K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 1 2019
Mẹ là con gái làng hoa Đằng Hải ở ngoại thành Hải Phòng. Sau khi nhờ các bác,chúở đơn vị bộ đội xin được tiền trợ cấp cho hai con nhỏ, mẹ được Công ti Công viêncho nghỉ chế độ với số tiền 24 triệu đồng. Với cái vốn bé nhỏ ấy, mẹ cải tạo lại ngôi vườnđể trồng rau, trồng hao và đào một cái ao 36 mét vuông nuôi cá.Năm20tuổi,mẹchỉcótrìnhđộTrungcấpnôngnghiệp,sauđóhọcĐạihọcTạichức,28tuổimẹđãcóbằngkĩsưtrồngtrọt,đượccửlàmtổtrưởngtổkĩthuậtvườnhoa–câycảnhcủaCôngtiCôngviên.MẹđãtừngđượccơquancửvàoĐàLạtsáulầnđểhọctậpkĩthuậtvềrauvàhoagiốngmới.Cáivốnkĩthuậtấythậtquýđốivớimẹsaunày.Mẹlàmộtphụnữrấttáobạovàđảmđang.Mẹnghĩ:muốnlàmvườnthìphảicóvốn.MẹbànvớichịLý(nămđóchịLýhọclớp9)đemthếchấpngôivườnchongânhànglấy50triệuđồng.Mẹmuamáybơm,muagiốnghoa,giốngraumới.Mẹthuêngườilàmgiànchenắng,mưachohoa,chorau.Mẹnói:“Nhờtrời,năm2001,mẹthắnglớnmộtvụhaovàvụrau”.Hoatulíp,hoacẩmchướng,hoabắpcải,hoalan...mẹbánđượchàngvạnbôngchocácquầyhoatrongthànhphố.Cảibắpvàsúplơtrongvườnmẹđượcnhiềuchịembuônraumuahẳntừngluốngdài.Sauvụhoa,vụrauthiênniênkỉấy,mẹthuđượcmộtkhoảntiềnkhakhá.ChịLýtrởthànhnhânviênkếtoáncủamẹ.SaukhitrảnợNgânhàng,mẹcònlạigần40triệuđồnglàmvốn.Khuvườncủabamẹconbốnmùaxanhngắtvàrựcrỡcácloạirau,loạihoathơm,hoaquý.Bắpcải,súplơ,suhào...vụađôngcuộnto,xanhngănngắt.Đẹpnhấtlànhữngluốnghoatu-lípvàngóng,nhữngluốnghoalanđỏrực,xanhlơ,xanhbiếc,tímhồng,tímbiếc...Mỗiloàihoacótiếngnóiriêng,cógiátrịkinhtếriêng,nhưmẹthườngnói.Mẹthứckhuyadậysớm,nhấtlànhữngthángngàynắnghạ,nhữnglúcmưato,giólớn.Mùathuhoạchrau,mùahoarộ,suốtngàymẹởngoàivườn.Nhiềuđêmkhuya,mẹcònđiđilạilạikhắpcácluốnghoa.Nămnay,chịLýđãlênlớp12,emđãtrởthànhcôhọctrònhỏlớp5tiểuhọc.Sautámnămgóachồng,tócmẹđãcóvàisợibạc.Gươngmặtđônhậucủamẹđãcónhiều

nếpnhăn,nhưngmẹđãcườicùngmùarau,mùahoatươitốt.Cảhaichịemnămnàocũngđạthọcsinhtiêntiến.Mẹnói:“Sangnăm,côLýthiđỗĐạihọcNôngnghiệp,côNhànbébỏngcủamẹlênhọclớp6thìmẹcontasẽsửalạingôinhà...”.Mẹtầnngầnnhìnảnhbố,cầmtờgiấykhencủahaicon,nướcmắtmẹlăndàitrêngòmá.Nhữnglúcấy,cảhaichịemđềumuốntrởthànhhọcsinhgiỏiđểlàmchomẹvui.Mỗichiềuđihọcvề,từxanhìnthấybóngmẹđilạigiữanhữngluốngrauxanh,giữanhữngluốnghoatỏahươngkhoesắc,emvôcùngthươngmẹ.Emvừachạyvừagọirốirít:“Mẹơi!Mẹơi!...”
15 tháng 1 2019

Mẹ là con gái làng hoa Đằng Hải ở ngoại thành Hải Phòng. Sau khi nhờ các bác, chú ở đơn vị bộ đội xin được tiền trợ cấp cho hai con nhỏ, mẹ được Công ti Công viên cho nghỉ chế độ với số tiền 24 triệu đồng. Với cái vốn bé nhỏ ấy, mẹ cải tạo lại ngôi vườn để trồng rau, trồng hao và đào một cái ao 36 mét vuông nuôi cá.

Năm 20 tuổi, mẹ chỉ có trình độ Trung cấp nông nghiệp, sau đó học Đại học Tại chức ,28 tuổi mẹ đã có bằng kĩ sư trồng trọt, được cử làm tổ trưởng tổ kĩ thuật vườn hoa – cây cảnh của Công ti Công viên. Mẹ đã từng được cơ quan cử vào Đà Lạt sáu lần để học tập kĩ thuật về rau và hoa giống mới. Cái vốn kĩ thuật ấy thật quý đối với mẹ sau này.

