K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 1 2018

Ngày bé, tôi luôn háo hức mỗi khi năm mới đến. Nhưng bất chợt một hôm, tôi 
nhận ra mái tóc cha đã thoáng điểm một vài sợi trắng. Từ đó, tôi hiểu rằng bước đi 
của thời gian không phải chỉ tính bằng năm. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến tháng, đến 
mùa. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc thời gian lắng đọng trong 
tôi. Tôi yêu và thích những khi trời đất giao mùa, nhất là khi trời chuyển từ mùa hạ 
sang mùa thu mát mẻ. 
Những hạt mưa xuân lất phất bay, những chồi biếc trên cành cây đã điểm hay 
những cơn mưa ào ào, xối xả gọi mùa hè… tất cả những đổi thay nhiệm màu của 
trời đất ấy đều khiến lòng tôi xao động. Và hơn tất cả, thời khắc giao mùa giữa hạ 
và thu bao giờ cũng làm tôi phấp phỏng đến lạ lùng! Có lẽ bởi tôi yêu mùa thu 
nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một người bạn đi xa quay trở lại… 
Thu sang thật là dịu nhẹ khi bỗng một ngày ai đó nhận ra, bầu trời dường như 
trong hơn, cao và xanh hơn. Cái nắng rát bỏng, đổ lửa của mùa hè đã dịu đi nhiều 
lắm. Bên kia, vài đốm lửa thoắt ẩn hiện giữa nền lá xanh sẫm của những bác 
phượng già. Có phải phượng đã chắt chiu bao nhiêu gió, bao nhiêu nắng, bao 
nhiêu mưa của hạ để chưng lọc nên những bông phượng rực đỏ cuối mùa ấy mà 
tạm biệt hạ và để đón thu sang? Dọc theo hai dãy phố, sắc bằng lăng cũng đã nhạt 
màu. Nó không còn ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Con sông trước nhà không 
còn cuộn lên ngầu đỏ. Dòng sông trở nên dịu dàng, e ấp như cô bé tuổi mười lăm. 
Tất cả giăng giăng xung quanh ngôi nhà quen thuộc một không khí êm êm, dịu 
mát, mềm mại, khiến ta mỗi khi thức dậy đều mang một cảm giác bâng khuâng. 
Mới mấy hôm trước đây thôi ai cũng ngại ra đường vì nắng gắt, vì những cơn 
mưa bất chợt ập xuống không báo trước bao giờ, vì sấm chớp thình lình, nhưng 

hôm nay ta lại thèm được thong dong đạp xe dưới những hàng cây tán rộng. Ta bắt 
gặp những cô bé, cậu bé ngồi sau lưng mẹ xúng xính, hân hoan. Thì ra bé con đang 
được mẹ dẫn đi chuẩn bị đồ dùng cho năm học mới. Ôi! Cái ngày đầu tiên tôi đi 
học thoáng vậy mà đã đến cả chục năm. Thời gian trôi qua nhanh thật! Miên man 
trong dòng ký ức, tôi nghe trong hơi gió thoang thoảng hương hoa sữa chưa kịp 
nồng, mới chỉ đủ gợi ra những vương vấn dịu êm. 
Thu đến, dường như ai cũng gượng nhẹ hơn. Nhịp sống chùng chình hơn, 
không còn quá ồn ào, hối hả. Những công sở, những ngôi trường sau lúc tan ca 
lặng ngắt, trầm tư. Những bến đò, những bờ sông, buổi chiều cũng bắt đầu hoang 
vắng. Trời chiều hơi se lạnh. Phải chăng vì thế mà mọi người chỉ mong sớm quây 
quần ấm cúng bên bữa cơm chiều. Một thoáng bâng khuâng, tôi nhớ tới lời cha: 
thời gian chảy trôi, mọi sự cũng đổi thay, cuộc sống sẽ có thêm ngã rẽ, hãy tự tìm 
lấy hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn băn khoăn “thế nào là hạnh phúc”. Chợt tôi nhìn 
sang bên kia con phố, một cụ bà dừng đẩy xe lăn, lấy ra chiếc ghế con, ngồi xuống 
ngay bên cạnh. Ông đang nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách khá dầy, giấy 
màu nâu xỉn, chậm rãi đọc và ông lim dim mắt lắng nghe. Tôi bỗng hiểu thế nào là 
hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi bình yên bên những người yêu quý. 
Hạnh phúc giản đơn và bình dị thế thôi. 
Trời đất chuyển mùa, lòng ta cũng nao nao bao nhiêu cảm xúc. Ta nhớ nhung, 
nuối tiếc, ta hí hửng, vui tươi… Ta thấy mình mỗi ngày thêm mỗi lớn, thấy mình 
phải sống sao cho có ý nghĩ hơn với bước đi của nhịp thời gian. 

3 tháng 1 2018

Ngày bé, tôi luôn háo hức mỗi khi năm mới đến. Nhưng bất chợt một hôm, tôi nhận ra mái tóc cha đã thoáng điểm một vài sợi trắng. Từ đó, tôi hiểu rằng bước đi của thời gian không phải chỉ tính bằng năm. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến tháng, đến mùa. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc thời gian lắng đọng trong tôi. Tôi yêu và thích những khi trời đất giao mùa, nhất là khi trời chuyển từ mùa hạ sang mùa thu mát mẻ.

Những hạt mưa xuân lất phất bay, những chồi biếc trên cành cây đã điểm hay những cơn mưa ào ào, xối xả gọi mùa hè... tất cả những đổi thay nhiệm màu của trời đất ấy đều khiến lòng tôi xao động. Và hơn tất cả, thời khắc giao mùa giữa hạ và thu bao giờ cũng làm tôi phấp phỏng đến lạ lùng! Có lẽ bởi tôi yêu mùa thu nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một người bạn đi xa...3

 Thu sang thật là dịu nhẹ khi bỗng một ngày ai đó nhận ra, bầu trời dường như trong hơn, cao và xanh hơn. Cái nắng rát bỏng, đổ lửa của mùa hè đã dịu đi nhiều lắm. Bên kia, vài đốm lửa thoắt ẩn hiện giữa nền lá xanh sẫm của những bác phượng già. Có phải phượng đã chắt chiu bao nhiêu gió, bao nhiêu nắng, bao nhiêu mưa của hạ để chưng lọc nên những bông phượng rực đỏ cuối mùa ấy mà tạm biệt hạ và để đón thu sang? Dọc theo hai dãy phố, sắc bằng lăng cũng đã nhạt màu. Nó không còn ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Con sông trước nhà không còn cuộn lên ngầu đỏ. Dòng sông trở nên dịu dàng, e ấp như cô bé tuổi mười lăm. Tất cả giăng giăng xung quanh ngôi nhà quen thuộc một không khí êm êm, dịu mát, mềm mại, khiến ta mỗi khi thức dậy đều mang một cảm giác bâng khuâng. 

Mới mấy hôm trước đây thôi ai cũng ngại ra đường vì nắng gắt, vì những cơn mưa bất chợt ập xuống không báo trước bao giờ, vì sấm chớp thình lình, nhưng hôm nay ta lại thèm được thong dong đạp xe dưới những hàng cây tán rộng. Ta bắt gặp những cô bé, cậu bé ngồi sau lưng mẹ xúng xính, hân hoan. Thì ra bé con đang được mẹ dẫn đi chuẩn bị đồ dùng cho năm học mới. Ôi! Cái ngày đầu tiên tôi đi học thoáng vậy mà đã đến cả chục năm. Thời gian trôi qua nhanh thật! Miên man trong dòng ký ức, tôi nghe trong hơi gió thoang thoảng hương hoa sữa chưa kịp nồng, mới chỉ đủ gợi ra những vương vấn dịu êm.

Thu đến, dường như ai cũng gượng nhẹ hơn. Nhịp sống chùng chình hơn, không còn quá ồn ào, hối hả. Những công sở, những ngôi trường sau lúc tan ca lặng ngắt, trầm tư. Những bến đò, những bờ sông, buổi chiều cũng bắt đầu hoang vắng. Trời chiều hơi se lạnh. Phải chăng vì thế mà mọi người chỉ mong sớm quây quần ấm cúng bên bữa cơm chiều. Một thoáng bâng khuâng, tôi nhớ tới lời cha: thời gian chảy trôi, mọi sự cũng đổi thay, cuộc sống sẽ có thêm ngã rẽ, hãy tự tìm lấy hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn băn khoăn "thế nào là hạnh phúc". Chợt tôi nhìn sang bên kia con phố, một cụ bà dừng đẩy xe lăn, lấy ra chiếc ghế con, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ông đang nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách khá dầy, giấy màu nâu xỉn, chậm rãi đọc và ông lim dim mắt lắng nghe. Tôi bỗng hiểu thế nào là hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi bình yên bên những người yêu quý. Hạnh phúc giản đơn và bình dị thế thôi.

Trời đất chuyển mùa, lòng ta cũng nao nao bao nhiêu cảm xúc. Ta nhớ nhung, nuối tiếc, ta hí hửng, vui tươi... Ta thấy mình mỗi ngày thêm mỗi lớn, thấy mình phải sống sao cho có ý nghĩ hơn với bước đi của nhịp thời gian.

  
3 tháng 1 2018

Thank bạn nhé 😄 😄 😄 

22 tháng 8 2021

Bn tham khảo tại đây nha:

https://hoc247.net/hoi-dap/ngu-van-6/cau-chuyen-cua-mua-xuan-ve-thien-nhien-con-nguoi-moi-khi-tet-den-xuan-ve-faq320274.html

23 tháng 12 2017
  Khi đất trời bớt đi gió lạnh, khi nắng ấm bắt đầu len lỏi trên những cành lá, khi những chồi non bắt đầu nhú lên xanh mơn mởn, khi mẹ đang hong khô lá dong để ba gói bánh chưng là tôi sắp về rồi.

Dấu hiệu báo tôi về thật nhiều, đếm không hết, kể không xuể. Người ta nói mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, là mùa khởi đầu của một năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc. Khi cái lạnh của mùa đông đã bắt đầu dịu đi, nắng ấm áp chiếu xuống cảnh vật thì có lẽ mùa xuân đang bắt đầu gõ cửa.

Những lá bàng màu vàng úa rụng trong cái lạnh mùa mùa đông thì đã bắt đầu nhú lên những mầm non bé xíu. Mùa xuân cũng như mầm non ấy, nhẹ nhàng và mỏng manh, cần được bảo vệ.

Bầu trời u ám của những ngày mùa đông đã được thay thế bằng sự thoáng đãng, cao và rộng hơn. Những dòng người tấp nập đi lại trên phố ai cũng hớn hở, tràn ngập niềm vui vì xuân đang về và Tết cũng đang đến.

Trên quê hương, tôi được báo hiệu bằng những cánh chim én bay rợp kín trời. Người ta bảo rằng chim én đã đi tránh rét từ phương Nam trở về, chúng đang báo hiệu một mùa xuân đến, rất gần.

Mùa xuân hiện lên rõ nét trong vườn rau của ngoại, những cây cải xanh mướt, non tơ; từng bông súp lơ to và tròn. Và cây quất trong vườn quả đã bắt đầu chín vàng ươm. Mùa xuân dường như đang len lỏi vào từng cảnh vật ở một làng quê nghèo.’

Trên những nẻo đường, có nhiều chiếc xe chở đầy hoa đào. Hoa đào nở là mùa xuân đến và Tết cũng sang. Niềm vui phơi phới hiển hiện trong đôi mắt của trẻ thơ đầy háo hức và trong nụ cười của người lớn vì sắp kết thúc một năm cũ. Mọi người có thể nghỉ ngơi, chuẩn bị dọn nhà đón tết.

Đất trời đã hết âm u, nắng lại về, bởi mùa xuân đang gõ cửa. Đường làng ngõ xóm được quét dọn sạch sẽ để người người nhà nhà đón Tết ấm no, hạnh phúc hơn.

Khi mùa xuân sắp đến, đám trẻ con được mua quần áo mới, nụ cười tươi vui vì sắp được đón tết, được ăn quà bánh và được lì xì. Đó là điều mà bất kì đứa trẻ nào khi mùa xuân về cũng mong như vậy.

tôi đang về, đang về trên làng quê, rất đẹp và thanh bình

9 tháng 1 2018

Chao ôi, cảnh buổi sáng đầu xuân thật tuyệt! Nó như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.

Ông mặt trời lúc này vẫn còn say ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây ấy thế mà mấy chú chim đã dậy từ bao giờ, hót líu lo trên cành hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng đón chào một ngày xuân mới. Tôi tung tăng chạy nhảy như một con sáo nhỏ ra đầu làng để tận hưởng bầu không khí trong lành, mát mẻ của làng quê. Một lúc sau, phía đằng đông, ông mặt trời thức dậy, vứt bỏ chiếc chăn mỏng, ông vươn vai, ban phát những tia nắng xuân vàng dịu xuống vạn vật. Tôi như nghe thấy tiếng cựa mình của cỏ cây, hoa lá trước sắc xuân. Cây nào cây ấy cũng đều chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất để đón chào xuân mới. Nhìn cảnh quê hương lúc này như một lẵng hoa đầy mầu sắc. Chúng như đang lượn vòng trong các cành cây, như đang nô đùa, nhảy nhót dưới ánh nắng của mùa xuân. Bên lũy tre, cạnh bờ ao, cô gió đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch chiếu xuống làm mặt ao lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện song. Đứng giữa cánh đồng lúa, tôi như tưởng tượng mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Một mùa xuan đầy sức sống đang về trên quê hương tôi. Quê hương tôi thật đẹp phải không các bạn? Tôi mong ước quê mình mãi đẹp dưới sắc xuân.

Ôi, quê mình vào buổi sáng đầu xuân đẹp quá, đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất yêu dấu này. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp hơn.

1 tháng 1 2018

ádfsgsdfhfghvxcvsdthndsgd

25 tháng 3 2017

mình đang mắc bài này nèhum

6 tháng 1 2020

đúng vậy

     Mùa xuân, hạ, thu, đông.Mùa nào cũng quan trọng,cũng có vẻ đẹp riêng, một sắc thái và ý nghĩ riêng của nó.Những mùa đó tượng trưng cho bốn nàng tiên hiền hậu, xinh đẹp.Trong mỗi lần chơi tết, em được gặp nàng tiên mùa xuân trong giấc mơ. Cô kể nhiều câu chuyện hay về thiên nhiên, mùa xuân.
     Trong vườn, loài hoa nào cũng cho rằng mình đẹp nhất. Hoa Hồng bảo:
  - Nếu không có tớ, cả vườn hoa này chẳng còn gì đẹp nữa.
     Hoa Lay ơn nói:
  - Nếu không có tớ sẽ chẳng ai vào vườn ngắm hoa đâu!
     Hoa Viôlét vội vàng nói:
  - Vườn hoa đẹp là vì có tớ chứ, bộ áo tím và dáng vẻ mềm mại tớ thật là tuyệt vời!
  - Rồi hoa Cúc, hoa Huệ, hoa Đồng tiền… cũng tranh nhau khoe mình là đẹp nhất khiến cho cả khu vườn trở nên huyên náo. Chỉ riêng có một cái cây đứng trong góc vườn là lặng im. Cái cây ấy có muôn ngàn cành nhỏ và thưa thớt lá. Các bông hoa nhìn nhau và nói:
  - Cây gì mà khẳng khiu thế kia, chẳng có hoa gì cả!
     Từ đó, không ai thèm để ý đến cây đó nữa. Sáng 30 Tết, cô chủ bước vào vườn hoa và nói:
  - Xin chào những bông hoa của mùa xuân!
     Cả khu vườn xôn xao, hớn hở. Bông hoa nào cũng hướng theo bước chân của cô chủ và hy vọng mình sẽ được chọn để trưng bày trong ngày Tết. Nhưng lạ thay, cô chủ chạy đến góc vườn và reo lên:
  - Ôi, hoa đào đẹp quá!
     Bấy giờ, các loại hoa chợt nhận ra cái cây khẳng khiu ở góc vườn kia giờ đã khoác lên mình một chiếc áo đẹp tuyệt vời với những bông hoa hồng tươi thắm, đang vui đùa trong nắng xuân.
     Các loài hoa cất tiếng hỏi Đào:
 - Hoa Đào ơi, làm cách nào mà bạn có được những bông hoa đẹp thế?
     Hoa Đào dịu dàng trả lời:
 - Đó là nhờ đất mẹ nuôi lớn, nhờ mưa nắng bốn mùa và nhờ bàn tay chăm sóc sớm hôm của cô chủ.
     Cô chủ nói tiếp:
 - Đó còn là nhờ tính giản dị, khiêm nhường và lòng kiên trì chịu đựng gió rét, sương sa của hoa Đào. Cả năm hoa Đào chịu vất vả để dâng tặng hương sắc cho đời.
     Bấy giờ các loài hoa mới hiểu vì sao hoa Đào lại có sắc đẹp như vậy và cảm thấy xấu hổ về thái độ của mình trước kia. Các loài hoa cùng nói với bạn hoa Đào:
 - Hoa Đào ơi, chúng mình muốn cùng bạn góp sắc hương trong ngày Tết có được không?
     Hoa Đào và cô chủ cùng đáp:
 - Tất nhiên rồi, nào các bạn chúng ta hãy đón mừng năm mới nhé!
     Cả vườn hoa bừng lên sắc hương rực rỡ và ngào ngạt chào đón một năm mới với bao điều an lành và hạnh phúc.

1,Con rồng cháu tiên
2,Sự tích Hai Bà Trưng
3,Sự tích Thánh Gióng (Phù Đổng Thiên Vương)
vân vân và mây mây bạn nhé! UwU

12 tháng 4 2023

Phù Đổng Thiên Vương

22 tháng 2 2020

Tôi là mùa xuân ,chị của mùa Hạ,em của mùa Thu và kẻ thù của tôi là mùa Đông.Vì sao chúng tôi là kẻ thù ư ? Đơn giản vì tôi được mọi người yêu quý hơn mùa đông nếu muốn biết rõ hơn tôi sẽ kể chi tiết cho bạn nghe.
Hàng năm, mỗi khi tôi đến, Tết đã gõ của mọi nhà, niềm vui nhân đôi, hạnh phúc bội phần. Trẻ con chờ mong ngày Tết còn nhiều hơn là người lớn. Người lớn bảo Tết vui vẻ nhưng có nhiều điều phải lo toan hơn, sắm sửa nhiều thứ hơn và tốn nhiều tiền hơn. Nhưng trẻ con không quan tâm điều đó, vì Tết là dip để chúng em có thêm nhiều quần áo mới, được nhận lì xì, quà bánh ăn không hết và không phải học bài. Có lẽ đó là điều đứa trẻ nào cũng thích thú.
Trên những con đường nhỏ còn bốc mùi sỏi đá, đám cỏ phủ kín lối đã được thôn xóm cắt tỉa rất sạch sẽ. Vì ở xóm em cứ chiều 30 Tết mọi nhà lại rủ nhau đi quét dọn đường làng ngõ xóm để chuẩn bị đón Tết. Ai cũng háo hức và chăm chỉ, không ai tị nạnh ai, mọi người làm việc hăng say, nhiệt tình. Đám con nít tíu ta tíu tít không ngớ, cứ đòi giành phần ba mẹ để làm, nhưng làm được một lúc là chán, là bỏ đó đi chơi. Những lá cờ Tổ quốc được treo cao trên mái ngói đỏ tươi, bay phấp phới giữa bầu trời tạo nên không khí vui tươi, phấn khởi.
Có lẽ tội khiến cho không khí của mọi nhà trở nên ấm áp và an lành. Mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh, sương đầu ngày còn lảng bảng bám kím trên cành cây nhưng nụ cười của mọi người luôn ở trên môi.
Ngày Tết, trẻ con háo hức, lựa chọn quần áo đẹp và mới nhất để mặc, để đi chơi, để chúc thọ ông bà. Đứa trẻ nào cũng kiếm cái áo có túi thật to và rộng để đựng bánh kẹo và tiền lì xì. Đó cũng là điều màai cũng mong đợi
Tôi là khởi đầu một năm mới bao trùm quê hương tươi đẹp. Mọi người ai cũng nô nức chào đón đường phố, người xe đi lại nhộn nhịp. Hai bên đường mai vàng nở rộ, không khí len lỏi đến từng nhà. Đường phố ngập cờ hoa. Các lễ hội Xuân náo nhiệt. Trẻ em xúng xính trong những bộ quần áo mới, vui với những bao lì xì. Rồi mọi người chúc tết nhau, chúc ông bà, cha mẹ, anh chị em khỏe mạnh, phát tài.
Đó là lý do mà lão màu Đông vô cùng ghét tôi . Còn bạn nghĩ thế nào về tôi

25 tháng 2 2020

HUY HOÀNG NEW thank you