K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 4 2019

Ông hàng xóm đái dầm

21 tháng 4 2019

Bn tham khảo bài này nè :

Trong cuộc đời mỗi con người có biết bao kỉ niệm gắn với gia đình và bạn bè. Những kỉ niệm ấy đều thật đẹp và đáng quý biết bao. Đối với tôi, kỉ niệm gắn với Lan- người bạn thân thời thơ ấu luôn để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tôi.

Tôi với Lan học cùng lớp nên chơi rất thân với nhau. Mặc dù ở cách xa nhà nhau nhưng hôm nào Lan cũng đi qua rủ tôi đi học. Bạn bè trong lớp đều bảo chúng tôi gắn nhau như hình với bóng. Lần đó là sinh nhật lần thứ 10 của tôi, Lan hứa sẽ đến dự sinh nhật. Từ trước đó 1 tuần, tôi đã rất háo hức, mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Bố mẹ tôi chuẩn bị rất chu đáo, mua nhiều bánh kẹo và trang trí nhà cửa thật lộng lẫy, bàn ghế xếp chật cả nhà. Từ sáng sớm, bạn bè đã đến rất đông. Tôi nhận được rất nhiều món quà, nào là quyển sổ nhỏ với những hình vẽ ngộ nghĩnh, chiếc khăn mùi xoa được thêu rất cầu kì, những chú gấu bông dễ thương, cả những bó hướng dương như ánh mặt trời rực rỡ, những món quà lưu niệm xinh xinh... Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn bồn chồn, lo lắng vì đã gần giữa trưa mà không thấy mặt mũi Lan đâu. Tôi bắt đầu băn khoăn: Hay là Lan quên mất nhỉ? Không thể nào, con bé này bình thường kĩ tính lắm mà. Cũng có thể Lan gặp chuyện gì bất trắc trên đường, nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng như lửa đốt. Bỗng có tiếng Hoa reo lên:
- A! Lan đến rồi kìa!
Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa, bao buồn giận, lo lắng bỗng tan biến. Tôi hỏi Lan:
- Sao cậu tới muộn vậy? Mà xe đạp đâu sao không dắt vào?
Lan cười trừ trả lời:
- Xe tớ bị hỏng nên đi bộ đến đây
Trời ơi! Nhà Lan cách nhà tôi tận 10 km chứ ít gì. Tôi còn chưa hết xúc động thì Lan bỗng lấy từ đằng sau ra một chậu cúc nở hoa rất đẹp, vài cái nụ còn đang chúm chím hé mở những cánh đầu tiên, không biết Lan đã trồng nó từ bao giờ. Lan nói:
- Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, mong cậu thêm tuổi mới cũng sẽ xinh đẹp như những bông hoa này.


Mọi người vây xung quanh trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi chậu hoa và công sức chăm bón của Lan. Hoa nhanh nhẹn:
- Để mình lấy cho hoa ít nước, đi đường xa nên chắc chịu nhiều gió bụi rồi.
Tôi vô cùng biết ơn Lan vì món quà ý nghĩa này và cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn chân thành như Lan.

Kỉ niệm với Lan sẽ mãi là hồi ức đẹp trong tâm trí tôi, mỗi lần nhớ lại, tôi đều bồi hồi xúc động và cay cay nơi sống mũi. Nhờ có Lan, thời thơ ấu của tôi đã thêm trọn vẹn và ý nghĩa.

1. Mở bài

Cảm nhận chung:

– Trong đời học sinh có rất nhiều ngày khai trường.

– Ngày khai trường dầu tiên vào lớp Một bao giờ cũng dể lại dấu ấn sâu đậm nhất.

2. Thân bài

* Diễn biến của buổi khai trường:

+ Trước khi đến trường:

– Tâm trạng nôn nao, háo hức lạ thường.

– Chuẩn bị dầy đủ sách vở, quần áo mới…

+ Lúc đến trường:

Video Player is loading.

PauseUnmute

Remaining Time 7:24

X

– Tung tăng di bên cạnh mẹ, nhìn cái gì cũng thấy đẹp đẽ, đáng yêu (bầu trời, mặt đất, con dường, cây cối, chim

muông… )

– Thấy ngôi trường thật to lớn, còn mình thì quá nhỏ bé.

– Ngại ngùng trước chỗ đông người.

– Được mẹ động viên nên mạnh dạn hơn đôi chút.

