K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 5 2020

Tôi nằm im trong lòng đất hồi hộp mong đợi. Các bạn có biết tôi đang mong chờ điều gì không ? Tôi đang đợi tia nắng sớm mai rọi xuống, lúc ấy, tôi sẽ tách vỏ chui ra ngoài ló đầu lên đón chào một ngày mới.

Nắng sớm âm ấm mềm mại đưa bàn tay ấm áp vỗ về gọi tôi dậy và đưa tôi lên măt đất. Ôi chao! Sao mà chói mắt thế nhỉ ? Tôi thầm nghĩ và nhớ ra mình đã nhô đầu lên khỏi mặt đất tự lúc nào. Từ trước tới giờ, tôi quen với bóng tối trong lòng đất, giờ mới được vươn ra ngoài ánh sáng nên đối với tôi mọi vật đều thật tuyệt vời, đẹp và huyền diệu như một thiên đường. Những tia nắng ban mai mỏng và đẹp như những sợi kim tuyến óng ánh trải đều khắp mọi nơi, khắp cả không gian mặt đất. Những tia nắng đó nhảy nhót trên hai lá nhỏ của tôi, tinh nghịch, hấp háy mắt cười với tôi. Khi vừa nhú khỏi mặt đất, mẹ thiên nhiên đã ban cho tôi một viên ngọc đẹp lộng lẫy, thật là thích. Xung quanh tôi rực rỡ toàn là màu hồng của nắng, tất cả đều huyền ảo và đẹp tuyệt vời. Chị gió ơi, xuống chơi cùng với tôi ! Tôi thì thầm cất tiếng gọi nhưng có lẽ chị gió còn bận việc nên chị đã vội vã bay qua chỉ để lại cho tôi một chút hương thơm của hoa buổi sáng. Tôi khoan khoái hít căng lồng ngực và cảm thấy yêu mến cuộc sống này biết bao nhiêu. Cuộc sống trên mặt đất thật là đẹp chứ không tôi om và buồn tẻ như trong lòng đất. Ở dưới đó, tôi bị bó hẹp trong cái vỏ đầy quái ác, nhưng ở trên này tôi được tư do vươn những chiếc lá xanh non mỡ màng của mình để đón ánh bình minh buổi sớm. Tôi thở một hơi dài và thử vẫy vẫy hai chiếc lá mỏng manh. Ô, có âm thanh gì đang ngân vang lên thế nhỉ ? Một âm thanh trong trẻo vang xa, một bản nhạc chào buổi sớm mai đẹp trời. Tôi ngây người lắng nghe những âm thanh vô tận ấy mà trong lòng xao xuyến và hồi hộp quá. Tôi tìm kiếm khắp nơi thì thấy một chú chim đang vươn cồ hót líu lo. Thì ra là bạn chim sơn ca đang luyện giọng vào buổi sáng. Nếu bây giờ có ai hỏi tôi thích cái gì nhất thì tôi sẽ trả lời ngay không chút chần chừ. Tòi thích cuộc sống trên mặt đất. Đó là cả một thiên đường của tôi, một cánh cửa rộng mờ đang ở trước mặt tôi. Tôi cần khám phá và tìm hiều về cuộc sống trên mặt đất này. Giây phút tôi tách vò chồi lên trên mặt đất là giây phút thiêng liêng và quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Những thứ mà tôi thấy trên mặt đât là một món quà vô giá mà thiên nhiên đà dành cho tôi trong ngày đầu tiên nhô lên mặt đất. Bây giờ, trên đầu tôi là nắng, gió, còn dưới chân tôi là đất mẹ thiêng liêng. Xung quanh tôi là họ hàng, bè bạn, những người sẵn sàng bảo vệ và che chở cho tôi.

Hẳn các bạn không thể tưởng tượng ra tôi sống trong một khung cảnh tươi đẹp thế nào đâu. Nắng vàng ươm như tơ mới. Gió nhè nhẹ thổi man mát . Cây cối trò chuyện thầm thì với nhau, còn tôi bé nhỏ nhất thì đang cô vươn lên cao để đón ánh mặt trời và để cùng được trò chuyện với tất cả. Tôi đang sống rất vui cùng với những người bạn mới, cùng với cuộc sống mới. Tôi đã thật sự được đổi đời và trong tôi cuộc sống đang thức dậy, niềm vui lan tỏa khắp thân thể, thấm vào từng thớ gồ còn mỏng manh yếu ớt của tôi. Cả người tôi rạo rực một niềm vui và ngập tràn hạnh phúc. tôi muốn đựợc ca hát như bạn chim sơn ca để chào mừng buổi sớm mai này.

Ôi tuyệt diệu quá ! Tôi muốn dang tay ôm chặt tất cả vào lòng với một niềm yêu thương trìu mến. Hôm nay, rồi ngày mai, một tương lai xán lạn đang chờ đón, vẫy chào tôi. Tôi sống để cống hiến cho đời, để làm vui cho cuộc sống. Có thể sẽ có rất nhiều khó khăn, chông gai trong cuộc sống của tôi, nhưng ngày hôm nay, tôi đang sống trong hạnh phúc, trong niềm yêu thương vô bờ bên của đất mẹ, của thiên nhiên và những bè bạn xung quanh.

Tương lai đang rộng mở trước mắt. Tôi bước tới tương lai với một cảm xúc tràn trề hạnh phúc. Có một bản nhạc đang ngân lên trong lòng tôi. Nội dung của bản nhạc đó nói rằng tôi sinh ra trong một buổi sớm mai tươi đẹp và cuộc đời tôi đang sống là một cụộc đời đẹp nhất.

21 tháng 12 2017

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi.

3 tháng 8 2018

bài của nguyễn hồng như hay đấy

Tham khảo :

Ngay trước của nhà tôi có một cây nhãn lớn, chim về hót líu lo và làm tổ rất nhiều. Trong đó có một tổ ở chót vót trên tít cây cao, là mái ấm của mẹ con chim. Sau một đêm mưa to, gió lớn, sáng hôm sau, người ta thấy ở tổ chim chót vót trên cành cây cao, chim mẹ giũ lông, giũ cánh cho mau khô rồi khẽ nhích ra ngoài. Tia nắng ấm vừa vặn rơi xuống đúng chỗ chim non đang ngái ngủ, lông cánh vẫn còn khô nguyên.
Đêm hôm trước, trởi mưa đến là to sau bao nhiêu ngày dài ròng rã với cái nắng chói chang. Những cơn mưa bắt đầu ập đến từ chiều tà. Những đám mây đen kịt không biết từ nơi nao kéo tới, che phue kín cả bầu trời. Đám mây to khổng lồ, nặng nề , báo hiệu một cơn mưa rào thật lớn. Sấm nổ ầm ầm bên tai. Những tia chớp ngoằn nghèo, ánh lên snags rực cả bầu trời tối như mực. Bầu trời như một con người đang giận dữ. Gió thổi từng cơn, cuốn hết bao nhiêu là lá cành. Những cây nhãn, cây bàng, cây xoài,... ngả nghiêng trong cơn cơn gió.
Trái lại với sựdữ dội của cơn mưa sắp tới là hình ảnh của tổ chim, nơi trú ngụ của mấy mẹ con chim với vài ba chiếc lá, những cẳng cây được uốn lại thnahf vòng tròn. Tưởng như một cớn gió mạnh có thể khiến nó rơi xuống bất cứ lúc nào. Chính vì vậy mà chim mẹ hết sức lo lắng. Nó không biết làm sao để có thể giữ yên chiếc tổ mỏng manh của mình. Chim mẹ cứ bay đi lại bay lại như muốn kiếm tìm sự giúp đỡ. Nhưng thật chẳng may, chỉ có mình nó cô đơn mà thôi. Những con chim con non nớt trong tổ vô cùng sợ hãi. Những âm thanh đì đùng của sấm, từng cơn mạnh mẽ của gió, chớp nhì nhằng nơi xa khiến những chú chim non hoảng sợ, chúng kêu lên những tiếng thất thanh, lo sợ.
Và rồi, cơn mưa bắt đầu ập đến vào buổi đêm. Bắt đầu là những giọt li ti, thưa thớt. Dần dần mưa mỗi lúc một mạnh. Những giọt mưa trĩu nặng liên tiếp quật tới tấp vào chiếc tổ bé nhỏ của mấy mẹ con chim. Gió không ngừng rít, cành lá chao đảo. Cái cây phải oằn mình trước giông gió của trận mưa, mấy mẹ con chim cũng phải gắng sức chống chọi với phong ba bão táp. Những tiếng kêu hoảng hốt của chim non vang lên không ngớt.
Mưa to tưởng như cuốn trôi đi tất cả. Thế nhưng mọi hiểm nguy rồi cũng qua đi. Những chú chim non nhờ có sự bảo vệ, bao bọc của mẹ mà có thể say giấc nồngvà không bị ướt. Chim mẹ tuy có vẻ mệt mỏi nhưng lòng tràn ngập hạnh phúc vì đã bải vệ được đứa con của mình.
Sự can đảm, vững vàng của chim mẹ là hình ảnh thật khiến người ta nể phục. Hình ảnh chim mẹ gợi cho ta thấy vẻ đẹp của tình mẫu tử trong cuộc sống. Mẹ có thể hi sinh tất cả, bảo vệ con trước những giông tố của cuộc đời.

