K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Cuộc đời mà đâu phải như câu chuyện thần tiên nào đâu! Đôi lúc tôi được nhận 10 điểm rồi quay lại mức số 0 chính là tờ giấy trắng - 7 điểm. Nhưng thế sao lại có điểm 7 trên đời, rất đơn giản đó là do bộ giáo dục của Việt Nam đưa ra:)).. Một lần nữa, mk đang chơi rất thân với một đứa bạn rồi có con mới chuyển đến tẩy chay mk khỏi nó chính là một tờ giấy trắng. Nhưng...
Đọc tiếp

Cuộc đời mà đâu phải như câu chuyện thần tiên nào đâu! Đôi lúc tôi được nhận 10 điểm rồi quay lại mức số 0 chính là tờ giấy trắng - 7 điểm. Nhưng thế sao lại có điểm 7 trên đời, rất đơn giản đó là do bộ giáo dục của Việt Nam đưa ra:)).. Một lần nữa, mk đang chơi rất thân với một đứa bạn rồi có con mới chuyển đến tẩy chay mk khỏi nó chính là một tờ giấy trắng. Nhưng thế sao có một đứa như nó trên đời, rất đơn giản là do bố mẹ nó sinh ra. Nếu bạn là mộtTỜ GIẤY TRẮNG thì sao không cố gắng để viết thêm vài dòng lên tờ giấy cho đẹp hơn? Bạn nên khẳng định rằng đó là tờ giấy của bạn. Bạn còn có thể vẽ lên nó cho cuộc sống bớt tẻ nhạt cho nó mặn hơn xíu! Song, trong tuổi học trò có rất nhiều tờ giấy trắng NÊN bạn cần siêng năng viết lên nó! Bye nhé! :)) Nãy giờ mk bịa đó. Hay ko?

0
I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.Đọc thầm (4 điểm)Chiếc láChim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ...
Đọc tiếp

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)

GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.

Đọc thầm (4 điểm)

Chiếc lá

Chim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ tôi là một búp non. Tôi lớn lên thành một chiếc lá và cứ là như thế cho mãi tới bây giờ. Thật như thế sao? Có khi nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành một ngôi sao, thành vầng mặt trời đem lại niền tin cho mọi người như trong các câu chuyện cổ tích mà bác Gió thường rì rầm kể suốt đêm ngày chưa? – Chưa. Chưa một lần nào tôi biến thành một thứ gì khác cả. Suốt đời, tôi chỉ là một chiếc lá nhỏ nhoi bình thường. – Thế thì chán thật! Cuộc đời của bạn bình thường thật! Bông hoa kia đã làm tôi thất vọng. Hoa ơi, bạn chỉ khéo bịa chuyện. – Tôi không bịa tí nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế! Chính nhờ có họ mới có chúng tôi: "Những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn nói trên kia." Dựa vào nội dung bài đọc, em hãy khoanh tròn vào chữ cái trước câu trả lời đúng:

Những sự vật nào trong câu chuyện được nhân hóa?

A. Hoa, lá.

B. Hoa, lá, chim sâu.

C. Chim sâu, gió, hoa, lá.

2
13 tháng 7 2019

Chọn C

11 tháng 12 2021

Trả lời ;

Những sự vật trong câu chuyện được nhân hóa là : C. Chim sâu , gió , hoa , lá .

A. Hoa , lá .

B. Hoa , lá , chim sâu .

C. Chim sâu , gió , hoa , lá .

 Nhớ k cho chị nha.

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.Đọc thầm (4 điểm)Chiếc láChim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ...
Đọc tiếp

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)

GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.

