K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 9 2016

Thư gửi mẹ hiền!

     Mẹ ơi, cuộc sống của con rất vô nghĩa nếu không có mẹ. Mẹ biết không? nhiều khi con của mẹ ngồi bên cửa sổ và tự hỏi bản thân mình rằng " con có may mắn khi ở bên mẹ không? Con có vui khi có được gđ này không? " Những câu hỏi ấy thực sự đã có đáp án rồi. Thời gian đã đánh mất tuổi xuân của mẹ, nhưng cũng không vì thế mà con ghét mẹ. Mẹ lúc nào cũng nghĩ bản thân con mà không nghĩ cho mẹ. Mẹ ốm , mẹ nói dối con rằng " mẹ ko sao , mẹ đỡ rồi" mẹ ơi sao phải gánh chịu hết vậy mẹ? Mẹ biết con lo lắng cho mẹ nhường nào không? Mẹ có biết rằng nhìn mẹ khóc con cũng muốn khóc theo không? Mẹ lo cho con từng miếng ăn manh áo, còn bé con lớn lên trong vòng tay âu yếm và dòng sữa của mẹ. Nhiều khi học hành khiến con cảm thấy nản chí nhưng mẹ đã đến bên cạnh con an ủn và động viên con. Hay những lúc con ốm, mẹ thức khuya ngồi bên cạnh con nắm lấy tay mệt quá mẹ gục bên tay con ngủ thiếp đi. Khi con tỉnh , con thấy mẹ chỉ vậy thôi mà khóe mắt con cay cay thương mẹ vô cùng. Mẹ tình dậy ôm lấy con và hỏi con đỡ chưa? con mỉm cười rồi ôm lấy mẹ " mẹ ơi, con đỡ rồi mẹ đừng lo cho con nữa. Mẹ đ ngủ đi. " Nhưng mẹ vẫn không ngủ mà ở bên cạnh con cho tới sáng. Con vui lắm vì con được làm con của mẹ, con vui vì mẹ luôn bên cạnh con. Với mẹ con như là một đứa trẻ vậy, nên mẹ không nỡ để con một mình. 

    Mỗi bữa ăn, nếu thiếu con mẹ sẽ không thể ăn ngon được. Trong lòng luôn thấp thỏm lo cho con. Mỗi lần con vấp ngã hay khó khăn mẹ đều động viên " cố lên con nhé, rồi sẽ ổn cả thôi!" Mẹ ơi, lớp con đứa nào cũng ghen tị với con đó mẹ ạ. Mấy bạn ý ghen tị vì mẹ luôn bên cạnh con, mẹ luôn có mặt khi con đạt thành tích cao trong học tập. Nhiều khj mẹ đánh mẹ mắng con, con lại ghét mẹ và muốn rời xa cái gđ ấy nhưng giờ con lớn hơn rồi mẹ ạ. Con đã biết đâu là sai đâu là đúng rồi. Những gì con làm với mẹ, mẹ cho con xin lỗi mẹ nhé!. Mẹ tha thứ cho con nha mẹ, con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng về bản thân con nữa đâu. Và mẹ ơi, công việc của mẹ là một cô giáo rất ít thời gian dành cho con nhưng con biết mẹ sẽ không bao giờ ghét bỏ con đâu. Vì con là đứa con gái duy nhất của mẹ mà. 

   Mẹ nghiêm khắc với con là muốn con trở thành một người có ích cho xã hội và là một người con ngoan. Mẹ đánh con cũng chỉ vì muốn con hiểu rằng " cuộc sống sẽ phải đánh đổi một thứ nào đó để đạt được ước mơ, vì trên đời này không có gì gọi là hoàn hảo cả." Ước mơ lớn nhất của đời mẹ đó là mong con hạnh phúc và có cuộc sống bình an như bao người khác.

  Mẹ à, con không dám nói con yêu mẹ nhường nào nhưng con sẽ cố gắng thể hiện nó qua hành động của chính mình, để con ko nhìn thấy nước mắt mẹ phải tuôn rời vì con. Mẹ mãi mãi là của con mẹ nhé! Nếu có kiếp sau con vẫn muốn mãi mãi làm con gái yêu của mẹ.Với con mẹ mãi là người phụ nữ hiền từ, nhân hậu và đảm đang xứng đáng với 9 chữ vàng mà Bác Hồ tặng.

                                                                                                                Con gái của mẹ

                                                                                                                    Phương Linh

                                                                                                            Nguyễn Phương Linh

Chúc bạn học tốt!

11 tháng 9 2016

Thư gửi mẹ.
Mẹ kính yêu,
Hôm nay thiên thần Buồn đi qua nhà con nhận được thư của mẹ. Con muốn viết thư gửi tới mẹ, vì hôm nay là ngày lễ của những người mẹ hiền mẫu. Ở đây các em bé thai nhi như chúng con mỗi khi có người nhà nhắc đến đó là một bức thư rồi mẹ ạ.
Con vui sướng bởi mẹ vẫn còn nhớ tới con. Vì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ không như mẹ anh Mất Tay mẹ anh còn chẳng bao giờ viết thư cho anh nữa cơ. Anh Mất Tay là bạn con mẹ ạ. Hôm ấy con cùng anh được ở trong cái túi nhưng mà con chẳng nhìn thấy anh, nhưng con biết anh có hình đẹp lắm vì anh không như con Con thấy anh buồn lắm mẹ ạ. Con cũng không biết nữa con nghe bà ấy nói: “ Mẹ anh ấy không cần anh nữa”.
Mẹ yêu của con, hôm nay đọc thư con muốn trả lời với mẹ. Bây giờ mẹ muốn biết con đang ở nơi đâu nên con viết thư cho mẹ. Để kể cho mẹ nghe cuộc hành trình trong đời con bắt đầu từ lúc con được thành hình trong bụng mẹ.
Hôm ấy con rất vui vì mình được ra đời. Ngày ấy như là ngày đánh dấu sự xuất hiện của con. Con nhớ mẹ và ba cũng vui. Con còn được nghe nhạc nữa bài hát gì mà:” Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh con là cây nến hồng ba ngọn nến lung linh thắp sáng một gia đình…” Con vui lắm lúc ấy con đã biết cảm nhận rồi đấy mẹ ạ. Con biết tình cảm mẹ dành cho con to lớn như thế nào. Nhưng khi con được 4 tháng tuổi. Ba mẹ đưa con đi khám bệnh con vui lắm nhưng qua cái máy gì mà biết được con là trai hay gái ấy. Khi biết con là con gái con vui lắm vì con ước mình được giống mẹ, để biết đan khăn khi mùa đông lạnh vào bếp khi bố đi làm về, và chăm sóc chị của con nữa. Nhưng mẹ ạ một vài phút sau con chỉ biết khóc thôi, bởi bố mẹ đã to tiếng với nhau. Con nghe thấy hết con biết mẹ đã không muốn xa con đi, nhưng bố lại quyết tâm bắt mẹ con mình xa nhau. Con lo sợ vô cùng con cố gắng nghe xem tại sao bố lại như vậy. Lúc ấy sợ quá con chỉ nhớ được tai con là con gái, gia đình nhà mình cần một người lối dõi, và con đã có một chị rồi…. Con sợ như trong một giấc mơ, con khóc, con không muốn phải xa mẹ
Mẹ yêu quý, khi ấy con được vật gì lạnh lắm. Nó làm con đau cứ kéo con xa dần mẹ. Con cố bám tay vào mẹ nhưng càng cố gắng bám bao nhiêu, con càng đau và càng rời xa mẹ bấy nhiêu. Lúc ấy chân tay con được kéo ra, cả đầu con nữa cũng được cắt vụn ra từng mảnh con đau. Tay một nơi, chân một lẻo, đầu một góc… nên con cũng chẳng biết nó như thế nào nữa. Tuy sau này được sếp lại thành hình nhưng mà những vết đứt, do được cắt và lôi ra của con cũng không thể trở nên một hình hài nguyên vẹn được. Con khóc nhưng có ai nghe tiếng khóc của con đâu. Con được đưa vào nơi mà con nghe mọi người gọi là thùng rác. Con ở cùng anh Mất Tay. Khi ấy mẹ không biết đấy thôi, có con gì đấy nó ăn mất một bàn tay của con rồi, con đau lắm con sợ quá, con khóc thét nên:” Mẹ ơi mẹ ở đâu rồi, cứu con với mẹ ơi”
Một buổi chiều con được một bà già nghèo, đưa anh Mất Tay và con về. Con nói cho mẹ nghe, bà cố gắng tìm xem tay con ở đau nhưng mà không thấy. Con cũng muốn nói cho bà nhưng mà không nói được. Con đã được ở nơi mà có rất nhiều bạn như con đấy mẹ ạ. Vì thân thể con không được lành, mặc dù đã được ghép lại nhưng cũng không đủ, và nó cũng không bao giờ được như trước nữa. Nên mọi người gọi con là Mảnh Vụn. Ở đây chúng con buồn lắm và chúng con nhớ đến mẹ luôn. Nhiều lúc có cơn gió đi qua con lạnh và cô đơn lắm.
Mẹ yêu quý, con biết mẹ buồn khi phải xa con. Mẹ đã xin sự tha thứ nơi con. Nhưng con không dám nhận điều xin lỗi của mẹ đâu. Con chỉ tiếc rằng con không được mặc váy hồng, và đi đôi dép màu hồng cùng mẹ về nhà thôi ạ. Nhiều lúc con thương mẹ lắm, con thương mẹ thật nhiều. Mẹ đừng buồn con vì con nữa nhé. Con muốn vẽ cho mẹ bức tranh về con, nhưng đôi bàn tay của con đã không còn nữa rồi, nên để vẽ được đối với con rất khó. Con cảm ơn mẹ đã luôn nhớ tới con. Mặc dù con chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt mẹ nhưng con tin chắc là rất đẹp. Con chỉ xin mẹ một điều mẹ đừng đối xử với các em của con như con nữa nhé, con sợ các em sẽ chịu nhiều đau khổ. Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé. Con nhớ mẹ nhiều.
Con yêu mẹ
Con gái yêu của mẹ.

