K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 3 2020

giúp tôi zới

2 tháng 3 2020

Dế Mèn vốn tính nghịch ngợm , hay chơi . Một hôm chị Cốc đang kiếm mồi, Dế mèn đã cất cao bài thơ rồi trốn vào hang . Vì bị chọc giận , chị Cốc  giận dữ mặt đỏ bừng bừng như lửa . Thấy Dế Choắt đứng đó , chị Cốc liền trút giận và vu oan cho Dế Choắt . Vì quá đột xuất , Dế Choắt ko kịp nói lên lời nào đã bị mất mạng vì tên Dế Mèn tinh nghịch . Thấy như vậy , Dế mèn vừa cảm thấy băn khoăn và thương cho Choắt như thể Dế Mèn đã học được một bài học quý giá .

Hok tốt nha!

17 tháng 4 2019

Một buổi chiều,DM ra đứng ở của hang ngắm hoàng hôn xuống,thấy chị Cốc đang rỉa cánh,rỉa lông,Mèn liền rủ DC cùng trêu.Mặc cho DC can ngăn,Mèn vẫn cất tiếng cạnh quẽo chị Cốc.Chị Cốc dận lắm,đi tìm kẻ dám trêu mình.Mèn vội vàng chui tọt vào hang.Không thấy DM,chị trông thấy DC đang loay hoay trước cửa hang.Chị Cốc đã tút xuống DC sự giận dữ.DC đáng thương vốn đã ốm yếu lắm nên không gượng dậy được nữa

21 tháng 4 2019

Sao chỉ có phó từ thôi vậy bạn!!!!

12 tháng 8 2019

HS viết được đoạn văn kể lại chính xác, đúng trình tự các sự việc xảy ra khi Dế Mèn trêu chị Cốc dẫn đến cái chết thảm thương của Dế Choắt. (1.5đ)

Đoạn văn có sử dụng một phó từ, một hình ảnh so sánh và một câu trần thuật đơn (1.5đ)

Gạch chân dưới phó từ, hình ảnh so sánh và câu trần thuật đơn (1đ)

20 tháng 6 2020

Một hôm, thấy chị Cốc đang kiếm mồi, Dế Mèn cất giọng đọc một câu thơ cạnh khoé rồi chui tọt vào hang. Chị Cốc tức sôi máu, bèn đi tìm kẻ trêu mình. Không thấy Mèn đâu, nhưng chị Cốc thấy Choắt đang loay hoay trước cửa hang. Chị Cốc liền trút cơn giận lên đầu Choắt.

 Các phó từ được dùng phối hợp với động từ để diễn tả hành động của nhân vật.

 mong tk ạ 

16 tháng 9 2021

Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.

Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…

Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:

"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

16 tháng 9 2021

bạn chép mạng nha

19 tháng 4 2016

Khi gây ra cái chết thảm thương cho dế Choắt.Tôi quyết định về quê.nhưng trước khi ra đi ,tôi muốn đến thăm Choắt một lúc. 
Tôi thắp cho Choắt vài nén hương và nhổ sạch cỏ xung quanh nấm mồ. Sau đó, tôi đứng lặng hồi lâu trước mộ Dế Choắt và suy nghĩ. Tôi rất ân hận về việc làm đã gây ra cái chết oan uổng cho Dế Choắt. Giá như lúc đó tôi ra kéo Dế Choắt vào thì đâu đến nỗi...Giá như tôi chấp nhận lời nhờ của Choắt thì bây giờ Choắt đâu như vậy.Tôi phải làm gì để trả lại sự sống, cuộc đời cho Choắt. Tôi thật hèn nhát vì việc mình gây ra mà không dám nhận lỗi. Tôi đã làm 1 việc xấu xa,chính tôi đã gây ra cái chết đau xót cho người anh em tốt. Cảm ơn Choắt nhé! Nếu không có cậu thì người phải ra đi là tôi. Bây giờ tôi sẽ về quê, có lẽ không trở lại đây nữa, tôi sẽ lập gia đình. Tôi xin hứa với Choắt sẽ bỏ thói hung hăng hống hách ấy và sẽ cố gắng trở thành người có ích cho xã hội. Tôi chúc bạn "ngủ ngon".Hãy tha thứ cho tôi. Bỗng nhiên tôi thấy ở khoé mắt tôi cay cay. THương bạn quá Choắt ơi!
Tôi gục xuống hồi lâu trước mộ của choắt rồi ra về. Dù thế nào thì Choắt vẵn mãi ở trong tôi và là người bạn tốt của tôi

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt. Bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

Bây giờ tôi đã mất đi một người bạn rồi, và chính cái chết của cậu bạn đó là d tôi gây ra. Đầu đuôi câu chuyện là thế này, hôm đó tôi nhìn thấy chị Cốc đang đi kiếm ăn gần cửa hang tôi, lúc đó tôi đã nảy ra 1 suy nghĩ trêu chị Cốc và rủ Dế Choắt - người bạn láng giềng cùng trêu với tôi nhưng do cậu ta nhát gan nên không dám và bảo tôi một mình đi. Tôi ở trong hang đã đọc thơ treu chị Cốc:

          Cái cò, cái vạc, cái nông

          Ba cái cùng béo vặt lông cái nào

          Vặt lông cái Cốc cho tao

          Tao nấu, tao nướng, tao xào tao ăn

Qủa nhiên chị Cốc nghe thấy và rất tức giận, cùng lúc đó, Choắt ra đến cửa hang và bị chị nghĩ oan nên có than đến đâu cũng bị cái mỏ của chị đâm vào lưng. Ngay lúc đó cơ thể Choắt đã yếu đi và cậu trút hơi thở cuối cùng mà chết. Trước lúc chết cậu đã khuyên tôi 1 bài học thấm thía không quên. Từ đó đến nay tôi vẫn nhớ bài học đó.

3 tháng 9 2021

tham khảo

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

3 tháng 9 2021

tham khảo:

Hôm ấy, Dế Mèn nhìn thấy chị Cốc đang rỉa cánh gần hàng mình. Cậu ta liền rủ Dế Choắt chọc chị cho vui nhưng Choắt lắm, không dám trêu. Dế Mèn nghe vậy liền mắng và bảo Choắt chống mắt lên mà học hỏi. Sau đó, Dế Mèn ngó ra ngoài và hát trêu chị Cốc. Chị ta phải một hồi mới định thần lại, rồi tức điên lên. Nhưng Dế Mèn đâu ngờ được: Trong lúc Mèn nằm trên giường thách thức chỉ Cốc chui vào nhà mình được thì đó Choắt yếu sức, đào tổ nông nên Cốc thấy Choắt rồi nhầm là kẻ hát trêu nên đã mổ cho Choắt những cú trời giáng làm cậu ta vô phương cứu sống.

21 tháng 1 2018

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt. Bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

- Các phó từ trong đoạn văn là những từ in đậm.

- Tác dụng của các phó từ:

+ Các từ vừa, ngay, đã, vẫn đang: chỉ quan hệ thời gian.

+ Cụm từ ở ngay phía cửa hang: chỉ hướng.

+ Các từ bất ngờ, quá: chỉ mức độ.

+ Từ không kịp: chỉ khả năng.

bn tham khảo nhé ^^

18 tháng 1 2021
Sau khi gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt tôi ân hận lắm, chỉ ước giá như thời gian quay lại tôi không trêu chị Cốc để bây giờ hậu quả ra nông nỗi này. Tôi tự nói mình  hèn nhát, không dũng cảm nhận tội trước mặt chị Cốc biết đâu chị ấy tha cho. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn màng. Người bạn ốm yếu của tôi đã nằm sâu trong lòng đất. Tôi tự rút ra bài học đường đời cho mình - Ở đời, sống mà cứ có thói hung hăng, không coi trời đất ra gì, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân.