K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 9 2016

      Ngày đầu tiên đi học của tôi bao giờ cũng đẹp nhất. Những kỉ niệm đẹp nhất với tôi hình ảnh cô bé mặc áo sơ mi trắng với chân váy kẻ dọc nâu. Lúc đo khi tôi bước chân đến trường, tôi vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh, nó thực sự rất là đẹp. Khung cảnh tự nhiên đã tô thêm phần nào đó cho ngôi trường.Tiếng đàn vi - ô - lông nhẹ nhành rất dễ nghe. Ngày đầu tiên tới trường được chào đón như một vị khách đến thăm trường. Tôi thích lắm chính vì vậy đó là kỉ niệm đẹp nhất khiến tôi không thể quên.

Các từ mượn là những từ tớ gạch chân và viết in nghiêng. Chúc bạn học tốt! hihi

9 tháng 9 2016

bạn cần viết kết đoạn hay hơn nha ,viết thế cũng được , mình duyệt ,mình sẽ cho bạn 3 tích 

3 tháng 8 2021

Tham khảo

Năm nay tôi đã là một học sinh lớp 7, cô học sinh ngày càng trưởng thành so với 7 năm về trước. Dù đã tham dự nhiều buổi khai trường khác nhau nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp 1 chính là kỉ niệm sâu đậm nhất trong cuộc đời học sinh. Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm đó, khi vừa bước vào trường, trong mắt tôi lúc này mọi thứ thật là đẹp và lộng lẫy. Bao nhiêu là cờ, là hoa và bao nhiêu là thầy cô với bạn bè, thật là đông vui nhộn nhịp như một ngày hội vậy! Tôi tiến đến hàng ghế lớp mình cùng với bao bạn bè mới với một niềm vui khôn xiết lẫn một chút rụt rè. Điều mà tôi nhớ nhất mà đến tận ngày hôm nay mỗi khi tôi nhớ lại tôi không khỏi ngượng ngùng bật cười đó chính là ngày đầu tiên đi học, tôi ngồi nhầm lớp. Chuyện là sau khi buổi lễ kết thúc, học sinh các lớp theo thứ tự sẽ nối đuôi nhau trở về lớp để nghe cô dặn dò. Vậy mà do mải ngây ngô, tôi đã nối vào hàng của một lớp khác. Vào đến lớp, tôi vẫn không nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Phải mãi cho đến khi cô giáo bước vào điểm danh xếp chỗ, tôi lúng túng khi không nghe thấy tên cô gọi. Lúc đó tôi chỉ sợ tên tôi không có trong danh sách nghĩa là tôi không được đi học. Cuối cùng khi thấy còn một mình tôi đứng loay hoay, cô giáo đã vội tiến đến hỏi tôi, xoa đầu trấn an tôi và dắt tôi về lớp. Bàn tay cô an ủi tôi khi đó thật dịu dàng, ấm áp. Ngày đầu tiên đi học của tôi đáng nhớ vậy đó, dù đã trải qua bao năm nhưng những kỉ niệm ấy vẫn chẳng thể phai nhòa trong lòng tôi.

BPTT : so sánh : Bao nhiêu là cờ, là hoa và bao nhiêu là thầy cô với bạn bè, thật là đông vui nhộn nhịp như một ngày hội vậy! 

3 tháng 8 2021

1

3 tháng 1 2022

Văn lớp 6 mà cậu? 

3 tháng 1 2022

Bài này mình đã chọn lọc, nó khá ngắn và khá phù hợp

Tham khảo:

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gì. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói rằng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.

Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.

Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.

