K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 1 2018

Mất thời gian đúg ko?

5 tháng 1 2018

mất tiền

2 tháng 5 2017

lệ thủy 

trần lệ thủy

Lần đầu kể chuyện không hay mong mọi người bỏ quaChị Đ là con của cô 5 mình ,có lẽ chị là người yếu bóng vía nên hay thấy người cõi âm ,chị thấy nhiều đến nỗi không còn biết sợ là gì . Chị có người bạn tên cúc hay rũ chị vào chùa làm công quả . Có một lần sau khi làm công việc trong chùa xong 2 chị đang ngồi nghĩ mệt trước cửa chùa thì thấy một người đàn ông mặc đồ vest...
Đọc tiếp

Lần đầu kể chuyện không hay mong mọi người bỏ qua

Chị Đ là con của cô 5 mình ,có lẽ chị là người yếu bóng vía nên hay thấy người cõi âm ,chị thấy nhiều đến nỗi không còn biết sợ là gì . Chị có người bạn tên cúc hay rũ chị vào chùa làm công quả . Có một lần sau khi làm công việc trong chùa xong 2 chị đang ngồi nghĩ mệt trước cửa chùa thì thấy một người đàn ông mặc đồ vest bước vào chùa ,tháo giầy để ngay ngắn rồi đi vào trong , chị cúc bảo chị đ vào trong gõ chuông cho người đàn ông ấy thắp ngang nhưng khi 2 chị bước vào thì không thấy nguòi đàn ông ấy đâu , tìm khắp nơi cũng không có , vô tình nhìn lên bàn vong thì hỡi ơi ông ấy đang ngồi trên đấy , 2 chị chỉ biết nhìn nhau rồi vộ vàng ra xe đi về

📷

Sau này chị đ lấy chồng rồi mướn nhà trọ ở riêng , căn nhà ấy sát bên nhà mình gồm có 3 căn , chị ở căn thứ 3 . Có lẽ căn nhà đó là căn ghê nhẩt trong 3 căn . Một hôm chị đang nằm trên võng ôm con , chồng chị thì nằm dưới đất . Đang thiu thiu nhưng chưa ngủ bổng chị thấy có một người đàn bà dẫn theo một đứa con gái đầu cắt tóc búp bê ( chắc là 2 mẹ con ) đang đứng kế chồng chị , sơ quá chị lấy mền trùm lại nhưng cũng tò mò mở hé hé ra coi , rồi chị thấy 2 mẹ con họ từ từ mờ mờ , nhiễu nhiễu như tv ngày xưa bị nhiễu sóng á .

Chị là người mê số đề nên không bỏ qua cơ hội vội vàng khấn vái ” cho tui xin con số ngày mai tui cúng cho ăn ” , bổng bên tai chi văng vẳng số 85 . Ngày mai chị trúng thật rồi chị làm mâm cơm cúng họ , không lâu sau chị trúng số độc đắc loại 5 ngàn được 2 tấm rồi chị dọn đi mua nhà mới .

Kể về căn nhà này , khoảng 10 năm trước con bà chủ nhà bị tai nan giao thông mất , chị đ chơi rất thân với a này . Sau khi chị đ dọn đi trong xóm có một chị vừa sinh con xong nhưng vì nhà chật nên định thuê căn nhà này ở tạm , nhưng đứa bé cứ đêm đến là khóc miết , chị mẹ thì ngủ là nằm mơ thấy a này đuổi đi ( còn sống a rất ghét gia đình chị này , vỉ họ rất hung dữ và ngang ngược ) . Chị chịu không nổi nên cũng dọn đi

Tiếp đến là cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con 2 tuổi dọn đến , cũng y như vậy , đứa bé cứ ở trong nhà là khóc ra ngoài là nín . Hàng xóm thấy thương mới bảo họ thôi dọn đi đi chắc nguời ta không cho ở rồi . Mình nghe nhưng nguời lớn nói ở căn nhà này nếu họ cho ở thì họ độ cho rất may mắn nhưng khi họ không cho ở thì khó mà trụ được

Bản thân mình thì chưa từng thấy ma bao giờ nhưng ở kế bên căn nhà ma mà người chứng kiến lại là người thân của mình thì mình không tin có ma cũng không được

1

Câu truyện khá hay nha

Cx rất rùng rợn nx, hay thiệt ( sợ tối đi ngủ lại mơ lại chuyện này )

