K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu chuyện có thật,ko huyền bí nhé.Các bạn ko tin câu chuyện ko có thật thì ko sao,thôi bắt đầu nèo:

                                                      Tên câu chuyện:Dữ dội tuổi thơ.

"Tôi là một đứa con gái bình thường.Tôi có một cô bạn thân,tên cô ấy là Lan.Lan ở quê,sau đó cô ấy mới chuyển lên thành phố.Mới lên,vừa gặp cô ấy tôi rất mừng.Nhưng cô ấy ko vui mà cứ bình thản bước vào nhà của tôi.Lan ko có bố,mẹ cô ấy bị bệnh nặng.Lan ít lâu sau cũng quen với tôi và mọi người.Cô ấy cũng chuyển vào trường tôi học,nhưng chúng tôi khác lớp.Tôi học lớp 6B,còn Lan học ở lớp 6A.Mẹ cô ấy trước khi bị bệnh,mẹ Lan có kể rằng ở quê Lan rất chăm chỉ học hành nên mẹ cô ấy rất yên tâm.Sau đó,mẹ Lan qua đời.Tôi ko thể kiềm chế được những giọt nước mắt,chúng cứ rơi như thế liên tục.Điều tôi ngạc nhiên là Lan,cô ấy ko khóc.Cô chỉ đứng nhìn mộ mẹ.Đám tang kết thúc,chúng tôi về.Lan bước vào phòng cô ấy(bố tôi làm 1 phòng riêng cho lan),tôi mở cửa phòng Lan nhìn khẽ.Lan mở tủ quần áo ra,lấy áo khoác cũ mà chính tay mẹ cô ấy đan cho rồi cô lặng lẽ ngồi lên giường.Nước mắt cô ấy lưng lưng trên má.Mẹ tôi bảo tôi xuống phòng mẹ nói chuyện.Mẹ kể rằng:

-Lan thật sự là một đứa trẻ mồ côi.Vì thấy thương Lan nên mẹ cô ấy mới nhận nuôi Lan,mẹ Lan ko có con.Cô ấy bị chồng bỏ,do vì cô ko sinh một đứa bé cho ông.Cô ấy sống cô đơn nên mới nhận nuôi.Ra ngoài nhà,hàng xóm cô chê cô rằng là đồ người phụ nữ tồi tàn và nói là Lan sẽ sinh hư.Cô ấy ko muốn điều ấy thành sự thật nên mẹ Lan mới đi vay tiền khắp nơi mới đủ tiền cho Lan ăn học,cuối cùng cô phải mắc nợ rất lớn.Tầm số tiền là 50 triệu.Đối với ta là số tiền nhỏ,nhưng đối với cô ấy là số tiền lớn.Chủ nợ cho cô 3 lựa chọn: 1 là phải trả hết nợ trong ngày hôm nay,2 là giao nộp con của cô cho hắn,3 là tự thiêu đốt mình.Cô ko thể trả được hết nợ trong hôm nay,lại rất ko thể bán con cho bọn hắn.Cô ko thể chết được,bởi Lan rất cần mẹ cô ấy.Cô ko thể chọn được lựa chọn nào khác.Bọn chúng vì sốt ruột nên mới bỏ thuốc có thể khiến cho con người ta bị bệnh và chết trong vài ngày nữa vào cốc nước của cô.Lan đã rất buồn vì phải lên thành phố,nên khi con chào mừng cô bé thì cô bé mới ko vui.

Lan đứng ngoài phòng,nước mắt rưng rưng.Mẹ tôi và tôi vừa thấy đã hoảng hốt.Lan chạy đến chỗ mẹ cô ấy chôn,khóc òa lên và nói nhỏ rằng:Con xin lỗi mẹ!Cô ấy ko chịu về,chúng tôi cho cô ấy một đêm cạnh mộ mẹ.Sáng hôm sau,chúng tôi ko thấy Lan nữa.Chỗ Lan nằm cạnh mộ mẹ cô ấy thì cỏ cháy đen.Dường như cô ấy đã tự thiêu mình để đến bên mẹ"

Hết.Ai ko tin có thật Thì đừng đọc.Bye!