Mẹ là một phụ nữ rất táo bạo và đảm đang. Mẹ nghĩ : muốn làm vườn thì phải có vốn. Mẹ bàn với chị Lý ( năm đó chị Lý học lớp 9) đem thế chấp ngôi vườn cho ngân hàng lấy 50 triệu đồng. Mẹ mua máy bơm , mua giống hoa, giống rau mới. Mẹ thuê người làm giàn che nắng , mưa cho hoa, cho rau. Mẹ nói : “ Nhờ trời, năm 2001, mẹ thắng lớn một vụ hao và vụ rau”. Hoa tu líp , hoa cẩm chướng, hoa bắp cải, hoa lan...mẹ bán được hàng vạn bông cho các quầy hoa trong thành phố. Cải bắp và súp lơ trong vườn mẹ được nhiều chị em buôn rau mua hẳn từng luống dài. Sau vụ hoa, vụ rau thiên niên kỉ ấy, mẹ thu được một khoản tiền kha khá. Chị Lý trở thành nhân viên kế toán của mẹ. Sau khi trả nợ Ngân hàng , mẹ còn lại gần 40 triệu đồng làm vốn.

Khu vườn của ba mẹ con bốn mùa xanh ngắt và rực rỡ các loại rau, loại hoa thơm, hoa quý. Bắp cải, súp lơ, su hào...vụ đông cuộn to, xanh ngăn ngắt. Đẹp nhất là những luống hoa tu-líp vàng óng, những luống hoa lan đỏ rực, xanh lơ, xanh biếc, tím hồng , tím biếc...Mỗi loài hoa có tiếng nói riêng , có giá trị kinh tế riêng, như mẹ thường nói.

Mẹ thức khuya dậy sớm, nhất là những tháng ngày nắng hạ, những lúc mưa to , gió lớn. Mùa thu hoạch rau, mùa hoa rộ, suốt ngày mẹ ở ngoài vườn. Nhiều đêm khuya , mẹ còn đi đi lại lại khắp các luống hoa.

Năm nay, chị Lý đã lên lớp 12, em đã trở thành cô học trò nhỏ lớp 5 tiểu học. Sau tám năm góa chồng, tóc mẹ đã có vài sợi bạc. Gương mặt đôn hậu của mẹ đã có nhiều nếp nhăn, nhưng mẹ đã cười cùng mùa rau, mùa hoa tươi tốt. Cả hai chị em năm nào cũng đạt học sinh tiên tiến. Mẹ nói : “Sang năm , cô Lý thi đỗ Đại học Nông nghiệp, cô Nhàn bé bỏng của mẹ lên học lớp 6 thì mẹ con ta sẽ sửa lại ngôi nhà...”. Mẹ tần ngần nhìn ảnh bố, cầm tờ giấy khen của hai con, nước mắt mẹ lăn dài trên gò má. Những lúc ấy, cả hai chị em đều muốn trở thành học sinh giỏi để làm cho mẹ vui.

Mỗi chiều đi học về, từ xa nhìn thấy bóng mẹ đi lại giữa những luống rau xanh, giữa những luống hoa tỏa hương khoe sắc, em vô cùng thương mẹ. Em vừa chạy vừa gọi rối rít: “ Mẹ ơi! Mẹ ơi!...”

19 tháng 3 2018

Help me now!!!!

20 tháng 3 2018

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.
Đây là những câu thơ câu hát, mà ai ai cũng khắc ghi trong lòng. Tình cảm của mẹ vô bờ bến. Lòng mẹ mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Mẹ là người luôn lo lắng, yêu thương, chăm sóc và luôn dành cho em nhiều tình cảm nhất. Kỷ niệm về mẹ sẽ còn mãi trong em và trong mỗi chúng ta không bao giờ phai nhạt.
Một người phụ nữ đã bước qua tuổi 40 mà người vẫn còn thong thả, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Da mẹ trắng và rất mịn màng. Dù đã lớn nhưng thói quen vuốt lên má mẹ ngày nào vẫn tạo cảm giác thích thú vô cùng. Mẹ rất am hiểu về nghệ thuật nên những bộ đồ mẹ mặc luôn tạo phong cách riêng đầy cá tính. Trên gương mặt mẹ, các nét hòa hợp với nhau tạo nên vẻ đẹp giản dị. Đặc biệt là nụ cười rạng rở, tươi tắn luôn nở trên môi, để lại cho mọi người một ấn tượng khó quên. Mái tóc mẹ điểm vài lốm đốm hoa râm nhưng vẫn mượt mà. Đôi mắt mẹ sáng long lanh, dưới cặp chân mày đen rậm, mỗi khi nhìn em với ánh mắt trìu mến và gần gũi.Mẹ có đôi môi mỏng đỏ nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho gương mặt càng thêm xinh. Mỗi khi mẹ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, tươi như những đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm và ấm áp. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, đã vất vả nuôi em khôn lớn từng ngày. Mẹ vừa dịu dàng vừa đảm đang. Mẹ vừa đi làm vừa lo cho gia đình, tuy cực nhọc cả ngày nhưng mẹ không hề than phiền. Đi làm về mẹ vào bếp nấu cơm cho cả gia đình.Tối đến mẹ còn dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông giá lạnh, mẹ thức giấc đắp chăn lại cho em. Khi em ốm đau mẹ thức suốt đêm chăm sóc. Phương châm sống của mẹ là luôn vui vẻ hòa đồng và giúp đỡ mọi người. Còn kỷ niệm về mẹ ư? Nó như một cái kho đầy ấp không biết tự bao giờ. Em nhớ nhất là ngày đầu tiên mẹ đưa em đi học. Khi đến cổng trường, em vừa sợ cũng có chút nũng nịu nhất định không vào trường. Nhưng rồi em nhanh chóng bị thuyết phục bằng những lời nói ngọt ngào, bằng nụ cười và ánh mắt của mẹ. Em ngoan ngoãn cầm tay cô giáo bước vào lớp.
Trong trái tim em mẹ là người tuyệt vời nhất. Lòng mẹ là thiên đàng hạnh phúc thăm thẳm ngút ngàn.Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời. Con yêu mẹ với tất cả tấm lòng, không một từ nào có thể tả hết, không gì có thể so sánh được. Hạnh phúc của con là được làm con của mẹ. Dù con có lớn khôn đến đâu, con vẫn là con của mẹ.

