K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 8 2017

- Hôm nay trời lụt hay sao mà bà mặc váy thế?

- Không phải lụt, mà là tui sắp đi hẹn hò với “giai xinh”!

- Là ai thế?

- Ông còn nhớ Tuấn không? Cậu ấy du học, nghỉ hè nên về nước chơi mấy bữa. Chiều nay tui ra sân bay đón cậu ấy!

- Thế bà kêu tui qua đây làm chi? Để ngắm bà mặc váy à?

- Ừ, thì tui chỉ có mình ông là bạn thân, không kêu ông thì biết kêu ai? Ông coi tui mặc bộ váy này có ổn hông? Có lòe loẹt lắm hông? Mà khi Tuấn nhìn thấy thì cậu ấy liệu có nhận ra tui hông?

Thằng Nam nhìn lướt từ đầu đến chân nhỏ My rồi phán một câu xanh rờn:

- Yên tâm, thằng Tuấn không thể nào nhầm bà với ai khác được đâu!

- Dzậy hả? - Nhỏ My tròn mắt (tưởng bở).

- Thì bà dòm lại mình đi. Giày đỏ, tất cam, váy vàng, áo xanh lá, băng đô hồng, kẹp tóc tím hoa cà... Bảy sắc cầu vồng thế thì nhầm lẫn vào đâu cho được! Mà sáng nay tui nghe đồn, sở thú vừa có một con tắc kè hoa bị xổng chuồng, không phải bà đó chứ?

Thằng Nam vừa nói vừa cười hô hố khiến nhỏ My tức anh ách. Nhưng mà chỉ tức được 30 giây thôi, rồi tụi nó lại quay sang cười hề hề với nhau như chưa hề có cuộc cãi cọ nào. Ờ thì cũng đúng, hai đứa nó là bạn thân chí cốt từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, ngồi cùng một bàn, đến nỗi cả cách ăn mặc cũng giống nhau tuốt. Quần jeans thụng, áo pull cộng thêm sơ mi khoác ngoài và cái nón lưỡi trai luôn luôn đội lệch trên đầu, nhìn hai đứa nó bụi bụi không khác gì hai anh em. Cũng vì lẽ đó mà dường như chả ai nghi ngờ gì về tình bạn của tụi nó cả. Chỉ có một lần, nhỏ Ngân cùng lớp bảo: “Tụi bay chơi thân nhau thế, có ngày thích nhau hổng chừng!”. Tức thì cả thằng Nam lẫn nhỏ My đều quay ra “ọ ọe”:

- Tao mà thích thằng Nam tao chết liền. Con trai gì yếu ớt y như con gái…

- Tui mà thích nhỏ My tui cũng chết liền, con gái gì mà hệt con trai!

Đấy, thế là hai đứa lại quay sang chí chóe nhau, khiến nhỏ Ngân không còn nghĩ là mối quan hệ của tụi nó sẽ tiến xa hơn mức tình bạn như trong phim Hàn Quốc nữa.

Như hôm nay, dù nhỏ My có khoác lên người bộ váy cực nữ tính cộng thêm cả tá phụ kiện điệu đà trên đầu thì thằng Nam cũng chẳng có cảm giác gì. Nhỏ My trong mắt nó vẫn là đứa bạn nam tính không hơn không kém. Chỉ có điều, khi nhỏ My kể sẽ đi hẹn hò với Tuấn, lòng nó cảm thấy bứt rứt đến lạ. Bởi thiếu gì con trai mà nhỏ My lại đi thích cái thằng cực kì chảnh chẹ, công tử kiểu như Tuấn không biết?

- Ớ, sao ông lại nói Tuấn như vậy? Người ta vừa đạt Huy chương Vàng Karatedo đấy. So với Tuấn, ông còn thua xa!

- Ờ, thì nó oách. Bà cứ ở đấy mà lo chưng diện để đi hẹn hò với “giai xinh” của bà đi. Tui cũng về để đi hẹn hò với “gái đẹp” đây!

Thằng Nam bỏ đi, không quên quẳng lại cho nhỏ My bịch xí muội - món khoái khẩu mà mỗi lúc buồn hay hờn giận, cứ ai đưa cho là nhỏ thôi không khóc nữa.

- Cho bà đấy! Cái này tui mua, định hôm nay hẹn hò tặng em Hằng, nhưng mà sực nhớ ra em í không thích ăn xí muội nên đem cho bà, chứ vứt đi uổng lắm. Bà cầm mà nhai trong lúc đứng ở sân bay đợi thằng Tuấn.

Cái thằng thiệt là... Nếu không vì quá thích xí muội thì nhỏ My đã ném trả thằng bạn ngay lập tức rồi. Làm gì có vụ mua cho bạn gái rồi bạn gái không ăn mới đem cho người khác chứ! Mà nghĩ lại, nhỏ cũng đâu tốt lành gì, gọi thằng Nam chạy bộ từ nhà nó sang đây chỉ để xem nhỏ mặc váy!

- Hôm qua bà hẹn hò với thằng Tuấn sao rồi?

Vừa thấy bóng nhỏ My ở công viên, thằng Nam đã sấn lại hỏi tới tấp.

- Ờ, vui lắm, thế còn ông?

- Ờ, tui cũng hẹn hò vui lắm! Ngày mai em Hằng mời tui đi Hà Nội chơi cùng em ấy!

- Ờ, vậy ông đi chơi vui nhé, nhớ mua về cho tui bịch xí muội! - Nhỏ My nói rồi chạy vụt đi...

***

Một tuần, hai tuần trôi qua, nhỏ My ngồi ngơ ngẩn ở nhà, không buồn đi chơi. Cứ nghĩ đến cái cảnh thằng Nam đang vi vu ở Hà Nội cùng nhỏ Hằng rồi tụi nó nắm tay nhau thân thân thiết thiết là nhỏ lại thấy tức. Dù gì nhỏ cũng mang tiếng là bạn thân chí cốt của Nam, hai đứa đi đâu cũng có nhau. Vậy mà giờ, Nam bỗng dưng bỏ quên nhỏ, đi chơi cũng không thèm gọi điện nhắn tin hỏi han một tiếng.

- Bà làm gì mà ngồi thừ ra thế, nhớ tui à? - Tiếng thằng Nam oang oang từ ô cửa sổ khiến nhỏ My giật mình.

- Tui có bị điên đâu mà nhớ ông!

- Chứ sao không đi chơi với thằng Tuấn mà ru rú ở đây?

- Thì tui không thích. Mà sao ông trèo lên được cửa sổ nhà tui dzậy?

- Bỏ ra hai tuần để học võ Karatedo, giờ leo cửa sổ nhà bà với tui là chuyện nhỏ.

- Tự dưng ông đi học võ làm gì?

- Chả phải bà chê tui yếu ớt hơn thằng Tuấn sao?

- Thế ông không đi chơi Hà Nội với em Hằng hả?

- Tui đi bà buồn chết thì sao? Cho bà bịch xí muội Hồ Gươm nè, tui mua hẳn hoi tặng bà đó!
Nhỏ My cầm bịch xí muội mà lòng vui vui đến lạ. Vì sao à? Chắc tại nhỏ vừa phát hiện ra có cậu bạn xí muội đi học Karatedo chỉ vì câu nói của nhỏ.

- Ớ, hôm trước ông cho tui bịch xí muội, bảo là xí muội Hồ Gươm mà sao tui ăn thấy hổng phải?

- Thì gần nhà tui có cái hồ, ở hồ đó có bán gươm nhựa, kiếm nhựa và cả xí muội nữa. Không gọi là xí muội Hồ Gươm thì gọi là gì?

- Ớ, ông dám lừa tui à?

- Ha... ha... Nhưng mà có điều này tui không dám lừa bà đâu.

- Điều gì?

- Bà mặc váy trông giống con gái hơn!

Thằng Nam lại nói và cười khà khà bằng cái điệu cười có một không hai của nó. Dưới cái nắng lấp loáng, hai đứa đuổi nhau chạy lòng vòng quanh công viên.

6 tháng 8 2017

Tôi đã có một kỉ niệm về tình bạn vô cùng đẹp đẽ, có lẽ tôi hợp với bạn trai hơn là chơi với mấy bạn nữ, đặc biệt là người bạn này " Khánh Dương". Tụi tôi quen nhau cũng đã 3 năm rồi kể từ khi chúng tôi học chung trường THCS Nguyễn Trung Trực. Ngày nào cũng thế, tôi thì đi trể hơn bạn ấy vì phải đợi Thùy Dương cùng đi học, ngày nào cũng thế lúc nào cũng gọi tôi là " con mập" hay" heo Hân" nghe rất bực nhưng những lúc nghỉ hè không có ai gọi mình như vậy cũng thấy buồn buồn. Tại bạn ấy gọi thế mà bây giờ cả lớp đều gọi tôi là heo thay cho Hân. Ngày nào cũng như thế này:

- Nè con mập!

- Cái gì? Tui không có mập nghe, sao suốt ngày cứ kêu tui bằng mập này mập nọ vậy hả? Gừ gừ, bạn muốn ăn cây và ăn đấm của tui không hả? Tui có 41 kí chứ bao nhiêu mà cứ thích gọi mập vậy hả? Bạn nặng hơn tui đó nha cái tên heo Dương kia!

Thế là tôi đánh nó một cái, nó đánh lại tôi rồi bỏ chạy, tôi đuổi theo nó, chạy quanh suốt cái sân trường cho đến khi chạy hết nổi thì dừng lại, tôi hay nắm áo nó lắm, nắm rồi đánh, cảm giác được đánh nó thích lắm. Cũng có lúc Khánh Dương nó dễ thương lắm đó! Lúc nào cũng thế, gần đến kì thi là nó bớt chọc tôi lại và thường trao đổi bài với tôi, cùng soạn đề cương và mấy bài tập Olympic Toán nữa, có hôm Thùy Dương rủ Khánh Dương soạn Toán chung rồi Khánh Dương bảo Minh qua soạn chung với tôi như sợ tôi ngồi soạn một mình buồn vậy, rồi ra về nó vỗ vào vai tôi nói:

- Đừng giận tui nghen!

- Ủa! Tui có giận gì bạn đâu, có gì đâu phải giận chứ!

Nó dễ thương lắm! Có nhiều lúc ra chơi nó đi ăn xong thấy tôi đứng trên hành lang rồi lại đánh tôi một cái, nó đánh đau lắm, đau muốn chết luôn, có nhiều lúc tôi tưởng nó lợi dụng tôi còn véo má tôi nữa, nó nói nhìn bạn dễ thương quá! Làm tôi đỏ mặt luôn. Tụi tui nói chung là cũng rất thân và có thể xem là bạn thân, thân đến nổi mấy bạn trong nhóm tôi cứ hiểu nhầm tôi với nò là này là cái kia rồi chọc ghẹo, có hôm còn xô tôi vào người nó rồi nó té xuống tôi nhán xíu đè lên mình nó luôn, rồi thấy tôi gần gần nó là cứ xô xô như thế làm tôi bực mình lắm. Không hiểu sao chế Phương Uyên , một chế học lớp 9, tôi vs Khánh Dương thân với chế đó lắm cả anh Quốc Hưng nữa, cứ chọc tôi với nó hoài, nói hai đứa hợp lắm, một đứa thì công tử nhà giàu cũn khá đẹp trai còn một đứa thì bướng bỉnh, dễ thương, hai đứa rất hợp nhau đó. Chế đó mới nói hôm qua luôn đó, mà tôi đã nói rồi, tôi với Heo Dương không có gì mà không ai tin cả. Chán thật!

Cũng có nhiều lúc tôi với nó giận nhau, có lần giận cả tuần không nói gì luôn đó, mà giận vì lí do gì tôi quên mất tiêu òi! Hjhj, nói chung nó là thằng bạn là con trai mà tôi chơi thân nhất và kế đó là Minh rồi thằng ngồi chung Quốc Dương rồi thằng kêu tôi bằng sư tổ Đạt. Khánh Dương cũng có nhiều lúc rất dễ thương và rất hám ăn đấy! Nó nói chuyện mắc cười lắm, cả lớp cười đau bụng vì nó đấy, và nó cũng được nhiều thầy cô yêu mến nhất là thầy Phương dạy Sử có khi tôi ganh tị luôn... Nhưng giờ hết òi.... Tôi vừa mới thua nó trong kì thi Sử vòng 1 này và phải đãi nó chầu da- ua (hjhj ko bt vt chữ đó), haizz, lúc nào cãi với nó tôi cũng thua, ít khi nào được thắng.

