K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 9 2018

NGƯỜI ĐI TÌM HÌNH CỦA NƯỚC NHA .MK GHI NHẦM 

30 tháng 9 2018

CỦA NƯỚC.MK GHI NHẦM

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 3 :Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì...
Đọc tiếp

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 3 :

Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì bỗng có thanh gỗ bất ngờ rơi xuống. Số cô coi như còn lớn nhờ phản xạ nhanh nên thanh gỗ chỉ rơi vào chân tạo nên vết tím bầm sứt sát đau nhức nơi mắt cá chân. Đồ ăn thức uống đổ cả đi tong bữa sáng. Chủ cửa hàng ra hỏi thăm cô có sao không rồi xin lỗi rối rít. Vì đang vội nên cô trao đổi thông tin cá nhân với chủ cửa hàng để tiện liên lạc sau khi có kết quả khám vết thương. Bước vội đến công ty với cái chân đau thật khó nhọc. Trời như trêu người bỗng đổ mưa, lục lọi balo cô cười lớn không biết nên vui hay buồn - hôm nay cô không mang ô. Vậy là bước vào công ty với bộ dạng ướt như chuột lột và thảm hại nên mọi người trong công ty nhìn với ánh mắt tò mò không hiểu cô gặp gì mà trông thất thiểu vậy. 
Cuối cùng thì cũng ngồi được xuống bàn làm việc. Kéo cánh tủ nhỏ phía dưới lấy ra một bộ quần áo dự phòng, cô bước vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô nhìn mình trong gương thật thất vọng. Mới sáng ra đã đen đủ đường rồi. Cầm điện thoại nhắn tin cho anh hỏi anh đã ăn sáng chưa. Anh trả lời nhanh chóng rằng J-hope đã mua đồ ăn cho cả nhóm. Đang định kêu ca với anh thì tin nhắn từ anh tới nói rằng hôm nay anh phải họp với các nhà sản xuất về mini album mới nên bận cả ngày có lẽ phải tối muộn mới gặp được nhau. Chỉ trả lời anh bằng icon có chữ "fighting" rồi cô cất điện thoại vào túi. 
 Giờ cô mới cảm nhận được thế nào là xót khi nước mưa lúc nãy ngấm vào vết thương. Lục tìm trong túi lấy miếng dán cá nhân băng tạm, mặt cô có chút nhăn nhó. Chắc lát nữa cô xin phép đi khám chứ anh mà biết cô chỉ xử lý qua loa như vậy thể nào cũng làm ầm lên cho coi.
"Chị đây rồi, em tìm chị nãy giờ" Yulhee - cô bé mới vào thực tập hớt hả chạy tới trước mặt cô.
"Tìm chị có việc gì?" 
"Không xong rồi chị ơi, file hình ảnh của nhóm mình bị hỏng không dùng được" cô bé nói khuôn mặt cúi gằm.
"Sao lại hỏng được? Rõ ràng hôm qua chị đã kiểm tra kĩ rồi em chỉ việc gửi file thôi mà" cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Em...em...em nghĩ nên nâng chất lượng hình ảnh lên thì tốt hơn nên em đã chuyển sang dạng file khác nên giờ hỏng hình ảnh, giờ phải làm sao đây chị, 5h chiều nay phải nộp rồi" thấy cô im lặng cô bé ngân ngấn nước mắt
 "Em không cố ý đâu chị".
"Em không lưu lại bản sao?"
Đáp lại cô là sự im lặng.
"Đây là file làm theo yêu cầu với concept như vậy chứ nếu không ngay từ đầu chị với chị Jane đã làm theo cách của em rồi. Em chưa nói chuyện này với trưởng phòng chứ?"
"Em...nói rồi" cô bé vẫn cúi gằm giọng lý nhí trong cổ họng.
" Lần sau có chuyện gì phải báo chị đầu tiên" cô bước đi trước trong lòng chỉ muốn gào thét lên hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế.
   Bước vào chỗ làm việc cô đã bắt gặp ngay ánh mắt lưỡi hái của trưởng phòng "Các cô liệu thế nào nộp đúng giờ cho tôi là được" anh ta bỏ lại câu nói rồi quay gót đi vào phòng. Cô nghe rõ tiếng cửa đập mạnh.
  Cô thở dài. Nhìn màn hình điện thoại nơi có anh đang mỉm cười rồi bắt tay vào việc. May là cô còn giữ một bản chưa hoàn chỉnh giờ chỉ việc chỉnh sửa thêm là được thôi nhưng có lẽ sẽ phải làm liên tục mà không được nghỉ trưa mất, như vậy mới kịp nộp đúng hạn, cô đã mất bữa sáng rồi giờ lại thêm bữa trưa.
   1h chiều. Yulhee sau khi bị cô đuổi đi ăn trưa cũng đã quay lại, cô bé mang theo kimbap cùng một chai nước ép hoa quả cho cô. Tranh thủ ăn vội vài miếng cô lại vùi đầu vào máy tính. Yulhee nhìn cô với vẻ mặt ái ngại "em xin lỗi".
"Cái này cũng không thể trách em hết được vì em mới vào chưa rành hết, nhưng lần sau có ý tưởng gì thì nên chia sẻ trước với chị Jane hoặc chị"
   5h chiều, sau khi cô vắt kiệt sức để làm kịp hạn nộp cuối cùng thì file cũng được gửi đi. Đang tính gọi cho anh vì cả ngày nay đã không nhắn được một tin nào chắc anh cũng bận, không biết anh tự chăm sóc bản thân tốt không vì lúc làm việc anh có thói quen uống coffee rất nhiều khi cần suy nghĩ, như vậy không tốt cho sức khoẻ của anh chút nào.
