K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 5 2018

Tiểu sử

Từ trước đến nay vẫn chưa thật sự có một câu chuyện nào từng xuất bản, có thể cung cấp cho chúng ta một cái nhìn đầy đủ về quá khứ cũng như xuất thân Joker, thậm chí là cả tên thật của hắn ta là gì vẫn còn là một bí ẩn. Bản thân của nhân vật này cũng thường xuyên tự mâu thuẫn với chính quá khứ của mình, điều đó được thể hiện qua câu nói:

“Đôi khi tao nhớ về nó thế này, lúc khác lại thế khác … nếu tao bắt buộc phải có quá khứ, tao muốn nó giống như những đáp án của bài thi trắc nghiệm… Hahaa..ahahah !”


 
Trong phim Batman: The Dark Knight, Joker đã 2 lần tiết lộ quá khứ của mình xoay quanh lý do xuất hiện vết sẹo trên khuôn mặt hắn. Một câu chuyện về người cha nát rượu trong một cơn say đã cầm dao rạch mắt hắn và một câu chuyện về người vợ nghiện ngập cờ bạc đã khiến hắn phải tự rạch mặt mình. Nhưng cả 2 câu chuyện đó khá mông lung và nhiều người cho rằng Joker đã bịa ra các lý do có vết sẹo trên mặt để gợi lên phần đen tối có trong tất cả mọi người thôi.
 
‘The Killing Joke’ là tác phẩm kể về quá khứ của The Joker được nhiều người công nhận nhất. Trong ấn bản này thì Joker cũng được miêu tả là một cựu kĩ sư hóa chất, tuy nhiên thì hắn đã bỏ việc để theo đuổi ước muốn trở thành diễn viên hài kịch của mình, và kết quả là một sự thất bại thảm hại. Trong lúc quá tuyệt vọng về viễn cảnh tương lai cũng như lo lắng sẽ không thể chu cấp đầy đủ cho người vợ đang mang thai sắp đến tháng (Jennie), hắn đã đồng ý giúp hai tên trộm tìm cách lẻn vào bên trong nhà máy cũ nơi hắn từng làm việc. Trong phiên bản này của Alan Moore thì danh tính của ‘Mũ Đỏ’ là không cố định, bất kì kẻ tay trong nào cũng được hóa trang như vậy. Mục đích của việc này là nhằm khiến mọi người hiểu nhầm về thân phận thật của kẻ cầm đầu và lỡ có xảy ra sơ suất gì thì hai tên trộm kia cũng dễ dàng thoát tội. Trong lúc cả ba đang bàn tính thì cảnh sát đến báo cho Joker tin bất hạnh rằng vợ hắn vừa qua đời trong một vụ tai nạn.
 
Quá sức đau buồn, Joker thật ra đã không còn tha thiết gì với kế hoạch phạm tội này nữa nhưng sau cùng vẫn bị hai tên trộm kia thúc ép phải giữ lời hứa. Sau khi thành công lẻn vào bên trong nhà máy, cả ba đã bị lực lượng bảo vệ phát hiện, hai tên trộm đã bị bắn chết. Trong lúc cố chạy thoát thân, Joker đã chạm trán với Batman, người đang đến điều tra vụ lộn xộn. Trong lúc quá hoảng sợ, hắn đã nhảy qua một thanh chắn và bị ngã vào một thùng hóa chất. Đến khi trôi ra được một hồ nước, Joker tháo bỏ chiếc nón ‘Mũ Đỏ’ đang đội và kinh hoàng nhận ra qua ánh phản chiếu của chiếc nón, một con người da trắng như phấn bột, môi đỏ chót và tóc thì màu xanh lá. Chính sự việc này cộng với sự dồn nén về những bất hạnh liên tiếp trong ngày hôm đó, đã khiến cho người cựu kĩ sư trải qua một sự chuyển dịch nhân cách không thể kiềm chế được, từ đó Joker chính thức xuất hiện.

Tính cách
 
Joker không phải là một kẻ tâm thần theo nghĩa thông thường, mà hắn có thứ gì đó kiểu như ‘quá sáng suốt’ mà do thế, hắn tự mình định nghĩa lại bản thân mỗi ngày để thích ứng với dòng chảy hỗn loạn của đời sống đô thị hiện đại. Hắn đã gây ra nhiều cái chết dã man, vô nhân tính như việc lẻn vào nhà của một đôi vợ chồng già vào ban đêm, dùng dao cạo chém điên dại vào họ đến khi hai người chỉ còn là một đống thịt nát rồi thoải mái nằm chình ình trên hai cái xác ngủ một giấc ngon lành. Hay thậm chí là cắm đầy những mảnh dao cạo vào đầu ngón tay để biến bàn tay của mình thành một món vũ khí nguy hiểm. Những cái chết đó vẫn còn chưa tệ hại bằng cái cách mà Joker xác định rằng một ngày nào đó mình sẽ chết. Thế nên cái chết đến bất cứ khi nào cũng chỉ là một sự giải thoát cho hắn mà thôi. Chừng nào hắn còn sống, he can’t think of a worse way to die.


 
Joker luôn xuất hiện với một nụ cười, nhưng điểm đặc biệt là nụ cười Joker mang trên mặt chính là nụ cười để cười nhạo lại sự giả dối của tất cả những kẻ thối tha ngoài xã hội. Khi họ nhìn vào mặt hắn thì họ nhìn thấy được bản chất thật sự của nụ cười mình mang trên mặt. Nó cũng kệch cỡm tàn tạ như ngoại hình của Joker. Chính bởi căm ghét sự giả dối ghê tởm được che đậy bằng những kế hoạch hoàn hảo bên trong tất cả mọi người,  Joker quyết định coi việc lôi sự thật bẩn thỉu đó ra làm trò cười.

Trong phim Batman: The Dark Knight, khi nói chuyện với Harvey Dent trong bệnh viện, Joker đã nói : ”I’m the agent of chaos”. Và như Alfred đã từng nói với Bruce rằng: ”Trên đời có những kẻ hành động không phải vì tiền, đơn giản là vì đối với hắn, có nhiều thứ còn quan trọng hơn và Joker! Hắn chỉ muốn thế giới chìm trong hỗn loạn”. Bản chất vốn có của vũ trụ là sự cân bằng giữa hai khái niệm trật tự và hỗn loạn. Tương ứng với mỗi trật tự được lập ra thì sẽ có một sự hỗn loạn mới được khai sinh để đảm bảo cho sự cân bằng của vũ trụ. Và trong thế giới này, khi thế giới đã có quá nhiều kẻ cổ súy cho phe trật tự thì đương nhiên sẽ có những thế lực tương đương đại diện cho hỗn loạn. Với Joker đã cho rằng thế giới này, thế giới của những con người này chưa và sẽ không bao giờ có chỗ cho hắn, nên hắn đã tự cho rằng mình là đại diện của sự hỗn loạn mang đến sự cân bằng cho thế giới.

"Joker luôn muốn gợi lên phần đen tối trong mỗi con người!"
 



 
Ân oán với Batman

Nếu như liên hệ về quá khứ của Joker trong ‘The Killing Joke’ thì Batman chính là một trong những yếu tố gây ra sự biến đổi của hắn, hay cũng có thể hiểu Batman là viên gạch cuối cùng trong "công trình tội lỗi" mang tên Joker. Nhưng điều làm nên mối duyên nợ kéo dài giữa 2 nhân vật này là sự tương phản hoàn toàn về mọi mặt giữa Joker và Batman.

Đối với Joker, Batman là gia vị của một trò chơi nhàm chán, không chỉ vậy, Batman còn là người duy nhất không thể bị tha hóa nên sự tồn tại của Batman là ý nghĩa cho sự tồn tại của Joker. Nếu chăm chú theo dõi comic chúng ta dễ dàng có thể để ý thấy rằng không biết bao nhiêu lần một trong 2 con người này có thể kết liễu người còn lại nhưng đã không làm vậy. Trong một lần chạm chán giữa 2 người Joker đã từng nói: “Mày nói rằng mày không thể giết tao mà không bị biến chất thành kẻ như tao. Tao cũng không thể giết mày mà không làm mất đi kẻ duy nhất trên thế gian này có thể đối đầu với mình. Chuyện này chẳng mỉa mai lắm ư !?”
 
Ngoài cuộc đối đầu kinh điển trong: Batman: The Dark Knight thì Batman và Joker cũng có vài lần đụng độ đáng nhớ khác:
Lần thứ nhất trong: ‘The Killing Joke’ khi Joker bắn Barbara Gordon (con gái Jim Gordon và là batgirl) làm cô này bị liệt nửa người. Sau đó Joker bắt cóc Jim Gordon và cha tấn ông này bằng những trò chơi điên cuồng của hắn và những hình ảnh về tổn thương mà hắn gây ra cho Barbara Gordon. Joker muốn chứng tỏ rằng bất cứ ai cũng có thể bị phát điên nếu phải trải qua những chuyện tệ hại ngoài sức chịu đựng. Nhưng cuối cùng Joker đã thất bại vì Jim Gordon đã không phát điên như hắn muốn.

Lần thứ 2 là việc hắn gây ra cái chết của Jason Todd: Robin đệ nhị. Joker đã thông qua một người phụ nữ được cho là mẹ của Jason để dụ anh ta vào bẫy. Sau khi đánh đập hành hạ dã man Jason, Joker đã nhốt anh ta vào một nhà kho và cho nổ tung ngay khi Batman đến nơi.
 


Lần thứ 3 là sau sự kiện diễn ra ở Gotham trong Batman: The Dark Knight. Joker bị áp giải về Arkham Asylum - trại tâm thần chuyên điều trị các tội phạm có vấn đề về tâm lý (điều này giải thích tại sao Joker không có mặt trong cuộc nổi loạn của Bane trong TDKR). Và tại nơi đây Batman đã bị Joker lôi kéo vào bóng tối đau đớn trong tiềm thức của chính mình và nhận ra mình cũng chẳng khác những kẻ tội phạm của Gotham là bao. Đặc biệt nhất là anh ta nhận thấy mình cũng chẳng khác gì Joker, một kẻ không được chấp nhận bởi cộng đồng. Arkham Asylum kể về những bước chân nặng nề trong thế giới không phân biệt được thật giả hay là ác mộng của Batman.

Kết luận
 
Joker cuối cùng cũng chỉ là một kẻ đáng thương! Một anh chàng kỹ sư theo đuổi ước mơ trong sáng được trở thành người diễn viên hài mang đến nụ cười cho mọi người cuối cùng lại trở thành một tên sát nhân điên loạn chỉ mang đến nỗi sợ. Joker đã từng nói: "Trong một ngày tồi tệ điều gì cũng có thể xảy ra!" Những bất hạnh liên tiếp xảy đến đã xé nát tâm hồn của Joker khiến hắn thay đổi hoàn toàn thái độ nhìn cuộc đời của mình: "Tao đã phát điên ngay khi phát hiện ra cái thế giới này chỉ là trò đùa đen tối tệ hại... Tất cả những gì mà người ta coi trọng giành giật nhau chỉ là một câu chuyện cười gớm guốc điên loạn mà thôi"

Khi theo dõi Joker người ta không chỉ bị mê hoặc bởi tính cách và phong thái điên cuồng của nhân vật này mà còn rút ra được nhiều bài học về cuộc sống. Cuộc sống này không hề đen tối nhưng cũng chưa bao giờ đẹp như một giấc mơ, tất cả phụ thuộc vào cách chúng ta sống, đón nhận và đối diện với những khó khăn thử thách mà ta sẽ có 2 lựa chọn: vượt qua nó hoặc gục ngã trước nó.

21 tháng 5 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

3 tháng 10 2016

vô sách đạo đức lớp 5 mà tìm chuyện đôi bạn thân ý

1 tháng 3 2018

Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.

1 tháng 3 2018

Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

ke ki niem kho quen ve tinh ban
Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn

 !-->

Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

14 tháng 2 2017

“Như tay em vẫy trong sương

Dệt thêu gấm vóc triền nương lưng đồi

Dịu dàng ngân khúc đàn môi

Chợt nhòa chợt hiện gửi lời trao duyên.

Em cười nắng chợt hồng thêm

Đồi vồng ngực trẻ xanh lên bồi hồi

Mộc Châu sương nối đất trời

Ẩn trong sương giá nụ cười duyên em”

(Trích trong Bài thơ: “Tâm sự với làn sương” của tác giả Trần Vân Hạc)

Bỏ lại sau lưng những guồng quay vội vã, bon chen và đầy rẫy những mệt mỏi của cuộc sống nơi thủ đô, mùa xuân đã về Mộc Châu với một sức hút đầy mê hoặc bởi khung cảnh rực rỡ khoe sắc của rất nhiều loài hoa: hoa mận, hoa cải trắng, hoa đào, hoa lê, hoa ban, hoa chuối, hoa lan rừng....Những bông hoa dập dờn, thấp thoáng như muôn ngọn lửa ấm áp.Hương hoa thấm đẫm trong từng ngọn gió, thơm trong tiếng khèn thanh thoát vút cao, ngọt ngào trong tiếng hát ai thiết tha, nồng cháy trong tiếng đàn môi thầm thì gọi bạn, ngây ngất đam mê trong làn tóc ai náo nức hội xòe.Tôi đã đến Mộc Châu nhiều lần, nhưng dường như lần nào cũng cảm giác đến để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, để được sống chậm lại sau những tháng ngày vội vã.

Nhớ đến Mộc Châu là nhớ đến những đồi chè mướt xanh, những trảng cỏ xanh mơn mởn với những đàn bò sữa, những cánh đồng hoa cải trắng trải rộng đến tận chân trời tít tắp, bò lan trên những sườn đồi thoai thoải. Tiếp nữa là những rừng hoa đào đỏ rực, hoa mận, hoa mơ trắng tinh nguyên trải hết cả những thung lũng mỗi độ Tết đến xuân về.Trong áng chiều đã ngả dần tím, cảnh chiều hôm ở Mộc Châu đã bảng lảng khói lam chiều.....vạn vật nơi đây khiến chúng ta lâng lâng một nỗi niềm khó tả.Một Mộc Châu mộc mạc, thanh bình, tĩnh lặng. Tôi có thể ngồi cả ngày để ngắm nhìn những bình yên ấy mà không biết chán.

Sau những vội vã của cuộc sống hằng ngày, tôi luôn mơ ước được đến đây để lắng nghe tiếng đêm bước vào thung lũng, tiếng chiều tàn dịu dàng, một ngày trôi đi thật nhẹ nhàng. Chốn bình yên của tôi chìm trong bóng tối, chậm rãi và tĩnh lặng.

Mùa xuân, chúng ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh những cô gái Mông ngồi trên lưng ngựa, bắp chân chắc nịch của người quen trèo đèo, lội suối, nếp váy thổ cẩm rực rỡ phủ xòa trên lưng con ngựa thồ đủng đỉnh gõ móng trên đường nhựa, cô nào má cũng đỏ bồ quân, mái tóc hoe vàng, đôi mắt đen láy, miệng cười chúm chím thật duyên.

Những ngày cuối năm tuy lạnh nhưng vui hơn bởi những phiên chợ Tết. Dân bản tấp nập đi chợ Tết. Mùa này, bếp lửa của đồng bào lúc nào cũng rực lửa, làm ấm cả căn nhà. Tết sắp về rồi, người ta phải làm trước những món ăn cầu kì cho ngày Tết. Người ta chuẩn bị những nguyên liệu để dùng trong Tết như gạo nếp nương, gà sống, lợn cắp nách, rau cải nương và cả những mẻ rượu nếp. Cả một miền ẩm thực độc đáo của Tây Bắc lại bừng lên mỗi khi mùa xuân về.

Rời khỏi vùng đất này, chắc hẳn trong mỗi chúng ta đều bồi hồi và không ai có thể quên tiếng sáo Mông vi vút gọi bạn, tiếng khèn xao xuyến bước chân ai, nếp váy thổ cẩm của những cô gái Mông đẹp như trái táo chín mọng, tiếng cười ròn rã lấp loáng hàm răng trắng bóng của các chàng trai bên bạn tình....Tất cả tạo nên một ấn tượng sâu sắc đối với những ai đã từng một lần đặt chân lên vùng đất cao nguyên Mộc Châu.

Hương sắc mùa xuân chân thật ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân, mỗi độ xuân về lại náo nức hồi hộp đợi chờ như lời hẹn hò với một mối tình thuở hoa niên.Còn với những người con xa xứ, tình yêu, nỗi nhớ với mùa xuân nơi đây thật khó mà đặt tên, cứ đau đáu, day dứt khôn cùng trong ký ức và khát khao một cuộc hành hương về cội.

Mùa xuân vẫn luôn được coi là mùa của yêu thương và đoàn tụ. Bởi lẽ với mỗi người con xa quê, mùa xuân luôn là mùa được mong chờ nhất, là mùa của những bữa cơm sum họp rộn vang tiếng cười. Có lẽ những ai đã từng đi qua tháng năm tuổi trẻ nơi đất khách quê người mới thực sự thấu hiểu sự thiêng liêng và quý giá của hai tiếng thân thương- hai tiếng "gia đình". Đó là nơi bình yên nhất luôn rộng mở chào đón những bước chân con trẻ khi đã thỏa sức tung cánh vẫy vùng giữa biển đời thênh thang. Chúng ta được sống lại trong không khí ấm áp của gia đình thân yêu. Những chuyến trở về của những người con xa quê như cánh chim mỏi cánh chợt nhớ về tổ ấm. Sau một năm vất vả và mệt mỏi, xuân đem về cho ta ngọn gió heo may mới mẻ và mát dịu như một làn gió mới thổi vào đời mỗi chúng ta.

Mùa xuân đến, hạt giống bắt đầu nảy mầm, chồi non bỗng thức giấc, hoa mơ, hoa mận, hoa đào, hoa ban hòa quyện vào gió xuân... chỉ từng ấy thôi cũng đủ khiến chúng ta xao xuyến. Cây cối sau tháng ngày mê man trong giá lạnh của đất trời Tây Bắc giờ đây được đánh thức bởi tia nắng sớm mai lung linh. Nắng xuân rộn ràng, lòng người rạo rực và khoan khoái vô cùng. Mùa xuân như một điểm tựa để tạo sức bật về phía ngày mai, cho chúng ta quyết tâm và sự tin tưởng vào những điều tốt đẹp.

Xuân về, đồng nghĩa với một cái Tết cổ truyền đang đến gần. Từ bé tôi đã rất thích ánh lửa bập bùng tỏa ra từ bếp củi mỗi lần luộc bánh chưng. Ngồi bên mẹ, cùng mẹ trông nồi bánh và nghe mẹ kể chuyện cổ tích. Tự sâu thẳm tâm hồn, những kỉ niệm về Tết không phải là rực rỡ sắc màu của quần áo mới, của những phong bao lì xì mà là những lần háo hức gói và trông nồi bánh chưng cùng bố mẹ.

Cuộc sống gấp gáp của thời đại công nghiệp hóa, chỉ cần ra siêu thị một buổi sáng thôi là có thể mang cả không khí Tết về nhà. Thế nhưng niềm vui ngày xưa, sự háo hức đếm từng ngày cho đến Tết của trẻ thơ nơi phố thị liệu có còn? Những "Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ/ Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh" có làm lòng ai se sắt và ước mong về một ngày mai viên mãn? Cuộc sống này như một bức tranh với những mảng sáng tối vẫn đan xen nhau. Trẻ em thành phố thì quần áo mới chưa mặc hết đã được mua bộ quần áo mới khác,trẻ em ở vùng cao thì vẫn đi chân đất, mặc áo cộc tay trong tiết trời giá lạnh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì nói gì đến chuyện sắm Tết?Có chăng là chờ những chuyến đi làm thiện nguyện của những nhà hảo tâm mang quần áo ấm, sách vở, bánh kẹo, giầy dép...lên chia sẻ với các em vào dịp đông về Tết đến để các em được đón Tết ấm áp hơn. Khi mọi thứ phát triển với tốc độ quá nhanh, con người cũng bị cuốn theo cơn lốc ấy và dần trở nên vô cảm với đồng loại của mình. Mọi mối quan hệ, mọi sự liên kết tình cảm giữa người và người dường như đang mờ nhạt dần và ngày càng xa cách. Tuy nhiên, giữa "cơn bão" ấy, vẫn còn nhiều - thậm chí là rất nhiều bạn trẻ đang đi "ngược chiều gió" để vận động, kêu gọi cộng đồng cùng chung tay, góp sức xây dựng cuộc sống cho những mảnh đời còn khốn khó.Họ đang thực hiện một hành trình đẹp và đầy màu sắc của cuộc đời mình... cho tất cả mọi người, và cho chính họ.Tôi rất đỗi tự hào vì có những người bạn đang làm công việc thiện nguyện như thế.Có thể kể đến bạn Bùi Hồng Hạnh-hiện đang làm giáo viên tại Trường THPT Lương Thế Vinh Hà Nội cùng một số bạn học phổ thông của tôi đã cùng nhau lập nên “Hội từ thiện chuyên Hoàng Văn Thụ Hòa Bình 96-99” để kêu gọi cộng đồng cùng quyên góp quần áo ấm cho các em học sinh nghèo vùng cao ở Hòa Bình. Những việc làm bình dị mà đầy ý nghĩa đó dẫu chỉ là sự tương thân, tương ái, giúp đỡ nhau trong lúc không may hoạn nạn, là “lá lành đùm lá rách”, “lá rách ít đùm là rách nhiều”… nhưng đã thắp lên ngọn lửa hy vọng vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống, để rồi những mảnh đời bất hạnh có thêm nghị lực, vững tin viết tiếp ước mơ.

Về Mộc Châu, say với màu xanh của núi, với hương thơm của rừng, với vị chát ngọt của chè, tôi còn ngây ngất say bởi sự hồn hậu của những người dân nơi đây.Tết cùng uống rượu, cùng chia bánh, chia thịt ngon, cùng say tiếng khèn, cùng trao nhau quả pao trong ngày hội. Ai lên đây những ngày cuối năm hẳn như được đắm mình vào không khí mùa xuân đang về khắp núi rừng và làng bản. Thiên nhiên, lòng người như níu giữ lòng người cùng hòa vào men say của mùa xuân nơi đây. Mùa xuân đang từng bước đến gần. Tôi chợt da diết nhớ Mộc Châu, nhớ từng con phố, dãy núi mờ sương cùng bao gương mặt thân yêu, bao kỷ niệm.Nhớ đất trời Mộc Châu bốn mùa như tấm thổ cẩm cô gái vùng cao tỷ mỷ thêu vào lòng tôi một Mùa Yêu, ánh lên những gam màu huyền ảo, thân thiết đến nao lòng. Chợt nhớ đến những câu chuyện cổ tích ngày xưa, những ông Bụt, bà Tiên với muôn vạn phép màu. Đã từng ước mình được lạc vào xứ sở thần tiên ấy, dù chỉ một lần thôi, nhưng lớn dần lên mới hiểu thực ra những phép màu nhiệm ấy có ở đâu xa, chỉ cần trong trái tim mỗi chúng ta biết yêu thương, vị tha và đồng cảm. Bỗng nghe xuân thì thầm kể câu chuyện về cuộc đời mình và chợt nghe đâu đó tiếng phố gọi mùa, mùa gọi nắng xôn xao…

“Mai về lòng những vấn vương

Mở bàn tay gặp con đường cùng hoa

Chắt chiu một khoảng sân nhà

Để tôi, trời, đất, em, hoa trao tình

Ô kìa!Lan hé nụ xinh

Mộc Châu thơm thoảng lung linh mây trời”

(Trích trong Bài thơ: “Thì thầm với hoa Lan” của Tác giả Trần Vân Hạc)

18 tháng 2 2017

cô minh yêu cầu phải đóng vai nàng tiên mùa xuân

4 tháng 10 2016

THAM KHẢO NHÉ

Thường ngày, chúng ta có những việc làm tốt và những việc làm xấu. Có một chuyện, em đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong công cuộc bảo vệ môi trường của người học sinh.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng nọ, khi hằng đông vừa ửng hồng và những giọt sương còn đọng lại trên bãi cõ xanh mướt. Ấy là lúc em đi đến trường, vừa đi, em vừa thơ thẩn ngắm cảnh bình minh đẹp mê hồn. Bỗng, cái gì thế này? Một người đàn ông đang vứt một cái bao lớn mà em lấp ló đầu của một con heo chết. Em nhìn anh ấy mà trong người bực bội vô cùng. Vội chạy đến, kêu lên:

– Anh gì ơi?

Người đàn ông nghe em gọi, liền tắt máy chiếc xe honda của mình, hỏi:

– Gì thế nhóc?

Em đáp:

– Anh ơi, anh không thể vứt xác chết động vật bừa bãi như thế, sẽ gây ô nhiễm môi

trường đấy! Ấy là chưa kể khi nắng lên, cái thứ này sẽ bốc mùi kinh khủng. Đoạn đường này lắm người qua lại, nhiều nhất là chúng em đi học về. Vì vậy nên anh phải lấy cái bao này đi ngay,

Em vừa dứt lời, người ấy liền quay lại, mắng như tát nước vào mặt:

– Đồ thứ con nít mà đòi dạy đời. Sao mày láo thế? Để yên cho tao làm việc, không

thì liệu hồn con ạ!

Nói rồi, anh ta rồ ga, định phóng đi. Quyết không để hắn đi khi xác con heo còn nằm đấy. Em vội chặn đầu anh ta lại, nói:

– Nếu anh mà không lấy cái thứ thối tha đó đem đi thì em sẽ kêu mọi người tới đấy, anh nên biết đây là một việc làm không tốt đẹp mấy, nếu như mọi người mà biết thì không để yên cho anh đâu. Anh hãy đem con heo này chôn vào một cái hố nào đấy hay là bất cứ thứ gì cũng được, miễn sao đừng làm ô nhiễm môi trường và

làm phiền những người xung quanh là tốt rồi. Mời anh chở cái bao này đi cho, em xin cảm ơn.

Vừa nói, em vừa chạy ra đường, làm điệu bộ như nếu cần, ta sẵn sàng kêu cả làng ra xem. Người đàn ông nhìn em, đôi mắt nảy lửa, bước xuống xe đi về phía em. Nhưng anh ta không hề đánh em mà chỉ lầm bầm chửi rủa rồi vác cái bao đặt lên xe, phóng vù đi.

Em nhìn chiếc xe honda lao vút đi và tiếng động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà trong lòng vui vẻ lạ thường như vừa trút được một cái gì đấy nặng cả vai. Và em cũng rất vui vì mình đã làm đúng lời cô giáo dạy: “Phải yêu thiên nhiên, sống hoà hợp với thiên nhiên, luôn luôn có ý thức bảo vệ môi trường như bảo vệ từng mạnh máu trong cơ thể.

28 tháng 11 2018

đề 1

Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Năm nay dù dã mười hai tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, cảm ơn những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.

Bố báo tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là khoảng thời gian quá lâu để hâm nóng niềm vui và chờ đợi. Thế rồi cuối cùng em cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như em có cảm giác ai cũng về quê thì phải. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui mừng bâng khuâng khó tả. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm sao. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại nhộn nhịp vô cùng khi tàu đi qua phố chợ. Em đang miên man suy nghĩ thì tàu đến sân ga.

Nhà nội cách sân ga chưa đầy nửa cây số nên bố quyết định cả nhà đi bộ. Bước trên con đường mà dưới chân sỏi và đá cứ kêu lạo xạo, em thấy có một cái gì đó lạ vô cùng. Một cảm giác em chưa từng được trải qua. Loáng cái đã đến cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre cũ kỹ, che một phần giàn mướp sai trĩu quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Không hiểu sao lúc ấy tự nhiên em vứt ngay túi đồ xuống đất sà vào lòng bà nội mà nức nở. Buổi tối hôm ấy qua đi trong một giấc ngủ ngon làn cùng bà nội.

Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm và hình như em cũng không muốn ngủ lười như ở trên thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày bị gió sương làm chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thiêng liêng và gần gũi vô cùng. Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã hình dung với hình ảnh thực của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn so với suy nghĩ của em. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh và quắc thước. Bà nội tóc có bạc hơn nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm.

Bữa cơm vừa xong là lúc em bắt đầu được thưởng thức những cảm giác thú vị của đồng quê. Trong khi ông bà miệng bỏm bẻm nhai trầu cùng bố mẹ em và các chú bàn công chuyện thì em được các anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là nhân vật trung tâm nên anh chị nào cũng giành phần để chăm chút cho cậu em từ thành phố mới về. Ôi! Những ngày ở quê, các anh chị đã cho em biết thêm bao điều thú vị. Và có lẽ vui mừng hơn cả là những trò chơi của tụi nhỏ ở nông thôn. Lần đầu tiên em biết thế nào là một con diều sáo. Và lại còn được anh hai cho cầm dây mới thích chứ. Rồi còn biết thêm trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô...lại còn cả những buổi được đi chăn trâu thật là ngộ nghĩnh. chỉ vài ngày mà em quen thêm bao nhiêu người bạn mới. Điều lạ là ai cũng dễ gần, cũng dễ chơi và nhanh thân thiết lắm chẳng như trên thành phố.

Những ngày ở quê vội vã qua đi trong sự nuối tiếc của em vì hầu hết những cuộc chơi còn đang dang dở. Ngày trở về thành phố ông bà còn cho rất nhiều quà. Bà ôm em vào lòng khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu bà ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học hành, lần sau trở lại chắc cháu bà lớn lắm. Em không nức nở như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Ở trong lòng bà em cảm thấy quê nội ấm áp, thiêng liêng, cao quý mà gần gũi xiết bao.

23 tháng 4 2018

1. Chuyện cực ngắn: AI MỚI LÀ KẺ NGU?

Một ông thầy giáo mới dạy nhận ra rằng trong lớp có một cậu bé luôn luôn bị chửi là ngu. Trong giờ ra chơi ông hỏi nhóm bạn lý do.

- Thì nó là thằng ngu thật mà thầy. Nếu mà đưa cho nó đồng xu to 5 rúp và đồng xu nhỏ 10 rúp, thì nó sẽ chọn đồng 5 rúp, vì nó nghĩ đồng 5 rúp có kích thước to hơn thì là tốt hơn.

6 câu truyện cuộc sống cực kỳ ý nghĩa mà bạn nên đọc

Đây, thầy nhìn nhé. Một bạn trong nhóm giơ 2 đồng xu và cho cậu kia chọn. Và cậu vẫn chọn đồng 5 rúp như trước.

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi:

- Sao em lại chọn 5 rúp mà không chọn 10 rúp?

- Thầy nhìn này, đồng 5 rúp to hơn mà.

Tan trường, thầy đến chỗ cậu bé hỏi lại:

- Chẳng nhẽ em không thể hiểu được đồng 5 rúp chỉ to hơn về mặt kích thước, nhưng đồng 10 rúp thì em có thể mua được nhiều thứ hơn?

- Nếu em lấy 10 rúp thì lần sau bọn nó sẽ không cho em nữa... Cậu bé trả lời.

Bài học rút ra:

Chắc chắn khi đọc đến đây bạn sẽ thấy cậu bé kia tỏ ra ngờ nghệch mà không hẳn là vậy. Người ta thường nói: "Ngu mà tỏ ra nguy hiểm thì không có gì phải sợ, đáng sợ là người nguy hiểm mà tỏ ra ngu". Vì vậy, đừng xem thường người đối diện với bạn. Bởi người đối diện với bạn chưa chắc đã ngu như bạn nghĩ... Truyện cực ngắn về đồng xu khiến bạn xem xét lại cách nhìn đối với người đối diện... 

                                                                                 K MÌNH NHA!

23 tháng 4 2018

Anh chồng nhà nọ tan làm về nhà, nhìn thấy vợ đang đánh con trai, không ngó ngàng gì đến họ, đi thẳng vào nhà bếp, nhìn thấy nồi vằn thắn nghi ngút khói trên bàn, bèn múc một bát để ăn.

Ăn xong nhìn thấy vợ vẫn đang đánh con trai, không nhìn nổi nữa, nói:

“Giáo dục con cái không thể lúc nào cũng dùng bạo lực được em ạ, phải giảng giải đạo lý cho nó hiểu!”.

Chị vợ nói:

“Em mất công nấu nồi vằn thắn ngon là thế, mà nó lại tè một bãi vào, anh nói xem có điên không chứ?”.

Anh chồng nghe thấy thế, lập tức nói:

“Bà xã, em nghỉ ngơi chút đi, để anh đánh nó!”.(ns thật, mk ko bt lắm)

10 tháng 2 2019

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

10 tháng 2 2019

Tình bạn la một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.

Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.

Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.

Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.

Hok tốt !