2

Nếu là thật thì rất buồn cho cô bé đó quá

17 tháng 11 2019

Ừ.Bà ngoại tui kể cho mẹ tớ rôì mẹ kể cho tớ

phân tích các câu sau và cho biết chúng là câu đơn hay câu ghép. [ bằng cách gạch 1 gạch dưới chu ngữ  2 gạch dưới vị ngữ và khoanh tròn quan hệ từ nối các vế câu a. nhờ bác lao công , sân trường luông sạch sẽb. vì học giỏi , tôi đã được bố thưởng quà c. nhờ an học giỏi mà bạn được thưởng quà d. nhờ tôi đi học sớm mà tôi tránh được trận mưa ràoe. do không học bài , tôi đã...
Đọc tiếp

phân tích các câu sau và cho biết chúng là câu đơn hay câu ghép. [ bằng cách gạch 1 gạch dưới chu ngữ  2 gạch dưới vị ngữ và khoanh tròn quan hệ từ nối các vế câu 

a. nhờ bác lao công , sân trường luông sạch sẽ

b. vì học giỏi , tôi đã được bố thưởng quà 

c. nhờ an học giỏi mà bạn được thưởng quà 

d. nhờ tôi đi học sớm mà tôi tránh được trận mưa rào

e. do không học bài , tôi đã bị điểm kém

f.tại tôi mà cả lớp đã bị  mất điểm thi đua

g. vì nhà nghèo mà cậu ấy phải bỏ học

h. nhờ tập tành đều đặn , dế mèn rất khỏe

i. vì thành tích của lớp , các bạn ấy đã thi đấu hết mình 

j. vì dế mèn tập tành đều đặn nên nó rất khỏe

k. vì sự cổ vũ của lớp , các bạn ấy đã thi đấu rất nhiệt tình

i. tuy lan học giỏi nhưng bạn ấy không hề kiêu căng

m. tuy lan học giỏi nhưng ít khi bạn ấy được điểm cao

n. tuy rét nhưng các bạn ấy vẫn đi học đều

o. mặc dù nhà nghèo nhưng bạn ấy vẫn học giỏi

p. lan không chỉ học giỏi mà chị ấy còn hay giúp đỡ bạn bè

q. nếu thời tiết khắc nghiệt , bà con quê tôi sẽ không còn gì để ăn

r. nếu mưa, chúng tôi sẽ ở lại nhà

s. tôi về đến nhà thì trời đổ mưa rào

t. chúng tôi phấn đấu học giỏi để thầy cô vui lòng 

 u. thầy cô rất vui lòng khi chúng tôi phấn đấu học giỏi

v. chúng tôi phấn đấu học giỏi , thầy cô vui lòng

w. anh ấy đi học bằng chiếc xe máy màu đỏ

x. vừa đi làm mà anh ấy đã mua được xe máy

y. chưa sáng rõ , bà con đã ra đồng làm việc

z. mặt trời chưa lên , bà con đã ra đồng làm việc

1
10 tháng 2 2019

các bạn giúp mình với nha , mình đang cần gấp . thanks

1 . phân tích các câu sau và cho biết chúng là câu đơn hay câu ghép [ bằng cách gạch 1 gạch dưới chủ ngữ , 2 gạch dưới vị ngữ và khoanh tròn quan hệ từ nối các vế câu a. nhờ bác lao công , sân trường luông sạch sẽ . b. vì học giỏi , tôi đã được bố thưởng quà .  c. nhờ An học giỏi mà bạn ấyđược thưởng quà. d. nhờ tôi đi học sớm mà tôi tránh được trận mưa rào. e. do không học...
Đọc tiếp

1 . phân tích các câu sau và cho biết chúng là câu đơn hay câu ghép [ bằng cách gạch 1 gạch dưới chủ ngữ , 2 gạch dưới vị ngữ và khoanh tròn quan hệ từ nối các vế câu 

a. nhờ bác lao công , sân trường luông sạch sẽ . 

b. vì học giỏi , tôi đã được bố thưởng quà . 

 c. nhờ An học giỏi mà bạn ấyđược thưởng quà. 

d. nhờ tôi đi học sớm mà tôi tránh được trận mưa rào. 

e. do không học bài , tôi đã bị điểm kém . 

f . tại tôi mà că lớp đã bị mất điểm thi đua . 

g. vì nhà nghèo mà cậu ấy phải bỏ học . 

h. nhờ tập tành đều đặn nên nó rất khỏe . 

i. vì thành tích của lớp , các bạn ấy thi đấu rất nhiệt tình .

j. vì dế mèn tập tành đều đặn nên nó rất khỏe . 

k. vì sự cổ vũ của lớp , các bạn ấy thi đấu rất nhiệt tình 

i. tuy lanhọc giỏi nhưng bạn ấy không hề kiêu căng 

m. tuy lan học giỏi nhưng bạn ít khi đạt điểm cao

n. tuy rét nhưng các bạn ấy vẵn đi học đều 

o. mặc dù nhà nghèo nhưng bạn ấy vẫn học giỏi 

 p. lan không chỉ học giỏi mà chị ấy còn hay giúp đỡ bạn bè

q. nếu thời tiết khắc nghiệt , bà con quê tôi sẽ không còn gì để ăn

r. nếu mưa , chúng tôi sẽ ở lại nhà

s. tôi về đến nhà thì trời đổ mưa rào

t. chúng tôi phấn đấu học giỏi , thầy cô vui lòng 

u. thầy cô rất vui lòng khi chúng tôi phấn đấu học giỏi 

v. chúng tôi phấn đấu học giỏi , thầy cô vui lòng 

w. anh ấy đi học bằng chiếc xe máy màu đỏ 

x. vừa đi làm mà anh ấy đã mua được xe máy 

y. chưa sáng rõ , bà con đã ra đồng làm việc 

z. mặt trời lên , bà con đã ra đồng làm việc

 