 "Gill, Yulhee trưởng phòng muốn gặp hai người" anh chàng cùng phòng gọi hai người sau đó bày ra bộ mặt chia buồn không quên cái vỗ vai an ủi "Bảo trọng nhé".
Cô lê chân chậm chạp gõ cửa bước vào, Yulhee theo sau, bộ mặt cô bé xanh rờn không thấy hạt máu. Trưởng phòng bắt đầu lên giọng. Ba mươi phút trôi qua, một tiếng.
"Yulhee, cô có thể về trước" Nghe thấy vậy cô bé rời đi nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
"Nãy giờ tôi chỉ mới chỉ dạy người mới thôi, còn cô là người đã làm được một thời gian sao lại..."
Trưởng phòng vẫn cứ tiếp tục bài ca chán ngắt ấy. Nhóm trưởng là chị Jane nhưng vì chị ấy đang đi công tác nên dĩ nhiên người chịu cảnh này là cô.
   Do bận làm gấp rút để kịp hạn nộp mà cô quên mất vết thương ở chân. Sau một tiếng hơn đứng nghe giảng dạy chân cô mỏi nhừ và bây giờ cô biết thế nào là đau nhức. Hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cô cũng nặng nhọc bước ra khỏi căn phòng ấy. Thu dọn đồ đạc cô xách balo ra về. 
"Ting"
"Anh nhớ em nhiều lắm"
"Anh đang ở đâu?"
"Trong phòng studio. Em tan làm chưa?"
Yoongi ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn trả lời của cô mà chẳng thấy đâu. Hôm nay nhiều việc vì vậy anh nhớ cô rất nhiều muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh đưa tay cầm cốc coffee đang định đưa lên miệng bỗng có một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Chiếc cằm của ai đó ghì lên vai anh. Môi anh bất giác mỉm cười để lộ hàm răng trắng.
"Em nhớ anh đến phát điên rồi phải không?"
"Anh có chạy đi đâu mà ôm chặt vậy?"
Anh nghiêng đầu dụi dụi mái tóc xám vào cô. Bỗng anh cảm nhận được vai áo mình có gì đó rơi xuống, ấm nóng và làm ướt áo anh.
"Cả ngày không được gặp anh nhớ anh đến vậy hả? Anh định xoay người nhưng cô ôm chặt anh hơn 
" Cứ như vậy một lúc nữa đi, người ta nhớ anh rất nhiều đó, sao đến giờ anh mới nhắn tin nói nhớ em"
Cô bắt đầu khóc to hơn. Lòng anh thấy nhói. Cô gái ngốc nghếc này chắc ngày hôm nay lại chịu khổ gì rồi nên mới mượn cái cớ này. Đã vậy còn sợ anh lo lắng nữa. Cô có biết cô mà khóc như vậy anh càng xót xa bao nhiêu không. Áo anh đã ướt một bên vai. Thấy cô đã nín anh nói bằng gịong trầm ấm đồng thời xoay người lại kéo cô vào lòng 
"Anh xin lỗi người anh yêu vì nói nhớ em chậm trễ, giờ em muốn phạt gì, hay phạt anh hôn em nhé?" Anh nói mà mặt bình thản như không có gì. Cô đang sụt sùi cũng phải mỉm cười.
"Đồ đáng ghét, em phạt anh đi mua đồ ăn, em đói lắm rồi" cô đứng dậy rời khỏi lòng anh nhưng chân đau lại nhói lên khiến cô nhăn mặt vô thức kêu lên một tiếng "A"
Tất cả lọt hết vào tầm mắt anh. Cô ngồi xuống ghế đối diện cùng lúc nhận ra được sự nguy hiểm hiện ngay trứoc mắt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"À, em vô ý nên bị ngã thôi" cô nở nụ cười tươi xoa dịu anh
"Đã đi khám chưa?" Anh vẫn giữ ngữ điệu đó nhưng cô lại cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cố nặn nụ cười cô nói giọng trêu đùa giảm bớt không khí căng thẳng này
"Woa, Min swag hiển linh này..." Chưa nói hết câu cô đã thấy cả người mình được nhấc bổng lên
"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống, anh bế em đi đâu?" Cô dãy dụa trên đôi tay nhìn bề ngoài yếu ớt nhưng rất chắc chắn của anh.
Anh bỏ cô xuống. Cô chưa kịp đứng vững đã thấy anh khom người phía trước mặt "Lên nhanh"
"Em tự đi được"
"Lên nhanh đi bệnh viện"
"Không cần đâu lát về em bôi thuốc là được" 
Không để cô đôi co nhiều anh nhanh chóng cõng cô lên, giọng anh đã dịu đi
"Chân sưng tấy lên rồi còn cứng đầu, lần sau mà em còn để bản thân bị thương thì đừng trách Yoongi này ác"
    Cô không nhìn được biểu cảm của anh nhưng cô biết lời nói đó của anh là lời yêu thương. Anh lúc nào cũng vậy lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại trái ngựơc. Những lúc mệt mỏi nhất chỉ cần bên anh là mọi thứ lại tiêu tan. Yoongi anh như một liều thuốc yêu thương vậy.Vòng tay cô ôm chặt, đầu tựa vào vai anh thì thầm
"Yoongi à, em nặng lắm đó" 
Môi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
 

 

  
11

bài bạn viết thiếu chút cảm động nhưng cũng đc

mik ms vt lần đầu nên các bn thông cảm nhé

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 4 :9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng...
Đọc tiếp

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 4 :

9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng tiếng Việt.
Cô gái ấy là Gill. Anh đang rất tò mò xem dòng chữ ấy là gì? Có chuyện gì mà mới sáng ra đã đăng ảnh trông thân thiết lại còn tag nhau vào. Tắt điện thoại vứt một bên anh coi như không có gì.
Buổi tập bắt đầu. Mọi người ai cũng tập trung riêng anh có chút khác lạ.
"Yoongi huyng, chân anh nên dang rộng ra chút nữa sẽ dễ quay và trông động tác sẽ đẹp hơn" Hoseok nói.
 "Hôm qua anh làm rất tốt mà" cậu nhắc nhở khi thấy anh có chút không tập trung.
Đến phần rap của anh. Namjoon buông câu trêu đùa:
"Chà, huyng hôm nay rap mạnh mẽ thế trông như muốn giết người nghe luôn, haha". Mọi người thấy lạ vì mọi lần trêu đùa là anh sẽ tiếp nối ngay tạo không khí vui vẻ hay làm mấy động tác hài hước trêu đùa lại mọi người thế mà hôm nay anh lại im lặng. Kèm theo cả bộ mặt khó ở. Ai cũng tự biết ý trao đổi ánh mắt với nhau dè chừng. Gần đến cuối bài bỗng dưng đột ngột anh rời vị trí bước đến góc phòng cầm điện thoại lên. Tất cả mọi người ngạc nhiên dừng động tác theo dõi hành động của anh. Tiếng anh vang lên là một tiếng chửi thề. Jimin trợn mắt ghé tai Taehyung nói thầm " Mày có biết cái gì đang xảy ra không?"
  Sau khi nhìn thấy tấm hình ấy, trong lòng anh có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Chàng trai kia là ai? Có phải bạn cô ấy không? Sao lại thân thiết với cô vậy? Nhìn không giống bạn bạn bè chút nào. Dòng chữ kia có ý nghĩa gì? Mọi thứ cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh không thể tập trung vào tập luyện. Anh không thể chịu được thêm nữa, bản tính tò mò không kìm lại được. Bỏ dở bước nhảy anh bước nhanh đến lấy điện thoại. Copy ngay dòng chữ tiếng việt kia để dịch  
" Em yêu, nhớ em quá bao giờ mới về thăm anh?" Vô thức anh bật ra một tiếng chửi thề. Giờ anh mới để ý có lẽ cơn giận không kìm chế được của anh đã làm ảnh hưởng tới cả nhóm nên đành nguôi ngoai và tiếp tục quay lại luyện tập. 
  Cô cầm cốc trà lên uống, tiện với tay lấy điện thoại nhắn tin cho anh nhưng mãi mà không thấy anh trả lời. Cô ngậm ngùi, chắc anh lại bận luyện tập rồi. 
Cuối cùng cũng thấy khuôn mặt của anh tại buổi chụp hình buổi chiều. Anh không thèm để ý đến cô dù cô là người đã nở nụ cười rất tươi trước để chào anh. Cô nói qua với các thành viên nội dung phỏng vấn rồi đưa camera cho mọi người tự quay. Jungkook nhận máy quay, trước khi bước đi ghé sát tai nói nhỏ với cô 
"Gill noona, hôm nay Yoongi huyng có chuyện gì đó bực mình thì phải, mặt anh ấy cứ tỏ ra khó chịu với mọi người". Cô gật đầu trả lời
 "Chị cũng đoán có chuyện gì đó, vì cả sáng chị nhắn tin, gọi điện không thấy anh ấy trả lời, để đó chị tìm hiểu".
Thấy anh đang cầm chiếc cà vạt, cô bước đến giúp anh thắt. Tay cô vòng qua lật nhẹ cổ áo anh. Vì anh cao hơn cô nửa cái đầu nên để cô dễ dàng hơn anh cúi nhẹ đầu thấp xuống. Khuôn mặt hai người đối diện nhau, cô nói nhỏ đủ để hai người nghe
 "Hôm nay anh mệt lắm hả? vì em không thấy anh trả lời tin nhắn cũng như gọi điện cho em". Anh im lặng tránh ánh mắt của cô. Tay cô vẫn thao tác nhẹ nhàng, bắt gặp thái độ như vậy cô không ép anh nói nữa. Cô chỉnh lại lần nữa để cà vạt ngay ngắn
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" giọng nói trầm mọi ngày vang lên nhưng hôm nay nghe nó có phần lạnh lùng hơn.
"Em nhớ anh nhiều lắm?" cô thản nhiên trả lời. Vừa dứt câu đã thấy anh lạnh lùng quay đi không nói thêm lời nào. Hôm nay nhìn bóng lưng ấy thật đáng ghét. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? cô không muốn gặng hỏi anh vì tính cách của anh khi có chuyện gì đều im lặng suy nghĩ nếu muốn nói anh sẽ tự nói. Bây giờ cô sẽ chẳng làm được gì ngoài việc đợi anh tự nói  ra.
Trong khi đợi các thành viên khác chụp xong phần của mình, cô tranh thủ phỏng vấn Hoseok vài câu. Như mọi lần tắt máy quay là anh và cô lại tám quên trời đất. Cô hỏi anh có thấy  Yoongi nói gì với anh hay có chuyện gì đã xảy ra với Yoongi. 
"Là anh em của Yoongi huyng, anh sẽ thành thật kể cho em chuyện sáng nay" Hoseok nói phụ họa thêm bộ mặt nghiêm trọng. Người kể chuyện, người lắng nghe câu qua câu lại trêu đùa rồi cười lớn. Cô liếc mắt tới chỗ anh đang ngồi nhưng có vẻ anh không để ý, cô nhún vai quay lại nói với Hoseok:
"Em cũng chịu, anh ấy không nói rõ rồi hành xử cứ như em làm sai gì đó! anh nghĩ cách thăm dò giúp em xem có phải vấn đề từ em không?" cô nhìn Hoseok với vẻ mặt cầu cứu. Hoseok bật camera lên đi về phía Yoongi. 
"Huyng, nhìn vào đây nói điều gì đi" vẻ mặt Hoseok ra vẻ dễ thương kèm theo một nụ cười tươi giơ camera trước mặt anh.
Tay Yoongi che ống kính camera lại, nhìn Hoseok với ánh mắt khó chịu nói lời cảnh cáo:
