K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 12 2017

Kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca”.

   An-drây-ca sống với mẹ và ông. Ông em đã già nên rất yếu.

Một buổi chiều nọ ông lên cơn đau nặng. Mẹ bảo An-drây-ca đi mua thuốc, em vội vã đi ngay. Nhưng dọc đường An-drây-ca gặp các bạn chơi bóng. Cậu hăm hở tham gia cùng các bạn.

Một lúc lâu sau, An-drây-ca chợt nhớ lời mẹ. Cậu vội vã đi mua thuốc rồi chạy như bay về nhà.

 

Về đến nhà, An-drây-ca thấy mẹ mình đang nức nở khóc. Thì ra, ông của An-drây-ca đã mất.

Từ đó trở đi, mặc dù mẹ đã nói rất rõ rằng cậu không hề có lỗi trong cái chết của ông là vì ồng đã chết ngay khi cậu ra khỏi nhà nhưng An-drây-ca luôn tự dằn vặt mình vì buổi chiều mải chơi hôm đó.

17 tháng 12 2023

ok lun

27 tháng 9 2017

Một buổi chiều sâm sẩm tối, mẹ bảo ra ngoài tiệm tạp hóa mua cho mẹ một ít đường. Vâng lời mẹ, em chạy ra đầu hẻm, băng qua đường để sang tiệm tạp hóa, cùng lúc ấy, em thấy một bà cụ tóc bạc phơ, lưng còng, dáng người nhỏ bé và khắc khổ đang đứng bên vệ đường. Dường như bà định băng qua đường nhưng xe đông quá bà không qua được.

Em tiến đến bên bà và hỏi :

- Bà ơi, có phải bà định sang bên kia đường không ạ ?

- Ừ, bà định sang bên ấy cháu ạ, nhưng xe đông quá ! Thế cháu đi đâu mà tối thế ?

Bà cụ trả lời rồi nhìn em hỏi.

- Dạ cháu đi mua đường cho mẹ. Bà ơi, để cháu đưa bà sang bên ấy nhé ! Tôi đưa tay mình ra, đề nghị.

Bà cụ mỉm cười, cầm lấy tay tôi. Tôi cẩn thận dẫn bà đến vạch dành cho người đi bộ, giơ tay xin đường rồi chầm chậm dẫn bà cụ qua.

Sang đến bên kia đường, lạ kì thay, tay bà cụ bỗng trở nên âm áp vô cùng, từ người bà tỏa ra một vòng ánh sáng, chói lòa, rực rỡ. Lúc đó, mọi vật trước mắt tôi như dừng hoạt động. Bà cụ tôi dẫn qua đường lúc nãy không còn nữa, dáng người khắc khổ củng không còn mà thay vào đó là một bà cụ tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu. Bà âu yếm bảo tôi :

- Cháu là đứa bé ngoan, biết giúp đỡ mẹ và người khác. Để thưởng cho cháu, ta ban cho cháu ba điều ước.

 

Sau một phút ngỡ ngàng, tôi bèn ước cho gia đình mình ai cũng được mạnh khỏe, ước cho em trai tôi mắt không còn cận thị nữa, vì em tôi còn nhỏ mà bị cận bẩm sinh, nhìn nó bé tí đã phải đeo kính, tôi thương lắm. Tôi ước cho ba của Thùy - bạn thân của tôi mau tỉnh lại và mạnh khỏe về nhà vì thứ sáu tuần trước ba bạn ấy bị tai nạn giao thông và rơi vào trạng thái hôn mê. Gia đình bạn Thùy buồn lắm, riêng bạn ấy khóc suốt.

Khi tôi ước xong, bà tiên mỉm cười nhìn tôi rồi biến mất. Quên cả mua đường, tôi chạy về nhà. Kì diệu thay, tôi không thấy cặp kính trên mắt em trai tôi nữa, thay vào đó là một đôi mắt tròn xoe, đen láy và trong veo nhìn tôi mừng rỡ. Tôi sung sướng chạy vào bếp ôm chầm lấy mẹ, mừng vui khôn xiết.

7 tháng 11 2021

Chị phải lập giàn ý trước ạ :

1. Giới thiệu câu chuyện

Như là: em đã từng trải qua rất nhiều giấc mơ nhưng em cảm thấy giấc mơ tuyệt vời nhất đối với em đó là được bà tiên trao tặng ba điều ước.Sau đây em sẽ kể lại câu chuyện đó:

2. Cốt chuyện kể diễn biến câu chuyện

- Đầu tiên khi vào giấc mơ khung cảnh như thế nào

- Ứng xử như thế nào khi bà tiên xuất hiện

- Em đã làm được điều gì tốt để bà cho điều ước

- Điều ước thứ nhất là gì

- Điều ước thứ hai

- Điều ước thứ ba

- Điều ước có thành hiện thực hay không cảm xúc của em nếu điều ước thành hiện thực

3. Kết thúc câu chuyện

- Cảm nghĩ của em về giấc mơ

8 tháng 10 2018

Câu chuyện: Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

Có mỗi cậu bé tên là An-đrây-ca chín tuổi sống với mẹ và ông ngoại. Ông cậu đã 96 tuổi nên sức khỏe rất yếu. Một buổi chiều mẹ ông nói với mẹ của An-đrây-ca Bố thấy khó thở lắm ! Mẹ câu bảo cậu nhanh chân chạy đi mua thuốc cho ông. Dọc đường, cậu gặp mấy đứa bạn rủ đá bóng, cậu nhập cuộc ngay. Chơi được một lúc, chợt nhớ lời mẹ dăn, cậu vội vàng chạy đi mua thuốc mang về. Vừa bước vào phòng ông nằm, cậu nghe tiếng mẹ khóc nức nở, cậu hoảng lên. Ông cậu đã qua đời. Cậu nghĩ : Có lẽ mình mải chơi bóng, đưa thuốc về chậm mà ông qua đời. Cậu ân hận quá, òa lên khóc và kể hết sự việc cho mẹ nghe. Mẹ cậu an ủi : Trong việc này, con không có lỗi. Chảng ai cứu được ông cả. Con vừa đi ra khỏi nhà thì ông qua đời. Dù sự thật là như thé nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm ấy, cậu không tài nào ngủ được. Cậu ra ngồi khóc nức nở dưới gốc cây táo ông trồng. Rồi mãi sau này khi đã trưởng thành cậu vận luôn dằn vặt mình: Giá như mình không mải đá bóng ,mua thuốc về nhanh thì ông cậu còn sống thêm được vài năm với mẹ con cậu

26 tháng 12 2017

 

Em có thể kể như sau:

- Hà ơi ! Lại đây mình kể cho nghe câu chuyện thật thú vị

- Chuyện gì mà thấy cậu có vẻ hớn hở thế ?

- Ừ, mình kể đây. Nhưng đó là chuyện trong giấc chiêm bao chứ không phải là thật đâu, cậu ạ ! Chuyện là như này : Đêm qua trong giấc chiêm bao mình được gặp bà tiên. Lúc ấy mình đang ngồi một mình xung quanh không có ai. Mình đang nghĩ đến ngày mai đi dự tiệc sinh nhật của cậu mà không biết lấy đâu ra một bộ váy đẹp. Gia đình mình thì nghèo. Mẹ mình đang nằm viện tháng nay. Mình buồn lắm. Bỗng nhiên, một bà tiên xuất hiện. Thấy mình, bà liền hỏi :

- Có chuyện gì mà bạn cháu buồn thế. Nói cho bà nghe nào !

- Thưa bà, ngày mai bạn cháu mời cháu đi dự tiệc sinh nhật bạn ấy. Bạn cháu ai cũng có quần áo đẹp cả. Còn cháu, cháu chả có cái áo nào đẹp cả. Mẹ cháu đang bị bệnh cả tháng nay. Vì thế cháu buồn lắm bà ạ.

- Vậy là bà biết rồi. Bây giờ bà cho cháu ba điều ước. Cháu muốn ước điều gì thì tự khắc điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực. Thôi đừng buồn nữa cháu.Hãy đi vào với mẹ, ta đi đây

Nói xong, bà biến mất. Mình trở về nhà, thấy mẹ đang nằm ở trên giường, đôi mắt trũng sâu, vẻ mặt u sầu. Mình vội vàng nhắm mắt lại, cầu nguyện điều ước thứ nhất :Ước gì, mẹ cháu khỏi bênh như trước đây !. Mình vừa dứt lời tự nhiên thấy mẹ tươi cười từ trong bước ra, chạy đến ôm lấy minh. Mình vui mừng khôn xiết. Hai mẹ con cầm tay nhau bước đến căn nhà lá đơn sơ của mình chuẩn bị bữa cơm chiều

- Điều thứ hai, Vân ước gì nói đi !

- Mình nhắm mắt lại ước tiếp : Cháu chỉ mong cho hai mẹ con có một ngôi nhà khang trang

Vừa mới xong thì thấy cả hai mẹ con mình đang ở trong một ngôi nhà thật đẹp đầy đủ tiện nghi

- Còn điều ước thứ ba là gì ?

- Mình ước có một chiếc váy thật đẹp để đi dự tiệc sinh nhật. Thế rồi một bộ váy cực kì đẹp, rất dễ thương. Mình phấn phởi vô cung

Chuyện trong mơ của mình là thế đấy.

28 tháng 10 2021

Bạn ngohuenhi coppy trên mạng nha bạn ơi.

31 tháng 7 2018

Em có thể kể như sau:

- Hà ơi ! Lại đây mình kể cho nghe câu chuyện thật thú vị

- Chuyện gì mà thấy cậu có vẻ hớn hở thế ?

- Ừ, mình kể đây. Nhưng đó là chuyện trong giấc chiêm bao chứ không phải là thật đâu, cậu ạ ! Chuyện là như này : Đêm qua trong giấc chiêm bao mình được gặp bà tiên. Lúc ấy mình đang ngồi một mình xung quanh không có ai. Mình đang nghĩ đến ngày mai đi dự tiệc sinh nhật của cậu mà không biết lấy đâu ra một bộ váy đẹp. Gia đình mình thì nghèo. Mẹ mình đang nằm viện tháng nay. Mình buồn lắm. Bỗng nhiên, một bà tiên xuất hiện. Thấy mình, bà liền hỏi :

- Có chuyện gì mà bạn cháu buồn thế. Nói cho bà nghe nào !

- Thưa bà, ngày mai bạn cháu mời cháu đi dự tiệc sinh nhật bạn ấy. Bạn cháu ai cũng có quần áo đẹp cả. Còn cháu, cháu chả có cái áo nào đẹp cả. Mẹ cháu đang bị bệnh cả tháng nay. Vì thế cháu buồn lắm bà ạ.

- Vậy là bà biết rồi. Bây giờ bà cho cháu ba điều ước. Cháu muốn ước điều gì thì tự khắc điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực. Thôi đừng buồn nữa cháu.Hãy đi vào với mẹ, ta đi đây

Nói xong, bà biến mất. Mình trở về nhà, thấy mẹ đang nằm ở trên giường, đôi mắt trũng sâu, vẻ mặt u sầu. Mình vội vàng nhắm mắt lại, cầu nguyện điều ước thứ nhất :Ước gì, mẹ cháu khỏi bênh như trước đây !. Mình vừa dứt lời tự nhiên thấy mẹ tươi cười từ trong bước ra, chạy đến ôm lấy minh. Mình vui mừng khôn xiết. Hai mẹ con cầm tay nhau bước đến căn nhà lá đơn sơ của mình chuẩn bị bữa cơm chiều

- Điều thứ hai, Vân ước gì nói đi !

- Mình nhắm mắt lại ước tiếp : Cháu chỉ mong cho hai mẹ con có một ngôi nhà khang trang

Vừa mới xong thì thấy cả hai mẹ con mình đang ở trong một ngôi nhà thật đẹp đầy đủ tiện nghi

- Còn điều ước thứ ba là gì ?

- Mình ước có một chiếc váy thật đẹp để đi dự tiệc sinh nhật. Thế rồi một bộ váy cực kì đẹp, rất dễ thương. Mình phấn phởi vô cung

 

Chuyện trong mơ của mình là thế đấy.

