K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngoài những kiến thức được học trên lớp, chúng em rất cần những bài học thực tế từ cuộc sống để tăng thêm kĩ năng và kinh nghiệm. Vì lí do đó mà nhà trường em thường tổ chức cho chúng em đi thăm hỏi, gặp gỡ những người có công, những hoàn cảnh đáng thương. Cuộc gặp gỡ mà em nhớ mãi là lần cô chủ nhiệm tổ chức cho lớp em đi thăm các em nhỏ trong trại mồ côi. Lần ấy, nhân dịp tết trung thu, trường chúng em tổ chức cho đại diện học sinh các lớp đi thăm và tặng quà trung thu cho những em bé thuộc nhiều trại trẻ mồ côi khác nhau trong và ngoài thành phố. Lớp em được phân công gặp gỡ các em trong trại trẻ Hoa Hồng ở cách trường hơn 20 cây số. Vì đường khá xa nên nhóm chúng em chỉ đi được 20 bạn cùng cô chủ nhiệm và đại diện hội phụ huynh lớp. Em rất hào hứng vì nhận nhiệm vụ tổ chức trò chơi phát thưởng cho các bé. Chúng em còn tự tay làm những chiếc lồng đèn trung thu để tặng cho các em thiếu nhi. 6h30 sáng, chúng em cùng nhau trên một chiếc xe lớn của trường, xe đi khỏi trung tâm thành phố khoảng 5 cây số thì rẽ sang một con đường khá vắng, hai bên đường là những hàng cây xanh chạy dài. Xe chúng em dừng lại ở một ngôi trường nhỏ, trường đã cũ kĩ nhưng có khoảng sân khá rộng. Cô giáo hướng dẫn chúng em từng hàng đi vào. Sau khi gặp gỡ cô hiệu trưởng của trường Hoa Hồng, cô chủ nhiệm cho chúng em ra sân sau để gặp các bạn nhỏ đang chơi ở đấy. NHìn thấy chúng em, các em nhỏ rất vui mừng. Chúng chẳng ngại người lạ và ùa đến bắt tay, ôm lấy chúng em như người thân lâu ngày gặp gỡ. Em xúc động bàng hoàng khi nhận ra hơn 50 đứa trẻ ở đấy thì có nửa số em bị dị tật. Cô bảo mẫu phụ trách dạy các bé đã trò chuyện với chúng em rất nhiều. Cô tâm sự các bé ở đây đa phần bị cha mẹ bỏ rơi vì chúng bệnh tật bẩm sinh. Cũng có những đứa trẻ bình thường khác thì cha mẹ chúng là những cô cậu trẻ tuổi chưa có trách nhiệm nuôi con. Cô chỉ vào cô bé bị mất cả hai tay và nói “Bé đó tên là Hân, mẹ bé mất sớm, ba bé không có khả năng nuôi con khi bé bị dị tật nên đã gửi vào đây từ khi bé còn chưa biết bò”. Nhìn đôi mắt cô buồn rười rượi khi nhắc đến cậu bé đang ôm cổ cô “thằng bé này tội hơn nữa, người ta thấy nó trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng lúc nó mới có mấy ngày. Không ai nhận nó nên mấy chú công an gửi vào đây, nó còn không có cái tên nữa. Mấy cô trong đây đặt cho nó tên Phúc, mong cho cuộc đời nó hạnh phúc hơn”. Nghe cô ấy kể, em nghe tim mình nhoi nhói, sống mũi cay sè. Nhìn xung quanh có nhiều bạn đã thút thít khóc. Cô chủ nhiệm em thì nước mắt ròng ròng. Cô bảo mẫu và cô chủ nhiệm lớp em cùng phát sữa và lồng đèn cho các bé. Các bé được dạy bảo rất ngoan nên em nào cũng lễ phép cúi đầu chờ lượt mình. Có một bé gái đứng nép bên gốc cây không thể uống được sữa vì em không biết dùng ống hút. Em chạy đến giúp bé nhưng bé òa lên khóc và bỏ chạy. Cô bảo mẫu chạy thei ôm bé vào lòng. Cô an ủi bé và giải thích cho bé hiểu. Ban đầu bé nhìn em ngại ngùng lo sợ nhưng dần dần đã quen nên chạy đến nắm tay em. Gương mặt bé rất khác so với những đứa trẻ bình thường. Cô bảo mẫu nói do em bị bệnh down nên rất nhút nhát với mọi người. Mọi hoạt động của em đều chậm chạp hơn các bạn nhưng em cũng rất ngoan và sống tình cảm. Trước cảnh xúc động của các bé, chúng em không thể nào thực hiện được kế hoạc là ca hát và đố vui. Thay vào đó, chúng em cùng chơi đùa với các bé. Chúng em chia nhau từng nhóm nhỏ để kể chuyện cho bé nghe. Giờ ăn trưa, chúng em phụ các cô bảo mẫu ở đấy đút cho những bé nhỏ ăn và thay quần áo cho các bé. Mặc dù vẫn còn háo hức được vui chơi nhưng các bé rất ngoan và vâng lời. Đến giờ ngủ trưa, các bé vào phòng ngủ, ở đấy có sẵn nệm nhỏ và gối cho mỗi giường. Chúng em đứng nhìn các bé ngủ say rồi chuẩn bị ra về mà lòng lưu luyến. Trên đường về trường, cô giáo đã nói với chúng em “các em đã may mắn hơn các bạn nhỏ trường Hoa Hồng, các em hãy cảm ơn ba mẹ mình đã thương yêu và chăm sóc các em. Các em phải học hành chăm ngoan để không phụ công ơn của ba mẹ mình nhé!”Chúng em đều đồng thanh đáp vâng lời cô giáo. Cho đến bây giờ, em còn nhớ mãi nụ cười, từng khuôn mặt của các bé trường Hoa Hồng. Nhờ vào cuộc gặp gỡ ấy em đã hiểu hơn về cuộc sống. Đâu đó còn rất nhiều người kém may mắn hơn mình, vì thế mà mình nên trân trọng những gì đang có và góp sức nhỏ chia sẻ những gì mình có cho những người bất hạnh.

~ Thiên Bình gửi bạn ạ ~

#Học tốt

31 tháng 5 2022

hi

1 tháng 5 2022

Người đàn ông bước vào. Đầu đội chiếc mũ. Trên trán lấm tấm mồ hôi.

1 tháng 5 2022

Người đàn ông bước vào.Đầu đội chiếc mũ.Trên trán lấm thấm mồ hôi.
☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺

19 tháng 4 2023

Thanks

 

19 tháng 4 2023

Thanks

 

"Thơm ngát", "hồn nhiên" và "tinh nghịch" nha!

6 tháng 1

thơm ngát, kẽo kẹt (cái này thì nó vừa có thể là động từ và tính từ), hồn nhiên, tinh nghịch

22 tháng 5 2022

1) Em và Lan Anh là hai người bạn thân thiết của nhau. Lan Anh rất xinh đẹp. Bạn có khuôn mặt trái xoan. Nước da trắng hồng. Đôi mắt to và tròn. Mái tóc ngắn mềm mượt, đen nhánh. Em thích nhất là mỗi khi Lan Anh cười. Nụ cười tươi rói . Lan Anh học rất giỏi, nhất là môn Toán. Mỗi khi rảnh rỗi, em và Lan Anh thường đọc sách cùng nhau. Em rất yêu quý người bạn của mình.

22 tháng 5 2022

5) Người em yêu quý nhất trong gia đình chính là mẹ. Mẹ em tên là ... Năm nay mẹ đã 40 tuổi nhưng mẹ vẫn rất trẻ. Mẹ em làm nội trợ trong gia đình. Mỗi sáng, mẹ nấu bữa sáng cho cả nhà rồi đưa em đến trường. Sau đó mẹ đi chợ , đi làm. Mẹ em nấu ăn rất ngon. Mẹ chăm sóc em rất chu đáo Buổi tối, mẹ thường dạy em học bài. Em yêu mẹ nhất trên đời. Em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui lòng.

