K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

bài thơ nguyễn văn trỗiKhi Anh gọi Bác ba lần Lòng anh như thấy được gần Bác thêm Anh chưa được tận mắt nhìn Nhưng hình ảnh Bác trong tim vẫn ngời "Cháu yêu Bác lắm, Bác ơi! Những năm kháng chiến từ hồi còn thơ Trung thu gặp Bác trong mơ Kính yêu cháu hát: "Bác Hồ Chí Minh"... Giờ đây trước phút tử hình Cháu như thấy Bác đang nhìn cháu đây Bác hôn cháu, Bác cầm tay Cháu hôn lại Bác sáng...
Đọc tiếp

bài thơ nguyễn văn trỗi

Khi Anh gọi Bác ba lần
Lòng anh như thấy được gần Bác thêm
Anh chưa được tận mắt nhìn
Nhưng hình ảnh Bác trong tim vẫn ngời
"Cháu yêu Bác lắm, Bác ơi!
Những năm kháng chiến từ hồi còn thơ
Trung thu gặp Bác trong mơ
Kính yêu cháu hát: "Bác Hồ Chí Minh"...
Giờ đây trước phút tử hình
Cháu như thấy Bác đang nhìn cháu đây
Bác hôn cháu, Bác cầm tay
Cháu hôn lại Bác sáng nay ba lần"
Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm!
Triệu người đáp lại ầm ầm bốn phương
Tiếng hô gặp núi, núi vang
Gặp sông, sông hát, gặp rừng, rừng ca
Bác Hồ khi hiện vào ta
Như tên bật ná, thác sa khỏi ghềnh
Ôi ba tiếng Hồ Chí Minh!
Đã thành vũ khí, đã thành niềm tin
Đã thành lời hứa thiêng liêng
Lửa thiêu chẳng cháy, đá nghiền chẳng tan
Cổ gông cổ vẫn thét vang
Tay còng tay vẫy vẫn ngàn cánh tay
Bác là non nước, trời mây
Việt Nam có Bác mỗi ngày đẹp hơn
Còn cao hơn đỉnh Thái Sơn
Nghìn năm chung đúc tâm hồn ông cha
Điệu lục bát, khúc dân ca
Việt Nam là Bác, Bác là Việt Nam
"Việt Nam muôn năm!"
Việt Nam, Tổ quốc muôn năm
Nơi ta yêu quý muôn vàn của ta
Dù đây trường bắn Chí Hòa
Đất chân ta đứng vẫn là của ta
Sau lưng ta cả quê nhà
Nơi lưng ta tựa ấy là Trường Sơn
Là bờ ruộng, lối cỏ mòn
Đỏ tươi bông gạo, biếc rờn ngàn dâu
Là Thu Bồn mặt nước xao
Dòng sông tuổi nhỏ rì rào hát ca
Là hàng ớt đã ra hoa
Đám dưa trổ nụ, đám cà trổ bông
Là trưa tiếng mẹ ru nồng
Tiếng thoi lách cách bên nong dâu tằm
Là Việt Nam! Là Việt Nam!
Biển Đông một dải xanh lam cõi bờ
Việt Nam đất nhạc, đất thơ
Chân mây điểm trắng cánh cò quê hương
Đầm sen nở trắng, nở hường
Đêm trăng thơm dịu những đường sầu riêng
Việt Nam xứ sở thần tiên
Bốn mùa một sắc trời riêng đất này
Xóm làng, đồng ruộng, rừng cây
Non cao gió đựng, sông đầy nắng chan
Sum sê xoài biếc, cam vàng
Dừa nghiêng cau thẳng hàng hàng nắng soi
Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
Như sông, như núi, như người Việt Nam
Đầu trời ngất đỉnh Hà Giang
Cà Mau cuối đất mỡ màng phù sa
Trường Sơn chí lớn ông cha
Cửu Long lòng mẹ bao la sóng trào
Mặt trời ánh sáng tự hào
Dáng đi cũng lấp lánh màu tự do
Bốn ngàn năm dựng cơ đồ
Vạn năm từ thuở ấu thơ loài người
Ôi Việt Nam! Việt Nam ơi!
Việt Nam, ta gọi tên Người thiết tha.