21 tháng 1 2022

Mơ thấy thì càng tốt

Xin chào mọi người, đã lâu rồi mình biết tới truyenmacothat khoảng 2-3 năm và đọc truyện ở đây. Hôm nay mạo muội gửi tới các bạn một vài truyện ma cũng không có gì kinh dị lắm, mong các bạn nhận xét bên dưới để mình rút kinh nghiệm.Mình sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nhỏ ở huyện Hoa Lư tỉnh Ninh Bình.( Chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ , ai có nhu cầu tham quan cảnh đẹp thì về đây...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, đã lâu rồi mình biết tới truyenmacothat khoảng 2-3 năm và đọc truyện ở đây. Hôm nay mạo muội gửi tới các bạn một vài truyện ma cũng không có gì kinh dị lắm, mong các bạn nhận xét bên dưới để mình rút kinh nghiệm.
Mình sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nhỏ ở huyện Hoa Lư tỉnh Ninh Bình.( Chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ , ai có nhu cầu tham quan cảnh đẹp thì về đây nhé ) từ nhỏ đến giờ mình chỉ được nghe các cụ kể lại truyện ma , mình chỉ nhớ được một vài truyện…Mình vào truyện luôn nhé
*I : Đàn lợn.
Cách đây cũng lâu rồi vào buổi đêm trời mưa khoảng năm 1998-1999 gì đấy , Bác L ( Chị dâu của mẹ mình) đang ngồi may áo thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân chạy lại phía nhà mình . Bác liền hé cửa sổ ra xem ( hé chỉ đủ nhìn ) thì thấy 1 con lợn mẹ và khoảng 8 con lợn con đang chạy, Bác tưởng là lợn nhà ai sổng chuồng nên bác lùa theo đến ngã 3 đường để đến xóm khác thì chả thấy đâu nữa( mà bác bảo nhìn mấy con lợn cứ sáng sáng như kiểu bôi sơn dạ lên ấy . ) Bác cũng biết là gặp thứ gì rồi nên tiểu ra rồi vuốt lên mặt, hớt hải chạy về và từ đó không ai ra ngoài cửa sau 9h tối nữa…….
*II : Cây tre xóm trong .
Ở xã mình thì nổi tiếng truyện ma đều bắt nguồn từ đây.Tầm khoảng năm 03-04 gì đó, Bác T đi nhậu về khoảng 11 – 12h khuya đi tới gần cổng bác thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc để qua mặt ngồi ngay dưới gốc cây tre . Bác nhìn nhầm là mấy đứa trẻ trong xóm nên ra hỏi thăm, Bác vừa hỏi là con nhà ai thì người phụ nữ ấy ngước mặt lên nhìn thì Bác T miêu tả là nhớ sơ qua là mặt trắng bệch không có mắt lưỡi lè ra xuống tận mép cằm.Rồi cười , Bác T sợ quá ngất đi khi tỉnh lại thì đang thấy trong nhà ông Q rồi . Bác nghe mọi người kể lại là vợ bác đi tìm thì thấy Bác T nằm ở giữa đường, rìu bác vào nhà cạo gió cho tỉnh ngủ rồi hỏi làm sao mà ngủ ở giữa đường thế kia . Khi bác T tỉnh dậy , vợ bác hỏi thì giọng Bác T cứ the thé như giọng phụ nữ ” trả nhà cho tao, trả nhà cho tao ” Rồi nhìn mắt không thấy lòng đen đâu. Vợ bác T sợ quá liền sang gọi thầy Q ,thầy Q sang xem thì biết bác T bị ma nhập liền gọi mấy người nữa sang kéo bác T về nhà . 4 người đàn ông lực lưỡng như thế không lôi nổi một người đang say rượu , bất lực rồi thầy Q quay về nhà khoảng 2 phút sau bác đem theo cái lọ nhỏ nhỏ rồi nói ‘ quân bay đâu lôi con kia về nhà’ rồi bác T như kiểu có người xách vai bay như không vậy . Về nhà thầy Q thì thầy hỏi ‘ mày là ai ‘ thì nó bảo rằng ‘ xưa chết đói , gia đình đem vất bên vệ đường ,đói không có gì ăn ‘ Thầy Q đi vào trong nhà đem một bịch nở ra bảo nó ăn . Bịch nở to vậy mà khoảng 5 giây đã teo khô hết . Rồi thầy Q làm phép siêu độ và bảo gia đình cúng rằm mỗi tháng cho nó , nó mới chịu yên………..
*III: Con sông.
Hồi Việt Nam mình được giải phóng, cuộc sống cũng được cải thiện nhiều . Bác đằng ngoại của bố mình thường ngày đi thuyền sang chợ để mua hàng về bán ở chợ mình , mỗi tuần mở vào sáng 3 ngày lẻ . Khoảng 2 h là bắt đầu đi vì sợ đến nơi là chả còn gì mà mua cả, mọi ngày đi thì không sao nhưng tuần 2 tuần nay đi thuyền cứ có một thuyền khác đi đằng trước . Người đó đội mũ, mặc quần áo lính ngày xưa . Bác mình tưởng rằng người quê cũng đi liền bắt chuyện nhưng người ấy không trả lời cứ đi thẳng rồi đến đoạn rẽ con sông là không thấy đâu . Mấy lần như thế rồi bác về nhà hỏi thì biết đoạn sông đấy lúc chiến tranh lính hi sinh nhiều lắm . Bác rất sợ và không đi một vài hôm. Nhưng vì cuộc sống Bác phải cứng rắn lên mới được, mỗi lần đi Bác thường treo 1 dây tỏi trước và sau mũi thuyền , từ lúc ấy mới không thấy gì nữa
*IIII: Cái cống ở đường lớn.
Cái cống mình sắp kể đây thực ra là ở con kênh giữa các thửa ruộng, sau này người ta làm đường lên trên luôn nên mình gọi là ở đường lớn . Mọi chuyện bắt đầu là … Chú A đêm hôm đi kích cá kiếm sống qua ngày, đến đoạn cái cống đó thì chú thấy một con bê nhỏ nhỏ màu trắng , chú tưởng nhà ai chăn rồi bỏ quên gì đó liền vồ đem về làm thịt. Bỗng nhiên nó nhảy như ếch xuống nước rồi mất hút . Chú A sợ quá vất cả đồ nghề ở lại ba chân bốn cẳng chạy về, chú bị sốt li bì 4 hôm liền và không đi kích nữa. Chuyện đó trong làng ai cũng biết, ai cũng sợ phải đi qua chỗ đó vào ban đêm một mình . Cũng có lái xe đêm đi qua đoạn đường đó cũng thấy con bê liền xuống bắt cũng gặp trường hợp tương tự như chú A. Nơi này ai cũng sợ, xóm gần đây không ai dám ra ngoài khi mặt trời lặn . Đi vệ sinh cũng thấy tiếng nhảy xuống nước ùm ùm đoạn đó, người ta bảo chắc là ma đói, lính chết trận nằm xuống ở đó( cũng có người chết đuối ở đây rồi mình sẽ kể sau) . Hình như họ cũng lập một cái miếu nhỏ và mọi chuyện cũng xảy ra ít đi. Mình cũng hay lượn qua lúc biết đến thì đi qua cứ có cảm giác ai nhìn ở đằng sau.

1

đây không phải nơi để kể truyện bn nhé

Chào các bạn! Mình đọc đã nhiều truyện do các thành viên viết nay mình xin kể lại hầu các bạn đọc dựa trên các truyện thật do người nhà mình kể lại. Nhà mình từng làm xây dựng và vận chuyển cơ giới ở miền tây nên công nhân và người thân mình từng có dịp gặp nhiều chuyện kì lạ. Mình nghe cho vui vì nữa tin nữa ngờ cho đến khi tận mắt mình găp bóng trắng đứng trước cửa phòng...
Đọc tiếp

Chào các bạn! Mình đọc đã nhiều truyện do các thành viên viết nay mình xin kể lại hầu các bạn đọc dựa trên các truyện thật do người nhà mình kể lại. Nhà mình từng làm xây dựng và vận chuyển cơ giới ở miền tây nên công nhân và người thân mình từng có dịp gặp nhiều chuyện kì lạ. Mình nghe cho vui vì nữa tin nữa ngờ cho đến khi tận mắt mình găp bóng trắng đứng trước cửa phòng mình lúc mình ở kí túc thì mình mới hoàn toàn tin vào thế giới tâm linh.
1Truyện ma ở miền tây:

P1. Lúc Ba mình còn trẻ thường hay đi chơi đêm với các bạn cùng xóm, thời đó là những năm cuối 80s, trong xóm căp mé sông có một ông đi câu bị chết trôi vì say rượu, không biết vì sau mà hồn ma ông ấy không theo vợ con về nhà mà ở luôn ngay bờ sông ấy thành quỷ hiện hồn về trêu ghẹo những ai đi ngang qua khi trời sẩm tối. Ba mình kể lại rằng ông ấy thường xuyên dọa ma bằng cách hiện thành một cục đen sì giữa đường nơi ông ấy mất, vì chổ đó hai bên cây cối um tùm không có nhà ở gần nên ban ngày đã vắng vẻ ban đêm còn khiếp sợ hơn kể từ sau khi ông ấy thành quỷ. Thanh niên trong xóm nếu có đi chơi về tối đều không dám đi một mình mà phải đi theo nhóm, nếu không thì phải có người đi theo đưa về rồi đến giữa đoạn đường ấy thì mạnh ai nấy xoay lưng chạy theo hướng về nhà mình. Chuyện ông cắm câu say rượu chết thành quỷ chưa hết sợ thì lại có thêm một phụ nữ chết trôi bên kia sông thành ma dọa người. Lúc ấy phương tiện đi lại chủ yếu là ghe xuồng chứ chưa có xe máy như bây giờ. Ai đi chợ sớm hay về tối hễ đi ngang qua là chị ta xin quá giang. Thành ra ai cũng sợ bơi xuồng cặp hai bên mé vì một bên có quỷ hiện hình còn một bên là ma xin quá giang nên người ta cứ nhắm giữa sông mà bơi chứ chả ai gan dạ mà bơi gần bờ.
Sau này đến năm 1997 thì chuyện cũng lắng xuống, không còn ai nhắc đến nữa. Nghe nói là sau trận mưa giông, sấm sét đánh cháy đọt cây dừa chổ quỷ hay hiện hình, kể từ đó không ai còn thấy ổng hiện về nữa.

P2.Các chú công nhân nhà mình thường xuyên đi làm công trình ở xa như Cần Thơ, An Giang, Sóc Trăng, Trà Vinh..nên gặp ma như cơm bữa.
Hôm đó xà lan nhà mình vận chuyển xe ở gần bến ninh kiều CT ( xà lan là chiếc phà nhỏ để chở xe cuốc xe cẩu). Tối hôm đó có 2 chú ngủ giữ xà lan nhưng có một chú mê nhậu nên đi theo chủ xe cẩu nhập hội, nên chỉ còn một chú ngủ trên cabin xà lan. Gần nữa đêm thì chú đó thức dậy đi về sinh, nhìn lên bờ thấy có một cô gái ngồi một mình quay lưng về phía chiếc xà lan, đoán là đang chờ người yêu hay ai đó nên chú ấy cũng không thắc mắc mà quay lại ngủ tiếp. Nhưng nằm lăn lộn một hồi cũng không ngủ được, nhìn lên bờ vẫn thấy cô gái ngồi đó, tuy chỉ nhìn từ phía sau lưng nhưng vì cái dáng thanh mãnh trông cũng xinh nên chú ấy định lên bờ làm quen nói chuyện xả giao với cô ấy. Nhưng chưa kịp ngồi dậy thì chú ấy bỗng sững người, cô nàng đứng dậy bỏ đi nhưng đi như bay vì không hề có chân. Toàn thân chú ấy lạnh toát mồ hôi, khoảng cách chưa đầy chục thước nên chú ấy nhìn thấy rất rõ. Sợ quá nên chú ấy định nhổ neo nổ máy chạy đi nhưng kẹt là chú kia với ông chủ xe cẩu còn chưa về mà ở lại một mình thì chú ấy không dám nên chỉ biết chui xuống hầm ngồi co ro đợi mấy người kia về.
P3. Lần nọ mấy chú mình thi công công trình đào ao tôm dưới TV. Tối đó mọi người giăng võng ngủ giữ xe như mọi khi thì có một chú tự dưng chửi thề ” Đ.M phá quài* nha ( phá hoài). Mấy chú kia nghe thấy liền hỏi chuyện gì vậy, ai làm gì mày hả, chú kia liền kể ” tao đang ngủ thì tư dưng bị đè, một thằng nào đen thui bóp miệng tao, tao thấy nhưng không cử động được, vùng quậy nảy giờ mới dậy được nên tao mới chửi…
Chuyện tưởng có vậy nhưng đêm nào từng người trong các chú ấy cũng bị đè nên các chú ấy mua gà về cúng váy thì không còn gặp nữa.