QUÊ HƯƠNG Quê Thảo là một vùng nông thôn trù phú. Thảo rất yêu quê hương mình. Thảo yêu mái nhà tranh của bà, yêu giàn hoa thiên lí tỏa mùi hương thơm ngát, yêu tiếng võng kẽo kẹt mẹ đưa, yêu cả những đứa trẻ hồn nhiên mà tinh nghịch. Thảo sinh ra và lớn lên ở nơi đây. Nơi thơm hương cánh đồng lúa chín ngày mùa, thơm hương hạt gạo mẹ vẫn đem ra sàng sảy, nơi nâng cánh diều tuổi...
Đọc tiếp

QUÊ HƯƠNG Quê Thảo là một vùng nông thôn trù phú. Thảo rất yêu quê hương mình. Thảo yêu mái nhà tranh của bà, yêu giàn hoa thiên lí tỏa mùi hương thơm ngát, yêu tiếng võng kẽo kẹt mẹ đưa, yêu cả những đứa trẻ hồn nhiên mà tinh nghịch. Thảo sinh ra và lớn lên ở nơi đây. Nơi thơm hương cánh đồng lúa chín ngày mùa, thơm hương hạt gạo mẹ vẫn đem ra sàng sảy, nơi nâng cánh diều tuổi thơ của Thảo bay lên cao, cao mãi. Thảo nhớ lại những ngày ở quê vui biết bao. Mỗi sáng, Thảo đi chăn trâu cùng cái Tí, nghe nó kể chuyện rồi hai đứa cười rũ rượi. Chiều về thì đi theo các anh chị lớn bắt châu chấu, cào cào. Tối đến rủ nhau ra ngoài sân đình chơi và xem đom đóm bay. Đom đóm ở quê thật nhiều, trông cứ như là ngọn đèn nhỏ bay trong đêm. Màn đêm giống như nàng tiên khoác chiếc áo nhung đen thêu nhiều kim tuyến lấp lánh. Thời gian dần trôi, Thảo chuyển về thành phố. Đêm tối ở thành phố ồn ã, sôi động chứ không yên tĩnh như ở quê. Những lúc đó, Thảo thường ngẩng lên bầu trời đếm sao và mong đến kì nghỉ hè để lại được về quê. 3. Viết tiếp vào chỗ trống để được câu văn có hình ảnh so sánh. a. Những cánh diều của Thảo và các bạn bay trên bầu trời quê hương như ...... b. Thảo bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm như…. c. Thảo ngửa cổ lên trời, những vì sao đêm chi chít như…

1
18 tháng 11 2021

3. Viết tiếp vào chỗ trống để được câu văn có hình ảnh so sánh.

a. Những cánh diều của Thảo và các bạn bay trên bầu trời quê hương như những chú chim đang bay lượn trên trời.
b. Thảo bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm như mùi giàn hoa thiên lí.
c. Thảo ngửa cổ lên trời, những vì sao đêm chi chít như hàng nghìn ngọn đèn sáng lấp lánh.
Đúng thì cho mình 1 tick nha.

Cây đa quê hươngCây đa nghìn năm đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng tôi. Đó là cả một tòa cổ kính hơn là một thân cây. Chín, mười đứa trẻ chúng tôi bắt tay nhau ôm không xuể. Cành cây lớn hơn cột đình. Ngọn chót vót giữa trời xanh. Rễ cây nổi lên mặt đất thành những hình thù quái lạ, như những con rắn hổ mang giận dữ. Trong vòm lá, gió chiều gẩy lên những điệu nhạc li kì tưởng chừng như ai đang...
Đọc tiếp

Cây đa quê hương

Cây đa nghìn năm đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng tôi. Đó là cả một tòa cổ kính hơn là một thân cây. Chín, mười đứa trẻ chúng tôi bắt tay nhau ôm không xuể. Cành cây lớn hơn cột đình. Ngọn chót vót giữa trời xanh. Rễ cây nổi lên mặt đất thành những hình thù quái lạ, như những con rắn hổ mang giận dữ. Trong vòm lá, gió chiều gẩy lên những điệu nhạc li kì tưởng chừng như ai đang cười nói.

Chiều chiều, chúng tôi ra ngồi gốc đa hóng mát. Lúa vàng gợn sóng. Xa xa, giữa cánh đồng, đàn trâu ra về, lững thững từng bước nặng nề. Bóng sừng trâu dưới ánh chiều kéo dài, lan giữa ruộng đồng yên lặng.
Theo NGUYỄN KHẮC VIỆN

EM HÃY GHI CẢM NHẬN CỦA MÌNH VỀ VẺ ĐẸP CỦA CÂY ĐA TRONG BÀI BẰNG 1 - 2 CÂU. TRONG CÂU CÓ SỬ DỤNG DẤU PHẨY


Mong các anh các chị giúp em với

2

tác giả đang muốn nói về quê hương tác giả, tác giả đã nêu lên những chi tiết đặc của quê hương tác giả bàng những biện pháp nhân hóa và so sánh. tình cảm mà tác giả đã dành cho quê hương lớn biết bao,tình cảm rất sâu rộng 

tui nghĩ thế đó nếu thấy đúng thì like và tick cho tui nhe

các chữ viết sai chữ bàng nghĩa là bằng nha 

3 tháng 5 2022

lên mạng tham khảo r viết đi , bây h tự lm đi em đừng chép mạng nữa ko mất gốc văn đấy 

 

3 tháng 5 2022

Tự vết đi em

 

7 tháng 12 2023

ối dồi ôi

 

7 tháng 12 2023

haha

 

27 tháng 4 2022

Bảo vệ môi trường là một hành động rất quan trọng đối với tất cả mọi người. Nếu mọi người không cùng nhau bảo vệ môi trường thì thế giới ngày nay sẽ như thế nào? Hãy tự đặt câu hỏi đó với bản thân mình. Bây giờ đã có rất nhiều nơi bị ô nhiễm môi trường do những người muốn thế giới này bị ô nhiễm xảy ra. Vậy sao những người nhìn thấy như thế mà không bảo gì mà còn làm theo những hành động đó? Mọi người ơi những người làm ô nhiễm môi trường bây giờ còn nhiều hơn những người muốn bảo vệ môi trường. Các bạn có biết ô nhiễm môi trường nó làm hại chúng ta như thế nào không? Vì vậy các bạn hãy chung tay bảo vệ môi trường nhé!

 

Tham khảo: 

Bác Hà sống ở cạnh nhà em là một người lao động trí óc.

Bác ấy là một giáo viên dạy văn ở trường cấp ba trong thành phố. Đến nay, bác đã cống hiến được gần mười lăm năm trong nghề. Ngày nào, bác cũng đến trường, thực hiện nghĩa vụ trồng người. Để có những giờ dạy hay như thế ở lớp, bác Hà đã không ngừng nghỉ trau dồi kinh nghiệm, kiến thức của mình. Tuy đã là giáo viên lâu năm, nhưng bác rất chịu khó cập nhật thêm các thông tin, kĩ năng máy tính để hỗ trợ việc dạy học. Chính vì cái tâm và tài năng của mình, bác Hà được các học sinh và phụ huynh vô cùng yêu quý, kính trọng.

Không chỉ thế, bác Hà còn là một người hàng xóm tuyệt vời. Bác ấy luôn thân thiện với mọi người. Các hoạt động chung như dọn dẹp, trang trí vào các dịp lễ, bác luôn năng nổ tham gia. Điều đó khiến mọi người càng thêm yêu mến bác hơn.

Càng được tiếp xúc, em càng yêu quý bác Hà. Mong rằng sau này em cũng có thể trở thành một giáo viên tuyệt vời như bác.

25 tháng 4 2022

Bố em tên là Lê Thanh Tùng. Bố em là một giáo viên dạyhóa ở trường Trung học Cơ sở Lộc Ninh Đến nay, bố em dạy được.Bố em dạy được đã 20 năm.Buổi sáng , bố em đi lên trường giảng bài cho các anh chị.Bố em giảng bài rất say sưa .Buổi ciều ở nhà ,đọc sách nghiên cứu thêm thông tin.Dôi khi, bố em còn lên máy tính xem các thí nghiệm hóa học.Buổi tối, bố em soạn giáo án ở nhà. Tuy đã là giáo viên lâu năm, nhưng bác rất chịu khó cập nhật thêm các thông tin, kĩ năng máy tính để hỗ trợ việc dạy học. Chính vì cái tâm và tài năng của mình, bố em được các học sinh và phụ huynh vô cùng yêu quý, kính trọng.

Không chỉ thế,  bố em còn là một người bố tuyệt vời. Bác ấy luôn thân thiện với mọi người. Các hoạt động chung như dọn dẹp, trang trí vào các dịp lễ, bác luôn năng nổ tham gia. Điều đó khiến mọi người càng thêm yêu mến bác hơn.

Càng được tiếp xúc, em càng yêu quý bố em.Mong rằng sau này em cũng có thể trở thành một giáo viên tiếng anh.