Đọc thầm (4 điểm)

Chiếc lá

Chim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ tôi là một búp non. Tôi lớn lên thành một chiếc lá và cứ là như thế cho mãi tới bây giờ. Thật như thế sao? Có khi nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành một ngôi sao, thành vầng mặt trời đem lại niền tin cho mọi người như trong các câu chuyện cổ tích mà bác Gió thường rì rầm kể suốt đêm ngày chưa? – Chưa. Chưa một lần nào tôi biến thành một thứ gì khác cả. Suốt đời, tôi chỉ là một chiếc lá nhỏ nhoi bình thường. – Thế thì chán thật! Cuộc đời của bạn bình thường thật! Bông hoa kia đã làm tôi thất vọng. Hoa ơi, bạn chỉ khéo bịa chuyện. – Tôi không bịa tí nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế! Chính nhờ có họ mới có chúng tôi: "Những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn nói trên kia." Dựa vào nội dung bài đọc, em hãy khoanh tròn vào chữ cái trước câu trả lời đúng:

Trong các câu văn sau, câu văn nào dùng sai dấu câu?

A. Mùa xuân đến muôn hoa đua sắc nở.

B. Cứ đến tết là bố mẹ lại mua áo mới cho em.

C. Nghỉ hè, chúng em được đi nghỉ mát.

1
25 tháng 3 2019

Chọn A

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.Đọc thầm (4 điểm)Chiếc láChim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ...
Đọc tiếp

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)

GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.

Đọc thầm (4 điểm)

Chiếc lá

Chim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ tôi là một búp non. Tôi lớn lên thành một chiếc lá và cứ là như thế cho mãi tới bây giờ. Thật như thế sao? Có khi nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành một ngôi sao, thành vầng mặt trời đem lại niền tin cho mọi người như trong các câu chuyện cổ tích mà bác Gió thường rì rầm kể suốt đêm ngày chưa? – Chưa. Chưa một lần nào tôi biến thành một thứ gì khác cả. Suốt đời, tôi chỉ là một chiếc lá nhỏ nhoi bình thường. – Thế thì chán thật! Cuộc đời của bạn bình thường thật! Bông hoa kia đã làm tôi thất vọng. Hoa ơi, bạn chỉ khéo bịa chuyện. – Tôi không bịa tí nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế! Chính nhờ có họ mới có chúng tôi: "Những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn nói trên kia." Dựa vào nội dung bài đọc, em hãy khoanh tròn vào chữ cái trước câu trả lời đúng:

Câu chuyện khuyên chúng ta điều gì?

A. Phải biết yêu quý mọi người, mọi vật xung quanh.

B. Mọi người, mọi vật dù bình thường nhất đều có ích, đều có thể đem lại niềm vui.

C.Ta cần phải biết quý trọng những người, những vật đó.

D. Mọi người, mọi vật đều có ích.

1
18 tháng 11 2017

Chọn B

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.Đọc thầm (4 điểm)Chiếc láChim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ...
Đọc tiếp

I. Đọc thành tiếng: (6 điểm)

GV kiểm tra lồng vào các tiết ôn tập giữa học kì II II.

Đọc thầm (4 điểm)

Chiếc lá

Chim sâu hỏi chiếc lá: – Lá ơi, bạn hãy kể cuộc đời của bạn cho tôi nghe đi! – Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. – Tôi không tin. Bạn đừng có giấu. Nếu vậy, sao bông hoa kia lại có thể rất biết ơn bạn? – Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ tôi là một búp non. Tôi lớn lên thành một chiếc lá và cứ là như thế cho mãi tới bây giờ. Thật như thế sao? Có khi nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành một ngôi sao, thành vầng mặt trời đem lại niền tin cho mọi người như trong các câu chuyện cổ tích mà bác Gió thường rì rầm kể suốt đêm ngày chưa? – Chưa. Chưa một lần nào tôi biến thành một thứ gì khác cả. Suốt đời, tôi chỉ là một chiếc lá nhỏ nhoi bình thường. – Thế thì chán thật! Cuộc đời của bạn bình thường thật! Bông hoa kia đã làm tôi thất vọng. Hoa ơi, bạn chỉ khéo bịa chuyện. – Tôi không bịa tí nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế! Chính nhờ có họ mới có chúng tôi: "Những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn nói trên kia." Dựa vào nội dung bài đọc, em hãy khoanh tròn vào chữ cái trước câu trả lời đúng:

Vì sao bông hoa lại kính trọng chiếc lá?

A. Vì lá có thể biến thành quả, thành ngôi sao, thành mặt trời.

B. Vì nhờ có những chiếc lá mới có hoa, có quả, có những niền vui.

C. Cả hai ý trên.

1
14 tháng 3 2019

Chọn B

Suy nghĩ về câu chuyện trênMột buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì...
Đọc tiếp

Suy nghĩ về câu chuyện trên

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...


Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

1
6 tháng 11 2016

Đúng vậy cuộc đời này là của chúng ta. Chúng ta có nghĩa vụ phải viết tiếp các trang giấy tương lai, chứ ko phải là an phận và nghĩ rằng: "Số phận chúng ta là do Chúa sắp đặt!!!"Tôi đã từng đánh mất niềm tin vào cuộc sống này, vào bạn bè, vào tương lai, vào cả bố mẹ tôi nữa. Và khi đó tôi đã không biết mình phải làm gì để tiếp tục cuộc sống này, và tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát. Nhưng tôi đã may mắn vì đã gặp một người. Người ấy đã đưa tôi về với bố mẹ, về với cuộc sống. Người ấy đã nói với tôi rằng: “Quá khứ chỉ là kỷ niệm, tương lai là những gì xa mờ ngoài tầm tay và hiện tại chính là món quà của cuộc sống nên người ta gọi nó là tặng phẩm”. Vì thế bạn cũng hãy luôn tự tin và luôn yêu đời nhé hỡi tất cả những người bạn mến thương. Hãy tự viết nên tương lai của mình.Món quà kỳ diệu của cuộc sống đó chính là những phút giây hiện tại. Hãy sống cho thật xứng đáng, hãy viết lên những trang giấy của mình những điều thật đẹp… để không bao giờ phải hối tiếc. Khi nào cảm thấy không ổn, bạn cũng nên nhìn về quá khứ một chút để rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm trong quá khứ nưa. Còn khi nào cảm thấy lo lắng, bạn hãy hoạch định cho tương lai của mình và từ từ thực hiện với những phút giây hiện tại.Có thể nào xóa đươc quá khứ khi mà vêt thương do nó để lại vẩn còn hằn trong trái tim và da thit mình. Làm sao khi ta nhìn vào vêt thương đau đớn kia lại không nghĩ vế quá khư? Bạn có cách nào để cuộc sống này giống câu chuyện cổ tích kia không? hay vẩn chỉ la câu chuyện như bao câu chuyện khác? hảy tin tôi. Cuộc sôngsngàn lần không đơn giản!Quá khứ là để ta hồi tưởng, hiện tại là để cho ta sống, tương lai là để cho ta hướng tới. "CHÂN LÝ CHÍNH LÀ CUỘC SỐNG"

  
#note_003#-mii- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!~ Tôi rất cô đơn, tôi...
Đọc tiếp

#note_003#-mii

- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...

- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:

~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!

~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!

~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!

vì...

- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!

- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!

- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.

- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!

* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:

" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"

#mii-chan#

0
#note_003#-mii- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!~ Tôi rất cô đơn, tôi...
Đọc tiếp

#note_003#-mii

- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...

- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:

~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!

~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!

~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!

vì...

- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!

- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!

- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.

- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!

* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:

" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"

#mii-chan#

1
26 tháng 5 2019

_never mind_

Đó chỉ là vài phút bi quan của cuộc đời!

#note_003#-mii- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!~ Tôi rất cô đơn, tôi...
Đọc tiếp

#note_003#-mii

- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...

- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:

~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!

~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!

~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!

vì...

- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!

- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!

- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.

- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!

* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:

" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"

#mii-chan#

6
6 tháng 4 2019

_Còn bạn>?

#note_003#-mii- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!~ Tôi rất cô đơn, tôi...
Đọc tiếp

#note_003#-mii

- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...

- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:

~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!

~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!

~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!

vì...

- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!

- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!

- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.

- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!

* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:

" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"

#mii-chan#

0