 "Ya, lần sau cấm chú cười với cô ấy như thế nữa!"
Hoseok bày ra bộ mặt giả ngô "Ai? Gill hả? anh đang ghen sao?". Yoongi im lặng không trả lời.
 " Hồ hồ, anh đang ghen. Sáng nay sao anh lại hành động như thế?" nhân cơ hội cậu phải khai thác thông tin luôn.
Im lặng giây lát anh lấy điện thoại ra và cho Hoseok xem tấm ảnh đó.
 "Ồ, ra là vì cái này! nhưng có thể đây là bạn cô ấy?" cậu đưa ra ý kiến. 
"Chú mày có biết cái caption ghi thế nào không? Em yêu, nhớ em quá nó ghi như thế đấy! viết bằng tiếng việt, anh mày đã phải dịch thì mới biết được" giọng nói anh bực dọc. 
Chờ cho đến lượt Yoongi vào chụp hình Hoseok mới lại gần chỗ cô nói chuyện.
"Anh hỏi em điều này em phải nói thật với anh đấy!" anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô tò mò "Anh hỏi đi, tự dưng lại nghiêm túc vậy?"
"Đáng ra anh không nên hỏi điều này nhưng ngoài Yoongi huyng, em có còn ai khác không?
"Anh hỏi vậy là sao? Yoongi anh ấy nghi em có người khác ư?" cô bối rối, rồi có thứ gì đó vụt qua đầu "Không lẽ là..."
   Từ chiều đến giờ anh với cô không nói thêm câu nào từ lúc cô giúp anh thắt cà vạt. Yoongi cũng chẳng biết cô rời đi lúc nào vì khi anh chụp xong hình đã không thấy cô đâu đã vậy không thèm để lại lời nhắn nào. Anh nằm trên giường cứ đắn  đo có nên gọi cho cô hay không. Cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều có lẽ giờ cũng đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với cô. Vẫn còn đang phân vân thì điện thoại anh báo có tin nhắn 
" Em đang ở ngoài ban công anh ra đây một lát, em có chuyện muốn nói". Anh nhìn dòng tin nhắn hồi lâu rồi cuối cùng cũng với lấy chiếc áo khoác mỏng và đi ra ngoài. 
Ngoài ban công gió thổi nhẹ, Yoongi thấy cô đứng đấy tay đang cầm điện thoại nói chuyện facetime với ai đó rất vui vẻ. Trong lòng anh có chút khó chịu nhưng anh vẫn nhe nhàng bước đến 
" Em muốn nói chuyện gì?"
"Anh lại đây" cô kéo tay anh đứng sát gần cô. Anh làm ra vẻ khó chịu không thèm nhìn cô. 
"Yoongi-ssi, xin chào" giọng nói phát ra từ điện thoại. Anh giờ mới nhìn vào màn hình, bên kia là một đôi trai gái. Là chàng trai anh đã thấy trong bức ảnh sáng nay. Bên cạnh là cô gái rất xinh đẹp. 
"A, xin chào" anh đáp lại bối rối.
"Chào anh, tôi tên Misoo. Tôi là cũng là người Hàn nè. Đây là chồng sắp cưới của tôi" cô vừa nói vừa ôm lấy chàng trai bên cạnh "Anh ấy tên Thành, anh ấy và Gill là bạn thân nhiều năm rồi. Nhân tiện có anh ở đây tôi xin nói luôn. Tháng sau chúng tôi tổ chức đám cưới tính mời hai người nhưng Gill bảo anh có lịch trình và cô ấy cũng không thể về để dự đám cưới mặc cho chúng tôi đã phải đăng ảnh lên cả SNS kêu cô ấy về. Thật là tiếc đó" cô nói đồng thời giơ thiệp cưới đã ghi sẵn tên người nhận là anh và cô.
 "Chúng tôi sẽ tổ chức bên Việt Nam trước, chắc phải mấy tháng nữa chúng tôi mới qua Hàn để tổ chức mời bạn bè của tôi bên ấy, đến lúc đấy hai người nhất định phải đến nhé" Misoo nói.
"À, cái đó tất nhiên rồi. Hôm đấy nếu được tôi sẽ rap tặng hai người" Yoongi cười ngại ngùng.
"Yoongi-ssi, nếu Gill có bắt nạt anh thì liên lạc với tôi, tôi sẽ chỉ cách trị cô ấy cho anh. À, suýt quên! xin lỗi đã làm anh hiểu nhầm" Thành lên tiếng. 
"A, không phải xin lỗi, lỗi là của tôi. Chúc hai người thật hạnh phúc nhé"
"Cảm ơn anh, hai người cũng phải nhanh nhanh lên để chúng tôi còn chung vui"
"Anh cứ yên tâm về bạn thân của anh tôi sẽ chăm lo thật tốt" anh cười lớn để lộ hàm răng trắng
"Vậy thôi chúng tôi xin phép để dành thời gian cho hai người giải quyết nốt vấn đề" Misoo cười đầy ẩn ý "Tạm biệt hai người nhé".
Yoongi nhanh nhảu đáp "Tạm biệt, hẹn gặp lai ở Hàn nhé"
Anh tắt điện thoại, lén nhìn cô bằng đôi mắt ngại ngùng. Cô nhìn thấy cảnh đó thì bật cười to.
"Em cười cái gì đó, anh không có ghen!" anh chối bay, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
"Anh có biết là nhìn anh như này đáng yêu lắm không. Em vui vì ít ra anh cũng có ghen, nếu nói người cần ghen phải là em mới đúng. Từ lúc chưa nhận lời tỏ tình của anh cho đến tận bây giờ ngày nào em cũng thấy hình ảnh anh ngọt ngào với fan hỏi em có ghen không? đã vậy cả ngày hôm nay còn im lặng không thèm để ý người ta"
Anh cứ đứng đó nghe cô trách móc rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô
"Anh xin lỗi, cả ngày hôm nay anh cũng đã suy nghĩ và nhớ em rất nhiều, giờ thì anh càng tin hơn rằng em chỉ có mình anh. À không! em chỉ được nhìn về phía anh thôi biết chưa. Thôi vào đi kẻo lạnh." Anh bước đi trước. Cô bước theo sau trêu đùa:
"Hôm nay anh đã lên cơn ghen phải không?"
"Không phải"
"Có người hôm nay ghen, haha"
"Không phải, anh không có ghen"
"Ôi có người ghen vì tôi"
"Ya, đừng có trêu anh nữa"​

