K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo: 

"Dưới chân núi Đề Chia có anh hùng bất tử Vừ A Dính

Chính nơi đây anh đã hy sinh, anh đã hy sinh bảo vệ cán bộ

Quân thù, chúng đã giết anh, chúng đã giết anh.

Nhưng tên anh còn vang mãi trong trái tim mọi người.

Vừ A Dính người con trai của bản mèo.

Anh đã nêu gương sáng chói cho đàn em noi theo

Tên của anh đã đi vào trang sách mới của tuổi thơ..."

Mỗi lần những lời ca sâu sắc này vang lên, tôi lại bồi hồi xúc động và trào dâng trong lòng niềm cảm phục trước tấm gương hi sinh đầy anh dũng của người anh hùng nhỏ tuổi Vừ A Dính. Tên tuổi của anh đã vang danh núi sông, không chỉ là tấm gương sáng chói về tinh thần yêu nước mà còn là người đã truyền cho tôi cảm hứng tốt đẹp trong suy nghĩ, hành động và mơ ước.

Vừ A Dính là người con của vùng đất Tuần Giáo, Lai Châu anh hùng. Anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng tốt đẹp. Trong những năm kháng chiến chống Pháp diễn ra đầy ác liệt, gia đình anh chính là cơ sở cách mạng của ta. Chính vì vậy, Vừ A Dính đã sớm giác ngộ và có tinh thần cách mạng ngay từ khi còn nhỏ. Năm 13 tuổi, anh xung phong làm liên lạc, tiếp tế lương thực cho cán bộ cách mạng, nhân dân bị Pháp bao vây tại địa phương. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng với sự gan dạ, bản lĩnh kiên cường và sự mưu trí, không ít lần anh rơi vào tình thế nguy hiểm song đều hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ cán bộ giao cho và đảm bảo đường dây liên lạc của ta luôn được thông suốt. Trong một lần Vừ A Dính đi liên lạc, anh bị Pháp bắt, bị tra tấn, hành hạ dã man nhưng bằng bản lĩnh cứng cỏi của một người chiến sĩ cách mạng, anh quyết không khai bất kì thông tin gì. Trước thái độ đầy ngoan cường của cậu bé giao liên, giặc Pháp đã quyết định xử tử và treo xác anh lên cây đào cổ thụ Khe Trúc. Anh Vừ A Dính đã hi sinh đầy anh dũng, quả cảm khi chưa đến tuổi 15.

Đọc câu chuyện này, tôi bỗng thấy tim mình nhói đau, nước mắt không ngừng rơi. Ở cái tuổi 15, anh đã không tiếc thân mình vì nền độc lập tự do của Tổ quốc, để đánh đổi lấy cuộc sống hòa bình cho chúng ta hôm nay. Còn ở tuổi 15, tôi và bạn - những thế hệ sống trong thời bình, được hưởng những thành quả tốt đẹp từ cha ông để lại, đã có những gì? Ngoài việc ăn, học, chơi và những lần khiến bố mẹ phiền lòng, chúng ta chẳng có gì cả. Chúng ta chẳng có hoài bão, ước mơ, lí tưởng cao đẹp, hầu hết trong số chúng ta cũng chưa một lần nghĩ đến sự vất vả, cực nhọc, những sợi tóc đã dần bạc, những nếp nhăn dần nhiều trên khuôn mặt của cha mẹ. Chúng ta đang sống trong thế giới của công nghệ, hằng ngày mải chìm đắm trong thứ thế giới ảo nên lâu dần trở nên lạnh lùng, vô cảm, vô tâm ngay cả đối với những người thân thiết, chứ chưa nói đến những người xa lạ quanh ta. Khi được tìm hiểu những mẩu chuyện về cuộc đời của các anh hùng nhỏ tuổi như anh Vừ A Dính và hàng ngàn, hàng vạn tấm gương anh hùng liệt sĩ khác đã không tiếc thân mình, hi sinh cho nền độc lập của dân tộc, tôi thấy mình thật bé nhỏ và xấu hổ. Xấu hổ vì đã không ít lần chưa cố gắng hết sức mình, vì thấy bài khó, việc nặng đã nản lòng buông xuôi, vì đã thờ ơ trước những khó khăn, vất vả của cha mẹ, vì thấy mình thật vô trách nhiệm trước đất nước. Trước tấm gương hi sinh đầy anh dũng của anh Vừ A Dính, tôi tự nhủ với lòng mình sẽ phải ra sức, chăm chỉ học tập, phấn đấu không ngừng để góp phần công sức nhỏ bé của mình cho sự phát triển của dân tộc. Và cũng nhờ có anh, tình yêu quê hương, đất nước trong tôi thêm sục sôi và trào dâng mãnh liệt. Tôi cũng thêm trân trọng cuộc sống, nền độc lập hòa bình hôm nay mà anh và các đồng đội của anh đã đánh đổi bằng cả mồ hôi, xương máu. Tôi thấy mình cần có trách nhiệm hơn với gia đình, quê hương, đất nước.