9 tháng 6 2021

Bài làm

Suốt đêm, mưa to, gió lớn. Sáng ra, ở tổ chim chót vót trên cây cao, chim mẹ giũ giữ lông cánh cho khô rồi khẽ nhích ra ngoài. Tia nắng ấm vừa vặn rơi xuống đúng chỗ chú chim non đang ngái ngủ, lông cánh vẫn khô nguyên. Thì ra… 

Hôm qua, khi trời vừa tối thì cũng là lúc những hạt mưa đầu tiên rơi xuống mặt đất. cây cối nghiêng ngả bởi gió mạnh dần lên, mưa xối xả ào đến. Từ trên cây lim già, chim mẹ vô cùng lo lắng. Các bạn chim đã hốt hoảng bay đi tìm chỗ trú ẩn, còn nó lúng túng trước đứa con út bé bỏng chưa đủ sức bay xa. Nhìn bầu trời đen kịt, gió rít ào ào, chớp giật xé rách bầu trời, sấm như trống thúc liên hồi mà lòng dạ nó tơi bời. Nó không thể bỏ con lại mà bay đi. Cắp con theo mà chống chọi với dông bão, cơn giận điên cuồng của trời đát thì nó không đủ sức. Chim mẹ quyết định cùng con ở lại tổ, phải lấy thân mình che chở cho con. Lúc này tiếng gió thổi tạt đi nhửng tiếng kêu non nớt của chú chim mới chào đời chưa được bao nhiêu. Có lẽ đây là lần đầu tiên chú chim nhỏ tận mắt thấy được sự khốc liệt của cuộc sống, của bão tố.

Chúc rúc vào lòng mẹ, miệng kêu chiếp chiếp liên tục. Chim mẹ dang đôi cánh bé nhỏ che chở cho con. Đối với chú đôi cánh ấy lúc bấy giờ là một ngôi nhà ấm ấp, che chắn cho chú trong trận mưa bão đầu tiên này.

Mưa càng ngày càng lớn. Mưa như trút hết những tức tối, bực bội của đất trời sau bao ngày nắng nóng triền miên. Chim mẹ ủ con vào lòng. Cánh sải rộng ra, móng chim bám chặt vào tổ, nó cố sức ghì chắc để giữ cái tổ mà nó đang xoay các hướng nằm bức ra khỏi ngọn cây. Mưa xối xả vào đầu, mắt, vào da thịt chim mẹ. Nó nghiến răng chịu đau, chịu xót, chịu sự rát bỏng của gió, mưa. Nó phải bảo vệ để không một giọt mưa, không một làn gió nào xâm hại đến đứa con đang run lên vì sợ hãi. Bằng tình thương lớn lao, chim mẹ cố sức chống lại bão tố, chống lại gió thét mưa gào để giữ sự bình yên cho con.

Chú chim non trong đêm đó đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, có lẽ sự che chở của chim mẹ đã làm cho chú yên tâm, tin tưởng.

