K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 12 2020

Có ai hỏi tôi rằng kỉ niệm cảm động nhất trong cuộc đời của tôi là gì?tôi sẽ ko ngần ngại đáp :có lẽ cuộc chia tay năm lớp 5 khiến tôi cảm động nhất.Vì hôm ấy chính là cái ngày tôi ko còn được học ở đây nữa.Đấy là ngày buồn tủi nhất của tôi.Nhớ năm lớp 5,tôi cùng các bạn trong lớp ríu rít trò chuyện thì bỗng dưng nhận được cuộc điện thoại từ bố:"Con à hôm nay gia đình mình sẽ chuyện nhà đi nhé con,con nhớ nói lời chia tay các bạn con nhé!",vừa nghe xong những lời bố nói. Hai dòng nước mắt tôi tuôn trào.Ngày này sao lại đến nhanh thế,bao nhiêu dự định của tôi vs các bạn vs thầy cô vs mái trường thân yêu này có lẽ sẽ bị dở dang.Ngồi suy nghĩ gần 2 tiếng đồng hồ tôi mới quyết đinh đi gặp các bạn trong lớp và nói lời chia tay.khi bước vào lớp ai cũng hân hoan mừng rỡ,tôi chợt suy nghĩ trong đầu lỡ mình nói ra sẽ khiến các bạn mất vui nhưng suy nghĩ thế nào chắc nhất định cũng phải nói ra. Lúc ấy tôi bỗng dơ tay lên ý kiến,các bạn trong lớp đều vui vẻ lắng nghe.Tôi nói:''hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau ....".Lan vội vàng hỏi "sao thế" tôi đáp gia đình mình có việc bận."khi ấy các bạn áy náy đều khóc sưng cả mắt,cô giáo chủ nhiệm chạy lại ôm tôi cô khóc khẽ ".Về trường mới em cố gắng học cho giỏi nhé!.Thế rồi cô tặng tôi một quyển sách để làm quà.Tôi cảm ơn cô đó là một buổi chia tay đầy cảm động có lẽ đó là kỉ niệm mà tôi ko bao giờ quên được

tham khảo Trong quá trình thực thi công vụ phòng, chống dịch, các chiến sỹ CAND đã đón nhận được tình cảm quý mến của người dân. Và cũng trong quá trình này, họ đã có những việc làm, hành động ngoài chức trách, phận sự gây xúc động. Đó là, sáng 14/7, các đồng chí Đội CSGT, Công an huyện Phong Điền (Cần Thơ) đang cùng phối hợp các lực lượng chức năng đảm bảo phòng, chống COVID -19 thì thấy bà cụ lưng còng khó nhọc mang theo túi măng ra chợ bán.

Trung tá Nguyễn Văn Ân và Đại úy Lê Hoàng Nghiệm liền lại hỏi thăm. Khi biết bà cụ 85 tuổi, đi chợ bán măng nhà trồng, lấy tiền mua thuốc, các anh đã mua hết măng, rồi đưa cụ đi mua thuốc và đưa về nhà cách đấy 2km. Hành động ân nghĩa của các anh khi giúp đỡ bà cụ được người dân ủng hộ. Chủ hiệu thuốc đã không lấy tiền khi các anh đưa cụ vào mua; người dân quanh chợ nhìn thấy hình ảnh ấm áp này đã ghi lại, đăng tải trên mạng xã hội…

Cách hành xử của người chiến sỹ CSGT, Công an TP Hồ Chí Minh trong tình huống gặp phải vào ngày 30/7 khi đang làm nhiệm vụ xử lý người ra đường khi không cần thiết cũng thật đặc biệt. Khi đó, tổ công tác yêu cầu hai người đi xe máy theo hướng TP Hồ Chí Minh – Đồng Nai dừng lại để kiểm tra. Sau khi biết người em trai mới tốt nghiệp đại học đang chờ xin việc, người chị là sinh viên, do chỉ còn 200.000đ, không đủ mua thực phẩm nên họ phải đi xe máy về quê Phú Yên, chiến sĩ CSGT đã xử lý rất có lý, có tình. Anh không phạt họ, giải thích không được đi xe cá nhân về quê mà liên hệ với địa phương để được đưa về, đồng thời anh đã biếu họ 500.000 đồng để chi dùng tạm khi quay lại nhà trọ.

Ngoài các cá nhân là chiến sỹ Công an, tổ công tác riêng lẻ hỗ trợ người dân khi họ gặp khó khăn trong quá trình làm nhiệm vụ, thời gian qua, nhiều tập thể, đơn vị Công an đã chung tay giúp người dân trong mùa dịch. Đó là, Công an tỉnh Bắc Giang hỗ trợ người dân thu hoạch vải đang chín rộ; Công an tỉnh Nghệ An cấy lúa khi cả làng đi cách ly; Công an tỉnh Đắk Lắk tặng xăng cho người dân về quê bằng xe máy… Đây là những việc làm vô cùng đẹp đẽ, nhân ái, để lại ấn tượng tốt trong cộng đồng.

26 tháng 12 2021

Cảm ơn bạn

Giờ trả bài tập làm văn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài đươc điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được nghe những tràng pháo tay và bài có điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là " què cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy hai tay che mặt lại. Vào giờ này cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình vẫn chưa thấy đâu.

Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là " Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì trắc sẽ có bốn mươi kỉ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu chúng tôi thường chống chế "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp được".

Điều khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một ! Đừa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất?

Giỏi văn nhất lớp là Tuyết Anh. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Tuyết Anh với tay nhận bài từ lớp trưởng. Vậy là thầy dữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Long với tiếng cười khúc khích. Nhưng rồi Long cũng nhận được bài của mình.Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai? Trời, môn Văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê " Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn " thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê " Quá lan man dông dài "! Điểm bày môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Tuyết Anh cũng nói vậy.

Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Tùng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Tùng, tác giả của bài văn trên tay thầy.

TRánh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõhai vàng tay và cổ của Tùng đỏ ửng.Tùng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được một tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Tùng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn Văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chót trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động.

Giọng thày trầm trầm:"Kỉ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má em cho ra ngoài phố học để sau này em có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm việc làm thêm để có tièn trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết gì cho em cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần thư về quê đều do tay em viết..."

Thầy ngừng đọc nhìn cả lớp:- Các em, thầy sẽ chép lại nguyên văn lá thư của ba bạn Tùng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.Một chuyện lại! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò đọc từng chữ hiện ra dưới tay thầy:" Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo để có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà không? Cả nhà nhớ con nhìu lắm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"

Lá thứ vỏn vẹn 45 chữ.Khi thày quay lại thì Tùng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng đỏ hoe.Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vôn chỉ quen với cày cuốc lần đầu tiên cầm bút viết thư cho con.

Xem nội dung đầy đủ tại:
https://123doc.org/document/3121655-hay-ke-lai-mot-cau-chuyen-xuc-dong-ve-tinh-cha-con-ruot-thit.htm


 

Tại một vườn hoa nọ có các loài hoa Hồng, Cúc, Nhài sống gần nhau. Mỗi buổi bình minh, Hồng nở nụ cười tươi đón ánh nắng mặt trời, Cúc thì chào ngày mới bằng điệu cười như mùa thu tỏa nắng còn Nhài thì tỏa hương thơm phủ khắp một vùng trời.

Một ngày kia, có đoàn du khách đi qua, họ ghé lại gần Cúc và ngắm rồi nói: "Cúc đẹp thật nhưng chẳng có mùi thơm".

Rồi mấy người lui lại gần Nhài ngửi và gật: "Nhài tuy thơm mà chẳng đẹp bằng Hồng"

Hồng kiêu căng gật đầu với du khách và tự cho rằng mình là nhất, vừa đẹp lại vừa thơm. Từ đó, Hồng chơi một mình tại một góc vườn xa lánh Cúc và Nhài. Mỗi lần Cúc và Nhài chạy sang thưa chuyện thì Hồng đều xua tay tỏ ý khinh rẻ: "Các cậu không có tư cách chơi với tôi".

Rồi một đêm, khi cơn bão ập tới, gió mưa làm bật rễ các loại cây trong vườn, Cúc và Nhài lo lắng chạy sang góc vườn tìm Hồng. Hồng bị gió quật ngã đau đớn ngồi một góc, nước mắt tan theo mưa. Nhài và Cúc mau chóng chạy tới và đỡ Hồng dậy, gai trên thân Hồng làm Cúc và Nhài chảy máu, đau xót nhưng hai bạn vẫn quyết tâm cứu bạn. Ba cô bạn nắm tay nhau vượt qua mưa gió..

Ngày hôm sau, bình minh lên xua tan hết mọi dư âm của trận bão. Hồng chạy sang nhà hai ân nhân đã cứu mình. Hai bạn bị gai của Hồng đâm đau quá nên nằm ủ rũ, mệt mỏi.

Hồng hối lỗi, ân hận và hứa sẽ không bao giờ kiêu căng như vậy nữa. Hồng nhận ra: "Hồng tuy thơm tho, đẹp đẽ nhưng lại có gai". Rõ ràng không có ai hoàn hảo trên đời này, sắc đẹp và hương thơm đều có thể xóa nhòa theo thời gian và không gian. Chỉ có tình bạn là bền đẹp và không gì có thể chia cắt.

19 tháng 7 2021

Cây Chò kiêu ngạo

Có một cây Chò cao lớn mọc chon von trên đỉnh núi. Cành lá xum xuê rợp bóng cả một vùng.

Sẽ vui vẻ biết bao nhiêu nếu chẳng có một ngày, cây Chò bỗng trở tính và đâm ra kiêu ngạo. Ðã nhiều lần, nó tỏ vẻ coi thường đám cây cỏ thấp lè tè dưới chân mình. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời lên, thấy bóng mình đổ dài bao phủ lên cả triền núi rộng lớn, nó lấy làm tự đắc.

Nhân bữa có gió lớn, cây Chò rung cành xào xạc:

- Hỡi dòng suối kia! Hãy chảy ngược đỉnh núi mang nước đến cho ta. Khí trời, hơi sương không đủ làm ta thỏa mãn. Mà tại sao ta lại phải dùng rễ dò tìm nước một cách vất vả trong lòng đất sỏi đá này?

Nhưng dòng suối vẫn cứ tiếp tục xuôi dòng. Cây Chò già đùng đùng nổi giận. Ðể tỏ rõ quyền uy, nó quyết định lấp suối, buộc nước phải dâng lên đỉnh núi. Những chiếc rễ to, khoẻ nhất của cây Chò hì hục cạy bắn. Những tảng đá trắng bị bẩy bật ra khỏi vách núi, lăn ầm ầm xuống lòng khe. Chúng mặc sức xô húc, nghiền nát những gì gặp phải trên lối đi.

Và điều khủng khiếp nhất đã xảy ra. Những tảng đá trắng trên đà lao xuống va đập vào nhau kêu tóe lửa. Ðám lá cây khô nỏ bắt lửa cháy bùng lên. Ngồi trên đỉnh núi cao, cây Chò khoái trá cười khanh khách. Nhưng chỉ một lát sau, lúc gió thổi hất ngược ngọn lửa về phía triền núi, nó không còn cười được nữa.

Thấy cảnh khu rừng xinh đẹp bị ngọn lửa tàn phá, dòng suối bỗng động lòng thương. Nó gắng khô nhanh để biến thành hơi. Hơi nước bốc lên trời kết tụ thành những đám mây. Chẳng mấy chốc, những giọt mưa đã rơi xuống cánh rừng. Qua gốc cây Chò già, những hạt mưa tí tách thầm thì: "Ta chính là.. nước suối đây!"

Cây Chò già hổ thẹn chỉ còn biết cúi đầu trông cậy vào những hạt mưa đang cần mẫn dập tắt ngọn lửa trên mình nó.

25 tháng 7 2021

Em tham khảo ở đây nhé:

Những câu chuyện cảm động trong dịch COVID-19

25 tháng 7 2021

dạ em cảm ơn