K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng.""Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi.""Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa...
Đọc tiếp

An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng."

"Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi."

"Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa sáng.

"Màng trinh của tôi là tên hỗn đản nào đâm thủng?" Cố Phức Nhiên nhìn thẳng hắn, ngữ khí sắc bén.

"Thực xin lỗi." An Bạch nghiêng người nằm xuống: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Cố Phức Nhiên không nói nữa, quay đầu lại, nằm thẳng nhìn chằm chằm trần nhà.

An Bạch không dám ngủ, bồi nàng trợn mắt, tim hắn đập càng lúc càng nhanh.

Cố Phức Nhiên chính là nhìn không thuận cái bộ dáng bình tĩnh không thèm biểu lộ cảm xúc của hắn. Chỉ có xét nát sự bình tĩnh của hắn, trong lòng nàng mới thoải mái.

Nghĩ như vậy, Cố Phức Nhiên đột nhiên xoay người ôm cổ hắn, hôn lên hắn. Tay mềm mại phất qua cơ bụng đã hơi thành hình của hắn, dời xuống phía dưới cầm lấy dương vật.

Dòng điện trong nháy mắt chạy từ bụng nhỏ đi xuống phía dưới. Cả người An Bạch không nhịn được run lên. Cự thú dưới người chính thức bị nàng đánh thức.

Cảm thụ được dục vọng của hắn, Cố Phức Nhiên gợi lên khóe miệng. Đứng dậy đi lấy áo mưa, ném một cái cho hắn. Nhìn đôi tay tinh xảo cấm dục của hắn xoa xoa dương vật bừng bừng phấn chấn, ai sẽ tưởng tượng được học sinh giỏi ngày thường nho nhã lại sạch sẽ đệ nhất trong trường, ban đêm sẽ cùng phụ nữ triền miên giao hợp như vậy.

Cố Phức Nhiên cởi váy ngủ áp đảo hắn, ngồi trên bụng nhỏ tinh tráng của hắn. Côn thịt chót vót dán phía sau rãnh mông của nàng. Nàng có thể cảm nhận rõ cây gậy đó nóng bỏng cứng rắn thế nào. Thân mình không khỏi ngày càng mềm.

Tuy không có bật đèn, nhưng An Bạch biết rõ biểu tình của nàng giống hệt đôi mắt kia, có thể hút cạn máu người. Nàng quyến rũ ngồi trên người hắn, là chúa tể của hắn.

"Muốn tôi sao?" Cố Phức Nhiên cúi người, ghé vào bên tai hắn hỏi. Bầu ngực cup D rũ xuống, đầu vú quét qua ngực hắn, có chút hơi ngứa và thiếu thiếu.

An Bạch không đáp lời. Đôi tay ôm eo mềm nhuyễn của nàng, hạ thân bất an rung động một chút.

Cố Phức Nhiên hôn môi rồi cổ hắn, càng tới gần xương quai xanh càng dùng sức. Thời điểm đến gần ngực liền hút ra một vệt đỏ. Cuối cùng cắn một cái trên đầu vú bên trái của hắn. Dùng đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa hắn.

An Bạch không nhịn được cắn răng, cơ mặt căng cứng, toàn thân tê dại, nóng muốn bốc hỏa lại phát không ra được.

Liếm láp toàn bộ ngực hắn xong, nàng giương mắt nhìn biểu tình ẩn nhẫn của thiếu niên. Giờ phút này, trên gương mặt thanh lãnh của hắn đã nhiễm đỏ ửng. Đầu tóc hỗn độn bất kham.

"Hô hấp của cậu biến thô nha...."

Cố Phức Nhiên kiều mị làm nũng với hắn. Cảm giác phần eo hơi hơi muốn bỏng, nàng khẳng định là hai bàn tay to đang dùng quá sức chọc họa.

"Sờ tôi." Cố Phức Nhiên cầm lấy đôi tay đang đặt ngay eo, dịch đến trên ngực mình, đòi xoa xoa ngực.

Thắt lưng tinh tráng của An Bạch dùng một chút lực, trực tiếp ngồi dậy. Hắn xoa vú của Cố Phức Nhiên, thịt vú từ khe hở giữa các ngón tay lộ ra. Hai bàn tay gom bầu ngực lại một chỗ. Bầu vú càng thêm mê người, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi dọc theo khe rãnh liếm một chút.

"An An...... Hút hút nó......" Cố Phức Nhiên rên khẽ, kêu tên hắn. Đôi tay xoa đầu hắn.

An Bạch cúi đầu, mở ra môi mỏng ngậm lấy đầu vú nhỏ.

"An An...... A, An An......" Cố Phức Nhiên lắc mông, ưỡn ngực mặc cho hắn liếm mút.

Toàn thân đều ngứa ngáy, hai chân nhỏ tách ra ở hai bên sườn An Bạch căng thẳng cuộn lên. Gót chân chà chà drap giường.

"An An......"

An Bạch trong lòng thỏa mãn, thân thể tràn ngập sức lực. Người phụ nữ ngày thường cường đại tiêu sái lại đang ngồi trên người mình, yêu kiều mềm mại rên rỉ, kêu tên mình.

Cả người An Bạch khó chịu. Ánh mắt hắn trầm mê trong tình dục đều là hình ảnh gợi tình của Cố Phức Nhiên. Nàng cúi đầu chôn ở cổ hắn dùng sức hô hấp, tham lam thở dồn dập.

"Cậu có thích không?" Cố Phức Nhiên ở trước ngực An Bạch hỏi. Đầu ngón tay của hắn đang nhéo nhéo đầu vú cứng rắn của nàng.

"Cậu có thích không......" Cố Phức Nhiên hỏi lại một lần nữa. Một bàn tay đột nhiên chụp lấy cái ót của nàng, dùng sức hôn lên nàng.

Đầu lưỡi duỗi vào cái miệng nhỏ, chơi đùa dây dưa với cái lưỡi của nàng. Nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.

"Thao ta...... An An......" Cái miệng nhỏ của Cố Phức Nhiên liếm khoé miệng hắn, nâng eo lên.

An Bạch đỡ côn thịt trướng đau của mình, đẩy phần quy đầu to lớn đi vào miệng âm hộ lầy lội của nàng.

Cố Phức Nhiên dồn dập hô hấp, chậm rãi buông eo. Tiểu huyệt đói khát ăn hết côn thịt thô lớn vào, kịch liệt co rút lại, mang theo một tấc một tấc khát vọng.

Thân thể hoàn toàn mềm nhũn, nàng trực tiếp ngồi xuống. Côn thịt lớn trực tiếp cắm tới hoa tâm, ép ra đầy hoa dịch: "A......"

Toàn thân An Bạch như bị giật điện, dùng sức nhéo xuống mông nàng. Côn thịt lớn xỏ xuyên qua toàn bộ hoa huyệt, ép căng mỗi một tấc nếp uốn. Dịch nóng tràn đầy, sảng khoái đến da đầu tê dại.

"Sâu quá...... An An đi vào sâu quá......"

Cố Phức Nhiên biết hắn thích mình rên rỉ. Nàng rên rỉ càng hăng, hắn thao càng nhanh. Nàng ôm cổ hắn, phần eo lên xuống đều đặn. Vú trắng nõn rung lắc mê người trong sóng gió, nàng tùy ý mà hưởng thụ dương vật của An Bạch. Âm mao lần lượt cạ qua bụng nhỏ rắn chắc của hắn.

Thấy nàng càng ngày càng vô lực, An Bạch ôm sát nàng, dùng kỹ xảo cùng nàng lăn lộn. Ánh mắt Cố Phức Nhiên mềm xuống, trực tiếp tách chân thon dài gác trên vai hắn.

Thắt lưng An Bạch tràn ngập sức lực dùng sức thọc vào rút ra. Tiểu huyệt ướt đến không chịu nổi, càng cắm càng sâu.

"An An thật khoẻ...... Không cần......" Cố Phức Nhiên bị hắn một phát đi vào hoàn toàn. Tiểu huyệt phảng phất như bị cắm hư.

Côn thịt tùy ý rút ra lại tận lực cắm vào. Thịt mềm dùng sức hút chặt thân gậy. Bụng nhỏ dùng sức, toàn bộ hoa huyệt đều xoắn chặt.

Hoa huyệt bị côn thịt cắm quá nhanh khiến cho dâm thủy biến thành bọt nước ở mép âm mao rậm rạp. Môi nhỏ của âm hộ đáng thương theo côn thịt lặp đi lặp lại động tác khép mở.

"Gọi tên tôi...... An An......" Cố Phức Nhiên khóc nức nở, mê muội thỉnh cầu nghe âm thanh của hắn.

"Cố Phức Nhiên......" An Bạch đâm một cái liền gọi tên nàng một lần: "Cố Phức Nhiên......"

Từng chút từng chút, nhìn người dưới thân bị hắn đâm đến nghẹn ngào rên rỉ, bị hắn đâm cho vặn vẹo không yên.

Ngay khi hắn gọi tên Cố Phức Nhiên lần thứ năm, bụng nhỏ của nàng liền run rẩy. Phần eo không chịu khống chế nhấc lên trên.

"An An...... Cắm hư ta...... Xin cậu, An An."

An Bạch dùng tốc độ nhanh hơn mà động. Côn thịt lớn dùng sức mà càn quấy thịt mềm. Nàng càng khóc nức nở rõ hơn, hắn thọc vào rút ra càng kịch liệt.

Tiếng va chạm ái muội cùng với tiếng khóc nức nở mảnh mai trộn lại một chỗ, An Bạch trầm mặc chạy nước rút. Cuối cùng ngay thời điểm nàng cao trào, hắn mới thả chậm tốc độ, nhìn nàng ngửa đầu rên rỉ.

Tóc đen tán loạn giống như muốn cuốn lấy yết hầu của hắn.

Hắn lại nhanh hơn, cắn răng đẩy nhanh tốc độ, nhưng bị hai chân đè trên vai cọ phải, hắn không kịp phòng bị mà muốn phóng thích ở trong cơ thể của nàng.

Trên mặt Cố Phức Nhiên sau cao trào vẫn hồng hào mỹ lệ như vậy, mang theo ý cười tà tứ, nàng vô lực lôi kéo cánh tay hắn để cho hắn nằm xuống. Sau đó, ngồi quỳ xuống, cởi áo mưa của hắn ném xuống, gắt gao cầm lấy dương vật cứng rắn nóng bỏng. Ngón tay cái đè trên mã mắt dinh dính dịch trắng đục.

Chỉ kém một bước nữa là bắn tinh, An Bạch bị dục hỏa lấp kín người. Toàn thân run rẩy, đến ánh mắt cũng đang run rẩy, cảm giác thống khổ không biết tên thổi quét qua toàn người. Hắn hơi hơi cuộn tròn, ẩn nhẫn mà nhìn Cố Phức Nhiên.

"Lần này biết sai rồi sao? Về sau còn dám không tin tôi nữa không?" Cố Phức Nhiên cười xấu xa chặn đứng cái miệng muốn bùng phát của hắn. Ngón cái xoa nhẹ trên mã mắt.

Nhìn cả người hắn bất lực mà run rẩy, bàn tay to gắt gao nắm chặt thành giường. Hắn tận lực khống chế xúc động, môi mỏng bật ra đáp lại: "Tôi sai rồi, tôi luôn tin mà."

Cố Phức Nhiên nghe xong vừa lòng buông ngón cái ra. Đã có tinh dịch từ mã mắt rỉ ra, một tay nàng nhanh chóng lên xuống, một tay khác mát xa hai viên cầu no đủ, tận tình tự tay giúp hắn thủ dâm.

Trái tim An Bạch vốn mắc kẹt ở yết hầu đã chịu trở lại đúng chỗ. Hắn ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ đôi tay của nàng. Cũng không quá lâu liền cao trào, côn thịt bắn tinh nhưng Cố Phức Nhiên vẫn như cũ thực hiện động tác xoa xoa cho hắn. Tinh dịch đặc sệt bắn lên trên cánh tay của nàng.

An Bạch rũ mắt nhìn một màn thối nát này, không nhịn được rên ra tiếng.

Vui sướng ngập đầu.

Sau khi bắn xong toàn bộ, Cố Phức Nhiên cúi người tiến đến bên tai hắn, lắng nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn, môi đỏ khẽ mở, âm thanh như quỷ mị, chuyên câu lấy hồn phách người khác:

"Thực xin lỗi, tôi đã nói dối."

Hứng thú của tôi với cậu là vô tận.

--------

Không nghĩ sẽ giặt sạch váy, An Bạch trực tiếp ném vào thùng rác. Sau đó cầm lấy quần lót và áo ngực đi ra ngoài ban công phơi.

Trở lại phòng ngủ, đèn bàn sáng nhẹ xua bớt tối tăm, người trên giường vẫn giữ tư thế như cũ. Hắn an tĩnh leo lên giường, tắt đèn bàn, nháy mắt bóng đen tràn ngập tĩnh mịch.

Hắn thử đi vào giấc ngủ, gắt gao nhắm mắt lại.

Qua một hồi lâu, ngay khi hắn mơ hồ ngủ say, đột nhiên âm thanh Cố Phức Nhiên vang lên bên tai, phảng phất như xa xôi, nhưng lại rất rõ ràng:

"Cậu nói tôi không dư tinh lực ứng phó với cậu, mà tôi cũng thật sự mất cảm giác hứng thú với cậu...... An Bạch, sau đêm nay, tôi sẽ không tìm đến cậu nữa."

0
An Bạch mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc nguyên áo ngủ đi ra."Thân ái, xin lỗi vì về trễ." Cố Phức Nhiên cúi đầu, mệt mỏi đá rơi giày cao gót, thay dép lê, khi giương mắt lên đã là biểu tình nhẹ nhàng: "Tôi đi tắm rửa trước, chờ tôi nha."An Bạch nghe nàng nói xong, chỉ yên lặng nhìn đai váy của nàng, không hề dao động. Ánh mắt chậm rãi trở nên u ám....
Đọc tiếp

An Bạch mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc nguyên áo ngủ đi ra.

"Thân ái, xin lỗi vì về trễ." Cố Phức Nhiên cúi đầu, mệt mỏi đá rơi giày cao gót, thay dép lê, khi giương mắt lên đã là biểu tình nhẹ nhàng: "Tôi đi tắm rửa trước, chờ tôi nha."

An Bạch nghe nàng nói xong, chỉ yên lặng nhìn đai váy của nàng, không hề dao động. Ánh mắt chậm rãi trở nên u ám. Ngữ khí ngày thường ôn hòa hiếm khi mang theo một chút châm chọc: "Cô vẫn còn tinh lực đi ứng phó với tôi sao?"

Thật là không thể hiểu được, vừa mới về nhà đã bị ném cho mặt nặng mặt nhẹ?

Cả người sau khi nghe An Bạch hỏi cái câu vô dụng như vậy trở nên cực kỳ không thoải mái. Cố Phức Nhiên thu lại ý cười, vẻ mặt căng thẳng, trong mắt kết băng. Khoé miệng gợi lên một nụ cười không sao cả nói: "Nói thật, cũng không còn."

Cười lạnh sượt qua bên người hắn, đi vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp tắm rửa.

Chỗ ở của An Bạch, nàng đã đứt quãng ở được một tháng, cũng đã hoàn toàn thích ứng với cái phòng nhỏ đơn sơ mộc mạc này.

Cố Phức Nhiên cởi váy ra, ném qua một bên, quần lót và áo ngực thì ném vào chậu nhỏ màu xanh biếc mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Vừa ném xong, Cố Phức Nhiên lại không vui mà đạp cho nó một đạp, rồi nhìn nó một đường lăn tròn, đụng vào cửa.

Nhanh chóng tắm rửa xong, Cố Phức Nhiên mặc váy ngủ và quần lót mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt, thả tóc xuống, sấy sơ qua rồi mới xụ mặt đi ra ngoài.

Ra đến phòng ngủ cũng không thèm nhìn đến An Bạch ngồi ở mép giường đọc sách. Bước nhanh đến bên kia giường, sau đó lên giường nằm xuống, đắp kín chăn, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại.

Nhìn không chịu được, lòng ẩn ẩn bực bội, An Bạch khép sách lại, thẩy qua một bên, lại vô tình nhìn thấy đồ vật mà hắn mua lúc tan tầm.

Hai hộp Durex, hắn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, bàn tay ném hai cái hộp đó vào bên trong. Sức lực có chút hơi mạnh nên phát ra một tiếng "uỳnh" liền bật ngược lại.

Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, liền thấy chậu nhỏ màu xanh bị nàng đá lăn tới cửa. Quần lót và áo ngực rớt lung tung ngoài thành chậu, có thể thấy được nàng không có bao nhiêu kiên nhẫn.

An Bạch khom lưng cầm chậu lên, lấy áo ngực để qua một bên, định giặt quần lót trước.

Sáng nay, nàng ra cửa chọn quần lót màu đen gợi cảm. Hắn gỡ phần vải bị cuộn lại, tìm thấy vị trí đáy quần rồi nhìn nhìn, khô mát không có cái gì khác lạ cả.

Mở vòi nước, nước máy mát lạnh róc rách chảy xuống, hòa hoãn nội tâm bực bội của hắn. An Bạch bắt đầu chuyên tâm giặt sạch quần lót.

Tiếp đó là áo ngực màu hồng nhạt.

Một tháng trước, lần đầu tiên khi nàng câu dẫn hắn ở phòng học chính là mặc cái áo này.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, hắn sửa soạn lại bút vở, định hơi muộn một chút mới đi về, lại không ngờ bị nàng chặn đường ở hành lang không có một bóng người.

Lui vào trong phòng học tối thui, nàng giống như một tinh linh đêm dán sát vào người hắn. Tay phải chui vào áo sơ mi, vuốt ve bờ ngực của hắn. Âm thanh trầm thấp mê người: "Tôi muốn cậu, cậu nguyện ý không?"

Hắn không đáp lại. Ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt nàng.

Nàng cười duyên buông tay hắn, kéo dây áo trên vai xuống, lộ ra áo ngực màu hồng nhạt, bao lấy bầu ngực đầy đặn. Da dẻ trắng như tuyết, càng sạch sẽ lại càng sắc tình.

"Cậu thích tôi không?" Cố Phức Nhiên đè trên người An Bạch, cặp vú ép vào người hắn. Khe rãnh thu lại, sâu đến hít thở không thông.

"Cô thích tôi?" An Bạch bình tĩnh, xem thường chỗ sâu hút kia, ách giọng hỏi ngược lại.

Đôi môi đỏ tươi của Cố Phức Nhiên giương lên: "Thích."

Cứ như vậy lẫn lộn ở cùng với nhau, hắn không nghĩ đến nguyên nhân khác, chỉ nghĩ rằng chính mình ở một người quá cô độc thôi.

0
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
Chương II. Vụ ÁnTôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hếtVậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?À...
Đọc tiếp

Chương II. Vụ Án

Tôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:

Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?

Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hết

Vậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?

À cái này thì có đấy, con bé rất hay đi uống cafe, nhưng những quán ăn thì con bé ít khi tới, vì thường ở nhà nấu cho tôi ăn, ngoài ra, con bé thường xuyên đi mua sắm và đi bắn cung, đó là sở thích của nó mà, tôi cấm làm sao được

Cô ấy ngày nào cũng đi uống cà cafe sao?

Đúng vậy, mỗi buổi sáng sớm con bé đều đi uống cafe, đó gần như là một thói quen của con bé rồi.

Vậy ông có biết, cô ấy thường đến quán nào không?

Cái này thì tôi không biết, tôi đâu có theo dõi con bé đâu

Ây, tiếc nhỉ, ở London có hơn 9 tiệm cafe, vậy cô ấy hay đến chỗ nào chứ

À mà ông có thể cho tôi biết cô ấy là người như thế không

Con bé khá ngoan ngoãn, ghét ồn ào và thích sự im lặng, hơn nữa con bé rất thích đồng hồ Bigben, vì nơi đó chưa đầy kỉ niệm của nó với mẹ, con bé thích cả trinh thám nữa, nó rất thích đọc các tiểu thuyết trinh thám và là fan của Sherlock Holmes và cậu

Vậy thì hãy đến đó thôi

Cậu nói như thế có lẽ là cậu đã tìm ra nơi con bé đang ở rồi hả?

Không, tôi chưa biết, nhưng tôi biết nơi mà con gái ông hay uống cafe

Đó là nơi nào vậy?

Hãy đi theo tôi

Hơn 30 phút sau, tôi đã ở phía Nam vùng Westminster, ở đó có một quán cafe tên là Shelling Ford

Ông ta hỏitại sao lại không đến quán cafe ở dưới tháp đồng hồ Big Ben , tôi nói:

Lý do tôi nghĩ nơi này chính là nơi con gái ông đang đến đó là vì, ở chỗ này có thể thấy được toàn cảnh của tháp đồng hồ Big Ben, hơn nữa, ở trong nơi này, có rất nhiều tấm hình về tháp đồng hồ Big Ben và nhiều những tấm hình của Sherlock Holmes, ông có nói con của ông rất thích trinh thám và là fan của Holmes mà.Và nếu ông tìm hiểu về Sherlock Holmes thì sẽ biết được, Sherlock Holmes từng có tên là Shelling Ford

Ông ta lại nói nhưng tại sao lại là ở đây, không phải là ở dưới tháp đồng hồ sẽ tốt hơn sao

Ông nghĩ xem, cô ấy ghét sự ồn ào, mà dưới tháp đồng hồ lại rất ồn ào nên cô ấy có vẻ là không thích, nên tôi nghĩ nơi này chính là nơi thích hợp

À ra vậy, chúng ta vào thôi

Tôi mở cửa ra và thấy ở trong đó ngoài người phục vụ ra thì không hề có khách, có lẽ sự yên tĩnh này đã làm cho cô ấy cảm thấy thích nó, và bên trong có rất nhiều tấm ảnh về tháp đồng hồ Big Ben và Sherlock Holmes, hơn nữa, ở đây còn có những cuốn sách về Sherlock Holmes và lịch sử về tháp đồng hồ Big Ben và London

Người phục vụ cũng rất thân thiện, có lẽ họ chỉ làm bán thời gian ở quán cafe này thôi, chú đây không phải là công việc chính của họ

Tôi hỏi 1 người phục vụ tên là Jack:

Chào anh, tôi là Leo, thám tử

Ồ, cậu chính là thám tử lừng danh đó sao, tôi là Jack, rất vui được gặp cậu

Vâng

Cậu đến đây có chuyện gì sao?

Đúng vậy, tôi hy vọng là anh sẽ giúp tôi

Tất nhiên rồi, tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu, thám tử à

Cảm ơn anh

Rồi, hãy cho tôi biết, để xem tôi có giúp được gì không?

Oke, anh có biết cô gái tên là Tracy, không?

