K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

SÂN NHÀ – Nguyễn Ngọc TưMá buồn thiệt buồn khi nhắc lại hồi con gái má chừng mười, mười hai tuổi, “nhà mình nghèo quá, má không lo cho bây được đủ đầy…”. Tôi cười giòn, trời đất, thiệt thòi gì đâu, má quên rồi sao? Những củ khoai lang còn ấm má mang về khi tan chợ, những bộ quần áo mới má thắt thẻo chắt mót từng lọn rau, bó cải để sắm cho con, chiếc xe...
Đọc tiếp

SÂN NHÀ – Nguyễn Ngọc Tư

Má buồn thiệt buồn khi nhắc lại hồi con gái má chừng mười, mười hai tuổi, “nhà mình nghèo quá, má không lo cho bây được đủ đầy…”. Tôi cười giòn, trời đất, thiệt thòi gì đâu, má quên rồi sao? Những củ khoai lang còn ấm má mang về khi tan chợ, những bộ quần áo mới má thắt thẻo chắt mót từng lọn rau, bó cải để sắm cho con, chiếc xe đạp nhỏ – món quà từ tháng lương của ba để con tới trường… Và con có cả một vạt sân vàng nắng…

Tôi nhớ, sân nhà mình chỉ nhỏ bằng hai tàng cây trứng cá. Nó lọt thỏm giữa ngôi nhà xam xám thấp tè và những giồng rau xanh biếc ngoài kia. […]. Ranh giới giữa sân với vườn rau là những cái mương nhỏ tạo thành do má tôi lấy đất lên giồng. Sát hàng ba có một luốn hẹ kiểng, trổ bông tím rập rờn suốt hai mùa nắng, mưa. Nhà tôi nghèo nên trồng loại bông coi cũng bình thường quá đỗi, lúc Tết, cũng chỉ thêm bông vạn thọ, mồng gà… bởi những cây hoa bình dị ấy chính tay tôi gieo trồng giáp biên sân. Bữa hai chín Tết, má phơi lá chuẩn bị gói bánh, tôi ngẩn ngơ nhìn “bức tranh” sân của mình, trời đất, sao mà đẹp dữ vậy không biết, viền quanh những tàu chuối xanh rờn là hàng trăm đóa hoa vàng rực rỡ. Tôi đứng ở đó, tự hào nhìn sự sống nở hoa từ bàn tay nhỏ nhoi, xương xẩu của mình (bàn tay xưa rày chỉ biết cầm đũa ăn cơm và… chơi chuyền).

Rồi hoa tàn, rồi mùa nắng hết. Mưa bắt đầu xập xoài, báo mùa đang đi tới. Tôi lóp ngóp xách rổ chận bắt mấy con cá rô ốm nhách, dài nhằng, mình đầy nhớt xăng xái lóc lên sân. Mặt sân đã ngấm mưa, đất vỡ ra, tràn xuống những chỗ nẻ […]. Chà chà, chỉ cần đủ ba nắng, sân – thiên – đường của mình lại ráo hoảnh, sạch bong cho mà coi.

Bây giờ nhớ lại, thấy lạ, lạ quá chừng… Sân nhà mình hồi ấy có rộng mấy đâu, chỉ có khoảng trời là lồng lộng phía trên đầu, nhưng đã đi hết cả tuổi thần tiên rồi, sao tôi vẫn còn nhớ tiếc. Chứ không à? Những đứa bạn dễ thương, những trò chơi tuổi nhỏ, cái xích đu tự tạo mắc lên cành cây bằng mấy cọng dây chuối, con dế gáy te te hoài dưới tấm đá chẻ bên góc nhà, tôi nhớ cả tiếng má rầy khi tôi trốn ngủ trưa lén ra sân gạch đụi nhảy dây. […]. Coi lại, hồi nhỏ, tôi lang thang ngoài sân, vườn nhiều hơn trong nhà, trên mình đầy sẹo lớn nhỏ… Lúc tan bạn ròi, còn một mình, tôi vẫn thường thẩn thơ ở đó, mơ màng nghe bầy chim sâu, chim sẻ ríu rít cãi nhau, ngó con bướm nhỏ vỗ cánh thấp tha thấp thỏm…