16 tháng 5 2020

Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, suốt đời vỗ mãi vào lòng con, dành cho con những gì đẹp đẽ, chân quý nhất từ tấm lòng. Mỗi khi ta ốm đau hay khỏe mạnh, mẹ lúc nào cũng lo lắng, quan tâm giành cho ta tất cả yêu thương từ tận đáy lòng bao la ấy. Và với em, hình ảnh mẹ khi chăm sóc em bị ốm đã để lại những dấu ấn khó phai.

Mẹ em có dáng người dong dỏng, thanh thoát. Khuôn mặt mẹ hiền từ, phúc hậu với nụ cười rạng rỡ. Nắng mưa, sóng gió cuộc đời mẹ kinh qua đã in dấu vào làn da nâu rám nắng rất chân quê, mộc mạc của người.

Có những lúc em cảm thấy mình thật ngốc vì dù mẹ có mắng mỏ hay trách móc em thì suy cho cùng cũng là để em nên người chứ đâu có phải vì ghét bỏ gì em. Có ai lại ghét bỏ đứa con mình dứt ruột chín tháng mười ngày sinh ra cơ chứ. Ấy vậy mà, thỉnh thoảng em vẫn cáu gắt, hờn dỗi và cãi lại mẹ. Rồi cho đến một ngày, khi em bị ốm nhìn thấy mẹ chăm sóc em mệt mỏi, vất vả như thế em mới càng thấm thía hơn về giá trị của tình mẫu tử.

Hôm đấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, mẹ dặn em rõ ràng là phải mang áo mưa đi cẩn thận vậy mà em mải chơi quên lời mẹ dặn. Kết quả là hôm ấy em bị dính mưa và đêm đến sốt cao. Nằm trên giường, em miên man chìm vào giấc ngủ say, đầu óc quay cuồng trống rỗng. Thỉnh thoảng em cảm nhận có bàn tay rất ấm của ai đó vuốt nhẹ mái tóc và khuôn mặt của mình. Hơi ấm ấy rất quen thuộc thân thương và chắc chắn đó chính là mẹ, cảm nhận của ta về tình mẫu tử không bao giờ là sai cả. Ánh đèn mờ mờ trong đêm, em lim dim mắt thấy thấp thoáng bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, thi thoảng lại sấp khăn lau trán cho em. Một hồi sau mẹ bón từng thìa cháo nhỏ cho em ăn. Ánh mắt mẹ nhuốm đầy ưu tư lo lắng. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kì diệu và tình yêu thương của mẹ em đã đỡ sốt hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm gục bên cạnh giường, tay vẫn nắm lấy bàn tay non nớt của em. Đôi mắt mẹ thâm quầng, có lẽ vì do đêm qua thức khuya chăm sóc em nên không ngủ được. Mái tóc dài mượt mọi khi thay vào đó rối bời vì lăn lộn chạy qua chạy lại săn sóc cho em nên cũng chẳng có thời gian để chỉnh chu. Tự nhiên, lòng em dấy lên một cảm xúc bồi hồi khó tả, trong miên man xa xăm, vọng về trong em là những lần em nói hỗn với mẹ, những lời lẽ khó nghe mẹ nhường nhịn em, em bỗng thấy mình thật là một đứa trẻ hư. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, vội vàng ôm em vào lòng, hỏi han xem em đỡ chưa, ánh mắt đầy lo lắng đợi chờ. em bật khóc nức nở, ôm mẹ và ngập ngừng vài tiếng lí nhí không thành lời. Mẹ xoa đầu em mỉm cười đầy trìu mến.

Mẹ là vầng trăng, làm dịu mát tâm hồn thơ ngây trong trẻo của em, mẹ cũng là ánh mặt trời tỏa nắng tâm hồn em. Mẹ là tất cả những gì thiêng liêng, cao quý nhất. Cảm giác mỗi khi bị ốm được bàn tay mẹ chăm sóc như có liều thuốc tiên khỏi bệnh rất nhanh. Phải chăng đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử.

