K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thấy trên đường lúc nào cũng có vài hai ba cặp cùng đi với nhao, nắm tay nhao, hôn hít nhao là bạn trẻ Jungkook không chịu được"Tao hỏi chúng mày!! Tềnh yêu là gì có ăn được không mà đứa nào cũng có còn tao thì không???"Một câu rap vần lưỡi điêu luyện của một thanh niên đại học chửa có gấu =)))Và thế là cậu bắt đầu thiết lập kế hoạch tán tỉnh của mình, và chẳng may, cậu bị...
Đọc tiếp

Thấy trên đường lúc nào cũng có vài hai ba cặp cùng đi với nhao, nắm tay nhao, hôn hít nhao là bạn trẻ Jungkook không chịu được

"Tao hỏi chúng mày!! Tềnh yêu là gì có ăn được không mà đứa nào cũng có còn tao thì không???"

Một câu rap vần lưỡi điêu luyện của một thanh niên đại học chửa có gấu =)))

Và thế là cậu bắt đầu thiết lập kế hoạch tán tỉnh của mình, và chẳng may, cậu bị lọt vào mắt xanh của Kim Taehyung- người mà đứng dưới 2 người ( appa và umma) và đứng trên hàng vạn người ( những h/s trong trường ĐH, kể cả trai lẫn gái), lạnh lùng và học siêu giỏi, đẹp trai sáng lạng

Nhưng cậu đâu phải là con gái TT^TT
Jungkook tôi thề với trời sẽ không bao giờ Ế thêm một ngày nào nữa!!!

Đấy. Chỉ vì nhìn thấy người ta nắm tay hôn hít giữa công viên trong khi đó mình thì A-L-O-N-E nên bạn trẻ Jungkook đã thầm quyết tâm trong lòng.

Mà nó đâu có dễ như thế, hờ hờ, có trách thì cũng trách bạn trẻ Jungkook quá giống con gái, à không, xinh đẹp hơn cả con gái luôn đi. 19 tuổi tròn trịa, nhưng lại y hệt thiếu nữ 18, làn da thanh mảnh, ngón tay thon dài trắng trẻo, rồi cả dáng người 1m75 cũng vừa tầm con gái, khuôn mặt thì... ôi thôi rồi, phải nói là đáng yêu ứ chịu được.

Thế nhưng, các cô gái trong trường chỉ xem cậu như một đứa nhóc con dễ thương và ngoan ngoãn, ế, vậy mà họ còn tưởng cậu là uke đáng yêu trong mấy bộ đam mỹ đấy =))

Đi ra ngoài đường mà cứ bị chỉ trỏ khiến cậu ngại đỏ mặt, chỉ là cậu giống nữ thôi mà, chứ bên dưới cậu vẫn là nam đấy nhá!!! Soi mói cái gì???

Nói mới nhớ, Jungkook tham gia vào trường đại học Nằng Khiếu Seoul. Cậu rất rành rọt trong việc hát các ca khúc trầm nhẹ mang sắc thái buồn bã hoặc sáng tác những bài hát lấy đi nước mắt người nghe, chính vì vậy, dù mới nhập học được chưa bao lâu nhưng cậu đã nổi như cồn.

Ấy, sáng tác và hát thì đa sầu đa cảm mà bây giờ mọi người đã sáng mắt chưa???

Cái gì mà "Những bông hoa tuyết cứ rơi, cứ rơi ; Càng ngày lại càng phai nhạt dần; Anh nhớ em ; Anh nhớ em " Xạo hết tụi bây ơi, đã có mộng nào đâu. Từ đó Jungkook đem giấc mộng trong lòng, quyết tâm tìm được một người có thể làm vợ mình, chỉ cần là nữ giới, thì bà, cô, thím, ... đều được hết Tuổi tác bao nhiêu cũng được, cụ cố cũng được, chỉ cần yêu cậu là được =)))

Từ đấy, bé thỏ của chúng ta gặp ai cũng "Làm người yêu anh nhé baby???" "Yêu anh đi mà, nhà anh giàu nứt vách đổ nhà" "Yêu anh đi anh yêu em lâu lắm rồi!" Đủ thể loại chiêu trò tán gái, ế thế mà cấm cô nào đổ, có cô còn cười vào mặt

"Thôi đi bé ơi, thụ mà còn đòi làm trai thẳng! Kiếm mống công đi là vừa! "

Jungkook nghe xong câu đấy, nước mắt đắng chát, nắm chặt tay thành quyền.

"Các cô cứ chờ đấy! Tôi sẽ có bạn gái cho các người lác mắt chơi!!! " ( Tau chính thức cạn lời )

------------------

Dần dần ngày qua ngày trôi qua, Jungkook tất bật, chẳng khác nào chuột chũi, thằng bạn Jimin thì ngán ngẩm lắc đầu

"Mày kiếm đại thằng công nào đẹp đẹp đi, thời buổi này đồng tính yêu nhau cũng đâu có gì là kì lạ, như tao nè, Jung Lố chấp nhận yêu tao rồi đó thôi! Nhìn mày chạy qua chạy lại đi cưa đổ hơn chục vạn nữ sinh trong trường, chậc ..."

Jungkook nhanh chóng ném cho Jimin ánh mắt khinh bỉ

"Mày thì đâu có giống tao, tao không yêu đàn ông à nga, Hoseok của mày là nam thần trong cái trường này rồi còn gì nữa, hết má nó giai đẹp rồi, toàn mấy má râu ria, tóc vuốt thấy ghê''

"Kiếm trên mạng chẳng hạn, xuầy, mày đẹp vầy chúng nó không thích mời lạ!!" Jimin tặc lưỡi nhưng Jungkook đã vội phản kháng

"Biết qué nào được, chúng nó rủ ra khách sạn mày cũng đi à?"

Nó suy nghĩ chốc lát, rồi cũng gật gù, cậu nói đúng thật. Vậy thì đành trông chờ vào một ngày nào đó, có người đi hốt con thỏ bếu đáng yêu kia thôi!

Và ngày đó thì sắp tới rồi ! ❤❤❤

Cả trường đang lùm xùm vụ một học sinh du học ở NewYork về trường mình, nghe bảo học năm 3, học hết khóa bên đấy rồi nhưng muốn về trường này để gần gũi với nghệ thuật Đại Hàn...

"Jungkookie!!!"

Baekhyun gọi ầm ĩ cả cái sân trường, cậu vừa nghe thấy tiếng nó thôi, mặt tái mét lại...

Rồi thì....

"Á Á Á Á Á !!!"

Baekhyun lao vào cậu, con heo nặng làm cậu chới với và cả hai ngã ra sân...

"Yah!! Khùng hả??? Pặc Chân Dôn đâu mà để con heo ngớ ngẩn ngốc nghếch này đi lạc vậy?"

Jungkook phủi phủi quần áo, nhìn thấy tên đối diện mặt mày ủ rũ.

"Hắn ta chơi với gái rồi... đâu còn để ý tới cục mầm đáng yêu như ta..."

Nói xong, còn làm mấy cái kiểu biểu cảm rất ưa.... kì cục.

"Chơi với ai? Tớ giải quyết cho!!!"

Jungkook tự hào vỗ ngực. Thôi chết mịa, lỡ mồm.

"Kia kìa!"

Nhìn theo hướng Baekhyun chỉ chỉ, Jungkook cũng gật gù, à à, ả đó thì ghê rồi, tính thâu hết cả lũ trai trong trường hay sao??? Mà tại sao lại không cua ta?? TT^TT

Ả đó là MiYeon, trời ơi, đẹp thì đẹp thật đấy cơ mà điệu, chảnh, học thì cũng tạm, ả học cùng khoa Âm nhạc với Jungkook, năm 3 nốt. Nhà giàu nứt vách, đi siêu xe, còn đáp cả trực thăng đi học, hoặc mặc áo lông thú trùng hết người như đi dự tiệc, mặc dù trời nóng đến vã mồ hôi.