+ Lúc dự lễ khai trường:

– Lần dầu tiên trong đời, em dược dự một buổi lễ trang nghiêm như thế.

– Thấy ngỡ ngàng và lạ lùng.

– Vui và tự hào vì mình đã là học sinh lớp Một.

– Rụt rè làm quen với các bạn mới.

3. Kết bài

* Cảm xúc của em:

– Thấy rằng mình đã lớn.

– Tự hứa rằng mình cần phải chăm ngoan, học giỏi để cha mẹ và thầy cô vui lòng.

@Sunn

Một lần em chơi với người bạn thân thì em lỡ bẻ tay bạn, làm bạn đau. Qua ngày hôm sau bạn ấy vẫn chơi với em nhưng bạn ấy hơn lạnh lùng.

6 tháng 1 2018

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng…

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”. Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: “Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi, mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

“Từ thuở sinh ra tình mẫu tử trao con ấm áp tựa nắng chiều”.

2:10 
12 tháng 7 2019

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm sâu sắc đối với những người mà ta đã gặp. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" T...., sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy - người mà tôi luôn có ấn tượng sâu săc lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

21 tháng 4 2019

Bây h ms đúng nè bạn ^^

( Áo thun ) : Lấy áo ra sau đó chui đầu vào cổ áo ^^

#NPT

21 tháng 4 2019

Ao khoac:    - Khoac ao len nguoi, xo tay roi cai khoa ao.

26 tháng 7 2020

Mọi người đều có một thần tượng, một số người thích một ngôi sao điện ảnh, người khác lại thích một ca sĩ nổi tiếng. Nếu tôi có thể quay ngược thời gian để gặp một người nổi tiếng trong lịch sử, tôi muốn gặp Bác Hồ vì những lý do sau đây.

Trước hết, tôi đã thấy rất nhiều bộ phim về Bác Hồ, đọc rất nhiều sách và học tư tưởng của bác. Bác luôn luôn là thần tượng lớn nhất của tôi để học tập và noi theo. Nếu tôi gặp bác , tôi sẽ nhìn bác gần gũi, nói chuyện và thảo luận rất nhiều vấn đề của đất nước và ước mơ của thế hệ trẻ. Tôi chắc chắn rằng bác sẽ lắng nghe và giải thích tất cả những câu hỏi mà tôi hỏi.

Thứ hai, tôi biết rằng Bác Hồ đã rất giỏi ngoại ngữ, bác có thể nói lưu loát mười lăm ngôn ngữ. Tôi sẽ hỏi bác đã học tiếng Anh, Nga, Pháp như thế nào. Trong thực tế, tôi đã được học tiếng Anh qua các lứa tuổi, nhưng tôi không được hài lòng với tiếng Anh của tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để học hỏi kinh nghiệm của bác.

Cuối cùng, tất cả những người Việt biết rằng Hồ Chí Minh đã dành cả cuộc đời mình cho đất nước chúng ta. Nếu ông không sinh ra ở Việt Nam, nước ta vẫn có thể bị xâm chiếm bởi các nước khác. Tôi muốn thể hiện sự tôn trọng với Bác Hồ, và tôi sẽ nói rằng, tất cả những người Việt nên học tập và theo dõi tư tưởng của bác. Việt Nam đã trở thành một quốc gia phát triển và có một vai trò quan trọng trên thế giới.

Tôi tin rằng Hồ Chí Minh sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim của tất cả người Việt.

26 tháng 7 2020

Tiếng Việt lớp 1 ko có văn miêu tả

8 tháng 8 2018

Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi rất xúc động.

Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế, thì tôi vừa ở Hà Nội về, tình cờ gặp cháu Lượm. Đó là chú bé nhỏ loắt choắt, đeo cái xắc bé xíu. Đặc biệt chú thích đội nghiêng chiếc mũ calô trên đầu, vừa huýt sáo, vừa nhảy chân sáo, nom hệt như một chú chim chích trên đường những buổi sớm mai.

Tôi hỏi:

- Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến, có nhớ nhà không?

Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, hai má đỏ hồng như trái bồ quân, nói:

- Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều!

Tôi từ biệt cháu, lại lên đường ra Bắc, còn cháu lại trở về Mang Cá. Từ đó công việc liên miên tôi không còn dịp nào trở về Huế nữa.

Một hôm, tôi gặp một người quen từ Huế ra công tác. Trong giờ nghỉ, người ấy nói:

- Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không?

- Sao? Lượm hi sinh rồi sao, trong trường hợp nào? Tôi hấp tấp hỏi đôi mắt như nhòa đi.

Người quen ấy kể:

- Cháu Lượm vẫn làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn phải đưa đi gấp. Đường đi băng qua đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:

- Phải cẩn thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được.

Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân.

- Nguy hiểm cháu cũng không sợ, việc cần thì phải đi.

Nói rồi cháu bỏ thư vào bao, đội mũ ca lô ra đi. Từ xa tôi trông theo vẫn thấy cái mũ ca lô nhấp nhô trên đồng lúa như thể cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo vậy. Bỗng từ phía đồn địch một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Cái mũ ca lô biến mất. Khi chúng tôi tìm đến thì cháu đã hi sinh. Máu đỏ thấm ướt ngực cháu, nhưng nét mặt thanh thản như là đang ngủ, một tay nắm chặt bụi lúa bên đường. Đồng lúa đang trổ đòng đòng, hương thơm ngào ngạt như đang ấp cho cháu ngủ.

Tin cháu Lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ độ kháng chiến đến nay, tôi đã nghe nhiều tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, nhưng tin cháu Lượm bỏ mình làm tim tôi xao xuyến mãi. Cháu còn bé bỏng quá, vô tư quá, đã hiểu thế nào là sống chết đâu. Trước mắt tôi bỗng xuất hiện lên hình ảnh một chú Lượm nhỏ bé, đeo cái xắc xinh xinh, đội cái mũ ca lô lệch, vừa huýt sáo vừa nhảy tâng tâng như con chim chích của vườn ruộng Việt Nam.

8 tháng 8 2018

 Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi vô cùng xúc động.

     Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế (năm 1947) thì tôi vừa ở Hà Nội về. Trên đường đi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh bên mình. Chú có một đôi chân thoăn thoắt và cái đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui tươi ấy càng được tôn thêm bởi chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên đường vàng. Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú.

      Tôi hỏi

      – Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến có nhớ nhà không?

      Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại , hai má đỏ hồng như trái bồ quân nói:

      – Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều!

Tôi thật sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới… Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhình theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng.Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh!

– Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không?

      – Sao? Lượm hi sinh rồi sao? Tôi hấp tấp hỏi, đôi mắt như nhòa đi vì ngấn lệ.

       Người giao liên kể:

      – Cháu Lượm làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn cấp phải đưa đi gấp, đường đi băng qua nhiều đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:

      – Phải  cận thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được.

      Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân:

     – Nguy hiểm cháu cũng không sợ, để phục vụ kháng chiến cháu quyết chẳng từ nan.

      Nói rồi cháu bỏ thư vào bao, đội mũ ca lô ra đi.Từ xa tôi trông theo vẫn thấy cái mũ ca lô nhấp nhô trên đồng lúa như thể cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo. Bỗng từ phía đồn địch, một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Cái mũ ca lô biến mất. Khi chúng tôi tìm đến thì cháu đã hi sinh. Máu đỏ thấm ướt ngực cháu, nhưng nét mặt thanh thản như là đang ngủ, một tay nắm chặt bụi lúa bên đường. Đồng lúa đang trổ đòng đòng, hương thơm ngào ngạt như đang ru giấc ngủ của cháu.

     Tin cháu lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ độ kháng chiến đến nay, tôi đã nghe nhiều tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, nhưng tin cháu Lượm hi sinh làm tim tôi xao xuyến mãi. Trước mắt tôi bỗng hiện ra hình ảnh một chú bé Lượm nhỏ bé, đeo cái xắc xinh xinh, đội mũ ca lô lệch vừa huýt sáo vừa nhảy như con chim chích của đồng ruộng Việt Nam.

Bài làm:

Trước đây,  tôi luôn nghĩ rằng chơi game rất xấu vì có nhiều người vì nó mà học hành sa sút và làm bố mẹ lo lắng. Nhưng khi lớn hơn một chút, tôi nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa đam mê và nghiện. Tương tự thế, Game trực tuyến cũng có nhiều điểm tốt và xấu.

