K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 3 2018

Áo dài ra đời từ rất lâu, nó đã trải qua các thời kì cải biến để đạt đến độ thẩm mĩ như ngày nay. Kiểu sơ khai là áo giao lành, được người phụ nữ mặc phủ ngoài yếm đào, váy lụa đen, thắt lưng buông thả. Nhưng để tiện cho việc làm ăn, việc đồng áng, áo giao lành được thu gọn thành áo tứ thân. Sau đó, nó được biến thành áo ngũ thân để các cô, các bà mặc trong lễ hội mùa xuân.

Đến thời chúa Nguyễn xứ Đàng Trong, Vũ Vương Nguyền Phúc Khoát ban hành sắc dụ về y phục, thì chiếc áo dài có cổ đứng ngắn tay, cứa ống tay rộng hoặc hẹp, hai bên nách trở xuống khâu kín, không xẻ tà. Từ đó, áo dài được cải tiến theo nhiều kiểu, ngày một trở nên xinh đẹp, thướt tha.

Áo dài được may bằng nhiều chất liệu như gấm, nhung, lụa tơ tằm. Hiện nay, các nhà thiết kế y phục đã sáng tạo ra nhiều kiểu áo dài tân thời, cố áo cài khuy. Khuy áo là hạt cườm, hạt ngọc, cúc bấm. Tay áo dài không có cầu vai, may liền với cổ áo giống như áo bà ba xẻ tà. Chính đặc điểm này khiến việc sinh hoạt của ngực phụ nữ được dễ dàng, đồng thời tạo dáng thanh thoát, yểu điệu, thướt tha.

Áo dài có hai tà chính: tà áo trước và tà áo sau. Đây là phần được các nhà thiết kế thời trang cách điệu nhiều nhất. Khi thì dùng chất liệu vải voan, khi thì được kết cườm, ngọc óng ánh. Áo dài thường đi đôi với quần thụng. Phụ nữ Việt Nam thường mặc áo dài xẻ tà cùng với quần thụng trắng bởi nó tạo nên vẻ đài các trang nhã. Hiện nay, áo dài có nhiều hoa văn khác nhau, mang đậm bản sắc dân tộc Có thể là những đoá hoa như hoa hồng, hoa lan, búp huệ. Có thể là hoa thuỷ tiên. Cũng có thể là nhiều loại hoa rực rỡ, đủ màu sắc gợi lên dáng yêu kiều, đài các, quý phái của các cô thiếu nữ, thanh nữ.

Giêng hai, bước vào hội xuân, trên mọi nẻo đường quê Kinh Bắc, xứ Đông xứ Đoài... ta bắt gặp các bà, các cụ trong bộ áo quần dài bằng lụa nâu, vai khoa; túi đi đến chùa lễ Phật. Hội chùa Hương, hội Gióng, hội chùa Dâu, hội Lim,... từng đoàn thiếu nữ, thanh nữ thướt tha trong bộ áo dài tuyệt đẹp. Trong các lề chào cờ, các ngày lễ được tổ chức ở sân trường, nhất là các trường Trung học phổ thông hàng nghìn nữ sinh và cô giáo trong chiếc áo dài trắng, quần trắng gợi lên vẻ đẹp tinh khôi, trinh trắng của thế hệ tuổi xuân.

Aó dài thường được mặc trong những nghi lễ trang trọng của quốc gia, hay trong những ngày tựu trường, tổng kết, ngày trao bằng,…Mỗi cô gái luôn gắn liền với áo dài như thế. Và áo dài còn được đưa ra để giới thiệu cho bạn bè bốn phương, trở thành trang phục được rất nhiều người nước ngoài yêu thích. Nhắc đến Việt Nam, họ luôn nhớ đến hình ảnh cô gái mặc trên mình tà áo dài, đi thướt tha, một vẻ đẹp kiêu sa nhưng mộc mạc.

Aó dài còn gắn liền với những tác phẩm của các nhà văn, nhà thơ. Là chủ để bất tận mà ai cũng muốn được khai thác. Trong những bài hát cũng có hình ảnh áo dài phẩng phất. Tà áo dài được biến hóa, trở nên những màu sắc riêng, nhưng vẫn đẹp, vẫn duyên dáng, thầm kín.

Áo dài gắn liền với nhiều truyền thống là một biểu tượng độc đáo của văn hóa Việt Nam. Ngày nay với sự đa dạng về trang phục cách tân như váy, đầm, áo xẻ,….được giới trẻ đón nhận rất nhiều nhưng áo dài vẫn là một phần không thể thiếu đối với con gái Việt nói riêng và truyền thống của người dân Việt Nam nói chung.

Áo dài- mang theo những phong cách riêng và đặc biệt của người Việt, đang đi đến mọi nơi để lại dấu ấn cho đất nước. Vì thế chúng ta cần gìn giữ và tôn lên vẻ đẹp mãi mãi của chiếc áo dài Việt Nam.



Nguồn: https://vanmauphothong.com/ta-ve-ao-dai-viet-nam/#ixzz59jJJk4MT

14 tháng 3 2018

Hok phải cao thủ lớp 8 giúp được hok bạn ( giờ lớp 11 rùi). Bài này hồi trước mình có làm rồi ngặt một nỗi là bài hơi dài nên chắc chỉ sơ sơ hen : Để đón chào 1 thành viên mới là bút bi, họ nhà bút đều tề tựu trên bàn học: nào bút lông,bút chì...đều có mặt đông đủ.Trong đám đông, ông bút lông lên tiếng :....(Cái này bạn thêm đi hen) ...Sau đây,em xin giới thiệu về bản thân của mình: " Em được biết,từ xưa, các nhà nho thường dùng bút lông ngỗng chấm mực Tàu để viết nên những nét chữ rồng bay,phượng múa. Rồi được cải tiến hơn, con người dùng gỗ làm cán bút,sắt làm đầu bút.Và cũng từ loại bút thô sơ ấy,chị bút máy,rồi đến em là bút bi dc ra đời... Bây giờ,do tiện lợi và có nhiều mẫu mã nên em thường dc con người ưa chuộng và sử dụng rộng rãi.Bố của em nguyên là một nhà báo người Hungari tên Luizo Biro.Em dc ra đời vào năm 1938 ở bên châu Âu nhưng mãi đến thế kỉ XX họ bút bi nhà em mới du nhập sang VN và trở nên phổ biến. Em cao khoảng 15 cm, dk khoảng 1cm... _Thế còn bộ phận bên trong như thế nào?Chắc em cũng có 2 bộ phận như bọn anh hả?-Anh bút mực cất tiếng hỏi. Vâng,em có cấu tạo cũng gồm 2 bộ phận chính là bên ngoài và bên trong.Bút bi nói tiếp.Mình em gồm nắp và thân.Thân em là 1 hình trụ rỗng,bên trong làm bằng nhựa và thường dc trang trí bắt mắt,đôi khi là những dòng chữ hay hình nhân vật hoạt hình xinh xắn.Màu thân của em phụ thuộc vào màu mực bên trong.Phần dưới chỗ tay cầm,con người thường dùng cao su để lam thành các vòng nổi len hoặc có đai to hơn để khi viết sẽ êm tay.Ở phần đầu bút dc vót nhọn ôm lấy ngòi.Phần trên cùng là nắp,có chỗ để cài vào túi áo hoặc sách vở. Bên trong người em có chứa 1 ống chứa mực đặc sánh dc làm bằng nhựa dẻo.Trên thân có 2 nấc nhỏ dc làm bè ra sg sg với nhau.Độ cao,thấp,to,nhỏ của nấc tùy thuộc độ dài và chiếc lò xo = sắt có độ đàn hồi gắn trg ruột bút dưới 2 chiếc nấc ấy.Phần đầu làm = thép ko rỉ.Ở đầu em có những cái rãnh nhỏ xíu để khi viết mực chảy ra dễ dàng,ở bên trg là 1 viên bi nhỏ mà ngày nay người VN vẫn phải nhập bên nc ngoài về.Khi viết viên bi xoay tròn để mực thấm ra giấy.Vì thế khi sử dụng,họ bút bi nhà em sẽ viết dc rất nhanh nhưng lại dễ bị hư chữ... Họ bút bi nhà em giờ có nhiều chủng loại nào là bi xanh, bi đỏ... (Sau đó bạn có thể thêm phần ưu,nhược điểm của bút để hoàn thành bài viết. Ưu: tiện lợi,ko phải bơm mc thường xuyên. Khuyết: Hay hết mực nên hs phải mang theo 2 cây để thay.Và nếu rớt mạnh sẽ bể bi...) Chúc bạn làm bài đạt kq cao.Mình tài hèn sức mọn nên giúp dc vậy àh.Có dở đừng chê nha ^^

26 tháng 4 2018

Trong thời cắp sách đến trường, thì ai cũng một người bạn thân để đi cùng, để tám chuyện và đặc biệt là để chia sẻ mọi chuyện vui buồn. và tôi cũng thế, tôi có một người bạn thân từ khi chúng tôi còn là học sinh mẫu giáo. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau,…. Bạn tôi là một người rất tốt bụng và dễ thương, bạn ấy luôn chia sẻ mọi ngọt bùi với tôi, lúc tôi buồn hay lúc tôi vui, người đầu tiên tôi tìm đến là bạn ấy. Người bạn thân ấy của tôi là Vân Khánh.

     Trong ngôi nhà nhỏ bé nhưng lại ấm áp ấy, trong gia đình, ai cũng dành hết tình thương cho em. Nhưng em thấy người dành nhiều tình thương nhất cho em lại là mẹ .

     Mẹ em năm nay ngoài 35 tuổi. Mẹ là một chủ cửa hàng tạp hóa. Mẹ em không được cao lắm cũng không thấp quá. Mẹ có dáng người khá là cân đối. Mẹ có nước da trắng hồng như da của em bé Pù. Mái tóc đen dài đến ngang lưng của mẹ lúc nào cũng được mẹ buộc gọn trên đầu. Trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng nổi bật là đôi mắt bồ câu long lanh không giấu được vẻ dịu hiền. Chứa đựng trong đôi mắt hiền dịu ấy là một biển trời yêu thương vô bờ. Đôi môi hình trái tim của mẹ lúc nào cũng đỏ ướt như vừa được thoa một lớp son mỏng. Khi mẹ cười, đôi môi mở ra lại để lộ hai hàm răng vừa trắng vừa đều tăm tắp. 