Đang bận suy nghĩ, bỗng chốc nghe thấy tiếng của Baekhyun, quay ra phát...

WHAT THE HỢI, MIYEON ĐANG HÔN MÁ CHANYEOL....

Cậu bây giờ thực sự tái mét mặt... Chanyeol à... khổ anh rồi...

"YAHHHHHH!!!! PÁC THỐI THA!!!! " Giong hổ gầm x 10

"Ơ...Baek..."

Mặt Chanyeol đang đờ ra, nhìn thấy cục mầm đáng yêu của mình đang "phi" về phía mình, bắt đầu nhận thức ra việc gì nguy hiểm...

BỐP

BỊCH

Á

HỰ

"Sao anh dám bỏ tôi mà đi hôn hít với con khác hả??? Hả? hả? HẢ???? Anh coi tôi là qua đường thôi chứ gì?? Sau này sẽ không đối xử tốt với tôi hả??? Oaoaoaoa!!! Tôi ghét anh lắm!!!"

Baekhyun liên hồi đánh, đấm, tát, đạp vào mặt Chan, khóc rưng rưng...Xong rồi, nó uất ức chạy đi, không quên nói một câu:

"Tôi sẽ tự quẫn, tôi sẽ mua bún tự tử cho anh xem!!!!"

Mua bún tự tử? Phụt !

Mọi người xung quanh bụm miệng cười, mà Chanyeol chỉ biết chạy theo bảo bối hối lỗi...

Jungkook thở dài, chậc, yêu nhau sao mà khổ thế. Cậu thầm cảm động vì màn "sướt mướt" so deep của Bún, nếu không thì Bún thực mất Chanh rồi! (Bún: Baekhyun, Chanh: Chanyeol)

------------------

"Ê! Nghe bảo sinh viên mới là Kim Taehyung, cũng khóa âm nhạc, mà vũ đạo đỉnh lắm!"

Jimin bay vào tám chuyện, Jungkook ngán ngẩm lắc đầu.

"Có đẹp trai hay không???? "

" Tao nghe nói cũng được, hơn Hoseok nhà tao một tẹo."

Jungkook phủi phủi ghế, ngồi xuống rồi gác mặt lên, ngủ.

"Không hứng thú với con trai đâu. Tao là thẳng."

Mặc dù chiếc Ferrari 812 chưa tiến vào cổng trường Đại Học. Cửa kính ở ghế sau mở ra, rồi thì cả lũ đã được dịp tận mắt nhìn thấy "soái ca" chuẩn cool ngầu, nam tính, lại càng hò hét ầm ĩ. Thành phần mê trai xuất hiện, cầm những bảng hiệu nào thì đề "Taehyungie, anh là để chúng em yêu!!!" rồi thì " Kim
Taehyung là soái nhất" lại nữa "Học đệ à, làm ny của tỷ tỷ nhé!" và cả những tiếng mà người ta vẫn hay dùng để đi xem concert của các Idols, là gì ý nhể? Tiếng lợn bị chọc tiết?

"Oppa!!! Saranghaeyo !!! Á Á Á, ảnh đang nhìn về phía tao kìa!!!"

"Á!! Đẹp trai quá mày ơi!!!"

"Oppa!!! Nhìn qua em này! Oppa à!!"

Jungkook đứng ở hành lang lớp mình, từ tầng 3 nhìn xuống, cậu chỉ thấy lộn xộn chứ chẳng hề hứng thú, ôi ôi nhìn kìa, mấy bà thím kia có phải biểu cảm và hăng sức như vậy không? Ta chưa đủ đẹp trai hay sao mà phải chạy ra ngắm cái tên khỉ đột đó?? Kìa kìa, cả Jimin, Baekhyun, Hoseok với Chanyeol cũng tụm ra một góc riêng rồi hí hoáy chụp hình. Chậc.

Đứng trên này, cậu chẳng nhìn rõ hắn ta trông bảnh mức nào. Vừa bước ra khỏi xe, Kim Taehyung nhìn đống fans của mình ( hẳn là fans của MÌNH cơ đấy ) rồi bước vào trường, thuận mắt liếc qua dãy nhà bên tà sảnh chính, ngước từ dưới lên, bắt gặp cái dáng người nhỏ nhỏ choi choi đang nhìn mình từ xa, Taehyung tự thấy con người kia rất đặc biệt.

Jimin và Baekhyun nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Kim Taehyung, oắt, hắn ta..... không lẽ bị Jungkook hớp hồn??? Jimin đưa hai tay lên mặt giả bộ không thấy gì đâu, chứ thực ra thấy hết.

"Nhìn hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống Jungkook ý!"

Park Chanyeol gật gù suy ngẫm, thực ra chỉ muốn Baekhyun bảo bối không bị "hớp" thôi, sủng nịnh lắm a~ Baekhyun đằng này ngây thơ, tin luôn, chạy về phía Chan mà ghì lấy eo, trong khi đó bác Chan mặt hí hửng, và đầu óc liên tưởng đến một câu chuyện bậy bạ, phải, vô cùng bậy bạ. Hoseok cũng biết "vợ" chỉ yêu mỗi mình mình thôi, nên cũng chẳng có vẻ là dè chừng.

Đằng này, Jungkook vẫn nghênh mặt cao chiến với hắn. Hửm , nhìn ta đẹp quá đúng không? Đến ngươi cũng phải ngước nhìn và mê đắm vẻ đẹp của ta đúng không? Ta biết mà HÁ HÁ HÁ!!

Cậu sung sướng lắm, kiêu hãnh đi vào lớp, mặc kệ thứ mà cậu nghĩ đang được hứng bơ ở bên ngoài. Taehyung không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cân nhắc mình vừa nãy lộ liễu quá, phải thật hoàn hảo! Rồi thì chưa nhìn rõ mặt, nhưng sau này sẽ rõ, xem nào... tóc nâu vàng, mặt bụ bẫm... Được rồi, xem nhà ngươi còn dám chơi với ta! Hừ.

Anh được hiệu trưởng đích thân dẫn tới phòng học của mình, năm 3 lớp nhất ở ngay bên cạnh phòng học của Jungkook.

cậu ngứa mắt liếc một cách khinh bỉ, nhưng chợt bị ấn tượng ngay từ lần đầu tiên...

"Hắn ta cũng đẹp trai chứ nhỉ... Không không Jungkook à! Mày không được hạ thấp mình! Chưa kiếm được ai yêu mình thì không được hạ thấp mình! Đúng rồi! Hắn ta là cái thá gì cơ chứ!"

"Dễ thương quá...Má phúng phính, mặt tròn tròn, mắt to, da trắng, môi đỏ mọng..."

Taehyung cười cười, đáp lại ánh mắt như lửa bắn của Jungkook, đúng là lâu không gặp lại em rồi, Jeon Jungkook.

Jungkook xưa nay là một người cao ngạo, nhưng Taehyung thì rất lạnh lùng, anh học siêu, chơi thể thao tốt, lại nhày giỏi, hát hay, đa tài, thật đúng là soái ca đích thực trong các bộ ngôn tình của các chị em. Nhưng có một điều mà chưa ai biết được, hắn là không thích phụ nữ.

----------------------

-----Canteen trường-------

Cậu và mấy đứa bạn cùng ngồi ở một bàn ăn, và luôn là cậu đi gọi đồ.

"Nay đến lượt cậu trả tiền đó Baekhyun!"

Baekhyun nhìn sang Chanyeol, đôi mắt cún con "hút" cái người xấu số kia...

"Hôm nay để tớ trả!"

Chanyeol hùng hồn lên tiếng, mà cả lũ còn lại thì tặc lưỡi, đúng là thê nô, mà đã thê nô thì tiền đồ sẽ chẳng có cho mà xem. Jungkook nhớ tất cả các món yêu thích của mọi người, rồi chạy ra xếp hàng chờ mua.