Khi một phương thức giải trí đang trở nên ngày càng “hot” sẽ khiến nhiều bạn trẻ chơi thử. Họ không cần biết trò chơi đó chơi như thế nào? Họ dành nhiều thời gian để chơi game, quên làm bài tập, bỏ bê chuyện học hành ở trường. Lúc đầu, họ chỉ muốn bắt kịp trào lưu mới nhưng sau đó, họ khó có thể thoát ra khỏi thói quen đó và dẫn đến nhiều hậu quả nghiêm trọng. Họ quá chú ý đến chuyện thắng, thua, dành nhiều tiền nạp vào game để thỏa mãn thú vui của bản thân. Họ chợt quên mất mức độ cần thiết của trò chơi là để giải trí sau những giờ học tập căng thẳng, và vì thế nên sẽ rất dễ bị nghiện..

Một vài lợi ích từ việc chơi game mang lại là : Chúng ta luôn có được phản xạ nhanh nhất trong mọi tình huống, có cơ hội trở thành người phát triển game và có kĩ năng làm việc nhóm tốt,..Ta có thể khám phá ra cách điều khiển bất kì loại game nào, tìm ra quy luật trong mỗi game và phát triển ý tưởng trong tương lai. Bạn cũng sẽ có được những người bạn tốt và sống có trách nhiệm hơn. Điều quan trọng nhất là người chơi game đã có khoảng thời gian vui vẻ , thư giãn  để tập trung học tập hay làm việc.

Game trực tuyến không xấu mà do cách con người chơi làm nó xấu đi mà thôi. Hãy thử một lần chơi bất kì loại game gì đó, bạn sẽ không thấy hối hận đâu !

Mặt xấu

Trả lời cho câu hỏi: “Game có xấu hay không?” thực chất là đi tìm đáp án cho hai thắc mắc: “Game có phải là nguồn gốc của bạo lực không” và “Game có gây nghiện, dẫn đến tác động tiêu cực không?”. Hai câu hỏi này là nền tảng cho các cuộc tranh luận về game kéo dài suốt hơn 30 năm nay.

Bạo lực

Đối với câu hỏi đầu tiên, chúng ta vẫn chưa có câu trả lời cụ thể. Chuyện tác động của game (có yếu tố bạo lực) đối với thanh thiếu niên không phải là vấn đề của riêng Việt Nam. Do thị trường truyền thống của các game là Bắc Mỹ, Châu Âu và Nhật Bản nên chủ đề này thực ra đã nổ ra ngay từ những năm 80 của thế kỷ trước tại các lãnh thổ trên. Tại Hoa Kỳ, nơi ngành công nghiệp game thịnh vượng hàng đầu thế giới, các nhà nghiên cứu trên đủ mọi lĩnh vực, từ tâm lý đến xã hội học, đã bắt tay vào nghiên cứu và tranh luận về các tác động của game có yếu tố bạo lực.

Cuộc tranh cãi đầu tiên được ghi nhận là vào năm 1976, khi hãng Exidy tung ra game Death Race, trong đó người chơi điều khiển “chiếc xe” cán qua “bọn quỷ lùn” (gremlin) để ghi điểm. “Yếu tố bạo lực” của game này đã rúng động dư luận đến mức các cửa hàng phải dẹp bỏ loại máy arcade cho game này và một số nhà lập pháp còn kêu gọi đặt luật quy định khoảng cách từ các máy arcade đến các trường học. Nhưng nổi tiếng nhất có lẽ phải kể đến vụ Mortal Kombat xảy ra sau đó hơn một thập kỷ.

Được phát hành lần đầu vào năm 1992, tựa game này khiến bất cứ phụ huynh nào cũng phải khóc thét lên khi thấy con, em của mình mê mẩn với nó - từ thời đồ họa 2D đi ngang cổ lỗ sĩ. Người ta thích chơiMortal Kombat vì ít có tựa game nào lại thể hiện rõ ràng nghệ thuật kung fu cùng những chiêu thức kết liễu đối thủ khó nhằn theo một cách không thể tàn bạo hơn. Với những tuyệt chiêu kết liễu Fatality siêu bạo lực, có lẽ không có tựa game nào xứng đáng hơn được đề cập trước Mortal Kombat. Những cảnh hành động của Mortal Kombat và Doom chắc chắn khiến cho không ít các bậc cha mẹ phải lo lắng cho sự ảnh hưởng của chúng tới tinh thần và tâm lý của các con. Do đó, vào năm 1994, các nhà phát hành game đã ngồi lại với nhau để cùng hỗ trợ cho hoạt động của hội đồng đánh giá phần mềm giải trí ESRB.

