K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 11 2021

chúng ta là con người, con người thì phải sống, sống thì cần không khí, đồ ăn, nước !

HT~🤗

8 tháng 11 2021

?????

28 tháng 4 2018

Tăng hiệu điện thế thì công suất hao phí sẽ giảm rất nhiều. Muốn vậy phải chế tạo máy tăng hiệu điện thế.

3 tháng 12 2016

Mưa sao băng hầu như xuất hiện vào những thời điểm giống nhau trong một nắm. nguyên nhân là do các "hạt bụi" vũ trụ phân bố theo quỹ đạo hình elip và quay quanh Mặt Trời theo chu kì nhất định. Nếu quỹ đạo Trái Đất cắt ngang quỹ đạo của một "đám bụi" vũ trụ nào đó thì ít nhất mỗi năm vào đúng thời điểm nhất định, Trái Đất sẽ một lần xuyên qua lớp bụi vũ trụ đó và xảy ra hiện tượng mưa sao băng trong thời gian đó!!!!

vuivuivui

3 tháng 12 2016

Sao băng còn gọi là sao sa hay sao đổi ngôi (ảnh Lorenzo Lovato)

Sao băng ( còn được gọi là sao sa hay sao đổi ngôi ) là sự bốc cháy của các vật thể nhỏ (thiên thạch ) của vũ trụ khi chúng bay vào khí quyển trái đất. Các vật thể này chuyển động với vận tốc rất nhanh đã nén không khí ở phía trước khiến chúng đạt đến nhiệt độ rất cao và bốc cháy.

Chỉ có những thiên thạch tương đối lớn mới có khả năng xuống tói mặt đất, còn lại hầu hết đều bị cháy hoàn toàn trong bầu khí quyển của trái đất. Khi các thiên thạch va vào Trái đất chúng để lại vết tích rất rõ rang, và độ ảnh hưởng phụ thuộc hoàn toàn vào khối lượng và vận tốc chuyển động của thiên thạch.hihi

4 tháng 10 2016

Mỗi cái tên đều mang những ý nghĩa riêng một vẻ đẹp và tượng trưng riêng cho nó. Ví dụ tên Tên Yến thì đa phần là xinh. '

Chúc bạn học tốt!

29 tháng 3 2019

Tên gì không quan trọng nhưng chúng ta luôn biết trân trọng tên ta và người đặt tên cho ta là đủ rồi

5 tháng 12 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

5 tháng 12 2018

mk chẳng bt , lấy k theo phong trào

~N2k4~

19 tháng 9 2023

Tham khảo
Lịch sử là quá khứ, chứa đựng nhiều giá trị văn hóa và nguồn tư liệu quý giá để đánh giá những bước phát triển đương thời. Lịch sử lưu truyền những giá trị truyền thống giúp chúng ta hiểu ngày nay chúng ta đang ở đâu. Lịch sử là sự phản ánh trung thực sự thật khách quan, không ai có thể thay đổi được lịch sử, nhưng nhờ có lịch sử mà nhân loại và thời đại thay đổi theo ngày nay. Mỗi quốc gia, dân tộc đều có cội nguồn hay quá trình lịch sử tạo ra nó cho thế hệ sau, nên khi nói về lịch sử, có thể hiểu chính xác là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Lịch sử được nghiên cứu của loài người được coi là tổng thể các hoạt động của con người từ thuở sơ khai cho đến ngày nay. Lịch sử cũng có nghĩa là một khoa học tìm hiểu và dựng lại quá khứ của mọi người và xã hội loài người. Hay ở mức độ thấp hơn đối với chúng ta, mỗi người, mỗi làng, mỗi vùng cũng trải qua những biến đổi theo thời gian mà nguyên nhân chủ yếu là do hoạt động của con người gây ra. Học lịch sử để hiểu rõ cội nguồn ông bà, tổ tiên, làng xã, nguồn gốc dân tộc mình; để biết tổ tiên, ông cha đã sống và làm việc như thế nào để tạo nên đất nước hiện tại để từ đó biết trân trọng những gì mình đang có; biết ơn những người đã thành công, và cũng biết phải làm gì cho đất nước. Học lịch sử còn có nghĩa là biết nhân loại đã làm gì trong quá khứ để xây dựng một xã hội văn minh ngày nay.

