K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 9 2018

I: Mở bài: Kể khái quát sự tò mò của chim con.(VD: [...] Sao chúng ta lại có thể thở được nhỉ? Liệu thế giới ngoài kia có đẹp không?v.v... Trước giờ nó vẫn thường xuyên nghĩ về những điều này)

II: Thân bài: (vừa viết lời vừa kể về suy nghĩ của mình về câu trả lời của chim mẹ và anh chị em của nó, hc là ý kiến sai của chị em và đc chim mẹ giảng giải để bài văn thêm sống động.)

- Đoạn 1: Vẻ đẹp của khu rừng của chim con (không khí, cây, sự rộng lớn, thú rừng, v.v...)

- Đoạn 2: Sự nguy hiểm của thế giới trong và ngoài cánh rừng và con người.

III: Kết bài: Chim con hiểu rằng thế giới này còn rộng nguy hiểm hơn nó từng tưởng tượng (đại loại thế)

-Nguồn: Lê thị thu an

16 tháng 9 2018

Lsao de bat dau cuoc tro chuyen. Lam dum minh

21 tháng 11 2021

Chim sâu rất có ích cho nông dân để nó diệt sâu phá hoại mùa màng.

Nó chăm chú nghe kể chuyện từ đầu đến cuối

Nó thích tâm sự với mẹ vì ko thích với chị.

18 tháng 8 2016

Sau mười tháng trời vất vả học tập, thế là ba mẹ tôi đã cho tôi về quê thăm ông bà, thư giãn. Nhưng không ngờ sau khi về quê tôi mới nhận ra được rằng : '' Mình đã để ý quá nhiều  vào học tập và cũng mải mê chơi game nên đã không quan tâm gì đến cuộc sống xung quanh - một cuộc sống rất gần gũi và thân thương.''

Hôm đó, vừa bước xuống xe tôi đã lon ton chạy vào thăm ngay ông bà ngoại. Thấy tôi về hai ông bà vui mừng hết sức, chạy đến ôm trầm lấy tôi. Sau một thời gian hỏi han về sức khỏe, tình hình học tập của tôi. Ông quyết định sẽ dẫn  tôi đi câu cá. Hai ông cháu bước trên con đường làng dài, quanh co, mịn cát thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Ôi ! Hồ đẹp quá! Rộng quá. Thế là, 2 ông cháu tôi ngồi xuống câu. Ông dạy cho tôi từng cách mắc mồi, cầm cần, ..... Một lúc sau đó ông tôi đã câu được quá trời cá luôn. Thời gian lặng lẽ trôi đi, ông tôi bỗng nói rằng: Cháu à ngồi đây câu tiếp nhá, ông về nhà lấy nước cho cháu nha. Ông tôi vừa đi ông nhiên có tiếng nói vọng lên :

- Cô bé ơi có hãy tha cho tôi được không.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, nhìn vào xô cá của ông bỗng tôi thấy một con cá đang ngẩng lên nhìn tôi. Tôi bèn lên tiếng :

- Có chuyện gì thế hả cá.

Con cá lại lên tiếng tiếp :

- Cô hãy thả tôi về với nơi tôi sống được không.Ở nơi đấy tôi được sống rất hạnh phúc. Hằng ngày, được cùng cha cùng mẹ, các anh chị em của mình bơi lội tung tăng ngắm bình minh lên, hoàng hôn buông xuống. Chắc có lẽ vì tôi đã quá ham chơi nên mới bị ông cô câu lên. Nhưng tôi xin cô hãy thả tôi về với gia đình của mình. Về với hồ nước mênh mông, không khí trong lành, cảnh đẹp đằm thắm. Tôi biết khi mình đã bị mắc mồi thì tôi nhất định sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. 

Tôi ngơ ngác nhìn, cười và nói tiếp :

- Thật vậy ư, cuộc sống, thế giới này lại phong phú sinh động đến thế á..... Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vậy....

Con cá với vẻ mặt hốt hoảng trả lờ tôi :

- Đúng vậy đấy cô bé à, cuộc sống, thế giới này thật rộng lớn và phong phú. Tôi đã từng trải qua rất nhiều rồi... Vượt quá những cơn bão, lũ lụt nhưng tôi cảm thấy vẫn rất yêu thế giới rộng lớn này cô ạ

Tôi mỉm cười rồi từ từ đưa hai tay xuống nhấc nhẹ cá con lên và nói :

- Nghe cậu nói tôi cảm thấy bỗng nhiên mình như gần gũi với thiên nhiên hơn, cuộc sống này hơn. Giờ tôi sẽ trả các bạn cá bọn cậu lại hồ nước trong kia để cậu sống trong một thế giới hạnh phúc và tràn ngập niềm vui nhé.

Tôi thả các bạn cá con xuống mà trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Một lúc sau, ông tôi quay lại và ngạc nhiên khi trong xô không còn một con cá nào. Ông nói : '' Ơ, sao các con cá trong xô đâu rồi cháu." Tôi nói với ông rằng :

- Dạ, cháu muốn trả các con cá về với thế giới, hồ nước xanh của chính bọn nó ạ.

Ông nhìn tôi và nói :

- Ừ! Cháu còn nhỏ mà đã biết quan tâm đến cuộc sống, thế giới phong phú sinh động của mỗi loài, mỗi vật. Thôi cũng gần trưa rồi hai ông cháu ta về nhà ăn cơm nhé.

Vậy là sau lần về quê chơi này tôi đã học được rất nhiều điều từ thế giới bên ngoài này rồi. Từ giờ, tôi không chỉ quan tâm đến việc học tập mà còn cả thế giới bên ngoài xung quanh chúng ta......

 

21 tháng 8 2016

uk

 

2 tháng 3 2023

sao k lập luôn mốc thời gian luôn đi =(((

QT
Quoc Tran Anh Le
Giáo viên
5 tháng 10 2023

- Cảm xúc của hai nhân vật Mên và Mon khi quan sát bầy chim chìa vôi non bay lên: “hai đứa bé im lặng,.. trên gương mặt tái nhợt vì nước mưa của chúng hừng lên ánh ngày…cả hai đứa đã khóc từ bào giờ.”

3 tháng 3 2020

Suốt đêm, mưa to, gió lớn. Sáng ra, ở tổ chim chót vót trên cây cao, chim mẹ giũ giữ lông cánh cho khô rồi khẽ nhích ra ngoài. Tia nắng ấm vừa vặn rơi xuống đúng chỗ chú chim non đang ngái ngủ, lông cánh vẫn khô nguyên. Thì ra… 

Hôm qua, khi trời vừa tối thì cũng là lúc những hạt mưa đầu tiên rơi xuống mặt đất. cây cối nghiêng ngả bởi gió mạnh dần lên, mưa xối xả ào đến. Từ trên cây lim già, chim mẹ vô cùng lo lắng. Các bạn chim đã hốt hoảng bay đi tìm chỗ trú ẩn, còn nó lúng túng trước đứa con út bé bỏng chưa đủ sức bay xa. Nhìn bầu trời đen kịt, gió rít ào ào, chớp giật xé rách bầu trời, sấm như trống thúc liên hồi mà lòng dạ nó tơi bời. Nó không thể bỏ con lại mà bay đi. Cắp con theo mà chống chọi với dông bão, cơn giận điên cuồng của trời đát thì nó không đủ sức. Chim mẹ quyết định cùng con ở lại tổ, phải lấy thân mình che chở cho con. Lúc này tiếng gió thổi tạt đi nhửng tiếng kêu non nớt của chú chim mới chào đời chưa được bao nhiêu. Có lẽ đây là lần đầu tiên chú chim nhỏ tận mắt thấy được sự khốc liệt của cuộc sống, của bão tố.

