K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Lá hồi sinh Sau cơn bão số 6, sân trường vốn rợp bóng mát của bàng bỗng nhiên tràn ngập ánh nắng. Bởi cây thì ngả nghiêng bật gốc, cây thì gãy cành, cây nào may mắn còn trụ lại được thì cũng bị cuồng phong vặt trụi lá như những cành đào trơ xương trong những ngày giá rét. Màu xanh rợp mát trước đó được thay thế bằng những khoảng không thăm thẳm và chói gắt ánh mặt trời. Nhớ và...
Đọc tiếp

Lá hồi sinh Sau cơn bão số 6, sân trường vốn rợp bóng mát của bàng bỗng nhiên tràn ngập ánh nắng. Bởi cây thì ngả nghiêng bật gốc, cây thì gãy cành, cây nào may mắn còn trụ lại được thì cũng bị cuồng phong vặt trụi lá như những cành đào trơ xương trong những ngày giá rét. Màu xanh rợp mát trước đó được thay thế bằng những khoảng không thăm thẳm và chói gắt ánh mặt trời. Nhớ và tiếc không nguôi màu xanh của lá. Những tán lá xanh tầng tầng lớp lớp ấy còn là nơi trú ngụ của lũ chim chóc. Cây rũ rụng hết lá, tổ chim cũng tan tác. Ban đêm, những đàn chim chao chác bay vòng vòng và kêu la rền rĩ vì tự nhiên mất tổ mất chốn đi về. Nghe tiếng chim kêu thảng thốt trong đêm vắng không còn tiếng lá khua xào xạc, lại nhớ, lại tiếc những tán xanh. Và buồn!... Biết đến bao giờ màu xanh của sân trường mới trở lại như xưa? Vậy mà chỉ độ một tuần, từ những cành cây bàng như những cành xương khô ấy bỗng nhiên cựa quậy tách ra những chồi non bé xíu xanh biếc. Thật kì diệu! Và cũng chỉ độ mươi ngày sau, những chồi non bé xíu ấy đã nhanh chóng trở thành những chiếc lá to bằng bàn tay người với màu xanh hút mắt, tự tin trong gió, trong nắng. Dẫu vẫn chưa thể bằng những tán lá xanh ngày trước bão nhưng màu xanh lá non của những cây bàng gượng đứng lên sau bão cũng đủ che bớt ánh nắng chói chang và mời gọi lũ chim quay về làm tổ. Một niềm vui lấp lánh trong ánh mắt người và trong cả tiếng chim reo. Trong cuộc đời có những lúc người ta thất bại hay vấp ngã thì hãy luôn gieo cho mình những hạt mầm hi vọng để vững vàng và tự tin trên mỗi bước đường đời. HN sưu B. Chọn đáp án đúng hoặc thực hiện theo các yêu cầu: Câu 1. Những cây bàng sau bão được tác giả miêu tả như thế nào? A. Cây ngả nghiêng bật gốc. B. Những tán lá xanh tầng tầng lớp lớp. C. Những cành cây bàng như những cành xương khô ấy bỗng nhiên cựa quậy tách ra những chồi non bé xíu xanh biếc. D. Cây thì ngả nghiêng bật gốc, cây thì gãy cành, cây nào may mắn còn trụ lại được thì cũng bị cuồng phong vặt trụi lá như những cành đào trơ xương trong những ngày giá rét. Câu 2. Vì sao những đàn chim chao chác bay, kêu thảng thốt trong đêm? A. Vì cơn bão làm cây cũ rụng hết lá, chim mất tổ mất chốn đi về. B. Vì cây cũ thay lá chim mất tổ mất chốn đi về. C. Vì những đàn chim bay đi kiếm ăn. D. Vì những đàn chim muốn đổi chỗ kiếm ăn nên bay đi tìm nơi trú ngụ mới. Câu 3. Sau cơn bão, tác giả có tâm trạng như thế nào? A. Nhớ không nguôi màu xanh của lá. B. Buồn! C. Buồn, nhớ và tiếc không nguôi màu xanh của lá. D. Tiếc màu xanh của những tán bàng. Câu 4. Bài văn trên có nội dung gì? A. Tả sự hồi sinh của cây cối trên sân trường sau cơn bão. B. Sự hồi sinh mạnh mẽ của những cây bàng trên sân trường sau cơn bão. C. Tả vẻ đẹp của cây bàng sau cơn bão. D. Tả sự dáo dác của bầy chim sau cơn bão. Câu 5. Qua hình ảnh những chiếc lá bàng hồi sinh, tác giả muốn nhắn nhủ đến người đọc điều gì? Câu 6:em học được gì trong bài văn trên? Câu 7: Câu 7. Hai câu văn trong đoạn đầu của bài được liên kết với nhau bằng phép liên kết nào? A. Phép lặp B. Phép thế C. Dấu câu D. Phép nối Câu 8. Bộ phận chủ ngữ trong câu văn “Ban đêm, những đàn chim chao chác bay vòng vòng và kêu la rền rĩ vì tự nhiên mất tổ mất chốn đi về.” là gì? A. Ban đêm B. Những đàn chim C. Những đàn chim chao chác D. Những đàn chim chao chác bay vòng vòng Câu 9. Cho câu sau: “Biết đến bao giờ màu xanh của sân trường mới trở lại như xưa?” Quan hệ từ trong câu trên là: A. đến B. mới C. của D. lại Câu 10. Đặt 1 câu ghép có sử dụng cặp quan hệ từ biểu thị quan hệ tăng tiến.