 
1
25 tháng 11 2016

Hay woa yeu

30 tháng 3 2017

- Lần thứ nhất thức dậy:

   + Từ ngạc nhiên: trời khuya Bác vẫn ngồi

   + Trào dâng niềm thương Bác: Càng nhìn lại càng thương

   + Cảm động khi chứng kiến cảnh Bác chăm sóc cho bộ đội

→ Trạng thái như trong giấc mộng, anh cảm nhận được sự vĩ đại mà gần gũi của vị lãnh tụ

- Lần thức dậy thứ ba:

   + Tâm trạng từ hoảng hốt tới tha thiết lo lắng: mời Bác ngủ

   + Anh đội viên cảm nhận được tấm lòng yêu thương vô hạn của Bác đối với bộ đội và nhân dân

   + Cuối cùng “anh thức luôn cùng Bác”

- Trong bài không đề cập tới lần thức dậy thứ hai của anh đội viên, vì:

   + Lần thứ ba “Bác vẫn ngồi đinh ninh”chứng tỏ, trong đêm ấy anh đội viên thức dậy nhiều lần, lần nào cũng chứng kiến Bác không ngủ.

   + Trong lần thứ ba anh không nén được cảm xúc nên “nằng nặc” mời Bác đi ngủ.

Hình ảnh Bác gần gũi, thân thương, tấm lòng bao dung, vĩ đại của Bác được khắc họa chân thực qua lời kể của anh đội viên.

xác định phó từ và ý nghĩa : Anh đội viên thức dậyThấy trời khuya lắm rồiMà sao Bác vẫn ngồiĐêm nay Bác không ngủ.Lặng yên bên bếp lửaVẻ mặt Bác trầm ngâmNgoài trời mưa lâm thâmMái lều tranh xơ xác.Anh đội viên nhìn BácCàng nhìn lại càng thươngNgười Cha mái tóc bạcĐốt lửa cho anh nằm.Rồi Bác đi dém chănTừng người từng người mộtSợ cháu mình giật thộtBác nhón chân nhẹ...
Đọc tiếp

xác định phó từ và ý nghĩa : 

Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ.

Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác.

Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.

Rồi Bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng.

Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.

Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ:
- Bác ơi! Bác chưa ngủ?
- Bác có lạnh lắm không?

- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc!
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn.

Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.

Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi!

- Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc.

Anh vội vàng nằng nặc:
- Mời Bác ngủ Bác ơi!
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ

- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng

Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn...

Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau.

Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác.

Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.

nhanh thi tick

0
Anh đội viên thức dậy Thấy trời khuya lắm rồi Mà sao Bác vẫn ngồi Thì ra Bác mất ngủ Anh đội viên nói nhỏ Xăng tăng giá Bác ơi Bác bảo Bác biết rồi Mười chín nghìn một lít Anh đội viên xụt xịt Xe cháu xe tay ga "Xe Bác Toyota Chú khổ sao bằng Bác" Hai Bác cháu phờ phạt Vì lạm phát dâng cao Và họ cùng ước ao Cầu cho lương " lên giá". B2:Đêm nay Bác không ngủ Ngày mai Bác...
Đọc tiếp

Anh đội viên thức dậy 
Thấy trời khuya lắm rồi 
Mà sao Bác vẫn ngồi 
Thì ra Bác mất ngủ 

Anh đội viên nói nhỏ 
Xăng tăng giá Bác ơi 
Bác bảo Bác biết rồi 
Mười chín nghìn một lít 

Anh đội viên xụt xịt 
Xe cháu xe tay ga 
"Xe Bác Toyota 
Chú khổ sao bằng Bác" 

Hai Bác cháu phờ phạt 
Vì lạm phát dâng cao 
Và họ cùng ước ao 
Cầu cho lương " lên giá". 
B2:Đêm nay Bác không ngủ 
Ngày mai Bác ngủ bù. 
Anh đội viên gật gù 
Ồ…! Bác thức làm chi thế ! 