     Tính mẹ rất dễ chịu. Không chỉ dễ chịu, mẹ còn nghiêm khắc với con cái. Mỗi khi chúng em làm sai việc gì, mẹ chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo chứ không bao giờ mẹ trách móc hay chửi vả gì. Không chỉ dễ chịu, nghiêm khắc với con cái mà mẹ còn rất chân thật. Ai mua hàng mà để quên hàng thì ngay sáng hôm sau, khi người ấy vừa đi qua đường, mẹ gọi quay lại để lấy đồ. Vì vậy mọi người trong làng ai cũng yêu quý mẹ. Mẹ rất bận rộn. Nhưng việc nào mẹ cũng làm nhanh và gọn. Hết việc nọ đến việc kia. Mẹ làm hết không thiếu sót một việc nào hết. Mặc dù bận rộn thế nào nhưng mẹ vẫn không than thở một lời.

     Em còn nhớ, có lần em ốm nặng, mẹ ở trên bệnh viện chăm sóc cho em.

     Nhìn mẹ vất vả như thế, em thấy rất thương mẹ. Em mong sẽ giúp được cho mẹ nhiều việc để mẹ đỡ vất vả. Em rất yêu quý mẹ - người phụ nữ đảm đang trong gia đình !

6 tháng 1 2018

"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." - Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em không bao giờ nhai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau. 

Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên.

Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.

Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập.

Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều.

Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục. Với hàng xóm, mẹ luôn vui vẻ và sẵn sàng giúp đỡ nên ai ai cũng yêu quý.

Mẹ là "Tổ quốc" riêng của em! Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.

Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh cao đẹp nhất. “Mẹ” một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát: “Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”

Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nổi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm!

Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em… Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em . Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện.

Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổi , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon.

Mẹ khuyên bảo em đủ điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến. Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẽ nghĩ ngợi,xa xôi. Lúc đó em vội ra bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng , vòng tay âu yếm.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:
“ Ai rằng công mẹ bằng non Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa với mẹ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.

16 tháng 3 2019

bạn là hacker mà

28 tháng 10 2019

Ao Dai is the a traditional dress of Vietnam. It is one of the symbols of Vietnam. When one hears about Vietnam, the word “Ao Dai” will most probably be mentioned.

Early versions of the “Ao Dai” date back to 1744 when Lord Vu Vuong of the Nguyen Dynasty decided both men and women should wear an outfit of pants and a gown that buttoned down the front. What wasn’t, until 1930 that “Ao Dai”appear similar to what it looks today. Now, Men wear it less, generally only on ceremonial occasions such as weddings or funerals. During the 1950s two tailors in Saigon started producing “Ao Dai” with raglan sleeves. This creates a diagonal seam running from the collar to the underarm. This style is still preferred today“Ao Dai” is made individually to fit each customer’s shape to create the most flattering look.

Its body-hugging top flows over wide trousers that brush the floor.The pants should reach the soles of the feet and flow along the floor. Comfortability is always taken into account for fashions and beauty. Tailors must be skills so as to ensure the wearer has freedom of movement. Despite it being a long robe, “Ao Dai” is cool to wear. Synthe or silk fabrics are best to use because they do not crush and dry quickly. For this reason “Ao Dai” is a pracal uniform for daily wear.

The color can show the wearer’s age and status. Young girls wear pure white, fully-lined outfits symbolizing their purity. Older but unmarried girls move into soft pastel shades. Only married women wear “Ao Dai” in strong, rich colors, usually over white or black pants. “Ao Dai”is rarely seen in places where manual work is praced.  In the nineties the Ao dai become popular again. It has become standard and common attire for female students as well and staff at offices and hotels.

Ao dai nowadays is very popular with different designs and colors. “Ao Dai”has become the most preferred dress for formal occasions and traditionally ceremonies. Today, “Ao Dai” has been modified. Its length is cut shorter usually just below the knee. Variations in the neck, between boat and mandarin style, are common. Access to new fabrics have made for some interesting design most visitors to Vietnam admire local tailors’ skills when making ao dai. It is hard to think of a more elegant, demure and charming outfit, that suits Vietnamese women of different ages, than Ao Dai.

=> Dịch :

Áo Dài là những chiếc váy truyền thống của Việt Nam. Đây là một trong những biểu tượng của Việt Nam. Khi người ta nghe về Việt Nam, từ “Áo Dài” chắc chắn sẽ được nhắc đến đầu tiên.

Phiên bản đầu tiên của “Áo Dài” ngày trở lại năm 1744 khi Chúa Vũ Vương của triều đại nhà Nguyễn đã quyết định cả nam giới và phụ nữ nên mặc một bộ trang phục quần và áo choàng cài nút xuống phía trước. Mãi cho đến năm 1930 “Áo Dài” xuất hiện tương tự như những gì nó trông ngày hôm nay. Ngày nay, đàn ông mặc nó ít thường xuyên hơn, thường chỉ vào những dịp lễ như đám cưới. Trong những năm 1950 hai thợ may ở Sài Gòn bắt đầu sản xuất “Áo Dài” với tay áo lửng. Điều này tạo ra một đường may chéo chạy từ cổ đến nách. Phong cách này được ưa thích hiện nay vẫn “Ao Dai” được làm riêng để phù hợp với hình dạng của từng khách hàng để tạo ra những cái nhìn đẹp nhất.