1
31 tháng 3 2022

Giúp mik vs huhuhuhu

Tham khảo phần dàn ý bài văn tả cây bàng lớp 4 của Minh HạMở bài: Giới thiệu cây bàng:– Sân trường rộng, rợp mát bóng cây,... thế nhưng, gắn bó nhất vẫn là cây bàng ở góc sân.– Cây bàng không biết trồng tự bao giờ mà đã cao ngang tầng 4 khu nhà tầng.Thân bài:1. Tả cây bàng mùa thu:– Cây um tùm lá, đủ màu: lá xanh thẫm, lá ngả vàng, có cái lá đỏ như màu đồng.– Quả bàng vàng...
Đọc tiếp

Tham khảo phần dàn ý bài văn tả cây bàng lớp 4 của Minh Hạ

Mở bài: Giới thiệu cây bàng:

– Sân trường rộng, rợp mát bóng cây,... thế nhưng, gắn bó nhất vẫn là cây bàng ở góc sân.

– Cây bàng không biết trồng tự bao giờ mà đã cao ngang tầng 4 khu nhà tầng.

Thân bài:

1. Tả cây bàng mùa thu:

– Cây um tùm lá, đủ màu: lá xanh thẫm, lá ngả vàng, có cái lá đỏ như màu đồng.

– Quả bàng vàng ruộm lúc lỉu trên cành, nấp giữa vòm lá; có quả rụng lăn lóc trên mặt đất.

– Mới sau khai giảng, bài vở chưa nhiều, lũ học trò túm tụm dưới gốc cây.

2. Tả cây bàng mùa đông:

– Thân cây lộ rõ vẻ sần sùi; những cái u trên thân trơ ra.

– Cành bàng trơ trụi lá, gầy guộc, nâu xám.

– Vài cái lá đỏ còn sót lại vẫy vẫy trong gió.

– Học trò tránh rét, đến trường vào ngay lớp học, cây bàng buồn.

3. Tả cây bàng mùa xuân:

– Gió đông ấm dần, xuân về.

– Một sáng, trên cây lấm tấm những chồi non hồng như ngọn lửa.

– Bỗng một hai hôm sau, cả cây xoè nở những cái lá non tí xíu, mơn mởn

– Rồi cả cây xanh mượt màu lá. Lũ học trò ngỡ ngàng.

4. Tả cây bàng mùa hè:

– Cây như cái ô khổng lồ, xanh um.

– Lá bàng xanh thẫm, dày; hoa bàng trắng li ti.

- Bàng ra quả.

– Học trò về nghỉ hè.

Kết bài:

– Cây bàng là bạn của học sinh.

– Sân trường và cây bàng là hình ảnh đẹp của tuổi thơ.

0
8 tháng 3 2016

Bài làm

Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vậy mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.

Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán nhỏ che chở cho chúng nó. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.

"Rắc! Rắc!" – một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã… đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị nó giằng, nó kéo, nó giật, nó đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười – những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!

Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.

 

Rồi ngón tay tôi, những chiệc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ… Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ chúng nó khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng nó lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng hao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".

Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.

-   Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò áo độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu không tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!

Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.

Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số em nông nổi đến mức chơi nghịch ác mà thôi!

Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu hư kia nhé!