Tất nhiên, đã có ý kiến đưa ra để ủng hộ thì sẽ có ý kiến phản đối. Trung tâm nghiên cứu sức khỏe tâm thần thuộc Khoa Y Harvard, tuần san sức khỏe vị thành niên và tuần san Y Khoa Anh Quốc đã có nhiều bài viết cho thấy không có mối liên hệ cụ thể nào giữa việc chơi các game có yếu tố bạo lực và hoạt động bạo lực. Tiến sĩ truyền thông John Cherry trong nghiên cứu thống kê tổng hợp của mình không tìm ra chứng cứ cho thấy có mối liên hệ giữa việc chơi game và việc gia tăng ý thức gây hấn ở trẻ em và đã phải thốt lên “Tại sao một số nhà nghiên cứu cứ phải kiên quyết bảo rằng game là nguy hiểm trong khi các chứng cứ đã cho thấy ngược lại?”.

'Game không phải nguyên nhân gây ra bạo lực.'

'Game không phải nguyên nhân gây ra bạo lực.'

 

Bà Mary Ellen O’Toole, chuyên gia tâm lý tội phạm, từng là một đặc vụ cấp cao của Cục điều tra Liên Bang Mỹ FBI cũng không đồng tình với nhận định cho rằng game là nguồn gốc của bạo lực: “Điều quan trọng mà tôi đã rút ra sau nhiều vụ án với cương vị chuyên gia tâm lý tội phạm của FBI là: game không phải là nguyên nhân gây ra bạo lực, chúng tôi chỉ có thể cho rằng những tựa game bạo lực là một trong nhiều nguồn thông tin khác nhau để nuôi dưỡng những ý tưởng tội ác đã hình thành sẵn trong đầu óc tội phạm”.

Nghiện game

Đối với câu hỏi về nghiện game, rất tiếc khi phải trả lời rằng: Có. Cho dù chúng ta chưa nhìn nhận nghiện game bằng cách nhìn khoa học thì điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Thực chất, hiện tượng này đã xuất hiện từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây chưa từng ai nghĩ đến việc chữa trị một cách nghiêm túc cả.

Vậy chính xác thì nghiện game là gì? Theo APA, một nhóm các nhà nghiên cứu rối loạn tâm lý đang vận động hành lang để được đầu tư thêm cho nghiên cứu về chứng rối loạn game internet, việc chơi game sẽ trở thành nghiện (chủ yếu là game online, giống như tên gọi của bệnh) khi gây cản trở đến các khía cạnh khác trong cuộc sống của người chơi. Nếu một game thủ bỏ mặc gia đình, công việc hay chính bản thân mình thì đó không còn là game thủ nữa, thay vào đó người ta sẽ gọi đấy là con nghiện. Cảm giác phấn khích và dễ chịu mà game mang lại là do chơi game có thể khiến não bộ tiết ra dopamine và endorphin, những chất kích thích giống như heroin.

Nghiện game đã xuất hiện từ lâu và chưa được chữa trị

Nghiện game đã xuất hiện từ lâu và chưa được chữa trị một cách nghiêm túc.

Tuy nhiên, như đã từ đầu, game cũng là một phần của ngành giải trí. Do đó nó có cả mặt tốt và mặt xấu.

Mặt tốt

Lợi ích của game, tất nhiên, chỉ xuất hiện khi không lạm dụng và người chơi biết kết hợp điều độ giữa chơi game với các hoạt động khác của đời sống sinh hoạt. Nhiều người có thể sẽ ngạc nhiên khi biết game có thể đem lại những lợi ích sau:

Phương pháp học hiệu quả

Một báo cáo tại Hội nghị thượng đỉnh về Trò chơi Giáo dục của Liên đoàn các nhà khoa học Mỹ năm 2006 cho thấy: "Học sinh chỉ nhớ 10% những gì họ đọc, 20% những gì họ nghe, 30% nếu họ nhìn thấy hình ảnh liên quan đến vần đề họ nghe, 50% nếu họ được xem người ta vừa làm vừa giải thích, nhưng học sinh có thể nhớ nến 90% nếu họ tự mình tự thực hiện, ngay cả khi chỉ là trải nghiệm qua chương trình mô phỏng".

Các trò chơi đã góp phần hình thành nên một phương pháp giáo dục thông minh hơn.

Các trò chơi đã góp phần hình thành nên một phương pháp giáo dục thông minh hơn.