Chúc rúc vào lòng mẹ, miệng kêu chiếp chiếp liên tục. Chim mẹ dang đôi cánh bé nhỏ che chở cho con. Đối với chú đôi cánh ấy lúc bấy giờ là một ngôi nhà ấm ấp, che chắn cho chú trong trận mưa bão đầu tiên này.

Mưa càng ngày càng lớn. Mưa như trút hết những tức tối, bực bội của đất trời sau bao ngày nắng nóng triền miên. Chim mẹ ủ con vào lòng. Cánh sải rộng ra, móng chim bám chặt vào tổ, nó cố sức ghì chắc để giữ cái tổ mà nó đang xoay các hướng nằm bức ra khỏi ngọn cây. Mưa xối xả vào đầu, mắt, vào da thịt chim mẹ. Nó nghiến răng chịu đau, chịu xót, chịu sự rát bỏng của gió, mưa. Nó phải bảo vệ để không một giọt mưa, không một làn gió nào xâm hại đến đứa con đang run lên vì sợ hãi. Bằng tình thương lớn lao, chim mẹ cố sức chống lại bão tố, chống lại gió thét mưa gào để giữ sự bình yên cho con.

Chú chim non trong đêm đó đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, có lẽ sự che chở của chim mẹ đã làm cho chú yên tâm, tin tưởng.

Thế rồi một ngày mới lại bắt đầu. Cơn bão đã ngừng. Mưa cũng ngừng rơi và gió cũng ngừng thổi, nhanh như khi nó đến bất chợt vậy. Những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống. Ánh nắng càng làm rõ những giọt nước còn đọng lại trên cành cây, kẽ lá và cả trên người con chim mẹ. Nó khiến chịm mẹ bừng tỉnh. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ hãi hùng. Nhìn đứa con nhỏ đang say giấc nồng, lông cánh khô nguyên, nó xiết bao sung sướng. Yên tâm, nó khẽ khàng bước ra ngoài tổ, giữ đi những giọt nước mưa cuối cùng còn sót lại, rỉa lông cánh cho mượt mà và chào đón những tia nắng rơi nhẹ xuống tổ chim.

Câu chuyện của hai mẹ con họa mi thật cảm động. Nó khiến chúng ta nghĩ tới công lao và tấm lòng của người mẹ đối với con cái. Ta thầm cảm ơn và yêu quý mẹ ngàn lần.

# mui # 

10 tháng 7 2018

Bài văn này cho thấy rằng dế mèn rất ngây thơ và dại dột.Mèn nên hiểu rằng chính 2 con én kia mới là người đưa mình đi chơi.Nhưng cũng cho chúng ta thấy tính ích kỷ,đi chơi 1 mình.Nếu Mèn có ngốc chăng nữa mà không ích kỷ bỏ đi chơi một mình ,không buông cọng cỏ khô đi thì có rơi xuống đất đâu.Bài văn cho chúng ta hiểu phải biết thông minh xử lý tình huống.Quan trọng nữa thì phải biết chia sẻ,giúp đỡ chứ đừng ích kỷ nhé !

Bài 2: Trong văn bản “Ý nghĩa văn chương”, Hoài Thanh đã viết:Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tìnhcảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn chươngmà trở nên thâm trầm và rộng rãi đến trăm nghìn lần.Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏtrông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng...
Đọc tiếp

Bài 2: Trong văn bản “Ý nghĩa văn chương”, Hoài Thanh đã viết:
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình
cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn chương
mà trở nên thâm trầm và rộng rãi đến trăm nghìn lần.
Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ
trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm
vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay”

a. Nêu công dụng của dấu chấm phẩy trong câu văn được gạch chân
b. Câu văn in đậm đã chứng tỏ được sức mạnh nào của văn chương đối
với con người?
c. Dựa vào kiến thức đã học, em hãy viết đoạn văn khoảng 7 -10 câu để làm
sáng tỏ ý kiến của Hoài Thanh ”Văn chương gây cho ta những tình cảm
ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có”, trong đoạn có sử dụng 1
câu đặc biệt (gạch chân và chú thích rõ)