13 tháng 9 2016

Dù đang gần bên mẹ, dù nhìn thấy mẹ mỗi ngày. Nhưng con chưa từng nói “con yêu mẹ nhiều lắm”. Dù biết mẹ không đọc được, nhưng bức thư này sẽ được gửi bằng tất cả tình yêu con dành trao mẹ.

Mẹ yêu! Mẹ cho con cuộc sống này. Con biết ơn mẹ đến nhường nào. Nhưng 22 năm qua, con chưa làm được gì cho mẹ, chỉ làm mẹ muộn phiền. Mẹ ốm, con chỉ biết khóc. Con đã cố rất nhiều để không khóc khi nghĩ đến mẹ, nhưng nước mắt cứ mãi rơi. Mẹ biết không, con tự hỏi: “Không biết bao giờ con mới làm được một chút gì đó cho mẹ?”. 

Người mẹ vĩ đại nhất của con, “Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Tần tảo nuôi con ăn học. Vì vất vả, căn bệnh đã đần dần hủy hoại cuộc sống của mẹ tự bao giờ. Dù biết bệnh nhưng mẹ vẫn làm lụng vì con.

Từ bây giờ, con sẽ thay mẹ làm việc. Bởi con không muốn mình sẽ hối hận khi không còn cơ hội báo hiếu cho mẹ.

Mẹ kính yêu, con tự hào vì là con của mẹ.

Yêu mẹ nhiều!

Con gái út.

13 tháng 9 2016

Kính gửi mẹ của con !

Thưa mẹ , người mẹ cao cả của con , mẹ biết không hằng ngày con bên mẹ , hằng ngày mẹ con mình vẫn gọi nhau thật thân mật biết bao . Nhưng mẹ biết không , từ lúc con bắt đầu học lớp 4 cũng là con đã lớn . Những cái ôm mẹ dành cho con và con dành cho mẹ sao con giờ đây cảm thấy xa vời quá mẹ ạ 

    Con không biết trong suy nghĩ của mẹ thế nào , những còn suy nghĩ của con bằng lời nói con không đủ can đame để tâm sự với mẹ . Nhưng với lá thư này , con có thể nói hết suy nghĩ , tâm trạng triong lòng của con cho mẹ hiểu . Con còn nhớ hồi bé , những lúc trời lạnh , lạnh tới mức mà hai tay con run và đỏ ửng thì những cái ôm của mẹ luôn chứa đựng trong con . Mẹ như một nàng tiên vậy , một nàng tiên với một ánh sáng ấm áp đã đến bên con , sưởi ấm cho con mỗi tối . Hôm nào cũng vậy , ngay cả mỗi bữa sáng chuẩn bị đi học , con lại được mẹ tặng cho cái ôm sức mạnh học tập . Khi mỗi tối , con đi học về , mẹ tặng cho con cái ôm nhẹ nhàng mà đầy tình thương .

      Đêm đêm con ngủ , mẹ kể chuyện cho con nghe , mỗi lần tắt đèn con hay nói : " Mẹ ơi , mẹ ôm con nhé . Mẹ không ôm con là con không ngủ được đâu mẹ ạ ( hì hì ) " . Và mỗi lần đáp lại mẹ luôn cười bằng nụ cười ấm áp : " Nhóc con , chỉ khéo cái mồm , cái miệng . Thôi mau ngủ đi , để mẹ ôm vào lòng cho nhóc của mẹ dễ ngủ nào "

   Con nhớ lắm mẹ ạ ! Mẹ còn nói rất nhẹ nhàng nữa . Nhưng có phải con đã ảo tưởng quá nhiều không hả mẹ ? , con có nghĩ hơi quá không hả mẹ ? Nghĩ rằng con đã lớn , đã không còn được mẹ quan tâm như trước nữa , đã bị mẹ bỏ ra rìa . Nghĩ vậy con tủi thân lắm mẹ ạ ! 

      Con chỉ muốn lại được nghịch ngợm như ngày xưa mà thôi . Chỉ được nghe những câu quát vui của mẹ , muốn được những câu hò ru mượt mà đung đưa , muốn được mẹ ôm vào lòng ấm áp . Chứ không phải như bây giờ . Cứ mỗi lần con xà vào lòng mẹ , mẹ chẳng dịu dàng như xưa nữa , mẹ chẳng còn nói ngọt với con . Mẹ chỉ quay lại bằng một giọng cức ngắc :" Con lớn rồi , không còn bé nữa . Ra ngoài đi , cho mẹ yên tĩnh " 

      Lúc đó còn chẳng biết nói gì thêm . Con chỉ còn biết quay đi mà khóc , quay đi mà nghĩ xrawngf mẹ đã biến đổi rồi , quay đi mà nghĩ chẳng nhẽ tuổi mẹ đã thêm , bởi khi tuổi cao thì tính dịu dàng cũng sẽ phai đi mẹ nhỉ . Nhưng không , sau những buổi ăn cơm tối , con nhìn khuôn mặt của mẹ , đôi tay của mẹ vẫn trẻ đẹp như xưa , ấy vậy mà sao bây giờ mẹ lại vậy

     Có một đêm , con nằm một mình trong phòng mà khóc nức nở , nhưng con hiểu tâm trạng của mẹ cũng như của con. Mẹ mong con khôn lớn , mẹ không muốn con nũng mẹ, mẹ vẫn luôn muốn ôm con gái của mẹ vào lòng như ngày xưa . Nhưng cảm giác sao lại khó quá đúng không mẹ . Con cũng vậy , con muốn lại được ôm mẹ nhiều hơn nữa , con cũng hiểu con đã là học sinh trung học mà lúc nào cũng như một đứa trẻ lên ba khiến cho mẹ cảm thấy buồn lòng . Nhưng tình thương mà con dành cho mẹ và mẹ dành cho con thì làm sao thay đổi được đúng không mẹ .

