K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 3 2019

Hà vừa khóc vừa chạy đi tìm thầy. Nhìn hai bím tóc xinh xinh rồi nói:

- Đừng khóc, tóc em đẹp lắm!

Hà nhìn thầy với khuôn mặt còn đầm đìa nước mắt:

- Thật không ạ?

- Thật chứ!

Hà nín hẳn và hứa với thầy sẽ không khóc nữa. Cả hai thầy trò cùng cười.

26 tháng 10 2021

Em tham khảo:

Tình bạn là thứ tình cảm mà vốn dĩ người ta vô cùng trân quý là tình cảm từ 2 vốn người xa lạ nhưng lại gắn bó  với nhau. Chính vì vậy, những cuộc chia xa nào cũng in đậm những nỗi buồn để rồi khi gặp gỡ lại sẽ thấy bao nhiêu vui mừng, hân hoan. Đó cũng chính là cảm xúc của tôi khi được gặp lại người bạn cũ - Linh, sau 3 năm không gặp.

Tôi vẫn nhiws hôm ấy là một buổi chiều thu, những cơn gió nhè nhẹ thổi, mang đến cho ngươi ta cảm giác hơi se se lạnh. Con đường này đã gán bó với tôi, với Linh, với biết bao kỉ niệm của 2 đứa. Nhưng do bố phải chuyển công tác nên Linh cũng phai theo đó mà chuyển trường học. Vừa đi tôi vừa nhớ về những kỉ niệm vui vẻ mà 2 đứa chúng tôi đã từng trải qua. 

Đang đi, bỗng nhiên tôi thấy có ai đó khoác tay lên vai mình. Tôi giật mình, có phần hơi hoảng hốt. Lúc tôi định thần kịp quay sang nhìn thì đó chính là một gương mặt thân quen, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy. Trời ơi! Đó chính là Linh, người bạn thân của tôi. Tôi vô cùng xúc động, Linh nhoẻn miệng cười hỏi: 

- My có nhớ tớ là ai không?

Tôi đáp:

- Ôi, Linh đây chứ còn ai nữa, tớ làm sao mà quên được cậu

Sau 3 năm gặp lại, tôi cảm thấy những nét vui tươi, hồn nhiên trong tính cách của Linh vẫn còn đó. Linh đã cao hơn một chút, vẫn nước da trắng cùng nụ cười đầy nắng. Hỏi ra một hồi mới biết do tuần này trường của bạn ấy được nghỉ nên bạn muons về quê chơi. Vừa đi đường chúng tôi vừa nói đủ thứ trên đời, từ những kỉ niệm từ ngày xưa, những lần đi học về cho đến chia sẻ cuộc sống mới của nhau. Linh nói:

- Thực sự trong khoảng thời gian đầu mới tới trường mới, tớ cảm thấy rụt rè lắm, vì chưa quen bạn mới, lại còn hơi hụt hẫng nữa vì không còn có cậu bên cạnh. Nhưng bây giờ tớ cũng quen dần rồi, lúc biết tin được nghỉ 1 tuần điều đàu tiên tớ nghĩ đến là về thăm cậu đấy. 

Gặp lại Linh tôi cũng rất vui mừng, tôi hỏi han Linh về sức khỏe gia đình bạn ấy, rồi rủ Linh về nhà mình ăn cơm. Hai đứa cứ tíu tít dọc trên con đường về nhà, tiếng nói tiếng cười làm xao động cả một vung im ắng. 

8 tháng 11 2021

Bạn tham khảo nha:

    Tôi có một người bạn rất thân tên là Huyền. Tình bạn ấy được mười năm rồi. Nhưng cũng đã ba năm kể từ ngày Huyền đi du học ở Pháp cùng gia đình tôi chưa được gặp lại bạn ấy. Tôi rất nhớ Huyền mặc dù chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau nhưng tôi luôn mong muốn sẽ được gặp trực tiếp cô ấy. Và rồi thật bất ngờ khi trong cuộc nói chuyện hôm nay Huyền nói ngày mai cô bạn ấy sẽ có mặt ở Việt Nam và hai đứa có thể gặp lại nhau.

