K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chào admin và các bạn !!! Đọc truyện nhiều rồi giờ mình cũng muốn chia sẻ câu chuyện mà mình được nghe. Lần đầu viết ko mong gạch đá, hi vọng đc mn ủng hộ để có động lực viết tiếp
Những mẩu chuyện không hồi kết – Tác giả Sương Sương
#1
Câu chuyện là do bố mình kể lại hồi ấy là còn những năm mà vẫn tồn tại hợp tác xã, lúc mà chưa nhà ai có tivi riêng, vẫn còn những đoàn văn công, đoàn chiếu phim (mình quên năm nào cụ thể rồi) . Hôm ý có đoàn chiếu phim về xóm mình chiếu phim đêm cho bà con ở sân kho (kho chứa thuốc sâu ngày xưa), cả làng rủ nhau đi xem đông vui lắm. Hồi ấy chưa có đèn đóm đầy đủ như bây giờ nên khu vực đó là sáng nhất còn lại cả làng tối đen như mực. Lúc đầu bố mình cũng có ý định đi xem nhưng nghĩ lại ngày mai chưa có cái gì bỏ bụng cho cả nhà ( hồi ấy thiếu đói mà) nên quyết định đi kiếm ít cua cá ốc ếch gì đó. Một mình bố xách giỏ đi thẳng ra đồng tối om chỉ toàn tiếng cóc nhái à uôm. Ngày ấy thì đồng ruộng còn mênh mông bạt ngàn lắm, bố mình cứ men theo những con đường đất mà đi ra gió cứ hun hút thổi, đồng còn trơ cuống rạ. Sau khi đã xem kĩ nhưng ko hiểu sao chẳng tìm được con cá con cua nào, lại tối muộn rồi nên bố quyết định về. Đang đi bộ chậm chậm qua mấy con đường đất thì bố mình nghe như có tiếng ai đi theo ở gần lắm. Quay lại thì chẳng có ai. Các bạn cứ tưởng tượng là cái con đường đất nó chỉ rộng đủ vừa 2 bàn chân bước đi, còn 3 bề 4 bên là ruộng nhưng ko có nước, chỉ nhão nhão xâm xấp bùn thôi ấy. Bố mình nghe thấy tiếng bước chân nhwung ko phải là bước chân trên đất hay trên cỏ khô mà tiếng bước chân bì bạch bì bạch lẹp bẹp như mình giẫm trên nước lấp xấp ấy. Bố mình nhìn sang bên ruộng ko thấy ai, rợn rợn rồi đi nhanh hơn thì tiếng bước chân ấy cũng như chạy theo lạch bạch nhanh hơn. Bố mình đi nhanh, nó cũng đi nhanh, đi chậm nó cũng đi chậm theo. Bố chạy 1 mạch về nhà, kéo phên cửa lại thì qua ánh đèn leo lét chỉ thấy có cái bóng gì đó to sụ đi xung quanh nhà 1 hồi rồi đi mất.
#2
Hồi ấy bố mình lái máy cẩu làm công trình trong chỗ đường mòn Hồ Chí Minh. Đêm hôm ý chú bạn bảo có việc nên nhờ bố đổi ca trực, bố mình đồng ý. Nhiệm vụ tối hôm ấy là phải di chuyển máy móc qua đường rừng đó ra khu vực khác. Đêm khuya chỉ có 1 máy của bố là duy nhất phải đi vì mấy máy kia đi xong trước rồi. Trời mùa đông, gió đông bắc hun hút thổi, rừng già lạnh lẽo âm u, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích với cả tiếng gió rít ghê người. Bố mình ngồi trong máy, khóa kín cửa kính cho đỡ lạnh, sương với hơi thở mờ cả kính ấy. Xong xuôi, bố cho máy chạy thẳng qua đường rừng đó. Cửa kính kín là thế là ko hiểu sao bố mình nghe rõ có tiếng người nói lao xao từ phía xa, có ánh sáng le lói nữa. Càng tiến lên tiếng động ánh sáng càng rõ. Bố mình dừng lại tắt máy, không gian yên tĩnh vẫn vang lên những tiếng người cười nói râm ran. Vốn là người bạo dạn lại cứng bóng vía nên bố rất tò mò mở cửa xuống xem. Sau khi vạch kẽ lá nhìn sang phía có tiếng nói, qua bờ bên kiaa của con suối trước mặt, bố mình kinh hoàng nhìn thấy rất rất nhiều người già trẻ lớn bé gái trai đủ cả, mỗi người đang ngồi trên nóc 1 ngôi mộ ăn mặc như người mình bình thường và thực sự là đang BUÔN CHUYỆN, bố bảo trông y như cái chợ ấy. Họ cười nói trêu đùa nhau tỏng gió rít lạnh thấu xương, ánh lửa lập lòe. Bố mình sợ quá, quay ngoắt lên xe, đóng cửa, tăng tốc ko dám quay đầu lại nữa.

0
Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày...
Đọc tiếp

Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))
Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày trước ở cũng ngần 50 hộ , à mà nói chính xác ra thì là 57 hộ do mình hay làm dùm bố mình mấy cái phát mời họp tổ dân phố ấy , nhưng bây giờ chổ này vắng và sợ lắm do người ta quy hoạch hết rồi để xây cao tốc long thành gì gì đó , bây giờ chỉ còn tầm 23 hộ thôi , càng vào sâu đổ nát càng hiện rõ , chuyện cũng chả có gì nghê rợn từ ngày con bồ mình đi làm nhà hàng về toàn 10h 11h , mình cái tính thì lo xa nên toàn chờ nó về tới nhà mới chiệu đi ngủ , chuyện cũng không có gì nếu hôm đó nhà không mất wifi nên đành lôi cái võng trong nhà ra sân bà nội nằm để hút wifi ké ( tới giờ vẫn sài chùa và nằm ngoài sân ahihi ) trước khoảng sân là một không gian rộng và tối om vì nó nằm sát mép đường nên làm mình cứ rờn rợn , các bác nào ở xã cũng biết đường trong xã về đêm cây cối um tùm không đèn nó dị cỡ nào rồi , nhưng vì tình yêu em cân tất các bác ạ , chiều hôm đó mưa cũng lớn và đến đêm nó vẫn lách tách không chịu dừng , em thì nằm đó lâu lâu lại có gió thổi qua với cái hơi sương đêm làm em dựng cả xương sống , hôm đó em cũng mệt lắm dự là nói nó tối nay em ngủ sớm nhưng mà nghĩ lại không bỏ được em mới xuống bếp pha 3 bịch cà phê để làm 1 ca uống , thì bỗng chó khắp sớm em sủa vang rền em cũng thấy hơi sợ sợ rồi nhưng vẫn quyết định là đi mang theo ca cà phê với gói thuốc em nằm mở coi tiếp one piece còn dang dở nhưng mà những ngọn gió lâu lại ùa tới kèm theo tiếng hú cũa gió làm em cứ bồn chồn trong người , rồi cũng  11h.30 hai đứa nói chuỵen cũng tầm 1h sáng em cúp máy đề về ngủ một phần nó sợ em lạnh , nhưng mà hôm nay em lại gạt ý định đó bì đang coi tập cao trào cũa one piece nên em nán lại coi nốt rồi về tầm cũng 2h sáng trời cũng lạnh hơn rất nhiều em cứ ôm điện thoại cho đến khi em nhìn ra phía đường có ông lão đang đạp xe đẹp cứ ngó em chằm chằm rồi cười , em mới lẩm bẩm lẻ nào ông tám chở củi ra ngoài quán sớm vậy mới 2h sáng chả lẽ nào h này đã nấu nước lèo , em châm điếu thuốc ngó lại thì không thấy nữa , em cũng bắt đầu lo sợ về thứ mình thấy , em rơi vào cảm giác lo sợ đến mức nhìn con đường tối om mà em sợ không dám chạy về nhà dù nhà em chỉ cách chỉ cách đó 7 căn thôi , em cứ nằm đó với hi vọng ông nội sẽ đi tè khuy để em có thể ngủ nhờ nhà nội , lúc đó em thật sự chỉ muốn đập cửa kêu cứu ông nội mà lại nghĩ nhà nội út mới sinh con nên không dám kêu , em đành cắn răng nằm lại tầm 3h trời bỗng nhiên trở mưa nặng hạt làm mọi thứ nặng nề nay trở nên quá ảm đạm , bỗng trong tiếng mưa là tiếng xe đạp cót két vọng lại chỗ em , chắc chắn không phải ông tám vì ông chỉ chở củi ra rồi ở ngoài quán với bà tám chứ về làm gì mà mưa gió người ta cũng đạp lẹ chứ sao lại đạp chậm rãi như vậy, chợt mình nghe tiếng ai đó rao rõ mồn một , bánh đây bánh bột bánh chuối đây , mình đảm bảo rằng nghe rất rõ vì tiếng rao chậm rãi và từ từ , ông ấy lại nhìn mình cười lúc ấy mình như chết lặng đi chỉ biết đứng như chết nhìn theo mà nước mắt tuôn ra vì đã sợ đến mức không còn bước nỗi nữa , trời xoẹt gầm thì mọi thứ mình nhìn thấy chỉ là màu đen , bỗng ông nội mở cữa ra đi tiểu thì mình chỉ biết cảm ơn trời vì lúc đó ông nội như cứu tinh cũa mình , mình mở cữa lao thẳng vào giường ông nội nằm co ro trong đó mà chưa hết bàng hoàng vì nhưng gì đã thấy , mình kể lại cho ông nội nghe , ông nói mình hên vì gặp ông đó hiền chỉ hù mình còn gặp vong khác nó cho ăn bùn ăn đất thì xong , dù gì giờ trong mùng mình cũnf đã đỡ hoảng hơn . Nên tối nay lại ra võng nằm viết cho các bạn xem bây giờ rút kinh ngiệm bỏ trong túi củ tỏi chà bá luôn :))) em cày phim tiếp đây , em vốn văn vẻ như lờ nên các bác đừng chê .

0
Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma...
Đọc tiếp

Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.

Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe, lúc sau chị mình lên gác ngủ còn lại mình và một chị khác bỗng thấy trên tờ giấy trằng có một giọt máu, mà nhỏ thành giọt hẳn hoi chắc phải từ một độ cao nào đó. 2 chị em ngước mắt lên trần thì không có gì, cầm thử cái bút mực đỏ vẩy vẩy cũng không ra mực, ngó xem có ai chảy máu không cũng không luôn. Bắt đầu sởn hết gai ốc lên gọi chị trên gác xuống, chị ấy cũng không giải thích được. Lần thiếp cả nhà đi vắng có anh họ lên chơi. mình lên gác ngủ trưa. đang trong giấc ngủ mình mơ màng thấy hình ảnh anh mình ra ngoài quên không khóa cửa và trộm vào khuân hết đồ. giật mình tỉnh dậy mình chạy ra ban công ngó xuống nhà thì thấy anh mình đang đi đến đầu ngõ thật và chạy xuống cửa không khóa. liệu có phải có người muốn giúp mình không nhỉ?.