 


 
8 tháng 3 2016

Các bạn thân mến! Các bạn có biết vì sao các bạn có thể sống khoẻ mạnh mỗi
ngày không? Các bạn có thể tượng tượng bạn sẽ sống ra sao nếu tất cả cây cối nhà
chúng tôi đều biến mất! Các bạn sẽ không được hít thở không khí trong lành! Các
bạn sẽ không có bóng râm che mát…Và còn biết bao tai hoạ sẽ xảy ra đấy. Trong
mái trường này, họ nhà bàng chúng tôi đã đem lại cho các bạn những điều tốt đẹp.
Nhân dịp năm mới, nhà trường đem tôi về trồng thay cho cây bàng năm trước
bị bão đánh đổ. Được về sống ở môi trường này tôi sung sướng lắm. Vì hằng ngày
tôi sẽ được các bạn chăm sóc yêu thương, được nghe, được thấy các bạn ca hát, nô
đùa. Hàng ngày các bạn cho tôi uống nước, nhặt sâu cho tôi, những hôm trời nắng
to, thương tôi còn nhỏ yếu, các cô, các bạn còn che cho tôi khỏi bị nắng làm héo lá.
Chỉ một thời gian sau, thân của tôi đã to hơn trước và cao hơn trước, những chiếc
lá non mới lại bắt đầu nhú lên, trông thật mỡ màng và tràn đầy sức sống. Tôi thầm
nhủ chẳng mấy chốc tôi sẽ lớn bằng các anh các chị nhà bàng được trồng cách đây
mấy năm. Tôi mơ ước mình sẽ lớn thật nhanh, ra nhiều cành lá để các bạn gái còn
chơi nhảy dây, các bạn nam sẽ đá cầu dưới tán lá xanh rì, mát rượi của tôi. Và tôi
muốn mình sẽ vươn thật cao, tán toả ra thật rộng, để cho các bạn thật nhiều bóng
mát.
Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm vươn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh
mỡ chuẩn bị chào đón các bạn nhỏ đến trường. Đến chiều tôi lại nghiêng nghiêng
cái thân hình nhỏ nhắn của mình để tạm biệt mọi người.
Cuộc sống của tôi cứ êm ả trôi qua và có lẽ tôi sẽ lớn nhanh như thổi nếu như
không có buổi sáng ấy. Tôi nhớ mãi hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đang
buồn vì sáng nay các bạn đều nghỉ học bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao của một
vài bạn nhỏ, tôi sung sướng mừng thầm vậy là tôi đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là
các bạn học lớp 6. Sau một hồi đi dạo quanh sân trường nô đùa nhau ầm ĩ, các bạn
dừng lại nghỉ chân ở ngay cạnh tôi! Tôi đung đưa trong gió khoe những chiếc lá
mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió tôi thì thầm: Chào các bạn thân
yêu!
Đáp lại tấm lòng hiếu khách của tôi, một bạn nam lên tiếng:
- Chơi từ nãy chán rồi thôi bọn mình thử đi tìm hiểu cây bàng mới lớn này xem
sao.
Nghe vậy, tôi giật mình. Một cậu đứng lên chạy vòng quanh thân tôi, lấy chiếc
que vạch vạch như tìm một cái gì đó. Bỗng cậu reo lên:
- Ôi các cậu ơi, cây này lắm rễ lắm, chúng mình thử cắt bỏ đi vài cái rễ xem nó
có sống được không?
Nghe xong tôi thấy bủn rủn hết cả người. Nhưng chưa kịp định thần một cậu đã
lấy tay vặt luôn hai chiếc rễ nhỏ phía ngoài của tôi. Tôi thét lên đau đớn, nhựa túa
ra, cả thân cây như muốn đổ gục xuống. Nhưng cũng may tôi đã cố gắng đứng
vững được, tôi cắn răng chịu đựng, và tôi thốt lên rằng:
- Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ đứt một tí tay, chảy một chút máu thôi
các bạn đã oà khóc rồi. Thế mà các bạn lại hành hạ. Tôi oà khóc nức nở. Nhưng
chẳng ai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài của tôi. Họ vẫn thản nhiên
trêu đùa nhau. Tôi đau đớn và chưa kịp định thần thì trước khi đi, một bạn lại tiện
tay bẻ luôn cái ngọn non nớt vừa nhú của tôi.
Tôi hoảng hốt hét to:
- Trời ơi đau quá! Các bạn thật độc ác. Các bạn giết tôi rồi.
Tôi ngất đi, cả thân của tôi rũ xuống, phải mất một ngày sau tôi mới tỉnh và lúc
đó tôi mới tin rằng