Má cũng thường ra sân, nhưng không phải để thảnh thơi chơi đùa, không phải để ngắm mặt trời lặn, đón trăng lên… Buổi sớm, má ra quét lá, tiếng chổi xao xác trong tiếng gà. Buổi chiều, má hay ngồi chỗ góc sân, nghe tôi nhảy từ trên cây xuống cái phịch như ai quăng bịch muối, má than (mà cười): “Con nhỏ này chắc Mụ bà nắn lộn”… mà tay vẫn thoăn thoắt bó rau chuẩn bị cho buổi chợ sớm mai. Độ gần cuối tháng mười, lúa về sân, ba má ngồi quây lúa giữa trưa, bóng hai cây trứng cá đã bị tỉa thưa cành không đủ sức ngăn bớt cái nóng bừng bừng, mồ hôi chảy dài, bê bết tóc. Mỗi lần giở đệm lúa lên, hơi nước ướt đầm mặt đất, không hiểu sao, tôi cứ tưởng đấy là mồ hôi của má ba mình. Dường như không lần nòa đứng trên mảnh sân – thiên – đường của tôi, má ba không tất tả, bận bịu, lo toan… Nên cái hồi con mời, mười hai tuổi, nhà mình nghèo, má (và cả ba) thiệt thòi nhiều nhất. Còn con lúc ấy giàu có, đầy đủ lắm, má à. Má không tin con sao?

câu 1 bài học rút ra từ ngữ liệu đọc hiểu trên là j
câu 2 em hãy viết đoạn văn từ 5 câu cảm nhận của em về nhân vật tôi trong đoạn trích

2
CM
Cô Mỹ Linh
Manager VIP
30 tháng 12 2022

Câu 1. Bài học: hãy luôn trân trọng những gì mình có, những gì mình trải qua; luôn sống lạc quan dù cho cuộc sống có khó khăn.

Câu 2. Nhân vật tôi trong đoạn trích trên có những phẩm chất rất đáng quý. Dù sống trong nghèo khó, nhân vật cũng không hề trách cha mẹ mà ngược lại còn biết ơn, trân quý sự hi sinh cha mẹ đã dành cho mình. Quên đi cái khốn khó tuổi nhỏ, nhân vật tôi tự thấy mình "giàu có, đầy đủ lắm". Đó là cái đủ đầy tình yêu thương của cha mẹ, là cái đủ đầy khi có một tuổi thơ trọn vẹn. Qua đây, ta thấy được nhân vật đã luôn sống với thái độ lạc quan, vui vẻ, chấp nhận và vui sống với những gì mình có. 

 

 

 

31 tháng 12 2022

Câu 1. Bài học: hãy luôn trân trọng những gì mình có, những gì mình trải qua; luôn sống lạc quan dù cho cuộc sống có khó khăn.

Câu 2. Nhân vật tôi trong đoạn trích trên có những phẩm chất rất đáng quý. Dù sống trong nghèo khó, nhân vật cũng không hề trách cha mẹ mà ngược lại còn biết ơn, trân quý sự hi sinh cha mẹ đã dành cho mình. Quên đi cái khốn khó tuổi nhỏ, nhân vật tôi tự thấy mình "giàu có, đầy đủ lắm". Đó là cái đủ đầy tình yêu thương của cha mẹ, là cái đủ đầy khi có một tuổi thơ trọn vẹn. Qua đây, ta thấy được nhân vật đã luôn sống với thái độ lạc quan, vui vẻ, chấp nhận và vui sống với những gì mình có. 

 

Đọc đoạn văn và thực hiện các yêu cầu bên dưới:(1) Người nhà quê hồi mình con nít toàn người nghèo, sân nhà quê hồi ấy cũng rặt sân đất, nên nhà nào cũng cặm cái giàn trước nhà, suốt sáu tháng mưa, sân chìm trong nước cũng có chỗ mà đem phơi củi, hay gối, chiếu. (2) Những ngày hửng nấng trên giàn luôn có thứ gì đó ngóng nắng, khi cám mốc, khi thì mớ bột...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn và thực hiện các yêu cầu bên dưới:

(1) Người nhà quê hồi mình con nít toàn người nghèo, sân nhà quê hồi ấy cũng rặt sân đất, nên nhà nào cũng cặm cái giàn trước nhà, suốt sáu tháng mưa, sân chìm trong nước cũng có chỗ mà đem phơi củi, hay gối, chiếu. (2) Những ngày hửng nấng trên giàn luôn có thứ gì đó ngóng nắng, khi cám mốc, khi thì mớ bột gạo thừa trong lúc làm bánh, khi thì mớ cơm nguội hay mớ lá dừa khô dùng để nhen lửa, vì nắng ngun ngút trên mặt, gió lộng phía lưng. (4) Những nhà có sân rộng người ta còn phơi lúa trên giàn, lúa khô đem vô bồ được mấy hôm đã thấy trên mặt sân xâm xấp nước lúa rày đã lấm tấm xanh. (5) Qua nhà nào có trẻ nhỏ gặp những tấm chiếu manh con con nằm uống nắng.

(Nguyễn Ngọc Tư, Mùa phơi sân trước)

a. Nêu công dụng của dấu chấm lửng trong đọan văn trên.

b. Xác định và nêu chức năng của các phó từ có trong các câu (2), (4).

c. Tìm ít nhất ba từ địa phương Nam Bộ có trong đoạn văn trên.

d. Chủ đề xuyên suốt đoạn văn trên là gì? Theo em, trình tự sắp xếp các câu trong đoạn văn trên có giúp chủ đề được liền mạch, thông suốt hay không? Vì sao?

1
11 tháng 3 2023

a. em không thấy dấu chấm lửng ạ

b. Xác định: luôn, thì, còn, đã.

Chức năng: giúp câu văn thêm mượt mà, tăng sức diễn đạt cho người viết khi nói về một sự vật sự việc.

c. 3 từ: rặt, cặm, bồ.

d. Chủ đề xuyên suốt: hoạt động của những ngôi nhà ở làng quê.

Trình tự sắp xếp không được liền mạch.

Vì theo ý nghĩa và nội dung câu văn, câu (1) phải liền tiếp với câu (4), rồi đến đoạn (2) và (5) cuối cùng.

17 tháng 1 2018

Gợi ý: Niềm vui đi học của cả nhà được diễn tả qua khổ thơ thứ hai thật hồn nhiên và đáng yêu. Khi cả nhà đều đi học, đều là học trò của các thầy giáo, cô giáo thì ai cũng được chia sẽ niềm vui, nỗi buồn trong học tập. Khi có “điểm xấu” thì “buồn lây cả nhà”. Khi được “điểm mười” thì niềm vui cũng được nhân lên. Kết quả học tập tốt đã thật sự làm cho cả nhà sung sướng và hạnh phúc…

k cho mình nhoa

Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê...
Đọc tiếp

Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).

Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê vào đâu đc, có cây có ao =)) Nhưng điều mà ai cũng sợ là để đến được sân bóng phải đi qua cánh đồng. Cánh đồng này toàn mồ mả không à. Thì hôm đó là hôm chủ nhật mình đang trên đường đến sân để đá bóng thì quái lạ sao hôm nay ở ngôi mộ kia lắm người thế. Mình vốn tò mò lên đến xem có chuyện gì không? Thì có người phụ nữ trung niên đang ngồi giữa mọi người, bà ấy cứ lấy tay đập đập xuống đất và nói với người bên dưới : ” Mày đang đạp vào đầu tao đấy “. Mình thấy là lạ nên hỏi mọi người ‘ Sao bác ấy ngồi trên này mà bảo anh kia đạp lên đầu là sao ạ ‘. Mọi người bảo ” Kia là mẹ chồng của bác ấy nhập vào để lên miệng “. Mình như hiểu ra mọi điều và nhìn kĩ hơn xung quanh hoá ra người nhà đang chuyển mộ cho bà ý. Mình nhìn bên phải thì ôi trời nhà nào mà đào hố phân ở ngay mộ người ta bảo sao người ta đòi chuyển là phải. Đang chăm chú nhìn thì bác kia à nhầm bà kia ” Tao ngửi đủ lắm rồi . Làm nhanh lên ” và khua tay múa chân thấy ai cũng bảo ” Anh em cả tao đấy vào chuyển nhà cho tao đi “. Một lúc sau thì đào mộ lên mà y như rằng chỗ anh kia vừa đứng là nơi đầu cái áo quan. Có người thanh niên đứng xem còn cười cười bà kia tức qua đuổi đánh cho mấy cái tát và doạ ” Mày có tin là tao quở mà đến chết không “? Anh ta mặt tái mét và xin lỗi không ngừng. Điều đáng nói là sức người thanh niên kia chạy thì sao làm sao một người phụ nữ lại đuổi được nhanh như vậy ? Mình thấy ly kỳ quá thì về kể với bà mình . Bà mình nói rằng trần sao âm vậy. Ở trên này muốn sạch, muốn đẹp thì ở dưới đó cũng vậy thôi. Mộ cũng coi như ngôi nhà của người chết vậy. Từ đó mình luôn tin rằng tồn tồn với cuộc sống hiện tại luôn có một thế giới tâm linh nào đó. Và đừng dại mà đi đùa giỡn với người chết nhé không lại giống anh thanh niên mình kể như mặt tái mét ra

Truyện Ma : Gặp Dà về thăm nhà.
Thôi vào vấn đề được nói đến luôn nhé, không dài dòng văn tự làm chi cho mệt.
Dà mình mất năm 2015 ( vừa mới mất ý ) , nói qua về dà t nhé. Dà t thì không có chồng nên coi t như con ruột vậy, t thì khỏi nói coi dà như mẹ đẻ ra mình vì dà nuôi nấng mình từ lúc lọt lòng mẹ ra ( do công việc nên gửi mình dưới bà ngoại ) . Mình lớn lên theo niềm vui của dà dành cho mình. Đến trước khi dà mất thì khi rảnh mình luôn xuống chơi với bà với dà. Nhưng chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra vào đúng ngày mình đi thi . Mới bước ra khỏi phòng thi mình nhận được tin nhắn nói ra đang mệt và có thể đi bất cứ lúc nào. Nghe xong tin đó, mình thấy lo lắng vô cùng vì hôm trước mình vẫn thấy dà cười đùa vui vẻ cơ mà? Bao nhiêu câu hỏi mình tự đặt ra và cuối cùng mình cũng biết được sự thật là do dà bị trúng gió khi đi ngủ. Mình phóng xe như bay để về nhà gặp nhà lần cuối. Trước mặt mình không còn là người mà cười đùa hàng ngày mà chỉ là người bệnh đang nằm ngửi ôxi. Mình không nói lên lời lao vào xem dà thế nào thì đã thấy dà yếu lắm rồi ,chừng 2 tiếng sau thì dà đi. Khi đưa tang dà mình cố gắng hết sức để cùng các bác khiêng quan tài dà ra xe rồng 5 bánh. Lên đển nghĩa trang thì cùng gắng xuống đỡ dà xuống huyệt rồi lủi thủi về nhà. Cứ thế cho đến vài ngày sau , bà mình gặp dà đang ngồi ở ghế và ngồi buồn thiu. Nói với bà mình ” Con không chăm sóc được mẹ nữa rồi. Đành phải nhờ vào chị con.” Bà mình vỡ oà khi thấy người con đã chết mà vẫn không yên tâm về người mẹ già. Hôm sau mình đi ngủ thì gặp dà về , dà bảo với mình “Đừng buồn, dà vẫn ở đây không đi đâu đâu, cứ cố gắng học tập, dà ở dưới đó sẽ được yên lòng hơn “. Lúc đó mình định nói thì dà đã đi đâu mất rồi. Khi hỏi bà mình thì bà bảo ” Do dà hợp với quý mình nên hay cho mình gặp “. Từ đó cho đến nay dà cũng hay cho mình gặp lắm nhưng dà bảo ở dưới đó dà trông trẻ nên không về thăm nhà nhiều được. Mình cũng bớt buồn đi phần nào khi dà được trông trẻ, dà quý trẻ con lắm.
Chuyện mình kể các bạn sẽ cho là nhàm chán nhưng mình nói thật nhé, thà đọc truyện ma thật còn hơn loại bịa đặt.

0
                                                              Cô bé tốt bụngHương thiệt thòi từ khi mới sinh.Em đã mang trên mình vết tràm trông rất xấu.Gia cảnh em lúc ấy còn nghèo lắm,không có tiền chạy chữa miếng ăn.Vì vậy nên em đã phải học kiếm ăn từ nhỏ,cơm không đủ ăn,áo không đủ mặc.Một hôm,em đi bán vé số ngoài chợ nhưng chẳng ai mua.Hương buồn bã vì em...
Đọc tiếp

                                                              Cô bé tốt bụng

Hương thiệt thòi từ khi mới sinh.Em đã mang trên mình vết tràm trông rất xấu.Gia cảnh em lúc ấy còn nghèo lắm,không có tiền chạy chữa miếng ăn.Vì vậy nên em đã phải học kiếm ăn từ nhỏ,cơm không đủ ăn,áo không đủ mặc.Một hôm,em đi bán vé số ngoài chợ nhưng chẳng ai mua.Hương buồn bã vì em còn phải nuôi em nhưng không có tiền thì biết làm sao.Đang trên đường về,em gặp một cô bé nghèo khổ hơn mình đang co ro dưới tiết trời lạnh giá.Hương đã giúp cô bé và cái kết hơn một năm sau,cô bé năm xưa trở lên giàu có trở về tìm ơn nhân và gặp Hương.

Dựa vào những gợi ý sau và kể lại câu chuyện Cô bé tốt bụng :

+)Cô bé sinh ra trong gia cảnh như thế nào?Vì sao cô bé phải đi làm kiếm ăn từ nhỏ?

+)Kể lại diễn biến khi Hương giúp đỡ cô bé nghèo.

+)Hương đã làm gì mà lại được trả ơn?

+)Viết cái kết có hậu cho câu chuyện.

2
11 tháng 11 2019

đề bài nghe vô lí quá làm sao chỉ trong 1 năm cô bé ấy lại dc như v chứ

và tình huống cô bé ấy quay lại trả ơn Hương thì chắc chắn Hương là mấu chốt quan trọng trong việc thay đổi cuộc đời

nếu Hương cho một vốn làm ăn cho cô bé thì chắc chắn phải cho hơn 1 triệu đồng mới giàu có chứ !!!!

bạn ra đề hơi vô lý mong bạn xem xét lại ạ!!!!

12 tháng 11 2019

Hè hè nhầm đề.Chị tớ đưa nhầm tờ đề tự nghĩ của chị ý.Sorry.

Câu 1: "và " 

Câu 2:  "như" - quan hệ so sánh.

Câu 3: "Bởi- nên" ( nguyên nhân- kết quả) ; "và".

Câu 4: "mà", "nhưng".

5 tháng 10 2016

1: và 

2: là , như 

3: nên

4: nhưng

chắc đúng đó

8 tháng 4 2019

siêu đảng

Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.
Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in cái ngày đó. Cái ngày của 17 năm về trước khi tôi chỉ mới là cậu bé 5 tuổi. Hôm đó, nhà bạn cùng xóm tôi có đám giỗ. Ba tôi chén cạn chén say mãi tối khuya hơn 11h vẫn chưa về. Nên tôi có dịp ở chơi nhà bạn khuya đến vậy. Bạn tôi tên Lâm và cũng trạc tuổi cùng tôi. Khi mà các ông bố vẫn cạn lấy cạn để thì tôi và Lâm rũ nhau ra trước sân nhà nó bắn đạn. Để tôi miêu tả sơ về vị trí nhà tôi và nó, cách nhau 1 cánh đồng bỏ hoang nên cỏ mọc cao ngang đầu 1 cậu nhóc 5 tuổi như tôi, và 1 con đường thẳng tầm 20m từ cánh đồng đó về nhà tôi. 2 thằng say xưa bắn đạn và xui sao tôi bắn viên đạn mạnh quá nên nó bay thẳng vô mảnh đất đó. Mỗi thằng chỉ có 1 viên nên tôi bèn phải vô đó tìm viên đạn ra bắn tiếp. Thật sự lúc ấy tôi chả sợ gì cả ( vì tôi có biết ma quỷ là gì đâu mà sợ ). Thế là tôi 1 mình đi vô tìm vì nơi đây bọn tôi vẫn hay vào giữa mảnh đất này dựng chòi làm nhà ở ( thú vui bọn con nít ) nên tôi biết khá rõ mảnh đất này. Tôi lần mò hoài mà không tìm được viên đạn. Và cuối cùng cái gì đến nó đến. Tôi đi vào tận giữa mảnh đất. Nói vậy thôi chứ mảnh đất chỉ tầm 30m2 thôi. Tôi thấy 2 bà già nằm giữa mảnh đất. Lúc đầu tôi không biết là gì nên đã tiến lại xem. Thì 2 bà già lăn qua lăn lại và rên ư ứ trong miệng. BỖNG 1 bà vớ nắm lấy chân tôi và cười rất ghê rợn. TÔI vẫn không biết mình đang đối mặt với ma hay quỷ nhưng tôi cảm thấy sợ và vùng chạy thì 1 trong 2 bà già ấy đã ngồi dậy và dí theo tôi. Như tôi đã nói từ mảnh đất ấy về nhà tôi là 1 đường thẳng tầm 20m. Tôi chạy rất nhanh về nhà và khi quay lại vẫn thấy pà ta đuổi theo tôi. Cho đến khi tôi về tới nhà. Do mẹ tôi chờ cửa ba đi nhậu chưa về nên vẫn bật đèn trong nhà. Ánh sáng đèn điện hắt ra 1 khoảng sân trong nhà tôi. Và khi tôi đã chạy đến khoảng ánh sáng hắt ra đó thì tôi quay lại nhìn thì không thấy gì cả ngoài 1 màn đêm tĩnh mịch. Cho đến lúc đấy tôi vẫn không hề biết tôi vừa gặp phải cái gì. Tôi vào nhà mà đi ngủ bình thường. Cho đến sáng mẹ tôi chửi tôi vì đi chơi về làm mất đôi dép. Tôi mới kể cho mẹ nghe chuyện tối qua và nói là chắc con làm rơi dép ngoài mảnh đất hoang ấy. Mẹ tôi lúc ấy bảo tôi nói xạo cho không bị ăn đòn. Nhưng may thay thằng bạn Lâm của tôi lúc ấy qua nhà tôi chơi và sau ngay câu nói của nó làm Mẹ tôi ngưng đánh tôi mà thẩn thờ. :” Sao tối qua mày đi vô đó lụm viên đạn mà tao chờ hoài không thấy mày ra ” …Thế là từ đó mẹ tôi cấm tuyệt không cho tôi bước nửa bước vào mảnh đất ấy. Và giờ tôi đã 22 và đủ biết khi xưa cái mà tôi đối mặt là gì. Tôi hiện đang là sinh viên và hay đi Touring bằng xe máy để trải nghiệm. Và từ đây tôi còn gặp rất nhiều thứ khó giải thích bằng khoa học. Nếu các bạn ủng hộ thì tôi sẽ kể cho các bạn ở những chap sau

1
6 tháng 7 2023

Chị có thể kể tiếp ko ạ? hay lắm ạ