Các trò chơi đã góp phần hình thành nên một phương pháp giáo dục thông minh hơn. Mặc dù lĩnh vực này vẫn chỉ mới trong giai đoạn đầu, học tập thông qua trò chơi thật sự có tiềm năng khi có thể cung cấp những kiến thức về khoa học và giáo dục đến hàng triệu người dùng.

Chơi mà học, một phương pháp hiệu quả

Không giống như khi học qua các phương tiện truyền thông như TV khi người xem thường thụ động. Trò chơi là một phương tiện có tính tương tác cao đem lại hiệu quả tiếp thu rất lớn. Game thủ phải giải quyết nhiều vấn đề, sử dụng các kỹ năng tư duy, phân tích và phản ứng với các tình huống thay đổi nhanh chóng. Chính vì thế, trò chơi giáo dục có thể đưa lý thuyết vào thực hành bằng cách mô phỏng trực quan khiến người chơi có thể tiếp nhận thông tin sâu sắc hơn. Ngoài ra, người chơi thường bị thôi thúc đạt được cấp độ cao hơn và các phần thưởng khi hoàn thành mục tiêu trong game nên sẽ đem lại nhiều hứng thú và niềm vui khi chơi.

Tăng sự đồng cảm

Game có thể giúp tăng khả năng cảm thông.

Game có thể giúp tăng khả năng cảm thông.

Tiến sĩ tâm lý học tại Chicago, Kourosh Dini lập luận rằng trò chơi video có thể giúp tăng khả năng cảm thông: "Một trong những phần quan trọng trong nhiều trò chơi đặc biệt là trò chơi trực tuyến hỗ trợ nhiều người là game thủ thường hay tương tác với những người chơi khác và đồng thời họ phải chủ động suy nghĩ về những gì người khác đang làm hay nghĩ để có thể cạnh tranh hay hợp tác. Dù bằng cách nào chăng nữa thì đó cũng là cách giúp người chơi cố gắng học cách tìm hiểu về những người xung quanh."

Khả năng nhận thức

Game đã cho thấy có tác động tích cực đến khả năng nhận thức đặc biệt và yếu tố kỷ luật vì phần lớn các trò chơi đều yêu cầu người chơi phải tuân thủ theo một quy tắc nhất định, đồng thời phải đưa ra các quyết định đúng đắn mới có thể giành chiến thắng. Trong một cuộc khảo sát của Sony Online Entertainment và Yahoo đã phát hiện 70% phụ huynh nhận thấy kỹ năng giải quyết vấn đề của con cái của họ được cải thiện rõ rệt kể từ khi chúng bắt đầu chơi trò chơi video.

Giảm căng thẳng

Trò chơi có thể giúp làm giảm bớt căng thẳng mà chúng ta thường phải đối mặt hàng ngày.

Trò chơi có thể giúp làm giảm bớt căng thẳng mà chúng ta thường phải đối mặt hàng ngày.

Các nghiên cứu cũng đều chỉ ra rằng trò chơi có thể giúp làm giảm bớt căng thẳng mà chúng ta thường phải đối mặt hàng ngày. Một nghiên cứu của Đại học East Carolina cho thấy các trò chơi nhẹ nhàng như của Popcap có thể cải thiện tâm trạng của người chơi. Các nhà khoa học sử dụng chụp cắt lớp phát xạ positron để cho thấy rằng mức độ của các dopamine (chất dẫn truyền thần kinh cho các cảm giác mà một trong số đó là niềm vui) tăng lên trong khi chơi trò chơi video. Hơn nữa, một nghiên cứu tại Đại học Oxford được công bố trên BBC phát hiện rằng trò chơi xếp gạch Tetris có thể giúp các bệnh nhân đối phó với căng thẳng của thời kỳ hậu chấn thương tâm lý.

Cải thiện phối hợp tay, mắt

Chơi game giúp

Chơi game giúp cải thiện phối hợp tay, mắt.

Có một khảo sát thú vị trên 303 bác sĩ phẫu thuật (82% nam giới, 18% phụ nữ) tại Trung tâm Y tế Beth Israel, New York thực hiện đã chứng minh mối liên hệ giữa chơi game và hiệu suất cải thiện trong phẫu thuật. Các bác sĩ phẫu thuật sau khi chơi trò chơi đòi hỏi kỹ năng sử dụng đôi tay khéo léo cho thấy họ đã thực hiện các ca phẫu thuật nhanh hơn đáng kể so với trước và nhanh hơn nhiều so với bác sĩ phẫu thuật không chơi game.

Giảm đau

Một nghiên cứu của nhà thần kinh học Erin Robinson sử dụng trò chơi để hạn chế cảm giác đau đớn khi thay quần áo trong cho các bệnh nhi bị phỏng. Bằng cách làm gián đoạn và đánh lạc hướng cảm giác đau đớn, trò chơi khiến trẻ cảm thấy ít đau đớn hơn so với bệnh nhi dùng thuốc giảm đau, và cũng ít gây tác dụng phụ hơn.

Giảm cân và cai thuốc

RealGames sau khi đặt câu hỏi với 2.700 người đã nhận được câu trả lời cho thấy 59% số người được hỏi cho biết khi chơi trò chơi video đã khiến họ giảm ham muốn ăn vặt hay ăn quá nhiều, trong khi 42% người hút thuốc cho biết chơi game thường xuyên giúp bỏ bớt được thuốc lá.

Kích thích trí tưởng tượng

Trong game người chơi được đặt vào những tình huống chưa bao giờ gặp, buộc tâm trí phải suy nghĩ theo một cách hoàn toàn mới.

Trong game người chơi được đặt vào những tình huống chưa bao giờ gặp, buộc tâm trí phải suy nghĩ theo một cách hoàn toàn mới.

Khi chơi game, người chơi thường được hoá thân thành một nhân vật tưởng tượng. Đó có thể là một vị tướng quân lãnh đạo các chiến binh trên chiến trường hay là một anh hùng tiêu diệt lũ zombie để cứu thế giới. Khả năng tưởng tượng mà các cốt truyện của game đem lại có thể nói là vô hạn. Người chơi sẽ đặt mình vào các tình huống mà họ chưa bao giờ nghĩ đến và buộc tâm trí phải suy nghĩ theo một cách hoàn toàn mới.

Do chưa có cái nhìn đầy đủ và toàn diện về game, cùng với sự thiếu trách nhiệm trong quản lý và giáo dục, từ đó mới nảy sinh quan niệm thiếu thiện cảm đối với loại hình giải trí này. Trong khi các nhà quản lý và giáo dục đang loay hoay tìm các biện pháp quản lý, thậm chí hạn chế game, họ đã quên mất rằng game chỉ là một công cụ, quan trọng là nằm ở ý thức của người chơi. Đã đến lúc các cá nhân, gia đình, nhà trường và xã hội cần chấm dứt đổ lỗi cho game và nhìn nhận rằng trách nhiệm không thuộc về riêng ai mà là của tất cả mọi người. Và quan trọng nhất, đó là tìm ra cách giải quyết sao cho phát huy được mặt tốt của game đến mức tối đa và giảm thiểu những tác động tiêu cực hết sức có thể.

19 tháng 3 2019

rùi mk 2k5 nha

=5 mình sắp thi nhưng làm trước vài bài

Viết văn biểu cảm về mẹ.VIẾT HAY LÊN NHÉ, MIK SẼ TICK CHO NGƯỜI VIẾT HAY NHẤT!!!!!!!!!!!!!!!!!Và hãy nhớ viết theo dàn bài này:I. Mở bài: giới thiệu mẹ emGia đình em có 4 người là ba, mẹ, anh của em và em. Nhà em ai cũng yêu thương nhau và chăm sóc lẫn nhau. Ba mẹ em luôn cố gắng nỗ lực làm việc để nuôi chúng em ăn học nên người. chính vì thế mà em rất yêu thương ba mẹ em. Người mà em yêu...
Đọc tiếp

Viết văn biểu cảm về mẹ.

VIẾT HAY LÊN NHÉ, MIK SẼ TICK CHO NGƯỜI VIẾT HAY NHẤT!!!!!!!!!!!!!!!!!

Và hãy nhớ viết theo dàn bài này:

I. Mở bài: giới thiệu mẹ em
Gia đình em có 4 người là ba, mẹ, anh của em và em. Nhà em ai cũng yêu thương nhau và chăm sóc lẫn nhau. Ba mẹ em luôn cố gắng nỗ lực làm việc để nuôi chúng em ăn học nên người. chính vì thế mà em rất yêu thương ba mẹ em. Người mà em yêu thương nhất trong gia đình là mẹ, người dù rất yêu thương em nhưng không bao giờ ba nói ra. Mẹ luôn làm tất cả mọi chuyện để chúng em được vui vẻ và no ấm.