 

 
12

Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

cậu nên xem thử bộ your name 

Nếu là Mai , em sẽ đi dọn vệ sinh và trồng hoa ở nghĩa trang liệt sĩ và không giả vờ ốm để khỏi phải đi lao động ... Và nhắc nhở người bạn đã rủ mink không được làm như vậy , phải tích cực dọn vệ sinh và trồng hoa ở ngoài nghĩa trang :

Vì những Liệt sĩ ấy đã hi sinh xương máu, cống hiến hết mình cho Đất nước , để chúng ta ngày hôm nay được độc lập , tự do , là 1 đất nước Dân chủ - Cộng hòa , và vui hơn nữa là có thể được cắp sách tới trường . Vì thế , các thế hệ con cháu đời sau phải có trách nhiệm quý trọng , tri ân tổ tiên , ông cha ta ngày trước, họ đã gồng mình đấu tranh để có chúng ta " ngày hôm nay " . Và  Đừng trốn tránh trách nhiệm của bản thân , " Uống nước , nhớ nguồn " ! 

Học tốt ! 

6 tháng 6 2020

 - Nếu là Mai , em sẽ đi dọn vệ sinh và trồng hoa ở nghĩa trang liệt sĩ và không giả vờ ốm để khỏi phải đi lao động vì :

  + Thứ nhất, giả vờ nói dối như vậy là điều không tốt, không đúng với chuẩn mực của học sinh. Mai không nên nói dối vì nếu nói dối nhiều sẽ sinh ra thói ỷ lại, lười tham gia các hoạt động xã hội bên ngoài.

  + Thứ hai, Mai nên đi dọn vệ sinh và trồng hoa ở nghĩa trang liệt sĩ vì các ông cha ta đã hi sinh xương máu, cống hiến hết mình cho độc lập tự do của Tổ quốc. Vì vậy, các thế hệ đời sau phải có trách nhiệm tri ân và đền ơn cho các thế hệ cha anh đi trước, trên tinh thần '' Uống nước nhớ nguồn '' , chứ không nên trốn tránh trách nhiệm của bản thân như vậy.

                                                                                 Ngày chúng ta gặp nhau .Chap 2 :Tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ mê mệt. Cả cơ thể đau nhức mệt mỏi, những tiếng rên từ các múi cơ đã không được hoạt động từ lâu, lại phải chịu một áp lực đau đớn nào đó. Định lồm cồm bò dậy, tôi hốt hoảng nhận ra một cánh tay trắng muốt đặt trên eo mình. Vội vàng ngoảnh sang,...
Đọc tiếp

                                                                                 Ngày chúng ta gặp nhau .

Chap 2 :

Tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ mê mệt. Cả cơ thể đau nhức mệt mỏi, những tiếng rên từ các múi cơ đã không được hoạt động từ lâu, lại phải chịu một áp lực đau đớn nào đó. Định lồm cồm bò dậy, tôi hốt hoảng nhận ra một cánh tay trắng muốt đặt trên eo mình. Vội vàng ngoảnh sang, một gương mặt lạ áp sát mặt tôi, như thể chỉ cần một cử động nhẹ trán tôi cũng đập vào trán anh ta vậy.
Khuôn mặt đẹp đến bất ngờ đang chìm trong giấc ngủ. Tôi vừa phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc ghế sa lông chứ không phải giường, còn chưa kịp mừng rỡ thì cánh tay ấy lại siết chặt đến nỗi tôi như nghẹt thở. Thảng thốt kêu lên, tôi nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt:
- Này anh
- Ừm.....
- Này anh, anh là ai vậy?
Đôi mắt dài mở to nhìn tôi. Bất ngờ không thể giấu, tôi chỉ biết nhìn chòng chọc vào kẻ nằm cạnh. Một ca sĩ thần tượng nổi tiếng từ khi tôi còn học trung học, sao giờ bỗng đồi bại đến nỗi vác tôi vào nhà và ôm chặt cứng đến như vậy. Còn chưa kịp nói được điều gì, anh nhảy phóc ra khỏi chăn, miệng liên tục xin lỗi rồi chạy vào trong phòng ngủ.
- Xin lỗi cô.... Tôi không để ý, có lẽ do buồn ngủ quá. Tôi sẽ lấy áo cho cô. Cô đã đỡ hơn chưa? – Giọng nói ấm vang ra từ phòng ngủ.
Tôi im lặng không trả lời. Cố nhớ lại việc xảy ra ngày hôm qua, tôi rùng mình, rụt cổ vào trong chiếc chăn. Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng vậy, thật kinh khủng. Nhận lấy chiếc áo hoodies từ tay anh, tôi lí nhí cám ơn. Thấy anh ngồi thụp xuống trước chiếc lò sưởi ngay phòng khách, tay thoăn thoắt xếp củi vào lò, châm lửa, tôi buột miệng hỏi:
- Trong nhà đã có máy sưởi rồi, anh còn dùng đến lò sưởi nữa sao?
- À....Tôi thích thế. Sống một mình rất cô đơn nên tôi duy trì việc nhóm lò như thế này lâu rồi. Có ánh lửa, đôi khi sẽ bớt cô đơn hơn. – Anh cười, trả lời rất tự nhiên.
Tôi mặc áo, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh anh. Tay anh đưa củi vào nhịp nhàng, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã bùng lên mạnh mẽ. Mái tóc nâu hơi xoăn, vài sợi tóc tinh nghịch quấn lấy cái trán trắng mịn. Nhận ra sự quan sát của tôi, anh bật cười:
- Tất cả những việc nhà tôi chỉ giỏi mỗi việc này thôi. Nhà có hơi bừa bộn chút, cô thông cảm nhé! Cô có muốn uống cacao nóng không?
Tôi khe khẽ gật đầu. Rất nhanh, anh đi vào bếp. Tấm lưng rộng khuất sau cánh cửa kéo, chỉ để lại những tiếng va chạm lạch cạch của đồ dùng bếp. Tôi im lặng nhìn quanh phòng khách. Chiếc đồng hồ độc đáo treo trên tường chỉ ba giờ sáng, bộ kệ đựng tivi đơn giản, bộ bàn ghế tiếp khách đặt sát bức tường kính, từ trong nhà vẫn nhìn thấy những chậu cẩm tú cầu, thân to sụ của cây tử đinh hương. Chiếc áo khoác quắc trên tay ghế bành, khắp căn phòng không có dấu hiệu của phụ nữ. Một bức ảnh đặt trên kệ tivi, trong ảnh có bảy người mặc đồ hiphop, thời gian chụp bức ảnh đã cách đây ba năm. BTS – nhóm nhạc hiphop của BIGHIT Ent, một trong những đối tác quan trọng của ba tôi. A, ba, tôi thật sự không muốn nghĩ đến ba nữa. Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng nói ấm áp vang lên sau lưng, kéo tôi trở về với thực tại:
- Cacao nóng đây. Đây là cốc của cô.
Anh nói rồi đưa cho tôi cốc cacao nóng hổi. Họa tiết trên cốc khá độc đáo, hình chiếc áo chống đạn in chữ BTS, dòng chữ Ambigram SUGA màu đen nổi trên nền sứ trắng. 
- Tôi vẫn thích uống cacao trên những cái cốc như thế này. Rất thú vị.
- Anh là SUGA của BTS ? – Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
Mặc dù đèn phòng khách đã được tắt bớt nhưng ánh lửa hắt lên vẫn đủ để tôi nhìn thấy mắt anh. Đôi mắt khẽ chao động, như rơi vào một vùng kí ức xa xôi nào đó, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ ban đầu, anh trả lời thẳng thắn:
- Không. Tôi không còn là SUGA nữa. Bây giờ tôi là Min Yoongi.
Câu trả lời của anh như mang cả một nỗi chua xót dồn nén bấy lâu nay. Anh ngồi xuống ghế, nhìn mãi vào những ngọn lửa nhảy múa nơi lò sưởi. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, mở lời, kéo anh khỏi nỗi buồn chực ập đến trên khuôn mặt:
- Ừm...Tôi là Jung Sun Ah. Tôi là người gốc Việt. Ừm...Cám ơn anh!
Anh quay lại, bất ngờ nhìn tôi. Anh lại cười, mỗi lần anh cười, con tim tôi cứ như nhảy múa theo nụ cười anh. Đôi mắt cười hình trăng lưỡi liềm đặc biệt, nụ cười đẹp đến nỗi tôi không biết dùng từ ngữ nào miêu tả cho chính xác. 
- Hóa ra cô là người gốc Việt. Thật đặc biệt đấy.
Rồi anh kể cho tôi nghe về chuyện tôi ngất trước cổng nhà anh, rồi những việc sau đó. Anh kể chậm, nhẹ nhàng. Cốc cacao trên tay anh cũng đã vơi quá nửa. Anh đứng dậy, đón lấy chiếc cốc rỗng từ tay tôi. Trước khi quay lưng đi, anh vẫn không quên hỏi:
- Tại sao cô lại đứng trước cửa nhà tôi mà không có chút đồ đạc gì mang theo vậy?
                                                                    Ủng hộ nhé ! BYE !

 
14
18 tháng 7 2018

dài quá, đây là ko hỏi mà khoe thui

18 tháng 7 2018

Dài ghê ...:v

dịch thành tiếng anhNằm ở phía tây bắc của Tổ quốc, Sa Pa là một huyện vùng cao của tỉnh Lào Cai, một vùng đất khiêm nhường, lặng lẽ nhưng ẩn chứa bao điều kỳ diệu của cảnh sắc thiên nhiên. Phong cảnh thiên nhiên của Sa Pa được kết hợp với sức sáng tạo của con người cùng với địa hình của núi đồi, màu xanh của rừng, như bức tranh có sự sắp xếp theo một bố cục hài hoà...
Đọc tiếp

dịch thành tiếng anh

Nằm ở phía tây bắc của Tổ quốc, Sa Pa là một huyện vùng cao của tỉnh Lào Cai, một vùng đất khiêm nhường, lặng lẽ nhưng ẩn chứa bao điều kỳ diệu của cảnh sắc thiên nhiên. Phong cảnh thiên nhiên của Sa Pa được kết hợp với sức sáng tạo của con người cùng với địa hình của núi đồi, màu xanh của rừng, như bức tranh có sự sắp xếp theo một bố cục hài hoà tạo nên một vùng có nhiều cảnh sắc thơ mộng hấp dẫn.

Chìm trong làn mây bồng bềnh thị trấn Sa Pa như một thành phố trong sương huyền ảo, vẽ lên một bức tranh sơn thủy hữu tình. Nơi đây, có thứ tài nguyên vô giá đó là khí hậu trong lành mát mẻ, mang nhiều sắc thái đa dạng. Nằm ở độ cao trung bình 1500m – 1800m, nên khí hậu Sa Pa ít nhiều lại mang sắc thái của xứ ôn đới, với nhiệt độ trung bình 15-18°C. Từ tháng 5 đến tháng 8 có mưa nhiều.

Sa Pa tên gọi này từ tiếng quan thoại. Tiếng quan thoại gọi Sa - Pả, “Sa” là cát, “Pả” là bãi. Địa danh của “bãi cát” này ở bên phải cầu km 32 từ Lào Cai vào Sa Pa. Ngày xưa chưa có thị trấn Sa Pa, cư dân ở vùng đất này đều họp chợ ở “bãi cát” đó. Do vậy, dân địa phương ai cũng nói là “đi chợ Sa Pả”.

Từ hai chữ “Sa Pả”, người Phương Tây phát âm không có dấu, nên thành Sa Pa và họ đã viết bằng chữ Pháp hai chữ đó là “Cha Pa” và một thời gian rất lâu người ta đều gọi “Cha Pa” theo nghĩa của từ tiếng Việt.

Còn thị trấn Sa Pa ngày nay, trước có một mạch nước đùn lên đục đỏ, nên dân địa phương gọi là “Hùng Hồ”, “Hùng” là đỏ, “Hồ” là hà, là suối, suối đỏ.

Sa Pa có đỉnh Phan Si Păng cao 3.143m trên dãy Hoàng Liên Sơn. Gọi Hoàng Liên Sơn, bởi duy nhất trên dãy núi này có cây Hoàng Liên, một loại dược liệu quý, hiếm. Ngoài ra dãy Hoàng Liên còn là “mỏ” của loài gỗ quý như thông dầu, của bao chim thú, như gà gô, gấu, khỉ, sơn dương và của hàng ngàn loại thuốc. Khu rừng quốc gia Hoàng Liên Sơn có 136 loài chim, có 56 loài thú, 553 loài côn trùng. Có 37 loài thú được ghi trong “sách đỏ Việt Nam. Rừng Hoàng Liên Sơn có 864 loài thực vật, trong đó có 173 loài cây thuốc.

Núi Hàm Rồng

Sa Pa có núi Hàm Rồng ở sát ngay thị trấn, bất kỳ du khách nào cũng có thể lên đó để ngắm toàn cảnh thị trấn, thung lũng Mường Hoa, Sa Pả, Tả Phìn ẩn hiện trong sương khói. Hiện nay, với bàn tay tôn tạo của con người, Hàm Rồng thực sự là một thắng cảnh đầy hoa trái của Sa Pa. Và, nếu ai đã đến Thạch Lâm (Vân Nam, Trung Quốc) thì Hàm Rồng cũng có thể giúp các bạn tưởng tượng là Thạch Lâm được. Lên Hàm Rồng, du khách như lạc vào vườn tiên, mây ùa kín thân người, hoa rực rỡ mặt đất.

Du lịch SaPa còn có nhà thờ cổ ở ngay thị trấn và từ thị trấn đi ngược về hướng đông bắc trên đường đi tới động Tả Phìn có một tu viện được xây gần toàn như bằng đá tại một sườn đồi quang đãng, thoáng mát. Qua tu viện đi bộ ba cây số theo hướng bắc ta đến hang động Tả Phìn với độ rộng có thể đủ chứa một số lượng người cỡ trung đoàn của quân đội. Trong hang nhiều nhũ đá tạo nên những hình thù kỳ thú như hình tiên múa, đoàn tiên ngồi, cánh đồng xa, rừng cây lấp lánh.

Đặc biệt tại thung lũng Mường Hoa có 196 hòn chạm khắc nhiều hình kỳ lạ của những cư dân cổ xưa cách đây hàng ngàn vạn năm mà nhiều nhà khảo cổ học vẫn chưa giải mã được. Khu chạm khắc cổ đã được xếp hạng di tích quốc gia.

Từ thị trấn Sa Pa, đi về phía tây khoảng 12km trên đường đi Lai Châu, ta sẽ gặp Thác Bạc với những dòng nước đổ ào ào từ độ cao trên 200m tạo thành âm thanh núi rừng đầy ấn tượng.

Sa Pa là “vương quốc” của hoa trái, như đào hoa, đào vàng to, đào vàng nhỏ, mận hậu, mận tím, mận tam hoa, hoa lay dơn, hoa mận, hoa lê, hoa đào, hoa cúc, hoa hồng…đặc biệt là hoa bất tử sống mãi với thời gian.

Sa Pa với 6 tộc người cũng cư trú, mỗi tộc người có một vốn văn hoá riêng với các lễ hội như lễ hội “Roóng pọc” của người Giáy Tả Van, lễ hội “Sải Sán” (đạp núi) của người Mông, lễ “Tết nhảy” của người Dao Đỏ, tất cả đều diễn ra vào tháng tết hàng năm.

Chợ Sa Pa

Chợ phiên của Sa Pa họp vào ngày chủ nhật tại huyện lỵ (thị trấn Sa Pa). Người dân ở vùng xa phải đi từ ngày thứ bẩy. Vào tối thứ bảy mọi người cùng thức vui với nhau bằng những bài hát dân ca của trai gái người Mông, người Dao, bằng những âm thanh của đàn môi, của sáo, của khèn Mông, bằng những bát rượu tràn đầy của những người có tuổi…và người ta đã đặt cho nó là “chợ tình”.
nhanh lên nha mk đang cần gấpok

3
4 tháng 11 2016

Located in the northwest of the country, Sa Pa is a mountainous district of Lao Cai province, a land of modest, quietly but hides many wonders of the natural scene. Natural scenery of Sa Pa is combined with human creativity, along with the topography of hills, green forests, the paintings are arranged in a layout harmony to create a region with many scenes excellent romantic appeal.

Clouds floating sink in Sapa town as a city in mist fanciful, paint a picture painted marine beings. Here, there are things that are invaluable resources cool fresh air, nuanced diversity. Located at an average altitude of 1500m - 1800m, the climate is more or less back Sapa nuances of tropical origin, with an average temperature of 15-18 ° C. From May to August there is a lot of rain.

Sapa name from the Mandarin. Mandarin called Sa - Pa, "Sa" is the sand, "Pa" is the beach. Landmarks of "sand" is on the right side for 32 km from Lao Cai to Sapa. In the old days no Sapa town, residents in this area are in the marketplace, "sand" it. Therefore, local people who also say "Sa Pa market".

From the word "Sa Pa," Westerners can not pronounce, so to Sapa and they were written in French the word is "Cha Pa" and a very long time people were called "Cha Pa" within the meaning of the Vietnamese.

Sapa town still today, before there is a muddy red water circuit, so the locals called "Hung Ho", "Hung" is red, "Ho" is the age, the springs and streams of red.

Sapa has a high peak Fan Si Pan 3.143m on Hoang Lien Son range. Call Hoang Lien Son, because only on this mountain range Hoang Lien trees, a precious medicinal herbs, rare. Also the Hoang Lien is "mine" of information valuable timber species such as oil, including the birds, such as grouse, bears, monkeys, antelope and thousands of drugs. National forests Hoang Lien Son has 136 species of birds, 56 species of mammals, 553 species of insects. There are 37 mammal species recorded in the "Red Book of Vietnam. Hoang Lien Son has 864 forest plant species, including 173 species of medicinal plants.

4 tháng 11 2016

Ham Rong mountain

Ham Rong Mountain Sapa is in adjacent towns, any visitor can also be up to the panoramic view of the town, the valley of Muong Hoa, Sa Pa, Ta Phin hidden in smog. Currently, embellished with hand of man, Ham Rong is indeed a fruitful landscape of Sapa. And, if anyone was to Shilin (Yunnan, China), the Ham Rong can also help you Shilin be imagined. Up Ham Rong, travelers lost in the gardens, clouds preferred closed body, brilliant flowers ground.

There Sapa tourism old church right in the town and from the town go back to the north east on the road to the monastery of Ta Phin has been built near the stone hillside in a clear, cool. Monasteries walk through three kilometers from north to Ta Phin Cave come with sufficient width can contain a number of regimental size of the army. In the cave stalactites create interesting shapes like the first dance, the delegation sat, meadows, woods sparkle.

Especially in Muong Hoa valley with 196 islands strange shapes carved by the ancient inhabitants thousands of thousands of years ago that many archaeologists have yet to decipher. Antique carved Zone Rated national monument.

From Sapa town, go west about 12km along the way Lai Chau, we will meet with the Silver Waterfall rushing waters pour from a height of over 200 meters, forming sounds impressive mountains.

Sa Pa is the "kingdom" of fruit, such as peach blossom, peach to yellow, small yellow peach, plum post, plum purple, plum flowers, lay single, flowering plum, flowering pear, peach blossoms, chrysanthemums, flowers ... especially pink flowers immortal live forever with time.

Sa Pa with 6 people and residents, each ethnic group has a distinct cultural capital with festivals such as Festival "POC forests" of Ta Van Giay, the festival "Span San" (mountain bike) of Mongolia, ceremony of "year dance" of the Red Dao, all festival takes place in May every year.

11 tháng 4 2022

When you are tired, countless people tell you to “take a break”, but absolutely no one does it for you. In times of trouble, heartbreak, people will comfort you "it's okay, everything will be fine", but absolutely no one can help you solve that problem. Mình có tham khảo một chút nhé.

10 tháng 8 2018

Nghề đỡ đẻ =))

10 tháng 8 2018

Nó á nghề chăn vịt hihi))