bài bao giờ, hôm nay được nghỉ học và cảm xúc chợt ập đến thôi thúc mình phải viết câu chuyện này ra…mình phải Viết ngay và luôn, bây giờ tay mình vẫn còn run khi nhớ lại sự việc ngày ấy…

📷

Mình là một đứa cực sợ ma, nhưng lại rất tò mò hóng chuyện và chỉ duy nhất câu chuyện này ám ảnh mình suốt mấy năm liền sau đó.

Chuyện là trong xóm mình có một bà tên Lành, sống chung với một đứa xon bị tâm thần nhẹ, bà Lành phải trồng rau , nuôi gà, nhặt trứng gà để mang ra chợ bán lấy tiền trang trải cuộc sống khó khăn khi bà đã ngoài sáu mươi mà phải nuôi thêm một đứa con không bình thường, thế nhưng bà Lành rất thương yêu đứa con, mỗi khi nó bị đám trẻ con bắt nạt bà lại vác gậy đuổi đánh.

Thằng con bà Lành khi bình thường thì không sao, nhưng những lúc lên cơn vào giữa đêm, nó lại rên nhặng xị lên làm cả xóm không tài nào ngủ được. Mà tiếng rên của nó nghe rất đáng sợ, nghe vào giữa đêm thì da gà da vịt nổi hết cả lên.Ban đầu hàng xóm phàn nàn ghê lắm, nhưng thấy hoàn cảnh bà tội nghiệp nên họ đành bỏ qua.

Nhưng đến một sáng nọ, mới khoảng tinh mơ thôi, mọi người nghe thấy tiếng rú lanh lảnh của bà Lành. Bà con làng trên xóm dưới chạy vào nhà xem bà gặp chuyện gì. Thì ra vào giữa đêm, đứa con đã tháo dây cột chân bà Lành cột mỗi đêm đi đâu mất, thế là bà Lành cũng cả xóm chia nhau đi tìm, nhưng đã tìm khắp mọi nơi nhưng không ai thấy nó đâu cả. Mọi người kháo nhau có thể nó đi ra khỏi xóm rôì, chắc phải báo công an huyện tìm giúp.

Bỗng tự dưng mặt bà Lành tái xám đi khi mắt nhìn ra phía cái giếng nhỏ sau nhà, khi thấy sợi dây treo cái gàu múc nước bị kéo căng xuống, bà đứng dậy không nói tiếng nào đi từ từ ra chỗ cái giếng sâu đen ngòm. Mọi người thấy vậy thi cũng biết có chuyên chẳng lành, mấy người khỏe mạnh hè nhau kéo sợi dây lên, một lát sau, cái xác tím ngắt của đứa con đầu tóc rũ rượi, da tím ngắt được kéo lên cùng với cái gàu nước, bà Lành ngất xỉu tại chỗ, lúc đó có mặt mẹ mình nữa , mẹ kể lại lúc đó chỉ có đàn ông gan dạ mới đứng lại còn phụ nữ trẻ con la hét bỏ chạy hết.
Sau đó, hàng xóm xung quanh thương bà Lành nên quyên góp lo ma chay giúp đỡ.Nhưng sau khi đứa con được chộn không bao lâu, người ta phát hiện xác bà Lành treo cổ, gió thổi đung đưa trên cành ổi sau vừơn nhà.

Trong một khoảng thời gian xảy ra hai cái chết nên trong xóm lúc đó không khí rất u ám, căn nhà bà Lành bỏ hoang không ai dám bén mảng đến, trở thành nơi ở của đám mèo.Một vài gia đình ở gần đó đã chuyển đi nơi khác sống. Còn những gia đình ở lại, họ bảo rằng ban đêm lâu lâu lại nghe thấy cái tiếng rên đó, tiếng rên ám ảnh như phụ nữ không lẫn vào đâu được. Căn nhà bà Lành giờ đã bị đập bỏ do quy hoạch, và có những người mới dọn đến ở, câu chuyện đó giờ cũng ít người nhắc đến nữa, và cũng không ai muốn nhắc đến vì sự u ám của nó, chắc chắn nó sẽ ám vào tâm trí của những người từng chứng kiến mãi về sau.