22 tháng 10 2017

Tôi đi học
Tác giả Thanh TỊnh vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Đó là một buổi sáng mùa thu, lá rụng nhiều, tiết trời se lạnh. Con đường đến trường đối với chú bé ấy vỗn đỗi quen thuộc bỗng dưng trở nên lạ lẫm. Trong khoảnh khắc vui sướng pha lẫn hồi hộp, e dè, chú bé có những ý nghĩ thật non nớt và ngây thơ: "Chắc chỉ có người thạo mới cầm nổi bút thước". Trong bộ quần áo mới, tác giả Thanh Tịnh càng "thấy mình trang trọng và đứng đắn" hơn, những suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua như làn mây trắng xốp bồng bềnh. Lúc tới trường, nghe ba hồi trống, lòng chú bé lo sợ vẩn vơ, sợ những điều mới lạ và khó khăn trước mắt. Những lời nói của ông đốc ấm áp vang lên, khuyến khích những chú chim non vào lớp. Nhân vật tôi trong phút chốc đã òa khóc, nhưng người mẹ đã nhẹ nhàng giúp con vào lớp. Chú bé nhìn bàn ghế, người bạn ngồi kế bên và cảm thấy thân quen dẫu chưa bao giờ gặp gỡ. Rồi quàng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: "Tôi đi học"...
 

6 tháng 11 2017

Hieu hai so la 55. Tï so cua hai so la 4/9 .Tim hai so do

26 tháng 1 2018

Câu chuyện Buổi học thể dục mà năm ngoái chúng mình đã học, các cậu còn nhớ không ? Với mình, câu chuyện ấy, mình còn ghi đậm mãi trong lòng về hình ảnh của cậu Nen-li – một cậu bé tật nguyền mà không chịu thua kém bạn bè, quyết tâm vươn lên cho bằng anh bằng chị. Cậu ta đúng là một con người không những có ý chí nghị lực mạnh mẽ mà còn có lòng tự trọng rất cao, không muốn để ai coi thường mình. Tôi còn nhớ rất rõ, khi bạn bè của Nen – li đã hoàn tất bài luyện tập leo trèo của mình thì đến lượt Nen –li. Nen – li được thầy miền . Ấy vậy mà cậu vẫn nằng nặc xin thầy cho tập bằng được. Khi thấy cậu leo, các bạn của cậu ai cũng sợ cậu tuột tay ngã xuống thì nguy hiểm lắm nhưng ai cũng động viên cậu. Nen-li rướn người nhích lên từng tí một . Lát sau cậu đã nắm chặt được cái xà. Thầy giáo khen cậu giỏi và bảo cậu xuống. Nhưng Nen – li còn muốn đứng lên cái xà ngang như mọi người. Thế là cậu lại cố gắng tiếp tục. Cuối cùng cậu đã đặt chân lên được cái xà ngang. Rồi cậu đứng thẳng người lên nhìn các bạn của mình, mặt thật rạng rỡ. Mọi người không ai bảo ai đều đồng thanh hô : Hoan hô Nen – li !

15 tháng 11 2018

Câu chuyện Buổi học thể dục mà năm ngoái chúng mình đã học, các cậu còn nhớ không ? Với mình, câu chuyện ấy, mình còn ghi đậm mãi trong lòng về hình ảnh của cậu Nen-li – một cậu bé tật nguyền mà không chịu thua kém bạn bè, quyết tâm vươn lên cho bằng anh bằng chị. Cậu ta đúng là một con người không những có ý chí nghị lực mạnh mẽ mà còn có lòng tự trọng rất cao, không muốn để ai coi thường mình. Tôi còn nhớ rất rõ, khi bạn bè của Nen – li đã hoàn tất bài luyện tập leo trèo của mình thì đến lượt Nen –li. Nen – li được thầy miền . Ấy vậy mà cậu vẫn nằng nặc xin thầy cho tập bằng được. Khi thấy cậu leo, các bạn của cậu ai cũng sợ cậu tuột tay ngã xuống thì nguy hiểm lắm nhưng ai cũng động viên cậu. Nen-li rướn người nhích lên từng tí một . Lát sau cậu đã nắm chặt được cái xà. Thầy giáo khen cậu giỏi và bảo cậu xuống. Nhưng Nen – li còn muốn đứng lên cái xà ngang như mọi người. Thế là cậu lại cố gắng tiếp tục. Cuối cùng cậu đã đặt chân lên được cái xà ngang. Rồi cậu đứng thẳng người lên nhìn các bạn của mình, mặt thật rạng rỡ. Mọi người không ai bảo ai đều đồng thanh hô : Hoan hô Nen – li !

Tôi rất cảm phục cậu bé . Dù tật nguyền vẫn quyết tâm vươn lên, không để ai coi thường mình. Tôi nghĩ các bạn cũng đều có chung với tôi một ý nghĩa tốt đẹp về Nen – li