K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chào ae đồng dâm của truyện ma có thật . Mình gần đây mới biết tới web này thôi . Sau đây mình xin chia sẻ câu chuyện của mình mới gặp gần đây thôi. Giới thiệu qua cái nhé mìn tên T đang đi nghĩa vụ đc 15 tháng rồi còn mấy tháng nữa thì ra quân , mình là lính kĩ thuật . Nhiệm vụ đi tuần đêm và gác kho súng đạn thôi vào vẫn đề chính đi.
Hôm đấy vào 14 tháng 3 âm lịch trăng cũng sáng quác à, mình đc giao nhiệm vụ đi tuần tra quanh khu vực đc giao xem có địch hay người dân bật tường rào vào phá hoại đơn vị k . Đi cùng mình là một anh hưởng lương chuyên nghiệp , k phải là chiến sĩ như mình đâu nhé chả hiểu sao ông tướng ấy đi ăn uống ở đâu đả mấy lít rượu vào rồi , đi cùng mình ngật ngưỡng như sắp ngã. Mình thấy thế liền bảo ông ấy thôi anh nằm nghỉ tạm ở chòi 1 này đi em đi một mình tuần xong em quay lại. Thì ông bảo ừ giúp anh. Sau đó mình đi ra khu vực khác kiểm tra . Nói qua chỗ này thì rừng cây bạt ngàn âm u khỏi nói, trước đây mình đi thì k có thấy có mồ mả gì cả hết ,tháng 3 người ta đi thanh minh rảo mộ dọn dẹp hết cây cối , thì ôi mẹ ơi cung quanh khu vực đấy thấy toàn mộ là mộ lúc đấy cũng hoảng mình cố đi nhanh để qua hết chỗ đấy để quay về chỗ anh kia nghỉ cho đỡ sợ. Đang phi đi thì bỗng nhiên tối quá . Mình nhìn lên trời thì thấy mây che mấy mặt trăng , sau đó thì thấy tiếng chân bước sau lưng , quay lại thì chẳng có ai lúc này thì da gà lông lá nổi , dựng đứng lên rồi liền ôm cây dứng lên đạn trực bắn cho đỡ hoảng , điên đc 100m thì phải đi qua khe núi mình chui qua đang chui thì nghe tiếng bụp sau lưng rõ ràng như ai đáp đá vào lưng mình quay lại sua lưng thì k thấy gì đến lúc quay mặt lại thì ôi lạy chúa một người phụ nữa mặc nguyên bộ đò trắng , tóc dài loà xoà, mặt trắng bệch hơi ánh lên màu xanh nc biển , hai hốc mắt sau hoắm đen sì, miệng ngoác đến mang tai, giơ hai tay về phía mình trực lao đến. Lúc này chân tay bủn rủn lắm rồi cứng hết cả ng quên luôn là có súng cơ mà susng thì ăn thua gì với ma . Cố gắng vùng lên quay đầu chạy vừa chay vừa ngoái lại phía sau vẫn thấy nó lướt theo sau . Mệt quá thì nhẵm đúng bãi cứt trâu đù mẹ ngã chỏng queo ngước lên thì thấy mặt n sát mặt mình rồi cười the thé sau đấy thì mình sợ quá lịm đi luôn .khi tỉnh dậy thì thấy đang nằm ở quân y . Mình hỏi sao mình lại nằm đây thì anh kia bảo anh đang đi tuần gần khu vực đấy thấy tiếng hét chạy đến thấy mình ngã xõng xoài mặt tái nhợt, sốt bừng bừng nên cõng mình hai cây số ra quân y khám. Lúc này mình tỉnh táo nên kể lại hết siwj việc cho mọi người nghe. Thì chú phân đội trưởng kể là hai năm trc chỗ đấy có cố gái 19 tuổi đi tìm trâu lạc bị hai thăfng ngáo đá giết xong rồi hiếp sau đó vứt xác vào khu vực đó sau hôm sau mọi ng phát hiện báo công an , còn cô gái đấy thì người nhà chôn ở khe núi đấy , chú bảo chắc do ng nhà ngày thanh minh chưa đi mộ nó nên n hiện về doạ người . Đù mà nhà nó , doạ mình sợ thấy bà cụ luôn sau vụ đấy mình bị chuyển công tác sang chỗ khác luôn cũng mat k ở đấy nữa , chứ không chắc sống k nổi khi bị doạ lần nữa

0
Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia...
Đọc tiếp

Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.
Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia đình. Trước khi nhận được tin chú bị tai nạn thì hàng xóm quanh nhà kể lại là tối đó nghe tiếng cú mèo kêu thảm thiết, qua ngày hôm sau tầm chiều tối thì cả nhà nhận được tin chú bị tai nạn, cả nhà khi đó đạp xe lên bệnh viện quân y thì bác sĩ bảo ko có khả năng cứu được, chiều hôm sau người ta đưa chú về. Chú nằm đó rút ống oxi máu từ miệng, tai và mắt thấm đầy cả mấy cái khăn. Sau đó chú mất. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chỉ đơn giản như vậy, sáng hôm sau trước khi khâm liệm chú. Bà họ hàng phía nội, chú mình gọi bằng cô ruột ấy đứng khóc và nói ” con ơi con chết chi tội rứa con, có chết thì để cô chết thay cho con, con ơi là con ” và chỉ đúng 3 4 tháng sau bà ấy chết. Khi chôn chú xong, 3 ngày sau thì mở cửa mả ấy thì tối đó trên mái tôn nhà chú 4 mình tự dưng nó rung lên thằng cu em họ mình khi đó còn nhỏ, mẹ nó đưa nó ra trước cửa để đi vệ sinh nó nhìn lên mái tôn nhà chú 4 tự dưng nó hét lên thất thanh.
Nhà cô hai của mình có anh con trai tên Toàn, khi chú Tám mất anh ở xa ko về chịu tang Cậu được. Vài tháng sau anh về, anh qua ngoại thắp nhang cho cậu. Tối đó anh đi vệ sinh Cậu Tám về gọi anh” Toàn ơi, cậu chết răng con ko về” ông anh mình ông nín tè vọt vô nhà luôn.
Khoảng thời gian sau này thì chú mình ko về nữa, có lẽ chú đi đầu thai nơi khác rồi và chuyện của chú thì nhiều phen mình sợ phát khiếp lên. Ví dụ như khi chú mất, cả nhà mấy anh chị em ngồi chơi trước bàn thờ. Bà nội mình nói : Chú tụi bây chết rồi mà đứa mô hỗn với người lớn là chú hiện về vứt trái cây trên bàn thờ xuống. Nội vừa nói xong trái táo trên bàn thờ hắn rơi xuống 1 phát cả đám la thất thanh bỏ chạy tán loạn.
Chuyện thứ 2 là về cậu Thạch mình: Cậu mất khi đó mình chưa ra đời, chỉ nghe mẹ kể lại thôi. Mẹ kể cậu hồi kháng chiến là sinh viên đi học xa nhà, cậu thuê trọ ở chung với 1 anh nữa nhưng anh đó thì nhát gan hơn cậu mình. Mẹ nói cậu thuê trọ mọi lần ko xảy ra chuyện nhưng tự dưng có 2 đêm, lúc cậu đang học thì nghe ngoài cửa có người gọi tên, cậu ra mở cửa thì ko thấy ai. Đêm hôm sau vẫn vậy vẫn gọi tên và lần này là 1 cô gái, sau 2 đêm đó cậu sốt li bì sốt đến độ ông bà ngoại mình đưa cậu về, cho cậu vào bệnh viện đa khoa đà nẵng cậu nằm khoa hồi sức mà cũng lạ kỳ là ko tìm ra bệnh, cậu sốt mê man ko có cách nào tỉnh, ông ngoại mình khi đấy là thầy thuốc đông y ông bao giờ tin vào chuyện bói toán hay ma quỷ, bà ngoại mình thì sợ ông ngoại nên ko dám đi xem thầy, chỉ dám nhờ cô nào đấy đi xem hộ. Cô đó đi xem vừa ló mặt tới thì bà thầy bói chỉ thẳng mặt ” về đi ko còn chi đâu nữa mà xem ” cô về cũng là lúc cậu mình mất. Lúc cậu mất, ông ngoại tự dưng đập hết đồ đạc trong nhà luôn miệng nói: Tại răng ko cứu con? Tại răng để cho nó bắt con đi? Tại răng??? Rồi ông ngoại ngất. Đến khi ông tỉnh lại thì cậu cũng mồ yên mả đẹp, khi đấy ông mới nhận thức được chuyện con trai mình chết, lúc đó ông khóc ông bảo : Con ơi con chết mà ba ko biết chi hết. Lỗi tại ba và vì cậu mình chết nên bà ngoại mình suy sụp tinh thần vài năm sau bà cũng chết vì lao phổi, lúc đó bà chỉ 60t thôi. Bà mất khi ấy mình chỉ có 1tuổi hơn nên mình ko biết đc bà ngoại của mình như thế nào.
Chuyện thứ 3: Ông nội mình, ông mất cũng đc 8 năm rồi, ông bị suy tim trước khi ông nội mất thì cũng có vài lần mình thấy ông khóc, khóc rấm rức tội lắm. Mình hỏi thì ông nói ” nội sợ chết”. Rồi tết năm đó cả nhà họp mặt, nội nói : Ông bà nói rồi đó, ra giêng là đi. Mình sợ tái mặt, nội lúc đó ăn nhiều lắm bao nhiêu ăn cũng hết mà sau này mình mới biết là người gần chết họ ăn rất nhiều, ko biết phải ko. Mọi chuyện êm xuôi qua đi cho tới giữa năm, mùng 6 tháng 5 âm lịch, tức là qua ngày tết đoan ngọ 1 ngày, sáng sớm thím hay nấu bún bán buổi sáng. Sáng nào cũng vậy 4h sáng thím dậy, nội nói : Thảo, có 2 thằng hắn rình nhà mình, rình cả đêm. Thím sợ tưởng ăn trộm, thím hé cửa nhìn, nội nói hắn thấy mi hắn tuôn đầu bỏ chạy rồi. 6h sáng, thím gọi vào nhà bảo chú mình dậy cho con đi học. Nội cũng gọi : Và Hai ( bà nội mình) bà vô kêu thằng Tuấn dậy cho con Quỳnh đi học. 6h30 sáng, bà hàng xóm qua ăn bún hỏi vọng vào nhà ” ông ơi, ông khỏe chưa? ” ông bảo ” tui khỏe cô ơi “. Bà ăn xong bà đi chợ, thím chạy vào nhà lay nội dậy ăn sáng, lây mãi ko thấy ông dậy, thím hoảng chạy qua kêu chú 4. Chú qua nhìn rồi sờ bảo ông đi rồi. Bà hàng xóm khi đó đi chợ về đi ngang qua nhà, thấy nhà rộn ràng bà chạy vào hỏi, hỏi xong biết nội mất bà tái cả mặt vì sợ. Mình khi nghe xong mới hiểu, 2 thằng mà nội nói thật ra là người âm họ về họ đưa nội mình đi.
Chuyện về ông ngoại: Ngoại mình thì lúc sống thì ông là thầy thuốc đông y. Ông khó tính và ko tin về tâm linh. Ông ngoại mất vì trụy tim mạch, trước khi mất ông có gặp lại ông cố ngoại của mình. Sáng sớm mẹ mình lên ngoại mở quán bán bún thì ông ngoại chạy ra hỏi : Mi có thấy ba ta đâu ko? Ông mới ngồi với ta đây mà chừ ông đi mô ko thấy, mẹ mình cười bảo chừng này mà còn có ba hả??? Rứa là ông vô phòng, sáng dậy ông đau nhưng vẫn gắng gượng đi vệ sinh, mẹ thấy tình hình ko ổn mẹ gọi cậu đưa ông đi bệnh viện hoàn mỹ, lên tới nơi ông ko còn tỉnh táo và rơi vào hôn mê. Chị họ của mình thấy vậy thì làm thủ tục đưa ngoại mình qua đa khoa, ở khoa hồi sức. Ngoại nằm đấy tầm 5 ngày thì mất. Đưa ngoại về lúc đó 2h sáng, đi xem thầy thì thầy bảo ko tốt, ngày trùng giờ trùng. Nếu chôn thì chỉ nên để 1 ngày, ko thì phải để 1 tuần sau. Khâm liệm thì phải qua ngày hôm nay, hôm sau mới được liệm. Rứa là đám ngoại diễn ra cả tuần lễ. Ông ngoại mình mất căn nhà chỉ còn bà ngoại kế ở, chuyện của bà này thật sự rất sợ. Bà thấy quỷ. Mai mình kể cho các bạn nghe. Chúc các bạn vui vẻ.
Chuyện gia đình nên các bạn ném nhẹ tay. Chuyện thật ko thêm bớt nhé.