0
Người viết truyện: Đặng TiênTruyện tự sáng tácTa gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm...
Đọc tiếp

Người viết truyện: Đặng Tiên

Truyện tự sáng tác

Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:

-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

Một đứa trẻ như ta, sao có thể hiểu được hết ý của mẫu thân, chỉ ngây ngô gật đầu. Trần Cảnh tốt với ta, nếu ở cùng hắn chắc sẽ rất vui. Chỉ là, thế sự biến hóa khôn lường, mới hôm qua thôi hắn phải cúi mình trước ta, vậy mà hôm nay ta phải ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu, làm một trong vô vàn sự lựa chọn của hắn. Thái sư thật nhanh tay, nhân cơ hội đó để đảo chính, tôn Trần Cảnh là vua, hiệu Trần Thái Tông, còn ta trở thành Chiêu Thánh Hoàng hậu.

Đã có lần, ta hỏi vì sao, mẫu thân ôn nhu nhìn ta, ngọt ngào:

-Thiên Hinh, thân là nữ nhi, chỉ nên an ổn chăm sóc phu quân. Việc chính sự, vẫn nên là để nam nhân lo.

Ta biết, ta đã không còn là Lý Chiêu Hoàng, mà chỉ là Lý Thiên Hinh, Chiêu Thánh Hoàng hậu. Vương triều họ Lý ta, đã sụp đổ rồi. Phụ hoàng à, người thấy không, mẫu thân đã theo họ Trần rồi, mà Thiên Hinh cũng không đủ sức giữ được vương vị.

-Mẫu thân, người nói đi, đã bao giờ người thật tâm lo lắng cho Hinh nhi, hay trong mắt người chỉ có mỗi họ Trần?

Bốp! Má trái ta đau rát, mẫu thân tức giận quát:

-Hỗn xược, ai cho con nói những lời này? Con nên biết đâu là con đường nên đi, đừng để đến một ngày ta bà con là kẻ địch.

Ai nói một đứa trẻ 7 tuổi không biết gì? Ta biết, biết rất rõ, những lời phụ hoàng căn dặn từ thủa bé, ta vẫn luôn ghi lòng.

"Thiên Hinh, con nhất định, phải bảo vệ họ Lý."

Chỉ là, Hinh nhi vô dụng, đã đánh mất vương triều họ Lý rồi. Phụ hoàng, xin hãy tha tội cho nữ nhi.

-Con biết, người là mẫu thân con, con phải nghe lời người.

Hôm ấy, trời rất lạnh, lạnh như lòng ta lúc bấy giờ. Những tháng ngày sau đó, ta chỉ im lặng mà sống, tựa như chiếc lá quạnh quẽ cô đơn trong cung cấm. Nhưng, số phận vốn trêu ngươi, nó không buông tha cho bất kì một ai...

Vào năm mười lăm tuổi, ta sinh ra đứa con đầu lòng của mình, Trần Trịnh. Đây đáng lẽ là tin vui, cả ta và chàng đều vui mừng không ngớt. Nỗi canh cánh trong lòng ta lúc bấy giờ, đã vơi đi ít nhiều.

-Thiên Hinh, nàng đã vất vả rồi. Tin ta, sau này thằng bé sẽ là một thái tử, rồi hoàng đế tốt. Tin ta, nàng nhất định phải tin ta.

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh nằm bên cạnh, lại nhìn vẻ qủa quyết của chàng, ta an lòng nhắm mắt. Mẫu thân và thái sư lại có vẻ không vui lắm...Nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu thân, ta linh cảm có chuyện chẳng lành...

Mấy hôm sau, khi ta có việc ra ngoài, lúc quay về, đã nghe tin Trần Trịnh qua đời, vì bị cảm lạnh. Cái xác của thằng bé lạnh ngắt, đôi mắt mới hôm trước còn long lanh nước mắt, giờ đã nhắm nghiền, đôi môi từng cười rất tươi, nay đã tím tái. Con ta, con ta!! Không, ta không tin thằng bé đã chết, ta không tin. Đứa con ta dùng nửa mạng sinh ra, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đau, đau qúa! Trái tim như nghẹn thắt, nước mắt không kìm được lăn dài, ta đã khóc lên như một đứa trẻ. Ai đó hãy nói với ta, thằng bé còn sống, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, làm ơn!

-Con ơi, tỉnh lại đi, mẫu thân xin con tỉnh lại! Đừng dọa mẫu thân nữa, mẫu thân không vui đâu. Con mở mắt ra đi, nhìn mẫu thân, con ơi!!

Bỗng nhiên, ta chú ý đến cổ của Trịnh nhi. Cần cổ trắng nõn lộ rõ vết thâm tím, có lẽ nào....con ta là bị sát hại?

-An An, khi ta đi, là ai đã tới thăm thái tử?

-Dạ, bẩm...là Thiên Cực công chúa.

Mẫu thân đã đến đây? Như bừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ta hiểu rồi! Chính bọn họ đã giết con ta, một cách rất quang minh chính đại. Người mẫu thân ấy, đã tước đi sinh mệnh của một đứa trẻ, bọn họ thật nhẫn tâm.

-Tại sao? Người nói đi, tại sao?

Ta gần như đã hét lên khi nhìn thấy mẫu thân, dùng chút sức tàn lay mạnh người bà.

-Bởi vì, thái tử của nhà Trần không được phép có huyết thống của nhà Lý. Hinh nhi, mẫu thân xin lỗi con.

Lại là nói dối. Người tưởng ta sẽ tin sao? Ta không phải đồ ngốc. Rõ ràng, là bọn họ kiêng kị ta, vì ta chính là vị vua cuối cùng của nhà Lý. Ta không giống tỉ tỉ, ta không bao giờ tỏ vẻ khuất phục nhà Trần, vậy nên..bọn họ sợ ta mưu phản, Trịnh nhi sẽ khôi phục nhà Lý năm xưa. Vậy nên, bọn họ không tiếc giết đi con ta, dẫu có là máu mủ tình thân. Quyền lực thật đáng sợ, nó khiến con người đều trở thành dã thú, mà ta lại vô lực đứng nhìn.

Dường như là để bù đắp, bọn họ gửi tới cho ta rất nhiều qùa cáp, nhưng đó đâu phải thứ ta cần. Còn Trần Cảnh, chàng luôn nhìn ta với ánh mắt bối rối, hẳn chàng cũng biết tất cả, vậy mà chàng vẫn đứng nhìn, là không đủ sức hay cũng tin theo lời bọn họ nói? Cuối cùng, chỉ duy nhất có ta, là ôm nỗi đau mất con, còn bọn họ rất nhanh rồi sẽ quên đi.

4 năm, ta sống như một cái bóng giữa chốn hoàng cung thâm độc ấy, chờ tới một ngày...

-Hoàng hậu Lý thị do không thể sinh con nối dõi, nay vì lo cho huyết thống hoàng tộc, phế thành Chiêu Thánh Công chúa. Khâm thử!

Ta chẳng bàng hoàng, cũng không khóc lóc sướt mướt, chỉ im lặng lĩnh chỉ. Tim ta, từ lâu đã hóa thành sỏi đá, chút chuyện này, sao có thể khiến ta đau lòng...

Đêm ấy, chàng đến tìm ta.

-Ta không muốn như vậy, là thái sư ép buộc ta...