     Con đã luôn ân hận về những suy nghĩ linh tinh về mẹ , những suy nghĩ mà con cho rằng mẹ không thương con nữa . Và con biết, cái ôm đâu thể biến mất trong tháng ngày hôm nay , mà con mong sẽ một lúc nào nào đó . Hai mẹ con mình lại ôm , kể chuyện cho nhau nghe như hồi nào đó . Con biết mẹ luôn thương con gái của mẹ . Con cũng hiểu rõ con khao khát muốn được mẹ ôm như hồi còn bé . Mẹ ơi ! Con xin lỗi vì những gì đã nghĩ không đúng về mẹ . Với lá thư này con và mẹ sẽ lại hiểu nhau hơn, mẹ nhé 

                                                            Con gái của mẹ 

                                                                      Thảo

                                                              Vũ Bích Thảo

     

 

13 tháng 9 2016

Thư gửi mẹ.
Mẹ kính yêu,
Hôm nay thiên thần Buồn đi qua nhà con nhận được thư của mẹ. Con muốn viết thư gửi tới mẹ, vì hôm nay là ngày lễ của những người mẹ hiền mẫu. Ở đây các em bé thai nhi như chúng con mỗi khi có người nhà nhắc đến đó là một bức thư rồi mẹ ạ.
Con vui sướng bởi mẹ vẫn còn nhớ tới con. Vì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ không như mẹ anh Mất Tay mẹ anh còn chẳng bao giờ viết thư cho anh nữa cơ. Anh Mất Tay là bạn con mẹ ạ. Hôm ấy con cùng anh được ở trong cái túi nhưng mà con chẳng nhìn thấy anh, nhưng con biết anh có hình đẹp lắm vì anh không như con Con thấy anh buồn lắm mẹ ạ. Con cũng không biết nữa con nghe bà ấy nói: “ Mẹ anh ấy không cần anh nữa”.
Mẹ yêu của con, hôm nay đọc thư con muốn trả lời với mẹ. Bây giờ mẹ muốn biết con đang ở nơi đâu nên con viết thư cho mẹ. Để kể cho mẹ nghe cuộc hành trình trong đời con bắt đầu từ lúc con được thành hình trong bụng mẹ.
Hôm ấy con rất vui vì mình được ra đời. Ngày ấy như là ngày đánh dấu sự xuất hiện của con. Con nhớ mẹ và ba cũng vui. Con còn được nghe nhạc nữa bài hát gì mà:” Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh con là cây nến hồng ba ngọn nến lung linh thắp sáng một gia đình…” Con vui lắm lúc ấy con đã biết cảm nhận rồi đấy mẹ ạ. Con biết tình cảm mẹ dành cho con to lớn như thế nào. Nhưng khi con được 4 tháng tuổi. Ba mẹ đưa con đi khám bệnh con vui lắm nhưng qua cái máy gì mà biết được con là trai hay gái ấy. Khi biết con là con gái con vui lắm vì con ước mình được giống mẹ, để biết đan khăn khi mùa đông lạnh vào bếp khi bố đi làm về, và chăm sóc chị của con nữa. Nhưng mẹ ạ một vài phút sau con chỉ biết khóc thôi, bởi bố mẹ đã to tiếng với nhau. Con nghe thấy hết con biết mẹ đã không muốn xa con đi, nhưng bố lại quyết tâm bắt mẹ con mình xa nhau. Con lo sợ vô cùng con cố gắng nghe xem tại sao bố lại như vậy. Lúc ấy sợ quá con chỉ nhớ được tai con là con gái, gia đình nhà mình cần một người lối dõi, và con đã có một chị rồi…. Con sợ như trong một giấc mơ, con khóc, con không muốn phải xa mẹ
