Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
b, “Chỉ nghĩ lại cũng đã se lòng”; câu đặt biệt bộc lộ cảm xúc (khác với những câu khác- tự sự)
Câu văn cho thấy tâm trạng lắng lại của người viết trước đối tượng nghị luận
Đáp án:
- Đúng
- Ông già và biển cả là một kết tinh tiểu biểu cho những nét mới mẻ trong lối kể chuyện của Hê-minh-uê.
a, (thị suy nghĩ đến giờ mới xong): trạng ngữ cho vị ngữ “thị hỏi hắn”
- Dấu tách biệt bộ phận: dấu ngoặc đơn
- Tác dụng của bộ phận đó: bổ sung thông tin cái khoảnh khắc “Thị Nở đặt bàn tay lên ngực hắn (tức Chí Phèo)
Nhận định về đoạn trích Đất Nước (Trích trường ca Mặt đường khát vọng) của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, Sách giáo khoa Ngữ văn 12 viết: “Đóng góp riêng của đoạn trích là ở sự nhấn mạnh tư tưởng Đất Nước của nhân dân”. Anh/chị hãy làm sáng tỏ nhận định trên qua đoạn thơ sau:
“…Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu
Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
Gót vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
Chín mươi chín con voi góp mình dựng đất Tổ Hùng Vương
Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
Người học trò nghèo góp cho Đất Nước mình núi Bút, non Nghiên
Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
Những người dân nào đã góp tên ông Đốc, ông Trang, bà Đen, bà Điểm.
Và ở đâu trên khắp ruộng đồng, gò bãi
Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha
Ôi Đất Nước sau bốn nghìn năm đi đâu ta cũng thấy
Những cuộc đời đã hóa núi sông ta…”
(Trích “Đất Nước” – trường ca Mặt đường khát vọng, Nguyễn Khoa Điềm, Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2012, tr.118)
- Từ "già" phần nào làm hiện lên vẻ già nua của ông đồ. Thời gian đã vẽ lên trên mái tóc ông những sợi tóc trắng, ông vẫn vậy, giữa nếp cũ bày mực tàu giấy đỏ để đi viết chữ thuê. Ông đồ - người của thời cũ, được tôn vinh thời Nho học còn thịnh nhưng khi nền Hán học suy tàn thì ông đồ thất thế, không mấy ai còn xin chữ nữa.
- Từ "xưa" làm hiện lên bóng hình của ông đồ thời quá khứ. Nhớ thời xưa có 2 lí do: Hiện giờ không còn, vắng bóng hoặc ngày nay đã thay đổi, nên hồi cố về thời xưa để so sánh, để nhớ nhung. Ông đồ ở đây vắng bóng bên phố đông người. Hoa đào vẫn nở nhưng ông không còn ở đó nữa. Chi tiết này cho thấy nền Hán học còn rơi rớt lại hoàn toàn đã vắng bóng.
- Từ "cũ" trong cụm "những người muôn năm cũ" cũng có nghĩa tương đương với "xưa" nhưng ở đây không phải chỉ ông đồ mà để chỉ những người xin chữ, vẫn thường ngưỡng vọng chữ ông đồ mà đem về treo ở trong nhà. Những người muôn năm cũ là những người vẫn giữ niềm kính trọng con chữ ông đồ, nay vẫn vậy, có thể họ cũng là những người già, người của thời quá vãng. Những người ấy không biết tìm kiếm ông đồ ở đâu. Trong lòng họ vẫn sống về thời xưa cũ. Nhưng chẳng còn tìm thấy được người đồng điệu tâm hồn nữa.
=> Ba từ "già", "xưa", "cũ" cùng là nói về thời đã qua, thứ đã trôi đi nhưng đều nói đến niềm tiếc thương của tác giả về sự suy tàn của nền Hán học và sự mai một của giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp đã bị phai nhạt.