Đã 3 năm kể từ ngày ông tôi mất, cây đào đó vẫn đk cả gia đình tôi trồng và chăm sóc cẩn thận. Nhớ lúc đó, khi xuân về, gió thổi từng cơn rét buốt vậy mà vẫn thấy ông tôi lom khom bước ra vườn chăm bẵm cây đào nhỏ này ở góc vườn. Ông nói : "Đây là cây đào mà ông và bà kỉ niệm dịp Xuân 2008, giờ bà cháu đi xa ông rồi, ông nhớ bà cháu lắm nên chỉ bk lấy cây đào này làm nhug nhớ. Nếu sau này lỡ ông có quy tiên về chầu trời thì các cháu nhớ phải chăm sóc nó cẩn thận nhé, nó quý lắm đấy! " Nghe ông nói mà tôi rưng rưng nước mắt... Ông tôi yêu bà tôi nhiều lắm, mặc dù trước giờ ông ghét hoa nhưng từ khi về sống chung vs bà tôi, bà tôi đã làm ông thay đổi hoàn toàn. Ông tôi chăm nom cây cẩn thận để mùa Xuân nào nó cx nở rộ y như tình cảm cao quý, thiêng liêng của ông dành cho bà tôi vậy. Nhưng giờ đây... khi ông đã rời xa tôi mãi mãi, trog tôi vẫn còn như đọng lại những lời dạy bảo của ông. Cây đào vẫn còn đó, như 1 điểm tựa, ấu thơ vẫn còn mãi và cây đào sẽ mãi là 1 kỷ niệm đẹp của tôi với ông...

11 tháng 2 2019

1 câu thôi

TỰ MÀ LÀM ĐI

8 tháng 3 2016

sao lm đc trong 1 đoạn văn ngắn thế đc

9 tháng 3 2016

Đoạn trích trên đây tiêu biểu cho nghệ thuật miêu tả loài vật của nhà văn Tô Hoài. Bằng bút pháp nhân hóa đặc sắc, tác giả đã tạo cho nhân vật Dế Mèn một linh hồn và một tính cách vừa rất riêng vừa rất chung. Dế Mèn đã trở thành nhân vật mang đầy đủ những nét đáng yêu và cả những tật xấu thường có của tuổi mới lớn. Đọc truyện, em tìm thấy ở Dế Mèn hình bóng của chính mình và càng suy ngẫm, càng thấm thía những bài học quý giá mà nhà văn Tô Hoài đã khéo léo lồng vào trong đó.

20 tháng 7 2016

Mùa hè là mùa của những chú ve kêu râm ran,là mùa học sinh được nghỉ hè ,là mùa của hoa phượng đỏ và còn là mùa của những chuyến du lịch.Các bạn thường đi biển,công viên hoặc vào vườn thú nhưng đối với mình,thì chuyến du lịch của mình là về quê thăm ông bà nội.

Sáng đó mình phải dậy từ sớm cho kịp giờ tàu điện.Chả mấy chốc là đến láng quê-nới thanh bình,không có âm thanh rộn ràng như ở thành phố.Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá,nhín ra là cánh đồng lúc bao la,bát ngát mang màu xanh của má lạ non.Xa xa,những chú trâu thung thăng gặp cỏ.Mình reo lên:''Ông bà ơi!''

Nhà ông bà nằm trên một con hẻm nhỏ,ô tô không vào được.Đến nơi ông ôm mình vào lòng và hỏi thăm sức khỏe cũng như là việc học tập sinh hoạt của mình vậy.Nhà ông đơn sơ lắm nhưng mình thấy không có gì là đơn sơ cả-nơi chứa cả tình yêu thương của ông bà dành cho con cháu.Sau đó ông rủ mình đi dạo và hai ông chú vừa đi vừa tò chuyện vui vẻ.Tối đó,bà và mẹ làm các món'cây nhà lá vườn' cho cả nhà thưởng thức tài nấy ăn.Bữa cơn cũng ko sang trọng gì nhưng mình ăn thấy rất ngon miệng.Thời gian nghỉ đã khép lại cũng là luc mình phải về chuẩn bị cho một năm học mới.Tạm biệt nơi chốn quê này!Các bạn không nghĩ đó là một kỉ niệm phải ko?nhưng đối với mk nó là một kỉ niệm đáng nhơ

                                 Ủng hộ mình nhaok