0
Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.1. Ma trên cây sung.Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi....
Đọc tiếp

Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.

1. Ma trên cây sung.

Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi. Cây sung ấy nằm cạnh cái cầu ao gần vườn Tổ. Xung quanh ao là bờ dậu bằng cây mây và ô rô nên nhìn rậm rạp âm u lắm, từ trên đường vào chỗ cái cầu ao tầm 5,6m mà thấy âm u rồi. Ngày trước cụ mình làm lý trưởng,thi thoảng đêm phải đi tuần. Hôm ấy trăng sáng , ếch nhái kêu râm ran, tuần xong về đến chỗ cái ao đó thì tự nhiên thấy gai gai người, nhưng mà cứng bóng vía nên cụ vẫn bình tĩnh đi, đến chỗ cái cây sung thì nhìn thấy trên ấy là 1 cái bóng người màu trắng tóc đen xoã dài ngồi vắt vẻo trên cành sung mà từ cành sung xuống ao phải 3,4m mà tóc nó bay xuống đó, thấy cụ nhìn thì mắt nó sáng loé lên rồi cứ cười hé…hé…hé. Vừa cười cái lưỡi nó đỏ lòm thè dài ra rơi xuống cùng với tóc. Cụ vẫn biết ở cái ao đó có ma mà hnay mới gặp, xong vẫn bình tĩnh đi qua, k thèm để ý, nó thấy vậy thì cười rú lên 1 tràng rồi phi đến ùm 1 cái xuống ao. Nghe tiếng ùm to vậy mà k thấy ao động gì hết nhé

📷

2. Ma xóm Tây.

Gọi là xóm Tây k phải vì có tây mà đơn giản nó nằm ở phía tây của làng. Nhắc đến cái xóm này thì nhiều chuyện hay lắm. Đầu tiên là kể đến chuyện bà T gặp ma ở đường từ đình về. Con bà T lấy 1 anh ở làng khác kế làng mình, sát hôm cưới thì 2 anh chị có cãi nhau, chị con gái bà khóc rồi chạy vào k nói ch vs anh kia nữa,mà anh này cứ muốn giải thích nh chị kia nhất định không chịu, bà T thấy thế sợ hàng xóm hiểu lầm nên bảo anh kia cứ về đi hôm sau nói tiếp.

Nh anh này cứ muốn nói ch tiếp nên vẫn cứ đòi gặp chị kia, bực quá bà T cứ đẩy anh này đi về,cứ ng đẩy ng thì muốn quay lại nên lúc a này quyết định đi về thì cũng lên đến đầu đình rồi, cách nhà bà cũng phải cây số. Lúc a về r bà mới để ý, đường thì mờ mờ tối do trăng bị mây che, bà nghĩ đi về 1 mình cũng ớn vì đường từ đó về là ít nhà dân và cây cối rậm rạp, đặc biệt có đoạn mà toàn bụi tre,bên trong bụi tre là nhà hoang với vườn hoang, đi ban ngày còn gai gai người nữa. bà tặc lưỡi đi về được chừng vài trăm mét thì may quá, thấy có bóng người đi trước, đang sợ vì phải đi một mình thì có ng đi cùng,bà rảo bước nhanh để bắt kịp, mà lạ cái là bà chạy nhanh cũng không bắt kịp được nên bà gọi : ai đi đằng trước đấy đợi tôi với, làm gì mà đi nhanh thế. Đuổi theo nãi đến đoạn bụi tre thì bà cũng bắt kịp cách vài bước nữa nên bà mới chạy lên để đi cùng, nhưng khi nhìn đến thì mới cứng ng vì sợ, trước mắt bà là một người không có đầu chỉ có 1 đoạn cổ, còn chân thì lơ lửng trên không. Sợ quá bà kêu làng lên rồi cắm đầu chạy thẳng một mạch về nhà, vừa chạy vừa ối làng nước ôi nên nhiều ng biết lắm. Sau vụ gặp ma k đầu bà ốm li bì cả tháng.

vẫn cái xóm Tây ấy ngày xưa hồi cụ mình làm lý trưởng thì có vụ mà dân quân đi tuần đêm ấy, qua cái đường giữa xóm ấy thì gặp biến, 2 bên đường là ao với bụi tre, đi đến bụi tre nhà ông V làm nghề bốc mộ thì cây tre kẽo kẹt rồi xoà xuống chắn ngang đường, tưởng tre bị đổ xuống đường mới định bước qua thì nó lại bật lên, lùi lại thì nó lại xoà xuống chắn ngang đường, bị vài lần thế nên mấy chú ngán quá mới về kêu với cụ mình là k dám tuần qua xóm đó nữa. Nghe xong cụ mới nói để đó tối cụ đi cho. Đến tầm 10h tối cụ đi qua chỗ mấy chú kể thì y rằng, gần đến là cây tre đó lại quẩy như mấy bữa trước, cụ chắp tay sau lưng đi đến gần đó rồi nói: chúng tôi đi tuần là tuần cho làng xóm chứ không phải quan trộm cướp đi đêm, nay âm có việc âm dương có việc dương k phạm nhau, xin ng khuất mặt để im cho anh e làm việc của mình. Thế là cây tre từ từ bật lên, cụ đi qua bình thường không gặp chuyện gì nữa.

0
Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0
Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma...
Đọc tiếp

Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.

Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma ám.Nay rảnh rỗi mình xin gửi đến các bạn câu chuyện thật của mình đây là chuyện thật mình đã trải qua mình xin kể lại đúng như vậy không thêm bớt chi tiết hay hư cấu gì cả, các bạn nào ở cần thơ thì mình cho địa chỉ lại kiểm chứng luôn.