Sau đó mình chuyển nhà trọ, nhà trọ mình chuyển đến ở phòng cuối trong dãy trọ 5 phòng, không có bát nhang,phía trước cửa có một bể nước lọc trên cao đã lâu không dùng nên có một cây bông rất to mọc lên. Hàng ngày hàng xóm thấy có một con mèo trắng lông xù rất to ( khoảng 8 cân) cứ bám và đu cây bông ấy như người, thỉnh thoảng nó đi trong sân xóm trọ đuổi nó thì nó ngoái lại nhìn rồi lững thững bước đi tiếp chứ không thèm chạy. Mình lúc đó là sinh viên học quy hoạch nên phải đi nhiều nơi và đi về làng cổ. Sau khi đi khảo sát ở làng Cựu, Phú Xuyên về buổi tối ngủ mình nằm mơ thấy một đứa bé gái với một người phụ nữ 2 người đều xõa tóc đứng ở cửa sổ nhìn vào giường mình nằm( lúc nào kể đến đây cũng nổi da gà), mình bật dậy thấy cửa sổ mở còn thò tay ra đóng cửa lại( chả hiểu sao lúc đó ăn phải gan con gì mà to gan thế). Sau đó là liền hơn một tháng trời phải khoảng vài con mèo, rất đông đứng trước cửa nhà mình gào, còn cào cửa nữa minhg nghe rõ luôn vì nằm sợ run lên không ngủ được, hàng xóm thấy thương quá có người ném dép, có người cầm quả chuối phi mà bọn nó chẳng thèm chạy. Đấy là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với mình. Nhưng mình vẫn không chuyển trọ vì nghe câu khích của hàng xóm: chẳng ai ở phòng này được lâu cả, người lâu nhất cũng chỉ ở được 3 tháng là chuyển vì ai cũng nằm mơ thấy bé gái mà phòng lạnh lẽo không ngủ được, không ốm vặt thì cũng bị mơ ( dạo đấy mình cũng bị ốm, mình nghĩ là phòng ẩm thấp thôi, cứ sáng ra lại hắt hơi gần 2 chục cái nên cũng không quan tâm lắm) em trai mình đến ngủ ở đấy cũng mơ thấy có bé gái trong phòng nhìn nó ngủ. Nghe hàng xóm kể thì nhà bên cạnh( không thuộc đất xóm trọ mà hộ dân) có một bé gái chết từ bé, nhà đấy lại giáp phòng mình vì phòng mình là phòng cuối dãy). Bạn bè đến khuyên mình để tỏi ở cửa sổ, rồi hắt nước thơm qua cửa sổ, mình gạt đi nói: nếu đã là đất của người ta thì mình chỉ là người ở nhờ mình không có quyền làm thế, cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Cô chủ nhà sang mình bảo cô chặt cây bông trên bể nước đi. Rồi từ đó không có hiện tượng gì xảy ra nữa, một lần duy nhất mình nằm mơ nữa cũng là hôm mình đi khảo sát về, đứa bé đứng trước giường hỏi mình: chị thấy em mặc cái áo mới này có đẹp không? ( sởn da gà), mình vẫy tay bảo:” ừ đẹp lắm nhưng chị đang mệt nên chị ngủ đã nhé”. thế rồi từ đó không bao giờ nằm mơ nữa mà cũng chỉ có mình ngủ phòng đấy mới được ngon lành. Mình trọ ở đó hơn 2 năm ra trường đi làm chuyển chỗ trọ. Sau mình là một bạn cũng quen biết với mình đến đấytrọ, mình hỏi có thấy hiện tượng gì lạ không. Bạn ấy là nam nên rất cứng Biểu tượng cảm xúc smile bảo không ai dọa được bạn ấy đâu. Rồi một hôm gọi điện cho mình bảo 1h sáng đang đeo phone nghe nhạc thì thấy tiếng gõ cửa rất rõ, nghĩ là có trộm nên bạn ấy cầm khúc gỗ ra mở cửa thì không thấy ai, nửa tiếng sau lại gõ lại mở ra lại không thấy ai, từ đấy bạn ấy sợ hẳn và chuyển sang phòng bên cạnh.

Chuyện mèo kêu gào đã từng xảy ra trong quá khứ gia đình mình( bố mình kể lại). Khi ấy mình mới được gần 2 tuổi, bà nội mình mất. Bố mình tháo chiếc giường của bà ra gác ở đầu nhà. Đêm hôm tiễn bà xong, nhà mình đang ngủ thì nghe tiếng mèo kêu, bố mình cầm gậy ra sân thấy cảnh tượng kinh hoàng, có đến khoảng mấy chục con mèo không phải đang chạy nhảy tung tăng mà đang ngồi ở sân chõ vào chỗ chiếc giường của bà mà kêu. Bố mình cầm gậy sắt phi thì chúng chạy hết, vào nằm được lát lại nghe tiếng kêu, lần này bọn chúng chõ vào gian thờ bà mà kêu. Bố mình cầm gậy phi rồi chửi:” Mẹ cúng mày, mẹ ông mất mà thày bà không để mẹ ông yên ngày mai ông xem có chỗ nào có bùa bả ông đào hết lên ngâm vào nồi nước giải hết”. Từ lúc đấy im bặt luôn. Đến giờ mình vẫn k hiểu sao mà bố mình biết thày bà là ai mà chửi, hôm đấy rõ lắm mèo bố phi thế mà chả trúng con nào.Chắc cũng sợ phi trúng nên phi dọa thôi. hị.

Chuyện về ông ngoại mình. Hôm ông mất lúc 9 rưỡi tối, mình ở lại với ông đến hơn 12h đêm thì mẹ giục về. Cũng vì sợ nên mình ngủ với em trai. Ngủ được một lúc thì mình nghe tiếng gọi rất rõ bên tai:” Th ơi mở cửa cho mẹ”, trong đầu mình lúc ấy vẫn ý thức được là mẹ bận trông ông không về được nên trong mơ mình nói: ” định gọi hồn hả, tỉnh lắm k gọi được đâu”(lúc này vẫn trong mơ) sau câu nói đấy mình tỉnh hẳn bật dậy thấy buồn đi vệ sinh nên mở cửa đi vệ sinh. Sáng dậy nghĩ lại mới thấy ghê lạnh cả ng, không may ra ngoài bị “Bắt” thì xong luôn đời. Lo xong cho ông thì chú rể mình cũng kể, hai hôm sau hôm ông mất chú mình đang nằm cũng nghe tiếng gọi rất rõ bên tai, gọi 2 lần liền cách nhau một lúc mà lúc đấy là 1-2h sáng rồi:” Ánh ơi” , chú mình thì nằm run bần bật mồ hôi toát ra mà k dám dậy vì nằm cạnh con nhỏ. Mình có hỏi hay hàng xóm gọi thì chú khẳng định là k phải vì tiếng gọi rõ bên tai. Người thứ 3 là dì mình ở trong nam ra, có con nhỏ cho ra thăm ông vì ông ốm nặng lắm rồi.Cho con ra ngoài này thì dì cai sữa cho con trước hôm ông mất. Sau hôm ông mất đứa nhỏ khóc đòi ty. Dì mình cho ty thì nó cắn dì một cái. Đêm dì nằm mơ thấy ông vạch màn nhe răng cắn vào ty dì, dì kêu lên van lạy: ” bố ơi con lạy bố, con van bố, bố tha cho con”. Dì cũng sợ nhưng nghĩ là mơ nên k dám nói với ai vì sợ mọi ng hoang mang. Nhưng khi dì vào Nam lại thì miếng thịt ở ty dì bị thối ra nên dì phải gọi về bảo mọi ng.Kể lại mà run cả người. hixhix. Mặc dù đi xem ai cũng bảo ông mất ngày đẹp, giờ đẹp mà không hiểu sao mọi ng vẫn gặp hiện tượng lạ vậy ý. Truyện về ông ngoại mình chia sẻ mong mọi người không bình luận khiếm nhã vì những thứ mình thấy đôi khi không phải là ông và cũng không giải thích được. Hết rồi ạ.

0
Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình DươngĐây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào...
Đọc tiếp

Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!
1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình Dương
Đây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào dịp cuối tuần thì cả nhà chú ngồi sum họp lại với nhau,thấy mình chú Tr cũng kêu mình vào ngồi nói chuyện vùng cho vui.Nói chung lúc đó nói khá nhiều chuyện,rồi coi 1 cái thời sự trên tivi thì chú Tr lại bảo:
– Tuổi trẻ bây giờ sướng hơn trước nhiều lắm rồi,cái gì cũng có bố mẹ lo,chứ thời chiến tranh thì khổ lắm,chết chóc,chạy giặc,loạn lạc,cái ăn cái uống cũng khổ hơn. (nói thêm chú Tr năm nay đã gần 60 rồi ạ)
Lúc này con trai chú mới lên tiếng:
– Thời đó chiến tranh mà bố,giờ thì hòa bình rồi.
Chú Tr nói tiếp:
– Uhm,thì hòa bình rồi những còn chịu những ảnh hường của chiến tranh để lại con ạ,giờ lại thêm mấy vụ ô nhiễm môi trường nghe ngán ngẩm quá.Ăn gì,uống gì cũng toàn hóa chất,thời đại càng phát triển thì càng hại con người.
Cứ nghe 2 bố con chú Tr nói chuyện luyên thuyên về chiến tranh rồi đến thời hòa bình mình cũng chọt vô 1 câu (lúc này hơi bị vô duyên nhỉ?):
– Mà chú Tr ơi,chú tin có chuyện ma cỏ k ạ? Chứ con thì thấy 1 lần rồi.
Anh con của chú Tr lên tiếng:
– Ma với chả cỏ,làm gì mà có trên đời hả cô nương.
Chú Tr quay ngoắc qua và nói ngay với con trai mình:
– Con ạ,có người sống ắt có người chết,khi họ chết đi nhưng chưa đến thời gian họ đầu thai họ vẫn là những linh hồn đó con. Bới vậy mới có thờ ông bà tổ tiên và thế giới cũng k thể chứng minh đc những cái vô hình ..nhưng họ k phủ nhận thế giới tâm linh. Con đừng nên nói bậy k tốt đâu, trc đây bố cũng k tin có ma cỏ nhưng chính bố thấy rồi nên bố tin con ạ.
Lúc này,mình nhanh miệng:
– Chú kể con nghe với ạ.
Chú Tr tiếp:
– Uhm,cũng đc.để chú kể cho 2 đứa nghe 2 câu chuyện ma nhé!
Chuyện xảy ra lúc chú Tr vừa mới bước qua tuổi 20.quê chú tít ngoài tận Vĩnh Phúc,mọi người gd nhà chú Tr đều vào tphcm để lập nghiệp,riêng chị của chú Tr lấy 1 người chồng ở dưới Tân Uyên Bình Dương.Lúc bấy giờ,mảnh đất Bình Dường chưa mọc lên những KCN và phát triển thế này,đất rất hoang sơ,đất đai ở đây cũng rẻ,mà thời đấy mua đc 1 căn nhà cấp 4 cũng là cả vấn đề. Nhà thì vừa được mua nhưng gd của chị chú Tr chỉ kịp dọn vài thứ lặt vặt qua nhà mới,nói chung trong 1 ngày thì k thể dọn hết qua được thế là chị chú ấy nhờ chú Tr ở lại nhà mới coi nhà 1 đêm và chú đồng ý luôn.
Chiều tối,chú nấu 1 bình trà ngồi nhâm nhỉ rồi rít 1 vài hơi thuốc,định bụng ngồi 1 chút thì vào ngủ,thời đó tivi còn là thứ xa xỉ,khu đất thì dân cư ít chỉ xa xa vài căn nhà vả lại cũng k quen biết ai nên chú cũng k nói chuyện với ai cả.
Khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,chú mới đi vào tolet để giải quyết bầu tâm sự trước khi ngủ,thì nghe rất rõ tiếng gõ cửa nhà sau “lộc…cộc….lộc….cộc..” chú Tr la to:
– Ai đấy?Chị H à? (chị H là chị của chú Tr nhé)
Hỏi mãi k thấy ai trả lời chú tranh thủ nhanh nhanh đi ra khỏi tolet và chạy về hướng cửa sau,mở ra coi thì chẳng thấy ai cả nhưng lại có 1 cơn gió lùa vào lạnh ngắc..lạnh toát cả sóng lưng.Chú vội vàng đóng cửa lại rồi vào trong để ngủ.Vừa đặt lưng chưa đc bao lâu thì lại nghe tiếng người gõ cửa “lộc,…cộc..lộc..cộc” và nghe vang vang đâu đó 1 tiếng nói:
– Làm ơn,mở…cửa…làm…ơn …cho …tôi …xin ….miếng …nước..
Chú Tr nghe văng vẳng bên tai mình nên vội vùng dậy và mở cửa và 1 lần nữa chú k thấy ai cả.Chú cứ tự nghĩ,lạ thay giờ này ai còn trêu chọc mình cái kiểu này nhỉ..mà ngoài đường vắng tanh thế kia mà,lại chui vào mùng ngủ tiếp..và lần này chú lại nghe như tiếng 1 đoàn quân đang đi trước nhà và hô to:
– Một, hai. Một,hai.
Lại 1 lần nữa chú Tr dậy mở cửa để coi sao mà lính tráng gì mà hô to giữa ban đêm thế này,liệu giặc nghe thấy thì thế nào.Khi mở cửa ra thì hiện ngay trước mắt chú là 1 đoàn bộ đội mặc áo trắng đội nón cối,cúi đầu lụp xụp chẳng thấy đc gương mặt và cứ hô to :
– Một, hai. Một,hai.
Chú Tr nhìn chắm chằm vào đoàn bộ đội ấy nhưng lạ là những người bộ đội đang đi 1,2 thế kia mà họ như cứ dặm chân tại chỗ ấy,chú mới nhìn xuống chân họ thì thấy nguyên 1 đoàn quân k ai có chân cả.Biết mình đã gặp ma,chú cố vuốt vuốt mặt,rồi lặng lẽ bước vào trong nhà chùm mền kín mít.Nhưng tiếng bước chân của đoàn bộ đội vẫn văng vẳng bên tai,tiếng 1,2 vẫn vang đều,sợ lắm k biết làm sao,nằm run cằm cập.Rồi 1 lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên “lộc…cộc…lộc…cộc…”. Vì đã quá sợ nên chú k dám chui ra khỏi mền nhưng vẫn cố nói ra:
– Ai đấy?
Tiếng người trả lời nghe rất lạnh sóng lung:
– Làm …ơn…cho …chúng…tôi…đồ…ăn…với…chúng…tôi..đói…lắm….lạnh..lắm…rét…lắm…làm…ơn….
Chú Tr lấy hết bình tĩnh và cố thốt lên:
– Tôi xin mấy ông đừng phá tôi nữa,đi đi,tôi chỉ trông chừng nhà dùm thôi,mấy ông đi đi,mai tôi lại bảo chủ nhà cúng cơm cho.
Sau câu nói ấy của chú Tr thì mọi thứ trở lại bình thường,k còn nghe tiếng bước chân,k còn nghe tiếng đếm 1,2 và cũng k còn nghe tiếng gõ cửa xin đồ ăn,nước uống nữa.Chú cố nằm niệm phật 1 hồi và ngủ thiếp đi.Qua đến sang mai chú kể cho chị mình nghe,chị chú bảo:
– Chắc do âm hồn của âm bình chiến sĩ về đây,trong thời chiến tranh loạn lạc này,họ đói họ về họ xin chứ cũng chẳng làm hại ai đâu,thôi để chị dọn dẹp xong rồi chạy mua 1 ít đồ về nấu cơm mời các anh các chú về dung.
Kể xong câu chuyện thứ đầu mình lại tiếp tục hối chú Tr:
– Chú tiếp nữa đi,chú hứa kể 2 câu chuyện mà.
Chú Tr nói tiếp:
– Rồi để chú kể.
2. Ma trong Bệnh viện Nhi Đồng
Cách đây hơn 20 năm,khi anh M mới tầm 3 tuổi (anh M là con chú Tr nhé) thì lúc đấy anh M bị tiêu chảy và liên tục sốt cao nên gd chú Tr mới đưa anh M vào bệnh viện Nhi Đồng .Do cô vợ chú Tr nhiều đêm cũng mệt mỏi vì thức trông con nên hôm đó chú Tr kêu vợ mình về nhà nghỉ 1 đêm đi rồi mai lại vào.Trc khi về cô cũng dặn chú đủ điều.
Tối hôm ấy,do k quen chỗ nên chú cũng k ngủ đc …mà bệnh viện khi ấy thì tầm 9h tối là tắt đèn cho bệnh nhi ngủ rồi,chỉ còn anh đèn ngoài hành lang thôi,thấy con mình cũng chìm vào giấc ngủ nên chú Tr đi ra ngoài làm 1 điều thuốc,ra đến ngoài hành lang thì có vài người mệt mỏi cũng nằm ngủ la liệt ở dọc hành lang và cũng có vài ông bố ngồi đấy…cách tầm 1m có 1 người đàn ông cũng ngồi đấy,rồi cả 2 nói chuyện qua lại được vài câu thì bỗng nhiên chú Tr mới nói:
– Ủa giờ này con nít nhà ai còn mặc áo bệnh viện chạy lòng vòng khu hành lang mà k chịu ngủ nhỉ?
Người ngồi bến chú trả lời:
– Anh bị hoa mắt ak,tôi có thấy đứa trẻ nào đâu
Chú Tr dụi dụi mắt và nhìn lại 1 lần nữa thì quả thực là k thấy ai cả,chú nghĩ mình bị hoa mắt nên thôi.Chú cũng đứng dậy chào người bên cạnh rồi xin vào trong với con mình.Trước khi đi ngủ thì chú TR cũng đi tolet ( 1 phòng gồm có 10 giường và mỗi phòng đều có 1 tolet riêng).Khi đến cửa tolet thì thấy k mở đền mà đóng cửa cứng ngắc,nghĩ là có người nên chú cố đợi 1 chút nữa,nhưng hơn 5p trôi qua vẫn k nghe thấy tiếng gì cả,lần này chú mới gõ cửa rồi hỏi:
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Không nghe thấy ai trả lời,chú Tr cố đẩy cửa nhưng vẫn k được, giống như có ai đã khóa cửa trong tolet ấy.Cố thêm 1 lúc nữa thì chú nghe tiếng nước trong tolet chảy “róc…Rách…róc…rách” pha lẫn tiếng cười của đứa trẻ trong đó “ha…ha…ha,…..hí….hí…” Nhưng sao lạ thay là đứa bé nào vào tolet vào giờ này mà lại k bật đèn tolet nữa chứ..chú Tr cố gõ cửa “lộc…cộc.”và hỏi
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Vẫn k nghe tiếng ai trả lời chỉ nghe đc tiếng nước chảy và tiếng con nít cười trong đó vọng ra “ha…ha…hí,,,hí…”. Chú cố đứng gõ cửa 1 hồi nữa nhưng vẫn k đc,lúc này có 1 cô cũng ở lại coi con mình mới đến chỗ tolet hỏi:
– Anh làm gì,sao cứ đứng gõ cửa hoài mà k vào đi?
Lần này chú Tr lên tiếng:
– Có người trong đấy cô ạ,tôi gõ cửa và đẩy cửa mấy lần rồi mà ai khóa trong đó rồi.
Cô đó bước đến gần cửa tolet và đẩy thử thì cửa bật ra và chẳng có ai trong đó cả,cô nói:
– Anh này lạ nhỉ,có ai đâu mà,cửa vẫn mở đấy thôi.Anh vào đi rồi tôi còn vào nữa
Vào đến tolet chú Tr vẫn cứ nghĩ sao quái lạ thế này nhưng cũng tranh thủ cho nhanh để ra ngoài vì còn có người đợi đi tolet.Khi ra đến chỗ ngủ của mình chú cũng k quên nìn con mình và đắp chăn cận thẩn lại.Chú nằm liu thiu đc 1 lát thì nghe tiếng rúc rich nói chuyện của M,chú mới chòm dậy hỏi:
-Sao k ngủ đi con,con nói chuyện với ai đấy?
M bập bẽ lên tiếng :
– Bố k thấy bạn con đang chơi và nói chuyện với con ak,bố làm bạn ấy sợ bỏ đi rồi đấy…
Chú Tr cố nhìn xung quanh nhưng có thấy đứa nào đâu,thấy ai cũng ngủ hết cả rồi mà,nếu có đứa trẻ nào đi vào đi ra thì cũng có 1 cánh cửa duy nhất vào phòng này mà chú Tr có thấy đâu,chú lại vỗ về con:
– Thôi,nằm xuống ngủ đi con khuya rồi,muốn chơi thì mai bố dắt ra ngoài mà chơi
Anh M cũng ngoan ngoãn nằm xuống và với thêm :
– Bố hứa nhé,mai cho con chơi với bạn ấy nhé bố.
Nằm trằn trọc nghĩ mãi có thấy ai đâu mà thằng bé là bảo cho chơi với bạn ấy,cứ loay hoay nằm ngủ mãi k được bỗng dưng tự nhiên chú Tr lạnh toát cả người..giống như có 1 làn gió đâu thổi ập vào ấy,chú đắp mền lại thì mồ hôi lạnh cứ chảy và cứ run bần bật lên..k hiểu là bị gì nữa.Chú Tr cố gượng ngồi dậy để đắp mền lại cho con mình thì lúc đó chú thấy rõ mồn một có 1 đứa bé đang nằm kế con mình mặc bộ đồ của bệnh nhi,chú định khều đứa bé đó thì bỗng nhiên….đứa bé quay lại nhìn thẳng vào mắt chú cười rú lên “há….há….há….hí…hí…” Lấy hết can đảm chú hỏi :
– Con là ai sao nằm ở đây,về giường mà ngủ.
Đứa bé không trả lời nhưng tiếng cưới vẫn vang lên “há…há…hí…hí..” và lúc này gướng mặt đứa bé ngày càng trắng bệch ra và tự nhiên máu từ trong mũi chảy ra ( chú Tr thấy đc vì vẫn còn ánh đèn lờ mờ của hành lang rọi vào),lúc này chú Tr mới hoảng quá la lên:
– Á…á…á….
Cả phòng nghe tiếng la nên ai cũng thức dậy cọi chuyện gì,mở đèn lên thì thấy mặt chú Tr tái ngắc và mắt cứ trố lên,mấy ng phải tới lây chú thì chú mới hoàng hồn lại.Lúc này chú Tr mới kể cho mọi người xung quanh nghe.Ai cũng tỏ ra hoảng sợ,có 1 cô trông con ở đây lâu nên cũng nói:
-Trước vài hôm khi con anh chưa vào đây,cái giường này có 1 bé trai vừa mới mất,tuổi chắc chạc tuổi con anh đấy.Thôi thì để đèn ngủ hết đêm nay,anh coi mai giường nào trống rồi đổi đi.
Và cả đêm hôm đó chú Tr cũng k thể ngủ lại được vừa sợ và vừa đáng thương cho đứa bé vừa mất.
Hôm nay,mình tạm chốt 2 câu truyện tại đây nhé.chắc có lẽ k hấp dẫn nhỉ nhưng dù sao cũng mong ý kiến của các bạn.Hẹn các bạn vào bài sau,những câu truyện sau khá trùng rợn nhé!Nhớ đón đọc nha!Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ.