Trong cuộc sống, không ai là không có kỉ niệm. Chúng đều được vô thức tạo ra bởi những khoảng khắc của ta bên những người thân yêu, bạn bè. Vì vậy với một cặp tri kỷ như em với Đạt thì kỉ niệm là một điều gì đó rất dồi dào, chúng em đã cùng nhau trải qua bao nhiêu điều, bao nhiêu niềm vui, niềm đau, bao nhiêu giây phút đáng nhớ trong cuộc đời. Trong những số đó, có một kỉ niệm duy nhất đặc...
Đọc tiếp

Trong cuộc sống, không ai là không có kỉ niệm. Chúng đều được vô thức tạo ra bởi những khoảng khắc của ta bên những người thân yêu, bạn bè. Vì vậy với một cặp tri kỷ như em với Đạt thì kỉ niệm là một điều gì đó rất dồi dào, chúng em đã cùng nhau trải qua bao nhiêu điều, bao nhiêu niềm vui, niềm đau, bao nhiêu giây phút đáng nhớ trong cuộc đời. Trong những số đó, có một kỉ niệm duy nhất đặc biệt khiến chúng em có muốn cũng không thể quên, buộc chúng em nhớ mãi.

Trong một lần cùng Đạt trên đường đi học về, chúng em vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, không lâu sau sự vui vẻ ấy liền vụt tắt khi em thấy một cảnh tượng không thể nào mà chấp nhận được. Đó là hình ảnh trong một con hẻm nhỏ tối tăm, một đứa trẻ vừa ốm yếu lại tội nghiệp bị một người đàn ông sử dụng những hành vi vô cùng bạo lực lên, lúc đó em nghĩ rằng: “ Gía như có ai đó đến cho người đó một bài học thì hay biết mấy!”. Nhận ra sự tức giận pha chút khó chịu của em, Đạt mới hoang mang và nhìn theo hướng của em đang chăm chăm con mắt vào. Vừa thấy nó bạn cũng im bặt, chúng em từ nhỏ đã rất thân, nên ai buồn hay vui thì người còn lại cũng tương tự, vì vậy mà hai chúng em bây giờ đứa nào cũng trông vừa tức vừa thương cho đứa bé ấy, cũng như rất khó chịu vì chẳng làm được gì. Một hồi sau người đó mới dừng lại rồi thản nhiên rời đi, thấy vậy chúng em liền chạy tới đỡ em ấy lên, nhìn những vết thương, những nơi tím đỏ trên người mà em không khỏi xót xa, kìm không nổi được những giọt nước mắt. Đạt không khóc, nhưng chắc chắn cậu ấy đang khóc trong lòng, vừa thấy những gì trước mắt, bạn ấy liền bảo:

-        Thật không ngờ…xã hội bây giờ vô tâm quá rồi, đến cả một đứa bé cũng không được yêu thương mà phải chịu đựng những thứ như vậy, mình không thể chịu được!

Em đồng tình với bạn, thật không ngờ con người thời nay lại tệ đến như vậy, chỉ vì công việc, tiền bạc mà chẳng cảm nhận được tình yêu thương, cứ sống thờ ơ, bỏ mặc lẫn nhau rồi không biết mai sau đất nước sẽ phát triển như thế nào đây? Càng suy nghĩ em lại càng khó chịu, chợt nhìn đến đứa bé trên tay, em mới nảy ra ý tưởng bảo với Đạt rằng hãy đưa em ấy đến cô nhi viện gần đây. Đạt không suy nghĩ gì mà vội vàng đồng ý, thế là chúng em đưa đứa bé đến một cô nhi viện nhỏ, đưa em đến một nơi có thể ăn ngủ thật thoải mái. Lúc mọi việc xong xuôi cũng là lúc trời trở tối, chúng em mới vội vàng chào tạm biệt rồi vác chân lên cổ mà chạy về nhà, sợ rằng mẹ sẽ lo lắng.

Đến hôm Chủ Nhật, khi vừa ngủ dậy điện thoại em bỗng có tiếng chuông reo rõ to, là Đạt. Vừa bật máy, giọng Đạt chợt vang lên:

-        Này này, từ hôm trước đến giờ cũng đã được một tuần rồi, không biết đứa trẻ đó bây giờ như thế nào nữa, mình lo lắm nên là hôm nay tụi mình đến thăm em ấy đi!

Em liền đồng ý vì không chỉ Đạt mà em cũng đang rất lo cho đứa trẻ đó, chúng em hẹn nhau trước ga xe rồi đến cô nhi viện tầm giữa trưa. Đến nơi, nếu bên ngoài là một quan cảnh im ắng thì bên trong là một vùng trời đầy ắp tiếng nói, những tiếng cười trẻ thơ. Vì đây là lần đầu chúng em đến tham quan nơi này nên cảm giác bỡ ngỡ có chút hào hứng. Vừa thấy em và Đạt đứa trẻ ấy chạy ùa đến, chào rồi ôm chầm lấy em, em suýt không nhận ra đứa trẻ ngày ấy vừa ốm vừa thiếu sức sống sao mà giờ lại trông yêu đời thế này, em lại lần nữa cay cay nơi khóe mắt, ôm lấy đứa trẻ thật chặt. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người ở đó ai nấy cũng cười, có người còn bảo : “Sao nào, thành quả tôi chăm lo cho con nhóc này tuyệt chứ?” hay “Có thêm một thành viên mới nên giờ nơi này ồn ào hơn hẳn, nhìn những đứa trẻ tinh nghịch này cười nói tôi cũng lấy làm vui”. Lúc này, định gửi một lời cảm ơn thì cổ họng Đạt và em ứa nghẹn lại, nước mắt chợt trào ra, sống mũi cay cay, thể hiện một niềm hạnh phúc không nói nên lời. Chúng em đã sai, xã hội này không phải vô tâm hoàn toàn, nó chắc chắn vẫn có rất nhiều trái tim đầy nhân ái đang sẻ chia tình yêu cho chúng ta, cho ta nhận thấy  cảm giác được yêu thương là như thế nào, giống như bây giờ vậy. Sau đó em, Đạt và đứa trẻ ấy cùng đi tham quan cô nhi viện, tuy là lần đầu nhưng nơi đây mang lại cảm giác vừa ấm áp vừa thân thuộc lại vô cùng thoải mái, (còn có phần mik kể tham quan thêm về cô nhi viện nữa) những đứa trẻ trong nơi này vô cùng thân thiện và rất đỗi đáng yêu, ai nấy cũng đều yêu thương nhau như một gia đình, nghe những câu chuyện đùa tinh nghịch của chúng em và Đạt đều không nhịn được mà phá lên cười. Không chỉ thế Đạt và em còn cùng nhau vào bếp trổ tài nấu những món ăn thật ngon như muốn cảm ơn nơi đây đã bảo vệ nụ cười của những đứa trẻ này, cảm ơn vì xã hội dường như không vô tâm đến thế.

Cùng chơi đến khi trở chiều chúng em mới ý thức được rằng đã đến lúc phải về, Đạt bảo rằng bạn ấy không muốn rời đi chút nào, nơi này đã đem lại hảo cảm cho bạn ngay từ lần đầu nhìn thấy, khiến bạn đã đến thì lại không nỡ rời đi vì sự ấm áp nơi đây. Em cũng không khác Đạt là bao, cũng thấy buồn vì sắp phải chia xa những người bạn nhỏ, lâu rồi em mới thấy hạnh phúc như hôm nay, nhưng cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, chúng em trao nhau một cái ôm rồi hẹn gặp lại nhau vào một ngày nào đó, chắc chắn ngày đó sẽ không xa. Trên đường về cảm giác những khoảng khắc trước đó cùng những người bạn như trải qua trong phút chốc, không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến như vậy, không ngờ rằng kí niệm ấy đã được gói gọn lại vào sâu trong trái tim chúng em, mãi không thể xóa bỏ.

Đến giờ em vẫn thấy rất biết ơn chuyến đi cô nhi viện này, biết ơn vì Đạt đã rủ em. Nhờ có nó mà em mới nhận ra được rằng sâu trong môt cái xã hội đầy vô tâm này, đâu đó vẫn còn rất nhiều con người với trái tim ấm áp, yêu thương và bảo vệ lẫn nhau như ruột thịt của mình. Tuy với ai đó chuyến trải nghiệm này chỉ là một việc đỗi bình thường nhưng nó lại vô cùng ý nghĩa và sâu sắc đối với em và Đạt, nó không chỉ làm ấm trái tim chúng em, không chỉ giúp chúng em yêu thương con người hơn mà còn là một bước ngoặt vô cùng lớn giúp thắt chặt lại tình cảm bạn bè hơn nữa.

Cho mik hỏi bài này có đúng với đề là kể về trải nghiệm của một chuyến tham quan không ạ:((? Mik sợ quá

0
30 tháng 11 2021

?????????

30 tháng 11 2021

lớp chúng mình:)))

17 tháng 3 2016

tui đồng tình

17 tháng 3 2016

Đồng tình 2 tay lun .Mình ghét nhất môn lịch sử

Cô Moon bảo là : " Hãy viết 10 - 15  câu về 1 kỉ niệm hoặc 1 thứ khi nghĩ tới sẽ buồn "Thì đây là bài Moon viết , mn chấm ?/10 đ ?Bài làm :" Thời học sinh " , cái gì ? Thời học sinh ư ? Thời học sinh thì có gì đáng buồn chứ ! Bạn em đã từng nói vậy , nhưng với em thì khác đó .Thời học sinh mà nhỉ ? Tuổi học trò vui vẻ nhé , vì đó là tuổi chúng ta vui chơi , chứ không phải chịu áp lực ,...
Đọc tiếp

Cô Moon bảo là : " Hãy viết 10 - 15  câu về 1 kỉ niệm hoặc 1 thứ khi nghĩ tới sẽ buồn "

Thì đây là bài Moon viết , mn chấm ?/10 đ ?

Bài làm :

" Thời học sinh " , cái gì ? Thời học sinh ư ? Thời học sinh thì có gì đáng buồn chứ ! Bạn em đã từng nói vậy , nhưng với em thì khác đó .Thời học sinh mà nhỉ ? Tuổi học trò vui vẻ nhé , vì đó là tuổi chúng ta vui chơi , chứ không phải chịu áp lực , tuổi mà chúng ta được tự do , được thỏa thích làm mọi thứ . Sau khi tốt nghiệp , cái tuổi mà em rất ghét , tốt nghiệp rồi , rất ít khi gặp được nhau , không như tiểu họ , trung học , mỗi ngày đều được gặp nhau , khi những ngày nghỉ , chúng ta có thể rủ nhau đi chơi . Tốt nghiệp , mỗi người , 1 con đường con đường riêng . Có người còn đi du học , nhớ bạn bè lắm . Giữa những vì sao , hàng ngàn vì sao , luôn tỏa sáng , còn chúng em thì không ? Con đường riêng rồi , ít khi chúng ta ngắm sao , cũng là lúc , chúng ta ít để ý về bạn bè . Hiếm lắm , mới gặp được bạn . Nên trước khi tốt nghiệp , hãy làm gì để không lãng phí tuổi trẻ nhé. Ví dụ như : tổ chức sinh nhật , cùng nhàu làm 1 việc gì đó !

10
20 tháng 3 2019

9 điểm

20 tháng 3 2019

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaardgffgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

fgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

fg

fg

fg

fg

fgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfffgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

ffgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

fgfgfgfgfgfgffgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgffgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

gggggggggggggggggfggggggggggggggggggfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfgfg

fgfg