Thân áo che lấy quần và chạm sàn nhà. Quần cũng phải che ngón chân và chạm sàn nhà. Sự thoải mái luôn được ưu tiên thời trang và làm đẹp. Thợ may phải có những kỹ năng để đảm bảo cho người mặc có thể di chuyển tự do. Mặc dù nó là một chiếc áo choàng dài, “Áo Dài” khá thoải mái để mặc. Vải tổng hợp hoặc lụa là tốt nhất để sử dụng vì chúng không bị nhàu và hanh khô. Vì lý do này “Áo Dài” là một bộ đồng phục thiết thực cho các mặc hàng ngày.

Các màu sắc có thể hiển thị độ tuổi và địa vị của người mặc. Cô gái trẻ mặc trang phục màu trắng tinh khiết tượng trưng cho sự tinh khôi của họ. Cô gái lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình chuyển sang màu hồng mềm mại. Chỉ có phụ nữ đã lập gia đình mặc ái dài màu tối, thường là trên quần màu trắng hoặc đen. Áo dài là hiếm thấy ở những nơi làm việc thủ công. Trong những năm chín mươi, Áo dài trở nên phổ biến một lần nữa. Nó đã trở thành tiêu chuẩn và trang phục phổ biến cho học sinh nữ như là tốt và nhân viên tại các văn phòng và khách sạn.

Áo dài hiện nay là rất phổ biến với thiết kế khác nhau và màu sắc. Áo dài đã trở thành trang phục ưa thích nhất cho những dịp trang trọng theo truyền thống và nghi lễ. Hôm nay, Áo dài đã được sửa đổi. Chiều dài của nó được cắt ngắn hơn thường ngay dưới đầu gối. Biến thể ở cổ khá phổ biến. Ứng dụng một số mẫu vải mới đã làm cho một số thiết kế thú vị nhất Việt Nam cho phép khách thăm quan được chiêm ngưỡng kỹ năng của thợ may địa phương khi may áo dài. Thật khó để nghĩ ra một bộ trang phục thanh lịch, kín đáo và duyên dáng, phù hợp với phụ nữ Việt Nam ở các độ tuổi khác nhau, hơn Áo Dài.

#Trang

28 tháng 10 2019

Nhớ T.I.C.K!!!

Ao Dai the a traditional dress of Vietnam. It is one of the symbols of Vietnam. When one hears about Vietnam, the word “Ao Dai” will most probably be mentioned.

Early versions of the “Ao Dai” date back to 1744 when Lord Vu Vuong of the Nguyen Dynasty decided both men and women should wear an outfit of pants and a gown that buttoned down the front. What wasn’t, until 1930 that “Ao Dai”appear similar to what it looks today. Now, Men wear it less, generally only on ceremonial occasions such as weddings or funerals. During the 1950s two tailors in Saigon started producing “Ao Dai” with raglan sleeves. This creates a diagonal seam running from the collar to the underarm. This style is still preferred today“Ao Dai” is made individually to fit each customer’s shape to create the most flattering look.

Its body-hugging top flows over wide trousers that brush the floor.The pants should reach the soles of the feet and flow along the floor. Comfortability is always taken into account for fashions and beauty. Tailors must be skills so as to ensure the wearer has freedom of movement. Despite it being a long robe, “Ao Dai” is cool to wear. Synthe or silk fabrics are best to use because they do not crush and dry quickly. For this reason “Ao Dai” is a pracal uniform for daily wear.

The color can show the wearer’s age and status. Young girls wear pure white, fully-lined outfits symbolizing their purity. Older but unmarried girls move into soft pastel shades. Only married women wear “Ao Dai” in strong, rich colors, usually over white or black pants. “Ao Dai”is rarely seen in places where manual work is praced.  In the nineties the Ao dai become popular again. It has become standard and common attire for female students as well and staff at offices and hotels.

Ao dai nowadays is very popular with different designs and colors. “Ao Dai”has become the most preferred dress for formal occasions and traditionally ceremonies. Today, “Ao Dai” has been modified. Its length is cut shorter usually just below the knee. Variations in the neck, between boat and mandarin style, are common. Access to new fabrics have made for some interesting design most visitors to Vietnam admire local tailors’ skills when making ao dai. It is hard to think of a more elegant, demure and charming outfit, that suits Vietnamese women of different ages, than Ao Dai

DỊCH RA LÀ:

Ao Dai những chiếc váy truyền thống của Việt Nam. Đây là một trong những biểu tượng của Việt Nam. Khi người ta nghe về Việt Nam, từ “Ao Dai” chắc chắn sẽ được nhắc đến đầu tiên.