    Không thể diễn tả nổi tôi đã vui biết nhường nào, nghe Huyền nói xong tôi đã nhảy cẫng và hét lên vì sung sướng. Tôi như không tin vào tai mình! Còn hỏi lại Huyền điều đó có phải là sự thật ko?  Và rồi tôi đã hứa ngày mai sẽ đích thân ra tận sân bay để đón Huyền. Cả đêm hôm đó tôi đã không sao kìm nén được niềm vui ấy, tôi đã tưởng tượng ra việc nhìn thấy nhau hai đứa sẽ ôm chầm như thế nào? Có khóc vì xúc động không? Không biết Huyền đã cao hơn tôi chưa bởi lúc đi cô ấy thấp hơn tôi một cái đầu?… Rất rất nhiều suy nghĩ khác nữa. Nhưng gác lại những dòng suy nghĩ đó tôi phải đi ngủ sớm đã để mai có thể tới sân bay đón Huyền đúng lúc. Tôi không thể để cô bạn thân của mình đợi được, người mà Huyền nhìn thấy khi xuống máy bay sẽ phải là tôi.

    Sáng tôi dạy thật sớm, tôi háo hức mong được gặp bạn ấy tới mức dù 9h máy bay mới hạ cành nhưng 7h30 tôi đã có mặt ở sân bay. Và rồi đúng 9h loa phát thanh của sân bay đã thông báo rằng chuyến bay của Huyền vừa hạ cánh, tôi liền chạy tới của chờ để đón cô bạn. Khoảng chừng 15 phút tôi đã thấy bóng dáng của Huyền xuất hiện, tôi gọi tên và vẫy tay để cô ấy nhận ra mình. Nhìn thấy Huyền vội dảo bước đi nhanh hơn về phía tôi. Và đúng như những gì tôi đã nghĩ chúng tôi vội ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc của hai người bạn thân sau bao ngày xa cách lăn dài. Gạt nước mắt tôi hỏi Huyền rất nhiều câu rằng cậu ấy có khỏe không, về Việt Nam chơi lâu không… mà quên mất không giúp cô bạn xách hành lí. Huyền thấy vậy nắc nẻ cười bảo tôi: “ Bình tĩnh nào Sam, chúng mình về nhà đã, rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe nhé”.

   Rồi chúng tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đó đã là 11 giờ chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn trưa. Tôi đãi Huyền món bánh đa cua đặc sản của Hải Phòng. Sau khi ăn xong, tôi dẫn Huyền vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn để cô ấy có thể nghỉ ngơi chút lát. Chiều tới, tôi cùng Huyền đi mua sắm, đi chơi và dẫn Huyền đi ăn những món ăn vặt mà hồi còn ở Việt Nam hai đứa chúng tôi hay cùng nhau đi ăn sau mỗi giờ học. Vừa ăn chúng tôi lại vừa ôn lại những kỉ niệm xưa: Ngày xưa vì cái thói ham ăn của hai đứa đã oánh chén mấy chục trứng cút lộn, ăn bánh đa, rồi bánh tráng mà khi về nhà hai đứa đều bị tào tháo đuổi. Rồi có lần phải muối mặt ăn chịu ở bu Bảy bán bánh bèo bời hai đứa quên mất tiền ở nhà… Vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm rất vui, hai chúng tôi cười rất hạnh phúc, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Chúng tôi đi chơi với nhau quên cả thời gian, mới đó mà đã là 7 giờ tối rồi, chúng tôi cùng nhau trở về nhà để nấu bữa tối. Tôi thích tự tay làm để đãi Huyền hơn là dẫn cô ấy ra tiệm ăn hàng. Bởi những món ăn tự nấu sẽ chứa đầy thiện ý của bạn dành cho bạn thân của mình. Sau bữa ăn tối chúng tôi cùng nhau xem lại những bộ phim mà hai đứa thích rồi tiếp tục những câu chuyện dài bất tận của hai đứa...

   Huyền chỉ ở lại Việt Nam có 7 ngày nhưng đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất của hai đứa chúng tôi. Sau đó tôi tiễn Huyền ra sân bay để cô bạn trở về tiếp tục công việc học của mình. Nhưng chúng tôi cũng không quên hẹn với nhau rằng hè năm sau Huyền sẽ lại trở về Việt Nam chơi lần nữa hoặc tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để có thể sang đó thăm Huyền và đi du lịch. Huyền hứa khi tôi sang đó sẽ dẫn tôi đến những nơi tuyệt vời nhất của Pháp.

28 tháng 8 2018

Tôi là Mã Lương, khi tôi vừa lên mười thì bố mẹ tôi mất, để lại tôi một mình trong cuộc đời đầy cô quạnh này. Tôi ngày ngày đi kiếm củi để bán lấy tiền, lên núi gánh nước, tuy tuổi còn nhỏ nhưng những công việc nặng nhọc của người lớn tôi đều đã từng làm qua. Tuy khổ cực nhưng tôi luôn nhận được sự giúp đỡ từ bà con hàng xóm, điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi tuy nghèo nhưng lại có một mong ước vô cùng da diết, đó là được đi học, được cầm bút vẽ lên những vật mà tôi nhìn thấy hàng ngày. Nhưng ngay cả miếng ăn còn thiếu thốn thì việc đi học là vô cùng xa xỉ. Nhưng trong một lần nằm mộng, tôi đã gặp một ông lão đầu tóc bạc phơ, ông cho tôi một cây bút. Tôi vui mừng tỉnh dậy thì phát hiện trong tay đang cầm cây bút ở trong mộng. Từ khi có cây bút thần, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi có thể rat ay giúp đỡ những người nghèo khó, đồng thời có thể thẳng tay mà trừng trị kẻ ác.

Ngày nào tôi cũng lên núi kiếm củi, bán cho những gia đình địa chủ để lấy phí sinh hoạt cho cuộc sống hàng ngày. Đồng thời tôi ra bờ suối để lấy nước, đây cũng là khoảng thời gian tôi yêu thích nhất, vì đây là khoảng thời gian tôi rảnh rỗi nhất trong ngày. Tôi có thể thỏa sức nô đùa cùng bạn bè cùng trang lứa, cũng có khi tôi rón rén đến một lớp học gần đó để xem thầy giáo dạy học. Đây cũng là lúc tôi được sống hết mình với niềm đam mê của mình, đó chính là vẽ. Vì nhà nghèo, không có tiền mua bút nên tôi dùng những cành củi khô mà vạch từng đường lên phiến đá. Tôi mô phỏng lại hình dạng của những con vật, những khung cảnh xung quanh mà tôi từng nhìn thấy.

Các bạn ai cũng tấm tắc khen ngợi những hình vẽ mà tôi vẽ ra, khen chúng rất giống thật. Còn người lớn mỗi khi đi ngang qua thì vỗ vai tôi khen “Mã Lương vẽ thật có hồn”. Nhận được những lời khen làm tôi vui lắm, tôi vẽ mọi nơi có thể, căn nhà nhỏ của tôi cũng tràn ngập những hình vẽ mà tôi dùng than củi để vẽ. Tôi vẽ nhiều đến mức bốn bức tường xung quanh chật kín những hình mà không thể vẽ tiếp được nữa. Đêm hôm ấy, khi đã chìm vào giấc ngủ, tôi mơ thấy mình đang ngồi trên phiến đá và vẽ vời những thứ mình thích thì bỗng ở đâu hiện lên một ông lão đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ.    

Ông lại gần xoa đầu tôi và sau đó tặng tôi một cây bút, tôi vui lắm, nhận bút rồi rối rít cảm ơn ông lão. Nhưng chỉ trong chốc lát, ông lão đã biến đâu mất không chút dấu vết. Đến đó, tôi chợt bừng tỉnh nhưng kì lạ thay tay tôi đang cầm một cây bút, cây bút này giống hệt với trong giấc mơ. Lúc này tôi mới biết người mình gặp trong mơ là Tiên ông. Lập tức tôi mang cây bút ra vẽ thử, nhưng kì lạ hơn nữa, tôi vẽ ra con cá thì con cá bỗng quẫy đuôi mà quẫy xuống nước, tôi vẽ chim thì chim vỗ cánh bay lên trời. Tôi vui mừng lắm vì như vậy tôi không chỉ thỏa sức vẽ mà còn có thể giúp đỡ cho bà con cô bác nghèo trong xóm.

Từ ngày hôm ấy, tôi thường xuyên giúp đỡ các cô bác trong những khu vực lân cận, ai thiếu cày tôi vẽ cày, ai thiếu trâu tôi vẽ trâu, thiếu gì vẽ đấy. Được giúp đỡ mọi người làm tôi rất vui. Nhưngvẽ  tin đồn lan xa, một ngày xuất hiện trước mặt tôi là một đám người, chúng bắt tôi về và bắt tôi vẽ cho một người đàn ông trung niên, khuôn mặt gian ác, thì ra đó chính là tên địa chủ khét tiếng tham lam ở làng bên. Tôi không hề vẽ ra bất cứ hình vẽ nào mà hắn ta yêu cầu, vì tôi biết rõ lòng tham và sự độc ác của chúng. Mục đích không thành, hắn ta bắt tôi vào ngục, nhưng hắn ta không thể làm khó được tôi, trời lạnh tôi vẽ ra lửa, đói bụng tôi vẽ ra gà rừng, ung dung ngồi nướng thịt để ăn.

Hắn ta nảy ý định giết chết tôi để cướp bút thần, nhưng tôi không để hắn đạt được âm mưu của mình. Khi người của tên địa chủ nọ kéo đến thì tôi đã thoát khỏi nhà giam với một cây thang, sau đó tôi vẽ ra ngựa để chạy trốn. Nhưng thật không ngờ, lại có đám người khác chặn trước ngựa của tôi, thì ra lần này là người của nhà vua. Đây là ông vua chỉ biết ăn chơi xa đọa mà không chăm lo cho đời sống của người dân, vì vậy mà ông ta yêu cầu tôi vẽ rồng thì tôi vẽ ra rắn rết, côn trùng. Ông ta yêu cầu tôi vẽ một con thuyền tôi vẽ một con thuyền giữa biển khơi.

Ông ta cùng hoàng hậu, công chúa và tham quan bước lên, tôi vẽ những gợn sóng nhỏ, gió nhẹ nhưng thích thú với điều kì lạ, vị hôn quân kia liên tục yêu cầu tôi cho gió thổi mạnh lên để gió thổi căng buồn, tôi vẽ thành cơn bão tố, lật đổ nhấn chìm cả đám người xấu xa. Đây là kết cục tất yếu dành cho những kẻ tham lam, độc ác. Sau khi chôn vùi lũ người ham vật chất mà bất chấp luân lí, tôi đã biến mất cùng cây bút thần, không có ai trong nhân gian có thể nhìn thấy tôi nữa.

 Tôi là Mã Lương, khi tôi vừa lên mười thì bố mẹ tôi mất, để lại tôi một mình trong cuộc đời đầy cô quạnh này. Tôi ngày ngày đi kiếm củi để bán lấy tiền, lên núi gánh nước, tuy tuổi còn nhỏ nhưng những công việc nặng nhọc của người lớn tôi đều đã từng làm qua. Tuy khổ cực nhưng tôi luôn nhận được sự giúp đỡ từ bà con hàng xóm, điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi tuy nghèo nhưng lại có một mong ước vô cùng da diết, đó là được đi học, được cầm bút vẽ lên những vật mà tôi nhìn thấy hàng ngày. Nhưng ngay cả miếng ăn còn thiếu thốn thì việc đi học là vô cùng xa xỉ. Nhưng trong một lần nằm mộng, tôi đã gặp một ông lão đầu tóc bạc phơ, ông cho tôi một cây bút. Tôi vui mừng tỉnh dậy thì phát hiện trong tay đang cầm cây bút ở trong mộng. Từ khi có cây bút thần, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi có thể rat ay giúp đỡ những người nghèo khó, đồng thời có thể thẳng tay mà trừng trị kẻ ác.

Ngày nào tôi cũng lên núi kiếm củi, bán cho những gia đình địa chủ để lấy phí sinh hoạt cho cuộc sống hàng ngày. Đồng thời tôi ra bờ suối để lấy nước, đây cũng là khoảng thời gian tôi yêu thích nhất, vì đây là khoảng thời gian tôi rảnh rỗi nhất trong ngày. Tôi có thể thỏa sức nô đùa cùng bạn bè cùng trang lứa, cũng có khi tôi rón rén đến một lớp học gần đó để xem thầy giáo dạy học. Đây cũng là lúc tôi được sống hết mình với niềm đam mê của mình, đó chính là vẽ. Vì nhà nghèo, không có tiền mua bút nên tôi dùng những cành củi khô mà vạch từng đường lên phiến đá. Tôi mô phỏng lại hình dạng của những con vật, những khung cảnh xung quanh mà tôi từng nhìn thấy.

Các bạn ai cũng tấm tắc khen ngợi những hình vẽ mà tôi vẽ ra, khen chúng rất giống thật. Còn người lớn mỗi khi đi ngang qua thì vỗ vai tôi khen “Mã Lương vẽ thật có hồn”. Nhận được những lời khen làm tôi vui lắm, tôi vẽ mọi nơi có thể, căn nhà nhỏ của tôi cũng tràn ngập những hình vẽ mà tôi dùng than củi để vẽ. Tôi vẽ nhiều đến mức bốn bức tường xung quanh chật kín những hình mà không thể vẽ tiếp được nữa. Đêm hôm ấy, khi đã chìm vào giấc ngủ, tôi mơ thấy mình đang ngồi trên phiến đá và vẽ vời những thứ mình thích thì bỗng ở đâu hiện lên một ông lão đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ.

Ông lại gần xoa đầu tôi và sau đó tặng tôi một cây bút, tôi vui lắm, nhận bút rồi rối rít cảm ơn ông lão. Nhưng chỉ trong chốc lát, ông lão đã biến đâu mất không chút dấu vết. Đến đó, tôi chợt bừng tỉnh nhưng kì lạ thay tay tôi đang cầm một cây bút, cây bút này giống hệt với trong giấc mơ. Lúc này tôi mới biết người mình gặp trong mơ là Tiên ông. Lập tức tôi mang cây bút ra vẽ thử, nhưng kì lạ hơn nữa, tôi vẽ ra con cá thì con cá bỗng quẫy đuôi mà quẫy xuống nước, tôi vẽ chim thì chim vỗ cánh bay lên trời. Tôi vui mừng lắm vì như vậy tôi không chỉ thỏa sức vẽ mà còn có thể giúp đỡ cho bà con cô bác nghèo trong xóm.

Từ ngày hôm ấy, tôi thường xuyên giúp đỡ các cô bác trong những khu vực lân cận, ai thiếu cày tôi vẽ cày, ai thiếu trâu tôi vẽ trâu, thiếu gì vẽ đấy. Được giúp đỡ mọi người làm tôi rất vui. Nhưngvẽ  tin đồn lan xa, một ngày xuất hiện trước mặt tôi là một đám người, chúng bắt tôi về và bắt tôi vẽ cho một người đàn ông trung niên, khuôn mặt gian ác, thì ra đó chính là tên địa chủ khét tiếng tham lam ở làng bên. Tôi không hề vẽ ra bất cứ hình vẽ nào mà hắn ta yêu cầu, vì tôi biết rõ lòng tham và sự độc ác của chúng. Mục đích không thành, hắn ta bắt tôi vào ngục, nhưng hắn ta không thể làm khó được tôi, trời lạnh tôi vẽ ra lửa, đói bụng tôi vẽ ra gà rừng, ung dung ngồi nướng thịt để ăn.

Hắn ta nảy ý định giết chết tôi để cướp bút thần, nhưng tôi không để hắn đạt được âm mưu của mình. Khi người của tên địa chủ nọ kéo đến thì tôi đã thoát khỏi nhà giam với một cây thang, sau đó tôi vẽ ra ngựa để chạy trốn. Nhưng thật không ngờ, lại có đám người khác chặn trước ngựa của tôi, thì ra lần này là người của nhà vua. Đây là ông vua chỉ biết ăn chơi xa đọa mà không chăm lo cho đời sống của người dân, vì vậy mà ông ta yêu cầu tôi vẽ rồng thì tôi vẽ ra rắn rết, côn trùng. Ông ta yêu cầu tôi vẽ một con thuyền tôi vẽ một con thuyền giữa biển khơi.

Ông ta cùng hoàng hậu, công chúa và tham quan bước lên, tôi vẽ những gợn sóng nhỏ, gió nhẹ nhưng thích thú với điều kì lạ, vị hôn quân kia liên tục yêu cầu tôi cho gió thổi mạnh lên để gió thổi căng buồn, tôi vẽ thành cơn bão tố, lật đổ nhấn chìm cả đám người xấu xa. Đây là kết cục tất yếu dành cho những kẻ tham lam, độc ác. Sau khi chôn vùi lũ người ham vật chất mà bất chấp luân lí, tôi đã biến mất cùng cây bút thần, không có ai trong nhân gian có thể nhìn thấy tôi nữa.

17 tháng 10 2021

Bạn tham khảo nha:

    Tôi có một người bạn rất thân tên là Huyền. Tình bạn ấy được mười năm rồi. Nhưng cũng đã ba năm kể từ ngày Huyền đi du học ở Pháp cùng gia đình tôi chưa được gặp lại bạn ấy. Tôi rất nhớ Huyền mặc dù chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau nhưng tôi luôn mong muốn sẽ được gặp trực tiếp cô ấy. Và rồi thật bất ngờ khi trong cuộc nói chuyện hôm nay Huyền nói ngày mai cô bạn ấy sẽ có mặt ở Việt Nam và hai đứa có thể gặp lại nhau.