4
11 tháng 2 2019

a. Nhờ bác lao công (TN), sân trường (CN) luôn sạch sẽ (VN). -> Câu đơn

b. Vì học giỏi (TN), tôi (CN) được bố thưởng quà (VN) -> Câu đơn.

c. Nhờ (TN) An (CN1) học giỏi (VN1) mà bạn ấy (CN2) được thưởng quà (VN2). -> Câu ghép.

d. Nhờ (TN) tôi (CN1) đi học sớm (VN1) mà tôi (CN2) tránh được trận mưa rào. (VN2). -> Câu ghép.

e. Do không học bài (TN) tôi (CN) đã bị điểm kém (VN). -> Câu đơn.

g. Vì - nhà (CN1) nghèo (VN1) mà - cậu ấy (CN2) phải bỏ học (VN2). -> Câu ghép.

11 tháng 2 2019

h. Nhờ tập tành đêu đặn (TN) - nên - nó (CN) rất khỏe (VN). -> Câu đơn.

i. Vì thành tích của lớp (TN), các bạn ấy (CN) thi đấu rất nhiệt tình. (VN). -> Câu đơn.

j. Vì - Dế Mèn (CN1) tập tành đều đặn (VN1) nên - nó (CN2) rất khỏe (VN2) -> Câu ghép.

k. Vì sự cổ vũ của lớp (TN), các bạn ấy (CN) thi đấu rất nhiệt tình (VN). -> Câu đơn.

l. Tuy - Lan (CN1) học giỏi (VN1) nhưng - bạn ấy (CN2) không hề kiêu căng (VN2) -> Câu ghép.

m. Tuy - Lan (CN1) học giỏi (VN1) nhưng - bạn ấy (CN2) ít khi đạt điểm cao (VN2) -> Câu ghép.

n. Tuy rét nhưng - các bạn ấy (CN) vẫn đi học đều (VN)  -> Câu đơn.

o. Mặc dù - nhà (CN1) nghèo (VN1) nhưng - bạn ấy (CN2) vẫn học giỏi (VN2) -> Câu ghép.

Người mà tôi tin tưởng ,trông cậy ,luôn muốn theo đuổi chỉ có thể là phương anhcô ấy học cùng tôi với cái danh hiệu tôi từng mong ước đó là học giỏi nhất lớp.với cái thân hình trắng nõn và dáng chuẩn.ở lớp có biết bao nhiêu là người nghen tị .khuôn mặt xinh xắn đáng yêu .nhìn đi nhìn lại tôi thấy mình thật vô ích còn cô ấy thì ngược lại xinh đẹp và học giỏi.cô học một...
Đọc tiếp

Người mà tôi tin tưởng ,trông cậy ,luôn muốn theo đuổi chỉ có thể là phương anh

cô ấy học cùng tôi với cái danh hiệu tôi từng mong ước đó là học giỏi nhất lớp.với cái thân hình trắng nõn và dáng chuẩn.ở lớp có biết bao nhiêu là người nghen tị .khuôn mặt xinh xắn đáng yêu .nhìn đi nhìn lại tôi thấy mình thật vô ích còn cô ấy thì ngược lại xinh đẹp và học giỏi.cô học một cách cần mẫn hoa lệ như có thứ gì đó huyền bí trong phương anh vậy.nhiều lúc giận hờn nhau như cốc nươc nóng không nguội được.tôi đã cố gắng,cố mãi,học và học cuối cùng chỉ để ba mẹ thất vọng.

tôi thấy có lỗi với bố mẹ vì đã làm cho bố mẹ thất vọng chỉ vì theo đuổi một ánh sáng.và không biết khi tôi đi có còn nhớ mấy kí ức đấy không nữa.

các bạn bình luận về bài văn hộ mình nha

2
16 tháng 12 2017

cũng hay nhưng ko nên tấn công bản thân mik như z

17 tháng 12 2017

mọi người ơi đều là sự thật nha tết là mình phải đi ......