Phiên bản đầu tiên của “Áo Dài” ngày trở lại năm 1744 khi Chúa Vũ Vương của triều đại nhà Nguyễn đã quyết định cả nam giới và phụ nữ nên mặc một bộ trang phục quần và áo choàng cài nút xuống phía trước. Mãi cho đến năm 1930 “Áo Dài” xuất hiện tương tự như những gì nó trông ngày hôm nay. Ngày nay, đàn ông mặc nó ít thường xuyên hơn, thường chỉ vào những dịp lễ như đám cưới. Trong những năm 1950 hai thợ may ở Sài Gòn bắt đầu sản xuất “Áo Dài” với tay áo lửng. Điều này tạo ra một đường may chéo chạy từ cổ đến nách. Phong cách này được ưa thích hiện nay vẫn “Ao Dai” được làm riêng để phù hợp với hình dạng của từng khách hàng để tạo ra những cái nhìn đẹp nhất.

Thân áo che lấy quần và chạm sàn nhà. Quần cũng phải che ngón chân và chạm sàn nhà. Sự thoải mái luôn được ưu tiên thời trang và làm đẹp. Thợ may phải có những kỹ năng để đảm bảo cho người mặc có thể di chuyển tự do. Mặc dù nó là một chiếc áo choàng dài, “Áo Dài” khá thoải mái để mặc. Vải tổng hợp hoặc lụa là tốt nhất để sử dụng vì chúng không bị nhàu và hanh khô. Vì lý do này “Ao Dai” là một bộ đồng phục thiết thực cho các mặc hàng ngày.

Các màu sắc có thể hiển thị độ tuổi và địa vị của người mặc. Cô gái trẻ mặc trang phục màu trắng tinh khiết tượng trưng cho sự tinh khôi của họ. Cô gái lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình chuyển sang màu hồng mềm mại. Chỉ có phụ nữ đã lập gia đình mặc ái dài màu tối, thường là trên quần màu trắng hoặc đen. Áo dài là hiếm thấy ở những nơi làm việc thủ công. Trong những năm chín mươi, Áo dài trở nên phổ biến một lần nữa. Nó đã trở thành tiêu chuẩn và trang phục phổ biến cho học sinh nữ như là tốt và nhân viên tại các văn phòng và khách sạn.

Áo dài hiện nay là rất phổ biến với thiết kế khác nhau và màu sắc. Áo dài đã trở thành trang phục ưa thích nhất cho những dịp trang trọng theo truyền thống và nghi lễ. Hôm nay, Áo dài đã được sửa đổi. Chiều dài của nó được cắt ngắn hơn thường ngay dưới đầu gối. Biến thể ở cổ khá phổ biến. Ứng dụng một số mẫu vải mới đã làm cho một số thiết kế thú vị nhất Việt Nam cho phép khách thăm quan được chiêm ngưỡng kỹ năng của thợ may địa phương khi may áo dài. Thật khó để nghĩ ra một bộ trang phục thanh lịch, kín đáo và duyên dáng, phù hợp với phụ nữ Việt Nam ở các độ tuổi khác nhau, hơn Áo Dài.

17 tháng 8 2018

Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.

Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.

Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.

Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.

Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.

Em rất yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả, không ai có thể thay thế. Em tự hứa với lòng phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để mẹ vui lòng.

kick mình nha

17 tháng 8 2018

Kết bài đay nha bạn

Có thể mẹ không thể cho tôi điều tốt nhất trên thế gian nhưng mẹ đã cho tôi điều tốt nhất mà mẹ có. Đó là sự hy sinh, sự khó khăn nhọc nhằn tháng ngày vì phải nuôi nấng, dưỡng dục tôi thành người. Mẹ dành cho chúng ta tình yêu thương rộng lớn tựa như biển trời. Mẹ là một người thật vĩ đại! Vì thế nên tôi hy vọng bất kỳ người con nào nên trân trọng tình cảm thiêng liêng ấy, nên biết ơn công lao sinh thành to lớn của mẹ và:'' Ai còn mẹ thì xin đừng làm mẹ khóc vì chúng ta, đừng để nỗi buồn hằn in trên khuôn mặt phúc hậu của mẹ, nghe không?''

Trong cuộc sống, ai cũng có một người bạn gần gũi để chia sẻ với nhau từng niềm vui nỗi buồn, để tâm sự nhỏ to những bí mật của riêng mình. Em có một người bạn rất thân, đó là Quang Hải. Chúng em lớn lên ở cùng một con phố, học với nhau từ lớp mẫu giáo. Trải qua bảy năm, tình bạn chúng em vẫn gắn bó và ngày càng thân thiết hơn.

Năm nay Quang Hải 11 tuổi, cùng tuổi với em. Có lẽ vì chúng em có rất nhiều nét tương đồng nên có thể chơi thân với nhau lâu đến vậy. Bạn có đôi mắt to tròn, ẩn giấu dưới cặp kính cận, có gọng kính màu đen. Vì vậy biệt danh em đặt cho bạn là Nô-bi-ta. Khuôn mặt bạn bầu bĩnh, chiếc miệng mở rộng, mỗi khi bạn nhoẻn miệng cười đều thể hiện sự tươi tắn, hồn nhiên. Bạn có dáng người khá mập nhưng rất nhanh nhẹn trong mọi hoạt động và đặc biệt là các môn thể thao.