Mẹ yêu quý, khi ấy con được vật gì lạnh lắm. Nó làm con đau cứ kéo con xa dần mẹ. Con cố bám tay vào mẹ nhưng càng cố gắng bám bao nhiêu, con càng đau và càng rời xa mẹ bấy nhiêu. Lúc ấy chân tay con được kéo ra, cả đầu con nữa cũng được cắt vụn ra từng mảnh con đau. Tay một nơi, chân một lẻo, đầu một góc… nên con cũng chẳng biết nó như thế nào nữa. Tuy sau này được sếp lại thành hình nhưng mà những vết đứt, do được cắt và lôi ra của con cũng không thể trở nên một hình hài nguyên vẹn được. Con khóc nhưng có ai nghe tiếng khóc của con đâu. Con được đưa vào nơi mà con nghe mọi người gọi là thùng rác. Con ở cùng anh Mất Tay. Khi ấy mẹkhông biết đấy thôi, có con gì đấy nó ăn mất một bàn tay của con rồi, con đau lắm con sợ quá, con khóc thét nên:” Mẹ ơi mẹ ở đâu rồi, cứu con với mẹ ơi”
Một buổi chiều con được một bà già nghèo, đưa anh Mất Tay và con về. Con nói cho mẹ nghe, bà cố gắng tìm xem tay con ở đau nhưng mà không thấy. Con cũng muốn nói cho bà nhưng màkhông nói được. Con đã được ở nơi mà có rất nhiều bạn như con đấy mẹ ạ. Vì thân thể conkhông được lành, mặc dù đã được ghép lại nhưng cũng không đủ, và nó cũng không bao giờ được như trước nữa. Nên mọi người gọi con là Mảnh Vụn. Ở đây chúng con buồn lắm và chúng con nhớ đến mẹ luôn. Nhiều lúc có cơn gió đi qua con lạnh và cô đơn lắm.
Mẹ yêu quý, con biết mẹ buồn khi phải xa con. Mẹ đã xin sự tha thứ nơi con. Nhưng con khôngdám nhận điều xin lỗi của mẹ đâu. Con chỉ tiếc rằng con không được mặc váy hồng, và đi đôi dép màu hồng cùng mẹ về nhà thôi ạ. Nhiều lúc con thương mẹ lắm, con thương mẹ thật nhiều. Mẹ đừng buồn con vì con nữa nhé. Con muốn vẽ cho mẹ bức tranh về con, nhưng đôi bàn tay của con đã không còn nữa rồi, nên để vẽ được đối với con rất khó. Con cảm ơn mẹ đã luôn nhớ tới con. Mặc dù con chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt mẹ nhưng con tin chắc là rất đẹp. Con chỉ xin mẹ một điều mẹ đừng đối xử với các em của con như con nữa nhé, con sợ các em sẽ chịunhiều đau khổ. Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé. Con nhớ mẹ nhiều.
Con yêu mẹ
Con gái yêu của mẹ.

(tham khảo)

30 tháng 10 2016

ảo ảo nhưng hay!

Hà Nội, ngày... tháng... nâm...

Ông bà nội kính yêu của cháu!

Từ dịp hè vừa rồi về quê, cũng đã lâu cháu chưa về thăm ông bà. Hôm nay, cháu viết thư hỏi thăm sức khỏe ông bà đề ông bà khỏi mong.

Ông bà dạo này có khỏe không ạ? Chú thím và các em sức khỏe tốt đúng không ạ? Cuộc sống hàng ngày của ông bà thế nào ạ? ông nội ơi, dạo này ông có đi tập dưỡng sinh đều đặn hàng ngày không? ông nhớ đi tập hàng ngày ông nhé, vi cháu nghe nói chăm chỉ tập dưỡng sinh rất có lợi cho sức khỏe và đặc biệt tốt cho bệnh cao huyết áp của ông đấy ạ. Mà bà ơi, trời bây giờ bắt đâu lạnh rồi, bệnh đau khớp của bà đã đỡ hơn chưa ạ? Bà nhớ ngâm chân nước nóng trước khi đi ngủ bà nhé, nó rất có lợi cho giấc ngủ của bà đấy.

Mấy gốc táo ông trồng bây giờ chắc là đã ra hoa rồi ạ? Còn con lợn nái của nhà chắc là đã đẻ con rồi, ông bà chác là vân bộn rộn với việc vườn tược lắm đúng không bà?

Ở Hà Nội, bố mẹ và hai anh em cháu vẫn khỏe. Bố mẹ cháu cũng rất bộn việc, tuần trước bố cháu còn phải trực ở cơ quan đến mấy hôm liền, Vào năm học mới rồi nên cháu và em Vũ đi học rất chăm chỉ. Đợt trước trường cháu có tổ chức cho học sinh đi tham quan ở vườn Quốc gia Ba Vi đấy ông bà ạ. Bố mẹ và hai anh em cháu rất nhớ ông bà.

Đã đến giờ chuẩn bị đi học, cháu xin dừng bút ở đây. Cháu kính chúc ông bà luôn mạnh khỏe, ông bà cho cháu gửi lời hỏi thăm tới gia đinh chú Nam thím Anh ạ. À bà nhắn với em Đức nhà chú thím là khi nào cháu về quê sẽ cùng em đi thả diều trên đê, bà nhé!

Đợt tới được nghĩ Tết dương lịch, bố mẹ đã hứa cho hai anh em cháu về thăm ông bà rồi, cháu mong ông bà lắm!

Cháu trai của ông bà

   Hiến 

5 tháng 3 2020

Kính gửi cô giáo chủ nhiệm
Từ đầu năm học đến nay cũng đã được gần một học kỳ lớp chúng em được cô làm chủ nhiệm, và em luôn cảm phục đặc biệt
về cô như một cô giáo đáng kính, tận tâm với học sinh.
Nhưng chỉ riêng một chuyện mà em cảm thấy hơi e ngại, đó là cô thường rất khắt khe với việc học sinh dùng Facebook. Vì thế
hôm nay em muốn qua những dòng thư này chia sẻ một chút cảm nhận của học sinh bọn em.
Thực ra em có thể hiểu được vì sao cô và rất nhiều người lớn khắt khe và "dị ứng" với Facebook đến vậy. Hiện tượng "nghiện
Facebook" thời đại ngày nay có thể coi là vấn nạn cần phải kiềm chế và điều chỉnh, bởi nó gây ra nhiều hậu quả không đáng có.
Facebook là mạng lưới xã hội, nơi trò chuyện, thư giãn, giải trí, chia sẻ, thổ lộ tâm trạng, cập nhật thông tin. Có thể nói
Facebook chính là một thế giới mới, ở đó chúng ta tha hồ trò chuyện, chát chít, thậm chí cũng có rất nhiều người nổi tiếng
được biết đến thông qua hệ thống mạng lưới này.
Facebook cũng chính là một trong những hình thức giải trí và nhiều bạn trẻ tìm đến để giải tỏa căng thăng, tìm sự đồng cảm,
chia sẻ cảm xúc với những người xung quanh. Nó khiến cho chúng ta có thể biết được tâm trạng, cảm xúc của những người
xung quanh mình mà không cần gặp gỡ. Thật đơn giản và tiện ích.
Tuy nhiên Facebook lại là mạng lưới dễ gây nghiện đối với người dùng nếu như không biết kiểm soát thời gian, kiểm soát bản
thân. Bạn chăm sóc Facebook của mình để những lượt , comment; bạn lướt thông tin liên tục. Như thế cũng khiến cho bản thân
mỗi người thấy vui, tuy nhiên nếu không cẩn thận thì chính những điều này sẽ cuốn n

xem thêm tại https://olm.vn/hoi-dap/detail/242026847544.html

mình thi nek,nhưng ns hết ra,r hỏi ng khác thì thi làm j

27 tháng 8 2016

Phần ghi nhớ sgk có mà p

27 tháng 8 2016

Ò nếu z thì mk chịu, vì mk quên nội dung bài Thạch Sanh òy

11 tháng 5 2018

kb vs mình, mình chỉ cho, mình mời thi hôm qua  nè

17 tháng 12 2018

Chúng ta đều biết rằng, không ai yêu thương lo lắng cho con bằng cha mẹ, không ai cả một đời lam lũ vì con bằng cha mẹ. Tình yêu thương chỉ có thể sánh với núi sông trường cửu mà thôi. Đã có biết bao câu chuyện, bài ca ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng. Tiêu biểu cho tình yêu thương, chăm sóc mong con khôn lớn thành người là người mẹ hiền của thầy Mạnh Tử trong câu chuyện Mẹ hiền dạy con.

Mẹ hiền - hai tiếng gọi thiêng liêng, cao quý của những đứa con dành cho cha mẹ. Sao có thể quên được mẹ chín tháng mang nặng rồi đẻ đau, chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn. Người mẹ nào chẳng ước ao con thành người có ích cho gia đình và xã hội. Bởi vậy người mẹ không chỉ có chăm chút chắt chiu nuôi nấng mà luôn san sẻ, thậm chí hy sinh vì con cái.

Bài học cắt đứt tấm vải đang dệt mà thầy Mạnh Tử được chứng kiến như thức tỉnh trong mình. Đau xót lắm bà mới làm như vậy. Tình yêu thương của bà mẹ dành cho Mạnh Tử vô bờ bến và đúng như dân gian đã nói Dạy con từ thuở còn thơ, Yêu thì cho roi cho vọt. Muốn cho con nên người, phải mẫu mực, nghiêm khắc đồng thời chọn cách dạy phù hợp mới đạt được kết quả cao. Mẹ thương con chưa đủ mà phải biết dạy con. Bà mẹ thầy Mạnh Tử là tấm gương sáng về tình thương và cách dạy con.

Trên thực tế hiện nay cũng không thiếu những tấm gương sáng về sự giáo dục con cái thành người, nhưng bên cạnh đó còn khá phố biến tình trạng nuông chiều con cái quá mức, để rồi các “Cậu ấm”, “Quý tử”, “Công chúa” kia mắc vào con đường tội lỗi từ khi nào mà gia đình không biết.

Câu chuyện tuy đơn giản nhưng có giá trị sâu sắc, nhắc nhở mọi người chúng ta trong việc dạy con cần phải thận trọng. Muốn chúng nên người trước hết phải lựa chọn môi trường sống thích hợp, cùng với lòng yêu thương, đức độ và đặc biệt phải mẫu mực về nhân cách cho các con noi theo. Có được như vậy các bậc cha, mẹ cần phải hiểu con cái cần gì, cho chúng học cái gì và dạy chúng ra sao?. Trong xã hội hiện đại với nền kinh tế thị trường hiện nay, làm được điều này không phải là dễ. Đây là vấn đề toàn cầu được xã hội quan tâm bởi Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai.


Xuất phát từ câu nói ấy, câu chuyện Mẹ hiền dạy con lại càng có triết lý sâu sắc. Nó nhắc nhở chúng ta trong việc giáo dục con cái nói riêng và trẻ em nói chung. Xã hội tương lai sẽ ra sao, tốt hay xấu chính là nhờ vào thế hệ trẻ hôm nay. Câu chuyện không còn là vấn đề gia đình mà nó là vấn đề xã hội, vấn đề nhân loại trong việc giáo dục nhân cách con người.

#

13 tháng 4 2019

ok mở luôn

13 tháng 4 2019

mk nghĩ là mk sẽ khuyên bạn ấy ko nên mở trộm thư của ng khác