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp...
Đọc tiếp

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp tôi hiền, mà nó còn được cô giáo bênh vực nên nó lộng hành. Nó đã cầu cho lớp tôi chết. Nó chửi thằng Lương Hồng Phúc là con heo mập địt, xấu xí. Nó chửi mấy thằng con trai lớp tôi bê đê. Nó còn tự xưng nó là con nhà đại gia, rồi thằng Phạm Tuấn Kiệt lại hỏi nó là: " Ông là người giàu nhất đám nghèo đúng không ? Hay là giàu rớt mồng tơi mà còn không có mông tơi để rớt." Thế là nó bực mình, nó lại bóp c* của thằng Kiệt rồi nói: " Cho mày chừa cái tội sỉ nhục tao", làm cho thằng Kiệt khóc suốt cả buổi ra chơi vì đau điến, đến nổi mà hai con mắt nó đỏ hoe, mặt cũng đỏ nữa vì nó đang giận lắm. Nó đi đến chổ thằng Đặng Thanh Trường giả bộ chơi với thằng Trường rồi ôm lấy thằng Trường rất chặt, trong khi thằng trường đang bị bệnh đau tim, nó cứ than khó thở rồi đau cổ vì cổ nó không cử động được...v...v...Còn nhiều chuyện khác nữa. Đứa nào trong lớp cũng đang rất ức chế. Cả lớp tôi cứ họp lớp suốt mấy tuần liền vì bàn chuyện nên mách cô hay cố gắng làm hòa. Vào chiều thứ 6 tuần vừa rồi, vào tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm, ( nhỏ lớp trưởng ) Nguyễn Lưu Gia Vy nó đã suy nghĩ kĩ và nó đã nói hết tất cả. Khi nghe xong thì cô hỏi là tại sao em biết điều đó, nhỏ lớp trưởng nó đứng im, rồi tôi, với tư cách là lớp phó nên tôi mới đứng lên thưa là tôi cũng đã chứng kiến mọi việc theo như lớp trưởng vừa kể. Nhưng cô giáo vẫn không tin, cô bảo chỉ có hai đứa làm chứng thì làm sao đủ chứng cứ để tố cáo bạn mình, cô vừa nó xong thì cả 33 cánh tay ( trừ thằng Lượng ra ), ai cũng nói là em làm chứng cho hai bạn ấy. Khi nghe xong hết mọi việc thì cô của tôi im lặng, đúng lúc đó, trống ra về đã vang lên, cô đứng dậy bảo: " Thôi, như thế đủ rồi, các em về đi, nhớ làm bài tập đầy đủ đó". Tôi không biết cô đang suy nghĩ về điều gì nữa, nhưng tôi thì cứ suy nghĩ qua việc đó, mình mách cô là đúng hay sai ? Hay đáng ra mình nên làm hòa và đừng mách cô chuyện đó.

 Các bạn cho mik ý kiến nha. ===Cảm ơn nhiều===

1
25 tháng 12 2021

hãy bóc phốt nó cho npos sáng nhất đêm luân

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp...
Đọc tiếp

Lớp tôi có 35 đứa, mới vừa có một đứa mới chuyển vô, nó tên là Lượng nên sỉ số học sinh trong lớp là 36 đứa. Lúc mới bước vào lớp thì nó khóc nức nỡ vì nó chưa biết mặt ai, ai cũng lạ lẩm. Cô giáo tôi cứ nghĩ nó là học sinh mới nên cần phải được quan tâm nhiều hơn. Kể từ cái ngày mà nó bước vô lớp 5a4, trường tiểu học Vĩnh Hòa A, ở Phú Giáo - Bình Dương, nó thấy lớp tôi hiền, mà nó còn được cô giáo bênh vực nên nó lộng hành. Nó đã cầu cho lớp tôi chết. Nó chửi thằng Lương Hồng Phúc là con heo mập địt, xấu xí. Nó chửi mấy thằng con trai lớp tôi bê đê. Nó còn tự xưng nó là con nhà đại gia, rồi thằng Phạm Tuấn Kiệt lại hỏi nó là: " Ông là người giàu nhất đám nghèo đúng không ? Hay là giàu rớt mồng tơi mà còn không có mông tơi để rớt." Thế là nó bực mình, nó lại bóp c* của thằng Kiệt rồi nói: " Cho mày chừa cái tội sỉ nhục tao", làm cho thằng Kiệt khóc suốt cả buổi ra chơi vì đau điến, đến nổi mà hai con mắt nó đỏ hoe, mặt cũng đỏ nữa vì nó đang giận lắm. Nó đi đến chổ thằng Đặng Thanh Trường giả bộ chơi với thằng Trường rồi ôm lấy thằng Trường rất chặt, trong khi thằng trường đang bị bệnh đau tim, nó cứ than khó thở rồi đau cổ vì cổ nó không cử động được...v...v...Còn nhiều chuyện khác nữa. Đứa nào trong lớp cũng đang rất ức chế. Cả lớp tôi cứ họp lớp suốt mấy tuần liền vì bàn chuyện nên mách cô hay cố gắng làm hòa. Vào chiều thứ 6 tuần vừa rồi, vào tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm, ( nhỏ lớp trưởng ) Nguyễn Lưu Gia Vy nó đã suy nghĩ kĩ và nó đã nói hết tất cả. Khi nghe xong thì cô hỏi là tại sao em biết điều đó, nhỏ lớp trưởng nó đứng im, rồi tôi, với tư cách là lớp phó nên tôi mới đứng lên thưa là tôi cũng đã chứng kiến mọi việc theo như lớp trưởng vừa kể. Nhưng cô giáo vẫn không tin, cô bảo chỉ có hai đứa làm chứng thì làm sao đủ chứng cứ để tố cáo bạn mình, cô vừa nó xong thì cả 33 cánh tay ( trừ thằng Lượng ra ), ai cũng nói là em làm chứng cho hai bạn ấy. Khi nghe xong hết mọi việc thì cô của tôi im lặng, đúng lúc đó, trống ra về đã vang lên, cô đứng dậy bảo: " Thôi, như thế đủ rồi, các em về đi, nhớ làm bài tập đầy đủ đó". Tôi không biết cô đang suy nghĩ về điều gì nữa, nhưng tôi thì cứ suy nghĩ qua việc đó, mình mách cô là đúng hay sai ? Hay đáng ra mình nên làm hòa và đừng mách cô chuyện đó.