Quang Hải rất thông minh và học giỏi, đây là điều em khâm phục nhất ở bạn. Bạn luôn đạt kết quả cao trong học tập và làm lớp trưởng trong suốt 5 năm cấp một. Môn học giỏi nhất của bạn là môn Toán, bạn rất thích thử thách mình với những bài toán khó. Mỗi khi có thời gian, bạn thường giảng những bài tập khó để giúp em cùng tiến bộ trong học tập. Không những vậy, Quang Hải còn là một lớp trưởng rất gương mẫu. Bạn luôn đi học sớm, mặc đúng đồng phục và nhắc nhở các bạn trong lớp cùng thực hiện. Những bạn trong lớp có kết quả học tập còn kém, Quang Hải luôn nói chuyện và khuyên nhủ các bạn chăm chỉ làm bài tập. Vì vậy, bạn nhận được sự quý mến và tin tưởng từ bạn bè, thầy cô. Đó là những tính cách của Quang Hải khiến em khâm phục và cố gắng học hỏi từ bạn.

Tuy vậy, Quang Hải cũng là một bạn trai khá nghịch ngợm và hồn nhiên như lứa tuổi của chúng em. Khi có thời gian rảnh rỗi, chúng em thường rủ nhau đi chơi khắp khu phố với những trò tinh nghịch như bắn bi, đá bóng, đá cầu… Em và Quang Hải đặc biệt thích môn bóng đá, chúng em luôn là cặp tiền đạo ăn ý vì vậy đội bóng luôn dành chiến thắng.

Em luôn cảm thấy may mắn khi có một người bạn thân tốt như Quang Hải, chúng em đã cùng lớn lên và học tập bên nhau từ thời ấu. Sau này dù có đi đến phương trời xa xôi, tình bạn của chúng em vẫn luôn gắn bó và chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống.

14 tháng 7 2021

Em có rất nhiều người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là bạn Hà Anh, bạn còn được gọi với cái tên “nhà vô địch nhảy dây”.

Giờ ra chơi hôm đó, chúng em tổ chức cuộc thi nhảy dây. Đến lượt Hà Anh nhảy. Bàn tay búp măng của ban nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây, bắt đầu quay “Một…hai…ba…bắt đầu” - tiếng “trọng tài” Huyền vang lên. Đôi chân thon thả của Hà Anh lúc lên, lúc xuống thật nhịp nhàng theo vòng quay đều đều của chiếc dây. những cơn gió mơn man thổi, mái tóc dày và đen nhánh của bạn nhẹ bay. bấy giờ, cặp mắt bồ câu long lanh xinh đẹp của Hà Anh chỉ chăm chú vào chiếc dây. Trên khuôn mặt bầu bĩnh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Hà Anh vẫn tiếp tục nhảy. Cuộc thi kết thúc “trọng tài” Huyền tuyên bố: “ Hà Anh là người chiến thắng”. Mọi người vỗ tay khen bạn, Hà Anh cũng cảm ơn nở nụ cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng. Bạn còn học rất giỏi, hát hay, vẽ đẹp… Hà Anh thật là một cô bé tài năng và ngoan ngoãn.

Bạn Hà Anh thật dễ thương, thầy cô, bạn bè đều quý mến. Em cũng rất yêu quý và khâm phục bạn. Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như câu thành ngữ “bạn bè con chấy cắn đôi”.

22 tháng 7 2018

Lớp em có 46 thành viên quy tụ rất nhiều tài năng, tính cách khác nhau. Tuy là lớp nghịch nhất khối nhưng các bạn vẫn là những cô, cậu học trò ngoan ngoãn học tập.

Trong lớp người em yêu quý và để lại ấn tượng cho em nhiều nhất là bạn Linh Chi. Linh Chi là bạn gái rất dễ thương, không chỉ sở hữu một giọng hát ngọt ngào mà Chi còn là vận động viên chạy rất cừ khôi.

Em vẫn còn nhớ một kỷ niệm hè năm lớp 4 khi Linh Chi tham dự cuộc thi chạy của Tỉnh. Sau những ngày nỗ lực rèn luyện gần đến ngày thi chân của Chi lại đau do tập luyện nhiều quá. Các thầy cô và bạn bề đều lo lắng muốn Chi dừng cuộc thi để nghỉ ngơi nhưng Chi vẫn quyết tâm tham gia. Khi tiếng còi của trọng tài vang lên các vận động viên bắt đầu vào cuộc đua đôi chân thon thả của Linh Chi xải bước chạy nhanh thoăn thoắt nhích lên từng bước một.