📷

Cách đây hơn năm rồi,lúc đấy mình ở trọ học cần thơ thời gian đầu mình ở với bạn bên trần văn hoài hẻm tên gì lâu rồi thì mình cũng không nhớ nữa, cái hèm đó đi đến cuối đường thì hẻm cụt quẹo phải có cái nhà mồ của gia đình chủ nhà trọ, đi thẳng vào thì có dãy nhà trọ dãy nhà trọ này không có cổng xây 2 mặt quay lưng vào nhau nhìn có vẻ vắng vẻ lắm dãy sau thì là dãy mình ở,nhưng vì không tìm được nhà trọ nào khác nên mình đành ở tạm chứ thấy cái đường ra phải đi qua cái nhà mồ là mình cũng ớn ớn rồi nên đi đêm thì mình chỉ đi với bạn thôi chứ không dám đi một mình nhưng cái nhà trọ này thì cũng còn kém xa cái sau này mình chuyển đi (cái này mình sẽ kể sau).cái nhà trọ này mất trộm thì nhiều chứ ma quỷ cũng ít thôi (vì không có cổng mà) không lang mang nữa mình xin đi vào vấn đề chính chuyện là hôm đó nhỏ ở với mình về quê mình ngủ mình đang ngủ thì nghe bước chân đi qua đi lại ngoài cửa vì mình trải chiếu ngủ trước đất phòng để đèn ngủ nên nhìn qua khe thì không thấy bóng người,nhưng bước chân thì càng lúc càng rõ và to (lúc này em hơi lạnh rồi), nằm niệm nam mô a di đà phật! một lát thì thiếp đi luôn.
Sáng dậy rồi cũng quên mất luôn,sau này em và nhỏ bạn không hợp nữa nên chuyển ra ở mình, nó thì qua ở với nhỏ kia, đêm đó vì chưa chuyển đồ đi hết nên ngủ lại đợi mai thì chuyển đi luôn lại một đêm sợ hãi của em, tối đó ngủ sớm nhìn phòng thấy trống trống cũng hơi lạnh rồi .mình đang ngủ thì có cảm giác sợ hải tim đập mạnh cái này mình ngủ cũng hay bị lắm(người ta nói thường bị bóng đè gì đó nhưng đó giờ mình không bị vậy khi nào ngủ mà có biến là ngủ sâu,đang ngủ nhưng thấy được xung quanh như thức vậy trong lòng sợ hải ,tim đập mạnh và cố gắng thức dậy bằng mọi cách) đêm đó đang ngủ thì mình cũng bị vậy cố gắng mở mắt ra thì phải mất 2 – 3 phút gì đó trong khi cố gắng mở mắt thì mình nghe tiếng cười rồi nói gì đó nhưng không rõ lắm tại đang mơ mang hay sau áh.Nhưng thôi em xin tạm biệt nhà trọ này và di cư đến cái nhà trọ khác cơn ác mộng của em cũng bắt đầu kể từ đây và nó ám ảnh mình đến tận bây giờ.
Mình xin kể qua cái nhà trọ này nó tọa lạc ở hẻm 188 đường 3/2 quận ninh kiều các bạn chạy vào hẻm đi khoảng 20m nhìn bên phài có cái cầu đi qua cái cầu ,bên trái có cái nhà nghỉ nhìn xéo một tí là thấy cái nhà trọ ,nhà bà chù o trước có lối đi thẳng vào bên trong nhà trọ này cũng xây 2 mặt đối lưng vào nhau dãy trước quay ra ngoài ,dãy trong thì quay mặt vào nhà bà chù, nhà bà chủ này thì có 2 gian,gian trên thì bà chủ ở,gian dưới thì gia đình con gái bà ngủ,phòng cùa mình thì tách biệt với 2 dãy đó tức là có một lối đi từ cổng vào trong phòng mình o cuối dãy đi đó từ cửa có thề nhìn thẳng ra cổng luôn.
Mình ờ đó khoảng 7-8 tháng gì đó ,àh có một chi tiết nữa mà mình đã bỏ qua có thể nó đã góp phần vào cơn ác mộng của mình sau này là cái cửa sổ mờ ra sau vườn là một chòm mả híc , lúc đầu mình cũng không nghĩ gì cả nhưng sau này mình đã đóng luôn cái cửa sổ đó lại và không bao giờ mở ra thêm một lần nào nữa.
Phòng cũng rộng rãi, lúc mình vào xem phòng thì trong phòng có để 2 cái giường khung sắt lót gỗ phía trên, chỗ rửa chén cũng khá rộng rãi, còn ái nhà tắm thì cũng nhỏ nhìn từ ngoài vào cũng âm u lắm vì quay cửa vào trong mà nên đi vệ sinh lúa nào cũng phải bắt đèn cả ,bà chủ nhà có gắn cái đèn tròn ở cửa màu vàng ấy nhưng mình vì sống một mình nên đi tắm chẳng bao giờ đóng cửa cả không hiểu sau cứ nhìn vào cái nhà tắm là mình đã thấy rờn rợn cả người rồi.mình sống ở đó thời gian đầu thì không thấy gì bất ổn cả,khoảng 3-4 tháng tiếp theo thì bắt đầu có biến.chuyện là vầy tối đó mình cũng như thường ngày online chát chít đã đời thì 10h hơn bắt đầu đi ngủ mình thì khó ngủ lắm nằm thì nằm vậy chứ cũng 11h hơn mới ngủ, đang ngủ thì nghe tiếng rõ cửa mình nghĩ là trộm chắc nó đang thăm dò mình ngủ chưa để biết đường mà làm ăn thôi..Mình ở một mình nên cũng hơi sợ nên dậy ra chốt cửa chặt lại rồi trở vào ngủ,cũng không nghĩ gì nữa.sau đó thì mình cũng quên luôn,Chuyện đó lại tiếp tục tái diễn vào cách đó mấy hôm nhưng lần này mình nằm im để nghe tiếng chân của nó xem có phải vậy không ,nhưng các bác ạ! Mình nghe rõ cửa 3 lần sau đó thì không nghe tiếng chân rời đi ,mình thấy hơi sợ rồi cố gắng trấn an rồi ngủ luôn,sáng dậy mình hỏi cái thằng ở cạnh bên thì nó bảo tối qua nó không nghe gì cả huhu dù đêm nào nó cũng thức rất khuya .Mình đem chuyện này nói lại với bạn trai mình thì anh bảo chuyển trọ đi ,mình thì cái tật làm biếng lại phải lang thang tiềm kiếm rồi chuyển đồ nữa nên mình bảo thôi cũng còn mấy tháng nữa thì ra trường rồi gắng ở chắc cũng không sao đâu,(nếu thời gian có thể quay lại mình sẽ đi ngay và luôn).
Thế là bạn mình bảo tối ngủ thì cài dao ở cửa,vậy là mình làm theo mấy tháng tiếp theo lại binh an mà sống sót nhưng chuyện chỉ thật sự bắt đầu khi mình về nhà thực tập và một tháng sau lên học chuẩn bị cho đợt tốt nghiệp thì mọi chuyện thật tệ. mình lên được 3 ngày thì ngày nào cũng học sáng-chiều –tối nên cũng rất mệt về là ngủ luôn nhưng hôm ấy không hiểu sau mình không ngủ được nằm mãi khoảng 11-12h gì đó quay qua quay lại chợt thấy 2 cái bóng in lên trên tường ngay giường mình nằm luôn mình tưởng minh hoa mắt nên gắng nhìn kĩ lại thì mẹ ơi! Đúng thật rồi một cái bóng hình người đàn ông, một cái bóng hình người đàn bà. Người đàn bà tóc ngắn không dài nha cắt kiều thập niên 80 vây trên vai đuôi thì vảnh ra ngoài, người đàn ông thì không thấy tóc.lúc này mình hoảng thật sự rồi nói trong bụng thôi chết mịa ! gặp rồi!
Với tay định lấy điện thoại điện cứu binh nhưng xui thay cho em nó là điện thoại tối nay giục dưới chân vì bạn em nói điện thoại tối ngủ không được để gần đầu nằm sóng hại não,lúc bạn em noi thì cũng trước đó lâu rồi nhưng mình không làm tự nhiên hôm đó rãnh rỗi sinh nong nỗi, quăng 2 cái điện thoại dưới chân luôn mà cái bóng đó nó đứng ngay công tắc điện ,có cho vàng em cũng chả dám ngồi dậy mà bắt lỡ nó hiện ra hay nắm tay nắm chân là em đứng tim chết tại chổ luôn.cuối cùng thì chỉ còn cách với tay lấy cái mền chùm đầu lại ôi mịa ơi! Lúc trùm cái chăn lại thì nguyên một bóng đen cái bàn tay để lên chăn em,rồi em mở mắt qua nhòm thì một cái bóng đen từ từ bay lên phủ lên cái chăn cũng tức là người em luôn( xin thề có chúa trời chứng dám con mà chém gió cho chó nó cắn chết con) như không tin vào mắt mình nữa em nhìn theo cái bóng đang lướt qua thì…..một cặp mắt đang ở ngoài nhìn chằm chằm vào em ,không hiểu sao em có thể nhìn qua cái chăn mà thấy được chứ! Nhưng em đã thấy và ngay lập tức em đã nhắm mắt luôn thề không mở ra nữa,nhiêu đó đã quá đủ.rồi thì em không dám ngủ luôn cứ nằm như vậy một hồi thì nghe tiếng bước chân đi qua đi lại trên đầu mình, rồi tiếng giấy rơi lộp bộp crying….nằm mãi đến 5-6h sáng gì đó thì em cũng thiếp luôn lúc ấy cũng chắc mình an toàn rồi 6h30 em thay đồ đi học nhìn em lúc ấy cũng khủng hoảng lắm rồi, cũng may vô trường thì hôm ấy không học, em phi xe đến chổ bạn em làm luôn và sau đó là màn tường thuật và 2 đứa đi kiếm nhà trọ ,chuyển ngay và luôn.Lúc về chuyển đồ thì gặp bà chủ nhà em cũng nói với bả mọi chuyện,rồi bả cười và phán một câu còn xanh hơn rau nữa “ vợ c.a mà cũng sợ ma àh” D.M ! lúc ấy em muốn giết người lắm rồi.Rồi bà nói “thôi ở đi mua đồ về cúng thường mùng 2 là bả cúng ah mà hôm nay chưa đến ngày,để mai bả cúng.em sợ bả luôn.2 đứa vô chuyển luôn cái nhà trọ tiếp theo em dừng chân là ở đường 30/4 đối diện đại học cần thơ khu 1 thì phải.nhà trọ này thì có 2 tầng em ở tầng trệt.lại một lần nữa sai lầm, số em nó đen thì phải.em ở tầng trệt phòng cuối cùng, ở cầu thang em thấy bà chủ có dán hình quan âm và phật gì đó vì em ít đi chùa chiền nên cũng không rõ lắm. nhưng có lẽ cái sai lớn nhất của em là lúc dọn đi đã không cúng kiến xin người ta đừng ám mình nên dọn chỗ mới cũng không khá là bao.Vì ám ảnh và sợ hãi nên tối thì em không dám ngủ phải thức mòn mỏi rồi thiếp đi thì thôi,mấy lần như vậy thì lúc tỉnh lại giữa đêm em nhìn quanh không thấy đồ đạc trong phòng đầu cả khỏng 2,3p gì thì thấy lại (không biết có hoa mắt không) ,nhưng hôm đó 11h hơn em nhắm mắt rồi mở ra lúc ấy chưa ngủ nha thì vẫn vậy đồ trong phòng cũng không thấy đâu cả.rồi mọi thứ lại trở lại .nhưng có lẽ đi làm em thật sự sợ hãi là hôm đó đang ngủ trưa thì em ngủ rất sâu như đã nói ở trên trước giờ em không bị bóng đè, ma đè gì cả chỉ là những lúc ngủ sâu thỉnh thoảng lại rất sợ như có cái gì đó nhưng không biết là cái gì ,đang ngủ thì em cũng thấy mình nằm ngủ như vậy nữa sau đó thì có một “người “ mặt bộ đồ trắng tóc rất dài che kín hết mặt đi lại nằm xuống cạnh em ,em cố gắng xoay qua thì không thề được ,lúc này em sợ rồi cố gắng cố gắng mở mắt thì phải hơn 5p mới mở ra được.sợ quá, em lấy điện thoại điện cho bạn em qua bạn em lại ngồi canh cho em ngủ híc.
Rồi có mấy lần em đang soi gương chải đầu thì thấy xẹt ngang có người đứng sau mình nhưng rất nhanh nhìn kĩ đã không thấy gì.ở được 1 tháng hơn thì bà chị qua ở cùng em những ngày an bình giờ mới bắt đầu,tối em đã an tâm mà ngủ.
Vài tuần sau em có đi gội đầu cái tiệm cũng gần nhà trọ củ,nhưng nó nằm phía ngoài này chưa qua cầu, chị chủ hỏi em sao dạo này xanh xao vậy thì em kể chị nghe chuyển đó và nói em dọn đi rồi .Lúc này chị mới nói, lúc trước chị nghe em nói ở đó chị không dám nói vì nói ra sợ em sợ,giờ em đi rồi chị mới dám nói.Chổ em đang ở trước là một cái vườn những năm 199x gì đó,lúc đó có mấy người vào đó tự vẫn cụ thể là thắt cổ chết híc.rồi chổ vườn đó là nơi chôn mồ mả gì gì đó của một gia đình ,sau này thì chủ trước bán lại cho bà chủ hiện tại ,bà ấy mới xây nhà và khu nhà trọ,hôm trước có con nhỏ đó ở giờ nó cũng chuyển đi rồi ,nó có ra nói với chị là tối ngủ thì thấy một người đứng ở đầu giường luôn,chân hỏng đất .Sáng sợ quá dọn đi luôn.Nói đến đây thì em chợt nhớ lại một chuyện là hôm em lên ,qua hôm sau sáng dậy thì thấy 3 phòng cạnh nhau nó chuyển đi một lượt luôn..rồi thấy bà chủ đốt 1 thau lửa để trước cửa mọi phòng ,lúc này em hơi nghi nghi rồi,nhưng nghĩ mình ở hơn tháng nữa chắc không sao nên thôi.
Sẵng đây em cũng kể mọi người nghe chuyện hồi nhỏ em gặp ma luôn,em nhớ hồi em tầm 9-10 tuổi gì đó,thời đó thì nghèo đó ,nhà nào có tivi là cũng khá lắm rồi,em thì mê phim lắm cách nhà em có khoảng đất trống đi hơn 200m thì có nhà bà chị đi chơi cùng có tivi tối em thường qua xem ké lắm hôm đó xem xong thì 9h hơn em về ,lúc đi ngang qua cái cơ quan xéo nhà em ,tự nhiên em nhìn lên bồn nước cơ quan thì thấy một người con gái mặc nguyên bộ đồ trắng,tóc dài lắm che kín mặt,ngồi trên bồn mà chải tóc ,lúc nhỏ cũng không sợ nhiều tại chưa biết nhiều ,em thấy vậy nên chạy về nhà chui vào nằm giữa ba mẹ rồi ngủ luôn.
Ở quê em ngày xưa mỗi khi đến tháng 7 mọi người hay lấy vỏ trái đào tiên đem phơi khô ,rồi khắc hình này hình kia cho trẻ con đeo lắm nói là chống tà ma gì đó,năm nào em cũng đeo cả.Năm đó cũng tháng 7 nhà em nghèo lắm không có điện ,không tivi nên 7h là ba mẹ em ngủ rồi em thì đi chơi hơn 8h cũng về ngủ ,đang nằm chưa ngủ thì em nghe có người gọi cửa sau đó là “ cô ơi! Tôi đói quá cho tôi xin bát cơm” huhu giọng nghe thê lương lắm ,em nằm im không dám nhúc nhích luôn cứ gọi như vậy 3 lần thì em không nghe nữa.Sáng dậy em nói với ba mẹ thì mẹ nói không nghe gì cả bảo em ảo tưởng sức mạnh.Nhưng em thề là em nghe rất rõ luôn.
Rồi có một lần em ngủ thì thấy một người đàn bà ăn mặc rất nghèo ,áo nâu đã sờn màu trông rất khắc khổ tay ẳm 1 đứa nhỏ đen nhẻm cứ đứng nhìn em, em đi ngang qua bà ấy nhưng khi nhìn bà ấy thì gương mặt là một màu đen như không có vậy không thể thấy được mặt muỗi đâu cả.Em mới nói với mẹ mẹ em đi coi thầy thì thầy bảo về cúng kiến sau này thì em ngủ cũng không thấy gì nữa.
Em viết văn không được hay nhớ được gì thì em kể vậy ,xin mọi người đừng ném đá em tội nghiệp.Nếu mọi người ủng hộ hôm nào em sẽ kể tiếp chuyện nơi em ở và chuyện của ba và ông em …em bị đau lưng không ngồi lâu được híc mọi người thông cảm em.