15 tháng 4 2018
Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng cảm. Nhưng người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm. Trong trí tưởng tượng của tôi, ông tiên chắc cũng chẳng khác gì ông nội là mấy. Ông cũng có mái tóc trắng, búi củ tôi như các cụ ngày xưa. Ông có đôi mắt to, tròn nhìn hết cả thế gian xem ai khó khăn, đau khổ thì giúp đỡ. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông. Ông tôi ngày xưa có chùm râu dài đến rốn, bạc trắng nên tôi nghĩ bụt cũng vậy thôi. Da dẻ bụt hồng hào, trắng trẻo vì ăn nhiều đào tiên trên thiên đình. Ông tiên hay đi giúp đỡ người khác. Mỗi lần ông xuất hiện là lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra mà chúng tôi thường gọi là "cân đẩu vân" của ông. Xung quanh ông tiên, những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian. Ông thường mặc bộ quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và gần gũi như ông mình. Giọng nói của ông ấm áp và ôn tổn xoa dịu hết mọi nỗi đau. Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. "Ông tiên tốt bụng", "cụ già mang đến nhiều điều ước" là những cái tên mà tôi đặt cho ông. Ông tiên giúp đỡ chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến đống xương cá ở bốn chân giường thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng” ông tiên đã chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia… Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ phải chịu hình phạt thích đáng. ong-tien Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy. Đã mấy nghìn năm nay, ông đi đủ mọi miền, giúp đỡ bao người. Từ hồi còn nằm nôi, tôi đã được các bà các mẹ kể về ông tiên. Đến trong mơ, tôi cũng nhìn thấy những việc mà ông đã làm để giúp đỡ bà con nghèo, người gặp hoạn nạn. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Đôi lúc tôi còn lười biếng và cãi lại mẹ nhưng tôi sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn để một lần được nhìn thấy ông tiên – cụ già tốt bụng và nhân hậu của tôi.
15 tháng 4 2018

Trong truyện cổ tích dân gian Việt Nam thường hay có sự xuất hiện của những nhân vật được gọi là ông Tiên (Phật, Bụt). Đó là những nhân vật đại diện cho công bằng trong xã hội. Ông Tiên thường là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa.

Theo trí tưởng tượng của em, Tiên ông là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da dẻ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai. Trang phục ông mặc thường mang màu trắng. Chiếc áo tay dài, đôi hài,... tất cả đều trắng tinh một màu. ông thường cầm trên tay một chiếc gậy đầu rồng hoặc đơn giản chỉ là thanh trúc vàng óng ả. Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và những làn ánh sáng lấp lánh. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khôn khổ trong bước đường cùng.

Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông. Tiên ông chính là nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội cũ. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc.

Tiên ông không chỉ là nhân vật cứa giúp người nghèo mà còn là nhân vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ đoạn ông thường thẳng tay trừng trị:

“ Tưởng rằng hóa đẹp như tiên

 Ngờ đâu bỗng nổi ngứa điên, gãi hoài.

Khắp mình lủng lá mọc dùi,

Thành tiên chẳng thấy, hoá loài đông sơn

Còn đối với những người hiên lành, tốt bụng thì lại được đền đáp xứng đáng. Có thể là trở nên xinh đẹp, giàu có hay đạt được những ước muốn của mình.

" Ta là Phật Tổ Như Lai,

Trời sai xuống thử lòng người trần gian,

Ai hiền la sẽ ban ơn

Cho người tích đức tu nhân nức lòng"

Để thử lòng người trần gian, ông Tiên thường biến thành những hình dáng khác nhau. Có khi là trong hình dáng một ông lão ăn mày rách rưới, xác xơ; người cùng đường lỡ bước hay nguời mẹ bồng con đang trong cơn hoạn nạn bơ vơ xin nương nhờ.

“Một ông cụ già nua tuổi tác,

  Râu rườm rà, tóc bạc phất phơ

Nói rằng: nhỡ bước sa cơ,

              Xin ăn một bữa, ngủ nhờ một đêm... "

Hay

"Hoá ra người mẹ tay bồng con thơ.

Gặp cơn hoạn nạn bơ vơ,

Đến xin làm giúp ăn nhờ nương thân ”

(Người hoá khi)

Ông Tiên trong truyện cổ tích Việt Nam luôn luôn đại diện cho lẽ phải, cho những con người yếu đuối trong xã hội. Chính bởi vậy mà hàng ngàn năm nay trẻ em vẫn mong ước một lần được gặp ông Tiên, được ông Tiên ban cho phép màu. Và em cũng rất mong như thế.


 

bạn có thể nói rõ hơn không viết văn hay viết tục ngữ

17 tháng 10 2018

Câu 1 : Bạn thân là người bạn tốt nhất trên đời.