Nói thật thì tôi cũng rất quý người bạn Dương Phan Khánh Dương này, dễ thương mà cũng thấy ghét lắm! Chắc có lẽ do di truyền , anh Hai cũng nó thân với chế của tôi, giờ thì đến tôi thân với nó. Hjhj!

Tôi yêu những kỉ niệm tuổi học trò hồn nhiên như thế này!haha

Thực hành làm chủ mối quan hệ với bạn trong các tình huống sau:Tình huống 1: H và B chơi chung với nhóm bạn ở một câu lạc bộ. Lúc đầu, H cảm thấy rất vui vẻ nhưng càng ngây, nhóm bạn chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi mà không chú tâm học hành. Dù H đã nhiêu lẫn góp ý, tuy nhiên các bạn vẫn không thay đồi. Do vậy, H đã khuyên B không nên tham gia vào nhóm này nữa.Nếu là B, em sẽ quyết định như thê nào?Tình huống 2: Một...
Đọc tiếp

Thực hành làm chủ mối quan hệ với bạn trong các tình huống sau:

Tình huống 1: H và B chơi chung với nhóm bạn ở một câu lạc bộ. Lúc đầu, H cảm thấy rất vui vẻ nhưng càng ngây, nhóm bạn chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi mà không chú tâm học hành. Dù H đã nhiêu lẫn góp ý, tuy nhiên các bạn vẫn không thay đồi. Do vậy, H đã khuyên B không nên tham gia vào nhóm này nữa.

Nếu là B, em sẽ quyết định như thê nào?

Tình huống 2: Một số người bạn cùng lớp khuyên K không nên chơi với người bạn thân của K vì bạn ấy không thực sự tốt như K nghĩ.

Nếu là K, em sẽ làm gì?

Tình huống 3: Trong giờ ra chơi, N hay ngồi trỏ chuyện với một nhóm bạn. Một hôm, các bạn trong nhóm say sưa bàn tán về những chuyện riêng của người khác. Nhưng lúc đó, N chỉ ngồii im lặng và không tham gia. Do vậy, có một bạn trong nhóm đã lên tiếng: "Sao cậu không nói gì? Không nói thì ra chỗ khác mà ngôi.

Nếu là N, em sẽ làm gì?

1
11 tháng 8 2023

Tham khảo
TH1
Nếu là B em sẽ tổ chức một buổi họp nhóm sau đó cùng nêu ra những vấn đề nhóm đang gặp phải. Nếu các bạn mà không thể cùng nhau họp và tìm ra giải pháp thì em sẽ rời khỏi nhóm này.
TH2
Nếu là K em sẽ tìm hiểu xem bạn của mình có như vậy không chứ không âm thầm không chơi với bạn như vậy. Nếu bạn có gì sai thì sẽ cùng sửa và thay đổi.

 

1 tháng 4 2022

sao chép mạng lại bị báo cáo vậy

chưa nghe tới luật này luôn

1 tháng 4 2022

đây là bài về nhà nếu chép mạng thì bị cô mình mắng.nên mình ms bảo k chép mạng

15 tháng 8 2019

 PV: Theo bạn, vì sao bạn bè cần quan tâm chia sẻ vui buồn cùng nhau:

- M: Hmm, theo mình để tình bạn trở nên gắn bó thân thiết hơn.

- PV: Bạn sẽ làm gì nếu thấy bạn mình phân biệt đối xử với các bạn nghèo, bạn khuyết tất.

- M: Bạn bè của mình sẽ không phân biệt đối xử với các bạn nghèo, bạn khuyết tật. Bởi vì đó là bạn của mình, mình tin tưởng họ.

29 tháng 6 2021

câu hỏi hơi dài lên hỏi google

 

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì,... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau,...

Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.

"Bữa sáng là bữa của vua,...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.

Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.

Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.

Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.

Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.

15 tháng 11 2018

Nơi bắt đầu của tình bạn

Cha tôi vẫn luôn dạy rằng, mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau, làm quen và gần gũi với nhau là đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Có lẽ đến tuổi 15, tôi mới thực sự thấu hiểu lời cha nói.

Tôi vốn là dân ở tỉnh lẻ, cuộc sống trải qua những ngày tháng vô cùng yên ả. Tuổi thơ của những đứa trẻ như tôi ở làng quê miền núi gắn liền với những chiều hè oi ả lội bờ tung tăng bên bờ sông, những ngày trời xanh ngắt và nắng óng chiếu xiên qua vòm lá bưởi và mùi hương đồng nội đặc trưng sau những mùa gặt thoang thoảng ngọt ngào. Tôi đã từng tâm niệm rằng, bất kì thời điểm nào của cuộc đời tôi cũng sẽ gắn liền với nơi này. Nhưng, một cơ duyên đưa đẩy dẫn con đường đời tôi đi theo một ngã rẽ mới. 15 tuổi tôi trở thành học sinh của trường Nguyễn Tất Thành, nghĩa là tôi phải dời đổi nơi ở từ xóm núi thanh bình xuống thủ đô Hà Nội náo nhiệt. Sự kiện này thực sự đem lại một bất ngờ lớn cho tôi. Tính cách tôi vốn mang nét ôn hòa của cha và sự khép mình của mẹ, nên việc phải rời xa gia đình không khỏi khiến tôi hoang mang, lo lắng.

- “Không! Đây sẽ là một cơ hội mới cho mình. Nơi đó chắc chắn sẽ cho mình một môi trường tốt hơn!”- tôi đã tự trấn an mình như vậy!

Cha tôi ngồi bên vỗ về tôi và khuyên rằng:

- Chẳng bao lâu là con sẽ có nhiều bạn mới. Phải cố gắng hòa nhập nhanh để học hành chứ con!

Mẹ tôi động viên thêm:

- Con ở đó được gần với bà ngoại nữa mà!

Tuy cũng nghĩ như vậy nhưng thực sự tâm trạng của tôi không khá lên được mấy. Tôi hằng hi vọng mỗi ngày có thể dài thêm một chút, tôi vẫn còn những nỗi tiếc nuối vẩn vơ với nơi này.

……….

……………..

…………………..

 Đã đến ngày tôi nhập trường, tâm trạng thật khó diễn tả, tôi không biết phải làm cách nào để tự tin hơn, để bắt đầu các mối quan hệ mới mẻ ở phía trước.

“Tùy cơ ứng biến vậy, mong là mọi việc sẽ suôn sẻ”- tôi suy nghĩ mông lung khi bước tới bảng tin xếp lớp.

- Ồ! 10D2. Số 2 là số may mắn! Mong trời phù hộ cho, đây sẽ là một lớp học thú vị?!

 Sáng ngày hôm sau, tôi đến nhận lớp, trong lòng có chút thư thái hơn những ngày trước, linh tính báo hiệu rằng điều tốt lành đến với tôi như chính thời tiết đẹp tuyệt của ngày cuối hè này.

“Tùng…… tùng……… tùng………” - tiếng trống trường vang lên gióng giả.

 Tôi nhanh chóng bước nhanh lên bậc thang cuối cùng hướng đến lớp học mà chỉ trong vài giây nữa thôi tôi sẽ trở thành thành viên chính thức. Bước vào lớp, tôi nhận ra đã có khá nhiều bạn đã đến sớm hơn, tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cho mình ở bàn đầu tiên. Mọi người nói chuyện với nhau rất nhỏ, có lẽ vì các bạn cũng giống tôi, không quen biết nhiều bạn bè trong lớp.

- Cậu ơi! Tớ ngồi đây được không?- một bạn nữ tiến đến.

- Cậu ngồi đi! Chỗ ấy chưa có ai ngồi cả- tôi mời bạn ấy ngồi kèm theo nụ cười thân thiện nhất có thể, vì chắc đây sẽ là người đầu tiên tôi quen trong lớp. Tôi đang mừng thầm trong bụng thì một cô giáo bước vào, chắc hẳn đây là cô chủ nhiệm.

- Chào tất cả các bạn, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Nhưng cô sẽ giới thiệu về cô sau, trước hết cô muốn xếp lại chỗ ngồi cho các em đã- cô giáo mới của tôi có vẻ rất nhiệt tình.

Tôi được chuyển xuống bàn cuối cùng, ngồi cạnh một bạn nam cao nhất lớp. Bạn này cao hơn tôi gần một cái đầu, thú thực đứng gần bạn ấy có phần hơi tự ti. Nhưng được một phần an ủi là bạn nữ vừa rồi ngồi ngay bàn phía trước tôi.

- Tớ với cậu lại được ngồi gần nhau này- tôi gọi bạn ấy.

Và tôi nhận lại từ bạn gái đáng yêu ấy một nụ cười thật tươi. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, tan biến cả những cảm giác căng thẳng trĩu nặng suốt những ngày qua. Hóa ra làm quen với một môi trường mới không khó khăn như tôi từng nghĩ.

Qua một vài buổi học, tôi với bạn nữ ấy dần trở nên thân thiết. Bạn ấy tên là Diệu Trinh, cũng đến từ một nơi rất xa, xa hơn tôi- là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp. Có một sự việc trùng hợp đã khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Đó là ngay buổi học thứ hai, cả hai đứa đều đi học muộn và bị phạt ở lại đóng cửa lớp- một hình phạt rất nhẹ nhàng, để nhắc nhở là chính. Khi ra về, không ngờ rằng hai đứa lại chung đường vì chỗ ở khá gần nhau. Tôi và Trinh nói chuyện khá hợp “cạ”, từ mấy vấn đề âm nhạc đến truyện tranh rồi kể về kỉ niệm quê nhà nữa… Những ngày sau, lớp học cũng trở nên vui vẻ hơn, vì các bạn đã dần hòa nhập và quen nhau dần.

Theo truyền thống của trường, học sinh khối 10 sẽ tham gia một khóa học quân sự trong một tuần để rèn luyện và để có cơ hội hòa đồng, gần gũi nhau hơn. Đây là một hoạt động rất có ý nghĩa đối với chúng tôi.

- Để xem nào, mình sẽ mang cái này…… này ……. này……

 Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. Giờ tôi chỉ mong học kì quân sự sẽ giúp tôi có thêm nhiều bạn bè hơn.

Hôm ấy trời mưa rất to, thời tiết có vẻ chưa ủng hộ chúng tôi cho lắm. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng chiếc xe dán số của lớp D2 đã đến. Chúng tôi nhanh chóng mang đồ đạc ra sau xe rồi từng người tìm chỗ yên vị cho mình. Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi. Điều khiến tôi thích thú đó là những bộ quân phục và giường ngủ hai tầng, chúng thật sự rất ấn tượng. Nhưng điều thú vị hơn cả đối với tôi đó là việc mỗi buổi chiều đi tập về lại hối hả đi đến “phòng tắm dịch vụ”. Ở mỗi phòng tắm này chúng tôi có thể có đến 4 hay 5 người cùng ngồi đợi chờ xếp hàng. Chúng tôi có rất nhiều thời gian để chuyện trò, nên tôi nhanh chóng quen rồi thân với một cô bạn mới, có cái tên rất hay và lạ- Lan Nhi. Tôi, Nhi và Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba đứa tôi trải chiếu nằm trên sàn cùng nhau, đi đâu cũng rủ nhau cùng đi. Cuộc sống sinh hoạt tập thể quả thực đã giúp chúng tôi gắn kết với nhau thật dễ dàng.

Thời gian trôi qua khá nhanh, mới ngày thứ 2 hôm nào chúng tôi xuất phát lên đường, mà hôm nay đã đến ngày thứ 7 chúng tôi phải nói lời tạm biệt với nơi này. Trên chuyến xe trở về, tôi vừa lưu luyến, bâng khuâng với mảnh đất đã níu giữ một phần tâm hồn mình, lại cũng vừa vui mừng vì mình đã tìm được những người bạn thân đồng hành trong chặng đường THPT sắp tới.

Bắt đầu từ đây, tình bạn giữa chúng tôi đơm hoa kết trái. Trở nên gần gũi lạ lùng bởi dường như duyên phận đã kết nối chúng tôi lại với nhau. Tôi đã từng đọc một câu như thế này: “ Tình bạn là tình yêu không có cánh”. Tôi rất thích sự so sánh này vì chúng tôi chẳng đứa nào có cánh cả nên nhất định chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau. Tôi có cảm giác chúng tôi giống như con diều và cơn gió. Luôn nhẹ nhàng quấn quýt lấy nhau và tôn cao nhau lên. Một tình bạn mộc mạc giản dị nhưng bền vững và rất thấu hiểu nhau. Nhờ thế mà việc học tập của tôi ở môi trường mới mẻ này thuận lợi hơn rất nhiều. Chúng tôi được chia sẻ, động viên, giúp đỡ, và mỗi ngày lại thêm cứng cáp, trưởng thành…

Tôi nhớ lại mới ngày đầu tới lớp, sợ hãi vô cùng cái cảm giác lẻ loi xa lạ, còn bây giờ tôi không hề cô độc, tôi đã có một trong số những tài sản vô giá là “tình bạn đẹp tuổi học trò”. Một tình bạn đã được nuôi dưỡng không phải do năm tháng mà chính là do sự thấu hiểu và cảm thông với nhau khi cùng trải qua nhiều tình huống cả trong cuộc sống lẫn trong lớp học. Tôi lại nhớ câu nói mà cha tôi vẫn nói rằng: mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau làm quen và gần gũi với nhau đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Tôi và các bạn phải chăng cũng mang nợ lẫn nhau- một mối duyên nợ tuyệt vời! Nếu hỏi tôi, ngay lúc này muốn nói gì với họ, chắc chắn tôi sẽ nói “ Mình luôn muốn được mắc nợ các bạn cho đến hết đời này để kiếp sau mình lại có cơ hội để gặp và trả nợ các bạn thêm lần nữa!”.

Một môi trường mới, sẽ là những tình bạn mới - thật tuyệt vời phải không các bạn?

thử sức 1 lần dù là trưởng team tui lấy đề 2 nha candy

Hoa hồng và hoa lan 

Ở một khu vườn của một quốc vương nọ có rất hnhieeuf loài hoa và đặc biệt là nó biết nói ! Ông vua rất yêu thích khu vườn của mình nên ngày nào cúng ra sắm sửa chăm sóc . Một hôm , đang chăm sóc ông bỗng thấy một bông hoa hồng đỏ rực bông hồng vừa thấy ông liền nói với điệu bô sai khiến :

- Ê lão già xấu xú kia mau tưới nước cho ta !

Nghe cái giọng đó ông vua thực sự rất tức giận nhưng đột nhiên ông lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc

- Nhà vua bớt giận hoa hồng có hơi cứng đầu mong ông bỏ qua cho ! 

Đó là hoa lan bông hoa mà ông thích nhất vì nó luôn dịu dàng và giải quyết được cho ông nỗi u sầu nên ông vua cũng vì thế mà nguôi cơn giận nhưng bông hồng kia cũng đâu chịu tha vẫn tiếp tục lên tiếng

- Này lão già kia tưới nước cho ta nhanh lên , sao lề mề thế !

Lần này ông vua không chịu được nữa liền ra lệnh cho người hầu ném chậu hoa hồng ra khỏi cổng thành !

Các bạn thấy đấy ! Khi nói chuyện với ai bạn nên biết lễ mực và nhẹ nhàng như vậy mới được mọi người quý mến mọi người nhớ đừng như hoa hồng nha !

Kimi

Candy tui xong rồi nha ! 

7 tháng 12 2021

cho tui mới tui lấy đề 1 nha !

chiều tui gửi đáp án cho nhé !

24 tháng 1 2017

1.

- Tình huống (a), (b): Chỉ ra những khuyết điểm hoặc những gì bạn vi phạm pháp luật, tìm cách khuyên ngăn bạn không để bạn tiếp tục mắc khuyết điểm và lao vào con đường sử dụng ma túy.

- Tình huống (c): Em hỏi thăm, an ủi, động viên và giúp đỡ bạn.

- Tình huống (d): Em sẽ chúc mừng bạn

- Tình huống (đ): Em hiểu ý tốt của bạn, không giận bạn vì cố gắng sửa chữa khuyết điểm

- Tình huống (e): Coi đó là chuyện bình thường, là quyền bình đẳng của bạn và không khó chịu, giận bạn về chuyện đó.



30 tháng 10 2016

dựa vào ghi nhớ í bạn

 

13 tháng 11 2017

Con người, đặt bản thân là trung tâm, luôn có rất nhiều mối quan hệ xoay quanh. Có những người, những mỗi quan hệ chỉ thoáng qua nhưng cũng có những người hay những mối quan hệ bằng một cách nào đó luôn gắn bó với ta, đi theo ta trong suốt cuộc đời. Tình bạn là một mối quan hệ như vậy.

Trong cuộc đời mình, ai cũng có ít nhất là một vài người bạn. Tình bạn không đến từ một người, nó là sự sẻ chia, thông cảm, là sự thấu hiểu về nhau giữa hai người. Một tình bạn đẹp phải xuất phát từ sự chân thành, trong sáng, vô tư và tin tưởng. Những điều này tưởng như đơn giản nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để khởi đầu một tình bạn đẹp. Con người luôn sợ cô đơn, luôn muốn có người đáng tin tưởng để có thể sẻ chia, tâm sự nhưng cũng luôn dè chừng, cảnh giác với những người muốn chạm vào cảm xúc của họ. Cũng phải thôi, thật tồi tệ nếu một người bạn coi là bạn, lắng nghe những điều họ sẻ chia biết đâu sau đó lại đem những câu chuyện của bạn ra làm trò đùa. Tình bạn cũng không thể bền vững nếu không trong sáng, có mục đích hay để lợi dụng lẫn nhau. Chúng ta không thể gọi một người là bạn mà luôn phải đề phòng họ.

Để hai người khác nhau trở thành bạn của nhau cần rất lớn sự thấu hiểu. Bởi mỗi người sẽ có một tính cách khác nhau. Dẫu có thể có nét tương đồng nhưng điểm khác nhau sẽ vẫn rất lớn. Sự thấu hiểu đối với nhau không dễ dàng có được, nó cần phải có thời gian để vun đắp, có khó khăn hoạn nạn để thử thách và trưởng thành. Phải có sự sẻ chia, thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau giữa hai người bạn mới có thể khiến họ hiểu nhau hơn. Mặt khác, con người không hoàn hảo, luôn có những thói quen xấu bên cạnh những cái tốt. Muốn tình bạn được bền lâu, ta không được bao che dung túng trước những thói quen xấu này.

Rất khó để có được một tình bạn nhưng một tình bạn đẹp sẽ khiến cuộc sống của ta thi vị hơn rất nhiều. Thật bình yên khi gặp khó khăn mà luôn có người sẵn sàng đưa tay giúp đỡ hay khi có tâm sự có người yên lặng ngồi bên lắng nghe. Cũng thật hạnh phúc khi có tin tưởng chia sẻ với ta những điều giản dị. Và thật ấm áp khi có người luôn nhớ những thói quen nhỏ nhặt của ta để khi ta đi đâu, làm gì họ sẽ lại quan tâm, nhắc nhở. Nếu tìm được một người bạn như thế bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ vì bạn sẽ không phải lo âu hay đối mặt với những nỗi cô đơn hay sợ hãi trước cuộc sống tẻ nhạt.

Tình bạn là một món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng. Phải có tình bạn thì cuộc sống của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Coi trọng tình bạn, nó sẽ đơm hoa kết trái và nảy nở mãi mãi không tàn lụi, là một vi thuốc tinh thần giúp ta luôn vững vàng trong cuộc sống hay khi đối mặt với khó khăn thử thách.