Thế rồi một ngày mới lại bắt đầu. Cơn bão đã ngừng. Mưa cũng ngừng rơi và gió cũng ngừng thổi, nhanh như khi nó đến bất chợt vậy. Những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống. Ánh nắng càng làm rõ những giọt nước còn đọng lại trên cành cây, kẽ lá và cả trên người con chim mẹ. Nó khiến chịm mẹ bừng tỉnh. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ hãi hùng. Nhìn đứa con nhỏ đang say giấc nồng, lông cánh khô nguyên, nó xiết bao sung sướng. Yên tâm, nó khẽ khàng bước ra ngoài tổ, giữ đi những giọt nước mưa cuối cùng còn sót lại, rỉa lông cánh cho mượt mà và chào đón những tia nắng rơi nhẹ xuống tổ chim.

Câu chuyện của hai mẹ con họa mi thật cảm động. Nó khiến chúng ta nghĩ tới công lao và tấm lòng của người mẹ đối với con cái. Ta thầm cảm ơn và yêu quý mẹ ngàn lần.

20 tháng 12 2016

Kham khảo nek

Sáng nay quả là một buổi sáng đẹp trời. Tôi bước ra khu vườn nhỏ dạo chơi. Chà, không khí thật trong lành, mát mẻ, không gian thật thoáng đãng, ông mặt trời tươi cười ban phát những tia nắng vàng tươi xuống vạn vật. Trên cành cây, những chú chim ca hót líu lo như đón chào một ngày mới. Bỗng tôi nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện của ai đó. Hóa ra đó là cuộc tâm sự giữa một cây non bị bẻ ngọn với một chú sẻ nhỏ.

Lúc ấy, trông cây non rất tội nghiệp nức nở nói với sẻ nhỏ: "Sẻ non ơi, tôi buồn quá!"
-Nhưng vì sao bạn buồn? Sẻ hỏi.
-Cậu thấy đấy, mình không được bà chủ rước về đây trồng như cô bưởi, chị na, bác chuối kia mà mình là cái cây không được ai trồng. Mình có được trên cõi dời này là nhờ một cô bé, cô ấy ăn quả rồi vứt hạt xuống đây. Không những thế mình còn chẳng được ai quan tâm, chăm sóc. Nhưng mình nghĩ số phận mình như vậy phải cố gắng vươn lên. Thế là hằng ngày mình cần mẫn làm việc để nuôi thân. Vậy mà bạn thấy đấy, suốt đêm qua mình đã khóc hết nước mắt, cả đêm không ngủ. Mình đau khổ quá! Cả thể xác lẫn tinh thần. Ước mơ được sống, được mang lại lợi ích cho con người của mình không bao giờ thực hiện được nữa.
Sẻ ân cần:
- Thế ai làm cậu ra nông nỗi này?
Cây non lại tiếp:
- Chiều hôm qua, tôi đang vui đùa cùng chị gió thì có một chú gà trống tham ăn quái ác đến bên tôi và nói: "Cây với trả cối, mày sống làm gì cho vướng mắt, thà cho mày chết đi để rộng chỗ cho ta còn bới run. Ôi, mình được một bữa ngon lành rồi. Thế rồi nó không ngần ngại rỉa ngọn tôi để ăn.
- Thôi, cậu nín đi đừng khóc nữa. Tớ hiểu cả rồi. Loài cây các cậu thật có ích. Không những các cậu mang lại bầu không khí trong lành mà còn mang lại bao trái thơm, quả ngọt cho đời. Không có các cậu thì thử hỏi có còn sự sông này hay không? Thế mà thật đáng trách cho những ai vô tình hay có ý không hiểu được ...điều đó mà làm bậy. Thôi, cậu cứ yên tâm, mình sẽ nói cho cô chủ biết và nhờ cô chử chăm sóc cho cậu để cậu nảy mầm mới cậu sẽ lại thực hiện được ước mơ của mình.

Chao ôi, được chứng kiến câu chuyện, tôi cũng thấy nghèn nghẹn ở cổ, sống mũi mình cay cay. Tôi thầm trách mình đã vô tình để xoài phải khổ thế này. Liền chạy ngay đến bên cây xin lỗi và hứa từ nay sẽ chăm sóc cho cây chu đáo.