                                  Các bạn cho mik ý kiến nha. ===Cảm ơn nhiều===

1
9 tháng 1 2022

Mình thấy như vậy là cô giáo của bạn thiên vị. Còn thằng Lượng thì lôi nó lên phòng hiệu trưởng, nói thẳng với thầy ( cô ) hiệu trưởng coi lại camera của lớp, đuổi học nó luôn. Ngoài ra, bạn còn tranh thủ canh giờ ra về để mách bố mẹ nó. Nó mà ở lớp mình là mình đ** sợ nó ( tại mình là lớp trưởng ). Mình sẽ " xử lý " nó như thế này ( bạn có thể áp dụng ) :

Me : Lượng!

Nó : Gì? Kiếm chuyện à?

Me : No, tui có cái này cho ông.

Nó : Có gì, nói lẹ!

Me : Theo tui.

Mình đã mách thầy hiệu trưởng và thầy đã đi xem camera hoặc theo dõi thằng Lượng từ trước.

Mình lừa nó đến gặp thầy hiệu trưởng.

Đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp ( lúc đó nên cố gắng đứng sau nó ) rồi đột ngột đá mạnh nó 1 cái đến chỗ thầy hiệu trưởng ( mình đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp để nó không để ý. Nếu mình đứng gần thầy hiệu trưởng thì nó sẽ biết mánh khóe của mình và nó sẽ đập mình ).

Còn kết quả nó bị gì thì tất nhiên sẽ là... tùy cách xử của hiệu trưởng ( có thể là nhéo tai nó lôi vào phòng của thầy với bố mẹ nó và... đuổi học ngay lập tức. Về nhà thể nào nó cũng được bố mẹ thưởng cho mấy roi à. )

Ngoài ra, các bạn cũng nên biết cách tự vệ.

Hi vọng cách của mình sẽ trị được nó nhé!

Cho và nhậnMột cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt. Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô. Ít hôm sau, như với một người bạn, cô đưa cho tôi một cặp kính.- Em không thể nhận được! Em không...
Đọc tiếp

Cho và nhận

Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.

Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt. Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô. Ít hôm sau, như với một người bạn, cô đưa cho tôi một cặp kính.

- Em không thể nhận được! Em không có tiền trả đâu thưa cô!

– Tôi nói, cảm thấy ngượng ngùng vì nhà mình nghèo.

Thấy vậy, cô liền kể một câu chuyện cho tôi nghe. Chuyện kể rằng: "Hồi cô còn nhỏ, một người hàng xóm đã mua kính cho cô. Bà ấy bảo, một ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác. Em thấy chưa, cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời". Thế rồi, cô nói với tôi những lời nồng hậu nhất, mà chưa ai khác từng nói với tôi: "Một ngày nào đó, em sẽ mua kính cho một cô bé khác".

Cô nhìn tôi như một người cho. Cô làm cho tôi thành người có trách nhiệm. Cô tin tôi có thể có một cái gì để trao cho người khác. Cô chấp nhận tôi như thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống. Tôi bước ra khỏi phòng, tay giữ chặt kính trong tay, không phải như kẻ vừa được nhận món quà, mà như người chuyển tiếp món quà cho người khác với tấm lòng tận tụy.

(Xuân Lương)

Qua câu chuyện trên em học được điều gì ở các nhân vật?

10
5 tháng 5 2018

Em nghĩ chúng ta nên sống cho đi và không nhận lại . Có thể thứ đó mai sau chúng ta không cân nữa nhưng 1 người khác họ có thể cần 

5 tháng 5 2018

Qua câu chuyện trên em học được điều là:

 Chúng ta không chỉ biết nhận mà cũng phải biết cho người khác.

mk nghĩ là chỉ thể thôi

Đây cũng là đề kiểm tra đọc hiểu học kì 1 của bọn mình đó nhưng cũng ko chắc từ ngữ đúng hết đâu

I. Kiểm tra đọc thành tiếng (3 điểm) II. Kiểm tra đọc hiểu - kiến thức Tiếng Việt: (7 điểm). Đọc bài văn sau: Cho và nhận    Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.    Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt. Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ...
Đọc tiếp

I. Kiểm tra đọc thành tiếng (3 điểm)

II. Kiểm tra đọc hiểu - kiến thức Tiếng Việt: (7 điểm).

Đọc bài văn sau:

Cho và nhận

   Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.

   Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt. Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô. Ít hôm sau, như với một người bạn, cô đưa cho tôi một cặp kính.

    Em không thể nhận được! Em không có tiền trả đâu thưa cô! – Tôi nói, cảm thấy ngượng ngùng vì nhà mình nghèo.

   Thấy vậy, cô liền kể một câu chuyện cho tôi nghe. Chuyện kể rằng: “ Hồi cô còn nhỏ, một người hàng xóm đã mua kính cho cô. Bà ấy bảo, một ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác. Em thấy chưa, cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời”. Thế rồi, cô nói với tôi những lời nồng hậu nhất, mà chưa ai khác từng nói với tôi: “Một ngày nào đó, em sẽ mua kính cho một cô bé khác”.

   Cô nhìn tôi như một người cho. Cô làm cho tôi thành người có trách nhiệm. Cô tin tôi có thể có một cái gì để trao cho người khác. Cô chấp nhận tôi như thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống. Tôi bước ra khỏi phòng, tay giữ chặt kính trong tay, không phải như kẻ vừa được nhận món quà, mà như người chuyển tiếp món quà cho người khác với tấm lòng tận tụy.

    Dựa vào nội dung bài đọc, em hãy ghi lại chữ cái trước ý trả lời đúng hoặc viết câu trả lời vào giấy kiểm tra.

Câu 1: Vì sao cô giáo lại dẫn bạn học sinh đi khám mắt? (0,5 điểm)

a. Vì bạn ấy bị đau mắt
b. Vì bạn ấy không có tiền
c. Vì bạn ấy không biết chỗ khám mắt
d. Vì cô đã thấy bạn ấy cầm sách đọc một cách không bình thường.

Câu 2: Cô giáo đã làm gì để bạn học sinh vui vẻ nhận kính? (0,5 điểm)

a. Nói rằng đó là cặp kính rẻ tiền, không đáng là bao nên bạn không phải bận tâm.
b. Nói rằng có ai đó nhờ cô mua tặng bạn.
c. Kể cho bạn nghe một câu chuyện để bạn hiểu rằng bạn không phải là người được nhận quà mà chỉ là người chuyền tiếp món quà cho người khác.
d. Vì lời ngọt ngào, dễ thương của cô .

Câu 3: Dấu gạch ngang trong câu sau có tác dụng gì? (0,5 điểm)

- Em không thể nhận được ! Em không có tiền trả đâu thưa cô!

a. Đánh dấu những ý liệt kê.
b. Đánh dấu bộ phận giải thích.
c. Đánh dấu những từ đứng sau nó là lời nói trực tiếp của nhân vật.
d. Báo hiệu đó là các ý đối thoại trong đoạn văn.

Câu 4: Việc cô thuyết phục bạn học sinh nhận kính của mình cho thấy cô là người thế nào? (0,5 điểm)

a. Cô là người thường dùng phần thưởng để khuyến khích học sinh.
b. Cô là người hiểu rất rõ ý nghĩa của việc cho và nhận.
c. Cô là người luôn sống vì người khác.
d. Cô là người biết làm cho người khác vui lòng.

Câu 5: Câu chuyện muốn nói với em điều gì? (1 điểm)

Câu 6: Qua câu chuyện trên em học được điều gì ở các nhân vật? (1 điểm)

Câu 7: Từ nào dưới đây trái nghĩa với từ in đậm trong câu sau: “Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.” (0,5 điểm)

a. đơn giản
b. đơn điệu
c. đơn sơ
d. đơn thuần

Câu 8: Câu nào sau đây là câu ghép. (0,5 điểm)

a. Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.
b. Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt.
c. Thấy vậy, cô liền kể một câu chuyện cho tôi nghe.
d. Bà ấy bảo, một ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác.

Câu 9: Xác định bộ phận trạng ngữ, chủ ngữ và vị ngữ trong câu sau: (1 điểm)

Em thấy chưa, cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời.

Câu 10: Điền cặp từ hô ứng vào các chỗ trống cho thích hợp và viết lại câu văn đó ? (1 điểm)

Tôi … cầm sách để đọc, cô giáo… nhận ra là mắt tôi không bình thường.

623
15 tháng 5 2021

ko co ranh nha

15 tháng 5 2021

1.D

tìm dùm mình động từ trong bài văn hay sau ( ko tìm cũng ok)“Mày có bạn thân không?”Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình,...
Đọc tiếp

tìm dùm mình động từ trong bài văn hay sau ( ko tìm cũng ok)

“Mày có bạn thân không?”

Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn.

Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, chính xác là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, ít giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. “Cậu có con gấu bông xinh thế!”, cậu ấy nói như vậy về con gấu của tôi, mặc dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu cho một tình bạn đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên giữa hai người bạn.

Ban đầu chỉ là chơi chung gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn mà cậu ấy giới thiệu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đã thành tri kỷ lúc nào chẳng hay.

Tôi đã rất buồn vào ngày cuối cùng của năm lớp 5, ngày mà tôi cứ nghĩ rằng sẽ không còn học chung với cô bạn thân của mình nữa. Nhưng cuối cùng thì lên cấp hai, hai đứa vẫn học chung với nhau, thân với nhau còn hơn cả trước kia nữa. Cùng yêu thích truyện tranh, cùng sáng tác truyện tranh về cuộc sống mơ ước của hai đứa. Cho tới bây giờ, tôi mới thực sự để ý đến dung mạo của nó. Tóc đen dài, mắt to, lúc nào cũng cười thật tươi. Da hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình các cô bạn học khác. Có thể đám con trai trong lớp gọi nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua. Tâm sự vào giờ nghỉ trưa về những rung động đầu đời, những khúc mắc gia đình. Hai đứa gắn với nhau như hình với bóng vậy.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người bạn thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới “đập phá” tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé tới giờ, chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi có nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui cho tôi.

Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh cho tôi. Ngược lại, tôi giúp nó trong các môn Sử, Địa, Sinh. Một “đôi bạn cùng tiến” ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy nhanh hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn nhiều thịt nhưng không ăn rau nên bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.

Những tài năng của nó ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà hai đứa cùng thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của bản thân, “viết nhanh lên mày!”, “đứng thẳng cái lưng lên!”. Những lời nói này, dần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh của tôi.

“Mày ơi, tao mệt quá”.

Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm và không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng nhau nữa. Vẫn vui tính, hay cười, hay trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ có thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, nên sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ nét hơn sau mỗi lần gặp.

Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm bát cơm, mà bây giờ hai má hóp lại, tay chân teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải có người dìu đi, không tự đạp xe đến trường như vẫn làm bao lâu nay. Nó rất yêu thích môn Tiếng Anh, và thực sự rất mong chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì cơn bạo bệnh ấy.

Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Và ở lớp rộ lên những tin đồn. “Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?”, “Nó bị bệnh gì liên quan đến sức đề kháng ấy”, “Dạo này nó yếu lắm”, “Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?”. Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng quan tâm tới một người, lo lắng cho một người. Thay phiên nhau chép vở trên lớp, ghé thăm nó để giảng bài cho nó, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó cách làm bài thi… Tạo điều kiện kết sức có thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp ba - kỳ thi quan trọng mà chúng tôi sắp phải đối mặt.

Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên cái giường mà chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, đang ngủ. Có lẽ là một giấc ngủ yên bình, vì nó không còn phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ cho tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.

Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói mà tôi vẫn luôn chờ mong bấy lâu nay, cùng với ước mơ nó được khỏe lại, có thể cùng tới trường với tôi như trước. Cùng học, cùng vẽ, cùng đọc truyện, sẻ chia những tâm sự… Đó là mong ước thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.

Rồi nó bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy… Những cơn đau nhức khắp người, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô gái kiên cường ấy. Có những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.

Mái tóc đen bết lại vì không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng da đầu trắng bệch. Nước da vàng bủng, trên người chi chít những vết tím bầm do chọc kim hay bị tụ máu. Tay chân teo lại, việc cử động cũng trở nên yếu ớt. Trước kia, bữa nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay cả việc húp vài thìa cháo cũng trở nên khó khăn. Kể từ ngày bị ốm cách đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, lúc chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: “Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu”.

Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Không ngừng nghĩ về câu nói ấy. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù ngoài miệng luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải có niềm tin, nhưng chính niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không còn được nhìn thấy nó, cái ngày mà nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng, và mong ước phép màu xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như lúc ấy.

Sau buổi gặp gỡ cuối cùng ấy, tôi phải đối mặt với nhiều áp lực. Đối mặt với kỳ thi cấp thành phố. Áp lực học trên trường tăng lên. Nhưng tôi không ngừng nghĩ tới nó, với khát vọng cháy bỏng về một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, ngày mà nó sẽ khỏe lại, sẽ lại tới trường. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Mồng 3 Tết Đinh Dậu (tức ngày 30/1/2017), nó đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và tôi, để đi tới một nơi khác, không có đau đớn, mệt mỏi.

Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm đầu tiên là tới nhà nó. Để chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã rất bình tĩnh, và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim quay chậm chạy trong ký ức. Tôi đã dặn lòng mình rằng không được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là trong những giây phút đau lòng này. Nhưng, khi nhìn thấy mẹ nó, mở cửa cho tôi, nhìn thấy vị trí của cái giường nơi nó thường nằm trước kia đã được thay thế bằng một cái bàn thờ mới dựng, bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không khí ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.

Trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nó kể cho tôi về căn bệnh thực sự của nó. Là ung thư máu. Một căn bệnh di căn rất nhanh, và có những dấu hiệu giống như cảm cúm thông thường. Lúc phát hiện ra căn bệnh này đã là giữa tháng 11 năm 2016, tức là chỉ ba tháng trước khi nó ra đi. Buổi chiều hôm trước đó, nó có dấu hiệu phát bệnh. Đau đớn, quằn quại, vùng vẫy, gào thét hàng tiếng liền, trước khi lịm đi. Tỉnh dậy một chút vào ban đêm, để nhìn mặt những người thân yêu lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, mãi mãi. Lúc đó là 0 giờ 15 phút sáng. Bố nó động viên tôi, và trước khi ra về, dặn rằng, “Con đừng buồn quá, phải tiếp tục cố gắng, cố gắng thay cả phần của bạn nữa”.

Chưa có một đám tang nào mà tôi khóc nhiều như vậy. Dặn lòng rằng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, khóc là nó không siêu thoát được đâu, nhưng một lần nữa, nước mắt lại trào ra, trước linh cữu nó. Cả tập thể lớp, những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm, cũng có mặt đông đủ. Những tiếng thút thít vang lên không ngừng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy những chàng trai rơi lệ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc linh cữu nó được đưa vào lò hỏa thiêu, là lúc những tiếng khóc vang lên to nhất. Có thể lúc còn sống, nó không nói chuyện với những người bạn khác, nhưng một khi đã ra đi, dù còn thù hằn gì trong lòng, những lời trân trọng, cao quý nhất đều dành cho nó. Vì chúng ta là một gia đình. Dù nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, nhưng nỗi nhớ trong lòng sẽ không bao giờ nguôi ngoai.

Sau đó, tôi bị khủng khoảng một thời gian. Thành tích học tập có sự sa sút, kết quả thi học sinh giỏi thành phố cũng không được như mong muốn. Nhưng câu nói của bố nó như một lời nhắc nhở tôi phải nỗ lực, bởi mình đang cõng trên vai cả phần của nó. Cắm đầu vào học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi, cho ước mơ của cả tao với mày.

Bọn tôi tới thăm nó vào lễ 100 ngày. Bàn thờ đã dời lên tầng ba, cái giường đã đặt vào chỗ cũ, như xưa. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bên cạnh đó, bây giờ có thêm mục tiêu, thêm quyết tâm để mà hướng tới. Là tiếp tục bước đi trên con đường đời, dù không có mày sánh bước bên cạnh. Là đi tiếp cả phần của mày, bởi tao biết rằng mày luôn đồng hành với bọn tao, theo một cách nào đó. Hôm đó, một đại diện của lớp được đề nghị đứng lên, để thay mặt lớp, bày tỏ cảm nghĩ. Tôi đã từ chối không đảm nhiệm vai trò ấy. Thương nhớ chỉ để ở trong lòng là đủ, bởi không lời nào có thể diễn tả được nó.

Tôi đã vượt qua được kỳ thi ấy. Ngay hôm tôi thi xong môn cuối, tôi đã tới mộ thăm nó, không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi, tựa lưng vào tấm bia mộ. Từ xưa tới nay, tôi vốn đã kém khoản ăn nói, ngay cả trong những giây phút quan trọng như thế này. Những lời muốn nói như một mớ tơ vò, muốn thốt ra nhưng lại mắc lại trong họng. Và lại tiếp tục kéo dài sự im lặng. Những tia nắng vàng lọt qua kẽ lá của cây xà cừ cổ thụ, rủ bóng xuống ngôi mộ nhỏ. Những giọt nắng ấy chứ dập dờn, nhảy nhót như đàn bướm ánh sáng, lượn quanh những ngôi mộ đá, như một điềm báo từ thế giới bên kia. Hãy luôn ủng hộ tao nhé, trên con đường đầy chông gai này, để tao có một điểm tựa vững chắc, vươn tới tương lai.

Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn.

Mất đi một người bạn thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp, một tuổi thơ hạnh phúc, những ký ức không thể nào quên. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh. Những bài học đáng giá sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Vĩnh biệt, tao hứa sẽ không quên mày, bạn thân.

 

0
6 tháng 4 2019

tiền vào tay phụ nữ là "vô hình" luôn

6 tháng 4 2019

Hem bit sao mk lop 5 ma chua thay cau nay bh nhi???

:333