Khuôn mặt chàng vẫn như hơn mười năm trước, tuấn tú khôi ngô, nhưng ta đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Mà chúng ta bây giờ, cũng là cách nhau muôn trùng nghìn dặm.

Ta có yêu chàng không? Có, ta đương nhiên là yêu, nhưng ta không thể tiếp tục nữa. Từ bây giờ, ta sẽ thôi oán trách chàng, bởi chàng cũng đâu làm gì ta...

-Thiếp biết, vậy nên thiếp không oán chàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta không bao giờ gặp lại. Kiếp này, coi như chúng ta không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn bóng lưng chàng lẻ loi trong đêm, ta thầm xót xa. Nhưng hỡi ơi, giá như chàng đừng làm vua, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ cuộc đời hai ta sẽ khác. Chỉ tiếc rằng, không có giá như...

Tình yêu, như là một ván cờ...Ai thông minh sẽ thắng, kẻ khờ dại sẽ luôn vạn kiếp không thể thoát ra, mãi mãi trầm luân.

Tình yêu, giống như một giấc mộng...Mộng tỉnh, tình tan...

P/S: mong đừng sao chép mà k ghi nguồn

0
Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh...
Đọc tiếp

Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:

-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

Một đứa trẻ như ta, sao có thể hiểu được hết ý của mẫu thân, chỉ ngây ngô gật đầu. Trần Cảnh tốt với ta, nếu ở cùng hắn chắc sẽ rất vui. Chỉ là, thế sự biến hóa khôn lường, mới hôm qua thôi hắn phải cúi mình trước ta, vậy mà hôm nay ta phải ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu, làm một trong vô vàn sự lựa chọn của hắn. Thái sư thật nhanh tay, nhân cơ hội đó để đảo chính, tôn Trần Cảnh là vua, hiệu Trần Thái Tông, còn ta trở thành Chiêu Thánh Hoàng hậu.

Đã có lần, ta hỏi vì sao, mẫu thân ôn nhu nhìn ta, ngọt ngào:

-Thiên Hinh, thân là nữ nhi, chỉ nên an ổn chăm sóc phu quân. Việc chính sự, vẫn nên là để nam nhân lo.

Ta biết, ta đã không còn là Lý Chiêu Hoàng, mà chỉ là Lý Thiên Hinh, Chiêu Thánh Hoàng hậu. Vương triều họ Lý ta, đã sụp đổ rồi. Phụ hoàng à, người thấy không, mẫu thân đã theo họ Trần rồi, mà Thiên Hinh cũng không đủ sức giữ được vương vị.

-Mẫu thân, người nói đi, đã bao giờ người thật tâm lo lắng cho Hinh nhi, hay trong mắt người chỉ có mỗi họ Trần?

Bốp! Má trái ta đau rát, mẫu thân tức giận quát:

-Hỗn xược, ai cho con nói những lời này? Con nên biết đâu là con đường nên đi, đừng để đến một ngày ta bà con là kẻ địch.

Ai nói một đứa trẻ 7 tuổi không biết gì? Ta biết, biết rất rõ, những lời phụ hoàng căn dặn từ thủa bé, ta vẫn luôn ghi lòng.

"Thiên Hinh, con nhất định, phải bảo vệ họ Lý."

Chỉ là, Hinh nhi vô dụng, đã đánh mất vương triều họ Lý rồi. Phụ hoàng, xin hãy tha tội cho nữ nhi.

-Con biết, người là mẫu thân con, con phải nghe lời người.

Hôm ấy, trời rất lạnh, lạnh như lòng ta lúc bấy giờ. Những tháng ngày sau đó, ta chỉ im lặng mà sống, tựa như chiếc lá quạnh quẽ cô đơn trong cung cấm. Nhưng, số phận vốn trêu ngươi, nó không buông tha cho bất kì một ai...

Vào năm mười lăm tuổi, ta sinh ra đứa con đầu lòng của mình, Trần Trịnh. Đây đáng lẽ là tin vui, cả ta và chàng đều vui mừng không ngớt. Nỗi canh cánh trong lòng ta lúc bấy giờ, đã vơi đi ít nhiều.

-Thiên Hinh, nàng đã vất vả rồi. Tin ta, sau này thằng bé sẽ là một thái tử, rồi hoàng đế tốt. Tin ta, nàng nhất định phải tin ta.

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh nằm bên cạnh, lại nhìn vẻ qủa quyết của chàng, ta an lòng nhắm mắt. Mẫu thân và thái sư lại có vẻ không vui lắm...Nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu thân, ta linh cảm có chuyện chẳng lành...

Mấy hôm sau, khi ta có việc ra ngoài, lúc quay về, đã nghe tin Trần Trịnh qua đời, vì bị cảm lạnh. Cái xác của thằng bé lạnh ngắt, đôi mắt mới hôm trước còn long lanh nước mắt, giờ đã nhắm nghiền, đôi môi từng cười rất tươi, nay đã tím tái. Con ta, con ta!! Không, ta không tin thằng bé đã chết, ta không tin. Đứa con ta dùng nửa mạng sinh ra, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đau, đau qúa! Trái tim như nghẹn thắt, nước mắt không kìm được lăn dài, ta đã khóc lên như một đứa trẻ. Ai đó hãy nói với ta, thằng bé còn sống, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, làm ơn!

-Con ơi, tỉnh lại đi, mẫu thân xin con tỉnh lại! Đừng dọa mẫu thân nữa, mẫu thân không vui đâu. Con mở mắt ra đi, nhìn mẫu thân, con ơi!!

Bỗng nhiên, ta chú ý đến cổ của Trịnh nhi. Cần cổ trắng nõn lộ rõ vết thâm tím, có lẽ nào....con ta là bị sát hại?

-An An, khi ta đi, là ai đã tới thăm thái tử?

-Dạ, bẩm...là Thiên Cực công chúa.

Mẫu thân đã đến đây? Như bừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ta hiểu rồi! Chính bọn họ đã giết con ta, một cách rất quang minh chính đại. Người mẫu thân ấy, đã tước đi sinh mệnh của một đứa trẻ, bọn họ thật nhẫn tâm.

-Tại sao? Người nói đi, tại sao?

Ta gần như đã hét lên khi nhìn thấy mẫu thân, dùng chút sức tàn lay mạnh người bà.

-Bởi vì, thái tử của nhà Trần không được phép có huyết thống của nhà Lý. Hinh nhi, mẫu thân xin lỗi con.

Lại là nói dối. Người tưởng ta sẽ tin sao? Ta không phải đồ ngốc. Rõ ràng, là bọn họ kiêng kị ta, vì ta chính là vị vua cuối cùng của nhà Lý. Ta không giống tỉ tỉ, ta không bao giờ tỏ vẻ khuất phục nhà Trần, vậy nên..bọn họ sợ ta mưu phản, Trịnh nhi sẽ khôi phục nhà Lý năm xưa. Vậy nên, bọn họ không tiếc giết đi con ta, dẫu có là máu mủ tình thân. Quyền lực thật đáng sợ, nó khiến con người đều trở thành dã thú, mà ta lại vô lực đứng nhìn.

Dường như là để bù đắp, bọn họ gửi tới cho ta rất nhiều qùa cáp, nhưng đó đâu phải thứ ta cần. Còn Trần Cảnh, chàng luôn nhìn ta với ánh mắt bối rối, hẳn chàng cũng biết tất cả, vậy mà chàng vẫn đứng nhìn, là không đủ sức hay cũng tin theo lời bọn họ nói? Cuối cùng, chỉ duy nhất có ta, là ôm nỗi đau mất con, còn bọn họ rất nhanh rồi sẽ quên đi.