P4. Ma dẫn đường. Bà nội mình gốc ở Trà Vinh. Bà Cố sinh bà nội mình ra không được bao lâu thì mất vì bệnh sau khi bị ma dẫn đường. Bà nội mình kể, lúc mới sinh bà được 3 tháng thì có người mời ăn cưới, TV khi đó rừng nhiều lắm, muốn tới nơi bà cố và người làm phải đi qua một cánh rừng. Bà cố ngồi trên lưng ngựa còn người làm thì đi bộ theo. Hai người một ngựa đi hoài mà không thấy tới, nhìn trước thì vẫn thấy đèn đỏ sáng trưng như đám cưới nhưng hai người đi hoài vẫn không đến nơi. Nghi chuyện chẳng lành nên bà cố bảo người làm quay về, bà cố kiệt sức nên người làm vừa đỡ bà vừa điều khiển ngựa, ngựa khôn nên tự tìm được hướng về nhà. Về đến nhà được 3 hôm thì bà cố mất vì bệnh.
2. Ma ở Singapore
Truyện này mình nghe bạn kể lại khi du học ở Singapore. Bạn mình khi đó học tiếng Anh ở trường D. Khu Kovan, bạn nào đã qua Singapore chắc sẽ biết về trường đó vì Singapore rất bé, nhỏ hơn TP HCM nhiều về diện tích. Trường D. Là tập đoàn lớn chuyên về đào tạo quản lý nhà hàng ks và tiếng Anh…
Bạn mình thuê phòng trọ ngay phía sau sân bóng của trường để tiện đi lại. Căn nhà ấy chỉ có người Việt ở, 4 phòng ngủ trong đó có 1 phòng master bedroom có phòng tắm bên trong. 1 phòng nữ và 2 phòng nam. Phòng nào cũng có 6 người nên phí thuê rất rẻ so với mặt bằng chung vì Singapore nhà rất đắt.
Mọi chuyện bắt đầu khi có một anh ngủ trưa bị nhát, hôm đó các anh khác đều đi học, một mình ở trong phòng yên tĩnh nên anh ấy định làm một giấc, đang thiêu thiêu ngủ thì anh ấy mơ màng nghe tiếng con nít cười khúc khích, mình nặng triễu như ai đè, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có đứa con nít đang bay ngoài sân và nhìn anh rồi cười. Tỉnh dậy anh ấy kể cho cả nhà nghe nhưng có người tin người ngờ vực nói anh ấy say nắng nên thấy bậy bạ. Đang nói chuyện bàn tán thì phía bên phòng nữ vang lên tiếng la hét :” ma…
Mọi người chạy lên lầu xem chuyện gì thì có một chị hớt hở từ phòng tắm chạy ra la om sòm, trên người quấn mỗi chiếc khăn tắm@@ luôn miệng kêu có ma nói bên trong phòng tắm có vân tay máu trên tường, kêu vào đó xem, chị ấy vốn hiền lành lại có uy tính nên trong nhà ai cũng nể và tin tưởng chị ấy nên không cần kiểm tra nhưng ai ai đều tin vào chị ấy. Lúc đó ai cũng sửng sờ nên không ai còn ngại trên người chị ấy đang mặc gì nữa. Chị ấy kể chị ấy tắm xong thì theo thói quen tắt đèn rồi đóng cửa ra ngoài, vừa ra khỏi phòng tắm thì chị ấy nghe tiếng cái vòi sen rớt xuống đất, chị ấy vào nhặt lên rồi đi ra ngoài nhưng lạ thay, cái vòi lại rớt xuống một lần nữa ( vòi inox nên không gãy). Nhưng khi bước vào thì hỡi ơi, trên tường bên trong phòng tắm đầy dấu tay máu, chị ấy hoảng quá nên hét ầm lên kêu cứu, trong nhà lúc này ai cũng tin nhưng có một anh người bắc tên là C thì không tin ( anh này tính tình láu cá lại thích thể hiện nên ai cũng trêu là C.đô Sin) Cường chửi Đ. con mẹ tao đ..eo có tin ma. Ngon dọa tao nè. Thì tối đó lúc đang ngủ thì mọi người bỗng nghe tiếng anh C hét lên ” ui mẹ ui tha cho con”. Vì là ai cũng sợ ma nên không ai dám ngủ trong phòng mà tập trung lại xuống phòng khách ngủ nên vừa khi nghe tiếng la của anh C là mọi người xúm lại hỏi anh C thấy gì. C bảo đang ngủ thì tay mò trúng vật gì giống như tim heo, bốc lên ngửi thì tanh mùi máu nên anh ta mếu máo hét lên nhưng khi đèn bật lên thì không thấy gì.
Sau đó có một chị đem chuyện kể cho chị osin người Philippin hàng xóm thì chị ấy cũng gật đầu kể là chị ấy cũng có thấy bóng cô gái đi vào phòng ngủ của chị ấy nhưng là vì nhà đạo thiên chúa nên gia chủ không cho cúng bái đốt nhang. Căn nhà trọ sau này giải tán trả về chủ cũ không có anh chị Việt nam nào ở đó nữa.

Mình phải đi ngủ rồi, có tg mình kể tiếp chuyện ma ở Trung Quốc mà nhỏ bạn người Hàn Quốc từng gặp và kể lại nhé.

0
Xin chào các bạn đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma,tôi ko phải là 1 nhà văn hay là 1 nhà thơ cũng chẳng phải là 1 tác giả viết về ngôn tình soái ca nên khi viết truyện này có vài chỗ lủng củng hoặc sai chính tả mong mọi người bỏ qua.Nếu như các bạn ai đã đọc những câu truyện của tác giả Heo Ngốc thì trong các bạn cũng biết về “chị Th” mà Heo Ngốc hay kể lại truyện của...
Đọc tiếp

Xin chào các bạn đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma,tôi ko phải là 1 nhà văn hay là 1 nhà thơ cũng chẳng phải là 1 tác giả viết về ngôn tình soái ca nên khi viết truyện này có vài chỗ lủng củng hoặc sai chính tả mong mọi người bỏ qua.Nếu như các bạn ai đã đọc những câu truyện của tác giả Heo Ngốc thì trong các bạn cũng biết về “chị Th” mà Heo Ngốc hay kể lại truyện của người ấy và tôi xin giới thiệu tôi là “chị Th” trong truyện của tác giả ấy.
Năm nay tôi 30 tuổi và lần đầu tiên trong đời tôi gặp ma vào lúc 18 tuổi, tôi ko sinh ra vào tháng 7 âm lịch,cũng chẳng sinh ra làm nhà ngoại cảm như bà Nguyễn Thị Bích Hằng và cũng ko có đôi mắt âm dương để nhìn thấy rõ mồn một những người đã khuất. Nói chính xác hơn tôi xin ra bởi 1 vì sao xấu, như các bạn đã đọc những truyện của Heo Ngốc thì biết tôi là 1 trẻ mồ côi, năm 3 tuổi ba mẹ tôi chết vì tai nạn giao thông,sống với bà ngoại là người thân duy nhất trong gia đình thì đến cuối năm 17 tuổi cũng bỏ tôi mà đi. Bước qua tuổi 18 với 1 cô gái tỉnh lẻ để lên sài gòn kiếm sống vì tôi nghĩ chỉ có làm và trao dồi kiếm thức mới có thế thay đổi cuộc sống của chính bản thân mình. Khi xe dừng lại tại bến đã gần 10h đêm, ko biết đi đâu và về đâu,tôi đeo trên người 1 cái ba lo cứ đừng lố nhố nhìn quanh xem người quen để đến đón chưa nhưng đợi mãi chẳng thấy ai,1 hồi sau có 1 chú xe ôm chạy đến hỏi tôi rằng :
– Đi xe ôm ko cháu,giờ khuya rồi lên xe ôm chú chở về cho nhanh,chứ đợi gì nữa.
Lúc đầu,tôi ngoắc đầu ngoay ngoảy vì ko dám đi vả lại trong túi chỉ có 1 ít tiền nho nhỏ nên chẳng dám phung phí,tôi đi đến 1 quán nước mua 1 chai nước suối và ổ bánh mì vì quá đói nhưng do mệt quá nên ko thể ăn hết, tôi xin chủ quán cho tôi 1 cái bao bỏ nước và bánh mì còn lại vào.Đợi tầm hơn 1 tiếng vẫn ko thấy ai đến thì ngay lúc này có 1 chàng thanh niên lại chạy đến:
– Xe ôm đi cho nhanh,đợi ở đây càng khuya càng nguy hiểm đấy,lên đi anh lấy rẻ cho.
Có lẽ,do đợi lâu sốt ruột và nghe anh xe ôm kia nói thế tôi chìa cái địa chỉ nhà của người quen ra cho anh và hỏi :
– Bao nhiêu ạ?
– 10 nghìn thôi,anh chở xong rồi anh về luôn,địa chỉ này gần nhà anh.Thôi lên đi.
Thấy giá 10 nghìn cũng trong tầm tay mình,mặc dù chẳng biết từ bến xe đến chỗ nhà người quen gần hay xa thôi thì tôi cứ lên đại chứ đã gần 12h đêm rồi còn gì.Khi xe đi được tầm 15p tôi thấy anh xe ôm lại đi vào 1 con đường vắng tanh,cảm giác thấy sợ sợ rồi nhưng ko biết làm gì hơn vì đã ngồi lên xe,đi được 1 lúc nữa anh xe ôm lên tiếng:
– Em đứng đây 1 chút,anh đi vệ sinh 1 chút.
Tôi bước xuống xe và ngoảnh mặt ra chỗ khác để cho anh ấy đi vệ sinh,thì ko ngờ rằng vừa ngoảnh mặt đi tiếng xe máy nổ lên và vọt đi mất và lúc này trên người tôi chỉ còn lại được 1 chai nước và ổ bánh mì ăn dở,cái balo tôi đã đưa cho anh tài xế và cả cái địa chỉ người quen nữa. Đứng giữa 1 con đường vắng ,nhìn xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm lòng vừa sợ lại vừa muốn khóc vì giờ ko biết nên đi đâu và về đâu trong thời gian này.Nhưng rồi vẫn cứ lê đôi chân để cố đi hi vọng sẽ gặp được đi đường nhờ giúp.Đi mãi đi mãi hơn 30p đường cũng chẳng 1 bóng người tôi bắt đầu tuyệt vọng,những giọt nước mắt cũng như muốn rơi ra,trong đầu tôi lúc này lại nghĩ về bài hát “ Dấu Chấm Hỏi của ca sĩ Mỹ Tâm”,tôi thầm hát 1 mình để quên đi những muộn phiền mà tiếp tục đi tiếp “cha ơi,cha là ai……Mẹ ơi,mẹ là ai…đêm khuya bên hè vắng….đứa bé mồ côi đang nằm co ro như dấu chấm hỏi đặt giữa cuộc đời….Cha ơi,cha ở đâu…mẹ ơi,mẹ ở đâu…mưa rơi ,ôi lạnh quá,gió buốt từng cơn..em nằm bơ vơ,nằm mơ 1 mái nhà…có mẹ và có cha.” Vừa dứt câu hát thầm thì hỡi ôi trời mưa,chẳng biết sao cái miệng mình hát linh thế,tôi cố chạy cho thật nhanh miễn sao tìm được chỗ trú chứ ko lại ướt hết bộ đồ duy nhất trên người,chạy đi được 1 lúc thì tôi thấy 1 căn nhà nên nhanh chân hơn 1 chút ko thì mưa lớn mất. Vào được đến đó,tôi đứng ngoài hiên nhưng cũng chẳng dám nhìn vào vì nói thật tôi sợ ma kinh khủng,mưa càng ngày 1 lớn,thậm chí tạt mạnh vào phía chỗ tôi đứng nên tôi phải xít vào trong nữa.Lần này thì tôi cố nhìn khung cảnh xung quanh thì hỡi ôi,cỏ mọc đầy xung quanh căn nhà và xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm gần căn nhà này,nhà ko có 1 cánh cửa gì hết,nếu có thể nhìn thì nhìn được thấu từ ngoài vào trong ,ko hề có vật dụng hay dấu hiệu người ở,đây là 1 căn nhà hoang chắc đã được bỏ từ rất lâu. Trời ngày càng lạnh mưa càng lớn nên lấy hết can đảm bước vào trong nhà đó,ngồi co ro 1 lúc,có lẽ vì do mệt khi đi đường xa và đi bộ khá lâu tôi đã thiếp đi,trong giấc ngủ tôi năm mơ thấy 1 người lớn tuổi mặc 1 bộ đồ màu trắng hiền từ đang ngồi cạnh tôi bắt chí,và khẽ vuốt mặt mình,cơn mơ y như thật rồi tôi choàng tỉnh dậy thì nhìn xung quanh chẳng có ai nhưng mưa ở ngoài cũng ko có dấu hiệu dứt đi,đang ngồi nghĩ miên mang thì ở đâu từ sau nhà tôi lại nghe tiếng ru con “ à…ơi…ví..dầu…cầu..ván…đóng…đinh…cầu…tre…lắc ….lẻo …gập ….ghềnh..khó….đi”.Mừng vì có người nên tôi mới lên tiếng hỏi:
– Xin hỏi ai vậy,có ai ko giúp cháu với?
Ko nghe tiếng trả lời và hình như tiếng ru con lại dứt khoảng,tôi nghĩ chắc mình nghe lầm nên đành thôi,được 1 lúc sau tiếng ru ấy lại vang lên “khó…..đi….mẹ…dắt….con…đi…con….đi….trường…học….mẹ…đi….trường…đời….ầu…..ơ…”
– Ai vậy?Có ai ko?
Tiếng hát lại nhưng bặt khi tôi cất giọng hỏi, tôi cố lê bước chân đi xuống phía dưới nhưng rồi chẳng thấy ai,thôi thì đi lên trên lại,lần này đói rồi lôi ổ bánh mì và chai nước trên tay ra định ăn tiếp thì tôi nghe tiếng nói như thì thầm bên tai “tôi…đói…quá,tôi…khát quá….làm ơn…cho…tôi …1 miếng”.Một lần nữa tôi lại hỏi:
– Ai đấy,nếu đói thì tôi nhường cho nè,ra đây mà ăn.
Đợi 1 hồi ko nghe tiếng trả lời đột nhiên nghe tiếng mèo kêu vọng vào nghe rất ghê rợn “meo…meo…meo…meo..” nghe như giọng ai oán và rồi tiếng mèo kêu lên inh ỏi như đang cắn nhau với ai đấy “méo…méo…meo..”tiếng “lẹt…xẹt…lẹt…xẹt ….”,rồi con mèo hét vang lên “Méo…” hình như con mèo này gặp 1 đối thủ nặng kí hơn nên bỏ chạy đi mất. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa vì nghĩ tụi mèo hoang cắn nhau thôi. Và khi quay người lại định ăn nốt bánh mì thì hỡi ôi,ổ bánh mì ko cánh mà bay,rõ rang khi nãy bịch bánh mì còn để đây cơ mà giờ đâu mất tiêu rồi,cứ tìm trước lại tìm sau ko có thì lại nghe 1 tiếng người thì thầm bên tai “cám….ơn….cám…ơn….”. Chẳng hiểu điều gì những cũng chẳng màn mình đã nghe được gì cả cứ tìm ổ bánh mì đã,tìm mãi vẫn ko thấy thôi thì đành cố nhắm mắt ngủ đợi trời sáng vậy. Bỗng nhiên “két…két…” giống như tiếng ai mở cánh cửa gỗ cũ kĩ bị xét ấy,lạ thay đây là ngôi nhà hoang thì làm gì có cánh cửa nào đâu mà nghe tiếng mở cửa,cố đưa mắt nhìn về phía sau 1 lúc thì tôi thấy thấp thoáng 1 cái bóng trắng như đang đứng ngoắc tôi,lúc ấy tôi ko nghĩ là ma cỏ gì hết,nghĩ là người nào đang muốn giúp mình nên cố đứng dậy và chạy theo sau.Nhưng khi tôi càng đi đến gần người đó càng xa hơn,tôi chỉ nghe tiếng văng vẳng bên tai “mau….lên….mau…lên…sắp…tới…rồi….” ,Lúc này giống như có ai thúc giục mình đi theo tiếng nói đó,cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu,và rồi tôi vấp phải cái mô đất té xuống,mưa thì ko còn lớn nữa mà chỉ lất phất thôi,cái té đó làm cho bộ đồ tôi dính đất rất dơ,vừa cố đứng lên và ngước mặt lên thì trước mắt tôi là vài cây chuối,và trong đó có 1 cây chuối bị ngoằn cong xuống giống như là đang có ai uốn cong nó vậy,tiếng gió làm cho những cây chuối va vào nhau nghe “lẹt…xẹt…” lạnh hết cả sống lưng.Nhưng chẳng hiểu sao và cái động lực nào cứ bắt con mắt tôi dán vào cây chuối cong kia,rồi tôi thấy 1 dáng người áo trắng ngồi trên cây chuối đong đưa như là đưa võng vậy đó cất lên tiếng hát ru con nghe nổi cả da gà “ầu…ơ…ví…dầu..cầu…ván…đóng….đinh…cầu…tre..lắc…lẽo…gập…ghềnh…khó…đi…ầu…ơ…” Tôi cứ đứng ngẩn ngơ 1 lúc cứ nghĩ sao con người nào có thể đu trên cây như vậy được nghĩ,vừa dứt cơn suy nghĩ thì bóng người áo trắng quay qua…gương mặt trắng bệch cất tiếng cười “ha…ha…há…há…” Quá sợ tôi chỉ kịp la lên “Á…Á…” và ngất đi ko còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Được 1 lúc sau tôi nghe tiếng người gọi:
– Này,cô gì ơi,cô bị sao thế dậy đi.
Kèm theo cái mùi dầu ai đang bôi lên mũi mình ấy,nên tôi đã giật mình dậy và thấy xung quanh mình lại có đông người như thế. Những người xung quanh hỏi tôi sao lại ở đây,tôi cũng thành thật kể lại chuyện mình bị gạt hôm qua cho mọi người biết. Một trong số đó lên tiếng:
– Đất Sài Gòn này đủ loại người nên cô phải cẩn thận đấy, lúc 5h sáng tôi dắt bò đi ăn cỏ đi ngang thì thấy hình như có người đang nằm trên ngôi mộ thế này nên tôi đến coi thử thì thấy cô.Bèn chạy đi kêu những người xung quanh qua đây giúp.Hên là cô tỉnh lại,thôi thì cô về nhà chúng tôi lấy điện thoại và gọi về gia đình.
Tôi nghe lời và đứng dậy ra về nhưng trước khi về tôi còn ngoảnh mặt nhìn lại ngôi mộ và thấy trên bia để tên “Trinh Thị Tr…mất năm 19xx” và khi nhìn tấm hình trên ngôi mộ ấy..thì chính là gương mặt của người con gái tối mà tôi đã thấy. Về đến nhà dân tôi cũng ko dám kể lại những gì bất thường tôi đã gặp vì nghĩ chắc sẽ ko ai tin nên thôi.Nhờ sự giúp đỡ của những người tốt bụng nên tôi cũng đã gọi đt được về nhà và xin lại địa chỉ của người quen. Trước khi đi tôi cũng xin vài cây nhang để quay lại ngôi mộ đó để thắp cho cô gái ấy vì nghĩ trời sáng nên sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Khi ra tới ngôi mộ xung quanh thì cỏ chằn chịt,tôi chịu khó lấy tay bứt những cọng cỏ cho gọn hơn,rồi cúi đầu thành khẩn thắp nhang cho cô gái chết trẻ,tự dưng có người như đang đứng bên cạnh nói vào lỗ tai tôi
“cám..ơn..tôi..cảm…thấy…ấm..áp…lắm…đã…lâu…rồi…ko…ai…thắp..nhang…cho…tôi…” quay lại thì chẳng thấy ai cả,và trước mắt tôi ngay ngôi mộ đó, chỗ tôi thắp nhang thì ổ bánh mì và chai nước dở dang hôm qua lại được đặt ngay ấy,vậy ai…ai vào đây….tôi sợ quá cắm đầu mà chạy ra ngoài.
Truyện kể của tôi đến đây là tạm dừng,cuộc đời tôi khá gian truân và vất vả…có lẽ tôi là 1 ngôi sao xấu nên truyện tôi gặp ma ko ít.Thôi thì hẹn các bạn vào 1 thời gian rảnh rỗi tôi lại vào kể tiếp,nếu ko thì tôi sẽ kể cho tác giả Heo Ngốc nghe và viết lại cho các bạn đọc nhé! Tôi cam đoan những truyện ma về tôi mà đã kể lại cho các bạn nghe hoàn toàn là sự thật!Xin chào các bạn!