1
18 tháng 12 2022

Dì haha

Xin chào tất cả ae trên diễn đàn.mình xem chùa truyện trên đây cũng nhìu rồi nay xin phép đc chia sẻ 1 chuyện cho ace đọc.chuyện là năm 2013 nhà mình xây lại nhưng chưa có chỗ ở đỡ , ở xóm có ngôi nhà cho thuê.mà ông chú làm xưởng sắt thuê.ổng lại là chổ làm ăn quen biết với pa mình.lại kế nhà nữa, nên nhà mình qua đó ở tạm trong thời gian xây nhà, vừa trông nôm xưởng giúp chú đó...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả ae trên diễn đàn.mình xem chùa truyện trên đây cũng nhìu rồi nay xin phép đc chia sẻ 1 chuyện cho ace đọc.chuyện là năm 2013 nhà mình xây lại nhưng chưa có chỗ ở đỡ , ở xóm có ngôi nhà cho thuê.mà ông chú làm xưởng sắt thuê.ổng lại là chổ làm ăn quen biết với pa mình.lại kế nhà nữa, nên nhà mình qua đó ở tạm trong thời gian xây nhà, vừa trông nôm xưởng giúp chú đó luôn.chu vi của ngôi nhà lẫn vườn cũng rộng lắm.nhưng chỗ cho thuê thì chỉ tầm 20 đến 25mét vuông thôi.tức là chỉ cho thuê nữa gian nhà thôi.nữa gian nhà sau và mảnh vườn của chủ nhà để trồng chuối thì ngăn và khóa lại ko cho ai vào.ngôi nhà khi vào cảm giác âm u lắm các bạn ạ.mình thì lúc đó nghiện game toàn đi chơi net tới 11h mấy khuya mới về ko à . mà khi về thì hễ bước vào cổng là da gà da vịt cứ nổi hết lên.cả 1 tháng mấy ở nhờ ở đó nhà mình 5 thành viên ai cũng bị nhát hết các bác ạ.

📷

Lần đầu là e trai mình, ngủ giữa khuya thức giấc thấy nó ngồi nguyên đống đen xì dưới chân . nhưng nó ko nhát mà cho số các bác ạ, qua hôm sau e mình đánh thì ra ngay số đầu luôn :))) nghe e mình nói hình như là con nít.e mình thì dạng hơn mình chút chút chứ gặp mình kiểu đó chắc xác định xỉu là cái chắc :)) mình tuy con trai mà nhát là cố nhưng hồi trước thích đi chơi đêm lắm mà hên là ít thấy :))) pa mẹ mình ra bên hông nhà kho thịt ăn cơm.lúc đó tầm cỡ 7h mấy tối ,nghe nó cứ kêu ê ê ở vách nhà tắm mà soi đèn thì chẳng thấy gì .

thấy vậy pa mẹ mình vào Bảo mình ra xem nồi thịt khi mình ra thì chẳng nghe kêu gì hài thiệt:)) nói chung mình chỉ toàn nghe những âm thanh ạ thôi còn thấy thì ko thấy.nhưng cho đến khi nhà mình xây xong dọn về nhà mới thì khoảng gần tháng sau mình đi ngang thấy chuyện lạ.hôm đó chỉ mới 8h 30 tối mình đi chơi nét về.vì nhà đó nằm ở mặt lộ mà hôm đó mấy ông công an bắt xe cũng trước cửa nhà đó luôn nên mình nán lại xem bắt xe nên chưa vào nhà mình vội.thì khi mình nhìn vào cái nhà đó thì đèn bật sáng trưng ở giữa gian phòng khách mình thấy có cái mùng trắng . mình cứ tưởng là ôg chú làm xưởng sắt ngủ giữ xưởng.nhưng mà thường thì ổng với mấy ôg làm chung với ổng là làm đến 5 h chiều là khóa lại về hết ít ai ngủ lại lắm mà hình như là ko ai ngủ lại luôn.mình thấy lạ nên tính đi vào xem ai ngủ và ngồi 8 tí vào nhà ngủ vì giờ đó còn sớm.nhưng ko biết sao xem công an bắt xe xong mấy ổng chạy đi hết còn 1 mình mình mình cũng ớn nên vô nhà luôn.phải tối đó mình vào đó chơi là xác định luôn.vì khi qua hôm sau mình mình qua xưởng hỏi ôg chú làm xưởng thì ổng khẳng định là tối qua ko ai ngủ ở đó hết.

ổng còn nói là chiều qua tao làm về còn nhớ là khóa cửa tắt đèn cẩn thận mà.ai mà tối qua vào đó đc :))) ngồi viết mà nghĩ lại mà ớn quá.mìbh viết bằng đt nên mỗi tay quá.thui khi nào rảnh mình sẽ viết về ngôi nhà đó và nhìu truyện ma khác mà mình chứng kiến nữa.lần đầu viết nên có gì sai sót xin MN thông cảm.với lại truyện của mình cũng ko rùng rợn là mấy mình chỉ muốn kể cho MN nghe để đáp lại vc bấy lâu nay đã đọc chùa . chuyện mình kể là thật 100% nha

0
Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.1. Ma trên cây sung.Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi....
Đọc tiếp

Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.

1. Ma trên cây sung.

Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi. Cây sung ấy nằm cạnh cái cầu ao gần vườn Tổ. Xung quanh ao là bờ dậu bằng cây mây và ô rô nên nhìn rậm rạp âm u lắm, từ trên đường vào chỗ cái cầu ao tầm 5,6m mà thấy âm u rồi. Ngày trước cụ mình làm lý trưởng,thi thoảng đêm phải đi tuần. Hôm ấy trăng sáng , ếch nhái kêu râm ran, tuần xong về đến chỗ cái ao đó thì tự nhiên thấy gai gai người, nhưng mà cứng bóng vía nên cụ vẫn bình tĩnh đi, đến chỗ cái cây sung thì nhìn thấy trên ấy là 1 cái bóng người màu trắng tóc đen xoã dài ngồi vắt vẻo trên cành sung mà từ cành sung xuống ao phải 3,4m mà tóc nó bay xuống đó, thấy cụ nhìn thì mắt nó sáng loé lên rồi cứ cười hé…hé…hé. Vừa cười cái lưỡi nó đỏ lòm thè dài ra rơi xuống cùng với tóc. Cụ vẫn biết ở cái ao đó có ma mà hnay mới gặp, xong vẫn bình tĩnh đi qua, k thèm để ý, nó thấy vậy thì cười rú lên 1 tràng rồi phi đến ùm 1 cái xuống ao. Nghe tiếng ùm to vậy mà k thấy ao động gì hết nhé

📷

2. Ma xóm Tây.

Gọi là xóm Tây k phải vì có tây mà đơn giản nó nằm ở phía tây của làng. Nhắc đến cái xóm này thì nhiều chuyện hay lắm. Đầu tiên là kể đến chuyện bà T gặp ma ở đường từ đình về. Con bà T lấy 1 anh ở làng khác kế làng mình, sát hôm cưới thì 2 anh chị có cãi nhau, chị con gái bà khóc rồi chạy vào k nói ch vs anh kia nữa,mà anh này cứ muốn giải thích nh chị kia nhất định không chịu, bà T thấy thế sợ hàng xóm hiểu lầm nên bảo anh kia cứ về đi hôm sau nói tiếp.

Nh anh này cứ muốn nói ch tiếp nên vẫn cứ đòi gặp chị kia, bực quá bà T cứ đẩy anh này đi về,cứ ng đẩy ng thì muốn quay lại nên lúc a này quyết định đi về thì cũng lên đến đầu đình rồi, cách nhà bà cũng phải cây số. Lúc a về r bà mới để ý, đường thì mờ mờ tối do trăng bị mây che, bà nghĩ đi về 1 mình cũng ớn vì đường từ đó về là ít nhà dân và cây cối rậm rạp, đặc biệt có đoạn mà toàn bụi tre,bên trong bụi tre là nhà hoang với vườn hoang, đi ban ngày còn gai gai người nữa. bà tặc lưỡi đi về được chừng vài trăm mét thì may quá, thấy có bóng người đi trước, đang sợ vì phải đi một mình thì có ng đi cùng,bà rảo bước nhanh để bắt kịp, mà lạ cái là bà chạy nhanh cũng không bắt kịp được nên bà gọi : ai đi đằng trước đấy đợi tôi với, làm gì mà đi nhanh thế. Đuổi theo nãi đến đoạn bụi tre thì bà cũng bắt kịp cách vài bước nữa nên bà mới chạy lên để đi cùng, nhưng khi nhìn đến thì mới cứng ng vì sợ, trước mắt bà là một người không có đầu chỉ có 1 đoạn cổ, còn chân thì lơ lửng trên không. Sợ quá bà kêu làng lên rồi cắm đầu chạy thẳng một mạch về nhà, vừa chạy vừa ối làng nước ôi nên nhiều ng biết lắm. Sau vụ gặp ma k đầu bà ốm li bì cả tháng.

vẫn cái xóm Tây ấy ngày xưa hồi cụ mình làm lý trưởng thì có vụ mà dân quân đi tuần đêm ấy, qua cái đường giữa xóm ấy thì gặp biến, 2 bên đường là ao với bụi tre, đi đến bụi tre nhà ông V làm nghề bốc mộ thì cây tre kẽo kẹt rồi xoà xuống chắn ngang đường, tưởng tre bị đổ xuống đường mới định bước qua thì nó lại bật lên, lùi lại thì nó lại xoà xuống chắn ngang đường, bị vài lần thế nên mấy chú ngán quá mới về kêu với cụ mình là k dám tuần qua xóm đó nữa. Nghe xong cụ mới nói để đó tối cụ đi cho. Đến tầm 10h tối cụ đi qua chỗ mấy chú kể thì y rằng, gần đến là cây tre đó lại quẩy như mấy bữa trước, cụ chắp tay sau lưng đi đến gần đó rồi nói: chúng tôi đi tuần là tuần cho làng xóm chứ không phải quan trộm cướp đi đêm, nay âm có việc âm dương có việc dương k phạm nhau, xin ng khuất mặt để im cho anh e làm việc của mình. Thế là cây tre từ từ bật lên, cụ đi qua bình thường không gặp chuyện gì nữa.

0
Chào mọi người post nhiều chuyện rồi mà k thấy đọc nay mình lại post tip mong đc đọc.sau đây mình xin kể cho mn nghe mẩu truyện ngắn có thật do mẹ mình kể xoay quanh những hiện tượng lạ lùng khó lý giải2h trưa bị ma trêuMẹ mình kể ngày xưa khi còn trẻ ấy hồi đó mẹ mình cùng với mợ mình đi phun thuốc sâu ở cánh đồng ấy khi ấy tầm 2h trưa rồi mà là mùa hè vì trời nắng nóng nên...
Đọc tiếp

Chào mọi người post nhiều chuyện rồi mà k thấy đọc nay mình lại post tip mong đc đọc.sau đây mình xin kể cho mn nghe mẩu truyện ngắn có thật do mẹ mình kể xoay quanh những hiện tượng lạ lùng khó lý giải

2h trưa bị ma trêu

Mẹ mình kể ngày xưa khi còn trẻ ấy hồi đó mẹ mình cùng với mợ mình đi phun thuốc sâu ở cánh đồng ấy khi ấy tầm 2h trưa rồi mà là mùa hè vì trời nắng nóng nên cả cánh đồng rộng mênh mông chỉ lưa thưa vài người nhưng cách xa nhau .vì đi phun thuê nên mẹ và mợ mình cứ phun đc một bình là lại ngồi lên đường nghỉ mà đường ở cánh đồng là đường đất khó đi lắm cạnh đường là con sông khá to nhìn qua con sông là cánh đồng làng bên các bạn cứ tưởng tượng là con sông mằm giữa 2 cánh đồng của 2 làng mk và làng bên.

📷

đang ngồi nghỉ quay lưng về phía sông thì mẹ mình nghe tỏm tỏm như có ai nhảy từ trên nhảy xuống sông nghe rất to và ngay sau lưng mẹ lun nhưng mợ mình k nghe gì.mẹ quay quay ra nhìn thì k thấy j.hỏi mợ mợ bảo k nghe j.bên cánh đồng làng bên còn có bụi tre rất to đối diện chỗ mẹ và mợ mk ngồi mẹ mình là ng jay bị trêu nên cũng bít r bảo mợ mình làm cho nhanh r chị e cùng về cuối cùng làm mãi cũng xong khi đó tầm 3h30 đồng cũng đông ng hơn nhưng ở xa nhau lúc đang lội lên bờ thì mẹ mình đạp trúng thứ gì đó tròn mà mẹ mình cảm giác như đầu lâu .

khi đạp trúg mẹ nghe nó kêu ục ục nó còn trườn nữa mẹ cảm giác thế xong mẹ như bị cái đó ngoặm cả bàn chân đứng im luôn nhấc chân lên k đc nó nặng lắm mẹ kêu mợ lúc đó mợ mình đi trước lên gần bờ r thì wuay lại kéo mẹ mình lúc đó ms nhấc chân lên đc 2 chị e lao như tên về đến đoạn có vài ngôi lều ng ta dựng để cất vó tôm cá ấy xuống bờ sông rửa chân thì mẹ mình thấy mợ mình cứ ụp mặp xuống sông như có ai ở đằng sau dúi xuống ý mẹ mình hỏi thì mợ ngẩng lên dfc và bảo cứ có ai tún tóc ở sau dúi đầu xuống bảo uống nước đi cho đỡ khát mợ biết bị ma lm mà k nói đc j mặc dù mẹ mk owe ngay cạnh.

sợ quá 2 chị e định về thì thấy trong lều cạnh đấy có tiếng nói chuyện vì tò mò mẹ vs mợ nhòm vào thì tr ơi mẹ bảo lúc vừa nhòm vào thì có 1 cái mặt nó to hơn mặt người ý nó đã ở trong đó nhìn đối diện ra chõi mẹ vs mợ như là mặt chạm mặt ý mà mẹ kể nó k có mũi mồm chỉ có 2 cái mắt đen xì sâu hoắm .hoảng hồn mẹ mình vs mợ chạy thì cứ nghe như có tiếng ng chạy theo k dám quay lại lun về nhà thì mấy bà đang tám truyện ở đầu xóm thấy chạy nhanh z thù hỏi mẹ kể thì mấy bà bảo bị trêu nhiều r nên từ sau có đi đồng thì đi lúc 4h chiều lúc ý đông người .

0
Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.#1.Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị...
Đọc tiếp

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.

#1.

Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị tai nạn xong còn hoảng hay sao ấy, mà không về nhà, rủ bạn bè ra quán cafe ngồi. Đang ngồi, bỗng dưng anh của em nói với bạn: “Cái bà này là ai mà nãy giờ cứ đi theo tao vậy bây?”. Bạn của anh xanh mặt hết, vì khuya rồi, quán vắng, có mấy thằng ngồi, lại có người đàn bà nào ở đây? Mọi người nghi nghi, mới hỏi lại, thì anh em tả người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ màu nâu, cứ đi theo nãy giờ, ảnh thấy mà. Mà bạn bè thì chẳng ai thấy. Mọi người phát hoảng, cứ sợ anh này lúc nãy tai nạn có bị đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến não không. Bạn bè định đưa anh tới bệnh viện, nhưng anh này nhất định nói không phải tưởng tượng, là thật, nghe nói cãi qua cãi lại mém thì đánh nhau. Một người trong nhóm thấy vậy mới quyết định cho anh em rưa mặt bằng nước tiểu, rửa xong, anh em không còn thấy người phụ nữ nào nữa hết.
Anh em là dân đi đêm, lại là con trai, ổng ít nói nhất nhà, và gan cực, vậy mà đêm đó về lại chủ động kể cho bà em nghe. Ai cũng tin hết, và suy nghĩ chung của mọi người là mẹ anh ấy lo cho con nên về.

Sẵn kể thêm chuyện này, dì út em hay kể lại, em cũng không nhớ là xảy ra ngoài quê hay trong này (nhà em gốc miền Trung, di cư vô đây), dì kể hồi dì L. mới mất, không rõ là bao lâu sau, một năm hay hai năm, nhưng năm đó các anh con dì còn nhỏ lắm. Có một lần ba đứa đang chơi ngoài ngõ thì đồng loạt chạy vào mếu máo, đứa nào cũng lắp bắp: “Có người…. có người…” Bà em bảo chắc các anh thấy mẹ về thăm, nhưng đứa lớn biết mẹ mất rồi nên mới không dám nói là thấy mẹ…

#2.

Ông bà em năm nay đều gần 100 tuổi rồi, nên chứng kiến nhiều lắm. Bà em kể, ngày xưa ngoài làng của em có nhiều ma quỷ lắm. Cữ hễ trời giông là ở hai đầu làng lại có hai cái đốm lửa to, bay từ hai đầu tới giữa làng, hai đốm lửa ấy gặp nhau lại bay ngược trở về hai phía. Mà bay đến đâu, lại nghe tiếng “cốc…cốc…”, tiếng hai thanh tre đập vào nhau ấy ạ, đến đấy. Được cái làng không ai sợ cả. Cứ hễ thấy là cả làng lại rủ nhau ra coi :3. Mới đầu nghe em cũng nghĩ là ma trơi theo khoa học bây giờ, cơ mà nếu vậy tại sao lại gặp nhau xong quay lại? Với nếu đó là photpho cháy thì tiếng gõ kia ở đâu ra?

À, ngoài đó hồi xưa theo người lớn kể là còn có một con quỷ thế này: hễ nó đứng ngõ nhà ai là nó sẽ giống y đúc người đàn ông chủ nhà đó. ĐỒng chí “quỷ” này từng một thời khiến thanh niên làng bà không dám đi chơi khuya luôn.

#3.

Ngoài quê em ấy, người ta hay trồng cây tra lắm (ai không biết cây này lên google gõ là sẽ có hình ạ). Mà người lớn bảo, cây này mà trồng lâu năm sẽ có quỷ ở. Hồi đó ngoài làng em có một nhà kia có một cây tra to lắm, ở trước sân. Tối nọ thanh niên chủ nhà mới dậy đi vệ sinh, mở cửa ra định ra bụi giải quyết thì thấy ngay chỗ cây tra ấy có một người đang đứng sẵn. Chẳng biết người hay ma, nhưng đang mắt nhắm mắt mở, thấy người lù lù trước mặt như vậy mà không giải quyết luôn tại chỗ là hay rồi. Thanh niên này mới quyết định lùi lại, vào nhà, đóng cửa và tiến về phía cửa sổ. Ngụ ý của anh ấy là tao không dám ra ngoài, nhưng tao sẽ có cách. Ai dè, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp hành sự, thấy bên ngoài cửa sổ có người cũng đang hành động y chang mình. Thế là thôi, chàng ấy quyết định ôm luôn “nỗi buồn” đi ngủ, dù sao trong hoàn cảnh ấy có cái ngủ chung vẫn an tâm hơn. Chắc vậy.

Em xin tạm dừng. Mong mọi người đóng góp ý kiến cho em với. Nhưng cũng mong mọi người không cmt kiểu em chém hay ảo nhé, vì đây đều là truyện người lớn kể lại, em tin tưởng 100%, hơn nữa, em được dạy rất kĩ “nói xạo về tâm linh là sẽ gặp m…a…”

0
Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma...
Đọc tiếp

Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.

Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma ám.Nay rảnh rỗi mình xin gửi đến các bạn câu chuyện thật của mình đây là chuyện thật mình đã trải qua mình xin kể lại đúng như vậy không thêm bớt chi tiết hay hư cấu gì cả, các bạn nào ở cần thơ thì mình cho địa chỉ lại kiểm chứng luôn.

📷

Cách đây hơn năm rồi,lúc đấy mình ở trọ học cần thơ thời gian đầu mình ở với bạn bên trần văn hoài hẻm tên gì lâu rồi thì mình cũng không nhớ nữa, cái hèm đó đi đến cuối đường thì hẻm cụt quẹo phải có cái nhà mồ của gia đình chủ nhà trọ, đi thẳng vào thì có dãy nhà trọ dãy nhà trọ này không có cổng xây 2 mặt quay lưng vào nhau nhìn có vẻ vắng vẻ lắm dãy sau thì là dãy mình ở,nhưng vì không tìm được nhà trọ nào khác nên mình đành ở tạm chứ thấy cái đường ra phải đi qua cái nhà mồ là mình cũng ớn ớn rồi nên đi đêm thì mình chỉ đi với bạn thôi chứ không dám đi một mình nhưng cái nhà trọ này thì cũng còn kém xa cái sau này mình chuyển đi (cái này mình sẽ kể sau).cái nhà trọ này mất trộm thì nhiều chứ ma quỷ cũng ít thôi (vì không có cổng mà) không lang mang nữa mình xin đi vào vấn đề chính chuyện là hôm đó nhỏ ở với mình về quê mình ngủ mình đang ngủ thì nghe bước chân đi qua đi lại ngoài cửa vì mình trải chiếu ngủ trước đất phòng để đèn ngủ nên nhìn qua khe thì không thấy bóng người,nhưng bước chân thì càng lúc càng rõ và to (lúc này em hơi lạnh rồi), nằm niệm nam mô a di đà phật! một lát thì thiếp đi luôn.
Sáng dậy rồi cũng quên mất luôn,sau này em và nhỏ bạn không hợp nữa nên chuyển ra ở mình, nó thì qua ở với nhỏ kia, đêm đó vì chưa chuyển đồ đi hết nên ngủ lại đợi mai thì chuyển đi luôn lại một đêm sợ hãi của em, tối đó ngủ sớm nhìn phòng thấy trống trống cũng hơi lạnh rồi .mình đang ngủ thì có cảm giác sợ hải tim đập mạnh cái này mình ngủ cũng hay bị lắm(người ta nói thường bị bóng đè gì đó nhưng đó giờ mình không bị vậy khi nào ngủ mà có biến là ngủ sâu,đang ngủ nhưng thấy được xung quanh như thức vậy trong lòng sợ hải ,tim đập mạnh và cố gắng thức dậy bằng mọi cách) đêm đó đang ngủ thì mình cũng bị vậy cố gắng mở mắt ra thì phải mất 2 – 3 phút gì đó trong khi cố gắng mở mắt thì mình nghe tiếng cười rồi nói gì đó nhưng không rõ lắm tại đang mơ mang hay sau áh.Nhưng thôi em xin tạm biệt nhà trọ này và di cư đến cái nhà trọ khác cơn ác mộng của em cũng bắt đầu kể từ đây và nó ám ảnh mình đến tận bây giờ.
Mình xin kể qua cái nhà trọ này nó tọa lạc ở hẻm 188 đường 3/2 quận ninh kiều các bạn chạy vào hẻm đi khoảng 20m nhìn bên phài có cái cầu đi qua cái cầu ,bên trái có cái nhà nghỉ nhìn xéo một tí là thấy cái nhà trọ ,nhà bà chù o trước có lối đi thẳng vào bên trong nhà trọ này cũng xây 2 mặt đối lưng vào nhau dãy trước quay ra ngoài ,dãy trong thì quay mặt vào nhà bà chù, nhà bà chủ này thì có 2 gian,gian trên thì bà chủ ở,gian dưới thì gia đình con gái bà ngủ,phòng cùa mình thì tách biệt với 2 dãy đó tức là có một lối đi từ cổng vào trong phòng mình o cuối dãy đi đó từ cửa có thề nhìn thẳng ra cổng luôn.
Mình ờ đó khoảng 7-8 tháng gì đó ,àh có một chi tiết nữa mà mình đã bỏ qua có thể nó đã góp phần vào cơn ác mộng của mình sau này là cái cửa sổ mờ ra sau vườn là một chòm mả híc , lúc đầu mình cũng không nghĩ gì cả nhưng sau này mình đã đóng luôn cái cửa sổ đó lại và không bao giờ mở ra thêm một lần nào nữa.
Phòng cũng rộng rãi, lúc mình vào xem phòng thì trong phòng có để 2 cái giường khung sắt lót gỗ phía trên, chỗ rửa chén cũng khá rộng rãi, còn ái nhà tắm thì cũng nhỏ nhìn từ ngoài vào cũng âm u lắm vì quay cửa vào trong mà nên đi vệ sinh lúa nào cũng phải bắt đèn cả ,bà chủ nhà có gắn cái đèn tròn ở cửa màu vàng ấy nhưng mình vì sống một mình nên đi tắm chẳng bao giờ đóng cửa cả không hiểu sau cứ nhìn vào cái nhà tắm là mình đã thấy rờn rợn cả người rồi.mình sống ở đó thời gian đầu thì không thấy gì bất ổn cả,khoảng 3-4 tháng tiếp theo thì bắt đầu có biến.chuyện là vầy tối đó mình cũng như thường ngày online chát chít đã đời thì 10h hơn bắt đầu đi ngủ mình thì khó ngủ lắm nằm thì nằm vậy chứ cũng 11h hơn mới ngủ, đang ngủ thì nghe tiếng rõ cửa mình nghĩ là trộm chắc nó đang thăm dò mình ngủ chưa để biết đường mà làm ăn thôi..Mình ở một mình nên cũng hơi sợ nên dậy ra chốt cửa chặt lại rồi trở vào ngủ,cũng không nghĩ gì nữa.sau đó thì mình cũng quên luôn,Chuyện đó lại tiếp tục tái diễn vào cách đó mấy hôm nhưng lần này mình nằm im để nghe tiếng chân của nó xem có phải vậy không ,nhưng các bác ạ! Mình nghe rõ cửa 3 lần sau đó thì không nghe tiếng chân rời đi ,mình thấy hơi sợ rồi cố gắng trấn an rồi ngủ luôn,sáng dậy mình hỏi cái thằng ở cạnh bên thì nó bảo tối qua nó không nghe gì cả huhu dù đêm nào nó cũng thức rất khuya .Mình đem chuyện này nói lại với bạn trai mình thì anh bảo chuyển trọ đi ,mình thì cái tật làm biếng lại phải lang thang tiềm kiếm rồi chuyển đồ nữa nên mình bảo thôi cũng còn mấy tháng nữa thì ra trường rồi gắng ở chắc cũng không sao đâu,(nếu thời gian có thể quay lại mình sẽ đi ngay và luôn).
Thế là bạn mình bảo tối ngủ thì cài dao ở cửa,vậy là mình làm theo mấy tháng tiếp theo lại binh an mà sống sót nhưng chuyện chỉ thật sự bắt đầu khi mình về nhà thực tập và một tháng sau lên học chuẩn bị cho đợt tốt nghiệp thì mọi chuyện thật tệ. mình lên được 3 ngày thì ngày nào cũng học sáng-chiều –tối nên cũng rất mệt về là ngủ luôn nhưng hôm ấy không hiểu sau mình không ngủ được nằm mãi khoảng 11-12h gì đó quay qua quay lại chợt thấy 2 cái bóng in lên trên tường ngay giường mình nằm luôn mình tưởng minh hoa mắt nên gắng nhìn kĩ lại thì mẹ ơi! Đúng thật rồi một cái bóng hình người đàn ông, một cái bóng hình người đàn bà. Người đàn bà tóc ngắn không dài nha cắt kiều thập niên 80 vây trên vai đuôi thì vảnh ra ngoài, người đàn ông thì không thấy tóc.lúc này mình hoảng thật sự rồi nói trong bụng thôi chết mịa ! gặp rồi!
Với tay định lấy điện thoại điện cứu binh nhưng xui thay cho em nó là điện thoại tối nay giục dưới chân vì bạn em nói điện thoại tối ngủ không được để gần đầu nằm sóng hại não,lúc bạn em noi thì cũng trước đó lâu rồi nhưng mình không làm tự nhiên hôm đó rãnh rỗi sinh nong nỗi, quăng 2 cái điện thoại dưới chân luôn mà cái bóng đó nó đứng ngay công tắc điện ,có cho vàng em cũng chả dám ngồi dậy mà bắt lỡ nó hiện ra hay nắm tay nắm chân là em đứng tim chết tại chổ luôn.cuối cùng thì chỉ còn cách với tay lấy cái mền chùm đầu lại ôi mịa ơi! Lúc trùm cái chăn lại thì nguyên một bóng đen cái bàn tay để lên chăn em,rồi em mở mắt qua nhòm thì một cái bóng đen từ từ bay lên phủ lên cái chăn cũng tức là người em luôn( xin thề có chúa trời chứng dám con mà chém gió cho chó nó cắn chết con) như không tin vào mắt mình nữa em nhìn theo cái bóng đang lướt qua thì…..một cặp mắt đang ở ngoài nhìn chằm chằm vào em ,không hiểu sao em có thể nhìn qua cái chăn mà thấy được chứ! Nhưng em đã thấy và ngay lập tức em đã nhắm mắt luôn thề không mở ra nữa,nhiêu đó đã quá đủ.rồi thì em không dám ngủ luôn cứ nằm như vậy một hồi thì nghe tiếng bước chân đi qua đi lại trên đầu mình, rồi tiếng giấy rơi lộp bộp crying….nằm mãi đến 5-6h sáng gì đó thì em cũng thiếp luôn lúc ấy cũng chắc mình an toàn rồi 6h30 em thay đồ đi học nhìn em lúc ấy cũng khủng hoảng lắm rồi, cũng may vô trường thì hôm ấy không học, em phi xe đến chổ bạn em làm luôn và sau đó là màn tường thuật và 2 đứa đi kiếm nhà trọ ,chuyển ngay và luôn.Lúc về chuyển đồ thì gặp bà chủ nhà em cũng nói với bả mọi chuyện,rồi bả cười và phán một câu còn xanh hơn rau nữa “ vợ c.a mà cũng sợ ma àh” D.M ! lúc ấy em muốn giết người lắm rồi.Rồi bà nói “thôi ở đi mua đồ về cúng thường mùng 2 là bả cúng ah mà hôm nay chưa đến ngày,để mai bả cúng.em sợ bả luôn.2 đứa vô chuyển luôn cái nhà trọ tiếp theo em dừng chân là ở đường 30/4 đối diện đại học cần thơ khu 1 thì phải.nhà trọ này thì có 2 tầng em ở tầng trệt.lại một lần nữa sai lầm, số em nó đen thì phải.em ở tầng trệt phòng cuối cùng, ở cầu thang em thấy bà chủ có dán hình quan âm và phật gì đó vì em ít đi chùa chiền nên cũng không rõ lắm. nhưng có lẽ cái sai lớn nhất của em là lúc dọn đi đã không cúng kiến xin người ta đừng ám mình nên dọn chỗ mới cũng không khá là bao.Vì ám ảnh và sợ hãi nên tối thì em không dám ngủ phải thức mòn mỏi rồi thiếp đi thì thôi,mấy lần như vậy thì lúc tỉnh lại giữa đêm em nhìn quanh không thấy đồ đạc trong phòng đầu cả khỏng 2,3p gì thì thấy lại (không biết có hoa mắt không) ,nhưng hôm đó 11h hơn em nhắm mắt rồi mở ra lúc ấy chưa ngủ nha thì vẫn vậy đồ trong phòng cũng không thấy đâu cả.rồi mọi thứ lại trở lại .nhưng có lẽ đi làm em thật sự sợ hãi là hôm đó đang ngủ trưa thì em ngủ rất sâu như đã nói ở trên trước giờ em không bị bóng đè, ma đè gì cả chỉ là những lúc ngủ sâu thỉnh thoảng lại rất sợ như có cái gì đó nhưng không biết là cái gì ,đang ngủ thì em cũng thấy mình nằm ngủ như vậy nữa sau đó thì có một “người “ mặt bộ đồ trắng tóc rất dài che kín hết mặt đi lại nằm xuống cạnh em ,em cố gắng xoay qua thì không thề được ,lúc này em sợ rồi cố gắng cố gắng mở mắt thì phải hơn 5p mới mở ra được.sợ quá, em lấy điện thoại điện cho bạn em qua bạn em lại ngồi canh cho em ngủ híc.
Rồi có mấy lần em đang soi gương chải đầu thì thấy xẹt ngang có người đứng sau mình nhưng rất nhanh nhìn kĩ đã không thấy gì.ở được 1 tháng hơn thì bà chị qua ở cùng em những ngày an bình giờ mới bắt đầu,tối em đã an tâm mà ngủ.
Vài tuần sau em có đi gội đầu cái tiệm cũng gần nhà trọ củ,nhưng nó nằm phía ngoài này chưa qua cầu, chị chủ hỏi em sao dạo này xanh xao vậy thì em kể chị nghe chuyển đó và nói em dọn đi rồi .Lúc này chị mới nói, lúc trước chị nghe em nói ở đó chị không dám nói vì nói ra sợ em sợ,giờ em đi rồi chị mới dám nói.Chổ em đang ở trước là một cái vườn những năm 199x gì đó,lúc đó có mấy người vào đó tự vẫn cụ thể là thắt cổ chết híc.rồi chổ vườn đó là nơi chôn mồ mả gì gì đó của một gia đình ,sau này thì chủ trước bán lại cho bà chủ hiện tại ,bà ấy mới xây nhà và khu nhà trọ,hôm trước có con nhỏ đó ở giờ nó cũng chuyển đi rồi ,nó có ra nói với chị là tối ngủ thì thấy một người đứng ở đầu giường luôn,chân hỏng đất .Sáng sợ quá dọn đi luôn.Nói đến đây thì em chợt nhớ lại một chuyện là hôm em lên ,qua hôm sau sáng dậy thì thấy 3 phòng cạnh nhau nó chuyển đi một lượt luôn..rồi thấy bà chủ đốt 1 thau lửa để trước cửa mọi phòng ,lúc này em hơi nghi nghi rồi,nhưng nghĩ mình ở hơn tháng nữa chắc không sao nên thôi.
Sẵng đây em cũng kể mọi người nghe chuyện hồi nhỏ em gặp ma luôn,em nhớ hồi em tầm 9-10 tuổi gì đó,thời đó thì nghèo đó ,nhà nào có tivi là cũng khá lắm rồi,em thì mê phim lắm cách nhà em có khoảng đất trống đi hơn 200m thì có nhà bà chị đi chơi cùng có tivi tối em thường qua xem ké lắm hôm đó xem xong thì 9h hơn em về ,lúc đi ngang qua cái cơ quan xéo nhà em ,tự nhiên em nhìn lên bồn nước cơ quan thì thấy một người con gái mặc nguyên bộ đồ trắng,tóc dài lắm che kín mặt,ngồi trên bồn mà chải tóc ,lúc nhỏ cũng không sợ nhiều tại chưa biết nhiều ,em thấy vậy nên chạy về nhà chui vào nằm giữa ba mẹ rồi ngủ luôn.
Ở quê em ngày xưa mỗi khi đến tháng 7 mọi người hay lấy vỏ trái đào tiên đem phơi khô ,rồi khắc hình này hình kia cho trẻ con đeo lắm nói là chống tà ma gì đó,năm nào em cũng đeo cả.Năm đó cũng tháng 7 nhà em nghèo lắm không có điện ,không tivi nên 7h là ba mẹ em ngủ rồi em thì đi chơi hơn 8h cũng về ngủ ,đang nằm chưa ngủ thì em nghe có người gọi cửa sau đó là “ cô ơi! Tôi đói quá cho tôi xin bát cơm” huhu giọng nghe thê lương lắm ,em nằm im không dám nhúc nhích luôn cứ gọi như vậy 3 lần thì em không nghe nữa.Sáng dậy em nói với ba mẹ thì mẹ nói không nghe gì cả bảo em ảo tưởng sức mạnh.Nhưng em thề là em nghe rất rõ luôn.
Rồi có một lần em ngủ thì thấy một người đàn bà ăn mặc rất nghèo ,áo nâu đã sờn màu trông rất khắc khổ tay ẳm 1 đứa nhỏ đen nhẻm cứ đứng nhìn em, em đi ngang qua bà ấy nhưng khi nhìn bà ấy thì gương mặt là một màu đen như không có vậy không thể thấy được mặt muỗi đâu cả.Em mới nói với mẹ mẹ em đi coi thầy thì thầy bảo về cúng kiến sau này thì em ngủ cũng không thấy gì nữa.
Em viết văn không được hay nhớ được gì thì em kể vậy ,xin mọi người đừng ném đá em tội nghiệp.Nếu mọi người ủng hộ hôm nào em sẽ kể tiếp chuyện nơi em ở và chuyện của ba và ông em …em bị đau lưng không ngồi lâu được híc mọi người thông cảm em.