    Không thể diễn tả nổi tôi đã vui biết nhường nào, nghe Huyền nói xong tôi đã nhảy cẫng và hét lên vì sung sướng. Tôi như không tin vào tai mình! Còn hỏi lại Huyền điều đó có phải là sự thật ko?  Và rồi tôi đã hứa ngày mai sẽ đích thân ra tận sân bay để đón Huyền. Cả đêm hôm đó tôi đã không sao kìm nén được niềm vui ấy, tôi đã tưởng tượng ra việc nhìn thấy nhau hai đứa sẽ ôm chầm như thế nào? Có khóc vì xúc động không? Không biết Huyền đã cao hơn tôi chưa bởi lúc đi cô ấy thấp hơn tôi một cái đầu?… Rất rất nhiều suy nghĩ khác nữa. Nhưng gác lại những dòng suy nghĩ đó tôi phải đi ngủ sớm đã để mai có thể tới sân bay đón Huyền đúng lúc. Tôi không thể để cô bạn thân của mình đợi được, người mà Huyền nhìn thấy khi xuống máy bay sẽ phải là tôi.

    Sáng tôi dạy thật sớm, tôi háo hức mong được gặp bạn ấy tới mức dù 9h máy bay mới hạ cành nhưng 7h30 tôi đã có mặt ở sân bay. Và rồi đúng 9h loa phát thanh của sân bay đã thông báo rằng chuyến bay của Huyền vừa hạ cánh, tôi liền chạy tới của chờ để đón cô bạn. Khoảng chừng 15 phút tôi đã thấy bóng dáng của Huyền xuất hiện, tôi gọi tên và vẫy tay để cô ấy nhận ra mình. Nhìn thấy Huyền vội dảo bước đi nhanh hơn về phía tôi. Và đúng như những gì tôi đã nghĩ chúng tôi vội ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc của hai người bạn thân sau bao ngày xa cách lăn dài. Gạt nước mắt tôi hỏi Huyền rất nhiều câu rằng cậu ấy có khỏe không, về Việt Nam chơi lâu không… mà quên mất không giúp cô bạn xách hành lí. Huyền thấy vậy nắc nẻ cười bảo tôi: “ Bình tĩnh nào Sam, chúng mình về nhà đã, rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe nhé”.

   Rồi chúng tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đó đã là 11 giờ chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn trưa. Tôi đãi Huyền món bánh đa cua đặc sản của Hải Phòng. Sau khi ăn xong, tôi dẫn Huyền vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn để cô ấy có thể nghỉ ngơi chút lát. Chiều tới, tôi cùng Huyền đi mua sắm, đi chơi và dẫn Huyền đi ăn những món ăn vặt mà hồi còn ở Việt Nam hai đứa chúng tôi hay cùng nhau đi ăn sau mỗi giờ học. Vừa ăn chúng tôi lại vừa ôn lại những kỉ niệm xưa: Ngày xưa vì cái thói ham ăn của hai đứa đã oánh chén mấy chục trứng cút lộn, ăn bánh đa, rồi bánh tráng mà khi về nhà hai đứa đều bị tào tháo đuổi. Rồi có lần phải muối mặt ăn chịu ở bu Bảy bán bánh bèo bời hai đứa quên mất tiền ở nhà… Vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm rất vui, hai chúng tôi cười rất hạnh phúc, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Chúng tôi đi chơi với nhau quên cả thời gian, mới đó mà đã là 7 giờ tối rồi, chúng tôi cùng nhau trở về nhà để nấu bữa tối. Tôi thích tự tay làm để đãi Huyền hơn là dẫn cô ấy ra tiệm ăn hàng. Bởi những món ăn tự nấu sẽ chứa đầy thiện ý của bạn dành cho bạn thân của mình. Sau bữa ăn tối chúng tôi cùng nhau xem lại những bộ phim mà hai đứa thích rồi tiếp tục những câu chuyện dài bất tận của hai đứa...

   Huyền chỉ ở lại Việt Nam có 7 ngày nhưng đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất của hai đứa chúng tôi. Sau đó tôi tiễn Huyền ra sân bay để cô bạn trở về tiếp tục công việc học của mình. Nhưng chúng tôi cũng không quên hẹn với nhau rằng hè năm sau Huyền sẽ lại trở về Việt Nam chơi lần nữa hoặc tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để có thể sang đó thăm Huyền và đi du lịch. Huyền hứa khi tôi sang đó sẽ dẫn tôi đến những nơi tuyệt vời nhất của Pháp.