 

mình vẫn còn sống. Nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ những giọt nhựa, tôi đau
đớn nhận ra mình sẽ không thể vươn lên cao được nữa. Tôi phải mang một vết
thương suốt đời. Tôi gắng gượng đứng thẳng và hít khí trời.
Sáng hôm sau, các bạn nữ chạy đến chăm sóc tôi. Các bạn tỏ ra rất bực tức khi
thấy tôi đã bị hành hạ như vậy.
Nhờ có sự chăm sóc động viên của các bạn, tôi thấy đỡ đau đớn hơn nhiều. Và
cũng thật may mắn, sau một thời gian tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Và từ đấy, tuy tôi chẳng cao nên được là bao nhưng những tán lá lại mọc ra rất
nhiều và thật khoẻ mạnh. Ngày ngày các bạn vẫn quây quần bên tôi, và có lẽ ân
hận vì hành động trước đây của mình, các bạn trước đã từng bẻ cành non của tôi
giờ tỏ ra rất yêu quý tôi, thỉnh thoảng mang nước tưới cho tôi và trong lúc ra chơi
các bạn còn ra ngồi dựa vào thân tôi để học bài, hóng mát.
Tôi cũng không còn oán giận các bạn đó nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng
chúng tôi cũng là một cơ thể sống, chúng tôi cũng biết đau, biết giận hờn.
Nhưng tôi vẫn còn buồn vì thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp có bạn chẳng có ý thức
bảo vệ chúng tôi. Các bạn ngang nhiên bẻ cành vặt lá làm tổn thương đến họ hàng
nhà cây chúng tôi.
Các bạn ơi! Hãy bảo vệ chúng tôi, việc làm đó cũng có nghĩa là bạn đang bảo vệ
chính cuộc sống của mình.

Buổi chiều hôm ấy không khí nặng nề như ngâm hơi nước .Trời tối sẫm .Những đám mây đen trông gần ta hơn .Gio1 trước còn hiu hiu mát mẻ sao bỗng ào ào kéo đến như tiếng thác chảy nghe tận đằng xa.Đến nửa đêm thì bốn phương trời đều như có gió nổi lên ,hợp thành một luồng mạnh gớm ghê .Thỉnh thoảng luồng đông nam gặp luồng tây bắc quay cuồng vật lộn như giận dữ hò reo một...
Đọc tiếp

Buổi chiều hôm ấy không khí nặng nề như ngâm hơi nước .Trời tối sẫm .Những đám mây đen trông gần ta hơn .Gio1 trước còn hiu hiu mát mẻ sao bỗng ào ào kéo đến như tiếng thác chảy nghe tận đằng xa.

Đến nửa đêm thì bốn phương trời đều như có gió nổi lên ,hợp thành một luồng mạnh gớm ghê .Thỉnh thoảng luồng đông nam gặp luồng tây bắc quay cuồng vật lộn như giận dữ hò reo một lúc lại tan như mưa đang to bỗng tạnh .Gio1 lại im như trốn đâu mất .Rồi đột nhiên lại kéo đến rất mau chốc chốc lại rít lên những tiếng ghê sợ trên các ngọn cây .Vạn vật dường như sụp đổ dưới cơn bão loạn cuồng.

Mải đến sáng hôm sau cơn bão mới ngớt .Một cảnh tượng tan thương hiện ra cây nào cây nấy cành lá xơ xác lá rụng đầy vườn .Gốc bưởi bên bể nước bật rễ lên nằm ngang trên mặt đất quả lăn long lóc khắp sân.

a/ Bài văn trên tả cảnh gì ?Vì sao em biết.

b/ Bài văn có mấy đoạn nêu ý chính của từng đoạn.

c/ Những chi tiết nào miêu tả sự xuất hiện của cơn bão sắp tới.

d/ Liệt kê các từ ngữ miêu tả sức mạnh của cơn bão.

e/ Tìm các động từ có trong đoạn 2

 

   

2
1 tháng 7 2016

a, Bài văn miêu tả 1 cơn bão. Vì bài văn nhắc đến cơn bão

b, có 3 đoạn: 

- Đoạn 1 từ đầu đến  như tiếng thác chảy nghe tận đằng xa.

 + Nội dung: Miêu tả bầu trời trước khi có bão.

- Đoạn 2 từ Đến nửa đêm  đến sụp đổ dưới cơn bão loạn cuồng.

+ Nội dung: Miêu tả sự vật và hành động của cơn bão

- Đoạn 3 là đoạn còn lại 

+ Nội dung: miêu tả sự vật sau khi cơn bão tan.

c, Những chi tiết : 

Buổi chiều hôm ấy không khí nặng nề như ngâm hơi nước .Trời tối sẫm .Những đám mây đen trông gần ta hơn .Gio1 trước còn hiu hiu mát mẻ sao bỗng ào ào kéo đến như tiếng thác chảy nghe tận đằng xa.