II. Thân bài: nêu cảm nghĩ của em về mẹ
1. Nêu cảm nghĩ về ngoại hình và tính tình

a. Nêu cảm nghĩ về ngoại hình
- Mẹ em năm nay 46 tuôi
- Mẹ em thuộc dáng người mũm mĩm
- Mẹ em có đôi mắt đen láy
- Mũi mẹ rất cao và thẳng
- Miệng mẹ cười duyên
- Mái tóc đen láy
b. Nêu cảm nghĩ về tính tình của mẹ
- Mẹ rất hiền hòa và yêu thương mọi người xung quanh
- Đôi lúc mẹ rất nghiêm khắc
- Mẹ luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người xung quanh
- Mẹ luôn lắng nghe và thấu hiểu mỗi khi em có chuyện buồn
2. Nêu cảm nghĩ về những kỉ niệm sâu sắc với mẹ
- Mẹ thường thưởng cho em mỗi khi em học tốt
- Mỗi khi bị sốt mẹ đều thức để chăm em
3. Vai trò của mẹ đối với em
- Mẹ luôn là tấm gương sang để em học hỏi và noi theo
- Mẹ là nguồn sống là nguồn động lực cho em nên người
- Mẹ là bờ bên yêu thương mỗi khi em buồn

III. Kết bài
Nêu tình cảm của em đối với mẹ

Hoặc là viết dàn ý tự chọn cũng được!!!!

1
24 tháng 6 2021

Gia đình tôi gồm có 4 người: bố mẹ tôi, em gái tôi và tôi. Bố tôi là một kĩ sư xây dựng 45 tuổi. Hầu hết thời gian trong ngày ông ở công trường. Đó là lý do vì sao ông có làn da rám nắng. Ngay khi về đến nhà, ông ấy bật tivi lên để nghe thời sự, thư giãn và sau đó thì đi tắm. Trong trường hợp mẹ tôi vẫn chưa nấu xong bữa tối thì bố tôi sẽ rất vui vẻ để phụ một tay. Nói về mẹ tôi, bà ấy là một giáo viên tiểu học 40 tuổi. Vào mỗi buổi sáng, mẹ tôi luôn là người dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng, quần áo và những đồ dùng cần thiết cho bố con tôi. Sau khi chúng tôi đã rời khỏi nhà để đi làm hay đi học mẹ tôi mới dùng vội bữa sáng và chạy đến trường tiểu học. Sau khi tan trường mẹ tôi chạy thật nhanh đến chợ mua những thực phẩm tươi rồi về nhà nấu bữa trưa. Bố tôi không về nhà vào buổi trưa nên chỉ có ba mẹ con chúng tôi ăn uống và nói chuyện suốt bữa trưa. Dù vậy, bữa cơm vẫn được chuẩn bị rất chu đáo. Nói chung, mẹ tôi là một phụ nữ hiền lành đảm đang và đôi khi rất nghiêm khắc. Tôi có một em gái sẽ tròn 8 tuổi vào tháng 11 tới. Nó rất dễ thương, ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập. Vào mỗi dịp cuối tuần tôi hay dẫn em đến công viên giải trí và đi ăn những cây kem tươi ngon. Chúng tôi khá thân thiết nhưng đôi khi nó làm tôi phát cáu bởi vì thói quen cẩu thả của mình. Người cuối cùng trong gia đình tôi chính là tôi. Tôi đang học năm thứ hai ngành Quản Trị Kinh Doanh tại đại học Hồng Bàng. Lịch học của tôi thường xuyên thay đổi và tôi đang cố để giành được học bổng du học Canada trong năm tới nên tôi không dành nhiều thời gian cho gia đình. Nhưng bất kì khi nào rảnh tôi luôn phụ mẹ công việc nhà và chăm sóc em gái. Trong gia đình tôi mỗi người đều có một trách nhiệm riêng nhưng chúng tôi luôn sát cánh bên nhau để tận hưởng những giây phút hạnh phúc, vượt qua thời gian khó khăn và cùng giải quyết vấn đề. Tôi hiểu rằng không có điều gì quan trọng hơn gia đình. Tôi yêu bố mẹ và cô em gái dễ thương rất nhiều.