Cậu đang nhún nhún nhảy nhảy xem còn bao lâu thì tới lượt mình, thì cảm nhận được bóng người cao lớn đằng sau...

"Tae....Taehyung?"

Eo ôi, sao nhìn hắn lạnh lùng đến đáng sợ như thế???? Jungkook khẽ nuốt nước bọt cái ực, nhìn tưởng thấp tè tè mà cao hơn cậu những một cái đầu... Jungkook có kiễng lên thì cũng chỉ cao bằng nửa đầu người ta thôi.

"Cậu dễ thương thật!"

"Hả?...ưm..."

Vừa nghe xong câu nói của anh, cậu chợt cảm nhận được có thứ gì mềm mềm, ướt ướt áp lên môi mình, không những thế, còn cắn mút như thể thứ dâu tây ngọt lịm đến tê tái. Cậu trợn tròn mắt, nhìn bản mặt phóng đại đang rất thỏa mãn và tận hưởng... Mọi nữ sinh lẫn nam sinh trong trường đều mở banh mắt, không tin được những gì đang xảy ra, trong đó có cả HopeMin và ChanBaek. Các mẹ hủ nữ có sẵn kinh nghiệm hành nghề, vụt phát giơ máy ảnh, điện thoại chụp loạn xạ. Trời ơi, cúi xuống kìa, đỡ eo kìa, cắn mút luôn kìa! Thích quá! ( Cạn =))) )

Bịch, cậu đẩy anh ra, mặt thay đổi phút chốc biến thành ửng hồng, không ngừng luống cuống lấy tay áo chùi chùi vết hôn trên miệng. Vẻ mặt anh thì đầy vẻ thỏa mãn.

"Môi em ngọt thật đó!"

"Anh....anh... Tên chết bằm nhà anh dám hôn tôi?"

Taehyung bất ngờ áp sát cậu cắn nhẹ lên tai cậu, hà hơi làm nó đỏ ửng.

"Em đáng yêu vậy, anh sao chịu được!"

Jungkook đầu như xì khói, mặt lúc này như quả cà chua, vội ôm mặt chạy đi, không ngừng tát đôm đốp vào mặt cho thật tỉnh táo... Taehyung thì bụm miệng cười, đôi má cũng đã đỏ từ lúc nào.

"Không được! Aaaa!!! Nụ hôn đầu của mình....Huhuhu... Sao lại là hắn???"

Cậu chạy về phía bàn của mấy đứa, định sa vào lòng Baekhyun để được an ủi thì... Baekhyun ngây thơ buột miệng:

"Eo ôi, sướng đến chết ý!!! Môi anh ấy thế nào? Khô ráp, kích thích đúng không??"

Ngây thơ, hình như không phải dành riêng cho Baekhyun được rồi. Chanyeol phía sau mặt đen như đít nồi. Jungkook lườm cháy mắt, quay sang Jimin...

"Jimin à ~~~ Huhuhuhu, sao lại là hắn?? Tao sẽ bẽ mặt chết mất!!! Tao còn chưa có bạn gái!!!"

Jimin ngoài mặt dỗ dành, bên trong thì cười như mở tiệc. Qủa này, bé Thỏkhông thoát được rồi!

Hoseok nhìn Taehyung với vẻ mặt đắc chí, à ừ thì, Hoseok là anh họ Taehyung đấy! Hắc hắc hắc.

Từ lúc bị Taehyung "đóng dấu" lên môi, Jungkook không thể nào ngủ ngon giấc, vì một nửa là lo cho danh tiếng của mình, nửa kia là lo cho thân thể của mình... Mà thực sự hắn trông rất giống một người... một bạn học cấp 3 của cậu.

"Liệu hắn có phải là tên biến thái????" Jungkook vẫn nghĩ ngợi, bất giác sờ sờ lên đôi môi mềm mỏng của mình. Chậc, cậu phải cảnh giác hắn, không khéo mất má nó đời zai.

Ế mà cậu vừa đến trường, là có bao nhiêu con người thì bấy nhiêu cặp mắt đều hướng đến cậu, người thì đau lòng muốn xỉu vì Jungkook bị người ta cưỡng đoạt rồi a ~ Người thì cười khúc khích như điên như dại vì đã lập công lớn cho đấng hủ muôn năm của mình.

Cậu chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó dưới đất cho rồi, ngượng muốn chết! Chỉ là hôn môi thôi mà! Bản thiếu gia không thèm sợ!!!

Jungkook nghĩ gì làm nấy, lấy lại khí thế, hừng hực bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho thật tỉnh táo, đằng sau là cái con người vô duyên ấy, cũng hí hửng bước theo.

"Thỏ bếu à ~"

Cậu sởn tóc gáy, nổi hết da gà, cứng ngắc quay đầu lại cười cười xã giao.

"Tae.. khỉ..."

Jungkook vừa thốt lên, giật mình chộp ngay miệng lại, cái miệng hại cái thân rồi a~ Phải là Taehyung đại thiếu gia, Taehyung muôn vàn dấu yêu mới đúng. =)))

"Xem ra em vẫn không có quên tôi." Anh bất chợt ghé sát mặt cậu, nụ cười nửa miệng, khiến cậu mê đắm, rồi tỉnh cái rụi, vỗ mặt mình đôm đốp.

Đậu! Ông mày không có bị viêm não!

"À... Kim Taehyung Đại nhân ở trong trường có ai mà không biết chứ!"

"Vậy, em nhớ anh chỉ có từng đấy??? Hay anh phải làm như hôm nọ mới khiến em nhớ đến anh nhiều hơn nhỉ???"

Bố mày hiền chứ không có ngu!

"Làm... làm cái gì cơ??"

Cậu cố gắng giả như quên hết tất thảy, để hắn thấy chán ghét mà tha cho cậu, cơ mà nó ếu như thỏ nghĩ...

"Chụt!"

Cái âm thanh khiến cho cả lũ F.A nghe phát hờn, và càng phát hờn hơn khi thằng công nó đang hôn môi thằng thụ. Và thôi khỏi nói đi, hủ ở bất cứ nơi đâu và sẵn sàng tác chiến.

Jungkook nhăn mặt, thay đổi thái độ, lườm như gà bị vặt lông. Taehyung hôn xong, liếm mép thách chiến, Jungkook lại càng tức hơn.

"Cấm anh động vào tôi lần nữa! Tôi liền cho anh cút về hành tinh của mình!"

Jungkook chính thức bùng cháy, cậu thực rất giận... Nụ hôn thứ hai của cậu lại bị cướp đi trắng trợn như thế. Tên khỉ đột chết bằm!! Đừng tưởng tôi nhỏ con nên khống dám làm gì anh!

"Em đáng yêu thế, hay là cùng anh về đó đi!"

Jungkook chính thức bốc hơi. Tay nắm quyền, vừa định vung một cái đấm giữa mặt hắn, thì hắn ta chộp lấy tay, dồn cậu vào bức tường gần đấy, giữ chặt đôi tay lên trước đầu, lại hôn môi, nhưng lần này, hắn lại hôn sâu hơn, từng bước từng bước mơn trớn bờ môi căng mọng ấy, đến khi nó đỏ ửng lên, cắn nhẹ khiến cậu đau mà mở miệng, rồi thừa cơ len lỏi vào khoang miệng đối phương, dùng chiếc lưỡi điêu luyện mà khuấy đảo, thám thính mọi ngóc ngách...

"Uưm...ưm...a..."

Jungkook lúc này không thể chịu được, rên rỉ liên tục. Taehyung nghe thấy tiếng rên, lại càng say mê đôi môi, ma sát với cái lưỡi của cậu, Jungkook bủn rủn chân tay, người như nhão ra, trượt xuống rôi ngồi bệt ở cánh cửa. Lưỡi Taehyung xoắn lấy lưỡi cậu, hai cái lưỡi như cuốn lấy nhau, dịch vị tràn ra khỏi miệng. Jungkook yếu sức dần. Taehyung thừa cơ vừa lôi kéo lưỡi cậu sang miệng anh, tay vừa len lỏi vào áo sơ mi trắng của cậu, sờ nhẹ lên khuôn ngực. Làn da mịn màng, trắng sữa khiến anh lại càng mê mẩn hơn, liên tục chà xát bên ngực trái bằng bàn tay của mình...

"A... ưm..."

Jungkook khó thở, đấm ngực Taehyung thùm thụp, lúc ấy Taehyung mới buông tha cho đôi môi vốn đã sưng đỏ của cậu. Căn phòng vang lên những tiếng thở dốc mệt nhọc sau cuộc hôn mỗi dữ dội.

Như chưa thỏa mãn được thú tính của mình, anh liền vừa hôn cổ cậu, hít lấy hít để cái mùi sữa dâu tự nhiên của cậu, bàn tay không yên vị, liền tóm lấy hạt đậu hồng hồng ở trước ngực cậu mà xoa nắn. Jungkook lần đầu bị người khác sờ soạng, mà đã ứa nước mắt, nhưng cũng không kìm được mà vang lên những tiếng rên khó chịu.

"Ưm... bên kia cũng muốn..."

Taehyung cười đểu, rồi thì xoa nắn cả hai bên, lại bẩn tính mà đưa lưỡi lên làm ướt hai cái nụ hồng ấy, cắn nhẹ, rồi lại kéo mạnh.

"A! Đừ...đừng cắn...A..aa..."

Jungkook hoàn toàn mất đi ý thức, vặn vẹo cơ thể, cậu nhỏ đã vùng lên từ lúc nào.

"Nói! Em nhớ anh nhiều không???"

Jungkook tựa hồ còn chút tỉnh táo, nghe mãi mới hiểu câu của anh, nhưng lại không trả lời.

"Sao không trả lời?" Taehyung cạ nhẹ rằng mình vào đầu nhũ hoa, khiến cậu giật nảy mình mà rên rỉ thống khổ.

"Anh... anh.. là..ai..s..sao..nhớ..."

Jungkook khó nhọc nói lên từng chữ.

"Anh đã tìm em suốt 3 năm qua, lúc em lên năm hai cao trung..."

Jungkook chợt tỉnh táo lại, bỡ ngỡ nhìn con người trước mặt...

"V..?"

Taehyung như nghe được câu trả lời vừa lòng mình, rồi gật đầu mỉm cười, nhìn Jungkook đáng eo đang ngẩn tò te.

"Thực sự anh là V?"

Taehyung tiến lên, hôn cái chóc vào trán cậu.

"V đao của em mà em không nhớ, anh thật khổ tâm nha!!"

Jungkook lúc này mới nhìn rõ, anh thực giống ở quá khứ, cũng chẳng thể kìm nén được mà ôm anh vào lòng.

"V hyung! Anh làm em xúc động muốn chết!! Hèn chi thấy giông giống.."

Jungkook cười tươi, ôm chặt người con trai kia hơn. Lâu không gặp anh, thực rất nhớ.

"Thế chẳng phải nếu không là anh, thì em đã "tèo" đời trai rồi! Em dễ dụ quá!"

Taehyung cười trừ nhìn bảo bối trong tay, rồi cũng thì thầm. "Anh yêu em, Thỏ ngốc ạ!"

Jungkook ngạc nhiên, rồi cũng vội vàng quay mặt sang chỗ khác, má với tai đỏ như gấc, không khỏi kiềm chế mà chu chu cái môi làm hắn chỉ muốn đè ra mà chén sạch.

"Em... cũng yêu anh..."

4
5 tháng 5 2019

Truyện hơi dài nhưng hay lắm đó. Đón chap sau nhá

6 tháng 5 2019

H ko nang lam

1 tháng 12 2015

minh tick cho, thanks, nho tick lai mìn nha

11 tháng 7 2015

rồi ôi chuyện này từ lâu rồi

Mình có một sự lạ lùng khi nghe ông cố của ông cố của ông cố mình kể lại một câu chuyện mà ông đã trải qua:Khi đó, ông mình chỉ là một cậu bé tóc trọc trái đào, học ở một lớp học nhỏ trong làng. Nhưng có điều, ông thầy đồ của ông lại rất lười dạy!!! Có một lần tới lớp, ông hỏi:"Có ai biết hôm nay học bài gì không???" Cả lớp nhao:"Khônggggggg". Ông thầy quát:"Đờ mờ...
Đọc tiếp

Mình có một sự lạ lùng khi nghe ông cố của ông cố của ông cố mình kể lại một câu chuyện mà ông đã trải qua:

Khi đó, ông mình chỉ là một cậu bé tóc trọc trái đào, học ở một lớp học nhỏ trong làng. Nhưng có điều, ông thầy đồ của ông lại rất lười dạy!!! Có một lần tới lớp, ông hỏi:"Có ai biết hôm nay học bài gì không???" Cả lớp nhao:"Khônggggggg". Ông thầy quát:"Đờ mờ chúng mày, bọn mày không biết hôm nay học bài gì à!!! Cút về hết...".

Ngày tiếp theo, ông lại hỏi"Có ai biết hôm nay học bài gì không???" Cả lớp nhao:"Có....". Ông thầy quát:"Đờ mờ chúng mày, bọn mày biết hôm nay học bài gì thì tao cần đéo gì dạy chúng mày làm gì nữa!!! ". Cả lớp xách cặp về. Đến ngày thứ ba, ông ta lại nói: "Có ai biết hôm nay học bài gì không???" Cả lớp đã có kinh nghiệm nên một nửa có, một nửa không. Ông thầy quát:"Vậy đứa nào biết dạy cho đứa nào không biết, còn tao về..."

Cạn lời...

0
Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá! Mày có...
Đọc tiếp

Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá!

Mày có nhớ, có nhiều lần mày nói với tao là nhiều lúc mày nhìn thấy tao, mày rất bực, rất ghét, không muốn nhìn thấy mặt tao nữa đúng không? Nhiều lúc tao cũng thấy vậy đấy! Là bạn bè mà cứ như vậy hoài thì kì cục quá vì vậy từ giờ chúng ta đừng để chuyện như thế xảy ra nữa nhé! Có gì không hài lòng, có gì cần cứ nói thẳng với nhau để cùng nhau thay đổi, cùng nhau giải quyết vấn đề mày nhé!

Mày có gì muốn nói với tao không? Còn tao, tao muốn nói với nhiều nhiều lắm. Cảm ơn mày vì đã là bạn của tao; là thanh xuân của tao, cùng tao tạo nên những kỉ niệm đẹp đầy điên rồ mà tao sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn đã ở bên những lúc tao khó khăn, gục gã; cảm ơn vì những nụ cười, niềm vui và cả những giọt nước mắt đầy trân quý mà mày mang đến.

Mày à, tụi mình chơi thân với nhau cũng hơn 4 năm rồi nhỉ? Vậy đó có phải là khoảng thời gian để ta hiểu hết về nhau chưa nhỉ? Thú thật, hiểu thì có hiểu nhưng không thể hết được đúng không? Ai cũng vậy mà mày nhỉ? Đến bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình nữa cơ mà. Bỏ qua điều đó, giờ tao chỉ muốn nói với mày rằng: “Mày là người bạn rất tốt, rất thân của tao; thân, thân lắm ấy. Mong rằng tình bạn đó, tình thân đó mãi mãi không bao giờ đổi thay.”

Con đường phía trước chắc chắn sẽ có nhiều chông gãi vì vậy hãy mạnh mẽ tiến về phía trước đừng để nó nuốt chửng mày nhé! Và dù là khó khăn như thế nào, là mệt mỏi ra sao chỉ cần mày cần tao sẽ luôn ở bên cạnh lắng nghe, chia sẻ và cùng mày bước qua. Dù có đi đâu, dù mỗi đứa có chọn cho mình một con đường riêng nhưng chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nha mày? Hứa nhé?

Hãy để những trang nhật ký này làm chứng cho những tháng ngày tươi đẹp, trong sáng và hồn nhiên, làm chứng cho tình bạn đẹp không gì có thể thay thế của chúng ta nhé mày.

2
8 tháng 5 2022

chửi crush à

chửi chỗ khác nhé

3 tháng 1

y tui bay chui t tui bay voi by than nhau thi donthanndi cho t doc comment tui bay chi y la thang bi no nhin tao lau roi ha no ma nhin ta chac troi dat cho no giau roi chu k phai qua bao nv dau

Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ...
Đọc tiếp

Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.

Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.

Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.

Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.

Các bn có thấy hay ko

1
8 tháng 2 2018

Mình rất thick bài viết này!

Hay pá

1. Mày à, tao mới té xe– What !! Mặt…. đường có sao không hả mày. Tội thế cơ chứ !!!2. Tao ước gì một lần có soái ca yêu tao mày ạ– Thôi, cỡ mày chỉ có sói ca yêu thôi nhá3. Hôm nay, trời đẹp ghê, tự dưng tao thấy yêu mày ghê á…. Cho tao mượn tập chép bài nha– Yêu yêu cái Beep, tao cũng chưa chép nữa má4. Ngồi chung với mày, mà sao tao có cảm giác bất an thế này5. Sao chữ mày xấu quá...
Đọc tiếp

1. Mày à, tao mới té xe
– What !! Mặt…. đường có sao không hả mày. Tội thế cơ chứ !!!

2. Tao ước gì một lần có soái ca yêu tao mày ạ
– Thôi, cỡ mày chỉ có sói ca yêu thôi nhá

3. Hôm nay, trời đẹp ghê, tự dưng tao thấy yêu mày ghê á…. Cho tao mượn tập chép bài nha
– Yêu yêu cái Beep, tao cũng chưa chép nữa má

4. Ngồi chung với mày, mà sao tao có cảm giác bất an thế này

5. Sao chữ mày xấu quá vậy
– Mày có biết, chữ xấu là dấu hiệu của thiên tài không hả ???

6. Mày mua cái này ở đâu mà đẹp vậy mày
– Tao mua ở ngoài tiệm đó mày, tiệm đó ở trên trái đất, dưới mặt trời !!!

7. Gì thế, mày ăn gì mà ngon thế. Cho tao miếng coi
– Nè, nước miếng tao nè, ăn đi tó !!!

 

8. Mày nhìn thấy chị kia xinh ghê hông
– Gớm, sao xinh bằng tao

 

xin hỏi những câu nói này là của câu chuyện nào ạ ??????????????????

6

Câu chuyện bạn tự viết 

Hok tt

29 tháng 11 2019

sai rồi 

1. Mày à, tao mới té xe– What !! Mặt…. đường có sao không hả mày. Tội thế cơ chứ !!!2. Tao ước gì một lần có soái ca yêu tao mày ạ– Thôi, cỡ mày chỉ có sói ca yêu thôi nhá3. Hôm nay, trời đẹp ghê, tự dưng tao thấy yêu mày ghê á…. Cho tao mượn tập chép bài nha– Yêu yêu cái Beep, tao cũng chưa chép nữa má4. Ngồi chung với mày, mà sao tao có cảm giác bất an thế này5. Sao chữ mày xấu quá...
Đọc tiếp

1. Mày à, tao mới té xe
– What !! Mặt…. đường có sao không hả mày. Tội thế cơ chứ !!!

2. Tao ước gì một lần có soái ca yêu tao mày ạ
– Thôi, cỡ mày chỉ có sói ca yêu thôi nhá

3. Hôm nay, trời đẹp ghê, tự dưng tao thấy yêu mày ghê á…. Cho tao mượn tập chép bài nha
– Yêu yêu cái Beep, tao cũng chưa chép nữa má

4. Ngồi chung với mày, mà sao tao có cảm giác bất an thế này

5. Sao chữ mày xấu quá vậy
– Mày có biết, chữ xấu là dấu hiệu của thiên tài không hả ???

6. Mày mua cái này ở đâu mà đẹp vậy mày
– Tao mua ở ngoài tiệm đó mày, tiệm đó ở trên trái đất, dưới mặt trời !!!

7. Gì thế, mày ăn gì mà ngon thế. Cho tao miếng coi
– Nè, nước miếng tao nè, ăn đi tó !!!

 

8. Mày nhìn thấy chị kia xinh ghê hông
– Gớm, sao xinh bằng tao

 

xin hỏi những câu nói này là của câu chuyện nào ạ ??????????????????

5

I don't know

29 tháng 11 2019

thử đón đi

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3...
Đọc tiếp

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi  thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn  hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất ,  tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm  thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2  tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook   bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc

dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được

4
15 tháng 3 2021

những cái loại cha mẹ không chấp nhận được 

vui lên đi cứ nghĩ cái gì vui vẻ là nỗi buồn sẽ tan ngay ấy mà 

3 tháng 11 2021

quắbacaw

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ...
Đọc tiếp

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.

Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.

Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ được một bông hoa, một đôi tất thì lớn lên tôi đã có thể tặng mẹ một bộ mĩ phẩm tốt, một chiếc váy đẹp, một cái túi xách. Nhưng tấm thiệp kèm theo ấy thì ngày một ngắn đi. Cho tới năm gần đây nhất vào ngày 8/3 cũng chỉ còn vẻn vẹn một dòng: “Chúc mẹ ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ”

Tôi không biết làm thế nào mà con người chúng ta càng ngày càng ngại thổ lộ tình cảm của mình như thế, nhất là khi đối với những người đặc biệt đã sinh thành và dạy dỗ chúng ta.

Khi chúng ta bước ra ngoài xã hội, rồi có một cậu bạn trai, hoặc một cô bạn gái, hay thậm chí là một người bạn thân thiết, chúng ta dễ dàng nói cảm ơn, xin lỗi, và càng không ngại buông một lời yêu thương, trân trọng.

Nhưng với ba mẹ, chúng ta lại không làm thế, hoặc rất ít.

Tất nhiên, thi thoảng chúng ta vẫn thường chọn cách dễ dàng hơn như ghi vào thiệp, hay gửi tin nhắn. Nhưng tôi luôn tin rằng, việc trực tiếp thổ lộ lời yêu thương với một ai đó luôn là điều đặc biệt thiêng liêng. Bạn đứng trước mặt họ, nhìn vào mặt họ bằng tất cả sự trân thành, kính trọng, biết ơn, rồi nói với họ rằng bạn yêu họ nhiều như thế nào.

Chúng ta không phải là những đứa trẻ nữa. Bạn có biết về những đứa trẻ không, trước khi ba mẹ cho chúng kẹo, hoặc một món đồ chơi, họ thường đặt câu hỏi vui rằng “Con có yêu ba/mẹ không? Con yêu ai hơn?”

Tất nhiên vì để có được thứ mình muốn, chúng sẽ không ngần ngại nói ra lời yêu thương. “Con yêu ba/mẹ nhất”

Những đứa trẻ không giống chúng ta.

Hoặc phải chăng tất cả chúng ta cũng đã từng là đứa trẻ như thế. Nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành, bạn sẽ dần nhận thức ra được bạn yêu ba mẹ mình, ngay cả khi họ không cho bạn kẹo hay đồ chơi. Chỉ bởi đơn giản, bạn rõ ràng biết được thứ họ đã cho bạn là cả cuộc đời của họ. Sự sinh thành và nuôi dưỡng,bảo vệ và dạy dỗ.

Vậy tại sao bạn lại không còn nói yêu họ nữa?

Bạn không nói không phải là không yêu, mà chỉ vì cảm thấy điều đó thật khó khăn và ngại ngùng, thậm chí có chút kì cục, nên mãi chẳng thành lời.

Một giải pháp cho bạn, lúc này thì nên sống như là một đứa trẻ. Tất nhiên, đứa trẻ hay nói yêu ba mẹ mình để được cho quà, nhưng cũng chính những đứa trẻ sẵn sàng chạy tới ôm cổ mẹ, ôm chân ba, cười toe toét và nói yêu họ mà chẳng vì lý do gì.

Chẳng ai lại có ý kiến khi nghe một lời yêu thương từ người khác giành cho mình cả đâu, nhất là khi đó còn là ba mẹ của bạn.

Bạn biết cuộc sống này rồi đấy, chúng ta đang sống nhưng lại chẳng biết đâu sẽ là ngày cuối cùng còn được hít thở, tại sao bạn không thể nói lời yêu vào hôm nay?

Và một người không thể biết bạn yêu họ nếu như bạn không nói cho họ biết rằng bạn yêu họ như thế nào.

Tôi yêu bạn. Thế thôi.

---

“Có việc gì mà gọi giờ này thế con?”

“Dạ không có gì, con chỉ muốn nói…”

“Hả sao đấy?”

“Con chỉ muốn nói con yêu mẹ thôi. Hí hí.”

“Ơ. Con bé này hâm nhỉ.”

“Thôi con đi làm nha, muộn làm rồi.”

“Mà…”
“Dạ?”
“Mẹ cũng yêu và nhớ con nhiều. Cố gắng lên con nhé”

“Vâng. Yêu mẹ.”

Họ có thể hơi bất ngờ, họ có thể cảm thấy kì lạ, nhưng chắc chắn một điều rằng, họ thậm chí còn yêu bạn nhiều hơn bạn yêu họ rất rất nhiều. Và hẳn là, họ cũng đã chờ đợi lời nói ấy của con mình từ lâu.

Korea.

27.04.2019.

Nguồn: Sưu tầm

__Đôi lời muốn nói: Tôi thấy bài viết kia rất đứng thực tế mà ta đang trải qua. Vậy bạn có suy nghĩ gì khi đọc bài này?

0
Năm nay tôi lên lớp tám. Như vậy là tôi sắp sửa trở thành người lớn rồi . Oai thiệt là oai !Tôi không nói dóc đâu . Chính thầy Dân, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói như thế.Năm ngoái chúng tôi knông học thầy Dân. Các anh chị lớp trên người thì bảo thầy Dân khó, kẻ thì nói thầy Dân dễ, không biết đường nào mà tin. Nhưng hôm khai trường, ngay lần gặp đầu tiên, tôi thấy thầy không...
Đọc tiếp

Năm nay tôi lên lớp tám. Như vậy là tôi sắp sửa trở thành người lớn rồi . Oai thiệt là oai !

Tôi không nói dóc đâu . Chính thầy Dân, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói như thế.

Năm ngoái chúng tôi knông học thầy Dân. Các anh chị lớp trên người thì bảo thầy Dân khó, kẻ thì nói thầy Dân dễ, không biết đường nào mà tin. Nhưng hôm khai trường, ngay lần gặp đầu tiên, tôi thấy thầy không có vẻ gì là "hắc" cả. Thầy nói chuyện với lớp tôi bằng một giọng đầm ấm, thân mật :

- Như các em đã biết, năm nay thầy làm chủ nhiệm kiêm phụ trách chi đội lớp các em. Từ từ rồi thầy trò mình sẽ làm quen với nhau . Thầy tin rằng các em sẽ tự giác học tập tốt, trau giồi đạo đức, rèn luyện thân thể và chấp hành đúng nội quy của trường ta . Bởi vì năm nay các em không còn bé bỏng gì nữa, đã chuẩn bị trở thành người lớn rồi, toán các em sẽ làm quen với quỹ tích, văn các em sẽ bắt đầu học nghị luận. Những điều đó hoàn toàn khác xa với chương trình lớp bảy ...

Thầy nói chưa hết mà cả lớp đã vỗ tay rần rần. Nghe nói mình sắp sữa trở thành người lớn, đứa nào cũng khoái . Tôi cũng vậy . Thầy còn nói nhiều nhưng tôi chẳng nhớ gì ngoài khoản "người lớn" đó.

Về nhà, tôi khoe ngay với thằng Tin, em tôi . Tôi vỗ vai nó, lên giọng :

- Tao năm nay là người lớn rồi đó nghe mày !

Thầy Dân nói là chúng tôi chuẩn bị làm người lớn thôi nhưng tôi cứ muốn làm người lớn ngay cho oai .

Thằng Tin là chúa hay cãi . Không bao giờ nói đồng ý với tôi một điều gì. Lần này cũng vậy, nó nheo mắt :

- Anh mà là người lớn ?

- Chớ gì nữa !

- Người lớn sao không có râu ?

- Tao cần quái gì râu !

Thằng Tin cười hì hì :

- Vậy thì anh cũng vẫn còn là trẻ con giống như em thôi .

Tôi "xì" một tiếng :

- Mày làm sao giống tao được, đừng có dóc ! Chính thầy Dân nói tụi tao là người lớn nè ! Bởi vì chương trình lớp tám cái gì cũng khó hết, học hết cơm hết gạo chưa chắc đã hiểu .

Thằng Tin nhìn tôi với vẻ nghi ngờ :

- Khó dữ vậy hả ?

Tôi nghiêm mặt :

- Bộ tao nói chơi với mày sao ! Người ta soạn cho người lớn học mà lại .

Thằng Tin ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :

- Như vậy, sang năm em cũng là ngươì lớn, em học lớp tám.

Tôi rụt vai :

- Mày không bao giờ trở thành người lớn được đâu . Người lớn không ai mang tên Tin cả, chỉ có trẻ con mới đặt tên Tin thôi .

Số là khi má tôi sinh thằng Tin, ba tôi đi công tác xa nên nhờ chú Thảo cạnh nhà làm khai sinh dùm. Giấy chứng sinh của bệnh viện ghi đúng là Phan Thanh Tân nhưng không hiểu sao giấy khai sinh của phòng hộ tịch do chú Thảo đem về lại biến thành Phan Thanh Tin. Từ đó, mọi người gọi em tôi là thằng cu Tin. Còn đám bạn cùng xóm thường bắt chước tiếng còi xe "tin, tin" để chọc nó. Thằng Tin ức cái tên mình lắm. Nghe tôi chê, nó phồng má :

- Lớn lên em sẽ đổi tên lại chớ lo gì.

- Thì khi nào mày đổi được tên rồi hẵn tính.

Nói xong, tôi quay đi . Còn thằng Tin thì hét tướng lên :

- Anh là người lớn thì nhớ đừng có giành ăn với em nữa nghe không ?

Tôi không thèm trả lời nó, bỏ đi một mạch.

*

* *

Trở thành người lớn chưa hẳn là điều hay . Sáng nay, tôi bỗng nhận ra điều đó.

Thường theo thói quen, vào đầu năm học mới, chúng tôi ai nấy đều ngồi đúng vào vị trí của mình năm ngoái . Hôm khai trường, ngay sau khi bốn tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi lễ ở sân cờ, chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy uà về lớp, chen nhau vaò cửa, la hét chí chóe . Những đứa chuyên nghịch phá như thằng Tú, thằng Thành thì nhảy phóc ngay qua cửa sổ, đi trên bàn rầm rầm chớ không thèm chen nhau như bọn tôi .

Cuối cùng rồi ai cũng về chổ nấy . Tôi ngồi ở bàn đầu ngay cạnh thằng Bảy, kế bên là nhỏ Phương, nhỏ Vân rồi thằng Minh, y như năm ngoái .

Sau khi ổn định chổ ngồi, tôi quay đầu hẳn ra sau, quan sát. Lớp tôi không đông đủ như năm ngoái . Một số đứa ở lại lớp Bảy . Một số đứa chuyển sang trường khác. Bù vào đó là những gương mặt mới . Có ít nhất là mười học sinh lớp tám năm ngoái lưu ban. Ngoài ra còn có các học sinh ở các lớp 7A1, 7A3 lên, không hiểu sao lại lọt vào lớp chúng tôi . Tuy nhiên hầu hết vẫn là học sinh lớp 7A2, tức là lớp chúng tôi cũ.

Không khí đầu năm học thật là vui nhộn. Tụi bạn thi nhau kể về những chuyến đi xa, những trò hấp dẫn trong ba tháng hè. Lớp học cứ huyên náo cả lên.

Tôi hỏi thằng Bảy :

- Hè vừa rồi mày có đi chơi đâu không ?

Mặt nó buồn xo :

- Chân cẳng tao vầy mà đi đâu ! Tao chỉ ở nhà trông em thôi .

Nghe nó nói vậy, tôi không hỏi nữa, sợ nó thêm rầu .

Số là chân phải của Bảy bị tật từ nhỏ, cái chân cong vòng ra đằng sau một cách bất thường. Khi đi lại, nó phải dùng hai cây gỗ làm gậy chống. Bảy tính hiền nhưng thỉnh thoảng cũng nổi cộc. Năm lớp sáu, thằng Thành chọc nó bị nó phang một gậy thiếu điều té ngửa .

Nhà Bảy ở gần nhà tôi . Nó có hai đứa em là thằng Hường và nhỏ Loan. Ba nó đạp xe ba gác còn má nó bán bánh kẹo ngay trước nhà. Một cái kệ gỗ nhỏ trên bày dăm ba lọ bánh kẹo xanh đỏ kèm với mớ đồ chơi bằng nhựa, đó là cả gian hàng của má nó. Bảy đi học buổi sáng, còn buổi chiều phải vừa ngồi bán kẹo vừa trông hai đứa em cho má nó nấu nướng, giặt giũ nên nó rất bận. Khi rảnh nó thường chạy qua nhà tôi mượn sách. Nó đọc toàn là sách tình báo với sách vụ án. Nó rất mê những câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, hồi hộp. Nhờ vậy mà nó nổi tiếng trong toàn trường. Số là năm ngoái, khi học loại văn tường thuật, cô Thanh ra đề "Em hãy tường thuật buổi lễ khai trường mà em đã tham dự". Bài tập làm văn của Bảy nhập đề như sau : "Vào một buổi sáng tinh mơ, đường phố tĩnh mịch, không có một tiếng động. Bỗng từ góc phố thấp thoáng một bóng đen khả nghi . Bóng người đó im lặng rảo bước trên vỉa hè, tiến về phía cổng trường. Té ra đó là bác chủ tịch hội cha mẹ học sinh. Bác đến trường để dự lễ khai giảng năm học...".

Khi cô Thanh đọc bài của nó lên, cả lớp ôm bụng cười bò. Qua hôm sau là cả trường đều biết. Từ đó tụi bạn thường gọi nó là Bảy-điệp-viên. Vậy mà Bảy vẫn chưa chừa hẳn cái tật đó. Bài văn nào của nó cũng "thình lình", "đột ngột" hoặc "thoáng một cái", "chớp một cái", nghe bắt đứng tim. Văn nó buồn cười vậy mà toán thì hết sẩy . Không biết nó học hành cách sao mà bài tập toán của nó hết 9 lại đến 10, không bao giờ bị điểm 8. Tôi vốn dốt toán nhưng nhờ từ năm lớp sáu đến giờ luôn luôn ngồi cạnh Bảy nên cũng không bị xếp loại yếu . Ai chớ thằng Bảy thì nó cho tôi cóp-pi thả dàn.

Cũng vì vậy mà tôi không thèm học toán nên đã kém lại càng kém. Tôi cứ đinh ninh là tôi và thằng Bảy sẽ "ăn đời ở kiếp" với nhau, hai đưá sẽ ngồi cạnh nhau hết lớp này đến lớp khác, cho đến khi lên đại học và trở thành bác sĩ, kỹ sư mới thôi .

Ai dè sáng nay, thầy Dân kêu cả lớp sắp xếp lại chổ ngồi . Thầy bảo ngồi như hiện nay là lộn xộn, không hợp lý, em thấp ngồi sau, em cao ngồi trước, rồi có bàn toàn là con gái, không có một mống "nam nhi" nào .

Nghe nói đổi chỗ, cả lớp nhao nhao như một cái chợ . Thầy Dân phải gõ tay lên bảng mấy lần, chúng nó mới chịu im. Nhưng chỉ có đám con gái mới yên lặng thực sự, tụi nó mà đã chơi với nhau thì cứ dính như keo, chẳng đứa nào chịu rời đứa bên cạnh cả. Còn đám con trai bàn dưới thì rục rà rục rịch, cứ muốn đổi lên bàn trên. Trừ thằng Thành và thằng Tú là hai chúa nghịch ra, còn thì đứa nào cũng muốn ngồi gần cửa ra vào cho sáng, nhìn bảng cho rõ và nghe thầy cô giảng bài cho "thủng".

Té ra lớp tôi hết phân nửa bị cận thị . Đứa nào cũng giơ tay :

- Thưa thầy, mắt em bị kém ạ . Em ngồi bàn dưới nhìn không rõ.

Lý do này có vẻ xác đáng. Nhưng thầy Dân không bị lừa . Thầy chỉ xếp những đứa nhỏ con lên bàn trên thôi . Còn những đứa khác, thầy bảo phải có giấy chứng nhận của bác sĩ. Thế là những tay cận thị giả vờ lập tức ỉu xìu .

Hễ có đứa dời lên bàn trên thì tất phải có đứa đổi xuống bàn dưới . Ác thay một trong những đứa được cả lớp nhất trí đề nghị "rời chổ" lại là tôi . Đứa to mồm nhất là thằng Chí ngồi ngay sau lưng tôi . Miệng nó ông ổng như thùng thiếc bể :

- Thưa thầy, cho trò Huy ra bàn sau ngồi đi ạ !

Tôi quay lại, trừng mắt :

- Có mày ra bàn sau thì có! Đồ con rệp !

Khi nổi khùng, tôi thường gọi thằng Chí là đồ con rận, con rệp. Bởi vì chí với rận, rệp thì cũng một loài như nhau cả thôi .

Nhưng thằng Chí không giận, nó nhe răng cười :

- Để coi đứa nào ra sau cho biết !

Thấy nó ăn nói có vẻ tự tin đồng thời thấy đám bạn ngồi phía dưới cứ nhao nhao phản đối tôi, tôi đâm chột dạ liền quay phắt lên trên, hai tay ôm cứng góc bàn, làm như đã ôm như vậy thì đừng hòng có ai gỡ tôi ra khỏi chỗ được.

Thầy Dân lại gần tôi :

- Các bạn đề nghị như vậy, em nghĩ sao ?

Tim tôi tự dưng thót lại . Thầy hỏi tôi nghĩ sao, nhưng tôi biết đã đến nước này thì chẳng có nghĩ ngợi gì được. Số phận tôi coi như đã được định đoạt. Tuy nhiên tôi vẫn cố cứu vãn tình thế :

- Thưa thầy, em ngồi đây đâu có sao đâu ạ ?

- Các bạn bảo là em ngồi che khuất bảng, các bạn không nhìn thấy .

- Các bạn ấy xạo đó ạ ! Năm ngoái em cũng ngồi y chỗ này mà có bạn nào than phiền gì đâu !

Thằng Chí lại vọt miệng :

- Thưa thầy, năm ngoái bạn ấy còn nhỏ, năm nay bạn ấy lớn rồi ạ . Bạn ấy lớn nhất lớp mà ngồi bàn đầu, tụi em ở phiá sau không nhìn thấy gì hết.

Lại cái thằng con rệp ! Sao mà nó nhiều chuyện y như bọn con gái vậy không biết ! Tôi giận tím mặt nhưng có thầy đứng đó nên chẳng dám trả đũa . Thằng Lâm còn hùa theo :

- Thưa thầy, bạn Chí nói đúng đấy ạ .

Thằng Lâm này thật vô duyên. Ai mà chẳng biết Chí nói đúng. Ngay cả tôi còn ngạc nhiên về sự phát triển nhảy vọt của tôi nữa kia mà. Năm ngoái tôi chỉ đứng cao ngang vai của ba tôi, không hiểu sao trong ba tháng hè vừa qua tôi bỗng lớn vọt hẳn lên và bây giờ thì tôi đã cao ngang mét tai của ba tôi rồi . Má tôi nói là tôi "nhổ giò". Còn bạn be của ba tôi, ai đến nhà chơi cũng trầm trồ :

- Chà, chú gà con bắt đầu trổ mã rồi !

Nghe mọi người khen tôi mau lớn, tôi khoái chí tử. Nhưng hôm nay cái khoảng "người lớn" đó đã làm hại tôi . Biết thân biết phận, tôi không dám cãi chầy cãi cối nữa mà lẳng lặng thu dọn tập vở, bước ra khỏi chổ ngồi .

Thầy Dân chỉ xuống bàn chót :

- Em ngồi kế chỗ em Quang kìa .

Quang là học sinh lớp 8A2 năm ngoái bị lưu ban. Nghe nói ngồi kế nó, tôi ngán ngẩm trong bụng.

Thầy Dân thấy bộ mặt rầu rĩ của tôi, phát tội nghiệp bèn động viên :

- Miễn là chú ý nghe giảng bài thì ngồi đâu cũng có thể học giỏi, có gì đâu mà em lo !

Thực ra ngồi bàn chót cũng có phần thuận lợi đối với những đứa hay nói chuyện riêng và ưa "quay" bài như tôi . Nhưng kẹt một nỗi là tôi phải chia tay với thằng Bảy . Tôi mà rời khỏi nó cũng như cá rời khỏi nước, biết sống làm sao với môn toán bây giờ. Tôi lo là lo như vậy .

*

* *

Tiếng trống tan học vừa vang lên, tôi đã vọt thẳng ra cửa đợi thằng Chí. Tôi định tâm sẽ nện cho nó một trận về cái tật bép xép. Năm ngoái đọ sức nhau, tôi với nó còn bất phân thắng bại chớ năm nay thì nó chết với tôi . Bây giờ tôi cao hơn nó gần một cái đầu .

Chí vừa lò dò ra khỏi cửa lớp, tôi đã chạy lại liền. Thoạt đầu nó cười với tôi nhưng rồi thấy bộ dạng hùng hổ của tôi, nó hiểu ra ngay ý định của đối phương liền co giò chạy . Tôi rượt theo . Hai đứa đuổi nhau quanh mấy gốc phượng và bã đậu trong sân, xô cả vào học sinh các lớp khác. Tôi giẫm phải chân một đứa con gái bên lớp 8A1 khiến nó la oai oái . Đến khi rượt bén gót Chí, sắp nắm được vạt áo nó thì nó không chạy quanh mấy gốc cây nữa mà vù thẳng ra cổng. Tôi bặm môi tính đuổi theo thì thằng Cang, lớp trưởng lớp tôi, kêu om sòm :

- Huy ơi, Chí ơi ! Lại đây xếp hàng chớ chạy đi đâu đó ! Bạn nào ra về không xếp hàng ngày mai tôi báo với thầy Dân cho coi !

Nghe vậy, tôi liền đứng lại, không đuổi theo đối thủ nữa . Còn thằng Chí thì phớt lờ, dông luôn. Nó ớn tôi .

Nhỏ Kim Hà, lớp phó trật tự, đứng trong hàng, liếc tôi :

- Bạn Huy đánh lộn trong sân trường nghen ! Tôi trừ điểm thi đua à !

Tôi cãi :

- Tôi rượt chơi chớ đánh lộn hồi nào ?

- Nến rượt kịp thì bạn đã đánh nhau rồi .

Tôi trề môi :

- Khi nào đánh nhau hẵng hay . Hừ, nói vậy mà cũng nói !

Con gái gì mà y như bà chằn, cái mặt nghinh nghinh ngó dễ ghét ! Không hiểu sao hôm trước tôi lại bầu nó làm lớp phó trật tự ! Tôi vừa bước vô hàng vừa rủa thầm trong bụng.

Tôi không đứng theo tổ 5 của tôi mà lại đứng vaò tổ 1, ngay sau lưng thằng Bảy . Tôi khều nó :

- Nè, lát về tao nói mày nghe cái này hay lắm !

- Lại kể chuyện ba tháng hè ở chơi nhà ông chú trên Đà Lạt nữa chớ gì ?

Tôi khịt mũi :

- Mày đóan trật lất. Chuyện này khác.

Trên đường về, khi những đứa bạn đã rẽ sang đường khác, chỉ còn mình Bảy với tôi, tôi liền bảo nó :

- Mày xuống bàn dưới ngồi chung với tao đi .

- Chi vậy ?

Thằng Bảy hỏi cù lần thiệt ! Nhưng tôi không dám nói thiệt lý do với nó. Tôi chép miệng :

- Thì ngồi chung cho có bạn chớ chi ! Tao ngồi gần mày quen rồi, nay ngồi với mấy đứa lạ tao thấy nó sao sao ấy !

Bảy đắn đo :

- Nhưng ngồi bàn chót mỗi lần thầy kêu lên bảng, tao đi lại khó khăn lắm !

- Thì tao nhường mày ngồi đầu bàn, tao ngồi trong ! Dễ ợt !

Thấy vẻ mặt nó hơi ngần ngừ, tôi bồi luôn đòn quyết định :

- Mày xuống ngồi với tao, tao cho mày mượn mấy cuốn sách hay lắm ! Anh tao mơi mua .

Mắt Bảy sáng trưng như đen` pha :

- Sách hả ? Sách gì vậy mày ?

Tôi rao hàng :

- Toàn sách tình báo . "Hột xoàn trong mả" nè, "Vòi bạch tuột và những đồng tiền vàng" nè, "Phát súng trong đêm" nè, còn mấy cuốn nữa mà tao không nhớ tên.

"Phát súng trong đêm" đã bắn gục Bảy, nó quỵ liền :

- Được rồi, tao sẽ xuống bàn mày . Nhưng rủi thầy Dân không chịu thì sao ?

Tôi nhúng vai :

- Xin lên bàn trên mới khó chớ xin xuống thì dễ ợt. Thiếu gì cách nói . Mày bảo là tao với mày về nhà thường học chung nên ở lớp ngồi gần cho tiện.

Bảy phân vân :

- Như vậy là nói dối .

Tôi tặc lưỡi :

- Thì mình chỉ nói dối lần này thôi . Với lại có phải mình nói dối để làm hại ai đâu ! À, cuốn "Hột xoàn trong mả" hay lắm nghen mày ! Tao mới đọc hồi hôm. Trong đó có nhiều "bóng đen khả nghi" lắm !

Thấy tôi nhắc chuyện cũ chọc nó, thằng Bảy giơ gậy lên nhưng tôi đã kịp chạy xuống lòng đường, cười hích hích.

Trước khi về nhà, tôi còn nhắc nó lần nữa :

- Nhớ nghen mày ! Ngày mai đổi xuống đi !

0