Bác lấy trong túi áo 
Bộ bài Sì mới toanh. 
Đặt ra giữa chiếu manh 
- Bác cháu ta cùng đánh. 

Anh đội viên chóng vánh 
Đã thua sạch cả tiền. 
Nhưng anh vẫn còn nghiền 
Anh vay tiền chơi tiếp. 
Anh hối làm sao kịp 
Bác cờ bịch cao tay 
Bài năm con Đầm, Tây 
Bác có năm cả thẩy. 

Anh đội viên nóng nẩy 
- Bác gì mà ăn gian. 
Tiền cháu kiếm khó khăn 
Bác vơ tàn nhẫn thế ? 
Anh đội viên chụp ghế. 
Bác vội vã phân bua : 
- Cờ bạc có được thua, 
Đừng nóng. Ta chơi lại. 

Anh đội viên nghi ngại 
Đánh nữa lại thua sao ? 
Bác chơi cờ bạc gạo, 
Ta gỡ lại làm sao ! 
Bác xem ra biết lỗi 
Đưa cho anh năm ngàn 
- Cầm lấy. Đừng phàn nàn 
Tối mai ta chơi tiếp. 

Anh đội viên đếm bạc 
Thấy nhiều tờ bị rách. 
- Bác đổi cho cháu đi, 
Bác tiếc mà làm chi 
Toàn tiền Bác được bạc. 
Sau một lúc trầm lặng 
Bác suy nghĩ đả thông 
Nhưng bụng tức cành hông : 
- Đưa đây tao đổi lại. 

Đang ngủ chợt thức dậy 
Anh đội viên giật mình 
Bác vẫn ngồi đình huỳnh 
Hai tay Bác thoăn thoắt. 
Anh đội viên rình rập 
Xem Bác làm cái gì. 
Anh thấy thế cũng kỳ 
Nhòm việc riêng của Bác. 
Nhưng không thể làm khác 
Vì anh quá tò mò. 
Anh ghé mắt thăm dò 
Xem thực hư sự việc. 

Giường bên kia mải miết 
Bác đang rất miệt mài 
Làm việc cho ngày mai 
Bác đang dán tiền rách! 
Lòng Bác sao trong sạch! 
Anh đội viên nhủ thầm. 
Và trong tận thâm tâm 
Anh một lòng kính phục.* 

B3:Như có Bác Hồ trong Nhà Thương Chợ Quán, 
Bác vừa ra là chúng chém bay đầu. 

B4:Đêm nay bác không ngủ 
Vì bác ăn chưa đủ 
Bác nhìn lên cái tủ 
Bác lấy trái đu đủ 
Bác ăn cho nó đủ 
Rồi bác mới đi ngủ 

B5:Hôm nay Bác không ngủ 
Bác thay bỏ đồ ngủ 
Bác ra khỏi phòng ngủ 
Bác đi lại gần tủ 
Bác thấy trái đu đủ 
Nhưng rồi Bác tự nhủ: 
“Chia ra ăn sao đủ? 
Mình đâu phải Hạng Vũ 
Đánh bại được cả lũ 
Không khéo xịt máu mủ.” 

Thế là Bác không ngủ 
Bác tiến lại gần tủ 
Bác mở cảnh cửa tủ 
Bác lấy trái đu đủ 
Bác thấy nó hơi cũ 
Thì ra nó bằng mủ! 
Quê quá.. Bác đi ngủ. 

B6:Đêm nay bác không ngủ, 
Ngày mai bác gật gù . 
Anh đội viên giả mù: 
“Không ngủ thì … bác thức!” 

Thấy thế bác nổi bực 
Vì chú chẳng quan tâm, 
Nên bộ mặt hầm hầm 
Lấy bộ bài rủ đánh. 

Anh đội viên thẳng tánh: 
“Muốn đánh cũng được thôi, 
Nhưng chắc bác biết rồi: 
Cháu chỉ chơi tiền mặt.” 

Bác vẫn ngồi gục gặt: 
“Thì cháu cứ an tâm, 
Tiền bạc chẳng ăn nhằm 
Bác đây có nhiều lắm.” 

Lúc đầu chơi sáu tấm, 
Bác cứ bị gục (tùng) hoài. 
Mới mấy ván lai rai 
Tiền bác vơi một nửa. 

Bác vội vàng bào chữa: 
“Bài sáu lá chú hên, 
Thôi ta đánh tiến lên, 
Bác sẽ cho chú biết.” 

Anh đội viên vội liếc, 
Thấy bác đang gật gù 
Đôi mắt vẫn chưa mù 
Nó rạng ngời, sáng hoắc! 

Anh đội viên vội gật: 
“Cháu chìu bác một phen, 
Nhưng cháu nói thật nghen: 
Tiến lên, cháu dở lắm!” 

Miệng bác thầm lẩm bẩm: 
“Đồ cái thứ ranh con, 
Đừng có giả bộ non 
Ý mày tao đã thấu.” 

Nhưng mới vừa vào đấu, 
Được một ván đầu tiên 
Bị chặt hẻo triền miên 
Bác thua gần sạch vốn. 

Bác vội vàng ngồi xổm: 
“Thôi không đánh tiến lên, 
Cái này mày cũng hên 
Bây giờ binh xập xám.” 

Mặt bác đã chuyển xám, 
Anh đội viên hết hồn 
Trong dạ đã bồn chồn: 
Thôi đành chìu lần nữa. 

Bác cho bài vào giữa, 
Xào tới rồi xào lui … 
Sao một thoáng lui cui, 
Bác chia nhanh thoăn thoắt. 

Anh đội viên tái mặt, 
Thôi gặp God’s gambling 
Nhưng thật quá thình lình 
Anh cầm luôn bốn số. 

Bác bị thua một vố, 
Lại chơi tiếp ván hai 
Anh đội viên hai tay 
Xoè ra luôn năm lá. 

Mắt mở tròn, miệng há 
Bác tức muốn cành hông, 
Bao năm tháng khổ công 
Thua sạch trong một thoáng. 

Bác mỉm cười rào đoán: 
“Chắc là chú ăn gian, 
Chớ sự thật trong hang 
Bác đã rèn rất kỷ.” 

Sao chú đây có thể, 
Ăn bác sạch cả tiền. 
Thôi cháu hãy cảm phiền 
Cho bác đây mượn tạm 

Anh đội viên thông cảm, 
Vì bác mượn lần đầu 
Nên đành móc bao hầu, 
Đưa ít tiền bác mượn. 

Nhưng bác còn cố gượng: 
Thêm chút nữa đi mà. 
Tội nghiệp bác đã già, 
Anh đội viên đồng ý. 

Bác luôn luôn tỉ mỉ, 
Vì không muốn thua thêm 
Nên nhỏ nhẹ êm đềm: 
“Chúng ta chơi xì phé.” 

Anh đội viên muốn té 
Vì bác quá gian ngoan, 
Nhưng anh lại chẳng màng 
Muốn chơi thì chú tiếp. 

Thương thay cho một kiếp! 
Ngang dọc khắp Đông, Tây 
Tiền theo gió theo mây … 
Tan theo màn xì phé. 

Mắt bác giờ muốn lé, 
Nhìn vào mắt đối phương 
Bác chưa được tỏ tường: 
Sao hắn ta tài thế? 

Thôi thì đành kiếm kế, 
Mượn hắn thêm mười ngàn 
Nếu hắn không sẵn sàng, 
Ta cho đi … kháng chiến 

Thấy sắc mặt bác biến, 
Anh đội viên mất thần 
Nên cũng phải lần lần, 
Đưa thêm cho bác mượn. 

Bác nhoẻn cười, dẫu gượng 
Đổi giọng thật khoan dung: 
“Thôi bác cháu ta cùng, 
Chơi kiểu bài xì dách.” 

Anh đội viên đã bạch, 
Biết bác muốn chơi khôn 
Trong dạ cũng bồn chồn, 
Mà cái đầu phải gật. 

Lần này bác chơi thật, 
Nhưng không hiểu tại sao? 
Bác lại ngó thật mau 
Ra ở ngoài phía cửa. 

Anh đội viên bật ngửa, 
Không hiểu được chuyện gì 
Lập tức ngay một khi 
Cũng ngó theo hướng bác. 

Không ngờ bác chơi gác 
Chụp liền con ách rô, 
Nhét dưới đáy ba lô, 
Thản nhiên chia bài tiếp. 

Sau một hồi mãi miết 
Bác thấy anh chẳng nhìn, 
Trong lúc bất thình lình 
Bác thò tay xuống dưới …. 

Trời cao còn có lưới, 
Nên khi bác thò tay 
Anh đội viên nhíu mày: 
“Ơ! sao bác chơi lận?” 

Vừa tức lại vừa hận, 
Nhưng tẩy lộ mất rồi! 
Bác chỉ đành than ôi : 
“Bác chỉ đùa với cháu!” 

Anh đội viên tức máu: 
“Thôi cháu phải đi nằm, 
Gà đã gáy canh năm 
Cháu đây buồn ngủ quá.” 

Mắt bác như có hoả 
Trợn trắng lên nhìn anh: 
“Đồ cái thứ ma ranh, 
Ăn xong rồi muốn ngủ ???” 

Anh đội viên ủ rủ: 
“Thôi ngủ đi bác ơi! 
Nếu bác có muốn chơi, 
Ngày mai ta chơi tiếp. 

Nhưng không được chơi bịp, 
Tiền mặt bác còn không? 
Ngày mai chớ có hòng, 
Cháu đây cho bác mượn.” 

Bác gượng cười đỡ ngượng: 
“Thôi cháu đi ngủ đi, 
Nếu không có việc gì, 
Ngày mai ta chơi nữa.” 

Nhưng bác còn chất chứa, 
Trong lòng nỗi niềm riêng; 
Chờ khi anh đội viên 
Ngủ say, bác sẽ tính. 

Anh đội viên cung kính: 
“Chào bác, cháu ngủ đây.” 
Chỉ trong thoáng một giây, 
Pho pho … anh đã ngáy. 

Bác không cần áy náy, 
Đến sát cạnh bên anh 
Tay mền mại loanh quanh, 
Gần lưng quần của chú. 

Anh đội viên kêu rú: 
“Trời! bác muốn nàm chi? 
Sao thấy bác quá kì, 
Muốn gì mà cứ mó???” 

Anh đội viên nhăn nhó, 
Tưởng rằng bác Pê đê 
Nhưng bác giả cười hề: 
“Bác đắp mền cho cháu.” 

Anh biết bác nói láo, 
Nhưng phải cố làm thinh, 
Nếu như bác bất bình 
Cuộc đời anh chắc hẻo. 

Anh nói mà miệng méo: 
“Thôi bác đi ngủ đi, 
Thức mãi đễ làm gì? 
Ngày mai còn chơi tiếp.” 

Bác tỏ ra hào hiệp: 
“Thôi chúc cháu ngủ ngon, 
Việc nước với việc non 
Chúng ta còn phải gánh.” 

“Thiệt là thằng trời đánh!” 
Miệng bác luôn rủa thầm, 
Nhưng trong tận thâm tâm 
Bác phục tài của chú. 

Giờ đây bác buồn ngủ, 
Nên khi mới vừa ngồi 
Thì ôi thôi! Hỡi ôi! 
Đôi mắt già đã nhắm. 

Thoáng chút đã chìm đắm, 
Trong mộng mị, mơ màng: 
Mơ thấy sao nhiều vàng ? 
Ngày bác đã toàn thắng! 

Bác huyên thuyên , luyến thoắn 
Mặt hớn hở vui tươi, 
Miệng bật lớn tiếng cười: 
“Ha ha!… Ta đã thắng!” 

Anh đội viên giật bắn, 
Vì tiếng cười quá to 
Anh mở mắt đắn đo 
Nhìn sang giường của bác. 

Anh thấy chùm râu bạc 
Bay phất phới … lưa thưa … 
Trong những tiếng cười đùa, 
À! thì ra bác mộng! 

Đêm nay bác đã ngủ, 
Ngày mai hết gật gù!!!!!!!!!! 

Đêm nay bác không ngủ 
Ngày mai bác ngủ bù 
Anh đội viên gật gù 
Đúng là bác vĩ đại… 

Anh đội viên thức dậy 
Thấy trời khuya lắm rồi 
Mà sao bác vẫn ngồi 
Tay phím tay cua chuột 

Anh đội viên sốt ruột 
Lén xem bác làm gì 
Rón rén lại gần thì 
Thấy bác đang đánh chế 

Anh đội viên thấy thế 
Gạ bác đánh sô lô 
Bác chợt cười hô hô…! 
Chú đánh sao lại bác! 

Anh đội viên khoác lác 
Bác chấp cháu chọn Shang 
Còn bác Palmyrian 
Cháu sẽ cho bác …chết 

Bác cười: “Bác chấp hết 
Chú mau lập mạng đi 
Bác cháu ta cùng thi 
Xem chú hay bác giỏi” 

Anh đội viên hồ hởi: 
“Rồi bác sẽ biết tay 
Nội trong đêm hôm nay 
Bác sẽ thua tan nát” 

Vào trận mới 9 phút 
Anh đã bấm lên đời 
Môi anh nở nụ cười 
Trận này lên đời sớm 

Nào ngờ gặp phải cớm 
Bác đâu phải con gà 
10 rưỡi có lạc đà 
Chạy tung tăng tìm địch 

Anh đội viên rục rịch 
Đang chặt gỗ đào vàng 
Chợt thấy tiếng kiếm vang 
Bác đưa lạc đà tới 

Anh đội viên không vội 
Vác dân đập lạc đà 
Anh biết đâu rằng là 
Bác đã nâng cấp giáp 

Anh đội viên hoảng hốt 
Chạy dân ,khắp bản đồ 
Nhưng anh lại hồ đồ 
Bánh xe chưa nâng cấp 
Lạc đà chém tới tấp 
Dân chẳng biết chạy đâu 
Anh đội viên thua đau 
F10, đòi chơi lại 

Bác cười rất khoan khoái 
“Chú đã sợ chưa nào?” 
Anh đội thì thào: 
“Bác cháu mình đánh lại” 

Anh đội viên lập mạng 
Lần này chuyển Assyrian 
Bác chẳng hề so bì 
Chọn Palmy lần nữa 

Vào trận phút thứ 8 
Anh đội viên bo thành: 
“Lạc đà bác chém thành 
Có mà đến mùa quýt” 

Anh yên tâm làm thịt 
Nhẩn nha bấm lên đời 
Ngoài trời hãy còn trời 
Bác thật là cao thủ 

Thì ra bác tự nhủ 
Kiểu gì nó bo thành 
Thôi thế ta lên nhanh 
Chuyển sang ta đánh pháo 

Thế là thành tan nát 
Lạc đà bác xông vào 
Dân biết chạy làm sao 
Anh ngậm ngùi đành quit 

2 trận thua tan nát 
Lòng phục bác biết bao 
Quân sự, bác tài cao 
Mình thua thì cũng đúng 

Anh đội viên lúng túng 
Bác chơi giỏi quá đi 
Cháu chẳng dám so bì 
Thua tâm phục

8
2 tháng 2 2019

Sao dài dữ z trời......

2 tháng 2 2019

uk

31 tháng 7 2021

bhjfvbijkdfsvbkcdscdsdbhlvleghrilugfviodfug iudfiuyggerugivuegefhweufhefhuew hùheuh uềhuhuefhueeheufhue hùhueh uh fueh ùhueihfu hewufh ưdfhue ưuisdvis iud nfhi kewius dsdnfi sdbfweufbwEUIGSIUFB SUYB JYDEWrVBIUWYE VBEIRFGVJYEVHJBVRWJYBHJWEGVGHJWEVJKWEBHEJFUHVBIUEFRHBEJRBHVJKEFHNIUFVJEFBHHVBERWKJVGundefined

bài này đc ko góp ý vs Đề 2: Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong bài thơ có tính chất tự sự ( như Lượm hoặc Đêm nay Bác không ngủ ) theo những ngôi kể khác nhau ( ngôi thứ ba hoặc ngôi thứ nhất )BÀI LÀM Khoảng thời gian quý giá và ấm áp nhất trong cuộc đời của tôi là được ở bên Bác Hồ. Đến giờ những tháng ngày, kỉ niệm ở bên Bác vẫn không phai mờ trong tâm trí của tôi....
Đọc tiếp

bài này đc ko góp ý vs 

Đề 2: Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong bài thơ có tính chất tự sự ( như Lượm hoặc Đêm nay Bác không ngủ ) theo những ngôi kể khác nhau ( ngôi thứ ba hoặc ngôi thứ nhất )
BÀI LÀM 
Khoảng thời gian quý giá và ấm áp nhất trong cuộc đời của tôi là được ở bên Bác Hồ. Đến giờ những tháng ngày, kỉ niệm ở bên Bác vẫn không phai mờ trong tâm trí của tôi. Ngày mà tôi cảm nhận được tình thương to lớn của Bác dành cho bộ đội chúng tôi và nhân dân cả nước là cuối năm 1950.
Ngày ấy tôi là một chiến sĩ quân đội, được cử ra chiến trường, cũng lúc ấy Bác Hồ ra chiến trường để chỉ đạo tiến quân. Vào một đêm khuya, trời mưa lâm râm vẫn không dứt, kéo theo những cơn gió lạnh buốt thổi vào mái lầu tranh xơ xác. Tôi chợt tỉnh dậy thì thấy Bác Hồ vẫn còn thức. Bác ngồi lặng yên bên bếp lửa với vẻ mặt trầm ngâm có vẻ Bác đang suy nghĩ về việc dân, việc nước. Tôi nhìn Bác thì cảm thấy thương Bác vì chỉ lo cho dân cho nước giờ trông Bác đã già nhiều hơn. Bác nhón chân đi thật nhẹ nhàng, lặng lẽ đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi. Giống như ngừơi mẹ, ngừơi cha chăm sóc cho con cái Bác đã khiến cho tôi hiểu được tình thương bao la rộng lớn ấy. 
Không chỉ đốt lửa là hành động khiến tôi không quên được mà Bác còn đi dém chăn cho chúng tôi. Hành động dém chăn cho chúng tôi mà quên cả giấc ngủ của Bác khiến tôi không khỏi xúc động. Nhìn những gì Bác làm cho chúng tôi cứ tưởng như là mơ, bóng Bác thì cao như vô cùng vô tận. Tình cảm của Bác dành cho chúng tôi lúc đó còn ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng. Tôi xúc động xao xuyến, không nén được tình cảm dâng trào ấy, thì thầm tôi hỏi nhỏ Bác:
_ Bác ơi! Bác chưa ngủ? Bác có lạnh lắm không?
Bác quay qua nhìn tôi với giọng ấm áp, triều mến vô cùng:
_ Chú cứ việc ngủ ngon, để mai còn lấy sức đi đánh giặc. 
Vâng lời Bác tôi liền nhắm mắt, nhưng chẳng hiểu sao bụng tôi vẫn còn bồn chồn,nôn nao thấp thỏm vì nghĩ rằng Bác đã cao tuổi rồi, thức khuya như vậy sớm muộn gì thì cũng ốm mất. Chiến dịch thì còn dài, Bác thức khuya cả đêm như thế, thì hôm sau lấy sức đâu mà đi.
Trong đêm khuya vắng lặng ấy, tôi đã ngủ từ khi nào không hay biết. Thời gian trôi nhanh thật, trời thì sắp sáng mất rồi. Tôi liền giật mình thức dậy và ngồi đếm thầm rằng đây là là lần thứ ba mình thức dậy thế mà Bác vẫn còn thức thế kia. Bác ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng: 
_Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi! Bác ơi mời bác ngủ. 
Bác vẫn nói nhẹ nhàng như lần trước:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.Bác ngủ không được ngon vì cảm thấy không an lòng. Trời thì mưa, đã thế đoàn công dân đêm nay còn phải ngủ ngoài rừng, chỉ có mỗi cái manh áo mỏng để phủ làm chăn thì sẽ ướt và lạnh lắm. Bác càng nghĩ thì càng nóng ruột. Chỉ mong trời sáng mau mau. 
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Lòng vui sướng mênh mông vì được ở bên Người, đêm hôm ấy tôi đã thức cùng Bác. 
Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiên đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng. Bác thật xứng đáng là tấm gương của mỗi chúng ta noi theo. Bác là vị cha già vĩ đại, vị cha già kính yêu của dân tộc. Bác đã quên đi giấc ngủ đáng quý của mình để hi sinh lo lắng cho tổ quốc. Ngọn lửa hồng năm xưa Bác đã đốt lên cũng như đang thắp sáng tương lai hoà bình cho đất nước ta. 

 

5
20 tháng 7 2016

hayleuleu

20 tháng 7 2016

verry goodleuleu

12 tháng 8 2018

http://123link.pro/kjdF

4 tháng 9 2018

Đối với Bác Hồ, anh chiến sĩ cũng như tình cảm chung của tất cả các anh bộ đội. Đó là lòng kính yêu, biết ơn và cảm giác ấm áp, hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm, săn sóc của Bác. Đó là niềm tự hào về vị lãnh tụ vĩ đại mà bình dị. Từ đó khắc họa hình ảnh Bác Hồ lớn lao, cao cả vào sâu trong lòng mọi người.

Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao - Bắc - Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô... Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường Đềgiành thắng lợi.Trước...
Đọc tiếp

Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao - Bắc - Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô... Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường Đềgiành thắng lợi.

Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm các đơn vị tham gia chiến dịch và nghỉ lại nơi trú quân của đơn vị tôi. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây

quần bên Bác. Nhưng Bác không ngủ. Người ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng.

Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đống lửa và lặng lẽ nhìn Bác - người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên nhón chân rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ không khác gì bà mẹ hiền thương yêu lo lắng cho đàn con.

Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng ln bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ giống hình ảnh ông tiên, ông bụt trong truyện cổ tích. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như đang được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:

- Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?

Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:

- Chú cứ việc ngủ ngon, Đềlấy sức ngày mai đánh giặc!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi; Người không ngủ thì làm sao có đủ sức khoẻ Đềchỉ đạo chiến dịch quyết liệt này?

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư, đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Tôi không thể đành lòng bèn lên tiếng:

- Thưa Bác! Xin Bác chợp mắt một chút cho khoẻ ạ!

Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:

- Cháu đừng bận tâm. Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!

Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác! o cho chiến sĩ, dân công cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc.

Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.

có đúng không các bạn tả vè nguoif chien si thay vai ke lai dem nay bac k ngu

0