co anh co nhung no ko hien len ☹️ ☝️ ✌️ ✍️ ☘️ ☀️ ☂️ ☔️ ⚡️ ❄️ ☃️ ☄️ ⚓️ ✈️ ☠️ ⌛️ ⌚️ ☎️ ⌨️ ✉️ ✒️ ✏️ ✂️ ⚔️ ⚖️ ⚗️ ⚒️ ⚙️ ❤️ ❣️ ♨️ ♠️ ♣️ ♦️ ♥️ ➡️ ↗️ ☣️ ☢️ ⚠️ ↘️ ↙️ ↖️ ↕️ ↔️ ↩️ ↪️ ⤴️ ⤵️ ⚛️ ✡️ ☸️ ☯️ ✝️ ☦️ ☪️ ☮️ ♈️ ♉️ ♊️ ♋️ ♌️ ♍️ ♎️ ♏️ ♐️ ♑️ ♒️ ♓️ ▶️ ◀️ ⏏️ ⚜️ ♻️ ✔️ ☑️ 〽️ ✖️ ✳️ ✴️ ❇️ ®️ ™️ #️⃣ *️⃣ 0️⃣ 1️⃣ 2️⃣ 3️⃣ 4️⃣ 5️⃣ 6️⃣ 7️⃣ 8️⃣ 9️⃣ Ⓜ️ Ⓜ️ ㊙️ ㊗️ ▪️ ▫️ ◼️ ◽️ ◾️ ⚪️ ⚫️

1
21 tháng 1 2022

Sao thấy level của mình z

 

Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên...
Đọc tiếp

Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên là phải gọi là rất nôn nóng háo hức. Nhóm người được cử đi là có 6 người gồm 3 nữ 3 nam. Có Mình là Linh, một chị tên là Lan và một em tên Trang. Còn bên con trai thì một anh tên Tuấn, anh già nhất tên Phong và anh trẻ nhất tên Kiên.

6 người bọn minh khi được sang Thái thì tâm hồn thoải mái lắm, được đi ăn uống khá nhiều món ngon. Ngày thứ nhất nó bỡ ngỡ nhưng mà vui lắm ai ai cũng trêu nhau, nhất là về khoản anh Tuấn nhìn hơi ẻo lả nên bị mọi người trêu là cho đi chuyển giới. Vì công ty mình cũng chỉ là chu cấp nên là tiền khách sạn mọi người chọn khá là rẻ…tiền nào của nấy nhưng mà cũng không đến nỗi tệ. Bọn mình thuê 2 phòng và chuyển đồ đạc vào nghỉ ngơi rồi mai đi đối tác với khách.

Sau khi chuyển vào thì chị Lan nói cảm thấy lạnh nhưng mình và em Trang đều ra ý kiến là mới đầu nên thế, số phòng của mình là phòng 2 tầng 3, còn bên đàn ông là phòng 5 tầng 3, cách nhau cũng không là mấy. Sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì bên đàn ông kêu Tuấn sang bên bọn mình gọi cả lũ đi ăn tối rồi đi lên phố chơi. Cũng được cái team bọn mình được cử đi đều là người biêt tiếng Thái, không rõ thì cũng tiếng Anh, nên là việc đi lại bên này khá là đơn giản. Có điều mình không biết tiếng Thái, chỉ tiếng anh thôi. Kéo nhau đi ăn chơi quanh cả khu chợ rồi mới kéo nhau về, về thì ai mặt mũi cũng mệt lừ đừ rồi nằm bẹp dí trên giường. Mình và bé Trang nằm 1 giường, còn chị Lan thì nằm giường bên kia. Lúc đầu thì tính như thế nhưng lúc sau cậu bạn Kiên ( ban trai Trang ) xin phép sang bên này ngủ cùng Trang thành ra mình với chị Lan ngủ với nhau. Tối hôm đấy tầm 1-2 h sáng mắt mình lao tháo tỉnh tỉnh mở mở thì thấy một bóng đen đang ngồi lên chị Lan, bởi lẽ mình nghĩ chắc do tối nên mình hình dung ra bóng người nên mình mặc kệ nhắm mắt ngủ tiếp, sáng dậy thì bỗng thấy chị Lan kêu đau người chắc do nằm sai tư thế. Còn bé Trang và Kiên thì nói hqua như kiểu bên Thái lạnh hơn Việt hay sao mà lạnh quá 2 đứa ôm nhau đắp chăn mà run cầm cập. Cũng không sai vì tháng 12 là mùa đông mà. Nhưng việc lạnh hơn hay không thì mình chưa rõ nữa…bỏ qua những việc đó bọn mình đi đến chỗ đối tác ngay, xong xuôi công việc bọn mình lại về lại khách sạn cất đồ. Vẫn chưa đến giờ ăn nên mình có đi ra ngoài đi quanh khách sạn chơi thăm quan thử, chả hiểu như nào tự dưng đi xuống tầng hai bỗng thấy lạnh sống lưng rồi nghe tiếng xì xà xì xồ tiếng Thái rồi thấy 2 cặp tình nhân cãi nhau, ông kia mở toang cửa phòng ra xong đuổi con bé này ra ngoài rồi lại rap 1 tràng tiếng Thái chỉ thẳng mặt nói con bé. Mình lúc ý cũng sợ nên đi lướt lướt qua 2 cặp đôi đấy rồi chạy tèo lên tầng về lai phòng mình và kể truyện cho mấy gái cùng phòng nghe. Chị Lan thấy thế mới bảo : – Kệ người ta đi em, bên thái này nhiều đĩ lắm chắc thằng này chơi con này chán chê rồi biết con này là đĩ nên đuổi.
em Trang ngắt lời : -Gì chứ chị hạ thấp con gái thế, có thể thằng này sở khanh k yêu chị này nữa nên đuổi thì sao. Mà á bọn nào chẳng như bọn nào yêu nhau xong chán chê rồi tạp đổ nhau.
mình thấy thế liền trêu ; – Vậy em với Kiên có thể không?
Nói xong cả lũ cười sằng sặc để lại bé Trang ngại ngùng lắc đầu. Mọi chuyện lại bình thường đến tối hôm thứ 2 đặt chân lên đất Thái, hồi đó mình cũng không để ý gì đên ma quỷ chỉ biết Thái là nơi mà phim ma khá hay và ghê nhưng mình không có hứng thú xem cho lắm mình cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho dù trước khi đi bà ngoại có nhắc nên đem theo bùa phòng thân. Tính vốn bướng nên mình chẳng chịu nghe cứ tay không mà đi. Tối hôm đó mình mới thật sự thất vọng vì đã không nghe lời bà. Đó là tầm 9h tối chị Lan có dấu hiệu hay đi vào wc làm gì rồi ra, mình thì đơn giản nghĩ chăc hnay ăn gì không vừa ý bụng nên bị phen đau bụng đi ngoài chứ chẳng nghĩ gì nhiều, chính bản thân mình còn chóng mặt nhức đầu, lúc ý thấy người mệt quyết định đứng dậy lấy nước uống rồi ăn chút bánh ngọt để trong cặp. Mình cá là lúc đó hướng mình đi là đến chỗ cặp để lấy đồ mà chẳng hiểu sao mình vớ lấy con dao xó bếp nhỏ kia. Như kiểu ai điều khiển mình ý nhưng mắt mình vẫn tỉnh chỉ là người thì không. Be Trang mới nhìn mình rồi gọi : – Chị Linh đừng dọa em CHỊ LINHHHH, CỨU EMMMM ……….. MMMMMM
Đó là lần cuối mình nhớ được những gì trước khi không còn tỉnh táo nữa. Tầm lúc sau mình tỉnh dậy, người đổ mồ hôi mà cái thời tiết mùa đông này đổ mồ hôi nhễ nhại đúng khó chịu, mình quay sang thì thấy tất cả mọi người đã có mặt bên mình. Nhưng có điều Chị Lan nằm ngay cạnh mình, mình có hỏi có chuyện gì thì Tuấn kể :
– Nãy nghe tiếng cứu của bé Trang, anh chạy sang may cửa phòng không khóa anh mói thấy em Linh đang cầm dao cứ đứng trước mặt Trang rồi tạo cái dáng rất đáng sợ. Bé Trang bị em đưa kẹt vào đường cùng góc tường thì anh Phong mới chạy ra giữ tay em lại, luc ý nhìn Linh tợn lắm gầm gà gầm gừ rồi anh không còn cách nào khác đành phải tát Linh liên túc, lúc sau chẳng hiểu thằng Kiên từ đâu ra nó cầm cái thứ nước gì tạt vào Linh rồi Linh gào lên 1 tiếng dữ dội xong quằn quại người lại thì ngất lịm di. Chưa xong vụ Linh thì đến bà Lan, chắc do mọi người chú ý đến Linh nhiều quá nên ko để ý bà Lan đang đứng ra chỗ lan can rồi trèo lên như định nhảy xuống. anh Phong may là nhanh kịp thời kéo bà ý lại thì người bị mất thăng bằng xong ngã mới đập đầu xuống đất rồi ngất cùng luôn, may anh Phong chỉ bị bầm tay vì ngã không bị ngất.

Lúc này mình mới quay qua nhìn bé Trang, bé nhìn mình như rất sợ hãi, bản thân mình cũng không tin vụ vừa rồi nhưng lúc này mới thấy người mình hôi hôi, mình mới quay ra chỗ Kiên hỏi thì nó bảo nãy nó dùng nước đái nó tạt vào mặt xong nó còn bảo đấy là nước thần nước thánh, bố thằng ranh dù sao cũng may là có nó không chắc mình làm trò gì mình cx kbiet luôn. Cả tối hôm ý không ai ngủ, cả đám rủ nhau dậy hỏi chủ nhà bằng được. Thì chủ nhà có nói sơ qua là ngày trước có một sác chết của 1 con bé trạc cấp 2-3 gì đấy thuê chỗ ngủ ở đây trốn bố mẹ xong gọi bạn trai về chơi chịk nhau các kiểu thể loại, thì nó xin tiền bạn trai trợ cấp nhưng không chịu thế là gây ra ẩu kích rồi thằng bạn trai lỡ giết nó, sợ quá mới làm trò là treo cổ nó lên rồi chạy, mãi sau công an mới tìm ra hung thủ thì mới biết con bé này bị giết chứ kphai nó tự tử. cHẮC do chết trẻ mà chết oan nên muốn nhập vào mình giết bé Trang, may là bị chặn lại mới không giết đc bé Trang thì rủ lôi kéo bà Lan nhảy lầu. Nhưng đều k làm gì được.