Câu chyuện thật cảm động phải không các bạn. Qua câu chuyện này tôi khuyên các bạn đừng ai bẻ cành, bứt lá và hãy chung tay xây dựng trái đất mãi mãi một mầu xanh.

Bài viết của học sinh

20 tháng 12 2016

" Chim Sẻ à, bạn thật là sung sướng đó bạn có biết không ? "

Tôi đã nghe từ đâu vọng lại tiếng rên của Cây bàng thủ thỉ với con Sẻ đang đậu trên cành nó.

Không thể giấu được tính tò mò, tôi đã quyết định nghe lén xem.

Thì ra Cây Bàng ấy đang nói về chuyện nó bị những bạn học sinh bẻ cành lá.

Nó nói với Con Chim Sẻ là : " Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm vươn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh mơn mỡn chuẩn bị chào đón các bạn nhỏ đến trường. Đến chiều tôi lại nghiêng nghiêng cái thân hình nhỏ nhắn của mình để tạm biệt mọi người.
Cuộc sống của tôi cứ êm ả trôi qua và có lẽ tôi sẽ lớn nhanh như thổi nếu như không có buổi sáng ấy. Tôi nhớ mãi hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đang buồn vì sáng nay các bạn đều nghỉ học bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao của một vài bạn nhỏ, tôi sung sướng mừng thầm vậy là tôi đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là các bạn học lớp 6. Sau một hồi đi dạo quanh sân trường nô đùa nhau ầm ĩ, các bạn dừng lại nghỉ chân ở ngay cạnh tôi! Tôi đung đưa trong gió khoe những chiếc lá mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió tôi thì thầm: Chào các bạn thân yêu ! "
Đáp lại tấm lòng hiếu khách của tôi, một bạn nam lên tiếng:
Nhưng để đáp lại lời chào ấy, một bạn đã nói rằng :

- Chơi từ nãy chán rồi thôi bọn mình thử đi tìm hiểu cây bàng mới lớn này xem sao.

Hình như Cây Bàng giật mình và đang run sợ và bông chốc nó reo lên :

" Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ đứt một tí tay, chảy một chút máu thôi các bạn đã oà khóc rồi. Thế mà các bạn lại hành hạ. Tôi oà khóc nức nở. Nhưng chẳng ai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài của tôi. Họ vẫn thản nhiên trêu đùa nhau. Tôi đau đớn và chưa kịp định thần thì trước khi đi, một bạn lại tiện tay bẻ luôn cái ngọn non nớt vừa nhú của tôi. "

Nó vừa kể với con Sẻ vừa khóc. Con Sẻ an ủi nó rất nhiều.

Thật tội nghiệp cho nó. Tôi nghe nó kể mà lòng tôi sao mà đau, mà day dứt quá. Tôi mong sẽ không ai làm hại nó nữa, nó là cây bàng vô tội, cớ sao các học sinh ấy lại hành hạ như vây. Hãy bảo vệ nó, việc làm đó cũng có nghĩa là bạn đang bảo vệ chính cuộc sống của mình đó. ^^

 




 

24 tháng 2 2021

Quê em nằm ở Long Khánh , nơi có nhiều hải sản và có nhiều cánh đồng bát ngát lúa thơm.

Mời mọi người hãy ghé thăm quê em, thị xã ...... với những cánh đồng làng sản xuất lúa một năm ba vụ, nơi phát triển ngành nghề tiểu thủ công mĩ nghệ xuất khẩu. Mọi người hãy dạo chơi ở phố, băng qua chợ ...... để cảm nhận làn gió mát từ sông thổi vào khu phố chợ. Cảnh phố, cảnh quê hoà hợp như tấm lòng mộc mạc của những nông dân và ngư dân miền biển.. Bãi tắm ở đây phô triền cát trắng, tiếp giáp với vùng biển xanh mênh mông. Em rất yêu và tự hào về cảnh đẹp của quê em.

 

28 tháng 3 2018

Khánh là một trong những người bạn thân trong lớp của tôi. Bạn là người bạn hiền và dễ thân nhất, luôn giúp đỡ những việc khó khăn. Tôi và Khánh ngày nào cùng nhau trên chiếc xe đạp tung tăng đến trường.Tôi cảm thấy rất vui vì đã làm quen với Khánh. Chúng tôi sẽ làm bạn tốt của nhau mãi mãi.