Đến nửa đêm thì bốn phương trời đều như có gió nổi lên ,hợp thành một luồng mạnh gớm ghê .Thỉnh thoảng luồng đông nam gặp luồng tây bắc quay cuồng vật lộn như giận dữ hò reo một lúc lại tan như mưa đang to bỗng tạnh .

d, quay cuồng vật lộn như giận dữ hò reo, rít lên những tiếng ghê sợ, loạn cuồng.

e, nổi lên ,  quay cuồng, vật lộn , giận dữ, hò reo,  trốn, kéo đến, rít lên ,tiếng ghê sợ , sụp đổ , loạn cuồng.

  Chổ nào không đúng, xin bn lượng thứ ! ok

30 tháng 6 2016

ai có đáp án thì trả lời giúp mình

 

3 tháng 10 2016

Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.

Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán nhỏ che chở cho chúng nó. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.

"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã… đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị nó giằng, nó kéo, nó giật, nó đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!

Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.

Rồi ngón tay tôi, những chiệc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ chúng nó khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng nó lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng hao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".

Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.

-   Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò áo độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu không tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!

Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.

Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số em nông nổi đến mức chơi nghịch ác mà thôi!

Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu hư kia nhé!


 

6 tháng 10 2016

Tôi là một loài thực vật thân gỗ, tán lá rộng thường được trồng để lấy bóng mát, đặc biệt là thường được trồng trong các trường học, nên hình ảnh của chúng tôi vô cùng thân thiết, gần gũi với mọi người cũng như các bạn học sinh. Như vậy các bạn đã đoán ra tôi là loài cây nào chưa? Tôi là một cây bằng non, cũng như bao nhiêu anh em, họ hàng nhà tôi, tôi được mang về trồng để lấy bóng mát ở một ngôi trường cấp hai. Khi mới về tôi là một cây non yếu ớt, khi ấy chúng tôi đặc biệt được quan tâm bởi những người bảo vệ, các cô lao công. Khi đã bắt đầu cứng cáp hơn, cành lá cũng xanh mướt, phát triển dần thì tôi lại vô cùng buồn bã, đau đớn khi bị các bạn nhỏ vin cành, bẻ lá làm chúng tôi vô cùng xơ xác, đau đớn.

Trước khi được mang trồng ở trường học, tôi là một trong số rất nhiều những bạn bàng non được trồng làm giống trong một khu đất rộng, ở đây những người chủ của chúng tôi rất ân cần, quan tâm chăm sóc. Chúng tôi được bón phân, tưới nước hàng ngày nên chúng tôi đều phát triển rất nhanh, từ những cây bàng nhỏ, thấp chỉ bằng gang tay người lớn, chúng tôi đã nhanh chóng cao hơn một mét. Lúc này chúng tôi đã có thể mang đi bán, ngày ngày nhìn các bạn cùng vườn với mình được những người chủ mua và mang về trồng, tôi ngưỡng mộ nhiều lắm, cũng thầm mong ước một ngày nào đó cũng có người đến đón tôi đi, trồng tôi ở một nơi thoáng mát để tôi có thể phát triển xanh tốt, phủ rợp bóng râm, làm cho người chủ của mình hài lòng.

Và ngày ấy cũng tới, hôm ấy có một người đàn ông độ tuổi trung niên đến và mang tôi cùng với năm cây bàng khác nữa về trồng. Nhưng nơi chũng tôi được mang đến không phải khuôn viên của một ngôi nhà, cũng không phải trồng ở các công trình công cộng mà là một khuôn viên rộng và đẹp của một ngôi trường. Tôi cũng như các bạn của mình vui lắm, không chỉ vì chúng tôi chính thức được trồng cố định ở một nơi, ở đó thì chúng tôi có thể thỏa sức phát triển, vươn rộng cành xòe bung những tán lá đón ánh mặt trời, mang lại bóng râm và không gian nghỉ ngơi lí tưởng cho con người, mà còn vì nơi chúng tôi được mang đến, đó là một không gian tuyệt vời.

Ngày ngày chúng tôi có thể cùng các bạn học sinh vui đùa, chứng kiến không gian nghiêm túc mà cũng không kém phần vui vẻ của trường học. Hơn nữa, trong suy nghĩ của tôi thì khi được trồng ở trường học thì chúng tôi có điều kiện phát triển lâu dài hơn ở những nơi khác, chúng tôi không phải lo lắng rằng mình sẽ bị chặt bỏ hay bị thay thế bởi cây trồng nào khác nữa. Mặt khác, ở khuôn viên trường học các bạn học sinh rất dễ thương nên chúng tôi cũng sẽ không bị đối xử bất công. Quả nhiên như vậy, khi mới về trường, chúng tôi được ưu tiên trồng trong những bồn hoa lớn được xây dựng sẵn ở ngay giữa sân trường.

Vì còn non nên lúc ấy chúng tôi khá yếu ớt, nhưng người chủ mua chúng tôi về đặc biệt đối xử với chúng tôi rất tốt. Không chỉ trồng tôi ở một khu đất tơi xốp, màu mỡ, tưới nước bón phân đầy đủ, mà còn đặc biệt làm cho chúng tôi những chiếc nạng chống đỡ xung quanh thân cây. Nhờ có sự chống đỡ này mà dù có gió lớn, hay bão bùng thì cũng không thể làm chúng tôi ngã, đổ, chúng tôi cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Không những thế, hàng ngày chúng tôi còn được tưới nước đầy đủ, một ngày hai lần. Nhờ sự tận tình, chu đáo ấy mà chúng tôi phát triển rất nhanh, những chiếc lá xanh mọc ra xanh tốt.

Nhưng khi đã dần trở nên cứng cáp, những chiếc nạng, chiếc cọc chống đỡ xung quanh được tháo bỏ, chúng tôi có thể tự đứng vững, những tưởng chúng tôi sẽ mãi xanh tốt, phát triển đều đặn như thế. Nhưng không, một biến cố lớn đã đến với tôi, các bạn học sinh đã vô tư chơi đùa, nghịch ngợm đã bứt hết những chiếc lá trên thân cây của tôi, những chiếc lá mà tôi cố gắng lắm mới làm cho nó đâm chồi và phát triển xanh tốt như vậy. Hành động vô tư này của các bạn nhỏ làm cho tôi vô cùng đau đớn, tôi phải nói lời chia li cùng với những chiếc lá vừa mới mọc lên xanh tốt, chịu đựng những vết thương sâu khó lành, vì chúng tôi mới là những cây non, thân thể yếu ớt mà bị bứt lá, nhựa chảy ra đầm đìa trên cành cây.

Lúc bị bứt lá tôi đau đớn lắm, tôi rất muốn nói với các bạn học sinh đừng làm như vậy nhưng tôi không nói được, và các bạn học sinh cũng không thể hiểu được. Tôi buồn và đau đớn lắm, chỉ biết ngước mắt nhìn và chịu đựng những nỗi đau thấu xương ấy. Tôi không chỉ đau bởi nỗi đau thể xác, khi bị các bạn bứt lá mà nỗi đau tinh thần cũng làm tôi cảm thấy khắc khoải, khôn nguôi, bởi tôi luôn tin tưởng các bạn học sinh, tin tưởng rằng các bạn sẽ không làm gì gây hại cho chúng tôi, tin đây là môi trường tốt nhất chúng tôi có thể sinh trưởng mà không chịu bất kì sự đe dọa nào. Giờ đây tôi chỉ biết ôm lấy nỗi thất vọng cho riêng mình và khóc trong đau đớn, nhưng nỗi đau ấy các bạn đâu có biết được.

Chúng tôi ra sức quang hợp, phát triển chỉ mong có một ngày sẽ trưởng thành, rợp bóng mát cho các bạn học sinh có thể thỏa sức chơi đùa, có thể điểm tô cho ngôi trường, mang những niềm hi vọng lớn như vậy nên giờ đây khi mạng sống của chúng tôi bị đe dọa thì nỗi thất vọng càng lớn, tôi sợ mình sẽ không thể chống đỡ nổi nữa, thân thể của tôi ngày càng yếu ớt. Nếu các bạn học sinh không dừng lại hành động phá hoại này thì việc tàn úa và mất đi chỉ là chuyện một sớm, một chiều. Thật may mắn cho chúng tôi, vì các bác bảo vệ đã phát hiện kịp thời, các bạn học sinh không thể làm chúng tôi đau đớn được nữa. Các bạn nhỏ đã bị thầy giám thị phạt viết kiểm điểm, từ đó mà chúng tôi không bị đau đớn bởi những hành động tự nhiên, vô tư ấy nữa.

Tôi biết các bạn học sinh không hề có ý xấu, cũng không hề muốn làm hại chúng tôi mà chỉ do sự hiếu động của lứa tuổi nên mới có những hành động vô tư như thế. Tôi tin chắc rằng chỉ cần lớn hơn một chút, lắng nghe những lời dạy của thầy cô thì các bạn sẽ nhận thức được hành động của mình là chưa đúng. Tôi không còn giận và trách các bạn học sinh nữa, bởi chính sự vô tư, hồn nhiên của các bạn, tôi chỉ hi vọng các bạn có ý thức hơn trong việc bảo vệ chúng tôi, những loài thực vật trồng trong trường cũng như ở bất cứ đâu, để chúng ta có thể trở thành những người bạn thân thiết.

HỌC TỐT NHÉ YÊUokvuiyeu

14 tháng 2 2016

Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.

Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán nhỏ che chở cho chúng nó. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.

"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã… đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị nó giằng, nó kéo, nó giật, nó đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!

Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.

Rồi ngón tay tôi, những chiệc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ chúng nó khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng nó lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng hao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".

Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.

-   Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò áo độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu không tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!

Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.

Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số em nông nổi đến mức chơi nghịch ác mà thôi!

Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu hư kia nhé!


Tick cho mình đi bạn !!!

14 tháng 2 2016

Làm văn à bạn :))

26 tháng 2 2023

Giúp luôn bạn!

                                                              Bài làm

Một hôm em tới trường sớm thì đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít ở đâu đó vọng lại. Em lại gần thì biết được tiếng khóc phát ra từ 1 cái cây non gần đấy. Em hỏi nó:

- Tại sao cậu lại khóc vậy?

- Hu hu....Ngọn của tớ bị ai bẻ mất rồi....đau lắm bạn à...

Em tức giận:

- Tại sao lại có kẻ vô ý như vậy chứ? Thật đáng trách . Kẻ đó không có chút hiểu biết gì về bảo vệ môi trường sao? Dám ra tay bẻ 1 cây non mới mọc như vậy. Nếu có nhiều người làm như vậy không biết cây xanh sẽ còn bao nhiêu nữa.

Cây non xúc động:

- Cậu là người đầu tiên quan tâm đến tớ đấy...Cảm ơn cậu đã thông cảm cho nỗi buồn của tớ.

Em tươi cười bảo:

- Không có gì đâu mà. Thôi cậu đừng khóc nữa, rồi chồi non mới sẽ lại mọc ra thôi. Tớ sẽ chăm sóc cho cậu để cậu nhanh lớn còn giúp ích cho môi trường nữa.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm.

- Thôi ...Tạm biệt cậu...Tớ phải vào lớp học rồi...Hẹn gặp lại sau...

Em bước đi mà trong lòng cảm thấy rất vui vì mình đã an ủi được cây non.

Study well!!!

Đề bài : Tả cây bàng ở trên sân trường ema. Mở bài:Giới thiệu cây muốn tả (Cây bàng).• Cây bàng do ai trổng? (Do lớp các anh chị khóa trước trồng kỉ niệm trước lúc xa mái trường thân yêu này).• Trồng ở đâu? Được bao lâu rồi? (Cây bàng nằm ngay ở giữa sân trường. Tính đến nay, cầy đã qua tám mùa hoa nở).b. Thân bài:• Tả bao quát:- Dáng cây to, cao.- Tán cầy rộng.- Cây bàng như...
Đọc tiếp

Đề bài : Tả cây bàng ở trên sân trường em

a. Mở bài:

Giới thiệu cây muốn tả (Cây bàng).

• Cây bàng do ai trổng? (Do lớp các anh chị khóa trước trồng kỉ niệm trước lúc xa mái trường thân yêu này).

• Trồng ở đâu? Được bao lâu rồi? (Cây bàng nằm ngay ở giữa sân trường. Tính đến nay, cầy đã qua tám mùa hoa nở).

b. Thân bài:

• Tả bao quát:

- Dáng cây to, cao.

- Tán cầy rộng.

- Cây bàng như một cụ già lom khom.

• Tả chi tiết:

- Thân cây lớn màu nâu, xù xì, thô ráp, nhiều mấu.

- Cành cây chĩa ngang và rất nhiều cành, tán lá gồm nhiều tầng rất đẹp.

- Lá bàng lớn hơn bàn tay, mặt trên xanh đậm, mặt dưới xanh nhạt, hiện rõ những đường gân.

- Lá bàng mọc thành từng chùm. Tán cây toả rộng cho bóng mát.

- Hoa bàng hình ngôi sao, nhỏ li ti, màu trắng ngà, thơm dịu.

- Trái bàng hình thoi, màu xanh, lúc chín màu vàng, có vị ngọt béo.

- Chim chóc thường làm tổ trên tán lá.

- Gốc bàng là nơi tránh nắng, vui chơi...

• Tả vẻ đẹp của cây bàng qua từng mùa:

- Mùa xuân:

+ Cây bàng lấm tấm những chồi non trông rất xinh xắn.

+ Bỗng một hôm cây xòe những lá non mơn mởn.

+ Cuối xuân là những lá bàng xanh ngắt phủ kín cây bàng.

- Mùa hạ:

+ Cây bàng xanh um lá.

+ Những lá bàng tỏa bóng mát che khắp nơi.

+ Những chú chim đua nhau làm tổ.

- Mùa thu:

+ Những lá cây bàng bắt đầu ngả màu: những màu sắc vô cùng vui mắt, nào là lá xanh, lá nâu, lá vàng

+ Quả bàng vàng ruộm lúc lỉu trên cành, nấp sau những vòm lá đủ màu, có quả rụng lăn lóc trên mặt đất.

- Mùa đông:

+ Thân cây lộ rõ vẻ sần sùi, những cái u trên thân trơ ra với gió đông lạnh lẽo.

+ Cành bàng trơ trụi lá, gầy guộc, nâu xám.

+ Chỉ còn vài lá bàng trơ trọi còn sót lại.

Kết bài : Nêu cảm nghĩ của em

Ai làm đúng như trên dàn ý và nhanh mình tik nha

2
15 tháng 5 2020

mình viết nha, có chỗ nào sai sót thì nói cho mình 

“Ô, nắng kìa! Các bạn ơi, hãy lại đây núp dưới những vòng tay mát rượi của tôi đi!”. Dường như đó là tiếng gọi thầm của cây bàng ở giữa sân trường mà chúng tôi thường nghe thấy vào mỗi giờ ra chơi.

Cây bàng cao lắm, ngọn nó cao hơn mái ngói lớp em. Thân nó to đến nỗi hai đứa chúng em ôm không xuể. Cũng chẳng biết vì sao, mình nó đầy những u bướu xù xì. Trên lớp vỏ màu nâu sẫm, những mảng vỏ già đã lốm đốm bong ra, để lộ một lớp vỏ mới màu nâu tươi. Tán lá bàng gồm nhiều tầng, mỗi tầng cách nhau hơn cả mét. Cành bàng chĩa ngang, đan xen nhau tạo thành vòng tròn quanh thân.

Lá nó to gần bằng cái quạt, xanh mướt, mềm mại, đan xen vào nhau như có một bàn tay vồ hình nào đó xếp đặt. Tán bàng xoè ra giống như một chiếc ô lớn nhiều tầng. Dưới tán lá ấy, ánh nắng mặt trời gần như không sao lọt xuống được. Cây bàng toả bóng rợp cả một khoảng đất rộng che mát cho chúng em.

Vào những ngày nắng hạ oi nồng, dưới gốc bàng, lốm đốm những chấm nắng vàng tươi. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thoảng qua, tán lá rì rào, xào xạc như đang trò chuyện với nhau. Còn gì thú vị hơn khi được cùng bạn bè vui chơi dưới gốc bàng râm mát này. Cái nóng mùa hè được xua tan và gương mặt trẻ thơ chúng em lại rạng lên một niềm vui mới. Trong từng tán lá kia, tiếng những chú chim sâu lích rích, lích rích hoà cùng tiếng cười đùa của chúng em tạo nên một âm thanh quá là trong trẻo.

Đứng dưới gốc bàng nhìn lên, từng kẽ lá thấy xuất hiện những cánh sao nhỏ li ti màu vàng nhạt. Thì ra đó chính là hoa bàng. Hương của nó thơm dìu dịu. Để rồi một thời gian sau, nó cho những chùm quả hình thoi xanh xanh lẫn trong tán lá. Đám học trò chả dễ gì quên được mùi thơm hấp dẫn, vị chua chua, ngọt ngọt của trái bàng chín vàng, cùng vị vừa bùi vừa ngậy của nhân bàng.

Em rất yêu thích cây bàng này. Những kỷ niệm buồn vui của tuổi học trò đang ngày ngày được chúng em gửi vào những tán lá bàng. Cây như người bạn tốt bụng của tất cả chúng em.

15 tháng 5 2020

Cảm ơn bạn nha