Câu 2 : Nếu có chuyện gì buồn thì hãy tâm sự với bạn thân của bạn, bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Câu 3 : Hãy luôn luôn tin tưởng người bạn thân của mình

6 tháng 4 2021

Mai bạn nhé.( Ko chép mạng đánh chừng nào mới xong đây)

6 tháng 4 2021

cuộc đời như những nốt nhạc, lúc trầm, lúc bổng, lúc vui, lúc buồn. người luôn được em yêu mến, kính trọng, người luôn ở bên em những lúc vui buồn là bà em.

bà em đã ngoài 80 tuổi.sức nặng thời gian thể hiện nhiều nhất trên đôi lưng bà, nó cong hình cánh cung. bà có mái tóc dài và mượt. từ hồi còn lớp mẫu giáo, em đã ao ước lớn lên có một mái tóc như bà. mỗi lần gội đầu bà toàn phải đứng lên ghế mới gội được. khi mái tóc bà thả ra, trông rất hiền hậu và dịu dàng. lúc bà búi lên thì mang đậm chất Việt. đôi mặt của bà bây giờ không còn minh mẫn như trước nữa. mỗi lần đọc báo bà đều phải đeo kính. em thích nhất là những lúc bà cười. vì khi bà cười , chán bà lại hiện ra chiếc cầu vồng tí hon vô cùng đáng yêu.bà em hiền lắm! mỗi lần vào mùa quả chín, bà đều phần em những quả thơm ngon nhất. mỗi tối, bà đều kể cho em nghe những câu chuyện hay. từ lúc đi học mẫu giáo, em như cảm thấy bà là kho tàng cổ tích của em. mỗi lúc rảnh, bà thường dạy em nấu cơm, làm thức ăn. thời gian thắm thoắt thoi đưa, bà em ngày càng lú lẫn nhưng em vẫn rất yêu quý bà em

em rất yêu quý bà! bà là tấm gương sáng cho em noi theo và học hỏi.

bà ơi bà cháu yêu bà lắm 

tóc bà trắng màu trắng như mây

.

.

.

15 tháng 5 2018

Hồi còn nhỏ bà thường hay dạy em phải thương yêu mẹ vì mẹ là người hi sinh vì em nhiều nhất. Lớn lên em mới hiểu người mà em yêu thương nhất cũng chính là mẹ.Em thuộc rất nhiều bài hát và bài thơ ca ngợi mẹ nhưng có lẽ không thể nói hết những tình cảm mà mẹ dành cho em. Ngày trước khi mẹ là một cô giáo trẻ trung và xinh đẹp. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng lại sở hữu dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh và dáng đi nhẹ nhàng. Mái tóc mẹ dài mượt mà như những cô tiên trong truyện cổ. Em cứ ngắm mãi ảnh cưới của mẹ với cha ngày trước. Mẹ cười xinh xắn khoe chiếc cằm chẻ duyên dáng và đôi đồng điếu. Ba nói với em ngày trước cũng vì đôi đồng điếu này mà ba có có cảm tình với mẹ ngay cái nhìn đầu tiên. Thế mà cô tiên trẻ trung của em lại trở thành một người mẹ giản di, bình thường. Ngày sinh em ra mẹ phải nghỉ việc đi dạy, công việc mẹ rất yêu thích để chăm sóc em. Em hay ốm nên không thể nhờ ai chăm hộ. Ba đi làm cả tuần mới về, mẹ gồng gánh mọi chuyện. Thế nên chỉ vài năm mẹ đã già đi rất nhiều. Bây giờ nhìn mái tóc ngắn ngang vai em thấy thương mẹ vô cùng. Trán mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, đôi mắt quầng đen vì nhiều đêm thức trắng. Gương mắt trắng trẻo ngày xưa giờ trở nên xanh xao và có nhiều vết nám. Mẹ không có thời gian để chăm sóc cho bản thân vì phải chăm lo cho hai con và cả gia đình. Duy chỉ có nụ cười tươi là không thay đổi. Mẹ vẫn giữ tính lạc quan nên mọi người rất thích bên cạnh mẹ. Dù có khó khăn mẹ vẫn cười và động viên mọi người cố gắng.Mẹ là người phụ nữ gia đình và làm nội trợ nhưng em luôn tự hào về mẹ. Ai quan tâm đến mẹ mình sẽ hiểu được người nội trợ rất quan trọng và không có công việc nào cao cả hơn thế. Nếu không nhờ bàn tay chăm sóc của mẹ, ông bà em đã không khỏe mạnh thế. Ba cũng không yên lòng để đi công tác. Hai chị em em không thể lớn khôn và đầy đủ. Mẹ không thích nói lời ngọt ngào nhưng lại sống rất tốt bụng. Mẹ sẵn sàng giúp đở người khác mà không cần họ trả ơn. Cạnh nhà em có một gia đình nghèo, hai cô chú ấy phải đi làm suốt ngày để nuôi con. Đứa bé chưa lên 1 tuổi đã phải xa mẹ. Mẹ em hiểu cô chú ấy không có nhiều tiền đểu gửi con nên nhận giữ và chăm sóc bé ấy mà không lấy bất cứ khoản tiền nào. Cô chú biết ơn mẹ và rất kính trọng mẹ.

Mẹ là món quà quý báu nhất mà cuộc sống này dành riêng cho em. Em không thể nói hết tình cảm và sự biết ơn em dành cho mẹ. Em chỉ biết hứa với bản thân là ngoan ngoãn, cố học để khiến mẹ mãi vui như bây giờ.

14 tháng 5 2018

kể về trường thì mình ko chép

có muốn nghe ko dài lắm đó

16 tháng 3 2021

Hôm nay, đã là ba mươi Tết. Chỉ còn chưa đầy một ngày nữa, bánh xe thời gian chấm vạch ranh giới cuối cùng của một năm. Khắp phố phường, không khí như sôi nổi hẳn lên.

