K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 12 2016

a.hk đồng ý vì yêu con mà lo cho Hà quá mức như vậy, việc làm của bố mẹ Hà là chiều chuộng con và sẽ làm Hà ỷ lại .

b. Nếu là bạn thân Hà e sẽ khuyên Hà nên tự lập( tự giặc đồ, tự đạp xe..)vì Hà đã lớn rồi phải tập để quen sau này lỡ đi học, đi làm xa nhà còn tự chăm sóc cho mình dc.

25 tháng 12 2016

Cho bạn 1 l-i-k-e

25 tháng 12 2020

Nếu em là Hà em sẽ

+Từ chối làm theo ý kiến của các bạn

+Giải thích cho các bạn hiểu tại sao không nên làm vậy

+Cố gắng học tập để năm sau đạt học sinh giỏi

Chúc bạn học tốt

25 tháng 12 2020

Cảm mơn bạn 

 

Câu 1: Em đồng tình hay không đồng tình với ý kiến nào sau đây? vì sao? a. Bác sĩ và người thân che giấu bệnh nhân về tình hình sức khỏe để họ lạc quan sống quãng đời còn lại là không tôn trọng sự thật.b. Chúng ta cần tôn trọng sự thật trong mọi trường hợp.Câu 2: Mai được các bạn bầu làm lớp trưởng. Mai có năng lực tổ chức và rất tích cực trong các công việc của lớp. Tập...
Đọc tiếp

Câu 1: Em đồng tình hay không đồng tình với ý kiến nào sau đây? vì sao? 

a. Bác sĩ và người thân che giấu bệnh nhân về tình hình sức khỏe để họ lạc quan sống quãng đời còn lại là không tôn trọng sự thật.

b. Chúng ta cần tôn trọng sự thật trong mọi trường hợp.

Câu 2: Mai được các bạn bầu làm lớp trưởng. Mai có năng lực tổ chức và rất tích cực trong các công việc của lớp. Tập thể lớp từ khi do Mai làm lớp trưởng đã có những tiến bộ rõ rệt. Xong bạn cũng trở nên tự cao tự đại, thường tỏ ra coi thường, đôi khi còn nặng lời với các bạn trong lớp. Vì vậy, từ chỗ quý mến Mai mọi người đã dần xa lánh bạn. 

Theoo em, Mai có thể lấy lại niềm tin và tình cảm của mọi người không? Muốn làm được điều đó Mai phải làm gì?

1
28 tháng 11 2021

giúp mình với ạ. mình đang cần gấp

21 tháng 10 2016

 

Em ko đồng ý với ý kiến của bạn Hà. Vì đúng như bạn thanh nói, lớn rồi phải biết tự lập, ko nên dựa dẫm vào bố mẹ. Tự lập sớm sẽ tốt, sau này biết tự đứng lên bằng chính đôi chân của mk.

Nếu là bạn thân của Hà , em sẽ khuyên bạn và giúp bạn. Khuyên ko nên như vậy. Còn giúp thì em sẽ nhắc nhở bạn và Ns chuyện va bố mẹ bạn

 

27 tháng 12 2016

a) Em không đồng ý với ý kiến của Hà. Vì Hà chưa biết sống tự lập, Hà luôn dựa dẫm vào bố mẹ. Hà đã là học sinh lớp 8 rồi mà còn bắt ba mẹ chở đi học và ủi đồ cho

b) Nếu là bạn thân của Hà em sẽ khuyên Hà nên tự làm lấy những công việc của mình để rèn luyện tính tự lập. Biết rằng chăm sóc con là trách nhiệm của ba mẹ nhưng con cái cũng phải thực hiện bổn phận của mình là phụ giúp ba mẹ những công việc vừa sức

30 tháng 11 2016

a) em không tán thành với suy nghĩ của Lan vì bạn Lan lớn rồi mà chưa biết tự lập còn dựa dẫm ,ỷ lại , phụ thuộc vào bố mẹ cho rằng mình là con một lên đáng được như vậy.

b) Nếu em là bình em sẽ khuyên lan ko ỷ lại vào bố mẹ nữa mà hãy tự lập giải quyết các công việc của mình không làm phiền đến bố mẹ và giúp bố mẹ việc nhà nhiều hơn.haha

2 tháng 1 2020

- Hành động của Bình như vậy là sai.

- Vì, đó là tài sản của người khác, nhặt được của rơi phải trả lại cho chủ sở hữu hoặc báo cho cơ quan có trách nhiệm; ở trường hợp này, túi xách có chủ sỡ hữu là Nguyễn Văn Hà, Bình phải trả lại cho ông Hà, hành động của Bình vi phạm đạo đức của người học sinh là phải thật thà, trung thực, liêm khiết và vi phạm pháp luật là không tôn trọng tài sản của người khác.

- Nếu là em, em sẽ tìm cách liên lạc để trả lại túi xách cho ông Nguyễn Văn Hà.

19 tháng 10 2021

a, Quan điểm của Hà Anh là sai lầm, trái với tính liêm khiết, Giúp đỡ bạn thì phải vô tư, không tính toán vì lợi ích cá nhân.

b, Em sẽ khuyên bạn không nên làm như vậy, giúp đỡ bạn bè cũng là giúp chính mình.

20 tháng 10 2021

a) hành động của hà anh là sai. vì giúp đỡ bạn bè là do tự nguyện hoặc do yêu cầu của họ và đó là giúp chứ không phải lm thuê mà đòi trả công.
b) giúp bạn bè là hộ bạn, để bạn yêu quý mình hơn nhưng giúp mà đòi công thì không có lần thứ 2. vì điều đó bạn sẽ bị mọi người xa lánh và không muốn chơi cùng vì những toan tính nhỏ nhen ích kỉ đó.

3 tháng 4 2017

- Hành động của Bình như vậy là sai.

- Vì, đó là tài sản của người khác, nhặt được của rơi phải trả lại cho chủ sở hữu hoặc báo cho cơ quan có trách nhiệm; ở trường hợp này, túi xách có chủ sỡ hữu là Nguyễn Văn Hà, Bình phải trả lại cho ông Hà, hành động của Bình vi phạm đạo đức của người học sinh là phải thật thà, trung thực, liêm khiết và vi phạm pháp luật là không tôn trọng tài sản của người khác.

- Nếu là em, em sẽ tìm cách liên lạc để trả lại túi xách cho ông Nguyễn Văn Hà.

8 tháng 4 2017

-binh hanh dong nhu vay la si

-vi day la tai san cua nguoi khac trung ta khong co quyen lay bat cu thu gi ca.

-neu em la binh em se gui cay vi do len cong an nhung nguoi co tham quyen de tim ra nguoi mat va tra kai cho ho

Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

                                                  

8
24 tháng 9 2021

tội nghiệp anh quá . 

24 tháng 9 2021

dài thế