co anh co nhung no ko hien len ☹️ ☝️ ✌️ ✍️ ☘️ ☀️ ☂️ ☔️ ⚡️ ❄️ ☃️ ☄️ ⚓️ ✈️ ☠️ ⌛️ ⌚️ ☎️ ⌨️ ✉️ ✒️ ✏️ ✂️ ⚔️ ⚖️ ⚗️ ⚒️ ⚙️ ❤️ ❣️ ♨️ ♠️ ♣️ ♦️ ♥️ ➡️ ↗️ ☣️ ☢️ ⚠️ ↘️ ↙️ ↖️ ↕️ ↔️ ↩️ ↪️ ⤴️ ⤵️ ⚛️ ✡️ ☸️ ☯️ ✝️ ☦️ ☪️ ☮️ ♈️ ♉️ ♊️ ♋️ ♌️ ♍️ ♎️ ♏️ ♐️ ♑️ ♒️ ♓️ ▶️ ◀️ ⏏️ ⚜️ ♻️ ✔️ ☑️ 〽️ ✖️ ✳️ ✴️ ❇️ ®️ ™️ #️⃣ *️⃣ 0️⃣ 1️⃣ 2️⃣ 3️⃣ 4️⃣ 5️⃣ 6️⃣ 7️⃣ 8️⃣ 9️⃣ Ⓜ️ Ⓜ️ ㊙️ ㊗️ ▪️ ▫️ ◼️ ◽️ ◾️ ⚪️ ⚫️

1
21 tháng 1 2022

Sao thấy level của mình z

 

phần 1:sau đây mình xin kể cho các bạn một câu chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu…vì áp lực công việc quá nặng nên mình đã xin nghỉ việc ở sài gòn và trở về quê Đà Lạt để thư giãn…nói là Đà Lạt cho nó oai thôi chứ thật ra mình cách thành phố đến tận 30km lận, sau khoảng 1 tháng ăn không ngồi rồi ở nhà mình bắt đầu chán và mình quyết đinh lên thành phố Đà Lạt tìm...
Đọc tiếp

phần 1:
sau đây mình xin kể cho các bạn một câu chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu…vì áp lực công việc quá nặng nên mình đã xin nghỉ việc ở sài gòn và trở về quê Đà Lạt để thư giãn…nói là Đà Lạt cho nó oai thôi chứ thật ra mình cách thành phố đến tận 30km lận, sau khoảng 1 tháng ăn không ngồi rồi ở nhà mình bắt đầu chán và mình quyết đinh lên thành phố Đà Lạt tìm việc làm cho gần nhà, việc đầu tiên mình đi kiếm phòng trọ…mình chạy dọc tất cả các con đường từ trần phú, quang trung,yersin….nhưng không có chổ nào ưng ý cả, phần thì chất lượng phòng quá kém phần thì khu đó quá phức tạp và ồn ào…mình chán nãn mới tạt vào một quán cà phê ven đường nhờ họ tí wifi lên zalo nhắn tin cho mấy đứa bạn đang sống ở đây hỏi thăm…sau một hồi than khóc đủ kiểu mình được một nhỏ bạn tư vấn là nên đến ngã 5 đại học để kiếm vì khu đó có rất nhiều phòng trọ, và mình đi ngay lập tức xem như đây là hi vọng cuối cùng trong ngày vì lúc đó cũng đã hơn 5 giờ chiều…khi mình chạy thẳng đường đinh tiên hoàng đến giữa ngã 5 thì mình mất phương hướng hẳn, chả biết đi đâu nữa thế là mình chơi trò hên xui chọn một trong 4 hướng để đi, thế là mình rẻ ngay qua hướng bùi thị xuân…mình chạy xe chầm chậm nhìn 2 bên đường thật kỹ để xem có chổ nào để biển cho thuê phòng trọ hay không…ôi thôi trời thì gần tối mà mãi chẳng thấy đâu mình thất vọng định quay về thì bất chợt lọt vào mắt mình mà một cái biển to tướng cho thuê phòng trọ…mình vui mừng khôn siết chạy ngay lại, trước nhà là một tấm biển thuê phòng liên hệ sđt của chủ nhà…mình bấm ngay số và một giộng nữ cất lên:
– chào chị, chị cho thuê phòng trọ phải không ạ, em ở một mình chị còn phòng không ạ
chị ấy nhỏ nhẹ nói:
– còn em ạ, nhưng tiếc quá chị lại không có ở nhà, em cứ vào bên trong xem phòng nào đang mỡ cửa thì em xem được thì ở nhé
mình dạ một tiếng rồi cất xe tiến thẳng vào bên trong, điều đầu tiên mình cảm nhận được là căn nhà này khá to gồm nhiều tầng và khá là ú ám, chắc là do trời sắp tối nên mình thấy vậy…tiến hẳn vào bên trong mình đi qua từng dãy phòng và thấy 2 căn phòng cuối cùng đang mỡ cửa, xem một lượt thì mình khá thất vọng vì nó cũng giống như những căn phòng mình đã xem, cũng trật trội và nhìn xuống cấp…mình liền gọi lại cho chị chủ phòng để cảm ơn và từ biệt , sau khi nghe mình nói lý do không thuê phòng thì bỗng chị ấy đổi giọng:
– ừm…em ở 1 mình à, chỉ còn một phòng mới giá 1 triệu rưỡi ở trên lầu 3, em cứ đi lên và nhìn thấy số phòng 20 thì vào xem thử, nhưng nhớ gõ cửa trước khi vô nhé
mình cũng hơi ngạc nhiên vì chả nhẻ có người đang ở trong đó hay sao mà phải gỏ cửa, mình ” dạ ” một tiếng rồi đi vội lên xem thử cho kịp giờ về nhà….tới lầu 3 thì mình mõi nhừ cả đầu gối vì cả ngày nay chạy như thẳng dở hơi ngoài đường mệt lắm rồi, trời ngày càng tối khiến mình nhìn những con số cứ mờ mờ ảo ảo chẳng thấy rỏ nữa, những căn phòng này giống nhau hoàn toàn nó bắt đầu từ 15 đến 19…mình tìm quài sao khống thấy số 20, chẳng lẻ chị chủ nhà ghẹo mình, mình đi dọc dãy phòng đên tận mấy lần mà vẫn không thấy…mình tính gọi lại cho chị chủ nhà thêm lần nữa thì may sao gặp một bé gái đang chơi lò cò trên những bậc thang gần đó, mình tiến lại hỏi:
– bé ơi cho chú hỏi phòng 20 ở đâu?
đứa bé ngước lên nhìn mình với đôi mắt tròn xoe không nói gì cả, nó chạy tới phía cuối dãy phòng rồi chỉ tay vào trong một góc khuất, mình tiến vội tới nhìn lên thì đúng là căn phòng số 20 tách biệt với tất cả những phòng còn lại, thiết ké cửa cũng dạng cửa kéo bằng sắt chứ không phải cửa bằng bản lề như những phòng khác…mình ngơ ngạc hồi lâu định quay lại cảm ơn cô bé kia thì nó chạy đi đâu lúc nào không hay, mình tiến sát lại căn phòng đó và nhớ lời chị chủ trọ mình gõ vào tấm cửa kéo cạch cạch…mình chờ đợi ai đó ra mở cửa vì mình đinh nình rằng có người bên trong nhưng đợi mãi sao chẳng thấy ai lên tiếng…lần này mình gõ mạnh tay hơn lúc một chút kèm theo tiếng gọi:
– có ai không ạ
hoàn toàn im lặng, mình bạo dạn đưa tay lên kéo cửa ra, tiếng động ken két cửa cái cưat khiến mình nổi da gà, sau khi kéo hết tấm cửa thì mình khá ngạc nhiên vì trước mắt mình là một cầu thang dẫn lên trên nữa, sao mà thiết kế lạ như thế ( mình nghĩ thầm trong bụng), mình bước lên hết cầu thang thì dẫn đến một căn phòng, cảm giác sao lạnh lẻo quá, mình tìm công tắc đèn bật hết lên rồi đi dạo một vòng…mình thấy thích ngay, căn phòng khá mới và rộng rãi, có cả toilet riêng, có bếp, có giường, tủ, bàn, ghế….đặc biệt là cái mình thích nhất là lan can nhìn ra phía thành phố…ôi đây đúng là cặn phòng mình ưng ý, mình gọi ngay cho chị chủ trọ thuê ngay căn phòng này mà không chút do dự, quên đi hết mệt mõi vừa rồi…sau khi đã thống nhất chị chủ trọ hẹn mình ngày mai dọn đến ở luôn mà không nói gì đến chuyện tiền cọc hay gì cả, mình cũng không nghỉ ngợi gì nhiều chạy thẳng về nhà để thu xếp ngày mai dọn đến ở….
ngày hôm sau như đã hẹn mình háo hức dọn đến phòng mới, căn phòng đó hầu như đã đầy đủ tiện nghi rồi mình chỉ đem theo chăn, gối và đồ dùng cá nhân mà thôi…hôm nay chị chủ nói vẫn đi đâu đó chưa về nên bảo mình cứ dọn lên ở thử có gì tính sau…thôi kệ cứ dọn lên đã, cả ngày hôm đó mình lâu dọn căn phòng cho thật sạch sẽ rồi bày biện những thứ đồ dùng của mình ra cho thật ngăn nấp để bắt đầu một cuộc sống mới…sau một ngày vật lộn với nó mình mệt thừ cả người nằm vật vờ trên chiếc giường định nghỉ một xíu cho đỡ mệt, thế mà mình ngủ lúc nào không hay giật mình tỉnh giấc thì cũng đã gần tối…vì mình chưa bật đèn nên cảm giác sao mà đáng sợ đến thế…không khí lạnh lẻo bao trùm cả căn phòng kèm theo gió từ ngoài lan can thổi vào làm chiếc màn cửa cứ bay phấp phới…giấc ngủ chiều khiến mình mệt mõi hơn, đầu mình đau như búa bổ mình phải lấy tay bóp 2 bên thái dương rồi đập đập mấy cái cho tỉnh hẳn mới dậy bật đèn được…mình cảm thấy đói bụng định ra ngoài kiếm thứ gì ăn thì hỡi ơi một cơn mưa bỗng đâu ùa tới, đúng là mưa tháng 5 có khác…mới đó thôi mà mưa trút xuống ấm ầm, mình vội đóng cánh cửa ngoài lan can lại và cô độc trong một căn phòng mới với cái bụng đói meo…chả biết làm gì mình lấy điện thoại ra chơi game, chơi một lúc cũng chán mình cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường rất rộng…giờ mưa rồi thôi thì nhịn đói một bữa vậy, mình cố nhắm mắt lại ngủ để quên cơn đói…nhưng giấc ngủ hôm nay thật không dể dàng xíu nào, có thể là mình lạ giường cũng có thể tại hôm nay mình đã ngủ quá nhiều…mình tắt đèn và theo thói quen mình mở truyện ngắn của nguyễn ngọc ngạn ra nghe…vì thường ngày mở truyện này là mình ngủ dể lắm…thế mà hôm đó mình nghe hết câu chuyện dài hơn 1 tiếng mà vẫn không ngủ được….mình cứ trằn trọc mãi, cảm giác thì cứ hồi hộp, lo lắng thế nào ấy…mình vẫn cứ nhắm nghiền mắt, bỗng dưng mình có cảm giác gì đó là lạ…cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng vậy, cảm giác đó ngày càng mạnh hơn khi những chiếc lông trên tay mình dựng đứng cả lên như có một thứ gì đó đang khẻ lướt qua vậy, bất chợt mình mở mắt ra thì xung quanh chỉ toàn một màu tối không thấy gì cả, mình lại thấp thỏm nhắm mắt lại cố gắng chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt…ôi lần này thì mình điếng người khi tay mình nó tự hoạt động như có ai đó cang cầm lấy điều khiển vậy, mình vô thức đưa lên, lại đưa xuống…đưa lên mặt lại đưa lên đầu…mình không làm chủ được bản thân mình nữa…trong phút chốc bản năng như trỗi dậy mình vụt ngay dậy nhắm ngay cái công tắc đèn bật lên…mình thở hổn hển như thức dậy trong một cơn ác mộng vậy, nhưng mình có ngủ đâu mà gặp ác mộng kia chứ…mình ngồi hẳn dậy đắp chăn lên ngang ngực và ngồi thưc ra suy nghĩ đủ điều, nhấc chiếc điện thoại lên thì quá trời tin nhắn cũng như bố mẹ mình gọi, nhưng rỏ ràng nãy giờ mình có nghe thấy tiếng chuông đâu…đầu tiên mình gọi lại cho mẹ để nói dối là đi ăn bỏ quên điện thoại để bố mẹ khỏi lo, rồi mình lướt qua những tin nhắn thì ra đó là con bạn thân của mình…nó lo cho mình lắm, mình mới kể lại chuyện vừa rồi cho nó nghe…nó hỏi mình đã cúng gì chưa, mình bảo là chưa thì nó trách mình dọn phòng mà khồn cúng…rồi giục mình đi mua trái cây với nhang đèn về chúng ngay, mình định bụng là để mai hẳn làm nhưng suy đi tính lại thì tối nay còn dài lắm…có thể nó nói đúng nếu như không cúng thì tối nay chưa chắc ngủ ngon được…
còn tiếp

0