Bài này mk tự ghi đó nha, mk chỉ ghi 1 đoạn mà thôi, nếu cần bài dài thì nhắn với mk nha.

Chúc bn hok giỏi!!!!                                                               ^-^

6 tháng 4 2018

Nhưng là một người bạn thân của tôi, phải nói như thế vì tôi không có nhiều bạn và bạn ấy cũng vậy. Nhưng hầu như chỉ chơi thân với tôi bởi có lẽ tôi là người chịu được cái tính ít nói của cô, còn cô bạn ấy thì nhất quyết là người duy nhất chịu được cái tính nói liên hồi của tôi. Thật thú vị là tôi và Những không chỉ khác nhau về tính cách mà còn khác nhau cả về hình dáng bên ngoài. Trái với cái vẻ còm nhom như xác ve của tôi là một thân hình béo tròn, đầy đặn trông rất dễ thương của Những. Nhưng có đôi mắt to và nâu, một màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, khuôn mặt tròn trắng trẻo thường hồng lên mỗi khi bị tôi trêu chọc. Cặp lông mày sâu róm khi tức giận lại nhăn lên trông thật ngộ. Đặc biệt, bạn hãy mỉm cười khi nghe tôi nói chuyện nên tôi chưa bao giờ có cảm giác mình đang độc thoại cả.

18 tháng 12 2016

Tôi, một cây xanh còn sống sót sau 1 trận cháy rừng lớn do chính tay con người, những người vô trách nhiệm đã phá hỏng khu rừng đẹp đẽ của chúng tôi.

Đã có ai tự hỏi rằng:" Mình đã làm đúng vc j hay chưa". Nếu làm đúng rồi sao lại phá khu rừng này, con người đã giết ***** thiên nhiên của chúng tôi, giết chết chính ân nhân đã bảo vệ họ khỏi thiên tai lũ lụt. Chỉ bằng một tàn thuốc mà cả khu rừng của chúng tôi bị thiêu rụi hoàn toàn. Đó là do ai, do chính bản thân những con người vô trách nhiệm, nếu họ dập tàn thuốc trước khi vứt xuống dưới nơi mà chúng tôi sống thì đâu có đến nỗi như ngày hôm nay. Anh cj em của tôi, những người thân duy nhất của tôi, bây giờ họ đã không còn trên cõi đời này. Chính tôi đã chứng kiến tất cả sau 1 đêm, đầu tiên, ngọn lửa chưa lan rộng, giá như lúc đó có ai đó dập nó đi thì nó cx đâu lan ra rộng đến vậy, nhưg điều đó ko xảy ra, ko ai đến cứu chúng tôi khỏi sự diệt vog của thần chết. Đám cháy ấy cuối cùg cx lan ra đến gia đình của chúng tôi. Bố tôi, trụ cột của gia đình và cx chính là ng bị thần chết mag đi đầu tiên, đám lửa đỏ rực thiêu cháy toàn bộ thân bố một cách từ từ, tôi nghe văng vẳng giọng bố vẫn còn i ỉ một cáh đau đớn và tôi đã khóc. Dần dần, đám lửa thiêu toàn bộ gia đìh, đám lửa đã lan ra tới chỗ tôi, tôi tưởng rằng thế là cuộc đời đến đây là kết thúc, nhưg dường như thần chết đã đi lối khác, đám lửa bị dập tắt. Dường như đã có ai đó dập tắt đám lửa chết chóc ấy, và ko ai khác, đó chíh là con người. Tôi tưởng rồi con người nào cx sẽ giống như con người nào, đều vô trách nhiệm như nhau, nhưg tôi nhận ra tôi đã thực sự lầm, có những cn ng vẫn còn lương tâm, vẫn có trách nhiệm vs thiên nhiên như tôi đây. Dù là cái cây sống sót cuối cùg, tôi vẫn sẽ cố gắng mạnh mẽ, mạnh mẽ để gia đìh ở nơi nào đó đc vui và để gặp nh người tốt biết bảo vệ chúng tôi như chúng tôi đã bảo vệ họ.

 

18 tháng 12 2016

cái đoạn có dấu * là "chết mẹ" nhé