4 năm, ta sống như một cái bóng giữa chốn hoàng cung thâm độc ấy, chờ tới một ngày...

-Hoàng hậu Lý thị do không thể sinh con nối dõi, nay vì lo cho huyết thống hoàng tộc, phế thành Chiêu Thánh Công chúa. Khâm thử!

Ta chẳng bàng hoàng, cũng không khóc lóc sướt mướt, chỉ im lặng lĩnh chỉ. Tim ta, từ lâu đã hóa thành sỏi đá, chút chuyện này, sao có thể khiến ta đau lòng...

Đêm ấy, chàng đến tìm ta.

-Ta không muốn như vậy, là thái sư ép buộc ta...

Khuôn mặt chàng vẫn như hơn mười năm trước, tuấn tú khôi ngô, nhưng ta đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Mà chúng ta bây giờ, cũng là cách nhau muôn trùng nghìn dặm.

Ta có yêu chàng không? Có, ta đương nhiên là yêu, nhưng ta không thể tiếp tục nữa. Từ bây giờ, ta sẽ thôi oán trách chàng, bởi chàng cũng đâu làm gì ta...

-Thiếp biết, vậy nên thiếp không oán chàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta không bao giờ gặp lại. Kiếp này, coi như chúng ta không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn bóng lưng chàng lẻ loi trong đêm, ta thầm xót xa. Nhưng hỡi ơi, giá như chàng đừng làm vua, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ cuộc đời hai ta sẽ khác. Chỉ tiếc rằng, không có giá như...

Tình yêu, như là một ván cờ...Ai thông minh sẽ thắng, kẻ khờ dại sẽ luôn vạn kiếp không thể thoát ra, mãi mãi trầm luân.

Tình yêu, giống như một giấc mộng...Mộng tỉnh, tình tan...

P/S: mong đừng sao chép mà k ghi nguồn

0
^^ Nhìn những j tôi đã trải qua ,những kỉ niệm....Phải, cái gì rồi cũng trôi qua. Thời gian kí ức là những thứ mang lại cảm xúc vui buồn cho tôi. Và quên làm sao đc những ngày ấy- những ngày tôi còn vui cười cố gắng vì tương lai.- 31/11/2018: Bắt đầu với một niềm hy vọng quá lớn ( 7 người trong một đội tuyển)[ Đây là khoảng thời gian đầy khó khăn...
Đọc tiếp

^^ Nhìn những j tôi đã trải qua ,những kỉ niệm....Phải, cái gì rồi cũng trôi qua. Thời gian kí ức là những thứ mang lại cảm xúc vui buồn cho tôi. Và quên làm sao đc những ngày ấy- những ngày tôi còn vui cười cố gắng vì tương lai.

- 31/11/2018: Bắt đầu với một niềm hy vọng quá lớn ( 7 người trong một đội tuyển)[ Đây là khoảng thời gian đầy khó khăn của tất cả mọi người trong đội tuyển]

-8/3/2019: một bữa tiệc ngọt nhỏ đủ để mọi người đều vui

- 9/3/2019: thi thử ở trường và có lẽ chuyện j xảy ra thì mọi người trong đội tuyển đều biết

-22/3: thi huyện tại trường THCS Dị Sử sau đó cả đội tuyển đã đi theo cô Châm và ăn trưa [rất vui phải ko?//]

Và những ngày sau đó cx là những ngày tuyệt vời đối với tôi

Cảm ơn Giang-Yến- Vũ và đặc biệt là Miss Châm. Dù tương lai nếu ko còn đc ở chun g ĐT với mn ko đc học cô nữa thì cũng cảm ơn vì đã cho e những giây phút đáng nhớ

Yêu mn nhiều

Ngọc Ánh

2
29 tháng 5 2019

Lớp trưởng và Giang thấy có thiếu event nào ko??!!

29 tháng 5 2019

_like cho ánh nah!_

_t trân trọng những điều đó!_