Thầy cô và bạn bè dường như nín thở theo dõi từng bước vượt của Chi đến khi gần về địch Chị vẫn duy trì ở thứ 3. Đôi chân của Chi lúc này dường như không nghe theo sự điều khiển của bản thân những bước chạy xiêu vẹo như sắp ngã khiến mọi người lo lắng đến thót tim, bỗng Chi mím chặt môi khuôn mặt đỏ ửng nhễ nhãi mồ hôi, đôi mắt hướng về đích lao tới. Tất cả cổ động nhiệt huyết hơn gấp đôi cổ vũ sự bứt phá đáng nể phục của Chi. Chỉ khi có tiếng còi vang lên cả khán trường sân vận động đều đứng dậy vỗ tay hoan hô Chi đã cán đích thành công để giành huy chương Vàng cho trường. Đôi chân của Chi lúc này khụy xuống khó khăn lắm mới đứng lên được nhờ sự dìu dắt của các bạn trong lớp. Linh Chi đứng thở dốc trên mặt hiện rõ sự đau đớn lẫn mệt nhọc nhưng Chi vẫn nở nụ cười tươi tắn, dòng mồ hôi trên mặt giờ đây đã thành dòng đua nhau chạy xuống đưa tay lau mồ hôi mà nụ cười vẫn tươi tắn, đôi môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng. Bạn học rất giỏi đều các môn, Linh Chi đúng là một cô bé tài năng và ngoan ngoãn.

Linh Chi dễ thương, thầy cô, bạn bè đều quý mến. Em cũng rất yêu quý và khâm phục bạn. Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như câu thành ngữ “bạn bè chung thủy là kho vàng quý nhất”. (Hết)

22 tháng 7 2018

Trong cuộc sống này, mỗi chúng ta đều phải có một người bạn thân. Họ là những người luôn ở bên cạnh bạn dù bạn nghèo khổ hay sung sướng, đau đớn hay hạnh phúc, buồn hay vui. Tôi cũng có một người bạn thân, anh ấy tên là Bắc, anh ấy chính là người luôn ở bên cạnh tôi cả thế giới có quay lưng với tôi.

Bắc là một anh chàng học trên tôi hai lớp thế nhưng chẳng biết có duyên gì với nhau, chúng tôi gặp gỡ và chơi với nhau từ hồi lớp ba. Khi ấy anh chàng mới từ nam chuyển về nổi tiếng là đẹp trai và học giỏi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đã quen và thân được với anh ấy. Ngoại hình của Bắc khá là gầy, chân tay bé như con gái, mảnh khảnh. Thế nhưng đổi lại khuôn mặt của Bắc khá đẹp trai hài hòa. Chính vì khuôn mặt ấy có biết bao nhiêu bạn gái lớp dưới ngày đêm viết thư tay để bày tỏ tình cảm mến thương của mình đối với anh chàng này. Đôi mắt ướt long lanh, to tròn, mi mắt dài đen kết hợp với đôi lông mày đẹp như được vẽ lên vậy. Chiếc mũi cao thanh thoát, miệng cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh. Đặc biệt khuôn mặt của anh dài, thanh thoát như một kết thúc hoàn hảo cho khuôn mặt chuẩn V line giống những ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc hay Trung Quốc. Bắc không bao giờ nổi bật vì làn da trắng bởi vì da của anh ấy hơi ngăm đen.

Mỗi ngày đến trường anh luôn chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng của trường và một chiếc quần jean màu tối. Hắn không hẳn là một học sinh ngoan nhưng vì có phong cách ăn mặc khá thư sinh và lịch sự cho nên Bắc luôn chọn cho mình sơ mi trắng. Kể từ lúc ngồi đằng sau xe của tôi bước xuống, đến cái bước xuống thôi anh cũng tỏ ra là mình lịch thiệp thư sinh, hắt nhẹ mái tóc hoe vàng tự nhiên, khoác ba lô một dây còn dây kia để thõng xuống trông đẹp đến lạ. Kể cả khi đứng chờ người em thân thiết cất xe, Bắc cũng khiến cho những học sinh nữ khác phải ngắm nhìn. Khẽ khàng khoác tay lên vai tôi rồi cùng đi về lớp, tôi thấy anh bạn thân của tôi còn điệu đà hơn cả con gái. Trong học tập anh ấy là người thông minh nhưng lại rất lười học, ngồi trong lớp nghe cô giảng mà mắt Bắc như muốn trùng xuống, chốc chốc anh lại phải cố gắng nâng bờ mi trên không gặp bờ mi dưới, trông đến là buồn cười.

Tôi rât vui vì có một người bạn thân như thế, có lẽ nhiều bạn gái khác phải ghen tị khi tôi suốt ngày trêu đùa và thân thiết với anh ấy. Tuy nhiên ít có ai biết rằng, chúng tôi coi nhau như anh em, như tri kỉ vậy. Trông anh như vậy nhưng sống khá tình nghĩa, anh luôn làm cho tôi vui và chia sẻ những nỗi buồn với tôi mỗi ngày. (Hết)

26 tháng 12 2017

Em lớn lên trong những câu chuyện cổ tích của bà, những câu chuyện đã cùng em lớn lên, nuôi dưỡng tâm hồn và cũng chứa đựng biêt bao tình cảm thương yêu của bà dành cho em. Bà ngoại chính là người em vô cùng yêu mến và kính trọng, ở bà luôn có một tình cảm ấm áp, khiến cho em vui vẻ, hạnh phúc mỗi khi ở bên bà.

Bà ngoại của em năm nay bảy mươi sáu tuổi, mái tóc của bà đã chấm bạc, đôi mắt của bà đã có những nếp nhăn của tuổi già, càng làm cho sự hiền hậu, nhân từ trong đôi mắt bà thêm ấm áp, chan chứa yêu thương. Em rất yêu đôi mắt của bà, bởi lúc nào bà cũng nhìn em bằng ánh mắt nhân hậu, yêu thương nhất, mang lại cho em cảm giác yên bình, chở che như khi còn nhỏ vậy. Bà ngoại em tuy đã lớn tuổi nhưng bà vẫn rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh, những công việc nhà bà vẫn làm rất thành thạo và khéo léo, mỗi lần về thăm bà thì bà ngoại lại làm cho em những món ăn thật ngon như: thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt…, không những vậy, bà còn dạy em làm những món ăn đơn giản nên mỗi lần được về thăm bà thì em đều cảm thấy rất vui vẻ.

Khi còn nhỏ, vì bố mẹ em bận công tác nên mẹ em đã gửi em cho bà ngoại chăm sóc, bà đã chăm sóc cho em vô cùng chu đáo, yêu thương quan tâm em từ những thứ nhỏ nhặt nhất, dạy em những điều hay lẽ phải và kể cho em thật nhiều câu chuyện cổ tích thú vị. Bà hay kể cho em về câu chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm giết đại bàng cứu công chúa Quỳnh Nga, hay cô Tấm dịu hiền bước ra từ quả thị, nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn… Những câu chuyện của bà gắn liền với những kí ức tuổi thơ của em.

Bà ngoại là một người vô cùng đảm đang, tháo vát. Khi còn trẻ bà đã vừa lo việc đồng áng, vừa chăm sóc cho năm người con thơ dại, tuổi ăn tuổi lớn, bà em có thể làm được rất nhiều thứ, như bện chổi, đan rổ, làm quạt nan…Bà em rất khéo tay nên những vật dụng mà bà làm ra đều vô cùng đẹp mắt và xinh xắn. Và hiện nay, tuy bà đã lớn tuổi nhưng bà vẫn làm những công việc chăm sóc vườn tược, trồng rau, trồng quả…Bà luôn nói với chúng em nếu không làm gì mà chỉ ngồi một chỗ thì bà rất buồn tay, buồn chân, vì vậy mà bà trồng trọt, chăn nuôi như một thú vui của cuộc sống.

Tuy em không thể thường xuyên về thăm bà ngoại nhưng tình cảm yêu mến của em dành cho bà thì không bao giờ phai nhạt, những kí ức bên bà luôn sống động trong tâm hồn, gợi nhắc về tấm lòng nhân hậu, yêu thương của bà dành cho em. Em mong bà sống thật lâu cùng với chúng em để chúng em có thể yêu thương, phụng dưỡng bà, báo đáp phần nào công ơn dưỡng dục của bà dành cho chúng em.

26 tháng 12 2017

Trong gia đình, người tôi yêu mến và kính trọng nhất là bà nội tôi.

Năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Da bà nhăn nheo, ngăm đen. Tôi vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Khác với những người bà cùng tuổi, bà tôi có mái tóc đen, dài, lúc nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, đôi mắt to đã có phần mờ đục. Đặc biệt nụ cười với hàm răng nhuộm đen làm bà thêm phúc hậu. Đôi bàn tay xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả. Bà ăn mặc rất giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền để mua quần áo, bà thường lắc đầu và bảo: "Mẹ già rồi, không cần nhiều quần áo, con để tiền đó lo cho bọn trẻ".

Bà nội tôi rất thích chăm sóc cây xanh. Sáng sáng, bà thường tự tay tưới tắm và bắt sâu cho cây. Một lần, cái Anh, em họ tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu không?". Bà nhìn chúng tôi, bảo: "Sao thế được, tất nhiên là bà phải yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông để lại khi mất. Bà thay ông chăm sóc chúng".

Bà rất yêu chúng tôi. Hồi tôi còn bé, bà đã thay mẹ, chăm bằm tôi từng li từng tí. Hằng đêm, bà đưa tôi vào giấc ngủ qua những khúc hát ru. Mỏi lần tôi ốm, bà xuống chăm nom tôi để mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ, tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Sau này, khi không còn ở bên tôi thường xuyên nữa nhưng cứ mỗi lần xuống nhà tôi chơi, bà lại mang rất nhiều quà quê lên cho tôi và hàng xóm láng giềng. Ai cũng yêu quý và kính nể bà.

Bà rất nhân hậu. Có lần, nhìn thấy một em bé ăn xin từ xa, bà vội bước lại cho bé tiền và bảo bé đi mua gì ăn cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói với tôi: "Cháu đã nhìn thấy em đó chưa? Bà đoán chắc em bé đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà đã phải ra đường ăn xin. Thật tội nghiệp. Nếu từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, khó khán, cháu nhớ giúp người ta. Họ cũng là người như chúng ta, chẳng qua cuộc sống của họ không được may mắn, cháu không bao giờ được kì thị, chế giễu người ta".

Vì rất yêu quý bà nên tôi rất thích được về quê. Tôi chỉ mong luôn được gặp bà, được nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong lòng bà, thiu thiu ngủ qua tiếng ru à ơi của bà.

Tối rất yêu bà, Tôi mong sẽ không bao giờ phải xa bà.