https://thuthuat.taimienphi.vn/em-hay-viet-nhung-cam-xuc-cua-em-ve-nguoi-thieu-nien-dung-cam-vu-a-dinh-nguoi-da-truyen-cho-em-cam-hung-tot-dep-trong-suy-nghi-hanh-dong-va-uoc-mo-43414n.aspx
"Anh Vừ A Dính kính mến! Tấm gương ngời sáng của anh chính là kim chỉ nam soi đường, chỉ lối cho chúng em - những thế hệ măng non của đất nước học tập và noi theo. Chúng em luôn tự hào và biết ơn công lao, sự hi sinh to lớn của anh và thế hệ đi trước. Chính anh đã truyền cho chúng em những động lực lớn lao trong cuộc sống, thổi bùng lên trong em những ước mơ, hoài bão mà trước đây em chưa từng nghĩ tới. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, tu dưỡng, rèn luyện đạo đức của bản thân để tiếp bước truyền thống yêu nước của dân tộc và giữ gìn, bảo vệ những thành quả tốt đẹp mà thế hệ cha anh đã dày công tạo nên".

bn có bt khái niệm ngắn là j ko?:)

1 tháng 12 2021

a)Hưng là người đúng còn An là người sai . VÌ Hưng là cảm thấy chưa được hiểu nên nhờ cô giảng lại .Còn An 1 phần vì sợ làm phiên cô , 1 phần là không muốn nghe giảng nữa

b)Nếu là Hưng em sẽ chủ động nói và mặc kệ lời nói của An

1 tháng 12 2021

Cồ là gì z :v Sai chính tả kìa

10 tháng 5 2022

cái này là giáo dục địa phương nha do tronng này không cókhocroi

21 tháng 12 2021

Nếu em là Hưng trong tình huống đó thì em sẽ mạnh dạn giơ tay hỏi lại cô và nhờ cô giảng lại. Hoặc nếu không đủ thời gian thì ta có thể nhờ bạn giảng lại vào thời điểm nào đó. Làm như vậy thì ta sẽ tiếp thu được kiến thức một cách hiệu quả, không giấu dốt mà là ta đang tìm hiểu, học tập một cách chân chính và hiệu quả cao

Câu 1: Nếu là Minh em sẽ nhắc nhở bạn Dũng không ăn quà bỏ vào ngăn bàn nữa , bảo bạn vứt vào thùng rác không nên mắng bạn

Câu 2: Tham khảo:

Trong cuộc đời mỗi con người, khoảng thời gian mà đẹp đẽ nhất, mang lại biết bao kỷ niệm buồn vui cùng thầy cô, bạn bè,… chính là quãng đời học trò của chúng ta. Em cũng cho rằng như vậy, hơn cả em yêu lắm ngôi trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại – nơi đã ươm mầm trong em bao mơ ước, hoài bão.

Ngôi trường của em là một ngôi trường mới, khang trang sạch đẹp. Từng dãy nhà ba tầng vừa được sơn lại màu vàng tươi mới với mái ngói đỏ thắm. Nơi đây lúc nào cũng vang lên tiếng giảng bài ân cần của thầy cô và tiếng trả lời, đáp lại của các cô cậu học trò thật ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng. Sân trường là nơi giúp cho chúng em giải trí sau mỗi tiết học căng thẳng. Đây quả là thiên đường lí tưởng của chúng em!

Em yêu lắm sân trường này với những hàng cây hoa sữa, bàng,… nghiêng mình trong nắng. Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân,… đều đã khắc sâu những kỉ niệm buồn, vui bên thầy cô và bạn bè trong tâm trí em!

Em còn nhớ ngày đầu tiên bước vào trường đầy bỡ ngỡ. Đó là một ngày cuối mùa hạ, khi mà trên cây phượng chỉ còn điểm vài đốm đỏ, trời cao và trong xanh, nắng buông từng vạt mỏng khắp sân trường. Khi ấy, ngôi trường bừng sáng lên mở ra trước mắt em như mở ra một tương lai tươi tràn đầy hi vọng đang chờ đón. Tuy những ngày đầu gặp chút khó khăn nhưng rồi em cũng dần thích nghi với cách giảng dạy mới lạ, giúp tăng khả năng tư duy của học sinh. Các thầy cô giáo mới, mỗi người một tính cách, thầy Trung thì vui tính, thầy Hưng thì điềm đạm, cô Phương thì nghiêm khắc. Bới thế mỗi tiết học cứ thế mà trôi qua một cách thú vị và đầy hứng thú. Thật may mắn khi nhà trường phân công cô Linh làm chủ nhiệm lớp em ngay năm đầu tiên khi chúng em đặt chân vào trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại này. Nhờ có cô Linh luôn hết lòng, khắt khe, uốn nắn, dạy bảo cho lớp em nên lớp em mới có ngày hôm nay. Thật vui khi nghĩ về tập thể lớp em, những ngày đầu còn nhút nhát không dám bắt chuyện với nhau mà giờ đây tất cả đều thân thiết như anh em một nhà. Có khi tụi con trai giả làm con gái làm chúng em ôm bụng cười rồi lại im bặt khi thầy Tùng – hiệu trưởng nhà trường đi qua rồi “tặng” cho lớp em cái nhìn đầy uy lực. Các bạn tuy nhiên lúc trêu trọc giận nhau nhưng ai mà gặp khó khăn là tất cả giúp đỡ ngay. Em thấy mình thật may mắn khi được đi học, luôn được thầy cô yêu thương, chăm lo, được bạn bè chia sẻ, gắn bó cùng nhau qua những lúc vui, buồn. Qua đây, em cũng đồng cảm và buồn thay cho những tuổi hồng không được cắp sách đến đường, không được mọi người yêu thương chia sẻ như chúng em. Em cảm ơn cô rất nhiều! Cô Linh ơi! Chúng em sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của cô để bước vào lớp bảy với giáo viên chủ nhiệm mới là cô Lưu Hòa.

Câu 1 thấy ko có Tham khảo,  m cuk suk thế mà lại...-.-