À, tôi biết, cô ấy ngày nào cũng đến quán này, có chuyện gì sao

Cô ấy đã bị mất tích, kia là cha của cô ấy

À, chào ông

Chào cậu

Cậu có biết chuyện gì không, ví dụ như cô ấy mấy ngày trước có đến đây không, đến đây với ai, có biểu hiện gì kỳ lạ hay không

Để tôi nhớ lại xem, hình như là có đó, từ khi quán này mở cửa thì hôm nào cô ấy cũng đến đây và thằng xuyên mượn 1 cuốn sách về Sherlock Holmes

Anh có biết là cuốn nào không?

Có chứ, hình như đó là cuốn “ Những hình nhân nhảy múa “

À tôi biết con bé rất thích cuốn đó - Marc nói.

Anh mau đưa cho tôi mượn cuốn đó được không

Được chứ, đợi tôi một xíu

Đây rồi

Khi mở cuốn sách ra, tôi thấy nó cũng khá bình thường, bỗng nhiên có một tờ giấy rớt ra khỏi một trang sách nào đó , tờ giấy viết:

" KHI MẶT TRỜI DẦN NHÌN VỀ HƯỚNG TÂY

KHI NGỌN GIÁO ĐÂM THẰNG XUỐNG MẶT ĐẤT

ÂM THANH CỦA CÁI CHẾT SẼ VANG LÊN

LÀ THỜI KHÁC TRÒ CHƠI NÀY KẾT THÚC"

Tôi nhìn qua bản mật mã thì đã cảm thấy có gì đó không ổn

Tôi nghĩ:” Có điều gì đó khác đặc biệt ở đây, nếu như nạn nhân bị bắt đi thì làm gì có thời gian mà để lại bản mã phức tạp như vậy, do đó bức bản mã này chính là của hung thủ

Vài phút sau tôi lên tiếng: chúng ta hãy đi thôi

Marc hỏi tôi: Cậu đã tìm ra chỗ mà con bé bị bắt giữ rồi à

Chính xác là như vậy! - tôi nói

Vậy mật thư đó có nghĩa là như thế nào

Trên đường đi tôi sẽ giải thích sau

Cậu nói đi, mật thư có nghĩa là như thế nào?

Tôi trả lời: - Khi mặt trời dần nhìn về hướng Tây thì lúc đó mặt trời lặn

- Khi ngọn giáo đâm thẳng xuống mặt đất, ám chỉ một công trình kiến trúc nào đó giống ngọn giáo cụ thể là tháp đồng hồ BigBen

- Âm thanh cái chết sẽ vang lên đó chính là thời gian mà tháp đồng hồ rung chuông

- Trò chơi sẽ kết thúc là vụ án xảy ra

Như vậy là con gái ông đang bị giam ở tháp đồng hồ Big Ben và sắp bị giết, chúng ta hãy nhanh lên nào

Bỗng nhiên, anh phục vụ nói : Tôi bỗng nhớ ra chuyện này, mấy ngày trước có 1 người đàn ông đến đây nói chuyện với cô ấy, và tôi thấy sắc thái mặt của cô ấy rất sợ hãi, có lẽ hắn chính là người đe dọa cô ây.

Và vài hôm trước, ngoài đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy, tôi ra ngoài ngay xem xảy ra chuyện gì thì khi ra ngoài tôi chỉ thấy 1 chiếc xe ô tô chuẩn bị chạy, và không có người ở ngoài

Tôi nói : Có thể hắn chính là người bắt cóc cô, và chính hắn đã đe dọa mạng sống của cô

Bỗng nhiên, có tiếng điện thoại kêu lên, và đó chính là số điện thoại của cô ấy gọi về cho cha của mình, cô ấy nói giọng hết sức sợ sệt:

Cha ở cứu con, cha hãy tìm Leo, bảo cậu ấy đến cứu con, con không muốn chết

Ông ấy nói : Con đang ở đâu

Cô ấy trả lời : Con không biết nữa

Bỗng nhiên, tiếng chuông của đồng hồ vang lên, đó chính là chuông của tháp đồng hồ Big Ben, tiếng chuông đó chúng tôi nghe thấy bên đầu bên kia của điện thoại và nghe thấy tiếng rất to

Thôi chết! Đồng hồ đã cất tiếng chuông, cô ấy sẽ…

Không! Không thể nào !!!!!

0
Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

Trước khi An Bạch thi đại học, Cố Phức Nhiên không dám qua đêm ở nhà hắn. Bản thân muốn hắn an tâm mà học hành tiến bộ, không thể trầm mê trong nữ sắc. Tuy rằng nàng cũng đã cấm dục An Bạch được hai tháng.Đêm trước khi thi đại học, Cố Phức Nhiên so với An Bạch còn khẩn trương hơn. Mấy ngày nay, nàng rất siêng năng đi chùa miếu quỳ lạy. Thân là một Phật tử, nàng tin tưởng...
Đọc tiếp

Trước khi An Bạch thi đại học, Cố Phức Nhiên không dám qua đêm ở nhà hắn. Bản thân muốn hắn an tâm mà học hành tiến bộ, không thể trầm mê trong nữ sắc. Tuy rằng nàng cũng đã cấm dục An Bạch được hai tháng.

Đêm trước khi thi đại học, Cố Phức Nhiên so với An Bạch còn khẩn trương hơn. Mấy ngày nay, nàng rất siêng năng đi chùa miếu quỳ lạy. Thân là một Phật tử, nàng tin tưởng Phật Tổ Bồ Tát sẽ phù hộ cho người chăm chỉ. Ngày nào nàng cũng tới chùa miếu, nhất nhất thành kính quỳ lạy mỗi một vị thần ở đó.

Buổi tối sau khi lên giường, nàng lập tức gọi điện cho An Bạch hỏi thăm: "Tối nay đã uống sữa chưa?"

An Bạch ở đầu bên kia đáp lại: "Uống rồi."

Cố Phức Nhiên lại nói thêm mấy câu cổ vũ tinh thần An Bạch: "Không cần khẩn trương nha! Cậu là ưu tú nhất! Luôn luôn đứng thứ nhất! Tối nay, tôi vốn dĩ muốn về bồi cậu, nhưng lại sợ cậu hiểu sai, cho nên cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngủ một mình thôi. Thi xong rồi lập tức khen thưởng cho cậu nha."

Đầu bên kia điện thoại không đáp lại, nhưng Cố Phức Nhiên lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn.

Càng sát ngày thi, Cố Phức Nhiên nói chuyện với hắn càng thêm ôn nhu, hoặc nhiều hoặc ít mang theo ý tứ dụ dỗ, e sợ quấy rầy hắn chuyên tâm học hành: "Ngoan, buổi trưa ngày mai, tôi ở nhà chờ cậu cùng nhau ăn cơm nha. Cho cậu tha hồ ăn loại thịt ngon nhất. Ngày mai thi đại học cố lên!"

"Được." An Bạch ở một đầu khác ấm áp cười đáp.

An Bạch thi xong môn cuối cùng liền đi về nhà. Nàng đã sớm đợi ở cửa, lúc này mới dám hỏi hắn thi được hay không.

"Cũng được." An Bạch trầm ổn như thường đáp, đón lấy ly nước nàng đã chuẩn bị sẵn, uống một hớp.

"Cậu nói "cũng được" tất là "rất được". Tôi chỉ biết cậu là lợi hại nhất." Cố Phức Nhiên đắc ý nhướng lông mày, rồi bỏ đi vào phòng bếp: "5 giờ rồi, hôm nay ăn cơm sớm đi, tôi đi nấu cơm."

An Bạch giữ chặt lấy cánh tay nàng lại, không cho nàng đi, cúi đầu lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho nàng.

Cố Phức Nhiên nhận lấy rồi mở ra, là một chai Serge Lutens La Fille De Berlin. Nàng rất có hứng thú, giương mắt nhìn hắn: "Làm sao lại đột nhiên tặng tôi nước hoa?"

"Tôi thấy các chai kia của Nhiên Nhiên không còn nhiều." An Bạch nghiêm túc trả lời.