0
Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma...
Đọc tiếp

Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.

Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe, lúc sau chị mình lên gác ngủ còn lại mình và một chị khác bỗng thấy trên tờ giấy trằng có một giọt máu, mà nhỏ thành giọt hẳn hoi chắc phải từ một độ cao nào đó. 2 chị em ngước mắt lên trần thì không có gì, cầm thử cái bút mực đỏ vẩy vẩy cũng không ra mực, ngó xem có ai chảy máu không cũng không luôn. Bắt đầu sởn hết gai ốc lên gọi chị trên gác xuống, chị ấy cũng không giải thích được. Lần thiếp cả nhà đi vắng có anh họ lên chơi. mình lên gác ngủ trưa. đang trong giấc ngủ mình mơ màng thấy hình ảnh anh mình ra ngoài quên không khóa cửa và trộm vào khuân hết đồ. giật mình tỉnh dậy mình chạy ra ban công ngó xuống nhà thì thấy anh mình đang đi đến đầu ngõ thật và chạy xuống cửa không khóa. liệu có phải có người muốn giúp mình không nhỉ?.

Sau đó mình chuyển nhà trọ, nhà trọ mình chuyển đến ở phòng cuối trong dãy trọ 5 phòng, không có bát nhang,phía trước cửa có một bể nước lọc trên cao đã lâu không dùng nên có một cây bông rất to mọc lên. Hàng ngày hàng xóm thấy có một con mèo trắng lông xù rất to ( khoảng 8 cân) cứ bám và đu cây bông ấy như người, thỉnh thoảng nó đi trong sân xóm trọ đuổi nó thì nó ngoái lại nhìn rồi lững thững bước đi tiếp chứ không thèm chạy. Mình lúc đó là sinh viên học quy hoạch nên phải đi nhiều nơi và đi về làng cổ. Sau khi đi khảo sát ở làng Cựu, Phú Xuyên về buổi tối ngủ mình nằm mơ thấy một đứa bé gái với một người phụ nữ 2 người đều xõa tóc đứng ở cửa sổ nhìn vào giường mình nằm( lúc nào kể đến đây cũng nổi da gà), mình bật dậy thấy cửa sổ mở còn thò tay ra đóng cửa lại( chả hiểu sao lúc đó ăn phải gan con gì mà to gan thế). Sau đó là liền hơn một tháng trời phải khoảng vài con mèo, rất đông đứng trước cửa nhà mình gào, còn cào cửa nữa minhg nghe rõ luôn vì nằm sợ run lên không ngủ được, hàng xóm thấy thương quá có người ném dép, có người cầm quả chuối phi mà bọn nó chẳng thèm chạy. Đấy là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với mình. Nhưng mình vẫn không chuyển trọ vì nghe câu khích của hàng xóm: chẳng ai ở phòng này được lâu cả, người lâu nhất cũng chỉ ở được 3 tháng là chuyển vì ai cũng nằm mơ thấy bé gái mà phòng lạnh lẽo không ngủ được, không ốm vặt thì cũng bị mơ ( dạo đấy mình cũng bị ốm, mình nghĩ là phòng ẩm thấp thôi, cứ sáng ra lại hắt hơi gần 2 chục cái nên cũng không quan tâm lắm) em trai mình đến ngủ ở đấy cũng mơ thấy có bé gái trong phòng nhìn nó ngủ. Nghe hàng xóm kể thì nhà bên cạnh( không thuộc đất xóm trọ mà hộ dân) có một bé gái chết từ bé, nhà đấy lại giáp phòng mình vì phòng mình là phòng cuối dãy). Bạn bè đến khuyên mình để tỏi ở cửa sổ, rồi hắt nước thơm qua cửa sổ, mình gạt đi nói: nếu đã là đất của người ta thì mình chỉ là người ở nhờ mình không có quyền làm thế, cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Cô chủ nhà sang mình bảo cô chặt cây bông trên bể nước đi. Rồi từ đó không có hiện tượng gì xảy ra nữa, một lần duy nhất mình nằm mơ nữa cũng là hôm mình đi khảo sát về, đứa bé đứng trước giường hỏi mình: chị thấy em mặc cái áo mới này có đẹp không? ( sởn da gà), mình vẫy tay bảo:” ừ đẹp lắm nhưng chị đang mệt nên chị ngủ đã nhé”. thế rồi từ đó không bao giờ nằm mơ nữa mà cũng chỉ có mình ngủ phòng đấy mới được ngon lành. Mình trọ ở đó hơn 2 năm ra trường đi làm chuyển chỗ trọ. Sau mình là một bạn cũng quen biết với mình đến đấytrọ, mình hỏi có thấy hiện tượng gì lạ không. Bạn ấy là nam nên rất cứng Biểu tượng cảm xúc smile bảo không ai dọa được bạn ấy đâu. Rồi một hôm gọi điện cho mình bảo 1h sáng đang đeo phone nghe nhạc thì thấy tiếng gõ cửa rất rõ, nghĩ là có trộm nên bạn ấy cầm khúc gỗ ra mở cửa thì không thấy ai, nửa tiếng sau lại gõ lại mở ra lại không thấy ai, từ đấy bạn ấy sợ hẳn và chuyển sang phòng bên cạnh.

Chuyện mèo kêu gào đã từng xảy ra trong quá khứ gia đình mình( bố mình kể lại). Khi ấy mình mới được gần 2 tuổi, bà nội mình mất. Bố mình tháo chiếc giường của bà ra gác ở đầu nhà. Đêm hôm tiễn bà xong, nhà mình đang ngủ thì nghe tiếng mèo kêu, bố mình cầm gậy ra sân thấy cảnh tượng kinh hoàng, có đến khoảng mấy chục con mèo không phải đang chạy nhảy tung tăng mà đang ngồi ở sân chõ vào chỗ chiếc giường của bà mà kêu. Bố mình cầm gậy sắt phi thì chúng chạy hết, vào nằm được lát lại nghe tiếng kêu, lần này bọn chúng chõ vào gian thờ bà mà kêu. Bố mình cầm gậy phi rồi chửi:” Mẹ cúng mày, mẹ ông mất mà thày bà không để mẹ ông yên ngày mai ông xem có chỗ nào có bùa bả ông đào hết lên ngâm vào nồi nước giải hết”. Từ lúc đấy im bặt luôn. Đến giờ mình vẫn k hiểu sao mà bố mình biết thày bà là ai mà chửi, hôm đấy rõ lắm mèo bố phi thế mà chả trúng con nào.Chắc cũng sợ phi trúng nên phi dọa thôi. hị.

Chuyện về ông ngoại mình. Hôm ông mất lúc 9 rưỡi tối, mình ở lại với ông đến hơn 12h đêm thì mẹ giục về. Cũng vì sợ nên mình ngủ với em trai. Ngủ được một lúc thì mình nghe tiếng gọi rất rõ bên tai:” Th ơi mở cửa cho mẹ”, trong đầu mình lúc ấy vẫn ý thức được là mẹ bận trông ông không về được nên trong mơ mình nói: ” định gọi hồn hả, tỉnh lắm k gọi được đâu”(lúc này vẫn trong mơ) sau câu nói đấy mình tỉnh hẳn bật dậy thấy buồn đi vệ sinh nên mở cửa đi vệ sinh. Sáng dậy nghĩ lại mới thấy ghê lạnh cả ng, không may ra ngoài bị “Bắt” thì xong luôn đời. Lo xong cho ông thì chú rể mình cũng kể, hai hôm sau hôm ông mất chú mình đang nằm cũng nghe tiếng gọi rất rõ bên tai, gọi 2 lần liền cách nhau một lúc mà lúc đấy là 1-2h sáng rồi:” Ánh ơi” , chú mình thì nằm run bần bật mồ hôi toát ra mà k dám dậy vì nằm cạnh con nhỏ. Mình có hỏi hay hàng xóm gọi thì chú khẳng định là k phải vì tiếng gọi rõ bên tai. Người thứ 3 là dì mình ở trong nam ra, có con nhỏ cho ra thăm ông vì ông ốm nặng lắm rồi.Cho con ra ngoài này thì dì cai sữa cho con trước hôm ông mất. Sau hôm ông mất đứa nhỏ khóc đòi ty. Dì mình cho ty thì nó cắn dì một cái. Đêm dì nằm mơ thấy ông vạch màn nhe răng cắn vào ty dì, dì kêu lên van lạy: ” bố ơi con lạy bố, con van bố, bố tha cho con”. Dì cũng sợ nhưng nghĩ là mơ nên k dám nói với ai vì sợ mọi ng hoang mang. Nhưng khi dì vào Nam lại thì miếng thịt ở ty dì bị thối ra nên dì phải gọi về bảo mọi ng.Kể lại mà run cả người. hixhix. Mặc dù đi xem ai cũng bảo ông mất ngày đẹp, giờ đẹp mà không hiểu sao mọi ng vẫn gặp hiện tượng lạ vậy ý. Truyện về ông ngoại mình chia sẻ mong mọi người không bình luận khiếm nhã vì những thứ mình thấy đôi khi không phải là ông và cũng không giải thích được. Hết rồi ạ.

0
đọc nhiều chuyện của các bạn , hôm nay mình cũng xin góp một chuyện để mọi người cùng nghe .câu chuyện có thật 100%câu chuyện cách đây 2 năm , khi ấy dì mình đi biển bắt ốc , vạng , sò … nói chung là liên quan đến biển .dì đi cùng 2 người nữa , đến chỗ nước cạn dì và 2 người ấy xuống đẩy bè .bổng dì nhìn thấy 1 cái xác người trôi trên sông, cũng như những người đi biển khác...
Đọc tiếp

đọc nhiều chuyện của các bạn , hôm nay mình cũng xin góp một chuyện để mọi người cùng nghe .câu chuyện có thật 100%
câu chuyện cách đây 2 năm , khi ấy dì mình đi biển bắt ốc , vạng , sò … nói chung là liên quan đến biển .dì đi cùng 2 người nữa , đến chỗ nước cạn dì và 2 người ấy xuống đẩy bè .bổng dì nhìn thấy 1 cái xác người trôi trên sông, cũng như những người đi biển khác gặp xác người dì khấn ” T với M gặp nhau nhưng T không giúp được M , Mày quay đầu về TQ đi để ai thấy thì Chôn cất M được đàng hoàng ,M sống Khôn Thác Thiêng đừng đi theo chọc phá T ” bỗng cái xác xoay mấy vòng tròn rồi trôi về bờ bên kia .sau đó về dì mình bị ốm liệt giường mấy tháng liền , đi bệnh viện khám thì không có bệnh gì . dì nằm viện mất 3 lần nhưng vẫn khám ra bệnh ji họ chỉ cho truyền nước rồi lại cho về .chỉ sau 4 tháng trời người dì chỉ còn da bọc xương , ai nhìn thấy cũng xót xa . hôm đấy mình và đứa em dâu đi xuống thăm dì , dì nằm quay mặt vào tường , thấy các cháu xuống chơi dì cũng ra ghế ngồi để nói chuyện .dì nói chuyện rất bình thường nhưng chỉ nhắc đến cái chết khiến mình và đứa em trách dì nghĩ linh tinh . ”

Dì thương các em lắm , 3 đứa đi học dì lại ốm đau thế này ghánh nặng lại đổ lên vai chú , giá như dì chết đi có phải tốt hơn không , dì mất ngủ 1 tuần rồi nếu mà cứ tiếp tục như này chắc 3 hôm nữa dì chết thôi ” mình quay lại trách dì ” dì đừng nói thế dì phải cố gắng sống để mà còn nuôi các em chứ , dì mà nghĩ nhiều thế này lại càng ốm nặng hơn lúc đấy lại khổ các em ” … câu chuyện sẽ chẳng có ji nếu như mình chịu nghe dì , chịu tin những ji dì nói có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến như vậy rồi .2 hôm sau dì lên nhà mình chơi , dì nói H ơi dì bị nhiệt miệng cháu có thuốc nào không ? ” không dì ak tí cháu hỏi cái N xem nó có không ” nói đến đấy 2 vợ chồng thằng em mình cũng vừa xuống đến nhà .thằng D em trai mình chạy đi mua nước diếp cá về cho dì uống còn đứa em dâu lấy thuốc bôi cho di .dì nằm ngay giường nó còn nhổ tóc sâu cho dì nữa ,mình nấu cơm cho dì ăn nhưng dì chỉ ăn cơm không , gắp thức ăn cho dì nhưng dì không ăn ,ăn được một lúc dì kêu mệt lại vào giường mình nằm ,kỳ lạ thay dì chỉ nằm quay mặt vào tường , tưởng dì mệt nên bọn mình để yên cho dì ngủ . đến 3h chiều dì nói mình đưa dì về , mình chở dì đi được khoảng 300m đến đoan vòng mình quay lại thì ôi cha mẹ ơi từ lúc cha sinh mẹ để đến giờ chưa bao giờ mình nhìn thấy ai ngồi sau xe mà lại nghiêng người theo góc 40• mà không bị ngã , cứ như người đang nằm ngủ vậy .tim mình như muốn bay ra ngoài .sợ quá quay đầu về nhà mình may sao gặp anh A gần nhà dì nên kêu anh ấy đưa dì về hộ .về đến nhà mình sơ quá kể cho mấy người nghe ,cái bà xem bói gần nhà mình bà ấy nói ” thế là bị ma nhập rồi đấy , bị nó bắt mất 4 vía rồi , nhanh nhanh mà gọi thầy cao tay người ta giúp cho ” mình định để sáng hôm sau xuống đưa dì đi nhưng ….
tối đó ở nhà dì , đung hơn là nhà bên cạnh . dì cả tối ngồi mân mê sợi dây , bổng quay qua nói với bá của mình ” chị ơi em còn ít tiền chị cầm hộ em để đóng học cho cháu em sợ em quên ” bá mình cầm tiền xong rồi đi ngủ vì sáng hôm sau phải dậy đi dạy học sơm .nói là đi ngủ thôi nhưng nào có ngủ được đâu vì lúc tối mình gọi điện thoại nói cho bá nghe mọi chuyện rồi .dì thì vẫn cứ quay vào tường ” chị ơi em khó ngủ lắm hay chị về nhà ngủ đi mai còn đi làm ” bá mình không chịu dì cũng không nói dì thêm nữa lại quay mặt vào tường .đến khoảng hơn 1h sáng trời bắt đầu mưa bá dậy đi wc lúc sau quay lên thì đã không thấy dì đâu , bá gọi mọi người đi tìm cũng không thấy .đến gần 3h sáng có người phát hiện dì mình treo cổ ở cây bòng sau nhà .bà ấy sợ quá thét lên mọi người chạy lại thì đúng là dì mình , dì treo cổ tự tử ! nói là tự tử nhưng ai có thể giải thích giúp mình xem 1 người treo cổ chân chạm đất cổ không một vết dây thì thử hỏi có chết được không ? sau đám tang của dì mình mọi người có đi xem bói , bà ấy bảo là do cái thằng TQ kia nó bắt đi làm vợ nó , dì mình là chết oan . gọi dí về dì xin về ngoại k muốn ở nội vì theo dì nói jio nó ở đấy dì mà về là nó lại bắt dì đi , nó đánh dì đau lắm ,dì sợ .câu chuyện của mình là sự thật k hề bịa đặt nên mọi người đừng ai ném đá nhé . mọi người thấy hay thì lần sau mình sẽ kể tiếp về chuyện ma ở đồi chè

1
27 tháng 11 2019

trên hỏi đáp của bingbe toàn có truyện của bn đó.

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu