K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

truyện độ ta ko độ nàng Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là...
Đọc tiếp

truyện độ ta ko độ nàng

Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là vị hòa thượng xuất gia, mặc dù đã thoát ly khỏi hồng trần, đã xuất gia làm tăng, nhưng vẫn không ngừng được sự quan tâm và nỗi nhớ nhung đối với người con gái trong lòng. Chàng hiểu được rằng kiếp này không thể nào tiếp tục tình duyên kiếp trước, nên chỉ mong rằng kiếp sau mình không làm tăng nữa để có thể cùng người con gái mình yêu kết thành vợ chồng. Dù “ta” đã xuất gia, đã đoạn tuyệt với những chấp niệm nơi trần thế, nhưng sao “nàng” vẫn chưa nhìn thấu hồng trần, vẫn cứ đau khổ chờ đợi “ta” quay về cạnh “nàng”. Rồi cuối cùng “nàng” cũng chẳng đợi được người mình yêu quay về, nàng đã rời khỏi thế gian này trong nỗi cô đơn, không một ai kề cạnh. Nhìn thấy tình cảnh này, sao chàng còn có thể an lòng được nữa. Thế là chàng liền gào lên với Phật Tổ rằng “Tại sao độ ta lại không độ nàng?”. Bởi chàng cảm thấy rằng nếu như Phật Tổ có thể độ hóa (cảm hóa) người con gái mình yêu, thì nàng ấy cũng sẽ giống như mình, nửa đời còn lại không cần phải chịu đựng nỗi khổ của tương tư. BỐI CẢNH CỦA BÀI HÁT Trước kia, có một vị Quận chúa, cả nhà của nàng sống gần một ngôi chùa. Lúc nhỏ theo cha đến chùa lễ Phật, liền quen biết một tiểu hoà thượng suốt ngày gõ mõ trong sân chùa. Sau đó, mỗi ngày Quận chúa đều đến tìm cậu để chơi đùa, cho cậu món ăn ngon. Tiểu hòa thượng tay cầm mõ, cứ luôn dè dặt và ngượng ngịu. Quận chúa thì trò chuyện huyên thuyên vui vẻ còn cậu thì chỉ mỉm cười lắng nghe.Tiểu hòa thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô. Dù cậu chưa từng nói ra nhưng quận chúa mỗi lần đến tìm cậu đều mang cho cậu một cây kẹo hồ lô. Cứ thế 6 năm dần trôi qua, tiểu hòa thượng tu vi ngày càng cao, còn Quận chúa cũng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Rồi một ngày, cha của Quận chúa mang theo gương mặt u sầu đến tìm sư phụ của tiểu hòa thượng. Quận chúa cũng có vẻ rất kì lạ, không còn cười cũng không còn ầm ĩ huyên náo nữa.Tiểu hòa thượng cảm thấy thật khó hiểu. Quận chúa hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi có thích ta không?” Tiểu hòa thượng không đáp lại. Quận chúa lại nói: “Ta hiểu rồi”. Ngay lúc đó cha của Quận chúa đi ra định dẫn quận chúa về. Quận chúa không chịu đi, cứ dính lấy tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng lại nói rằng “Nam nữ cách biệt, Quận chúa xin người hãy về nhà đi”. Quận chúa hướng về phía tiểu hòa thượng hét to: “Ta thích ngươi” Nhưng tiểu hòa thượng lại quay lưng về phía quận chúa và đi về phòng mình. Sau đó quận chúa không còn đến nữa. Ngày thứ hai, ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, Quận chúa đều không đến. Tu vi của tiểu hòa thượng lại càng ngày càng cao rồi. Một ngày nọ khi chàng đang định chuyên tâm vào nghiên cứu Phật pháp thì bỗng nghe một tin dữ….rằng …Quận chúa chết rồi. Nàng toàn thân mặc giá y đỏ thẫm, treo cổ tự tử rồi. Hóa ra, lúc đầu có một vị hoàng tử tính tình thối nát nhìn trúng Quận chúa, muốn ép nàng gả cho mình làm thiếp. Quận chúa không chịu, cha Quận chúa vì hạnh phúc của con gái liền đi cầu xin sư phụ của tiểu hòa thượng, mong rằng có thể thành toàn cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng sư phụ của tiểu hòa thượng lại nói rằng thân cậu thuộc về cửa Phật, không muốn để cậu vì nữ nhi tình trường mà đánh mất tiền đồ tương lai. Vào một đêm trước ngày rước dâu, vị hoàng tử uống rượu say và tìm tới cửa nói muốn “động phòng” trước với Quận chúa. Hắn ta đã cưỡng ép và đoạt lấy tấm thân trong trắng của Quận chúa. Nhìn thi thể của Quận chúa toàn thân giá y đỏ thẫm, đầu đội khăn hỷ, tiểu hòa thượng bật thốt lên rằng “Nếu Phật đã không thể độ nàng,vậy ta sẽ thành ma để chở che cho nàng”. Ngày hôm sau, chàng liền tìm đến vị hoàng tử đã bức chết Quận chúa, một kiếm xuyên cổ.

1

Nghe đi nghe lại bài hát đó mà bh đọc bài vt này ms hiểu bài hát mún nói :))

  Nguyễn Dữ - Cây bút văn xuôi xuất sắc sống ở thời kì chế độ phong kiến bắt đầu bước vào giai đoạn suy vong,vốn không đồng tình với chế độ phong kiến bất công, thối nát, ông đã thể hiện kín đáo tình cảm ấy của mình qua tác phẩm Truyền kì mạn lục gồm hai mươi truyện ngắn, trong đó tiêu biểu là Chuyện người con gái Nam Xương và nhân vật Vũ Nương.     Vũ Nương trong "Chuyện...
Đọc tiếp

  Nguyễn Dữ - Cây bút văn xuôi xuất sắc sống ở thời kì chế độ phong kiến bắt đầu bước vào giai đoạn suy vong,vốn không đồng tình với chế độ phong kiến bất công, thối nát, ông đã thể hiện kín đáo tình cảm ấy của mình qua tác phẩm Truyền kì mạn lục gồm hai mươi truyện ngắn, trong đó tiêu biểu là Chuyện người con gái Nam Xương và nhân vật Vũ Nương.
     Vũ Nương trong "Chuyện người con gái Nam Xương" là một người phụ nữ hội tụ tất cả phẩm chất quý báu của phụ nữ truyền thống Việt Nam. Trước hết, Vũ Nương là một người vợ yêu thương chồng hết mực. Khi Trương Sinh đi lính, nàng chỉ mong chồng trở về bình an lành lặn chứ không hè mong tước phong hầu trở về. Khi chồng đi lính, mẹ chồng ở nhà ốm nặng, nàng cũng chăm sóc vô cùng chu đáo. Đến khi mẹ chồng mất nàng lo ma chay tế lễ cẩn thận như đối với chính cha mẹ đẻ mình. Không chỉ là một người vợ yêu chồng, một người con dâu hiếu thảo mà Vũ Nương còn là một người mẹ yêu thương con hết mực. Vì sợ bé Đản không cảm nhận được tình thương của cha mà Vũ Nương đã trỏ bóng mình trên vách và nói đó là cha Đản. Đồng thời, Vũ Nương còn là một người phụ nữ có lòng tự trọng. Khi bị Trương Sinh nghi oan, nàng giải thích hết lời mà chàng không tin, Vũ Nương đã nhảy xuống sông tự vẫn để chúng minh sự trong sạch của mình. Nàng thà chết để được chứng minh trong sạch còn hơn là sống một cuộc đời bị mọi người sỉ vả. Không những thế, Vũ Nương còn là một người phụ nữ giàu lòng vị tha. Khi ở dưới thủy cung nàng vẫn một lòng nhớ về chồng và con mặc dù chính chồng nàng là nguyên nhân gây ra cái chết cho nàng. Khi được Trương Sinh lập đàn giải oan, nàng còn cảm ơn chồng vì đã nghĩ đến nghĩa vợ chồng mà giải oan cho nàng. Qua đây ta thấy được Vũ Nương là một người phụ nữ đẹp người đẹp nết nhưng lại chịu số phận đầy bất hạnh.

TÌM MỘT CÂU GHÉP

0
Tên truyện: HỘ TÂM ( 113 chương – Hoàn) Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương Thể loại: Huyền huyễn, tu chân, tiên hiệp, ngược tâm ngược thân cả nhân vật chính và phụ, HE. (Và vâng truyện của má Chín thì tất nhiên là thanh thủy văn rồi, không có H đâu mọi người à)Thực sự càng đọc truyện của Cửu Lộ Phi Hương tui càng nể phục trình độ viết của tác giả, một bộ truyện đủ cả ngũ vị...
Đọc tiếp

Tên truyện: HỘ TÂM ( 113 chương – Hoàn)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Huyền huyễn, tu chân, tiên hiệp, ngược tâm ngược thân cả nhân vật chính và phụ, HE. (Và vâng truyện của má Chín thì tất nhiên là thanh thủy văn rồi, không có H đâu mọi người à)

Thực sự càng đọc truyện của Cửu Lộ Phi Hương tui càng nể phục trình độ viết của tác giả, một bộ truyện đủ cả ngũ vị tạp trần, cay đắng ngọt bùi có đủ cả, đọc truyện mà như sống trong câu chuyện ấy, cười vì truyện khóc cũng vì truyện. Thực sự rất ít bộ truyện nào lấy được cả nước mắt lẫn nụ cười của tui.

Hộ Tâm là bộ truyện cực kì ngược các bạn ạ, thực sự, ngược từ cặp phụ, cho đến cặp chính, má Cửu đã lồng ghép những câu chuyện, những cặp đôi phụ khác nhau xoay quanh cặp đôi chính rất là khéo léo.
Chung quy mặc dùng quá trình ngược tâm nhưng kết cục chuyện tình của họ cũng được gọi là viên mãn.

Bộ truyện nói về chuyện tình của hai giới Tiên – Yêu, đâu là tà đâu là thiện, xuất thân của chúng ta không nói lên việc chúng ta tà hay thiện, đạo của chúng ta không nói lên chúng ta là tà hay thiện, mà tà hay thiện chính là bản ngã.
Không phải yêu quái nào cũng là tà, cũng chẳng phải người tu tiên nào cũng là thiện.
Khi đọc, các bạn sẽ thấy sót xa lắm, nơi lạnh lẽo nhất không phải là hai cực của trái đất, mà là nhân tâm, đó là vũ khí ghê gớm duy nhất có thể xé tan nhục thân bất tử.

Nói về nhân vật chính của chúng ta
Nữ chính – Nhạn Hồi – một cô nương phàm tục tu tiên, có thiên phú hơn người, nhưng người ta lại nói nàng phù hợp để tu yêu hơn, vì nàng quá đổi phóng túng, dung tục, nàng tham sống sợ chết, nàng ngang ngược, nàng luôn hướng tới cái Thiện trong bản ngã của mình, không giết người cướp của là không thẹn với lòng, còn lại mặc kệ.
Nhưng mấy ai nguyện kiên nhẫn để thấy được vẻ yếu đuối, nữ tính của nàng đâu, nàng mạnh mẽ, vô tâm vô phế nhưng nàng lại nhân đạo hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian này.
Nhưng thế đấy, vận mệnh lại hay trêu ngươi, nàng vì chữ Thiện của mình mà làm trái lời sư môn, nàng bị trục xuất khỏi núi.
Trong lúc định lấy tài nghệ bao năm tu tiên để đi làm pháp sư kiếm tiền nuôi cái bụng thì nàng gặp trúng cái vận của mình, nếu nói vận xui thì cũng không đúng lắm, vận hên thì cũng không hợp lý. Vậy chúng ta coi đây là nàng gặp trúng chân mệnh thiên tử của đời mình đi.

Nam chính – Thiên Diệu – một con rồng ngàn năm bị người mình yêu phanh thây, đúng nghĩa là phanh thây, rút gân, cạo vẩy, moi tim, lóc thịt, nhưng không giết chết hắn, lưu hắn lại như một linh hồn cô độc không bao giờ được thấy ánh sáng. Nhưng rồi sợi dây vận mệnh đã dẫn hắn gặp được Nhạn Hồi, nàng chính là ánh sáng của hắn, chính là mạng sống là hơi thở của Thiên Diệu, trái tim hắn đập là cũng đập vì hình bóng nàng, lý do để hắn tồn tại cũng chính là được ở bên Nhạn Hồi của hắn.
Sau khi Nhạn Hồi và Thiên Diệu gặp nhau, họ từ mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tiếp đến là bằng hữu rồi dần đà không hay không biết khắc sâu bóng hình của đối phương vào tim mình.

Họ không phải vừa gặp đã nhất kiến chung tình, cũng chẳng phải là tình yêu đầu của nhau, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu đối phương. Ấy vậy mà cuối cùng hai người họ lại tiến triển tới mức sống chết không rời.

Bộ truyện này gần như là trinh thám, mỗi manh mối là mỗi chướng ngại vật phải vượt qua, mỗi chướng ngại lại gặp thêm nhiều bằng hữu, ai cũng có số mệnh của riêng mình, không ai có thể giúp được ai ngoại trừ chính bản thân của họ.
Đọc truyện, càng về sau càng hồi hộp, những nút thắt ngày càng nhiều, cái hay của tác giả là gỡ từng nút thắt một cách rất logic, làm cho người đọc bị cuốn theo rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cực kì cực kì đáng đọc.

#Nguồnsưutầm


0
Tên truyện: HỘ TÂM ( 113 chương – Hoàn) Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương Thể loại: Huyền huyễn, tu chân, tiên hiệp, ngược tâm ngược thân cả nhân vật chính và phụ, HE. (Và vâng truyện của má Chín thì tất nhiên là thanh thủy văn rồi, không có H đâu mọi người à)Thực sự càng đọc truyện của Cửu Lộ Phi Hương tui càng nể phục trình độ viết của tác giả, một bộ truyện đủ cả ngũ vị...
Đọc tiếp

Tên truyện: HỘ TÂM ( 113 chương – Hoàn)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Huyền huyễn, tu chân, tiên hiệp, ngược tâm ngược thân cả nhân vật chính và phụ, HE. (Và vâng truyện của má Chín thì tất nhiên là thanh thủy văn rồi, không có H đâu mọi người à)

Thực sự càng đọc truyện của Cửu Lộ Phi Hương tui càng nể phục trình độ viết của tác giả, một bộ truyện đủ cả ngũ vị tạp trần, cay đắng ngọt bùi có đủ cả, đọc truyện mà như sống trong câu chuyện ấy, cười vì truyện khóc cũng vì truyện. Thực sự rất ít bộ truyện nào lấy được cả nước mắt lẫn nụ cười của tui.

Hộ Tâm là bộ truyện cực kì ngược các bạn ạ, thực sự, ngược từ cặp phụ, cho đến cặp chính, má Cửu đã lồng ghép những câu chuyện, những cặp đôi phụ khác nhau xoay quanh cặp đôi chính rất là khéo léo.
Chung quy mặc dùng quá trình ngược tâm nhưng kết cục chuyện tình của họ cũng được gọi là viên mãn.

Bộ truyện nói về chuyện tình của hai giới Tiên – Yêu, đâu là tà đâu là thiện, xuất thân của chúng ta không nói lên việc chúng ta tà hay thiện, đạo của chúng ta không nói lên chúng ta là tà hay thiện, mà tà hay thiện chính là bản ngã.
Không phải yêu quái nào cũng là tà, cũng chẳng phải người tu tiên nào cũng là thiện.
Khi đọc, các bạn sẽ thấy sót xa lắm, nơi lạnh lẽo nhất không phải là hai cực của trái đất, mà là nhân tâm, đó là vũ khí ghê gớm duy nhất có thể xé tan nhục thân bất tử.

Nói về nhân vật chính của chúng ta
Nữ chính – Nhạn Hồi – một cô nương phàm tục tu tiên, có thiên phú hơn người, nhưng người ta lại nói nàng phù hợp để tu yêu hơn, vì nàng quá đổi phóng túng, dung tục, nàng tham sống sợ chết, nàng ngang ngược, nàng luôn hướng tới cái Thiện trong bản ngã của mình, không giết người cướp của là không thẹn với lòng, còn lại mặc kệ.
Nhưng mấy ai nguyện kiên nhẫn để thấy được vẻ yếu đuối, nữ tính của nàng đâu, nàng mạnh mẽ, vô tâm vô phế nhưng nàng lại nhân đạo hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian này.
Nhưng thế đấy, vận mệnh lại hay trêu ngươi, nàng vì chữ Thiện của mình mà làm trái lời sư môn, nàng bị trục xuất khỏi núi.
Trong lúc định lấy tài nghệ bao năm tu tiên để đi làm pháp sư kiếm tiền nuôi cái bụng thì nàng gặp trúng cái vận của mình, nếu nói vận xui thì cũng không đúng lắm, vận hên thì cũng không hợp lý. Vậy chúng ta coi đây là nàng gặp trúng chân mệnh thiên tử của đời mình đi. Nam chính – Thiên Diệu – một con rồng ngàn năm bị người mình yêu phanh thây, đúng nghĩa là phanh thây, rút gân, cạo vẩy, moi tim, lóc thịt, nhưng không giết chết hắn, lưu hắn lại như một linh hồn cô độc không bao giờ được

Sau khi Nhạn Hồi và Thiên Diệu gặp nhau, họ từ mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tiếp đến là bằng hữu rồi dần đà không hay không biết khắc sâu bóng hình của đối phương vào tim mình.thấy ánh sáng. Nhưng rồi sợi dây vận mệnh đã dẫn hắn gặp được Nhạn Hồi, nàng chính là ánh sáng của hắn, chính là mạng sống là hơi thở của Thiên Diệu, trái tim hắn đập là cũng đập vì hình bóng nàng, lý do để hắn tồn tại cũng chính là được ở bên Nhạn Hồi của hắn.

Họ không phải vừa gặp đã nhất kiến chung tình, cũng chẳng phải là tình yêu đầu của nhau, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu đối phương. Ấy vậy mà cuối cùng hai người họ lại tiến triển tới mức sống chết không rời.

Bộ truyện này gần như là trinh thám, mỗi manh mối là mỗi chướng ngại vật phải vượt qua, mỗi chướng ngại lại gặp thêm nhiều bằng hữu, ai cũng có số mệnh của riêng mình, không ai có thể giúp được ai ngoại trừ chính bản thân của họ.
Đọc truyện, càng về sau càng hồi hộp, những nút thắt ngày càng nhiều, cái hay của tác giả là gỡ từng nút thắt một cách rất logic, làm cho người đọc bị cuốn theo rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cực kì cực kì đáng đọc.

2
16 tháng 7 2019

uk,mk sẽ đọc

17 tháng 7 2019

hay lắm

Năm đấy hắn đến phủ của thượng thử dự yến tiệc, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.Nàng ở phía bên kia đình cùng đám nữ nhi ở những phủ khác thưởng trà làm thơ, hắn nhìn thấy nàng mang trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, khí trời mùa hạ nóng nên với màu xanh cùng gương mặt trang điểm nhẹ của nàng khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu.Dù y phục...
Đọc tiếp

Năm đấy hắn đến phủ của thượng thử dự yến tiệc, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.

Nàng ở phía bên kia đình cùng đám nữ nhi ở những phủ khác thưởng trà làm thơ, hắn nhìn thấy nàng mang trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, khí trời mùa hạ nóng nên với màu xanh cùng gương mặt trang điểm nhẹ của nàng khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu.

Dù y phục có màu không mấy màu sắc nhưng với khí chất của nàng đúng là nổi bật hơn hẳn những cô nương trong đình.

Hắn không tin vào tiếng sét ái tình, hắn cũng không nghĩ có một ngày hắn vừa gặp đã yêu một nữ nhân nào đấy.

Nhưng...

Khi hắn cho người điều tra thân phận của nàng, hắn lại cảm thấy vừa chán ghét vừa kinh tởm vẻ ngoài của nàng.

Nàng chính là đại tiểu thư của Mẫn Lan gia là chất nữ của đương kim quý phi, cũng là người gây ra cái chết oan ức của hoàng hậu cũng chính mà mẫu hậu của hắn.

Tưởng chừng như khi biết được thân phận của nàng, hắn sẽ thôi nghĩ về nàng nhưng ngược lại với những gì hắn mong muốn... Hắn nhớ nàng nhiều hơn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khí chất ấy khiến hắn như phát điên vì hằng đêm hiện ra trong giấc ngủ của chính bản thân hắn.

Vậy là hắn nảy ra ý định trả thù bắt đầu từ nơi nàng, hắn muốn Mẫn Lan gia diệt vong, muốn vị quý phi kia thấy đau khổ khi người gây ra những sự tình này đều là cô chất nữ mà bà ta cưng chiều.

Vậy là nhân lúc nàng ra khỏi phủ thừa tướng để mua vải, đi dạo, đi chùa nhưng nơi mà nàng có thể đi qua hân đều có thể xuất hiện.

Đúng như những gì hắn tính toán, nàng không chút phòng bị mà tiếp xúc với hắn, lần đầu nàng hơi e ngại vì nam nữ đi chung quả thật hơi trái với quy tắc còn lại, nhưng sau này việc gặp hắn trở nên thường xuyên cũng khiến nàng cảm thấy trở nên thoải mái hơn.

Hắn nhớ hắn từng nói với nàng...

- Nàng thanh cao tao nhã lại quyến rũ như bông hoa mẫu đơn!

Đúng vậy đấy là những gì hắn có thể hình dung mà miêu tả một cách chính xác nhất vẻ đẹp mĩ miều của nàng.

Và rồi những gì đến rồi cũng sẽ đến. 
Ngày cả gia tộc Mẫn Lan biết rằng người đại tiểu thư Mẫn Lan Y nàng muốn gả chính là đương kim thái tử, từ lớn đến nhỏ Mẫn Lan gia đều như gà bay chó sủa.

Phụ thân nàng nhốt nàng trong kho củi, răn dạy nàng không được qua lại với hắn, Hắn nghe được tin tức liền bí mật đột nhập vào Mẫn Lan gia để xem tình hình của nàng.

Nàng ở đâu còn bộ dáng một tiểu thư sống trong nhung lụa nữa, nàng bây giờ ngồi trong góc nhà với bộ quần áo bị bẩn do đất cát, trên gương mặt là năm dấu ngón tay in hằn, hắn thấy nàng đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên mi khiến hắn đau lòng.

Hắn nhớ lúc đấy hắn đã ngồi cùng nàng cả đêm trong kho củi, nghe nàng nói hết nỗi lòng của mình, nàng còn hỏi hắn.

- Hậu cung ba ngàn giếng nước! Chàng có thể hay không chỉ múc nước ở một giếng?

Lúc ấy cả thân hình hắn như điếng đi, nữ nhân ở trước mặt hắn thật lạ.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ thân phận hắn còn là thái tử, sau này hắn sẽ là hoàng thượng của một nước, vậy mà nữ nhân này khí phác thật lớn, nàng cự nhiên hỏi hắn cả đời nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Hắn muốn nói không, muốn cự tuyệt nàng, nhưng khi thấy trong ánh mắt ấy là những giọt lệ chưa trào cùng sự chờ đợi pha lẫn chút uất ức liền khiến hắn không tự chủ được mà hứa với nàng.

- Không hứa được với nàng sẽ yên vui một đời! Chỉ có thể yêu nàng sủng nàng khi ta còn một năm hay một giây để thở!

Sau hôm đấy, hắn trở về Đông Cung dâng tấu muốn lập thái tử phi, xin hoàng thượng vì hắn mà chỉ hôn đại tiểu thư Mẫn Lan gia là Mẫn Lan Y cho hắn.

Việc hắn cầu thân nàng khiến náo động đến cả hậu cung của hoàng thượng, người sốc hơn hết là vị quý phi Mẫn Lân Nhã kia, trên dưới hậu cung cả Mẫn Lan gia ai ai không biết năm xưa khi du ngoạn là do Mẫn Lan Nhã nàng vô tình khiến hoàng hậu rơi xuống xe ngựa khi có thích khách mới khiến hoàng hậu qua đời.

Mối thù giữa Mẫn Lan gia và Khắc gia nặng như nghìn cân vậy mà bây giờ chất ngoại của Khắc gia là đương kim thái tử hiên ngang cầu thân với chất nữ của Mẫn Lan gia đúng là nói không có âm mưu chỉ có khỉ trên rừng mới tin.

Mẫn Lan Nhã quý phi vì mong hoàng thượng đừng ban ra chiếu chỉ hôn mà quỳ suốt mấy canh giờ ngoài Dưỡng Tâm Điện đến mức sốt cao, không hiểu tại sao chỉ là sốt nhưng có thể khiến bà liệt giường. Bà ngày nào cũng thỉnh người đến mong hoàng thượng đến nhìn, nhưng khi cung nữ về báo tin rằng, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, thì cả người bà như rơi vào vực sâu của địa ngục.

Cái uất ức cùng căn bệnh sốt khiến tin thần bà yếu đi cuối cùng bà cũng vì không chịu nỗi mà mất đi.

Ngược lại không khí u ám ở Mẫn Lan gia, Đông Cung và Khắc gia lại toàn một màu náo nhiệt, hắn nhận được tin kẻ hại chết mẫu hậu hắn qua đời thì liền sung sướng đến bao nhiêu.

Khắc gia cũng vì cái chết của quý phi mà cảm thấy mỗi thù mất đi nữ nhi được buông xuống.

Sau cái chết của quý phi qua đi là tân hôn của thái tử cùng Mẫn Lan đại tiểu thư được tiến hành.

Dù không muốn nhưng vì chiếu chỉ người nhà Mẫn Lan không có cách nào khác ngoài chấp thuận gả nàng đi.

Đêm tân hôn hắn nhìn nàng một thân hỉ phục ngồi trên giường liền cười lạnh, nữ nhân ngu ngốc kia vẫn nghĩ chỉ cần hắn yêu nàng thì liền bỏ qua mối thù ấy sao?

Hắn hận không chỉ có Mẫn Lan Nhã mà là trên dưới Mẫn Lan gia, hắn yêu nàng thì sao? Hắn vẫn yêu mẫu thân hắn hơn.

Đêm tân hôn hắn đối với nàng là nửa điểm dịu dàng cũng không có, đổi ngược lại là sự thô bạo dày vò, trong khi cùng nàng hoan ái hắn còn không ngừng chửi rủa nàng mang dáng vẻ đê tiện y như Mẫn Lan Nhã.

Càng lúc nàng càng ít xuất hiện trước mặt hắn hơn, có thể nói là không có dịp hắn sẽ không thấy được nàng.

Có lẽ nàng sợ hắn, cũng có lẽ là nàng kinh tởm con người thay đổi nhanh như chong chóng của hắn.

Đêm nào khi cả Đông cung chìm vào giấc ngủ hắn cũng im lặng đứng ngoài gian phòng của nàng, hắn nghe thấy tiếng nàng nức nở, hắn muốn chạy đến ôm lấy nàng xin lỗi nàng, nhưng một tia hận thù trong hắn liền dập tắt hết những yêu thương của hắn dành cho nàng.

Năm tháng cứ thế trôi qua, hoàng đế băng hà, hắn đương nhiên là người thừa kế ngôi vị.
Việc đầu tiên hắn làm chính là giệt sạch gia tộc Mẫn Lan gia.

Hăn cứ ngỡ sau khi biết tin nàng sẽ nháo đến chỗ hắn, nhưng nàng lại im lặng ở trong Khôn Ninh Cung.

- Hoàng thượng... Hoàng hậu sảy thai rồi!

Tiếng thái giám ở ngoài vọng vào thư phòng khiến tấu chương trên tay hắn rơi xuống đất.

Hài tử của hắn với nàng mất rồi? 
Hắn một mạch hướng Khôn Ninh Cung mà đi, vừa đến hắn đã thấy đám oanh oanh yến yến hậu phi đứng trước cửa, hắn trong lòng cực chán ghét nhưng gương mặt ở ngoài lại chẳng để lộ chút suy nghĩ gì.

Hắn tiến thẳng vào gian phòng nghỉ của nàng, nhìn thấy nàng sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, nàng vừa thấy hắn nước mắt đã rơi xuống như mưa tuôn, dù cả người mất sức nàng vẫn níu lấy tay hắn xin hắn vì nàng vì hài tử của nàng mà làm chủ.

Bàn tay hắn muốn đưa ra vỗ nhẹ lên người nàng để an ủi nhưng khi hình ảnh hắn quỳ trước đại điện mong phụ hoàng vì mẫu hậu và hắn làm chủ nhưng bị cự tuyệt hắn liền nổi nóng với nàng.

Hắn không chút lưu tình khẳng định nàng chính là không cận thận mới làm mất hài tử nên đừng ăn nói hàm hồ.

Khi hắn giật tay áo ra khỏi tay nàng và quay lưng đi, hắn cảm nhận được ánh mắt nàng đang tuyệt vọng nhìn hắn, hình như hắn cảm thấy không chỉ là tuyệt vọng mà là cả hận cả yêu.

Nếu có trách thì nên trách ông trời, nên trách ông ta tại sao lại để ngày đấy hắn nhìn thấy nàng đã yêu.

Phải trách ổng tại sao lại để nàng là nữ nhi của Mẫn Lan gia...

Rất lâu sau đấy hắn không còn đến Khôn Ninh Cung nữa, hắn không phải là lạnh nhạt nàng nhưng là hắn sợ phải đối mặt với nàng, hắn không biết hắn nên làm gì khi đứng trước mặt nàng.

Hậu cung đúng là nơi phiền phức, nàng vừa sảy thai lại đến hoàng quý phi sảy thai, và quan trong cả hậu cung ai cũng đổ lỗi cho nàng là người ra tay với cái thai đấy.

Hắn như hồ đồ mà nghe lời nữ nhân Hách Diệp kia tin rằng nàng vì oán hận mà hại chết đi hài tử trong bụng nàng ta. Hắn tìm đến khôn Ninh Cung mà đánh nàng nhục mạ nàng nhưng khi nàng thêu thào mà nói.

- Xin chàng... Tin thiếp!

Cả lòng hắn như mềm nhũn ra, hắn mới phát hiện với tính cách của nàng thì không bao giờ nàng làm như vậy, chính nàng đã trải qua nỗi đau mất con nàng chắc chắn sẽ không đẩy người khác vào nỗi đau khổ ấy.

Lại một lần nữa hắn bước ra khỏi Khôn Ninh Cung bỏ mặc nàng ngồi giữa nền đất lạnh, sau đấy hắn âm thầm điều tra mới phát hiện sự việc nàng ám hại đứa nhỏ trong bụng Hách Diệp là không hề có.

Hắn lại lần nữa cảm thấy tội lỗi với nàng.

Và rồi điều hắn sợ nhất là nàng rời đi cũng đã đến.
Ngày hôm đấy trời rất lạnh, nàng đứng trên bức tường thành cao vạn trượng quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng mỉm cười gọi hắn là Kinh Vũ ca ca.
Nàng hỏi hắn có nhớ đã từng hứa gì với nàng hay không?
Nàng oán hắn tại sao không tin nàng!
Nàng nói hắn không đủ tư cách để hận nàng.

Từng câu từng chữ nàng nói đều như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim hắn.
Hắn sợ nàng sẽ nhảy xuống phía dưới kia, nhưng hắn lại sợ mẫu thân trách hắn yêu và sợ mất con gái kẻ thù.

Và rồi... Giây phút nàng thả mình xuống tường thành là giây phút tim hắn ngừng đập, chỉ có một thứ suy nghĩ nếu không giữ nàng lại hắn sẽ vĩnh viễn mất nàng, hắn chạy như bay muốn nắm lấy cánh tay nàng những trễ rồi, nàng đã lỡ lững trên không trung.

Mái tóc đen buông dài, thân hình mang váy đỏ cùng với trời tuyết trắng xóa, thân ảnh nàng rời xuống như đang mua trong tuyết, nhưng khi nàng rơi xuống mặt tuyết thứ máu màu đỏ tuôn ra giữa nền tuyết đỏ trắng ngần, nhìn nàng lúc ấy chẳng khác gì đóa mẫu đơn nở rộ trong cái lạnh mùa đông.

Hắn cảm nhận được khóe mắt hắn cay dần đi, những giọt nước mắt của một bậc đế vương rơi xuống. Nàng không biết rằng hắn chưa từng quên những gì hắn nói, chỉ là hắn không làm được, không thực hiện được điều hắn hứa.

- Y nhi... Kinh Vũ ca ca nợ muội!

Giọng hắn khàn đi hắn chạy thật nhanh xuống những bậc thang tường thành, hắn như điên như dại lao vào ôm lấy thân thể của nàng, nhưng không kịp nữa rồi, nàng không còn chút hơi thở nào xót lại, chỉ có dòng máu ấm kia vẫn không ngừng trào ra.

- Y nhi... Nàng tỉnh lại được không?

-...

- Y nhi... Tỉnh lại chúng ta cùng nhau đi mua vải, cùng nhau đi ăn điểm tâm, cùng nhau đi chùa cầu phúc được không?

-...

- Y nhi... Nàng tỉnh lại đi được không? Ta sai rồi... Ta thực sự biết sai rồi...

-...

- Đứa nhỏ mất rồi ta sẽ cùng nàng cố gắng tạo ra đứa nhỏ khác được không?

-...

- Hậu cung ba ngàn giếng nước, ta chỉ múc nước ở một giếng thôi được không?

-...

- Y nhi... Chỉ cần nàng tỉnh lại nàng muốn gì Kinh Vũ ca ca cũng làm cho nàng!

Hắn cứ thế ở trong gió tuyết ôm lấy thân thể nàng mà lẩm bẩm, không biết hắn ôm nàng nói những gì nhưng hình như hậu cung phi tần phía sau đều quỳ gối xuống nhìn hắn, nhìn hắn như vậy các nữ nhân kia các nữ nhân kia đều cảm thấy ghen tị với nàng.

Rạng sáng hôm sau khi các triều thần vào cung để lên triều, khi đến cửa thành đều nhìn thấy đầu tiên là cả hậu cung các ngự lâm quân lẫn nhưng người nhỏ nhất đều quỳ rạp ở đấy. Và ở phía trên là nam nhân mang long bào quý gia ôm lấy nữ nhân kia trong vòng tay.

Người dân kinh thành cũng từ từ đi vào quỹ đạo một ngày thức dậy để buôn bán chứng kiến cảnh tượng hoàng thượng đau lòng ôm lấy xác hoàng hậu ngồi trước cửa hoàng cung cả đêm.

Nhiều đại thân muốn tiến lên khuyên hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn cứ lẩm bẩm bên tai nàng thì lại không một ai dám lên tiếng.

Ai cũng sợ hắn không vui sẽ trút khổ lên người mình, vậy nên ai đi đến cửa hoàng cung đều quỳ rạp xuống.

Hắn ôm nàng đến gần hết ngày, nói đủ thứ vào tai nàng cuối cùng cũng đứng dậy ẵm nàng hướng về cửa cung mà đi, cả chân hắn đều mỏi nhừ khiến bước đi loạng choảng muốn ngã, hắn đi chưa đầy mười bước cả thân thể đã ngã dúi về phía trước nhưng tuyệt đối lại không hề buông nàng ra. Hết lần này ngã đến lần khác ngã hắn vẫn tuyệt nhiên ôm khư khư lấy nàng.

Hoàng hậu băng hà, hoàng thượng ra chiếu chỉ ngừng thiết triều một tháng cả đất nước để tang ba năm trong ba năm tuyệt đối không được cưới gả.
Quan lại triều thần đều phải mang áo tang, ăn chay, niệm phật cầu phúc cho hoàng hậu ở nơi cực lạc.

Trong năm ngày đại tang quần thần ai cũng phải đi viếng quan tài hoàng hậu, cả điện tràn đầy tiếng khóc bi ai, chỉ riêng một mình hắn ngồi sụp bên quan tài mà thủ thỉ.

- Các người... Cút hết cho trẫm!- Hắn quát lớn khi nghe tiếng khóc thê lương vang vọng khắp điện.

Giả tạo, tất cả đều giả tạo? Ở đây có mấy người vì nàng mất mà thương tiếc? Chỉ tổ đến làm màu thật làm bẩn nơi nàng nghỉ.

Hắn vừa quát lên tiếng khóc lại im bặt từng người từng người cứ thế mà ra khỏi điện mà ra phía ngoài sân điện để quỳ khấn.

Đại tang trong năm ngày cuối cùng cũng kết thúc, hoàng hậu được an táng ở Dụ Lăng.

Sau khi hoàng hậu mất hoàng thượng ra tiếp chiếu chỉ phá bỏ hậu cung, không được để nữ nhân nào sống ở đấy.
Ngay cả hoàng quý phi từng là sủng phi cũng bị đưa lên chùa làm ni cô.

Những năm sau đấy nữa người ta vẫn thấy nam nhân vận long bào sau khi thiết triều đều đến Khôn Ninh Cung nói chuyện một mình với bài vị.

________________________________________________________________________________________________________________________

Cái này tớ đăng tren Bing tuts lâu rồi nhưng ít được care nên đăng lên đây vậy ~

#Aiko

4
27 tháng 12 2018

Mink ko thích đọc truyện này

27 tháng 12 2018

truyện của bn viết cảm động quá

hu hu

13 tháng 6 2019

giống loạn luân hơn

13 tháng 6 2019

sao lại loạn luân chứ ?

đâu phải anh em trong nhà đâu

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớmơn trước(chuyện có thật đó) BẮT ĐẦU Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy...
Đọc tiếp

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớ

mơn trước(chuyện có thật đó)

BẮT ĐẦU

Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy vậy mà cả hai chưa bày tỏ gì với nhau, nhưng mọi hành động của chàng đã nói lên tất cả rồi, nhưng nàng cũng chẳng nói gì.

rồi mọi chuyện bị bàn tán khắp nơi, ai cũng biệt chàng và nàng thích nhau, nàng không tỏ ra gì cả, nhưng chàng lại càng chứng tỏ điều đó hơn, rồi 1 ngày, đứng trước mọi người mà chàng tỏ tình với nàng, nhưng chỉ vì vài lại đồn đại của bạn bè mà nàng không nhận lời và còn nói nặng lời với chàng vì thực sự ai cũng nghĩ họ không hợp nhau, chàng xuất thân quá kiêu sang mà nàng chỉ là con trong một gia đình rất đỗi bình thường, chàng xấu hổ bước khỏi đám đông. Tuy vậy tình yêu chàng dành cho nàng vẫn chưa chấm dứt, cũng từ sau vụ đó, nàng chuyển đi một nơi rất xa, và cắt đứt liên lạc với chàng. Sau 5 năm, tình yêu vẫn còn đó, chàng vẫn chưa yêu ai khác ngoài nàng. Nhưng một ngày, chàng đã tìm được mảnh ghép chính thức cho cuộc đơi mình, đương nhiên đó không phải nàng, 2 người đó rất hợp nhau và cũng yêu nhau, chàng được người ấy tỏ tình và đã đồng ý,nhưng vẫn chưa quên được nàng. 1 tháng sau, nàng quay lại và nói thích chàng,nhưng bây giờ đã quá muộn, chàng từ chối trước tấm lòng của nàng, nhưng vẫn giữ hình ảnh nàng trong tim như 1 người bạn, nàng đã rất đau khổ và tự tử. Tuy rất đau buồn nhưng không thể làm được gì, chàng chỉ biết giúp gia đình nàng rất nhiều và đã sau này đã cưới người yêu của chàng

11
Nhã Tình ngây người, hoàn toàn không thể tin được.Nam nhân này…hắn vì sao có thể yêu nàng đến như vậy chứ??Mọi chuyện thật sự đã vượt ra khỏi những gì nàng có thể tưởng tượng. Hắn nói ‘Nếu không có nàng, ta sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu??’, ‘Nếu nàng về muộn chút nữa, ta nghĩ thứ mà nàng nhìn thấy chỉ còn là xác của ta mà thôi.’, ‘Nếu nàng muốn rời bỏ ta...
Đọc tiếp

Nhã Tình ngây người, hoàn toàn không thể tin được.Nam nhân này…hắn vì sao có thể yêu nàng đến như vậy chứ??Mọi chuyện thật sự đã vượt ra khỏi những gì nàng có thể tưởng tượng. Hắn nói ‘Nếu không có nàng, ta sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu??’, ‘Nếu nàng về muộn chút nữa, ta nghĩ thứ mà nàng nhìn thấy chỉ còn là xác của ta mà thôi.’, ‘Nếu nàng muốn rời bỏ ta thì trước hết hãy giết ta đi, nếu không cho dù ta có chết, ta cũng sẽ biến thành cô hồn đi theo nàng cả đời. Cho dù xuống tận 18 tầng địa ngục, ta cũng quyết không bao giờ rời xa nàng.’.Đầu óc của Nhã Tình giờ đây vẫn còn khiếp sợ không thôi, nam nhân này điên rồi, hắn thật sự điên rồi, hắn vì yêu nàng mà điên rồi.

< y thánh nương tử >

3
3 tháng 1 2019

hay quá , mik chưa đọc truyện này

4 tháng 1 2019

uk