Cố Phức Nhiên động lòng ôm lấy hắn: "Đây là bảo bối vì tôi tiêu tiền nha! Nhưng vì sao lại không mua hiệu khác, hiệu này đắt lắm."

"Nhiên Nhiên vẫn luôn dùng mùi hiệu này. Đây là mùi của Nhiên Nhiên." An Bạch chôn đầu ở cổ nàng dùng sức hít một hơi. Mùi hương phảng phất mờ mịt.

"Mùi gì cơ?" Cố Phức Nhiên muốn nghe thử cảm nhận của hắn một chút.

An Bạch một bên nghe một bên trả lời: "Giống như một sát thủ lãnh khốc đi đến chỗ tôi, rồi lại đột nhiên mỉm cười với tôi."

"Đúng vậy, mùi hương của La Fille De Berlin lúc đầu lãnh khốc lúc sau ôn nhu, càng ngửi càng triền miên." Cố Phức Nhiên đồng ý cười, sau đó hỏi: "Cậu có thích không?"

"Có." Chóp mũi An Bạch quyến luyến ở đằng sau lỗ tai nàng.

Cố Phức Nhiên rũ mắt, như tự nói với chính mình: "Cậu không ngửi thấy hương cuối thanh thuần sạch sẽ của loại nước hoa này, có lẽ vì mùi hương mà cậu chân chính thích chính là điềm mỹ tươi mát."

Ánh mắt An Bạch chợt sâu thẳm, không đáp lại.

Buổi tối, An Bạch tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ. Lúc nhìn thấy Cố Phức Nhiên đứng trước mặt, đồng tử lập tức co rụt lại, cả người bắt đầu bốc hỏa.

Cố Phức Nhiên sửa sang lại các loại dây trên người một hồi, rồi có chút mất tự nhiên hỏi: "Nhìn được chứ?"

An Bạch đánh giá nàng, yết hầu căng thẳng, thanh âm khô khốc nói: "Được."

Trên cái cổ thiên nga của nàng đeo một sợi dây dào, kéo thẳng xuống bao lấy hai bầu ngực. Nội y ren màu đen mỏng như cánh ve. Đầu vú và hoa huyệt khuất sau vải dệt mơ hồ có thể nhìn thấy. Cặp đùi thon dài trắng nõn mang đôi tất có dây đai màu đen. Một đôi giày cao gót cũng màu đen càng gợi lên dục vọng đầy tràn của người nhìn.

Cố Phức Nhiên cảm nhận được ánh mắt An Bạch giống như một sợi lông chim tinh tế, có thể khiến từng chỗ hắn nhìn đến đều dẫn đến một trận ngứa ngáy. Nàng có chút thẹn thùng dịch dịch chân, cũng có khẩn trương, sợ hắn nhìn thấy bí mật ở hạ thân.

"Cậu lần này đừng làm gì cả, để tôi." Cố Phức Nhiên vứt bỏ thẹn thùng, tập trung toàn bộ dũng khí khai hỏa, đi đến chỗ An Bạch đứng, cởi áo ngủ của hắn ra, tuỳ ý đẩy ngã hắn lên trên giường.

Tự mình nằm bò trên người hắn. Hai cánh tay trắng nõn chống ở hai bên giam cầm hắn vào chính giữa. Eo thon đè thấp, mông nhếch lên, ngón tay nhẹ cọ cọ yết hầu của hắn. Vẻ mặt mị hoặc nhìn chằm chằm hắn: "Tôi nhìn thấy cậu nuốt nước miếng nha."

An Bạch không nói chuyện, mắt đen gắt gao khóa chặt nàng. Bàn tay to từ bên hông nàng sờ soạng đến chính giữa cái mông.

"Không được tùy tiện sờ tôi." Cố Phức Nhiên lắc lắc mông tránh đôi tay hắn. Đôi tay nàng sờ lên khuôn mặt tinh xảo của hắn. Cái lưỡi liếm dọc theo sườn cằm hoàn mỹ như điêu khắc, kéo một đường biên xuống phía dưới, rồi dừng ở chỗ yết hầu gợi cảm. Cái miệng nhỏ mở ra ngậm vào...

"Ưm......" An Bạch bất giác kêu rên ra tiếng. Đôi tay rũ ở hai bên người nắm chặt lại.

Lúc này Cố Phức Nhiên đã ngậm lấy đầu vú của hắn. Hàm răng vừa mới khẽ cắn đã lập tức cảm nhận được thân thể hắn chấn động. Nàng chu du trên da thịt trắng như sứ hạ xuống từng dấu ấn màu hồng.

Tiếp tục đi xuống nữa, trực tiếp tách chân ra ngồi quỳ giữa hai đùi của hắn. Tay mềm mại đi xuống vuốt ve cơ bụng, rồi lướt thẳng đến cái lều nhỏ đã sớm căng phồng phía dưới mới chịu ngừng lại. Cách quần lót cầm lấy cây gậy của hắn, đầu ngón tay nhẹ xoa, vừa lòng thấy được cơ đùi hắn trong nháy mắt căng cứng.

Nàng không vội không chậm kéo cạp quần lót tụt dần xuống. Vật cứng rắn thô dài bắt lấy cơ hội lập tức nhảy ra, dữ tợn đứng trước mặt nàng. Thân gậy nổi đầy gân xanh, mã mắt rỉ ra chút dịch trắng đục.

"Thật là lớn." Cố Phức Nhiên nhẹ giọng cười, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn tràn ngập tình dục, bên trong còn có khát vọng muốn nàng.

Nàng cúi đầu đưa môi đỏ đến gần, âm thanh cực kỳ dụ hoặc: "Nói hay sẽ được khen thưởng."

Nói xong, một hơi liền ngậm lấy quy đầu bành trướng.

0
Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.Sáng sớm, giấc ngủ của Cố Phức Nhiên thường rất nông, nàng bị lay một cái liền mở mắt, lập tức thấy di động đang rung để trước mặt mình.An Bạch...
Đọc tiếp

Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.

An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.

Sáng sớm, giấc ngủ của Cố Phức Nhiên thường rất nông, nàng bị lay một cái liền mở mắt, lập tức thấy di động đang rung để trước mặt mình.

An Bạch vuốt ve bả vai trơn bóng của nàng, thấp giọng báo nàng biết: "Là hiệu trưởng."

"Oh, nhất định là thúc giục tôi mau về nhà." Cố Phức Nhiên lẩm bẩm tiếp điện thoại.

Tinh thần Cố hiệu trưởng sáng láng, âm thanh nhanh chóng truyền đến: "Rời giường chưa? 9 giờ con ghé qua cửa tiểu khu Thịch Minh đón An Bạch luôn nha. Là cậu nam sinh lần đó con nhìn thấy ở văn phòng đó. Lúc nó học cấp 2, ba mẹ liền qua đời, mấy năm nay nó đều tới nhà của chúng ta ăn Tết."

"Được ba ba, dạ...... dạ...... Tạm biệt." Cố Phức Nhiên ném điện thoại qua một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm An Bạch, sau đó mê mang hỏi: "Trước kia, cậu đã từng tới nhà tôi rồi sao?"

"Ừ......" An Bạch gật đầu, trong ánh mắt có ánh sáng lập loè, Cố Phức Nhiên lại không chú ý tới.

Lúc này, di động An Bạch cũng rung lên, khẳng định là Cố hiệu trưởng gọi đến.

"Buổi sáng tốt lành, hiệu trưởng....... Dạ...... Được...... Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại."

An Bạch ngắt điện thoại, ăn ý cùng Cố Phức Nhiên nhìn nhau cười.

Cố hiệu trưởng đánh chết cũng sẽ không tin vừa rồi đã gọi điện cho hai người đều đang nằm trên cùng một cái giường. Mà con gái của ông lại đang vuốt ve cơ bụng của An Bạch làm xằng làm bậy.

"Thật tốt quá, tôi còn đang suy nghĩ đêm nay giao thừa nhất định sẽ trộm chạy trốn về bồi cậu...... Hèn gì, cậu lại bình tĩnh như vậy, một vẻ hoàn toàn không suy tính ăn Tết làm sao......" Cố Phức Nhiên ngạo kiều mà nâng nâng cằm nhỏ của hắn: "Tâm cơ boy, khiến cho tôi lo lắng vô ích."

"Tôi cố ý." An Bạch cong khóe miệng.

Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt cái cổ thon dài gợi cảm của An Bạch: "Mặc cái áo lông cao cổ màu trắng kia đi, tối hôm qua tôi lại hôn cổ cậu đến đỏ rồi."

An Bạch nghe xong liền nhìn chằm chằm bờ ngực trần trụi của người trong lòng. Bầu vú đầy đặn kề sát ngực của hắn, mặt trên cũng có những vệt đỏ trải rộng: "Tôi đã khống chế lắm rồi."

"Vậy tôi nên cảm ơn vì cậu đã nương tay sao?" Cố Phức Nhiên cúi đầu xem trước ngực mình thê thảm đến không nỡ nhìn, khóe miệng run rẩy.

"Ừm" An Bạch cầm bàn tay mảnh khảnh của Cố Phức Nhiên, muốn trốn tránh tội.

"Trả lời đàng hoàng cho tôi." Một cái tay khác của người nào đó đã lén lút cầm phía dưới nửa mềm của hắn, ánh mắt đầy uy hiếp.

"Nhiên Nhiên không phải thích như vậy sao?" An Bạch rũ mắt, ánh mắt vô tội trả lời.

"À thì......" Cố Phức Nhiên buông tay ra, bản thân nàng tự làm tự chịu.

Buổi sáng ở Cố gia, ba người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.

Cố hiệu trưởng khôn khéo vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hôm nay con gái lại chịu mặc thêm quần nhung: "Ây daz, hôm nay như thế nào lại không mặc mấy cái quần ngắn ngủn kia nữa vậy, còn là quần nhung nữa chứ."

"À thì...... Tuổi lớn rồi, nên tu dưỡng lại thôi." Cố Phức Nhiên thoải mái dậm dậm chân, hai từ cuối cùng lại cố ý nghiến răng bật ra, có trời biết nàng là bị ép buộc.

Mà cái người cưỡng bách nàng thì lại thảnh thơi ngồi một bên, phảng phất có không chút quan hệ gì đến chuyện cái quần của Cố Phức Nhiên.

"Mấy năm nay ở nước ngoài có tìm bạn trai không?" Cố hiệu trưởng đoạt lấy hộp thuốc trong tay Cố Phức Nhiên ném qua một bên.

Cố Phức Nhiên nhếch mày cười xấu xa nói: "Việc học bận rộn lắm."

Cố hiệu trưởng vẫn luôn nhìn không thuận mắt cái bộ dáng không đứng đắn của con gái mình: "Vậy hiện tại có định tìm đối tượng nào không?"

"Ba xem cậu ấy có được không?" Cố Phức Nhiên nâng nâng cằm, ý chỉ An Bạch đang ăn trái cây bên cạnh.

"Đừng có hồ nháo như vậy, An Bạch là một học sinh đứng đắn lại tài giỏi nhiều mặt, không được lấy nó ra vui đùa."

"Còn con gái ba là một nghệ sĩ vừa có tài vừa có đức song toàn đôi đường." Cố Phức Nhiên cười một cái, nhìn An Bạch tay không lột bưởi.

"Toàn cho ra mấy cái bài hát không thể tưởng tượng nổi cho mấy cái ca sỹ trẻ đang nổi, con mà là nghệ sĩ gì chứ?" Cố hiệu trưởng nhìn một bộ dáng nhận người thích của An Bạch, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện: "Con như vậy, cứ coi như tính tình An Bạch dễ dãi, người ta cũng không nhất định sẽ coi trọng con......"

Cố hiệu trưởng còn chưa nói xong, lại phát hiện An Bạch yên lặng đưa cho con gái một múi bưởi đã lột sạch, mà nàng cũng tự nhiên nhận lấy.

A? Kì lạ?

Không có khả năng, Cố hiệu trưởng âm thầm lắc đầu, chỉ là do An Bạch quá hiểu lễ phép thôi.

"Vậy bạn học An thích nữ sinh thế nào?" Cố Phức Nhiên đưa bưởi vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt nhiều nước.

Đó giờ Cố hiệu trưởng vẫn luôn thích nhìn con gái giận dỗi lấy làm niềm vui: "Khẳng định là một tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, lễ độ ôn tồn. Cậu ấy là Lâm Đại Ngọc, thì người kia chính là Vương Hi Phượng......"

Cố Phức Nhiên mắt trợn trắng cười cười, sau đó quay đầu hỏi An Bạch: "Cậu thích người thế nào?"

Vài giây sau, Cố Phức Nhiên đột nhiên quay đầu lại, rũ mắt cầm viên kẹo, trầm mặc không lên tiếng nữa, bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng.

Vẻ mặt Cố hiệu trưởng đầy vẻ nghi vấn mà nhìn con gái đột nhiên trầm mặc, như thế nào lại tự nhiên không náo loạn nữa vậy?

Bị thương tự tôn sao? Không có khả năng.

Tạm thời cứ cho là nghệ sĩ hay vui buồn thất thường thôi vậy.

Mà An Bạch ở một bên ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Cố Phức Nhiên đang cúi đầu ngậm kẹo, lặng lẽ cong khóe miệng, bởi vì lỗ tai người nào đó đang hồng lên nha.

Hiếm khi thấy được!

--------

Bạn học An rốt cuộc có thể làm cái gì khiến Cố Phức Nhiên thẹn thùng vậy?:)

0
Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải,...
Đọc tiếp

Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.

3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.

4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, họ không thích bị nhìn thấy đâu.

5. Tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi vừa định xuống giường xem thì nhận ra tiếng gõ xuất phát từ tấm gương đối diện mình.

6. Họ mừng rỡ vì ca ướp lạnh xác đầu tiên đã thành công. Làm sao anh ấy có thể nói cho họ biết anh vẫn còn tỉnh táo đây?

7. Đèn sáng. Cô thấy bóng của mình hắt lên sàn nhà. Bên cạnh nó là một cái bóng khác. Cô sống một mình.

0
Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp. Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa. "Lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi, ba đi nghỉ ngơi đây." Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi ghế, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Cố Phức Nhiên nói với An Bạch: "Quá không thú vị, hay là cậu vào phòng bồi tôi tâm...
Đọc tiếp

Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp. Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.

"Lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi, ba đi nghỉ ngơi đây." Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi ghế, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Cố Phức Nhiên nói với An Bạch: "Quá không thú vị, hay là cậu vào phòng bồi tôi tâm sự đi."

Cố hiệu trưởng nghe xong lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái: "Con cảm thấy An Bạch sẽ có hứng thú cùng con nói chuyện phiếm sao? Đừng quấy rầy người ta......"

Còn chưa nói xong lại phát hiện An Bạch đã tắt TV, nhắm mắt theo đuôi phía sau con gái.

Hả? Làm sao vậy?

Không có khả năng, hẳn là bạn học An Bạch quá tốt nên mới không cự tuyệt người khác.

Vừa mới bước vào phòng ngủ, Cố Phức Nhiên lập tức đóng cửa thật kỹ. Sau đó dùng sức đẩy người nào đó áp sát tường, vẻ mặt kiêu ngạo, điển hình kiểu giám đốc bá đạo: "Bản lĩnh thật lớn nha, dám đùa giỡn tôi ngay khi có mặt ba tôi ở đó."

An Bạch làm bộ vô tội hỏi: "Nhiên Nhiên không thích sao?"

"Còn rất kích thích là đằng khác." Cố Phức Nhiên nhịn không được cong khóe miệng, mang đầy vẻ ngọt ngào.

Trong đầu một lần nữa hiện lên một màn hồi nãy, nàng quay đầu hỏi hắn thích người thế nào, hắn canh góc mà ba ba không thể nhìn thấy liền kéo cổ áo lông xuống. Ngón trỏ thon dài thuận thế chỉ vào dấu hôn bên gáy.

Trong trường hợp này, không biết vì sao Cố Phức Nhiên vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương như vậy. Trong lòng còn có chút ngọt.

An Bạch nhìn nàng dần buông tay chống trên tường, rồi ngây người nhìn chằm chằm áo lông của hắn đến phát ngốc, hắn không nhịn được mà cười.

"Cho cậu xem lúc tôi còn nhỏ nè, tỷ tỷ đây cũng có lúc thanh thuần đáng yêu đó." Cố Phức Nhiên nhẹ nhàng xoay người, đi tới giá sách rút ra một quyển album. Bên trong tất cả đều là ảnh chụp thời thơ ấu của nàng.

An Bạch nghiêm túc nhìn từng trang: Nàng búi tóc củ tỏi hai bên, nàng thắt hai bím, nàng như ánh mặt trời cười to, nàng ngây thơ đáng yêu......

"A, rõ ràng chỗ nào cũng đầy, vì sao chỗ này lại thiếu một tấm?"

An Bạch yên lặng lật đến trang sau, nhìn một ảnh chụp khác lại hỏi: "Tấm này Nhiên Nhiên đang làm gì vậy?"

Lực chú ý của Cố Phức Nhiên trong nháy mắt liền bị hấp dẫn: "Cái này đặc biệt buồn cười nha, tôi từ nhỏ đã là một đứa bé tham tiền, lúc vừa mới học đi chỉ có cách quăng tiền trước mặt tôi thì tôi mới chịu bước đi. Cậu xem cái mũ đỏ này của tôi nè, rất đáng yêu phải không? Đây là ca ca hàng xóm mua cho tôi đó, lúc còn nhỏ tôi rất thích quấn lấy......"

Còn chưa nói xong, Cố Phức Nhiên liền phát hiện vẻ mặt An Bạch vốn tràn ngập hứng thú đã lập tức trở thành vẻ mặt vô cảm, một mình tự lật đến mặt sau xem.

"Vì sao lại đột nhiên không vui vậy?"Cố Phức Nhiên có thể đoán được nguyên nhân nhưng vẫn không dám xác định.

An Bạch một bên xem ảnh chụp một bên nhàn nhạt nói: "Cái mũ đỏ đó xấu quá."

"Ui ui, vậy cậu không chê tôi xấu hả?" Cố Phức Nhiên nhướng mày cười cười, khép album lại, đặt mông ngồi vào trong lòng An Bạch.

An Bạch đè lại bàn tay đang đặt trên bụng của hắn: "Đừng, hiệu trưởng ở sát phòng đó."

Cố Phức Nhiên nhìn hắn bất động thanh sắc mà nói trơn tru như vậy, không nhịn được ở trong lòng hắn cười: "Sao chứ, sát phòng thì sao có nghe thấy cái gì?"

An Bạch không kháng cự được khi nàng cười tươi như vậy, liền cúi đầu hôn nàng một cái.

Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của hắn, có chút tham luyến mà nói: "Thật là câu nhân."

"Không có." An Bạch nghiêm túc cùng nàng đối diện.

Ngón trỏ Cố Phức Nhiên chọc chọc bờ môi của hắn: "Cậu có biết khi cậu nói vậy càng trở nên câu nhân hơn không?"

An Bạch cầm tay nàng, cắn lên đầu móng tay hồng nhuận của nàng.

Cố Phức Nhiên rút nhanh tay lại: "Cậu có thói quen sạch sẽ, cắn cái gì vậy?"

"Nhiên Nhiên sạch nhất." An Bạch nâng mu bàn tay nàng lên môi hôn.

"Đáng yêu như vậy, đây là phúc lợi tân niên sao?" Cố Phức Nhiên từ trong lòng hắn đứng lên, đi đến chỗ tủ quần áo: "Tôi đi tắm, cậu cứ tự nhiên, buổi tối nhớ để cửa cho tôi đó."

Nàng lắc lư cái mông, cất bước đi uốn a uốn éo. An Bạch vừa nhìn vừa mở miệng nói: "Được, phòng tôi cách đây rất xa."

11 giờ đêm, bên ngoài tràn ngập không khí vui mừng, pháo hoa nổ sáng rực, mà Cố gia lại im ắng bất thường. Nhất là căn phòng ngủ ở cuối hành lang có chỉ tiếng rên rỉ mỏng manh cùng với tiếng nước ái muội bí ẩn.

"A...... A......" Cố Phức Nhiên nằm nghiêng, dùng bàn tay che kín miệng mình. Trong cổ họng phát ra tiếng tên rỉ nho nhỏ.

An Bạch nằm phía sau thúc eo thọc vào rút ra, để một chân nàng gác trên khuỷu tay khiến cho hoa huyệt mở ra lớn nhất có thể.

Đêm nay, mọi thứ đều đặc biệt hài hòa. Cố Phức Nhiên cũng không có giống bình thường nói mấy lời nói gợi dục, cũng không có thúc giục hắn dùng sức một chút. Hai người ngay từ đầu liền ăn ý mà giữ yên lặng. Côn thịt của An Bạch thọc vào rút ra cực chậm, từng cú nhấp đều vững vàng khiến cho người ta có một loại khoái cảm trầm ổn, tựa như nước ấm chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân.

"Ưm......" Cố Phức Nhiên nhịn xuống dục vọng muốn rên rỉ ra tiếng, mặc cho khoái cảm ở trong cơ thể không tiếng động tích lũy dần.

Côn thịt thô dài mỗi lần rút ra vẫn giữ cho quy đầu ở bên trong. Sau đó lại đẩy nguyên cây đi vào hết, thẳng đến trong cùng hoa tâm. An Bạch nhẹ nhàng đong đưa phần eo, cọ xát hoa tâm làm cho nó lớn thêm ra.

Hôm nay triền miên ôn nhu lâu như vậy, Cố Phức Nhiên tận hưởng sảng khoái đến từ hoa tâm, đôi mắt theo sinh lý mà rỉ nước mắt.

Bởi vì nằm nghiêng mà đâm, An Bạch mỗi lần thọc vào rút ra đều sẽ đụng thẳng đến điểm G. Mỗi một lần đụng tới, dâm thủy càng chảy nhiều hơn, Cố Phức Nhiên cầm lòng không đậu mà đong đưa vòng eo trước sau, càng giúp côn thịt kích thích khoái cảm càng lớn.

"Ưm...... A......" Cố Phức Nhiên dùng tay đẩy bầu vú qua một bên để cho An Bạch nghiêng đầu xuống ngậm lấy, đầu lưỡi của hắn liếm láp núm vú rồi đánh vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng lại ôn nhu liếm mút.

Khoái cảm không ngừng từ côn thịt thọc vào rút ra tiểu huyệt của nàng. Nàng rên rỉ càng lúc càng nhiều, ánh mắt nàng mê luyến. Nàng vì hắn mà chảy xuôi dâm thủy. An Bạch tham luyến nàng vì hắn mà sinh ra đủ loại phản ứng, trong lòng tràn đầy, vẫn luôn muốn thao nàng, muốn cho nàng vẫn luôn trầm mê với hắn như vậy.

"An Bạch......" Cố Phức Nhiên nhỏ giọng kêu tên của hắn. Phía sau lưng dựa vào trước ngực hắn, cảm giác tim hắn đập thùm thụp dán vào sống lưng của nàng.

"Tôi đây." An Bạch dán sát vào lỗ tai nàng, tiếng nói thoảng qua giống như trong mộng.

"Thật thoải mái, An Bạch." Cố Phức Nhiên lấy tay sờ chỗ hai người kết hợp. Động tác thọc vào rút ra thong thả ôn hòa, không gây trở ngại cho nàng vuốt ve hai viên cầu no đủ của An Bạch.

An Bạch tận hưởng cảm giác thoải mái tê dại ở chỗ hai viên cầu, kêu rên nói: "Tôi cũng vậy."

"An Bạch......" Cố Phức Nhiên quyến luyến kêu hắn, hưởng thụ hắn ôn nhu thao nàng.

Người phụ nữ ngày thường mỹ diễm cường đại lại đang nằm ở trong lòng hắn, ỷ lại mà kêu tên của hắn. An Bạch đắm chìm trong khoảnh khắc này, không muốn cho nó trôi mất.

Côn thịt cũng không có rút ra, An Bạch điều chỉnh tư thế cho hai người cùng một lúc. Cúi người ôm lấy nàng xoay người, đôi chân thon dài của nàng giống như dây leo cuốn lấy eo hắn.

Cố Phức Nhiên rúc vào cổ hắn, lén lút hỏi: "Hiện tại, cậu có vui vẻ không?"

"Vui vẻ." An Bạch không thèm suy nghĩ liền đáp, cọ cọ phần cổ.

"Vậy là tốt rồi." Cố Phức Nhiên thân mật cọ cọ mặt hắn, đột nhiên cười, giống hệt một thiếu nữ mừng thầm.

An Bạch lấy một cái gối đầu lót dưới eo nàng. Tần suất thọc vào rút ra nhanh hơn, lực đạo cũng tăng thêm.

Môi hôn nàng, đầu lưỡi lưu luyến giao triền, hai người tham luyến liếm mút nước bọt của đối phương.

Lần này làm tình, tiết tấu nhu hòa kéo dài, cho nên khoái cảm đều tích lũy ở bên trong chờ đợi được bùng nổ.

Côn thịt lúc trước chỉ cọ xát giảm bớt ngứa ngáy, hiện tại lại dùng sức mà thao, kích phát ra loại khoái cảm xưa nay chưa từng có, lẫn lộn với dâm thủy.

Cố Phức Nhiên cảm giác bụng mình phình to, chỗ sâu bên trong sắp có một dòng nước mãnh liệt phun ra: "An An, tôi muốn tiểu......"

An Bạch bị lời nói của nàng kích thích đến côn thịt dựng đứng lên, hắn thấp giọng nói: "Ôm tôi, đưa Nhiên Nhiên vào nhà vệ sinh."

Cố Phức Nhiên nghe lời mà ôm, lại không nghĩ rằng hắn không chịu rút phía dưới ra, cứ thế ôm lấy mông nàng, cắm chặt bên trong rồi đưa nàng đi vào nhà vệ sinh.

"May mắn căn phòng này ở xa cho nên có nhà vệ sinh độc lập." Cố Phức Nhiên ôm hắn, tay vuốt ve phía sau cái lưng tinh tráng của hắn. Hắn đi đến nhà vệ sinh rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay: "Buông tôi ra đi."

An Bạch không nói chuyện, áp nàng ở trên tường tiếp tục thọc vào rút ra. Bởi vì là tư thế đứng, sức nặng của Cố Phức Nhiên hạ theo xuống, dương vật cắm vào càng sâu. Nước tiểu lại như muốn tăng thêm.

"Không cần...... Đặt tôi xuống dưới, tôi muốn tiểu......" Cố Phức Nhiên run giọng giãy giụa.

"Tiểu ra luôn đi......" An Bạch ách thanh mệnh lệnh.

"Không muốn......" Cố Phức Nhiên dùng sức đẩy hắn, cảm thấy quá xấu hổ: "Hiện tại, tôi vẫn chưa quen."

An Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rút dương vật ra, đặt nàng ngồi trên bồn cầu, đứng trước mặt nàng nhìn nàng.

Cố Phức Nhiên giương mắt ủy khuất nói, trong mắt gợn đầy nước: "Tôi...... tiểu không được."

An Bạch âm thầm cắn chặt răng, kéo tiểu yêu tinh chọc người này đứng lên, rồi đẩy nàng áp lên tường dùng sức thọc vào rút ra.

"Nhanh một chút An An, tôi muốn......" Cố Phức Nhiên dùng sức kẹp chặt, thịt mềm đói khát liếm mút côn thịt.

Cơ bắp toàn thân An Bạch căng chặt, hạ thân điên cuồng ra vào, theo tiểu huyệt càng ngày càng gấp. Lúc hắn lại lần nữa dùng sức thọc đi vào, Cố Phức Nhiên liền cao trào, dâm thủy ồ ạt chảy ra cọ rửa dương vật.

Cố Phức Nhiên một bên dựa vào hắn một bên nghẹn ngào thúc giục: "Bắn cho tôi đi An An, kỳ an toàn sẽ không có việc gì."

An Bạch nghe xong, tim đập càng lúc càng nhanh, tăng tốc thao nàng. Cuối cùng gắt gao ôm chặt nàng, bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể nàng.

"A......" Cố Phức Nhiên thoải mái than nhẹ, hưởng thụ tinh dịch tưới vào.

Trong lúc hai người ôm nhau, bên ngoài pháo hoa càng ngày càng nhiều, đại khái đã sắp đến 0 giờ.

Cố Phức Nhiên ôm lấy hắn, vú tuyết trắng kề sát ngực hắn, nàng thân mật hôn hôn cái trán của hắn: "Bồi cậu tân niên thứ nhất, cậu lại lớn thêm một tuổi rồi, tân niên vui vẻ, An Bạch."

Âm thanh An Bạch sau cao trào càng thêm từ tính trầm thấp, cánh tay hắn ôm sát nàng, hôn nàng một cái. "Tân niên vui vẻ."

————————

0
Hôm nay là ngày 11/11/2018.Tôi học lớp 4.Tôi ,một cậu bé với cái tên Trần Duy Khánh.Khi tôi còn học mẫu giáo,tôi có nghe Đài Tiếng Nói Việt Nam,cô phát thanh viên nói rằng:-Đừng nên cứ ỷ nại vào quá khứ mà quên đi tương lai tương sáng đang chờ đón bạn.Tôi cứ nghĩ mãi,nghĩ mãi là nếu là như vậy thì tương lai của ai cũng sẽ tươi sáng mà thôi.Nhưng đến khi tôi học lớp 3.Tôi với biết...
Đọc tiếp

Hôm nay là ngày 11/11/2018.Tôi học lớp 4.Tôi ,một cậu bé với cái tên Trần Duy Khánh.Khi tôi còn học mẫu giáo,tôi có nghe Đài Tiếng Nói Việt Nam,cô phát thanh viên nói rằng:

-Đừng nên cứ ỷ nại vào quá khứ mà quên đi tương lai tương sáng đang chờ đón bạn.

Tôi cứ nghĩ mãi,nghĩ mãi là nếu là như vậy thì tương lai của ai cũng sẽ tươi sáng mà thôi.Nhưng đến khi tôi học lớp 3.Tôi với biết rằng cô giáo mà tôi yêu quý nhất,cô giáo Bùi Thị Tuyết Nhung,cô đã chuyển trường.Khi biết tin,tôi muốn khóc lắm vì cô rất tốt với chúng tôi.Nhưng bất chợt,tôi nghĩ về câu nói của cô phát thanh viên đã nói:

-Không nên ỷ nại vào cứ nghĩ về quá khứ mà hãy nghĩ về tương lai tươi sáng đang đón chờ bạn.

Và chô đến bây giờ,tôi tình cờ vào trang wed của trường tôi và thấy bức thư chia tay của cô.

0