Mới sáng sớm, mọi người đã ra chợ mua sắm một vài thứ chuẩn bị cho ngày Tết cổ truyền của dân tộc. Trên đường, ai ai cũng mặc những bộ quần áo đủ màu rực rỡ, trông giống như cả một vưòn hoa khổng lồ đang di chuyển. Đâu đâu cũng thấy không khí đón xuân.

Các quầy hàng buôn bán tấp nập. Tiếng cười, tiếng nói râm ran. Phía cuối góc phố, người ta xúm đông lại xem những cành đào, cành mai hay những cây hoa đủ màu sắc, chủng loại và ai cũng trầm trồ không ngớt. Những bông hồng nhung đang nở hoa như muốn phô bày sắc đẹp. Các loài hoa khác như cúc, lay ơn, hướng dương, thược dược,… chen nhau khoe nụ, khoe hoa. Rồi cây đào, hoa phô màu hồng tí xíu như đang chúm chím cười. Tất cả, tất cả như muốn phô sắc với mọi ngưòi về vẻ đẹp đặc biệt của chúng. Quả là một rừng hoa dưới trời xuân.

Những quầy hàng bán đồ tết chật cứng người, vẻ mặt ai cũng vui tươi hào hứng, ở đây bán đủ các thứ hàng, dường như tất cả của ngon vật lạ ỏ trên đời đều tụ hội về đây. Dọc khu phố, có hai chiếc xe bán tranh tết cứ chào mời hết người này đến người kia ở một bãi đất trống, những cô cậu bé diện những bộ quần áo mới cứ chạy lăng xăng bên nồi bánh chưng của gia đình. Ngọn lửa bùng to, ấm áp. Tất cả mọi người đang quây quần bên nồi bánh chưng. Chốc chốc lại khều cho lửa cháy to hơn…

Không khí đón Tết ỏ nơi đây thật rộn rã và náo nhiệt, cảnh vật như đang đổi khác. Tất cả như đang trút bỏ những gì cũ kĩ trong năm để đón lấy sức sống đang rạo rực của năm mới. Con người cũng xích lại gần nhau hơn, tình làng nghĩa xóm thêm đậm đà hơn.

Em tham khảo nhé !

 

16 tháng 3 2021

Tham khảo:

Vậy là một năm mới nữa lại đến. Xuân về vén bức màn âm u của mùa đông để đất trời trở nên ấm áp và lòng người ai cũng không khỏi háo hức, hân hoan. Bởi lẽ vì ai cũng mong muốn một năm mới thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, nhưng hơn hết là chuẩn bị được gia đình và cả xóm đón một mùa xuân sang, mấy ngày giáp tết này, nhà nhà nào cũng tươi vui, đường lối nhỏ qua lại của người người trong xóm tấp nập hơn.

 Gần Tết đến xuân về, xóm quê em vui như trẩy hội. Không khí ở đây vẫn thanh bình, khác hẳn với cái vui, cái ồn ào, nào nhiệt, sầm uất kiểu thành phố. Sắc xuân không chỉ tràn ngập trong thiên nhiên mà còn ngời lên trong nét mặt rạng rỡ của các bà, các mẹ, những bác nông dân chân lấm tay bùn nhưng hiền lành, phúc hậu. Sắc xuân sắp tràn ngập mang theo bao niềm vui đến dân làng trong xóm quê nhỏ nhưng đầm ấm của em.

 Công tác chuẩn bị Tết trong xóm em rất nhanh nhẹn, khẩn trương. Đến ngày 30 Tết, xóm em đã hoàn thành và biến xóm quê từ một nơi tối tăm, lạnh lẽo thành khu vườn tuyệt diệu như trong truyện cổ tích vậy. Sáng sáng, các bà, các mẹ, các cô trong xóm dậy từ sớm tinh mơ ra chợ xem những hộp bánh, kẹo ngon, những trái chín quả căng mọng mua mang về gia đình. Họ ăn mặc tà áo dài thướt tha, mỗi bước đi, tà áo ấy bay bay trông thật giống chuẩn mực một thiếu nữ, phụ nữ Việt Nam. Các bác, các chú, bố em diện bộ vest có vẻ rất lịch sự mỗi chiều lại phóng xe xuống những vườn đào, quất cảnh xem có cây, cành nào đẹp sắm sửa. Bọn chúng em trang trí bằng những câu đối đỏ, cây quất, cành đào trước cửa nhà. Mọi người luân phiên nhau dọn dẹp chào đón một năm mới ấm no, căng tràn hạnh phúc.

  Năm nào cũng như vậy, những ngày giáp Tết luôn là tất bật, tươi vui nhất. Mặc dù hiện đại đã gần như bao trùm mọi nơi nhưng nét cổ truyền của dân tộc - ngày Tết vẫn luôn được gìn giữ, làm nền tảng giúp chúng ta sống tốt đẹp. Ngày Tết Âm lịch ( Tết Nguyên Đán )  theo phong tục là Tết Cổ Truyền dân tộc mình. Em luôn thấy được ở mọi người, những ngày chuẩn bị luôn vui nhất.

22 tháng 9 2018

Mị Nương càng lớn càng đẹp. Đến tuổi trăng rằm, không biết bao nhiêu chàng trai dòng dõi mong được lấy nàng làm vợ. Tiếng tăm về người con gái đẹp người đẹp nết vang xa tới tận núi Tản Viên, nơi Sơn Tinh – vị thần của núi và đất sinh sống. Một buổi sáng, Sơn Tinh quyết định cưỡi hổ trắng oai phong lẫm liệt đến cầu hôn Mị Nương. Cũng ngày hôm đó, một chàng trai cưỡi rồng nước uy nghi to lớn, tự xưng là Thuỷ Tinh cũng đến cầu hôn Mị Nương. Vua Hùng băn khoăn, ai cũng tài giỏi, biết gả con gái yêu cho ai bây giờ ? Cuối cùng, vua quyết định, hai người so tài, ai thắng sẽ được lấy Mị Nương. Lập tức, Thuỷ Tinh hô mưa gọi gió, sấm chớp nổ đùng đùng, cả thành Phong Châu như muốn nổ tung vì lũ quét, khiến cho không chỉ các lạc hầu lạc tướng kinh hãi mà đến ngay cả vua Hùng cũng phải run sợ. Sơn Tinh cũng chẳng thua kém, chàng chỉ tay vể phía Đông, phía Đông mọc núi đồi, chàng chỉ tay về phía Tây, phía Tây nổi cồn bãi. Ai ai cũng đều thán phục. Vua Hùng muốn gả Mị Nương cho Sơn Tinh nhưng lại sợ Thuỷ Tinh nổi giận. Sau một hồi bàn bạc với các lạc hầu lạc tướng, vua phán: "Cả hai chàng đều tài giỏi nhưng ta chỉ có một mụn con, vì vậy, ngày mai, ai đến sớm, mang được đầy đủ một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà. gà chín cựa, ngựa chín hồng mao sẽ được đón Mị Nương về làm vợ".

Hãy kể lại truyện' Sơn Tinh, Thủy Tinh " bằng lời văn của em 

Đời Hùng Vương thứ 18 có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, công dung ngôn hạnh, tài sắc vẹn toàn tên là Mị Nương. Nàng có một khuân mặt rất xinh xắn, làn da trắng mịn, dáng người cao ráo. Khi Mị Nương mười tám tuổi, cái tuổi cập kê cần tìm một vị phu quân xứng đáng vưới người con gái vẹn toàn đó. Vua Hùng với vai trò một người cha lo cho con gái muốn tìm một người con rể xứng đáng với nàng, chính vì vậy, vua Hùng tổ chức cuộc thi kén rể tìm chồng cho Mị Nương.

Cuộc thi kén rể được loan tin khắp nơi trên mọi vùng miền xứ sở. Vì danh tiếng công chúa xinh đẹp tài sắc mà rất nhiều chàng trai đến cầu hôn công chúa. Nổi bật trong số đó, có hai người con trai là cường tráng, có tài và chí khí ngút trời hơn cả.

Một người là Sơn Tinh – chúa tể vùng non cao, có khả năng dời non lấp bể, hô mây gọi gió. Một người là Thủy Tinh – chúa tể vùng biển, người này cũng có tài hô mưa gọi gió, hô phong hoán vũ, điều khiển được biển trời.

Vua truyền cho hai người con trai này cùng nhau trổ tài, ai tài hơn sẽ được Vua gả Mị Nương cho. Sơn Tinh ra phép chỉ tay đến đâu thì rừng núi mọc lên tới đó, chim muông đầy đàn. Thủy Tinh vẫy tay ra phép thì nước ào ào dâng lên cao, thuồng luồng, ba ba, nổi lên đầy trên mặt nước. Giữa hai con người tài năng khí chất như vậy, vua Hùng và Mị Nương không biết phải chọn ai là xứng đáng trở thành rể vua Hùng.

Băn khoăn mãi, cuối cùng Hùng Vương đưa ra thử thách cho cả hai chàng trai. Hùng Vương nói: “Hai người đều là những người tài giỏi, việc chọn lựa ai trở thành chồng của con gái ta là một điều rất khó khăn. Vì vậy để công bằng cho cả hai, ta sẽ đưa ra thử thách cho hai người bằng cách tìm lễ vật. Ai là người đem lễ vật đến trước sẽ là người chiến thắng và lấy được Mị Nương”.

Lễ vật bao gồm 100 ván cơm nếp, 100 tệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ 1 đôi thì ta sẽ gả con cái cho người đấy.". Sơn Tinh và Thủy Tinh nhận lệnh, cùng trổ tài một phen đi tìm lễ vật để lấy được Mị Nương.

Sơn Tinh vốn là người cai quản vùng non cao nên việc tìm được lễ vật không khó khăn với chàng. Sơn Tinh sai người nhanh chóng tìm được đầy đủ lễ vật. Thủy Tinh là người ở vùng non nước nên việc tìm lễ vật có phần khó khăn hơn. Nhưng cuối cùng Thủy Tinh cũng đã sai người tìm đủ lễ vật để hỏi vợ.

Sơn Tình vì có sự thuận lợi hơn nên đã mang được lễ vật đến cầu hôn Mị Nương trước Thủy Tinh. Chàng rước Mị Nương về cưới. Thủy Tinh đến muộn hơn Sơn Tinh, không lấy được vợ phẫn nộ nổi giận đùng đùng. Thủy Tinh quay trở về, không kìm được cơn tức giận đến tìm Sơn Tinh gây chiến đòi lại Mị Nương.

Thủy Tinh mang theo một đoàn quân tinh nhuệ đến đòi vợ, gây chiến với Sơn Tinh. Thủy Tinh ngay tức khắc đuổi theo và kêu gọi binh tướng để đánh Sơn Tinh quyết chiếm lại công chúa Mỵ Nương. Cuộc chiến giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh diễn ra.

Thủy Tinh nổi giận đùng đùng, hô phong hoán vũ gọi mưa gọi gió để nước tràn vào bờ, ngập lụt khắp nơi, người dân khốn khổ không kể đâu cho hết, muôn nơi sợ hãi Thủy Tinh. Sơn Tinh cũng không kém phần tài năng, Thủy Tinh hô mưa gọi gió đến đâu, Sơn Tinh bốc từng quả đổi, dời từng ngọn núi chắn dòng nước cuồng nộ của Thủy Tinh.

Cuộc chiến gay go diễn ra suốt nhiều ngày nhiều đêm, cuối cùng với sự đoàn kết của người dân và tài năng phép thuật của Sơn Tinh, Sơn Tinh và nhân dân đã chiến thắng Thủy Tinh, đẩy lùi dòng nước. Thủy Tinh thua trận đành rút quân về.

Sơn Tinh bảo vệ được vợ và sự bình yên cho người dân. Tuy nhiên không chấm dứt ở đó, mỗi năm sự giận dữ của Thủy Tinh lại nổi lên, cuộc chiến vẫn không kết thúc. Nhưng nhờ sự đoàn kết của nhân dân, nhờ tài năng của Sơn Tinh mà luôn đẩy lùi được được cơn phẫn nộ sông nước của Thủy Tinh.

Tuy nhiên vì trong lòng vẫn ngậm một nỗi tức giận nên hàng năm cứ đến tháng bảy âm lịch, Thủy Tinh lại trỗi dậy trả thù xưa dâng nước lên cao đánh Sơn Tinh.Chính vì vậy mà hàng năm cứ đến thời gian này, nước ta lại sảy ra lũ lụt và người dân phải ra sức chống bão lũ.

17 tháng 1 2022
Từ nhà em đến trường học, em được bố mẹ chở đi qua nhiều con đường, nhiều ngã tư đèn xanh, đèn đỏ. Một hình ảnh xuất hiện nhiều lần và gây ấn tượng mạnh mẽ trong em đó là hình ảnh chú công an điều khiển giao thông. Dường như ở đâu xuất hiện hình ảnh của các cô, các chú công an giao thông thì ở đoạn đường ấy xe cộ trở nên trật tự hơn, con đường em đến trường được thoáng đẹp và rộng rãi hơn.Em còn nhớ như in, có một lần bố chở em đi học qua ngã tư gần Quảng trường Hồ Chí Minh, trời mưa phùn, lạnh và nhiều sương mù, hình ảnh chú công an giao thông xuất hiện trên bục cao, khoác trên người bộ quân phục màu vàng nổi bật, dáng người cao ráo, khuôn mặt khá nghiêm nghị nhưng rất thân thiện. Dường như chú đã đứng ở đó từ lâu, vì trên mũ và bờ vai của chú đã thấm ướt vì mưa lạnh. Xe bố chạy thoáng qua, nhưng em cũng đã kịp nhìn được những cử chỉ, nét đặc trưng của chú công an giao thông, chú có khuôn mặt thân thiện, vóc dáng người to cao, cặp mắt nhanh nhẹn dõi theo từng dòng xe qua lại, miệng chú sử dụng còi hiệu, hai tay mang tất trắng liên tục điều khiển, hướng dẫn giao thông linh hoạt, cử chỉ dứt khoát, hông chú đeo thắt lưng và bộ đàm trông rất chỉnh tề và đẹp mắt. Em có hỏi bố chú công an tên gì, bố chỉ nói “để biết chú đó tên gì thì con chỉ cần lại gần và nhìn lên ngực phải của chú ấy sẽ thấy biển tên và số hiệu của ngành công an”. Bố và em chậm rải đến trường, trong em luôn giữ lại hình ảnh rất đẹp về chú công an giao thông, những hồi còi điều khiển giao thông lúc ngắn, lúc dài, lúc ngắn quảng, lúc liên hồi như đang nhắc nhở em và mọi người phải đi lại cẩn thận, tham gia giao thông trên đường phải bảo đảm an toàn. Em hiểu công an giao thông là nghề cao quý, ngoài nhiệm vụ hướng dẫn xe cộ, còn thường xuyên không ngần ngại nguy hiểm để bảo vệ sức khỏe mọi người, giúp đỡ người tham gia giao thông khi gặp khó khăn trên đường.Hình ảnh chú công an giao thông không phải ở đâu xa lạ, nơi em ở chỉ ra đường một lúc là có thể được nhìn thấy hình ảnh rất đẹp và đáng tự hào đó. Sau này em sẽ lựa chọn một nghề cao quý, có thể giúp đỡ và bảo vệ mọi người như các cô, các chú công an giao thông.