K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.- Miu là do anh đem về...
Đọc tiếp

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.

Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.
- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?
Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.
- Miu là do anh đem về thì anh đem đi đi.
- Em sẽ không sao chứ? Em yêu con như vậy...
- Tôi chưa bao giờ yêu con bé. Suốt ngày quấn lấy tôi, phiền chết đi được. Còn nữa, nếu tôi mang con bé bên mình sẽ làm những người đàn ông sợ chạy mất. Như vậy thì sao tôi kết hôn được đây?
Yên lặng lắng nghe, Niệm Kha không nói gì, duy trì tư thế lái xe, gương mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, vẫn thâm trầm như anh trước đây.
Không khí trong xe lắng xuống. Đến tận khi xe rẽ vào nhà, Yên Chi chuẩn bị mở cửa đi xuống, Niệm Kha mới mở miệng.
- Em để Miu ở đây một thời gian nữa, anh sẽ từ từ nói chuyện với con, anh sẽ sớm mang con đi không làm phiền em nữa.
Yên Chi lười mở miệng, chỉ khẽ gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Vị Thanh còn nhỏ, mẹ ruột mất chưa lâu. Khó khăn lắm mới có lại được tình thương của mẹ. Nếu nó biết một lần nữa nó không có mẹ, nó sẽ đau buồn đến dường nào?
- A, mẹ về! Ơ, mà ba đâu rồi? Ba không về cùng mẹ sao?
Vị Thanh chạy ra đón cô, mặt mày hớn hở. Nhìn quanh không thấy ba ba, mặt nó liền xìu xuống.

- Có việc, đi trước rồi.

- Mẹ, có phải ba mẹ làm hòa rồi không?

- Trẻ con đừng hỏi nhiều.

- Con không phải trẻ con, con lớn rồi mà.

- Thấp hơn mẹ thì vẫn là trẻ con.

Hai người một lớn một nhỏ, lớn một câu, nhỏ một câu đến tận khi vào trong nhà.

......

Vị Thanh không biết chuyện ba mẹ ly hôn. Nó vẫn vui vẻ cười đùa. Còn cố ý trước mặt Yên Chi nói tốt cho ba ba.

Con bé không biết, tình cảm Yên Chi dành cho Niệm Kha sớm đã hóa thành thù hận. Thù hận đó tự cô còn không thể hóa giải, huống hồ là con bé.

Yên Chi dành khoảng thời gian ngắn cuối cùng đối xử tốt với Vị Thanh. Cô không lạnh nhạt, cũng không đặc biệt ân cần. Cô sợ mình cho đi quá nhiều tình cảm, lúc con bé rời đi rồi cô sẽ đau lòng.

- Miu, mẹ thực sự rất yêu con, chính vì yêu con, sợ con theo mẹ sẽ không vui, sợ con thiếu tình thương của ba, nên mẹ mới chọn từ bỏ... Con đừng giận mẹ, cũng đừng buồn, rồi ba sẽ tìm cho con một người mẹ mới, người đó sẽ thay mẹ yêu thương con. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi...

Yên Chi ôm chặt con gái ở trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của con bé. Con bé ngủ say trong lòng cô, đôi môi hình như đang cười.

Cô để Vị Thanh đi với Niệm Kha, không phải vì cô không yêu con bé, mà cô sợ quyết định không kết hôn của mình sẽ làm con bé thiếu đi tình thương của ba.

Cô nói với Niệm Kha không yêu thương Vị Thanh là nói dối. Nói với anh muốn cùng người đàn ông khác kết hôn cũng là nói dối.

Cô đã dành thời gian hai mươi năm để gặp, để quen và để yêu anh. Yêu một người thật lâu, để quên một người chắc cũng phải lâu như vậy. Huống hồ, có người đàn ông nào biết cô không thể sinh con mà còn muốn kết hôn cùng cô?

Cô đã định không kết hôn nữa, cũng không muốn yêu ai nữa. Một mình sống đơn độc đến già, có khi lúc chết đi cũng có một mình. Đơn độc như chính cái cách cô đã đến với thế giới này vậy.

......

Yên Chi đã chuẩn bị tâm lý rời xa Vị Thanh. Nhưng không ngờ, lúc con bé thật sự rời đi, cô lại rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.

Ngày hôm đó, cô có hẹn với Mỹ Nhân đi xem một chỗ tốt để thuê mở tiệm bánh.

Cô định sau này sẽ dùng tiệm bánh này để sống. Còn tiền Niệm Kha cho cô gọi là phí hôn nhân kia cô đều trả cho anh, cả căn nhà đứng tên cô.

Lúc cô trở về nhà, gọi Vị Thanh mấy lần đều không nghe con bé trả lời, tìm khắp nhà đều không thấy. Cô nóng ruột định gọi điện thoại cho Niệm Kha thì thấy tin nhắn anh gửi "Anh mang Miu đi rồi, em yên tâm"

Không biết đứng lặng người bao lâu, Yên Chi tay cầm điện thoại, thẫn thờ đi lên lầu.

Tất cả đồ đạc của Vị Thanh đều không còn. Trong một buổi chiều, hai cha con dọn dẹp cũng nhanh thật, nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có.

Không phải đây là kết quả cô mong muốn sao? Bọn họ đều đi cả rồi, cô nên vui mới phải.

Đèn trong nhà không bật, trong góc phòng, Yên Chi ngồi ôm gối, mắt vô hồn nhìn xuống nền nhà, nửa giây chớp mắt cũng không có.

"- Mẹ xem, hoa cẩm tú cầu nở màu hồng kìa. Đều nhờ ba hóa phép cho đó. Mẹ, mẹ thấy đẹp không?

- Ừ.

- Ừ là sao? Con hỏi mẹ đẹp không thì mẹ phải trả lời là đẹp hoặc không đẹp! Mẹ hiểu rồi chứ?"

"- Mẹ ơi mẹ, có phải lúc nhỏ mẹ dùng cái vòng tay như thế này để cầu hôn với ba không?

- Nói bậy!

- Là ba nói với con mà. Ba còn dạy con đan nữa đó nha. Mẹ thấy con làm có đẹp không?

- Tạm được.

- Con có làm tặng mẹ một cái, để con đeo vào giúp mẹ"

"- Mẹ, có mèo con ở ngoài kia không có mèo mẹ, nhìn rất đáng thương, mẹ cho con nuôi nó nhé?

- Không.

- Cho con nuôi đi mà mẹ, đi mà!"

"- Mẹ, mẹ có biết con giống mẹ ở chỗ nào không?

- Không biết.

- Là đôi mắt. Ba nói lúc con cười, mắt con sẽ giống như mắt mẹ. Mẹ con mình cùng cười lên xem thử đi.

- Không muốn.

- Đi mà mẹ, cười lên một cái thôi!"

Từng góc nhà đều văng vẳng tiếng Vị Thanh. Yên Chi bị những hình ảnh kia làm cho ngơ ngẩn, có lúc cô còn đáp lại. Đêm nằm ngủ, cô còn mơ thấy con bé. Lúc tỉnh lại, chỉ có mình cô trong căn nhà rộng lớn, không có hơi ấm, không có vui vẻ, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm.

Cô ở trong tình trạng đó hơn một tuần liền. Nếu không có cô bạn Mỹ Nhân kéo cô ra, chắc cô vẫn còn tin Vị Thanh vẫn chưa rời đi.

......

Trong suốt một tuần đó, Niệm Kha cũng không lấy gì thoải mái.

Anh đưa Vị Thanh sang Mỹ để ba mẹ nuôi chăm sóc, mẹ nuôi rất thích con bé, cưng còn hơn bảo bối.

Anh cũng sẽ về Mỹ, nhưng không phải bây giờ. Anh còn công việc cần bàn giao lại, anh đang sắp xếp người thay mình điều hành công ty. Anh vùi đầu vào làm việc, cố gắng không nghĩ đến Yên Chi, tập quên đi cô.

Không nghĩ tới, vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại Yên Chi gọi tới.

- Anh bây giờ có thể đến quán bar X đem Yên Chi về được không? Cô ấy... tôi không quản được nữa rồi.

1
Câu 1. Bỏ ngoài nướng trong, ăn ngoài bỏ trong là gì?Đáp án: Nướng bắp ngôCâu 2. Bệnh gì bác sĩ bó tay?Đáp án: Đó là bệnh... gãy tay!Câu 3. Con chó đen người ta gọi là con chó mực. Con chó vàng, người ta gọi là con chó phèn. Con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ. Vậy con chó đỏ, người ta gọi là con chó gì?Đáp án: Con chó đỏ người ta gọi là con chó... đỏ.Câu 4. Bà đó bả chết bả bay...
Đọc tiếp

Câu 1. Bỏ ngoài nướng trong, ăn ngoài bỏ trong là gì?

Đáp án: Nướng bắp ngô

Câu 2. Bệnh gì bác sĩ bó tay?

Đáp án: Đó là bệnh... gãy tay!

Câu 3. Con chó đen người ta gọi là con chó mực. Con chó vàng, người ta gọi là con chó phèn. Con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ. Vậy con chó đỏ, người ta gọi là con chó gì?

Đáp án: Con chó đỏ người ta gọi là con chó... đỏ.

Câu 4. Bà đó bả chết bả bay lên trời. Hỏi bà ấy chết năm bao nhiêu tuổi và tại sao bà ấy chết?

Đáp án: bà đó là bò đá- bò đá bả chết, bả bay là bảy ba - bà ấy chết năm bà ấy 73 tuổi!

Câu 5. Có 1 đàn chim đậu trên cành, người thợ săn bắn cái rằm. Hỏi chết mấy con?

Đáp án: rằm là 15 - chết 15 con

Câu 6. Con gì ăn lửa với nước than?

Đáp án: Đó là con tàu.

Câu 7. Con kiến bò lên tai con voi nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết!!

Đáp án: Nói là em đã có thai với anh rồi!

Câu 8. Có 1 chiếc thuyền tối đa là chỉ chở được hai người, nếu thêm người thứ 3 sẽ bị chìm ngay lập tức. Hỏi tại sao người ta trông thấy trên chiếc thuyền đó có ba thằng Mỹ đen và ba thằng Mỹ trắng ngồi trên chiếc thuyền đó mà ko bị chìm?

Đáp án: bởi vì trên chiếc thuyền đó sự thật là có đúng 2 người đi. Đó là ba của thằng Mỹ đen và ba của thằng Mỹ trắng!!

Câu 9. Nắng ba năm tôi không bỏ bạn, mưa 1 ngày sao bạn lại bỏ tôi là cái gì?

Đáp án: Đó là cái bóng của mình!

Câu 10. Trên nhấp dưới giật là đang làm gì?

Đáp án: Đó là đang câu cá!

Câu 11. Con gấu trúc ao ước gì mà không bao giờ được?

Đáp án: Vì gấu trúc chỉ có 2 màu trắng đen nên nó ao ước được chụp hình màu - vậy mà hem thể được vì chụp cỡ nào cũng chỉ có trắng đen mùh thôi!

Câu 12. Tay cầm cục thịt nắn nắn, tay vỗ mông là đang làm gì?

Đáp án: Đó là bà mẹ đang cho con bú!

Câu 13. Cái gì bằng cái vung, vùng xuống ao. Đào chẳng thấy, lấy chẳng được?

Đáp án: Đó là mặt trăng!

Câu 14. Con trai và đàn ong có điểm gì khác nhau?

Đáp án: Con trai là con vật sống dưới nước, còn đàn ong sống trên cây!

Câu 15. Cái gì trong trắng ngoài xanh trồng đậu trồng hành rồi thả heo vào?

Đáp án: Bánh chưng

Câu 16. Cắm vào run rẩy toàn thân
Rút ra nước chảy từ chân xuống sàn
Hỡi chàng công tử giàu sang
Cắm vào xin chớ vội vàng rút ra!

Đáp án: Đó là cái tủ lạnh!

Câu 17. Con gì mang được miếng gỗ lớn nhưng không mang được hòn sỏi?

Đáp án: Con sông

Câu 18. Ở Việt Nam, rồng bay ở đâu và đáp ở đâu?

Đáp án: Rồng bay ở Thăng Long và đáp ở Hạ Long!

Câu 19. Có 1 người đứng ở chân cầu. Ở giữa cầu có một con gấu rất hung dữ không cho ai qua cầu hết. Người đó sẽ mất hết 5 phút để đi từ chân cầu cho đến giữa cầu và con gấu cũng chỉ ngủ có 5 phút là tỉnh dậy. Hỏi người đó làm sao để qua được bên kia?

📷

Đáp án: Đi đến giữa cầu và quay mặt ngược lại. Con gấu thức dậy tưởng người đó từ bên kia qua nên rượt trở lại. Thế là người đó đã qua được cầu!

Câu 20. Ở Việt Nam, một thằng mù và ba thằng điếc đi ăn phở, mỗi người ăn một tô. Mỗi tô phở là 10 ngàn đồng. Hỏi ăn xong họ phải trả bao nhiêu tiền?

Đáp án: Họ phải trả 20 ngàn đồng vì 1 thằng mù và ba của thằng điếc là 2 người ăn!

Câu 21. Where does today come before yesterday?
(Ở nơi nào hôm nay đi trước hôm qua?)

Đáp án: in a dictionary (tong từ điển).

Câu 22. What is between the sky and earth?
(Cái gì ở giữa bầu trời và trái đất?)

Đáp án: And (và)

Câu 23. Giả sử ta có 1 khúc vải, cắt nó ra làm 100 khúc, thời gian để cắt 1 khúc vải là 5 giây. Hỏi nếu cắt liên tục không ngừng nghỉ thì trong bao lâu sẽ cắt xong???

Đáp án: 495 giây bởi vì 99 khúc (khúc cuối cùng không phải cắt) X 5 giây = 495 giây!

Câu 24. Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của xứ đó, ta phải nói như thế nào?

Đáp án: Để gặp được nhà vua, người đó phải nói "tôi sẽ bị treo cổ!".

- Nếu như câu nói này là thật thì hắn ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn ta đi chém đầu thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là dối, mà nếu vậy thì hắn sẽ bị treo cổ, mà nếu treo cổ hắn thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là thật ... blah ... blah.

Nhờ vậy mà gã đó gặp được nhà vua trong khi vẫn bảo toàn được tính mạng.

Câu 25. Có 1 ông tỉ phú, ông ta trả công cho 1 tên người làm là 1 chỉ vàng/ ngày. Nhưng ông này chỉ có 1 thỏi vàng gồm 7 chỉ. Hỏi: với 2 nhát cắt thì làm sao ông tỉ phú có thể chia thỏi vàng đó ra để trả công cho tên người làm mỗi ngày đúng 1 chỉ vàng.

Đáp án: Cắt thỏi vàng 7 chỉ ra 1 khúc 1 chỉ , 1 khúc 2 chỉ và khúc còn lại là 4 chỉ. Ngày đầu ông ta đưa người làm 1 chỉ. Ngày thứ 2 đưa 2 chỉ và người làm thối lại ông ta 1 chỉ. Ngày thứ 3 ông ta đưa người làm 1 chỉ. Ngày thứ 4 ông ta đưa người làm 4 chỉ, người đó đưa lại 3 chỉ vàng cho ông nhà giàu. Ngày thứ 5, ông ta đưa 1 chỉ cho người làm. Ngày thứ 6 ông ta đưa 2 chỉ cho người làm, người làm thối lại 1 chỉ cho ông ta. Ngày thứ 7 ông ta đưa chỉ vàng còn lại là hết!

Câu 26. Nơi nào có đường xá, nhưng không có xe cộ; có nhà ở, nhưng không có người; có siêu thị, công ty... nhưng không có hàng hóa... Đó là nơi nào vậy?

Đáp án: Ở bản đồ!

Câu 27. Có một rổ táo, trong rổ có ba quả, làm sao để chia cho 3 người, mỗi người một quả mà vẫn còn một quả trong rổ???

Đáp án: Thì đưa cho 2 người đầu mỗi người 1 quả. Còn 1 quả trong rổ đưa nguyên cả cái rổ đựng quả táo cho người còn lại thì 3 người mỗi ng đều có 1 quả, và cũng có 1 quả trong rổ!

Câu 28. Có một cây lê có 2 cành, mỗi cành có 2 nhánh lớn, mỗi nhánh lớn có 2 nhánh nhỏ, mỗi nhánh nhỏ có hai cái lá, cạnh mỗi cái lá có hai quả. Hỏi trên cây đó có mấy quả táo???

Đáp án: Không có quả táo nào vì lê không thể ra quả táo nào trên cây được

Câu 29. Có 3 thằng lùn xếp hàng dọc đi vào hang. Thằng đi sau cầm 1 cái xô, thằng đi giữa cầm 1 cái xẻng, hỏi thằng đi trước cầm gì?

Đáp án: Thằng đó "cầm đầu" tức là đại ca cầm đầu, nó không phải cầm cái vật gì hết!

Cau 30. Quần rộng nhất là quần gì?

Đáp án: Quần đảo.

Câu 31. Có 1 con trâu. Đầu nó thì hướng về hướng mặt trời mọc, nó quay trái 2 vòng sau đó quay ngược lại sau đó lại quay phải hai vòng hỏi cái đuôi của nó chỉ hướng nào?

Đáp án: Chỉ xuống đất.

Câu 32. Con trai có gì quý nhất?

Đáp án: Ngọc trai.

Câu 33. Cái gì mà đi thì nằm, đứng cũng nằm, nhưng nằm lại đứng?

Đáp án: Bàn chân.

Câu 34. Con đường nào dài nhất?

Đáp án: Đường đời.

Câu 35. Một ly thuỷ tinh đựng đầy nước, làm thế nào để lấy nước dưới đáy ly mà không đổ nước ra ngoài?

Đáp án: Dùng ống hút.

Câu 36. Cái gì người mua biết, người bán biết, người xài không bao giờ biết?

Đáp án: Quan tài.

Câu 37. Cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là gì?

Đáp án: Hội Liên Hiệp Phụ Nữ.

Câu 38. Càng chơi càng ra nước?

Đáp án: Chơi cờ.

Câu 39. Lịch nào dài nhất?

Đáp án: Lịch sử.

Câu 40. Cái gì dài như trái chuối, cầm 1 lúc thì nó chảy nước ra?

Đáp án: Que kem.

Câu 41. Tại sao khi bắn súng người ta lại nhắm một mắt?

Đáp án: Nhắm cả hai mắt thì không nhìn thấy mục tiêu bắn.

Câu 42. Bên trái đường có một căn nhà xanh, bên phải đường có một căn nhà đỏ. Vậy, nhà Trắng ở đâu?

Đáp án: Ở Mỹ.

📷

Câu 43. Khi Beckham thực hiện quả đá phạt đền, anh ta sẽ sút vào đâu?

Đáp án: Quả bóng.

Câu 44. Xã nào đông nhất?

Đáp án: Xã hội.

Câu 45. Hai người đào trong hai giờ thì được một cái hố. Vậy hỏi một người đào trong một giờ thì được mấy cái hố?

Đáp án: 1 cái hố.

Câu 46. Tại sao con chó không cắn được đuôi của mình.

Đáp án: Đuôi chó không đủ dài.

Câu 47. Con gì không gáy ò ó o mà người ta vẫn gọi là gà?

Đáp án: Gà mái và gà con.

Câu 48. Có 1 anh chàng làm việc trong 1 tòa nhà 50 tầng, nhưng anh ta lại chỉ đi thang máy lên đến tầng 35 rồi đoạn còn lại anh ta đi thang bộ. Tại sao anh ta lại làm như vậy?

Đáp án: Bởi cái thang máy đó không lên tới tầng 50.

Câu 49. Có 2 người: 1 lớn, 1 bé đi lên đỉnh một quả núi. Người bé là con của người lớn, nhưng người lớn lại không phải cha của người bé, hỏi người lớn là ai?

Đáp án: Mẹ

Câu 50. Làm sao để cái cân tự cân chính nó?

Đáp án: Lật ngược cái cân lại

Câu 51. Từ gì mà 100% nguời dân Việt Nam đều phát âm sai?

Đáp án: Từ "Sai"

Câu 52. Hãy chứng minh 4 : 3 = 2

Đáp án: 4 : 3 có nghĩa là tứ chia tam, đọc ngược lại là tam chia tư = 8 : 4 = 2

Câu 53. Câu chữ nào mà những người vui sướng khi nhìn thấy nó sẽ trở nên buồn bã và ngược lại, những người buồn bã u sầu khi thấy nó sẽ trở nên vui vẻ hơn.

Đáp án: Điều đó rồi cũng qua

Câu 54. Có bao nhiêu chữ C trong câu sau đây: "Cơm, canh, cháo gì tớ cũng thích ăn!"

Đáp án: 1 chữ C, ở chữ "Cơm"

Câu 55. Nếu chỉ có một que diêm, trong một ngày mùa đông giá rét, bạn bước vào căn phòng có một cây đèn, một bếp dầu, và một bếp củi, bạn thắp gì trước tiên?

Đáp án: Que diêm

Câu 56. Chứng minh: Con gái = con dê

Đáp án: Con gái = thần tiên = tiền thân = trước khỉ = con dê

Câu 57. Cái gì tay trái cầm được còn tay phải cầm không được?

Đáp án: Tay phải

Câu 59. Vịt nào đi bằng hai chân??

Đáp án: Tất cả các con vịt, trừ vịt bị què

Câu 60. Một kẻ giết người bị kết án tử hình. Hắn ta phải chọn một trong ba căn phòng: Phòng thứ nhất lửa cháy dữ dội, phòng thứ hai đầy những kẻ ám sát đang giương súng, và phòng thứ ba đầy sư tử nhịn đói trong ba năm. Phòng nào an toàn nhất cho hắn?

Đáp án: Phòng 3 bởi con sư tử bị đói đã bị chết

Câu 61. Môn gì càng thắng càng thua?

Đáp án: Môn đua xe đạp

Câu 62. Loại nước giải khát nào chứa sắt và canxi?

Đáp án: Cafe (Canxi = Ca; Sắt = Fe)

Câu 63. Núi nào bị chặt ra từng khúc?

Đáp án: Thái Sơn

Câu 64. Ai cũng biết đỉnh núi Everest cao nhất thế giới, vậy trước khi đỉnh Everest được khám phá, đỉnh núi nào cao nhất thế giới?

Đáp án: Everest

Câu 65. Con cua đỏ dài 10cm chạy đua với con cua xanh dài 15cm. Con nào về đích trước?

Đáp án: Con cua xanh bởi con cua đỏ đã bị luộc

Câu 66. Cái gì đen khi bạn mua nó, đỏ khi dùng nó và xám xịt khi vứt nó đi?

Đáp án: Than

Câu 67. Cái gì Adam có 2 mà Eva chỉ có 1?

Đáp án: Chữ a

Câu 68. Có 1 đàn chuột điếc đi ngang qua, hỏi có mấy con?

Đáp án: 24 con (Điếc là hư tai, hư tai là hai tư)

Câu 69. Cái gì của người con gái lúc nào cũng ẩm ướt?

Đáp án: Cái lưỡi

Câu 70. 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. Hỏi có bao nhiêu con vịt?

Đáp án: 4 con vịt (vì 2 con đi giữa là cái bóng của 2 con đi trước)

0
11 tháng 2 2019

tui có điiều muốn phát biểu nhé phạm hải yến nói thật thì câu chuyển bị nhàm chán xàm bậy và xạo ke

12 tháng 2 2019

cũng hay.....

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải quaEm xin lan man 1 chút về khu nhà emKhu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộngHồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe...
Đọc tiếp

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua

Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải qua
Em xin lan man 1 chút về khu nhà em
Khu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộng
Hồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe cũng ốm yếu lắm, sau này thì mời thầy về mới biết là sát dưới cột nhà em còn sót lại 1 cái tiểu nhỏ, đợt đó nhà em cũng phải làm lễ khá lớn rước cái tiểu đó lên chùa, xong rồi thì thầy u em thỉnh thầy dán bùa 4 góc nhà, từ đó em cũng bớt ốm đau, ngủ cũng ngon hơn
Sau này ông thầy kia mất đợt năm 2007 thì năm 2006 ông có gọi cho thầy u em, bảo là tôi sắp đến đại hạn, nhà 2 bác có âm khí nặng nhất từ trước tới nay tôi gặp, tôi có yểm 1 cái bia, 2 bác chôn ở trước cửa để kị tà, đất dữ nên không thể làm tốt hơn được . Thầy u em lên xin cái bia đó về, biếu thầy 1 khoản nhưng thấy không lấy, bảo là đại hạn sắp tới, tiền nong không mang đi được, mong thầy em chiếu cố con của ổng ( thầy em làm bên thuế cũng lâu năm rồi)
Sau khi chôn cái bia được mấy năm thì nhà em cũng yên yên, có 1 sự là đó là cứ tầm nửa đêm, khoảng 12 rưỡi tới 3h sáng, em thì hay thức muộn chơi dota, hoặc xem phim linh tinh, trước khi đi ngủ thì em hay vào wc , em thường nghe thấy có tiếng người đi ngoài cầu thang, đầu tiên em cứ nghĩ là hàng xóm đi làm về nhưng tới lần thứ 4 thứ 5 gì đó em thấy nghi nghi, vì làm gì có ai cứ đi lại như thế bao giờ , em mở cửa ngó ra thì tiếng bước chân ngưng hẳn và không có ai ngoài đó cả, mấy lần em để ý đều như vậy
Bẵng đi 1 thời gian, trong nhà cũng ít có sự lạ xảy ra, có đúng 1 lần là bác em nhập vào ông cậu em ngồi uống rượu với thầy u em, và 1 lần giỗ bác mà u em quên k thắp hương, có 1 con đom đóm bay vào đậu lên đúng bát hương và nhà thì sáng rực, sáng tới mức có thể đọc được sách luôn ấy các thím ạ . Rồi u em phải chạy xuống chợ (lúc đó ở khu em còn phiên chợ lúc 3h sáng của dân bán hoa quả) mua ít hoa quả về thắp hương con đom đóm mới bay đi
Rồi chuyện không hay cũng xảy đến, hôm nhà em làm lại cửa sắt, mặc dù đã nhắc rất kĩ nhưng không hiểu tay thợ làm thế nào mà nứt mất tấm bia trước cửa nhà em và thế là mọi việc đáng sợ bắt đầu xảy ra
Đầu tiên là phòng của thầy u em, phòng ngoài cùng, trước là cái ban công, sau thì thầy u em vẩy ra ( dân tình hay gọi là đeo ba lô đấy ạ). Trước kia khi cái bia còn lành lặn thì không có gì cả, nhưng những hôm mà thầy u em đi làm, em ở nhà 1 mình hay vào nằm ngủ trưa (vì phòng đó u em hay dọn dẹp sạch sẽ thơm tho, còn phòng em thì như bãi rác ợ) thì em rất hay gặp sự lạ
Như các thím biết đấy, con người có giác quan thứ 6, dù ít hay nhiều nhưng ai cũng có, các thím có biết cảm giác khi mà có người nhìn chằm chằm vào mình không, em ngủ trong phòng thầy u em lúc nào cũng có cảm giác đấy, nhưng ở mắt ra thì không có ai cả , nhưng đáng sợ nhất là em thường nghe thấy tiếng động lạ (ví dụ như tiếng đóng mở cửa cọt kẹt, tiếng đóng mở tủ lạnh và tiếng tủ giày nó kêu như tiếng cười ấy )
Có những hôm em nghe thấy tiếng động lạ em phi ra xem thì rõ ràng là tủ lạnh và cửa nhà tắm em đóng rồi, vậy mà tủ lạnh thì mở hờ , còn cửa nhà tắm thì vẫn còn đung đưa !
Thằng em em năm nay học lớp 12, có 1 lần nó cũng ngủ ở trong phòng thầy u em, giữa mùa hè nóng nực, mất điện, nó nằm sát cửa sổ cho mát thì bông dưng nó kể là cảm thấy rùng mình, cả người nổi gai ốc lạnh toát, như có ai thốc quạt vào người nó vậy, nó sợ quá không dám ngủ nữa, khóa cửa lang thang ra quán net.

Hôm nay em vừa thi xong, tình hình cũng tạm ổn, ngày kia thi môn nữa, về tới nhà em kể tiếp cho các thím về ngôi nhà đáng sợ mà em vẫn đang ở tại đó
Lần trước em định kể với các thím về chuyện cái bóng đen trên tường nhà em nhưng em chưa có thời gian, em xin kể luôn vào chuyện
Hôm đó là mùa đông, tầm 6 rưỡi tối, thằng em em đang học lớp 11, chiều hôm đó nó học gia sư từ 6h tới 8h. Ở phòng em thì rộng, kê 2 bàn học, 1 bàn máy tính, tất cả đều đặt sát vào bức tường đối diện cửa phòng
Trưa hôm đó thì thằng bạn em có lên nhà em ăn cơm, sau đó ngủ trưa, 2 thằng ngủ dậy thì thấythằng em em đang học thêm rồi. Em bật máy tính làm vài ván đế chế, thằng bạn em nó ngồi cạnh hóng, chơi đến trận thứ 2 thì em thấy có 1 bóng đen hình người trên bức tường trước mặt.Tưởng có ai vào phòng em quay lại thì không thấy ai cả, đồng thời bóng đen trên tường cũng vụt biến mất 1 cách rất nhanh, cứ như nó chưa từng ở đó
Nhưng điều khiến em sợ nhất, chính là không phải em hoa mắt hay thần hồn nát thần tính, mà ngay khi em chột dạ quay ra nhìn, thì bắt gặp cả 4 đứa (em , thằng bạn , thằng em em và gia sư của nó ) đều nhìn nhau 1 cách sững sờ, gia sư của thằng em em còn hỏi : có ai vừa vào phòng đúng không !
Và đáng sợ hơn là cả 4 thằng người đều rùng mình lạnh toát, mặc dù nhà em đang bật điều hòa, trong phòng rất ấm, thằng bạn em còn lạnh đến mức tóc gáy dựng hết cả lên
Rồi chuyện đó cũng còn xảy ra thêm vài lần nữa, nhưng chỉ mình em hoặc thằng em em bắt gặp, chứ không có lần nào đông người mà gặp tình huống như vậy nữa, có điều khi kể lại thì câu chuyện giống hệt nhau : vẫn bức tường đó, vẫn chỗ ngồi đó
Rồi bẵng đi khoảng 1 tháng, em và thằng em em không còn gặp lại cái bóng đó nữa,nhưng ngay sau đó thì em lại có 1 giấc mơ mà giờ mỗi lần nhớ lại em vẫn còn cảm thấy rợn người
Đêm hôm đó em đi ngủ như thường lệ, em mơ thấy mình đang lái ô tô ( em có sở thích là lái xe các thím ạ, ít có điều kiện được ôm vô lăng nên thi thoảng cũng nằm mơ), đang đi trên đường thì em đâm phải 1 bé gái học tầm tiểu học, tốc độ cao nên chết ngay tại chỗ, còn khuôn mặt thì bắn lên kính xe của em. Em giật mình tỉnh dậy thì chân đá phải cái ghế khá đau, hơn nữa giấc mơ quá kinh khủng nên em vẫn nhớ rất rõ
Tối hôm sau em đi chơi khá là khuya, về tới nhà thì nhà xe đã đóng cửa, em phải dắt lên.Xe mới đi về bao giờ cũng có mùi xăng, em phải khóa xăng lại rồi để ngoài 1 lúc cho nó bay mùi đi đã.Khi em cúi xuống khóa xăng thì ở ngay dưới chân chống xe máy có 1 cái ảnh 4×6, em nghĩ là của thằng em em làm rơi, nhặt lên nhìn thì không phải, chỉ là ảnh của 1 cô bé mặc đồng phục, độ tuổi trong ảnh có lẽ là học lớp 4 lớp 5, và em ngã ngồi ngay tại chỗ bởi cô bé trong ảnh chính là cô bé trong giấc mơ đêm qua mà em mơ thấy !!
Phải 10 phút sau em mới định thần lại được, em vứt tầm ảnh ngay trước cửa, dắt xe chạy vào nhà tắm rửa rồi đi nằm nhưng trằn trọc mãi tới 2 h sáng mới ngủ được, có lẽ cũng do đã thành giấc rồi, sáng hôm sau dắt xe đi học thì em để ý bức ảnh không còn ở đó nữa ….
Cũng đêm đó, do mất ngủ mà em đã nghe thấy rất nhiều tiếng động lạ tử nhà trên vọng xuống, và em lại khám phá ra thêm những điều còn kinh hoàng hơn nữa ở khu nhà em

7
31 tháng 5 2019

Hôm trước em kể cho các thím về giấc mơ đáng sợ của em ấy mà, đêm hôm đấy em mất ngủ, mọi khi đeo tai nghe chơi games rồi nằm ngủ luôn nên không biết, hôm đấy em trằn trọc thì thấy nhà trên lục cục đi lại ( tiêng bước chân người hẳn hoi nhé ), rồi có tiếng thì thầm nói chuyện, em chỉ nghe được đại loại là “nín ngay không được khóc” . Đúng là nhà trên đấy có trẻ con thật nhưng em thấy thằng bé đó ngoan, chả mấy khi khóc. Mãi rồi em cũng ngủ thiếp đi. Đến mấy hôm sau nhà em bị cắt điện, tầm 11 rưỡi đang chơi game thì nó cắt . Lọ mọ ra nằm xuống thì chưa quen giấc, nhà trên nó lại lục cục và cái điệp khúc bà mẹ dỗ con, nhưng mà em nằm hơn 1 tiếng, không ngủ nổi vì cái nhà trên nó cứ đi đi lại lại. Bực mình vì mất điện thì chớ, còn không ngủ được, em cầm cái đèn pin lọ mọ lên tầng trên gõ cửa nhà đấy định góp ý tý. Không có ai ra mở cửa cả, em mới gõ gõ thêm mấy lần rồi bảo anh chị ơi giữ trật tự cho hàng xóm còn ngủ . Vẫn không có ai trả lời, em lại xách đèn đi về, uống nc rồi đi wc phát nữa, yên tâm nằm ngủ thì nó lại lục cục. Điên cả người, em lại cầm đèn lên gõ cửa nhà đó rồi quát to : ông bà có để cho người khác ngủ không. Chẳng có ai trả lời. Em bực quá đang làu bàu quay xuống thì gặp ông anh hàng xóm đi chơi về muộn. Ông ấy hỏi: đi đâu đêm hôm mà lên đây thế em ( nhà ổng ở đối diện nhà kia ). Em bảo nhà anh T ồn quá em không ngủ được, ông ấy bảo em : nhà chú ấy về quê từ mấy hôm rồi làm gì có ai ở nhà , em sởn da gà, quay lại nhìn thì mới để ý là cửa khóa ngoài chứ không phải khóa từ phía trong. Em chào vội ông kia rồi về nằm, vẫn có tiếng lục cục đấy ( tới tối qua lúc em ôn bài xong đi ngủ nó vẫn còn nhé các thím). Nhưng cứ hôm nào nhà đó có người ở nhà, thì đêm đó lại không có tiếng động gì cả
Mãi rồi cũng quen, cũng không gây hại gì, có khi không nghe những tiếng đi lại ấy em mất ngủ cũng nên

Nhưng tiếng động lạ không chỉ có ở nhà trên, nó còn xuất hiện ở 2 nhà sát vách nhà em, cứ tầm 8h sáng, lúc đó thầy u em đi làm, thằng em em đi học, 1 mình em ở nhà ngủ là nó bắt đầu. Ban đầu là những tiếng động nho nhỏ rì rầm như có ai nói chuyện, nhưng em lắng nghe thì không thấy nữa, sau đấy bắt đầu tiếng động to lên, như tiếng nhà bên lấy búa gõ vào tường, em tức quá dậy quát to tiếng : làm cái gì mà sáng ra đã ồn ào thì nó chuyển hẳn thành tiếng khoan tường, nghe rin rít cứ rợn cả người
Cũng như nhà trên, em sang hỏi thì nhà bên cạnh không hề sửa chữa nhà cửa khoan đục gì cả
Sự việc đó cứ thế tiếp diễn gần 2 năm nay khiến em hay mất ngủ và giờ thì em rất dễ đau đầu, gần như ngày nào cũng đau, cho nên em không ngồi máy tính nhiều được, đó cũng là lí do vì sao em không viết dài được các thím hiểu và thông cảm nhé
Đó cũng mới chỉ là 1 chuyện khá phiền phức trong cuộc sống của em, còn 1 chuyện nữa em muốn kể cho các thím:
Đó là ở khu nhà em, không nhà nào nuôi được vật nuôi cả, trừ nhà em có nuôi được đúng 1 con mèo. Nguyên do là khu nhà em, hễ cứ ai nuôi chó hoặc mèo thì nó đều chết trong 1 đến 2 tuần . Đầu tiên là nhà bác H ở bên cạnh, con mèo nhà bác ấy nuôi được 10 ngày thì mất tích, sau thì mọi người thấy có mùi ở trong gầm cầu thang ( cầu thang khu em là cầu thang bộ , ở tầng trệt người ta tranh thủ khoảng trống đó lắp thêm cái cửa làm chỗ đặt máy bơm nước của cầu thang và chứa mấy thứ lặt vặt), mọi người mở cửa ra thì thấy xác con mèo nhà bác H trong đó, gọi bác ấy xuống dọn đi, đứa con gái của bác khóc dữ lắm
Mọi người cũng không để ý cho đến khi con phốc nhà bác Th. bị mất tích, ổng rất quý nó nên đi tìm loạn xạ cả lên, sau đó thì mọi người cũng tìm thấy xác của nó, và cũng ở trong cái gầm cầu thang kia
Mấy người lớn thì cũng không để ý, cũng gọi bác Th. dọn xác con chó đi, kẻo nó bốc mùi, nhưng em đã bắt đầu thấy lạ rồi, vì thực sự là cái gầm cầu thang đấy, chỉ có 1 lỗ rất nhỏ ở trên cửa, đủ cho con chuột chui qua thôi, làm sao con chó, con mèo chui vào đó được
Rồi thì cầu thang cũng loạn lên khi con sáo nhà bác M. biến mất, con sáo đó nói khá rõ ràng và bác ấy yêu quý nó lắm, cho nên khi con sáo biến mất, bác M kêu ầm lên như nhà mất của và chạy đi tìm, lần này thì em lấy chìa khóa của bố em mở cửa gầm cầu thang, con sáo nhà bác M chết đúng chỗ đó, còn cái lồng nhốt con sáo thì bị mở ra mặc dù bác M cam đoan là nó đã được đóng chặt. Kinh khủng hơn nữa là con sáo chết rất thảm, mắt nó mở rất to và lông thì xù hết lên nhìn rất sợ
Thế nhưng nhà em lại nuôi được 1 con mèo đấy các thím ạ, nhưng em nói cho các thím biết, nó là con mèo ma, nó bị ma nhập rồi, và giờ vẫn đang đòi ăn ở ngoài bếp

31 tháng 5 2019

Mấy hôm nay em thi liên tục, đau đầu và mệt, lại còn bị ma nó trêu, em cũng bó tay luôn
Em kể luôn về con mèo nhà em cái đã, bà chị họ em ở quê xuống mang theo con mèo vì nhà em chuột nó làm ổ trong cái trần thạch cao, đem con mèo xuống có tiếng mèo kêu nên đêm hôm đấy chuột nó cũng dọn ổ đi luôn
Mấy hôm sau bà chị em về quê, em cũng bảo đem luôn về vì khu em không nuôi được nhưng bà chị không nghe, cứ để ở nhà em, em cũng đinh ninh là vài hôm nữa thì nó chết nên cũng chưa biết làm thế nào, đành buộc nó ở bếp cho loanh quanh ở đấy thôi . Thế rồi em nuôi được 2 tuần, nó vẫn sống ăn lại còn khỏe nữa các thím ạ, em cũng hơi kinh nên ít dám tiếp xúc với nó
Thế rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra, đầu tiên là rõ ràng em đã buộc nó bằng cái dây buộc giày, buộc thắt 2 nút nhé, thế mà tối hôm đấy em đang nằm thì nghe tiếng cào cửa, chột dạ em bật đèn ra xem thì thấy nó đang ngồi cào cào vào cái cửa ra vào . Em nghĩ nó cắn đứt dây cơ, nhưng khi em tóm nó rồi định buộc vào thì hoảng hồn, vì cái dây được ai đó tháo ra chứ không phải bị cắn đứt, mà rõ ràng nhà em ngủ hết rồi, làm sao có ai dậy tháo cho nó được
Em hãi quá, buộc vội nó vào rồi đi ngủ, miên man suy nghĩ ngủ khi nào không biết. Mọi việc cũng không có gì lạ nữa tới đêm hôm sau, em tắt đèn rồi đi WC để đi ngủ, như em kể với các thím, là nhà em âm khí nặng, hay có ma nên đâm ra giác quan thứ 6 của em nó hơi linh mẫn 1 chút, em vừa mở cửa nhà WC thì có cảm giác rợn người, giống như có ai đang nhìn chằm chằm
Em quay ngay ra thì hỡi ôi con mèo, nó đang ngồi chồm hỗm và nhìn em chằm chằm, qua ánh đèn cầu thang hắt vào nhà em nhìn mặt nó cực kì đáng sợ. Không phải em thần hồn nát thần tính nhé các thím, mà mắt nó to 1 cách lạ thường , lấp ló trong ánh sáng nhập nhoạng em có cảm giác như mặt nó nhọn hoắt và dài ra 1 cách dị thường, em thực sự sợ, bật ngay điện bếp lên thì nó híp mắt vào giống như người vừa ngủ dậy bí chói mắt ấy, rồi lủi vào trong đống giẻ lau nằm ngủ
Thực sự sợ hãi, em k dám đi WC nữa mà vào nằm luôn, chốt chặt cửa phòng. Đêm hôm đó không có động tĩnh gì cả, em nằm nghe ngóng mãi rồi cũng ngủ quên mất, Sáng hôm sau cả nhà đi hết, khoảng 8 rưỡi em dậy, đi WC ra không quên tia con mèo thì thấy nó đang tiếp tục nhìn em, mắt nó mở rất to, vì em biết lúc bình thường mắt nó không to vậy đâu, em lấy hết cam đảm quát nó: “mày nhìn gì tao” thì nó ngoảnh mặt đi và nhìn đăm đăm lên trần nhà , thậm chí em ra gần chỗ nó đập đập nó cũng không có phản ứng gì cả, em mới cả gan ra che trước mặt nó thì nó nhìn thẳng vào mắt em 1 lúc rồi chui vào tổ ngủ tiếp.
Ngoài ra em còn bắt gặp nhiều lần nó nhìn chằm chằm lên trần nhà như vậy rất lâu, không cử động mà cứ ngồi đó nhìn thôi, em hãi lắm, kể qua với thằng em, định bàn với nó đem vứt con mèo đi, nhưng quên chưa dặn nó phải kín tiếng, vậy là nó nói to : em nghĩ phải vứt nó đi thật, vừa nói xong thì soạt 1 tiếng, em với thằng em chạy ra tì thấy con mèo vẫn nằm đấy, Không biết có phải nó nghe lén hay không mà sau đó thì nó tỏ ra rất bình thường, không nhìn em và trần nhà nữa, cũng không cào cấu hay kêu gì như mọi khi
Nhưng có 1 điều mà nó không thay đổi, đó là nó chỉ ăn thịt sống, không ăn thịt đã nấu dưới mọi hình thức, dù ngon đến mấy, nhưng nó chỉ ăn thịt lợn xay và cá chưa nấu, nếu không cho ăn thịt sống thì nó bỏ ăn và nữa đêm kêu la, cào cấu vào tủ sồn sột
Nhưng con mèo thì nhà em cũng giải quyết rồi, hôm qua bà chị họ em đã xuống bắt nó về, nói là cả đàn mèo nhà bà ý chết hết, giờ chuột nó dọn về nên mang về nuôi cho đỡ, em có nói qua tình hình như bà chị không tin, cũng đành chịu
Chuyện con mèo nó đến thế thôi, còn 1 chuyện em muốn kể cho các thím, là chuyện 2 anh em nhà em bị ma trêu vào buổi tối thì để lần sau nhé các thím, em phải đi ăn rồi học luôn mai em thi

mik tìm thấy cái này hay năm nè: Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm.. . để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 (sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa... "Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em...
Đọc tiếp

mik tìm thấy cái này hay năm nè:

Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm.. . để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 (sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa... "

Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là : Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn.

Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân, rủ nhau lên đồi ôn lại " chuyện của chúng mình " Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng, đi ngang qua đồi, thấy hai cục thịt béo đang hú hí, ngứa mặt nó xơi béng mất. Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi.

Thằng Tơn là thằng anh, tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan, xoả quyệt và thâm độc, còn thằng Đôn thì ngược lại, ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England.

Thấm thoắt đã mấy lần chủ tịch nước đọc điện mừng Xuân trên tivi. Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu tò mò các trang thienbong.com/thienthai.net.. nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái, dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia.

Để công bằng, hai anh em mua bộ bài về oánh. Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà. Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó làm bài thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất Quảng Bá rất sai quả.

Tơn sau đận ấy giàu to, nó bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ. Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy.

Còn phần Đôn, nhờ chăm chỉ đánh máy thuê với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được. Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì. Đôn buồn lắm. Chủ nhật ấy, đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng.

Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà, rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim, kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng : " Chết cha mày, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à, bó thịt! " Chim sợ vãi cả đái. phều phào kêu " Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng ".

Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu " "Được rồi, cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông tỉa chết con cụ mày! " Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà...

Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ không thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa mình ngu như Lợn, "đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình, nói [dùng từ thiếu văn hoá] gì đến Chim chóc ". Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắ tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến. Đôn cả mừng, xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim :

- Định cho em leo cây hay sao mà lâu thế, con Vợ?
- Đang điên hết cả đầu đây này, lắm mồm thế! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút xì gà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, tí chết.
- Hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í. Mà thôi, mình đi nhở.
- Mang túi đi chưa?
- Rồi, tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi, vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trong cũng được, tí về em mặc cho mà xem.

Đôn leo lên lưng chim ngồi, chim nói:
- Chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn. Không hút thuốc trên lưng chim kẻo cháy lông.
- Bố ông, rỗi hơi à!

Chim cười :
- Lúc sáng cũng làm đôi quai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.

Đôn thò tay vào túi quần, móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim, vừa nói:
- Ăn đi rồi lướt.

Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo trường sa Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km, sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển dộng dữ dội. Dự áo trong 24 h tới... (quên, đây là dự báo thời tiết hôm qua, he he).

Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu. Trên đảo vàng nhiều không kể xiết. Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cụ to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về. Khi trở về, Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đấ quý đổi vàng lấy tiền mặt. Qua chỗ Plaza mua 2 con eCo đời mới nhất thời bấy giờ. Tặng con chim một cái còn dặn thêm :

- Bao giờ em nháy, mày qua chỗ em ăn Quất rồi chở em đi nữa nhá.

Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm, bố mày mà là người bố mỳa mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi. Đoạn bay đi đâu không rõ.

Tin Đôn được chim thần giúp đỡ, nay giàu có hơn cả BillGate nhanh chóng lan đến tai của Tơn. Hắn tức lắm. Rắp tâm lừa Đôn thêm quanữa mới đành lòng...

Một ngày nọ.. . hình như là Chủ Nhật hay sao đó, thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn. Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía :

- Chú Đôn này, lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú. Nay, anh cũng có tuổi rồi, chỉ thích vui thú điền viên. Anh dành lại cho chú tất cả, chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh. Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại.

Đôn nghe và ngẫm nghĩ :
- Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình, cho nó thì chả mất đi đâu, mình giàu phết rồi, bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất, nhỡ con chim dở hơi không đến nữa thì cũng thế.

Xong xuôi, Đôn gật đầu đồng ý.

Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ, dầu tưới xuống, bắt lửa, đầu cháy không còn một cọng tóc. Nhưng vẫn cười hớn hở, lấy con Samsung F363 gọi ngay Thành Hưng chuyển đồ đến ở luôn. Càng tiện, chuyến về thì thằng Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn.

Nhờ xin được số Mobile của chim thần, sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim. vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. tưởng là quen biết rồi, chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ. Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiẻu chuyện gì xảy ra. Kịp lúc Tơn bước đến, hắn phì phèo điếu Vina, hất hàm nói:

- Con Chó, bây giờ tính sao?
- Sao là thế nào? Đôn đâu? mà em là Chim chứ phải chó déo đâu!
- Nó bán lại nhà cho em rồi, mày ăn Quất phải giả vàng cho em thì em mới tha, hiểu chửa?
- À, chuyện nhỏ, thế thì việc [dùng từ thiếu văn hoá] gì mày trói em như Lợn thế này, mai may túi ba gang em đưa đi lấy.

- ***** phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn.

Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ.

Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước. Thằng Tơn nhặt đầy một túi, rồi lại găm thêm mấy cục vào người. Chim biết nhưng kệ cha nó, nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí nhời.

Khi quay về, phần vì nặng, phần vì đói, chim vừa bay vừa ngủ gật. Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát.

Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác.. .nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phunkhet của Thái Land trong trận Sóng Thần vừa rồi... Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó... chỉ tiếc, vì nhiều tiền, hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập.

Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc. Nên bằng chứng về chuyện này không ai conffirm hộ nữa

14
24 tháng 11 2018

😀 😀 😁 😁 😁 🤣 🤣 🤣 hay đóa

24 tháng 11 2018

Quá hay luôn

Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm.. . để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 (sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa... "Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam...
Đọc tiếp

Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm.. . để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 (sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa... "

Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là : Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn.

Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân, rủ nhau lên đồi ôn lại " chuyện của chúng mình " Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng, đi ngang qua đồi, thấy hai cục thịt béo đang hú hí, ngứa mặt nó xơi béng mất. Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi.

Thằng Tơn là thằng anh, tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan, xoả quyệt và thâm độc, còn thằng Đôn thì ngược lại, ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England.

Thấm thoắt đã mấy lần chủ tịch nước đọc điện mừng Xuân trên tivi. Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu tò mò các trang thienbong.com/thienthai.net.. nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái, dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia.

Để công bằng, hai anh em mua bộ bài về oánh. Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà. Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó làm bài thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất Quảng Bá rất sai quả.

Tơn sau đận ấy giàu to, nó bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ. Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy.

Còn phần Đôn, nhờ chăm chỉ đánh máy thuê với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được. Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì. Đôn buồn lắm. Chủ nhật ấy, đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng.

Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà, rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim, kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng : " Chết cha mày, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à, bó thịt! " Chim sợ vãi cả đái. phều phào kêu " Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng ".

Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu " "Được rồi, cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông tỉa chết con cụ mày! " Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà...

Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ không thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa mình ngu như Lợn, "đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình, nói [dùng từ thiếu văn hoá] gì đến Chim chóc ". Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắ tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến. Đôn cả mừng, xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim :

- Định cho em leo cây hay sao mà lâu thế, con Vợ?
- Đang điên hết cả đầu đây này, lắm mồm thế! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút xì gà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, tí chết.
- Hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í. Mà thôi, mình đi nhở.
- Mang túi đi chưa?
- Rồi, tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi, vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trong cũng được, tí về em mặc cho mà xem.

Đôn leo lên lưng chim ngồi, chim nói:
- Chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn. Không hút thuốc trên lưng chim kẻo cháy lông.
- Bố ông, rỗi hơi à!

Chim cười :
- Lúc sáng cũng làm đôi quai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.

Đôn thò tay vào túi quần, móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim, vừa nói:
- Ăn đi rồi lướt.

Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo trường sa Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km, sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển dộng dữ dội. Dự áo trong 24 h tới... (quên, đây là dự báo thời tiết hôm qua, he he).

Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu. Trên đảo vàng nhiều không kể xiết. Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cụ to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về. Khi trở về, Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đấ quý đổi vàng lấy tiền mặt. Qua chỗ Plaza mua 2 con eCo đời mới nhất thời bấy giờ. Tặng con chim một cái còn dặn thêm :

- Bao giờ em nháy, mày qua chỗ em ăn Quất rồi chở em đi nữa nhá.

Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm, bố mày mà là người bố mỳa mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi. Đoạn bay đi đâu không rõ.

Tin Đôn được chim thần giúp đỡ, nay giàu có hơn cả BillGate nhanh chóng lan đến tai của Tơn. Hắn tức lắm. Rắp tâm lừa Đôn thêm quanữa mới đành lòng...

Một ngày nọ.. . hình như là Chủ Nhật hay sao đó, thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn. Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía :

- Chú Đôn này, lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú. Nay, anh cũng có tuổi rồi, chỉ thích vui thú điền viên. Anh dành lại cho chú tất cả, chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh. Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại.

Đôn nghe và ngẫm nghĩ :
- Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình, cho nó thì chả mất đi đâu, mình giàu phết rồi, bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất, nhỡ con chim dở hơi không đến nữa thì cũng thế.

Xong xuôi, Đôn gật đầu đồng ý.

Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ, dầu tưới xuống, bắt lửa, đầu cháy không còn một cọng tóc. Nhưng vẫn cười hớn hở, lấy con Samsung F363 gọi ngay Thành Hưng chuyển đồ đến ở luôn. Càng tiện, chuyến về thì thằng Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn.

Nhờ xin được số Mobile của chim thần, sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim. vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. tưởng là quen biết rồi, chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ. Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiẻu chuyện gì xảy ra. Kịp lúc Tơn bước đến, hắn phì phèo điếu Vina, hất hàm nói:

- Con Chó, bây giờ tính sao?
- Sao là thế nào? Đôn đâu? mà em là Chim chứ phải chó déo đâu!
- Nó bán lại nhà cho em rồi, mày ăn Quất phải giả vàng cho em thì em mới tha, hiểu chửa?
- À, chuyện nhỏ, thế thì việc [dùng từ thiếu văn hoá] gì mày trói em như Lợn thế này, mai may túi ba gang em đưa đi lấy.

- ***** phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn.

Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ.

Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước. Thằng Tơn nhặt đầy một túi, rồi lại găm thêm mấy cục vào người. Chim biết nhưng kệ cha nó, nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí nhời.

Khi quay về, phần vì nặng, phần vì đói, chim vừa bay vừa ngủ gật. Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát.

Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác.. .nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phunkhet của Thái Land trong trận Sóng Thần vừa rồi... Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó... chỉ tiếc, vì nhiều tiền, hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập.

Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc. Nên bằng chứng về chuyện này không ai conffirm hộ nữa

Truyen nay tim thay tren mang

0
TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬCHAP 2 : Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.Tất cả những chân...
Đọc tiếp

TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 2 :

Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.

Tất cả những chân truyền y học của Thánh Y đều đã truyền hết lại cho Nhã Tình, thậm chí ông còn dạy cho nàng tuyệt thế võ công, và cách khống chế điểu khiển công lực trong người. Trong khoảng thời gian dài vừa qua, Nhã Tình còn thay ông chữa bệnh cho rất nhiều thần thú vào những lúc ông đi vắng. Thế nên hầu như cả hai giới Tà thú và Linh thú đều biết rõ Thánh Y đời thứ 2 của Tam giới chính là nàng – Tống Nhã Tình.

Con người dù tài giỏi cách mấy, dù võ công cao bao nhiêu, bản lĩnh hơn người như thế nào, thì vẫn không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Thánh Y cũng không ngoại lệ, dù gì ông cũng đã có người kế thừa, tuổi đã cao, ông rất yên lòng nhắm mắt để hoà quyện cùng đất trời. Vì vậy, khi ra đi ông rất thanh thản, nụ cười mãn nguyện đọng mãi trên môi.

Nhã Tình chính thức trở thành Thánh Y đời thứ hai của Tam giới, bắt đầu những chuỗi ngày hái thuốc trị thương, chữa bệnh cho thần thú như lão Thánh Y trước đây. Thế nhưng, nàng khác với sư phụ của mình, là một con người đầy nguyên tắc. Chính vì vậy mà “Nhất cứu, Tam bất cứu” đã được ra đời.

Đầu tiên là “Tam bất cứu”:

*Nhất: Không nặng, không cứu.

*Nhị : Đại gian đại ác, không cứu.

*Tam: Đắc tội nàng, không cứu.

Về “Nhất cứu” thì: Chỉ cần là kẻ thù của kẻ thù nàng, bất kể là ai, nhất định cứu. Chẳng phải người xưa thường nói “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu” hay sao?? Đây chính là nguyên nhân ra đời quy tắc “Nhất cứu”.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Nhã Tình lên núi hái dược. Mỗi chuyến đi của Nhã Tình đều phải mất ít nhất ba ngày mới quay về, nào ai biết được chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời nàng.

“ Thiên Linh thảo, Thiên Linh thảo, ngươi đâu rồi a~~ Mau xuất hiện đi!!!!! Rốt cuộc là ở đâu hả trờiiii~~~ ” Nhã Tình đã đi suốt mấy canh giờ với hy vọng tìm được Thiên Linh thảo, một loại thuốc có khả năng trị thương rất tốt, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra. Thiệt tức chết mà, nàng đã mệt lắm rồi đó nha~

“ Aaaaaa~~~~~ ” Nhã Tình sơ ý vấp phải một vật cản, làm nàng chút nữa là phải nằm đo đất. Cũng may, phản ứng của nàng luôn nhanh nhạy, nên không sao. Cứ tưởng là cành cây, nào ngờ nhìn lại thì thấy là một tiểu hài tử đang nằm bất tỉnh giữa đường.

“ Bé con, không sao chứ??? Bé con…… ” Nhã Tình cố gắng lay tỉnh tiểu hài tử kia, kiểm tra mạch tượng, phát hiện đứa bé này chẳng qua vì đói quá mà ngất xỉu. Không một chút chần chừ, Nhã Tình liền nhanh chóng mang nó quay về, kết thúc chuyến hái dược liệu sớm hơn dự định.

(TN: đấy nam chủ xuất hiện rồi đấy bà con >.)

“ Ưm….~~~~ ” ngủ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc tiểu hài tử trên giường cũng đã tỉnh lại. Đôi mắt khẽ động đậy, mở ra, để lộ một cặp huyết đồng to tròn lấp lánh. Đập vào mắt nó là khung cảnh của một gian phòng xa lạ, nhưng trong không khí lại có một mùi hương rất thơm, khiến tâm hồn thư thái và dễ chịu.

Nó đang ở đâu?? Nó nhớ là nó bị các ca ca và tỷ tỷ ăn hiếp, chịu không nổi nên đã bỏ nhà ra đi. Sau đó, bởi vì không có lương thực để lót dạ, nên mới bất tỉnh bên đường. Nó đã từng nghĩ có lẽ lần này khó có thể sống sót, xem ra là có người đã cứu nó.

Nhưng nếu đã như vậy thì sao??? Nếu họ thấy được đôi mắt của nó thì cũng sẽ sợ hãi mà đuổi nó đi. Chi bằng nhân lúc chưa ai phát hiện, nó nên đi trước thì hơn, tránh người ta xua đuổi, cũng tránh việc lại bị chửi rủa là yêu nghiệt.

Nghĩ là làm, nó từ từ leo xuống giường, đang có ý định tiến ra mở cửa rời đi, thì cánh cửa đột nhiên mở toang. Tiến vào là một nữ nhân xinh đẹp, “Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc”. Đây là điều đầu tiên mà nó nghĩ đến khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt, nàng làm cho nó không thể nào dời mắt đi được. (TN: còn nhỏ mà đã háo sắc a, không được đâu nha >.)

Nhã Tình cũng đánh giá tiểu hài tử trước mặt mình, điều làm nàng ngạc nhiên chính là đôi mắt huyết đồng kia. Nhã Tình không kiềm nén được suy nghĩ trong lòng, liền thốt ra một câu khiến cho tiểu hài tử giật mình và ngạc nhiên.

“ Đôi mắt thật đẹp nha~ ”

“ Ngươi vừa mới nói cái gì?? ” tiểu hài tử ngạc nhiên, không thể tin vào điều mình vừa nghe được, nó muốn khẳng định lại lần nữa.

“ Ta nói nha bé con, tiểu tử ngươi có đôi mắt rất đẹp a~ ” Nhã Tình cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời, như khẳng định, như thưởng thức, như tán thưởng.

Tiểu hài tử đôi mắt rưng rưng, đến khi mí mắt không chịu đựng nổi sức nặng của những giọt nước mắt nữa, thì chúng lần lượt rơi xuống. Nước mắt cứ thế thi nhau tuôn trào, cấp tốc rơi xuống liên tục.

Tiểu hài tử “òa” khóc lớn lên, làm Nhã Tình luống cuống tay chân, không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không biết dỗ dành con nít như thế nào. Thật là một tình huống dở khóc dở cười mà, nàng đành ôm lấy hài tử, mang nó nhẹ nhàng đặt lên giường.
Tiểu hài tử vùi đầu vào cổ của Nhã Tình khóc lớn, Nhã Tình mất cả canh giờ an ủi mới chịu ngừng khóc.

“ Ngoan a~ Nam tử hán đại trượng phu, không thể tùy tiện khóc a~ Như vậy sẽ bị người ta chê cười, không khóc nữa, nói cho cô cô biết con tên gì nào?? ”

“ Nam Cung Lãnh Thiên ” tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn Nhã Tình, trong đôi mắt ánh lên một cái gì đó, nhưng ngay lập tức biến mất.

“ Nga~ Tên hay nha~ Thế cho cô cô biết tại sao con lại khóc nào?? ” Nhã Tình ngữ khí ôn nhu, tươi cười hỏi. (TN: câu này quen quen, bộ tỷ tính làm ‘ông bụt’ hả -.-, : bụt cũng được a, tỷ có thể thực hiện ước nguyện của ca ấy mà, *cười gian trá* >.)

“ Từ trước đến nay, mọi người nhìn thấy con đều bảo con là yêu nghiệt. Vì chỉ có yêu nghiệt mới có đôi mắt huyết đồng này. Không một ai thương yêu con, không một ai đối xử tốt với con, càng không một ai quan tâm, nói chuyện dịu dàng với con như vậy. Đây là…..là…..lần đầu tiên….. ” Lãnh Thiên càng nói càng nức nở.

“ Ngoan a~ Vậy phụ thân và mẫu thân con đâu?? Tại sao họ lại để người khác ức hiếp con như vậy?? ”

“ Họ còn mong con chết sớm thì có, làm gì có chuyện che chở con. ” Lãnh Thiên trong giọng nói không giấu nổi hàn ý, cùng thù hận.

Một tiểu hài tử mà lại có hận ý mãnh liệt như vậy, huống hồ còn là phụ mẫu của mình. Không nói cũng biết trước kia nó đã từng chịu bao nhiêu uất ức, thật khiến cho người ta đau lòng.

“ Thế bây giờ con định đi đâu?? Làm gì?? ”

“ Con không biết. Con bị đại ca ức hiếp, chịu không nổi nên bỏ nhà đi. Bây giờ con cũng không biết đi đâu cả. ”

“ Thế thì con cứ ở đây với ta đi. Dù sao ta cũng chỉ có một mình, chúng ta cùng nhau bầu bạn. Thế nào?? Được không?? ”

“ Cô Cô!!! Người thật sự chịu thu nhận con sao?? Người không ghét bỏ con sao?? ”

“ Khờ quá, ghét bỏ gì chứ. Nếu con còn ngại về đôi mắt huyết đồng của mình thì cô cô cho con biết, ánh mắt của con không xấu chút nào, mà còn rất đẹp. Nó giống như hai viên đá quý tỏa sáng dưới ánh mặt trời vậy. Thật sự rất đẹp!!! ” Nhã Tình giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng chân thành, khiến cho Lãnh Thiên thật sự cảm động.

“ Nhưng mà…..nhưng mà con còn có….. ”

“ Ta biết con nói vết bớt trên người con chứ gì?? Ta thấy rồi, có phải con ngại nó không?? ”

“ Người thấy rồi?? Thấy khi nào?? ”

“ Lúc con bất tỉnh, ta thấy quần áo của con bị rách nên đã giúp con tắm rửa, thay y phục, cho nên ta mới nhìn thấy. ”

“ Người…người……. ” nghĩ đến việc mình bị một nữ nhân xem hết toàn bộ cơ thể, Lãnh Thiên toàn thân đều đỏ bừng vì ngượng ngùng.

“ Khờ quá, ngại cái gì?? Con là tiểu hài tử thôi mà, không việc gì phải ngại. Còn nữa, ta nói cho con biết, vết bớt trên người con không phải cái gì kỳ dị cả, mà là ấn ký của Kỳ Lân tộc, còn về việc tại sao nó lại có trên người con thì ta không rõ. Nói tóm lại, con không cần lo ngại gì nữa cả. Thế con có đồng ý ở lại với đây với ta không??? Ta nói trước, ở đây không có sơn hào hải vị, toàn là thức ăn đạm bạc, cũng không có cái gì vui, có thể nói là rất nhàm chán, nếu con không sợ thì có thể ở lại. ”

“ Con đồng ý, đương nhiên đồng ý. Huống hồ ra ngoài mọi người nhìn thấy con đều ghét bỏ con, chi bằng ở đây sống tiếp quãng đời còn lại. Ít ra có cô cô yêu thương con, như vậy tốt hơn. Không phải sao?? ” Lãnh Thiên cười tươi, hai má phụng phịu, trông rất đáng yêu.

“ Tiểu tử này!! Được rồi, đến, con chắc cũng đói rồi, mau đến ăn thử xem, cô cô nấu có ngon không?? ”

“ Ân ”

Hai con người đến từ hai thế giới khác nhau đã không còn cô đơn nữa. Trước đây, có lẽ cả hai đều đơn độc. Nhưng kể từ bây giờ, họ đã có chỗ để nương tựa lẫn nhau. Chỉ là, không ai biết cuộc trò chuyện ngày hôm nay sẽ thay đổi hết tất cả cuộc đời sau này của họ.

0
Trước em với gấu nhà em ở 1 cái nhà ở trong ngõ 252 Tây Sơn (ngõ 3 Thái Hà) , ngay gần nhà có Lăng Hoàng Cao Khải. Đất khu này thấy bảo dữ thôi rồi ạ. Buổi tối đường trong ngõ cứ mập mờ, chỗ cái hồ bán nguyệt còn ko có đèn, mỗi lần về muộn mà ngang qua cái hồ đấy là em cứ vừa đi vừa túm đũng quần.Chuyện xảy ra hồi nhà em mới chuyển về, gấu em cũng thuộc dạng yếu bóng vía,...
Đọc tiếp

Trước em với gấu nhà em ở 1 cái nhà ở trong ngõ 252 Tây Sơn (ngõ 3 Thái Hà) , ngay gần nhà có Lăng Hoàng Cao Khải. Đất khu này thấy bảo dữ thôi rồi ạ. Buổi tối đường trong ngõ cứ mập mờ, chỗ cái hồ bán nguyệt còn ko có đèn, mỗi lần về muộn mà ngang qua cái hồ đấy là em cứ vừa đi vừa túm đũng quần.

Chuyện xảy ra hồi nhà em mới chuyển về, gấu em cũng thuộc dạng yếu bóng vía, hồi mới về thì ko sao, được vài tuần thì nhà em cứ bị bóng đè ngủ ko yên suốt. Em lúc đấy chỉ nghĩ là gấu nhà nó làm việc vất vả căng thẳng nên thế. Cho đến 1 đêm, em đang ngủ thì bỗng người đờ ra như bóng đè, mà sau em nghĩ lại thì cho rằng ko phải là bóng đè, vì em còn mở mắt dc cơ ạ. Lúc đấy em cứng hết người lại, ko làm gì dc, mở mắt ra nhìn về phía cửa phòng (ngoài cửa phòng có cầu thang, ban đêm em để đèn cầu thang cả đêm cho yên tâm) thì thấy có bóng dáng 1 người phụ nữ, tay cầm 1 con dao từ từ tiến lại phía giường của vợ chồng em, rồi người đó cầm dao đâm, nhưng là đâm gấu nhà em chứ ko phải em. Em lúc đấy dồn hết sức bình sinh, giơ tay lên đỡ cho nhà em (em nằm phía ngoài cửa phòng, nhà em nằm trong). Em cứ đỡ như thế khoảng 1-2 phút, rồi hình như em thiếp đi hay lịm đi ra sao em ko nhớ nổi

📷

Rồi cũng trong đêm ấy, em lại mơ 1 giấc mơ kỳ lạ thế này. Em mơ thấy em với vài thằng bạn học cấp 3 ngồi dưới tán cây, mấy thằng rủ nhau chơi Chùa Lúa (trò tung đồng xu, gọi là chùa lúa vì 1 mặt có hình chùa một cột, 1 mặt là bông lúa quốc huy). Rồi trong mơ cả lũ tìm nhưng ko có đồng xu nào cả, lúc đấy em bảo với chúng nó là em có 1 đồng 2 nghìn trong ví. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in trong mơ em mở cái ví của em như thế nào để lấy đồng 2 nghìn đấy (ví đấy nó có 1 lớp lật qua lật lại, với rất nhiều ngăn). Rồi cứ thế đến sáng em tỉnh dây, nghĩ lại về việc kỳ lạ của đêm qua, em với tay lấy cái ví, thử tìm ở cái ngăn mà lúc nãy trong mơ mình lấy đồng 2 nghin, thì đúng là có 1 đồng xu 2 nghìn ở đấy thật ạ. Mà em thề là trước đó em ko hề biêt trong ví em có tiền xu, lại ở trong cái ngăn ngóc ngách ấy

Sau đấy độ 1 năm, em gặp con bạn học, con này nó cũng được gọi là “có điện”. Trong 1 lần chè chén xong, nó ngồi thử vận dụng kỹ năng bí hiểm đấy cho bọn em. Nó phán đến thằng nào là thằng đấy sợ rúm ró vì đúng quá. Xong em bảo với nó việc em gặp ma, nó bảo tả cho nó cái bàn thờ, em vừa chỉ kể với nó dứt câu là bàn thờ dạng tủ, màu nâu. Thế nào nó đã nhìn thấy cả cái nhà em đang ở, tả lại dc cả nhà em từ tầng 1 lên tầng 4, sợ suýt ra hết quần luôn ạ. Rồi nó bảo nhà em nó chắc chắn là có 2 vong nữ, 1 già, 1 trẻ, và 1 vong khác nhưng ko nhìn rõ, có thể là vong trẻ em. Thế là sau đấy 1 thời gian em chuyển nhà luôn

0
Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung...
Đọc tiếp

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.
Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.
Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy. Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9 , trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất ( Đi bắt cá , ai ở trung thì biết ). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thương hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy th cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bổng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.
Ông hỏi : Trời mưa đi mô đó .
Người đàn ông : Đi chăn vịt mà mưa to quá, mi rảnh thì xắn dùm tao cái quần cái nó vướng quá
Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.
Và theo kinh nghiệm cửa ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao h ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
P/S : Mình còn nhiều chuyện nữa nhưng để bữa sau minh ranh thì viết.
Chuyện Thứ 2 Căn Nhà Đất – Tác Giả Henry
Câu chuyện xãy ra đã gần 20 năm rùi. Lúc này, là mẹ chưa sinh em đâu. Nhà em hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rùng rợn trong căn nhà đất bắt đầu.
Cha em là 1 người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rùi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.
Ba em kể:
– Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rỏ ràng có người leo lên người ông rùi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là ma đè rùi. Ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung 1 hồi, chắc con ma nó đè không nỗi nữa hay sao á , nên nó buông cho em ra . Cha em tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết. Nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba em còn in rõ bàn tay của ai đó đăng siếc bắp ta ba em. Rùi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó. Cũng là khi ngủ, thì mẹ em nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn nhưng có gì rung vậy. Mẹ em lúc này suy nghỉ lúc này chắc là chuột gì á. Lúc này mẹ em xuống bếp thì tiếng xoang, chém dừng lại.Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ em lúc này về giường ngủ. 1 lát sau, lúc này mẹ em tỉnh dậy vì không phải âm thanh xoang, chảo nửa mà là tiếng em đanh cười giỡn trong nhà. Khi tỉnh dậy bà như chết điến. Gần giường là người phụ nửa ẫm đứa con đứng trên không, mặt trằng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Lúc này cha mình nghe tiếng mẹ la thì tỉnh dậy. Cha mình hỏi sao vậy thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe rùi trấn an mẹ mình.
Nhưng sao này mẹ mình đẻ ra mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưmg mà không gặp ma nửa. Khi cha mình hỏi bà mình thì bà mình kể. Hùi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết.^^ đến lúc này cha mình nỗi da gà.

0