0
Mọi người nhận xét giùm mình bài văn này, có lỗi gì mọi người góp ý giúp mình. " Bởi mẹ khổ làn da xạm nắng Cả một đời gánh năng nuôi con Trăng khuya còn lúc héo mòn Thân người còm cõi nước non vơi đầy "Những câu thơ trên làm tôi lại nhớ tới hình ảnh của mẹ. Người sinh thành, dưỡng dục và nuôi tôi khôn lớn thành người, người mà tôi yêu quý và quý trọng bấy lâu nay.Theo thời...
Đọc tiếp

Mọi người nhận xét giùm mình bài văn này, có lỗi gì mọi người góp ý giúp mình.

" Bởi mẹ khổ làn da xạm nắng

Cả một đời gánh năng nuôi con

Trăng khuya còn lúc héo mòn

Thân người còm cõi nước non vơi đầy "

Những câu thơ trên làm tôi lại nhớ tới hình ảnh của mẹ. Người sinh thành, dưỡng dục và nuôi tôi khôn lớn thành người, người mà tôi yêu quý và quý trọng bấy lâu nay.

Theo thời gian, mẹ tôi càng ngày càng già đi. Mái tóc mẹ đã lấm tấm vài sợi tóc bạc, các vết chân chim và quầng thâm trên đôi mắt mẹ càng hiện rõ vì luôn phải lo nghĩ cho chúng tôi từng miếng ăn cái mặc và cả chuyện học hành. Khuôn mặt mẹ đôn hậu, đôi mắt trìu mến. Trong ánh mắt ấy, tôi cảm nhận được tình yêu thương bao la của mẹ. Mẹ ăn mặc giản dị như là một chiếc quần tây và một trước ao thun để làm việc.

Đôi tay gầy gầy, xương xương của mẹ hàng ngày chăm chỉ làm việc ngoài trời mưa gió với mưa gió với bao nhiêu khổ cực. Về nhà đôi tay ấy của mẹ còn phải giặt giũ, nấu cơm, Mẹ dùng bàn tay chăm sóc tôi mỗi khi bị ốm và an ủi khi tôi buồn. Bàn tay của mẹ làm ra bao nhiêu điều kỳ diệu.

Nhiều lúc, mẹ thật nghiêm khắc khiến tôi cảm thấy mẹ là người rất nóng tính. Nhưng mẹ đã xin lỗi khiến tôi cảm thấy quý mẹ hơn. Chắc cũng vì mẹ lo cho tôi mà thôi.

Tôi vẵn nhớ như in ngày hôm đó, một ngày mưa gió. Những đứa bạn ở xóm rủ tôi đi chơi đá bóng, mẹ đã nhắc nhở tôi không nên đi chơi thế nhưng tôi đã không nghe và cãi lời mẹ. Tôi đã trốn ra khỏi nhà để đi chơi cùng với đám bạn. Sau một lúc lâu thấy tôi không về, mẹ đã rất lo lắng và đi tìm tôi khắp nơi. Khi tìm thấy tôi ở sân bóng, mẹ mừng rỡ và ôm chầm lấy tôi. Sau cuộc chơi đó tôi đã bị sốt nặng. Mẹ phải chạy đôn chạy đáo trong đêm mưa to gió lớn để mua thuốc cho tôi cùng với bao sự lo lắng cho tôi.khi tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ đã ngủ gật bên cạnh giường của tôi, chắc mẹ đã mệt mỏi cả đêm để chăm sóc tôi. Sau lần đó tôi thấy mình thật xấu hổ và hối hận, tôi chỉ muốn nói với mẹ : "Mẹ ơi! Con xin lỗi! ". Tôi tự hứa rằng lần sau sẽ không cãi lời mẹ như vậy nữa. Kỷ niệm đó như một sự minh chứng cho tình thương của mẹ dành cho tôi.

" Mẹ cha gánh vác hy sinh

Mẹ cha quên cả thân mình vì con."

Mẹ là người tôi tôn trọng và yêu quý nhất. Thiếu mẹ tôi sẽ mất đi một chỗ dựa tinh thần, người luôn đọng viên an ủi tôi mỗi khi buồn khi vui và luôn tin tưởng tôi. Mẹ chỉ có một nên hãy hiếu thảo và đừng bao giờ làm mẹ buồn.

1
6 tháng 11 2016

bạn tự làm đúng ko

 

 

6 tháng 11 2016

có mấy câu thơ mình tìm trên internet

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một chú chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, thấy động lòng thương, chú bay vụt ra nhặt mấy cọng rác thả xuống làm cầu cho đàn kiến đi qua.Ngày tháng trôi qua, chú chim ấy cũng không còn nhớ đến đàn kiến nọ. Loài chim nhỏ này rất thích làm tổ trên cành sơn trà bởi vì cành cây tua tủa...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:

Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một chú chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, thấy động lòng thương, chú bay vụt ra nhặt mấy cọng rác thả xuống làm cầu cho đàn kiến đi qua.

Ngày tháng trôi qua, chú chim ấy cũng không còn nhớ đến đàn kiến nọ. Loài chim nhỏ này rất thích làm tổ trên cành sơn trà bởi vì cành cây tua tủa những gai nhọn hoắt. Sơn trà dùng gai làm vũ khí chống kẻ thù và khi ấy sơn trà che chở luôn cho cả tổ chim.

Mèo, quạ to xác nhưng khó mà len lỏi vào giữa những mũi gai sắc nhọn để đến được gần tổ chim. Nhưng một hôm con mèo rừng xám bất chấp gai góc cứ tìm cách lần mò tới gần tổ chim nọ. Bỗng từ đâu có một đàn kiến dày đặc đã nhanh chóng tản đội hình ra khắp cành sơn trà nơi có tổ chim đang ở...

Mèo rừng hốt hoảng bỏ chạy ngay bởi nó nhớ có lần kiến lọt vào tai đốt đau nhói.

Đàn kiến bị sa vào vũng nước ngày ấy đã không quên ơn chú chim đã làm cầu cứu thoát mình khỏi vũng nước.

1/ Nêu phương thức biểu đạt chính của văn bản trên ?

2/ Tìm ít nhất 5 từ ghép & từ láy có trong văn bản trên ?

3/ Chi tiết “Ở trên cành cây gần bên, có một chú chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, thấy động lòng thương, chú bay vụt ra nhặt mấy cọng rác thả xuống làm cầu cho đàn kiến đi qua” giúp em hiểu điều gì về chú chim nhỏ ?

4/ Bài học mà văn bản muốn gửi gắm ?

1
25 tháng 9 2021

1. PTBĐ: Miêu tả.

2. 

- 5 từ ghép: khu rừng, vũng nước, đàn kiến, tổ chim, bất chấp.

- 5 từ láy: tua tủa, che chở, len lỏi, hốt hoảng, gai góc.

3. Chú chim nhỏ là một chú chim có lòng nhân ái, vị tha, biết giúp đỡ người khác vào những lúc khó khăn, hoạn nạn.

4. Bài học: sống ở đời là phải biết giúp đỡ lẫn nhau những lúc khó khăn, gian nan, thử thách có như thế cuộc sống mới trở nên có ý nghĩa và tốt đẹp hơn.

25 tháng 9 2021

thanks

12 tháng 9 2023

Trong truyện "Cuộc cất cánh của bầy chim chìa vôi non", cuộc cất cánh của bầy chim không đúng như dự đoán của em. Bầy chim đã hạ xuống bên một lùm dứa dại bờ sông. Hai anh em Mên và Mon khóc vì Mon đã nói với Mên rằng bầy chim chìa vôi non có thể bay được vào bờ, cũng có thể không bay được vào bờ. Điều này đã khiến Mên rất buồn và khóc. Tính cách của nhân vật Mon trong câu chuyện là một người lạc quan và hy vọng, vì anh ta luôn tin rằng bầy chim chìa vôi non sẽ bay được vào bờ an toàn.