Thế rồi nhóm mình quyết định xin lại nửa số tiền đã trả rồi cao chạy. Thuê ở chỗ khác thì mọi thứ đều bình thường chỉ là sau vụ đấy mình bắt đầu tìm đến ma quỷ và đến đây để đọc. Sau chuyến đấy về mình có đi gặp thầy xin bùa để phòng thân, tiện nhắc các bạn nếu có đi chơi cứ nên phòng thân trong người không dùng bùa thì dùng tỏi nhé. Có thờ có thiêng có kiêng có lành chứ đừng như mình suýt giết người…
Cảm ơn các bạn đã đọc, mình văn vở không hay có đoạn nào làm các bạn khó chịu thì chiếu cố cho mình ^^

minh ke bua nen thay it nhan vat

0
Hôm nay cuối tuần mình có thời gian rảnh nên mình sẽ kể tiếp chuyện ma của ông ngoại mình cho các bạn nha.Chuyện này khoảng năm 1955-1956 gì đó, lúc này ông mình đã lập gia đình và có con rồi, thời bấy giờ ông mình đi lính, nhưng là lính Nguỵ ( ở đâu thì phải theo đó, không theo thì khó bề mà ở yên ổn ), mặc dầu mang tiếng đi lính nhưng không có ra trận hay bắn giết gì hết, chỉ canh...
Đọc tiếp

Hôm nay cuối tuần mình có thời gian rảnh nên mình sẽ kể tiếp chuyện ma của ông ngoại mình cho các bạn nha.
Chuyện này khoảng năm 1955-1956 gì đó, lúc này ông mình đã lập gia đình và có con rồi, thời bấy giờ ông mình đi lính, nhưng là lính Nguỵ ( ở đâu thì phải theo đó, không theo thì khó bề mà ở yên ổn ), mặc dầu mang tiếng đi lính nhưng không có ra trận hay bắn giết gì hết, chỉ canh gác hay lòng vòng trong trại lính hoạ hoằn lắm là bị cấp trên sai đi rước gái về cho mấy ổng hay đi đưa thư đòi tiền gì gì đó ( lúc này ông mình con trẻ, mới đi lính thôi, nghe bảo ngày xưa đi lính cho Mỹ lương cao lắm, lại được hưởng nhiều chế độ ưu tiên như cơ sở vật chất, y tế.. V..v )
Ông mình nhớ lại lúc đó cũng gần tết, cấp trên của ông mới gọi ông vào và nhờ ông mình vào rừng tìm cho ông ta mấy bụi lan rừng để tết treo trước nhà cho đẹp. Ông ngoại mình rủ thêm một người nữa để cùng đi vào rừng, hai người lùng sục cả cánh rừng mà không thấy bụi lan nào, nên cả hai quyết định vào sâu trong rừng một tý, mới đi được một đoạn ngắm thì ông mình thấy có con rùa bò ngang ( quan niệm dân gian hở đi đường xa mà gặp rùa thì sẽ gặp chuyện xui xẻo, bất trắc ), biết sắp có chuyện nên ông ngoại mình xoay qua dặn người bạn đi chung rhif đừng có nói gì linh tinh, bậy bạ, rừng thiêng nước độc, linh lắm đó. Nói rồi hai người lầm lũi tìm lan, đến trời tối vẫn không tìm thấy cây lan nào, ở tròn rừng tối nhanh lắm, khoản 3h chiều là đã tối rồi. Thấy trời bắt đầu tối, ông ngoại mình mới quay lại tìm đường ra, tự dưng người bạn đi cùng buộc miệng hỏi : a Bảy ơi anh Bảy, có khi nào mình đi lạc không anh? Ông ngoại mình bèn nói gỡ lại là không có đâu, đừng có lo, nãy mình có đánh dấu đường đi mà. Vậy mà tối đó 2 người vẫn lạc trong rừng, tìm hoài vẫn không thấy mấy thân cây được dánh dấu đường ra. Ông mình để chắc ăn lại dặn người bạn đi cùng là đừng có nói gì bậy bạ nữa, có gì cần thiết hả nói, tại trong rừng thiêng lắm. Kế tiếp ông ngoại mình tìm được một gốc cây to, khá cao lại có nhiều cành lá cũng dễ trèo, ông bảo người bạn đi cùng, cùng trèo lên cây, tối nay sẽ ngủ trên cây, không được đốt lửa vì cũng sợ địch phát hiện. Hai người chọn được hai cành khá to có thể ngã lưng được, nhưng để an toàn thì một người ngủ, một người canh, rồi thay phiên nhau, một lúc lâu sau cũng khoản giữa giữa đêm, thì ông mình thức giấc để canh cho bạn mình ngủ, tự dưng người bạn lại hỏi có khi nào mình gặp cọp không anh Bảy? Vậy là cọp tới, chỉ mới nói câu trước, câu sau chưa trả lời thì đã nghe tiếng gầm của cọp, rồi tiếng bước chân sột soạt dẫm lên lá khô, cây mục trong rừng, mùi hôi thối, tanh tưởi bắt đầu xông tới mũi, hai người ở trên cây mà sợ điếng người, không dám nhúc nhích cụng cựa, bạn ông ngoại mình sợ quá rút súng định bắn thì ông ngoại mình cản lại, nói đừng bắn, coi chừng địch phát hiện, mình cứ ở trên cây, cọp không trèo cây được, khi nào nguy cấp quá thì mình hãy bắn. Ông ngoại mình kể con cọp cứ ngồi dưới gốc cây nhìn lên cành cây chỗ có ông ngoại mình và người bạn, trong bóng đêm mà mắt nó xanh lè ( hiện tượng này là bình thường nha, đêm tối mắt mèo cũng phát sáng trong đêm), vì quá sợ nên ông ngoại mình không dám nhìn vào mắt nó sợ bị thôi miên, nhưng người bạn ông thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, rồi đầu óc lơ mơ, tự dưng trèo xuống dưới, ông mình kèo tay lại, thì người bạn nói thấy có người ở dưới vẫy vẫy nói là cọp đi rồi, ông ngoại mình quay xuống nhìn thì thấy gần chỗ với đôi mắt xanh ánh lên trong đêm đó là mấy đốm sáng tưởng là đom đóm, nhưng thật ra mấy đốm sáng như lân tinh đó mà linh hồn của người bị cọp ăn thịt, khi cọp ăn thịt nhiều người rồi thì nó sẽ thành tinh, linh hồn người bị cọp ăn thịt sẽ biến thành mà Trành, phải đi dụ người đến cho cọp ăn, họ chỉ được giải thoát khi con cọp đó chết đi, biết là người bạn mình bị ma Trành dụ rồi, ông ngoại mình mới lấy lá bùa hộ thân của ông cố đeo cho lúc nhỏ tới bây giờ đưa cho người bạn mình, thì người bạn của ông như sực tỉnh hoảng hồn trèo ngược trở lên, ông ngoại dặn người đó tuyệt đối không được nhìn vào mắt nó nữa, hai người cùng nhìn nhau chứ không dám nhìn xuống dưới, ông ngoại mình bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú ( ông có dạy ), vì biết nó là cọp tinh rồi nên chỉ cách đọc chú mới mong thoát chết, cứ như vậy đến trời sáng, mặt trời lên. Con cọp vẫn không có ý định muốn bỏ đi, thì may sao lúc đó có con hươu chạy ngang, con cọp bèn đuổi theo con mồi ngay trước mắt, ông ngoại và người bạn đợi thêm một lúc nữa mới dám trèo xuống tìm đường ra, lần này đi được một lúc thì tìm được hoa lan, chỗ mà hôm qua lùng mãi không thấy, đến khi ra khỏi rừng sâu gần đến bìa rừng thì trời cũng đã tối rồi, nhưng ngoài cánh rừng thì yên tâm, không sợ thú dữ. Song song với bìa rừng là con sông, hai người lầm lũi bước hy vọng về kịp trại vì đã đi suốt hai ngày, đói rã rời, thức ăn mang theo chỉ có một ít ( vì không nghĩ bị lạc ), thì có một người đàn ông chèo xuồng từ từ tiến tới, ông ngoại với bạn mừng quá mới xin người đó đi nhờ về chợ, người đó nhìn ông ngoại với bạn ông rồi hỏi đi đâu giờ này, ông ngoại nói dối là vào rừng tìm lan về bán tết, thì người đàn ông đó mới kêu lên xuồng, về nhà ông nghĩ qua đêm, rồi sáng mai hẳn đi, giờ tối rồi, xuống chợ cũng không có ai. Ông mình mừng quá xuống ngay xuồng, tuy ba người trên một chiếc xuồng mà lướt đi trên nước êm lắm, không hề nặng nhọc gì, người đàn ông chèo thuyền cũng rất nhẹ nhàng, được khoản hơn tiếng thấy có ánh đèn đàng xa xa, tới nơi thì thấy đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông chèo thuyền nói là hôm nay người ta họp chợ đêm, ông ngoại mình có ý muốn lên chợ, còn ông chèo thuyền thì không muốn, một hai muốn ông ngoại và bạn ông ngoại về nhà ông ta, nhưng ông mình không chịu, dứt khoác lên bờ, bạn của ông ngoại cũng lên theo, ông ngoại cảm ơn rồi trả tiền nhưng ông chèo thuyền không lấy, mà chỉ hậm hực chèo thuyền đi, ông ngoại mình nhìn theo, thấy dáng ở sau ngồi nhìn thấy lạ lạ, rồi vèo cái con thuyền đã không thấy đâu, ông ngoại mình cũng không nghĩ nhiều bỏ lên chợ, thấy mọi người bán nhiều thứ lắm, nhưng tuyệt nhiên không ai bán thức ăn khác với mấy chỗ họp chợ khác, đồ ăn vặt bán rất nhiều, cái chợ rất dài, đi đến cuối chợ cũng không thấy ai bày hàng ăn ra bán, ông ngoại hỏi một người ở đó, thì người đó không nhìn ông ngoại mà bảo là chợ này bán và trao đổi dụng cụ thôi, không bán thức ăn đâu, rồi người đó dặn là có bán thức ăn cũng đừng ăn, ông ngoại hỏi tại sao thì người đó chỉ nói là để đến bây giờ ăn vào coi chừng đau bụng. Hai người mệt quá rồi nên tìm được một cái sạp trống không ai buôn bán gì mới trèo lên đó ngủ, ông ngoại và banh ông ngủ ngay sau đó, chỉ giật mình thức khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt, dụi mắt mở ra, định bụng tìm chỗ ăn sáng rồi về trại, thì khủng cảnh trước mắt lại làm ông ngoại mình hoảng hồn, cái chợ tối hôm qua, nhà cửa san sát nhau thì bây giờ là một bãi tha ma mênh mông, ông ngoại mình và người bạn đang nằm trong một cái mộ mà chưa có người táng, người ta xây sẵng, hết hồn lay bạn mình dậy, người kia thức giấc thấy vậy còn hoảng hồn hơn, không ai nói với nhau câu nào, nhanh chân rời khỏi chỗ đó để tìm đường về trại. Trên đường đi ông ngoại mình chợt nghĩ, nếu tối qua những hồn ma ở nghĩa địa đó không họp chợ, thì ông ngoại và bạn mình sẽ tới nhà ông chèo thuyền, mà ai biết được đó là người hay ma? Cũng có thể là ma Trành tới dụ ông ngoại và bạn ông ngoại cho cọp ăn, vì con cọp tinh không bao giờ chịu buông tha con mồi của mình, kể ra mạng cũng lớn lắm thì lúc sáng mới được con hươu thế mạng, rồi lại được gặp cái chợ âm phủ này, ông mình nghĩ trong bụng tới lúc được phép về nhà phải cùng ông cố đến đây cúng tạ ơn, ma thì cũng có ma tốt ma xấu, không phải ma nào cũng hại người…

0
Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình DươngĐây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào...
Đọc tiếp

Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!
1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình Dương
Đây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào dịp cuối tuần thì cả nhà chú ngồi sum họp lại với nhau,thấy mình chú Tr cũng kêu mình vào ngồi nói chuyện vùng cho vui.Nói chung lúc đó nói khá nhiều chuyện,rồi coi 1 cái thời sự trên tivi thì chú Tr lại bảo:
– Tuổi trẻ bây giờ sướng hơn trước nhiều lắm rồi,cái gì cũng có bố mẹ lo,chứ thời chiến tranh thì khổ lắm,chết chóc,chạy giặc,loạn lạc,cái ăn cái uống cũng khổ hơn. (nói thêm chú Tr năm nay đã gần 60 rồi ạ)
Lúc này con trai chú mới lên tiếng:
– Thời đó chiến tranh mà bố,giờ thì hòa bình rồi.
Chú Tr nói tiếp:
– Uhm,thì hòa bình rồi những còn chịu những ảnh hường của chiến tranh để lại con ạ,giờ lại thêm mấy vụ ô nhiễm môi trường nghe ngán ngẩm quá.Ăn gì,uống gì cũng toàn hóa chất,thời đại càng phát triển thì càng hại con người.
Cứ nghe 2 bố con chú Tr nói chuyện luyên thuyên về chiến tranh rồi đến thời hòa bình mình cũng chọt vô 1 câu (lúc này hơi bị vô duyên nhỉ?):
– Mà chú Tr ơi,chú tin có chuyện ma cỏ k ạ? Chứ con thì thấy 1 lần rồi.
Anh con của chú Tr lên tiếng:
– Ma với chả cỏ,làm gì mà có trên đời hả cô nương.
Chú Tr quay ngoắc qua và nói ngay với con trai mình:
– Con ạ,có người sống ắt có người chết,khi họ chết đi nhưng chưa đến thời gian họ đầu thai họ vẫn là những linh hồn đó con. Bới vậy mới có thờ ông bà tổ tiên và thế giới cũng k thể chứng minh đc những cái vô hình ..nhưng họ k phủ nhận thế giới tâm linh. Con đừng nên nói bậy k tốt đâu, trc đây bố cũng k tin có ma cỏ nhưng chính bố thấy rồi nên bố tin con ạ.
Lúc này,mình nhanh miệng:
– Chú kể con nghe với ạ.
Chú Tr tiếp:
– Uhm,cũng đc.để chú kể cho 2 đứa nghe 2 câu chuyện ma nhé!
Chuyện xảy ra lúc chú Tr vừa mới bước qua tuổi 20.quê chú tít ngoài tận Vĩnh Phúc,mọi người gd nhà chú Tr đều vào tphcm để lập nghiệp,riêng chị của chú Tr lấy 1 người chồng ở dưới Tân Uyên Bình Dương.Lúc bấy giờ,mảnh đất Bình Dường chưa mọc lên những KCN và phát triển thế này,đất rất hoang sơ,đất đai ở đây cũng rẻ,mà thời đấy mua đc 1 căn nhà cấp 4 cũng là cả vấn đề. Nhà thì vừa được mua nhưng gd của chị chú Tr chỉ kịp dọn vài thứ lặt vặt qua nhà mới,nói chung trong 1 ngày thì k thể dọn hết qua được thế là chị chú ấy nhờ chú Tr ở lại nhà mới coi nhà 1 đêm và chú đồng ý luôn.
Chiều tối,chú nấu 1 bình trà ngồi nhâm nhỉ rồi rít 1 vài hơi thuốc,định bụng ngồi 1 chút thì vào ngủ,thời đó tivi còn là thứ xa xỉ,khu đất thì dân cư ít chỉ xa xa vài căn nhà vả lại cũng k quen biết ai nên chú cũng k nói chuyện với ai cả.
Khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,chú mới đi vào tolet để giải quyết bầu tâm sự trước khi ngủ,thì nghe rất rõ tiếng gõ cửa nhà sau “lộc…cộc….lộc….cộc..” chú Tr la to:
– Ai đấy?Chị H à? (chị H là chị của chú Tr nhé)
Hỏi mãi k thấy ai trả lời chú tranh thủ nhanh nhanh đi ra khỏi tolet và chạy về hướng cửa sau,mở ra coi thì chẳng thấy ai cả nhưng lại có 1 cơn gió lùa vào lạnh ngắc..lạnh toát cả sóng lưng.Chú vội vàng đóng cửa lại rồi vào trong để ngủ.Vừa đặt lưng chưa đc bao lâu thì lại nghe tiếng người gõ cửa “lộc,…cộc..lộc..cộc” và nghe vang vang đâu đó 1 tiếng nói:
– Làm ơn,mở…cửa…làm…ơn …cho …tôi …xin ….miếng …nước..
Chú Tr nghe văng vẳng bên tai mình nên vội vùng dậy và mở cửa và 1 lần nữa chú k thấy ai cả.Chú cứ tự nghĩ,lạ thay giờ này ai còn trêu chọc mình cái kiểu này nhỉ..mà ngoài đường vắng tanh thế kia mà,lại chui vào mùng ngủ tiếp..và lần này chú lại nghe như tiếng 1 đoàn quân đang đi trước nhà và hô to:
– Một, hai. Một,hai.
Lại 1 lần nữa chú Tr dậy mở cửa để coi sao mà lính tráng gì mà hô to giữa ban đêm thế này,liệu giặc nghe thấy thì thế nào.Khi mở cửa ra thì hiện ngay trước mắt chú là 1 đoàn bộ đội mặc áo trắng đội nón cối,cúi đầu lụp xụp chẳng thấy đc gương mặt và cứ hô to :
– Một, hai. Một,hai.
Chú Tr nhìn chắm chằm vào đoàn bộ đội ấy nhưng lạ là những người bộ đội đang đi 1,2 thế kia mà họ như cứ dặm chân tại chỗ ấy,chú mới nhìn xuống chân họ thì thấy nguyên 1 đoàn quân k ai có chân cả.Biết mình đã gặp ma,chú cố vuốt vuốt mặt,rồi lặng lẽ bước vào trong nhà chùm mền kín mít.Nhưng tiếng bước chân của đoàn bộ đội vẫn văng vẳng bên tai,tiếng 1,2 vẫn vang đều,sợ lắm k biết làm sao,nằm run cằm cập.Rồi 1 lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên “lộc…cộc…lộc…cộc…”. Vì đã quá sợ nên chú k dám chui ra khỏi mền nhưng vẫn cố nói ra:
– Ai đấy?
Tiếng người trả lời nghe rất lạnh sóng lung:
– Làm …ơn…cho …chúng…tôi…đồ…ăn…với…chúng…tôi..đói…lắm….lạnh..lắm…rét…lắm…làm…ơn….
Chú Tr lấy hết bình tĩnh và cố thốt lên:
– Tôi xin mấy ông đừng phá tôi nữa,đi đi,tôi chỉ trông chừng nhà dùm thôi,mấy ông đi đi,mai tôi lại bảo chủ nhà cúng cơm cho.
Sau câu nói ấy của chú Tr thì mọi thứ trở lại bình thường,k còn nghe tiếng bước chân,k còn nghe tiếng đếm 1,2 và cũng k còn nghe tiếng gõ cửa xin đồ ăn,nước uống nữa.Chú cố nằm niệm phật 1 hồi và ngủ thiếp đi.Qua đến sang mai chú kể cho chị mình nghe,chị chú bảo:
– Chắc do âm hồn của âm bình chiến sĩ về đây,trong thời chiến tranh loạn lạc này,họ đói họ về họ xin chứ cũng chẳng làm hại ai đâu,thôi để chị dọn dẹp xong rồi chạy mua 1 ít đồ về nấu cơm mời các anh các chú về dung.
Kể xong câu chuyện thứ đầu mình lại tiếp tục hối chú Tr:
– Chú tiếp nữa đi,chú hứa kể 2 câu chuyện mà.
Chú Tr nói tiếp:
– Rồi để chú kể.
2. Ma trong Bệnh viện Nhi Đồng
Cách đây hơn 20 năm,khi anh M mới tầm 3 tuổi (anh M là con chú Tr nhé) thì lúc đấy anh M bị tiêu chảy và liên tục sốt cao nên gd chú Tr mới đưa anh M vào bệnh viện Nhi Đồng .Do cô vợ chú Tr nhiều đêm cũng mệt mỏi vì thức trông con nên hôm đó chú Tr kêu vợ mình về nhà nghỉ 1 đêm đi rồi mai lại vào.Trc khi về cô cũng dặn chú đủ điều.
Tối hôm ấy,do k quen chỗ nên chú cũng k ngủ đc …mà bệnh viện khi ấy thì tầm 9h tối là tắt đèn cho bệnh nhi ngủ rồi,chỉ còn anh đèn ngoài hành lang thôi,thấy con mình cũng chìm vào giấc ngủ nên chú Tr đi ra ngoài làm 1 điều thuốc,ra đến ngoài hành lang thì có vài người mệt mỏi cũng nằm ngủ la liệt ở dọc hành lang và cũng có vài ông bố ngồi đấy…cách tầm 1m có 1 người đàn ông cũng ngồi đấy,rồi cả 2 nói chuyện qua lại được vài câu thì bỗng nhiên chú Tr mới nói:
– Ủa giờ này con nít nhà ai còn mặc áo bệnh viện chạy lòng vòng khu hành lang mà k chịu ngủ nhỉ?
Người ngồi bến chú trả lời:
– Anh bị hoa mắt ak,tôi có thấy đứa trẻ nào đâu
Chú Tr dụi dụi mắt và nhìn lại 1 lần nữa thì quả thực là k thấy ai cả,chú nghĩ mình bị hoa mắt nên thôi.Chú cũng đứng dậy chào người bên cạnh rồi xin vào trong với con mình.Trước khi đi ngủ thì chú TR cũng đi tolet ( 1 phòng gồm có 10 giường và mỗi phòng đều có 1 tolet riêng).Khi đến cửa tolet thì thấy k mở đền mà đóng cửa cứng ngắc,nghĩ là có người nên chú cố đợi 1 chút nữa,nhưng hơn 5p trôi qua vẫn k nghe thấy tiếng gì cả,lần này chú mới gõ cửa rồi hỏi:
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Không nghe thấy ai trả lời,chú Tr cố đẩy cửa nhưng vẫn k được, giống như có ai đã khóa cửa trong tolet ấy.Cố thêm 1 lúc nữa thì chú nghe tiếng nước trong tolet chảy “róc…Rách…róc…rách” pha lẫn tiếng cười của đứa trẻ trong đó “ha…ha…ha,…..hí….hí…” Nhưng sao lạ thay là đứa bé nào vào tolet vào giờ này mà lại k bật đèn tolet nữa chứ..chú Tr cố gõ cửa “lộc…cộc.”và hỏi
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Vẫn k nghe tiếng ai trả lời chỉ nghe đc tiếng nước chảy và tiếng con nít cười trong đó vọng ra “ha…ha…hí,,,hí…”. Chú cố đứng gõ cửa 1 hồi nữa nhưng vẫn k đc,lúc này có 1 cô cũng ở lại coi con mình mới đến chỗ tolet hỏi:
– Anh làm gì,sao cứ đứng gõ cửa hoài mà k vào đi?
Lần này chú Tr lên tiếng:
– Có người trong đấy cô ạ,tôi gõ cửa và đẩy cửa mấy lần rồi mà ai khóa trong đó rồi.
Cô đó bước đến gần cửa tolet và đẩy thử thì cửa bật ra và chẳng có ai trong đó cả,cô nói:
– Anh này lạ nhỉ,có ai đâu mà,cửa vẫn mở đấy thôi.Anh vào đi rồi tôi còn vào nữa
Vào đến tolet chú Tr vẫn cứ nghĩ sao quái lạ thế này nhưng cũng tranh thủ cho nhanh để ra ngoài vì còn có người đợi đi tolet.Khi ra đến chỗ ngủ của mình chú cũng k quên nìn con mình và đắp chăn cận thẩn lại.Chú nằm liu thiu đc 1 lát thì nghe tiếng rúc rich nói chuyện của M,chú mới chòm dậy hỏi:
-Sao k ngủ đi con,con nói chuyện với ai đấy?
M bập bẽ lên tiếng :
– Bố k thấy bạn con đang chơi và nói chuyện với con ak,bố làm bạn ấy sợ bỏ đi rồi đấy…
Chú Tr cố nhìn xung quanh nhưng có thấy đứa nào đâu,thấy ai cũng ngủ hết cả rồi mà,nếu có đứa trẻ nào đi vào đi ra thì cũng có 1 cánh cửa duy nhất vào phòng này mà chú Tr có thấy đâu,chú lại vỗ về con:
– Thôi,nằm xuống ngủ đi con khuya rồi,muốn chơi thì mai bố dắt ra ngoài mà chơi
Anh M cũng ngoan ngoãn nằm xuống và với thêm :
– Bố hứa nhé,mai cho con chơi với bạn ấy nhé bố.
Nằm trằn trọc nghĩ mãi có thấy ai đâu mà thằng bé là bảo cho chơi với bạn ấy,cứ loay hoay nằm ngủ mãi k được bỗng dưng tự nhiên chú Tr lạnh toát cả người..giống như có 1 làn gió đâu thổi ập vào ấy,chú đắp mền lại thì mồ hôi lạnh cứ chảy và cứ run bần bật lên..k hiểu là bị gì nữa.Chú Tr cố gượng ngồi dậy để đắp mền lại cho con mình thì lúc đó chú thấy rõ mồn một có 1 đứa bé đang nằm kế con mình mặc bộ đồ của bệnh nhi,chú định khều đứa bé đó thì bỗng nhiên….đứa bé quay lại nhìn thẳng vào mắt chú cười rú lên “há….há….há….hí…hí…” Lấy hết can đảm chú hỏi :
– Con là ai sao nằm ở đây,về giường mà ngủ.
Đứa bé không trả lời nhưng tiếng cưới vẫn vang lên “há…há…hí…hí..” và lúc này gướng mặt đứa bé ngày càng trắng bệch ra và tự nhiên máu từ trong mũi chảy ra ( chú Tr thấy đc vì vẫn còn ánh đèn lờ mờ của hành lang rọi vào),lúc này chú Tr mới hoảng quá la lên:
– Á…á…á….
Cả phòng nghe tiếng la nên ai cũng thức dậy cọi chuyện gì,mở đèn lên thì thấy mặt chú Tr tái ngắc và mắt cứ trố lên,mấy ng phải tới lây chú thì chú mới hoàng hồn lại.Lúc này chú Tr mới kể cho mọi người xung quanh nghe.Ai cũng tỏ ra hoảng sợ,có 1 cô trông con ở đây lâu nên cũng nói:
-Trước vài hôm khi con anh chưa vào đây,cái giường này có 1 bé trai vừa mới mất,tuổi chắc chạc tuổi con anh đấy.Thôi thì để đèn ngủ hết đêm nay,anh coi mai giường nào trống rồi đổi đi.
Và cả đêm hôm đó chú Tr cũng k thể ngủ lại được vừa sợ và vừa đáng thương cho đứa bé vừa mất.
Hôm nay,mình tạm chốt 2 câu truyện tại đây nhé.chắc có lẽ k hấp dẫn nhỉ nhưng dù sao cũng mong ý kiến của các bạn.Hẹn các bạn vào bài sau,những câu truyện sau khá trùng rợn nhé!Nhớ đón đọc nha!Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ.

1
18 tháng 12 2022

Dì haha

Chào mọi người, mình là Ngọa, từng theo dõi trang truyện này khá lâu và đọc các tác phẩm cũng khá nhiều rồi! Hôm nay mình xin mạo muội viết 1 truyện ma có thật đã từng xảy ra với mình khi đi học quân sự, nó không phải muốn là tin được, tùy vào suy nghĩ của từng người thôi.Tốt nghiệp THPT với cái bằng khá, mình bắt đầu ôn thi kì thi THPT Quốc gia, mới năm ngoái thôi… Và sau bao nhiêu...
Đọc tiếp

Chào mọi người, mình là Ngọa, từng theo dõi trang truyện này khá lâu và đọc các tác phẩm cũng khá nhiều rồi! Hôm nay mình xin mạo muội viết 1 truyện ma có thật đã từng xảy ra với mình khi đi học quân sự, nó không phải muốn là tin được, tùy vào suy nghĩ của từng người thôi.
Tốt nghiệp THPT với cái bằng khá, mình bắt đầu ôn thi kì thi THPT Quốc gia, mới năm ngoái thôi… Và sau bao nhiêu ngày hồi hộp chờ điểm, mình đã có số điểm bất ngờ, cũng thấp thôi!^^ Bố mình hướng mình nộp hồ sơ vào trườngn sĩ quan không quân, nhưng mình đã lựa chọn 1 con đường khác:”kiến trúc”…. Nhưng đời chẳng bao giờ như mơ, mình không vào được ngành mình ưa thích “thiết kế nội thất” do không có thời gian học vẽ, đành chuyển sang ngành xây dựng, cái ngành dễ vào, đông dân và cũng khó ra nhất trường.( H nghĩ lại chỉ muốn khóc vì quyết định sai lầm khi không vào quân sự T.T) Sau 1 tuần học chính trị, bọn mình được đưa đến trại… à nhầm!… Trung tâm giáo dục QPML nhé!… grin emoticon Học QS 1 tháng đó có khổ không? Có vất vả không?… Ờ thì học quân sự cũng có cái vui của nó, mới đầu tuy cũng mệt thật, vất vả thật, nhưng khi đã quen với cuộc sống trong đó, bạn sẽ cảm thấy như mình đang được đi nghỉ dưỡng… colonthree emoticon Kỉ niệm thì cũng nhiều lắm. Như 1 lần cả phòng suýt bị bò quanh bãi rác vì kháng lệnh thầy, hay 12 mạng trốn cả trung đội lên ăn trước,..vvv..vv…Nhưng thôi, mình không vòng vo nữa, đi vào vấn đề chính nhé! pacman emoticon
T2 17:29
Lần đó là tuân thứ 3 của đợt học quân sự, đến phiên trung đội mình trực, mà có được trực ban ngày đâu, con trai toàn trực đêm,… squint emoticon Mình vs thằng bạn được phân công trực ca từ 1h30- 3h30… Vâng! Bắp tay đeo băng đỏ trực,mặc quân phục, cổ đeo 1 cái còi, tay cầm dùi cui, bàn thì la liệt bánh trái và nước ngọt… Sướng ư??? Ừ sướng, khi mà phải trực sau khu nhà nghỉ giáo viên, cạnh đó là mấy bụi cây đầy muỗi, trời lại còn mưa lâm thâm nữa chứ! T.T Thường thì 5-10p tụi mình sẽ chia nhau đi kiểm tra 1 vòng qua các dãy phòng xem còn phòng nào sáng không? Có mất trật tự không? Hay phòng nào mở cửa và mấy thánh khác chuồn ra hện hò, tâm sự… pacman emoticon Nếu túm được thì lần đầu chỉ nhắc hoy, lần sau là báo cáo với thầy để…trị! squint emoticon Nhìn đồng hồ, xách mông đứng dậy:
– Ê H! Đến giờ đi tuần rồi… Mày vs tao chia ra tuần nhé, tý nữa quay lại!
– Mày đi 1 mình đi, tao sợ….
– WTF??? Thanh niên 19 tuổi đầu rồi… Có mỗi cái việc đi tuần 1 vòng thôi rồi về, sợ cái gì…?
– Maaa…. T nghe bọn nó nói ở đây giờ này lắm ma lắm! _ Nó vừa nói vừa cúi mặt xuống bàn.
– Mịa thằng cờ hó chết nhát, mày nói thế thì mày ra đây trực làm cc gì… Thôi thì về mà ngủ cho khỏe nhá!
– T sợ thật mà! Hay mày cứ đi 1 mình đi… T ở đây trông cho….
Mình kéo nó, năn nỉ nó đứng dậy mà đi tuần không thầy mà biết có 1 đứa không đi tuần thì… Nó chụp luôn cái phone vào tai… squint emoticon
– Thôi đi nào ông tướng, đi vs tao, 2 thằng đi, thì mày sẽ đỡ sợ hơn,…_ vừa nói vừa kéo taY nó đi.
– Bỏ tao ra, đã nói là không đi rồi…._ Nó điên tiết quát lớn! Tiếng quát vang dội vào các dãy hành lang dài hun hút rồi bật trở ra vang vọng toàn bộ cái sân trường tĩnh mịch không 1 tiếng dế kêu…
Ầmmmm…. Cánh cửa sau lưng 2 đứa dộng ra với sức công phá ngang đại bác. Thầy Nam “Thần” ló mặt ra, sở dĩ bọn mình gọi thày như thế vì cái uy của thầy rất ghê… Thầy mà điên tiết khè khè thì chuẩn bị sẵn tin thần đi là vừa Biểu tượng cảm xúc squint . Mặt thầy đỏ như chưa bao giờ được đỏ, thầy quát lớn:
– Các anh tính làm cái trò gì vậy? Trực đêm hay đánh nhau hả???
– Thầy.. thưa thầy…. _lí nha lí nhí! Biểu tượng cảm xúc squint
– Thích đánh nhau lắm chứ gì??? Được, 2 anh theo tôi.
Thầy gườm gườm, đất dưới chân mình như lún cả rồi. Biểu tượng cảm xúc squint Kết cục là 2 đứa phải trườn trên cái sân suốt 100m và trườn lại, trời thì mưa, trườn xong quân áo ướt nhẹp, lấm lem bùn đất, bẩn không thể tả nổi. Lần này thì giận nhau, quá giận luôn ấy. Nó lại đeo phone quay mặt đi hướng khác. Thôi thì bố kệ mày, thích thì ngồi đấy 1 mình con ạ! Bố đi tuần. Thế là 1 mình 1 dùi cui, đi dọc qua các hành lang, phòng nào còn ồn, còn sáng sáng cái điện thoại thì gõ dùi cui kèm theo lời nhắc nhở,… Hôm nay trời mát nên phòng nào phòng nấy im lặng kinh, cho đến khi mình dừng lại trước cửa phòng 404, có ánh sáng cuả điện thoại, mình ghé mắt vào ô cửa kính quan sát, căn phòng tối om, chắc mình nhìn nhầm. Vừa đi được 1 bước, lại là cái ánh sáng đó hắt ra, lần này, mình áp mặt thật nhanh vào ô cửa kính. Ở cuối căn phòng, trên chiếc giường, 1 gã đang nằm quay lưng vào tường bấm bấm, đoán biết đươc có người đang nhìn trộm, hắn từ từ quay mặt ra, chưa kịp nhìn rõ mặt mũi hắn thế nào hắn đã chiếu luôn cái đèn flah và ô cửa kính, ánh sáng làm mình chói mắt bật ra. Gõ cái dùi cui vào cửa:
– Đề nghị bạn gì đó trong phòng nghiêm túc tý nhé, ngủ đi, thầy phát iện là không hay đâu.!
Cộc…côc…côc… 3 tiếng gõ cửa đáp trả lại như thách thức.
– Đùa nhau à? _ Mình bắt đầu thấy bực rồi. Biểu tượng cảm xúc squint
Cộc côc cộc… liên tục là những tiếng gõ cửa vang lên trêu người.
– Phen này mày chết nhá con!
Bật đèn flah từ cái cục gạch E65, mình rọi vào phòng qua ô cửa kính đó xem thằng cờ hó đó muốn gì… Những gì mình thấy trong căn phòng khiến mình chuyển dần thái độ từ ngạc nhiên thành nghi vẫn và run sợ: Căn phòng phủ 1 lớp bụi dày như chưa từng được quét dọn, chỉ có duy nhất 1 cái giường đơn và 1 cái tủ gỗ dựng cạnh đó, mạng nhện thì cũng giăng ra nhiều thôi rồi. Vậy?? Cái thằng hồi nãy đâu??? Nó đi đâu mất rồi??? Chằng lẽ cái tin từ những trung đội trước rằng trong cái ngôi trường này vào ban đêm có ma là sự thật??? Ngó xuống cái ổ khóa, nó được khóa từ bên ngoài với 1 cái xích sắt lớn, đây chính là căn phòng cám mà mọi người trong trại vẫn hay nói tới. Không lẽ cái thằng kia là,..là…??? Đang miên man suy nghĩ thì bộp, 1 cái gì đó lạnh ngắt đập vào vai. Giật mình, hồn vía bay đâu mất. Trước mặt mình là 1 gã trạc tuổi, mái tóc mái của hắn rũ xuống làm mình không thấy rõ mắt hắn,mặt hắn gầy, chỉ được cái da trắng, trắng toát, người đang như hoa đá thì hắn hỏi 1 câu:
– Chú em làm gì ở đây vậy??? Tính đi ăn trộm à????
– Bạn là ai….?
– Phải gọi là anh? Anh hơn chú 3 tuổi đấy! A năm nay mới thi đậu vào trường này mà…_ lúc này người như có sức sống trở lại rồi.
– À vâng! Chính e phải hỏi a câu này mới đúng đấy??? Hôm nay đến phiên bọn e trực đêm??? A sao không ngủ mà lại lang thang bên ngoài giờ này??? Bị bắt là cả trung đội phải chịu trách nhiệm đấy???
– A ngủ không được, ra ngoài đốt tý thuốc thư giãn. Mà đốt hết mất rồi! Chú còn thuốc không???_ Hắn giơ cái bao thuốc ra vò vò…
– E không có thuốc và cũng không thích thuốc! Mùi thuốc làm e đau đầu.
– Thế à…._ Hắn tựa lưng vào tường nhìn mình chằm chằm.
– À anh ơi… Có chuyện gì lạ lắm! Hồi nãy e…_ và mình bắt đầu kể lại những gì mình chứng kiến từ nãy đến giờ.
– Thằng đó chết rồi??? Nó chết vì tình, chỉ với 1 lưỡi dao cắm sâu vào ngực, nó chết không thể siêu thoát….
– Làm..làm… sao mà anh biết1???
– Vì chính tao giết nó mà!!!_ Hắn ghé sát khuôn mặt lại gàn mặt mình, lúc này mình mới có thể quan sát kĩ khuôn mặt của hắn, và càng giật mình kinh hãi hơn khi mắt hắn chỉ là 1 màu đen kịt, mặt hắn bắt đầu nhễu rữa ra, một mùi hôi thối, tanh tưởi của xác chết bốc lên nồng nặc. Nghéooooooooooooooooooo….. Tiếng mèo kêu man dại trong màn đêm khiến mình quay đầu lại. 1 con mèo trắng, đôi mắt sáng rực trong màn đêm đang lao về phía mình, nó chồm lên cái bóng ma. Mùi hôi thối lập tức biến mất, cái bóng ma kia cũng không còn nữa. Mình chả quan tâm đến mọi thứ, kể cả việc tuần tra xem các phòng còn lại như thế nào, nhìn thẳng về phía trước, cắm đầu cắm cô chạy 1 mạch về bàn trực, thằng H đã nằm gục trên bàn rồi.
– H, H dậy đi mày, dậy,…_ Mình lay nó, cái mặt nó quay sang lúc này mình mới để ý kĩ là bọt mép nó trào cả ra rôi. Lấy nguyên chai nước ngọt dội thẳng mặt nó. Nó lơ mơ tỉnh dậy cuống quýt bấu lấy mình run run,…
– Hồi nãy có 1 anh đi qua đây! Anh ấy xin thuốc… Sau đó tao không biết gì nữa! @@@
Thế là 2 thằng đành ngồi vậy quan sát xung quanh cho đén khi hết phiên trực mới về,… Mệt mỏi vô cùng, sáng hôm sau cả trung đội thằng nào thằng nấy ngồi học trong trạng thái gật gà gật gù, thầy hỏi gì cũng gật gật, tay thì hí hoáy ghi ghi ghi chép chép mà có ghi được chữ nào đâu, vẽ bậy thì nhiều hơn,… Tệ hơn là trong những giấc ngủ gật mình vẫn thấy khuôn mắt man rợ đó, căn phòng đó, cái bóng ma cầm điện thoại đó xoay cái đầu 180 độ về phí mình, nhăn răng ra cười, 1 khuôn mặt giống mình y đúc. Ngủ trưa cũng không yên, toàn bị kéo cổ áo dậy rồi giộng mạnh xuống giường, bạn bè thằng nào thằng nấy ngủ say như chết chả thấy mẹ gì, khi mà mình thì đang bị đè. Về sau kêt thúc đợt học quân sự, mình có đem chuyên này kể với mẹ. Đi xem bói về, mẹ bảo may mà có ông ngoại cứu mình không mình chết chắc rồi. Thì ra cái con mèo trắng kia là ông ngoại, ông mất trước khi mình đươc sinh ra được 7 năm nhưng ông hay về báo mộng cho con gái của mình, mẹ mình là đứa con gái mà ông thuơg yêu nhất trong 6 đứa con, tuy mình chỉ là cháu ruột, nhưng ông rất yêu quý mình như cháu ruột vì mình rất ngoan! Thật sự cảm ơn ngoại rất nhiều.(Giờ này viết lại còn thấy sợ -_-)

0
Chào cả nhà, để em kể chuyện của em cho nhà mình nhanh xây nhà mới:Chuyện ông nội em trước đã này: ông nội em mới mất cách đây gần 2 tháng, trước hôm ông mất mấy ngày thì gần như đêm nào ông cũng ko ngủ đc, chỉ ngủ bù vào ban ngày thôi, ông kể là ông hay mơ linh tinh, mơ thấy bà (bà nội em, mất cách đây 4 năm rồi). Vào những ngày đấy cả bố em lẫn em đều bị mất ngủ, nhg 2 bố con...
Đọc tiếp

Chào cả nhà, để em kể chuyện của em cho nhà mình nhanh xây nhà mới:

Chuyện ông nội em trước đã này: ông nội em mới mất cách đây gần 2 tháng, trước hôm ông mất mấy ngày thì gần như đêm nào ông cũng ko ngủ đc, chỉ ngủ bù vào ban ngày thôi, ông kể là ông hay mơ linh tinh, mơ thấy bà (bà nội em, mất cách đây 4 năm rồi). Vào những ngày đấy cả bố em lẫn em đều bị mất ngủ, nhg 2 bố con đều ko mơ mộng gì cả, chỉ có ông thôi. Đêm trc hôm ông mất, ông cũng ko ngủ đc, sáng dậy, ông bảo đêm qua tôi tưởng tôi đi, rồi ông bảo mẹ e gọi 1 bác gái đến (chị bố em – mà bác này rất hợp ông) để ông nói cái này. Mẹ em gọi, bác ấy hẹn trưa sẽ qua vì còn có chút việc bận, sau lo ông mệt nên bác gọi 1 lượt các anh chị em của bố đến chơi với ông, xem ông thế nào. Sáng hôm đấy, ông ăn sáng như bình thường, gặp bác hàng xóm ông kể là đêm qua tôi mơ thấy ông nhà bà về đấy (ông này mới chết trc tết), thì bà ấy bảo “vâng, tối qua cháu cũng mơ thấy nhà cháu về”.

📷

Ông ăn sáng xong thì đi nằm, nằm rồi lại ngồi dậy chờ bác gái kia đến, trg khi đó các con cũng đến gần đông đủ để hỏi thăm ông, ai cũng hỏi ông cần gặp cô T để nói gì(bác gái đó), có gì cứ nói với chúng con nhg ông ko nói, ông bảo chờ cô ấy đến tôi mới nói. Gần trưa thì bác gái em đến, vừa vào cửa ông đã bảo luôn là, “đêm qua tôi tưởng tôi đi cô ạ, tôi mơ thấy bà về, bà nằm cạnh tôi nhg đi cùng bà có rất nhiều người, cầm cả cờ, dáo mác …, rồi tôi thấy ông L(ông hàng xóm đã chết) quát, bảo tôi là đóng ngay cửa vào, ko chúng nó vào bắt đi bây giờ, tôi đóng cửa thì ông í đứng ngoài bảo, lấy vải nhét kín vào các cái khe này nữa (khe cửa), ko thì chúng nó vẫn vào đc, tôi sợ quá tỉnh dậy nhìn đồng hồ là 2h sáng”.

Bác em nghe thế sợ quá mới kể lại là, “đêm qua con cũng mơ mợ về(cách gọi của gia đình e – là bà nội e), mợ hỏi con xem chuyện đi Mỹ của gia đình con thế nào, con trả lời là, vâng con cũng đang làm, chưa biết thế nào, con cũng sốt ruột lắm. Nhg trg lúc đấy thì cũng có rất nhiều ng mà con biết chắc là ma cứ đứng lố nhố bên ngoài, rồi có 1 con mà đè chặt con, con cố đẩy ra thì nó bảo “bình thường khóc khóc cười cười, sao bây giờ lại đẩy tôi ra?”, rồi thì con lại cử động đc, nhg có 1 con ma nữa nó lại ập vào, con lại bị ghì chặt ko làm gì đc. Đang bị như thế thì con nghe thấy tiếng xúc miệng sục sục sục của ông L, rồi ông ấy nhổ toẹt ra sân 1 cái thì con tỉnh dậy, nhìn đồng hồ cũng đúng 2h sáng”

Ông em bảo, chắc bà ấy dẫn ng đến bắt tôi đi, nhg tôi chưa đến số nên chưa đi đc. Hôm đấy, ko biết như thế nào mà ông anh trai em (cháu đích tôn của ông) lại về nhà buổi trưa(mà bt thì a ấy đi công tác suốt, ngày hôm đấy a í cũng bị cử đi Phú Thọ từ sáng nhg cứ nấn ná chờ qua trưa mới đi), thấy bảo ông ốm nên mang máy đo huyết áp sang đo cho ông, huyết áp hoàn toàn bình thường. Rồi mọi ng bảo ông dậy ăn cơm, ông bảo thôi, tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ 1 giấc rồi dậy ăn sau. Trc khi đi ngủ thì ông còn bị nôn (toàn bộ đồ ăn sáng) và đi ngoài (xin lỗi cả nhà). Sau đó khoảng 1h chiều thì ông đi ngủ, mọi ng ở thêm 1 lúc chờ ông ngủ say mới lục tục kéo nhau về, dặn mẹ em là tí ông dậy thì cho ông ăn cháo.

Khoảng 2 rưỡi chiều, mẹ em ngủ dậy đi xuống nhà, thấy ông vẫn gáy đều đều, thì lại đi vào nhà trong dọn dẹp, khoảng 3h thì chồng em cũng xuống nhà, mẹ em bảo con gọi ông dậy cho ông ăn, chồng em vào lay ông dậy thì ông đã đi rồi. Người hoàn toàn sạch sẽ vì trc khi đi ông đã cho ra ngoài hết. Chồng em gọi mọi ng đến mà ko ai có thể tin đc là ông đi nhanh thế? Vừa mới nói chuyện cách đây 2 tiếng mà giờ ông đã ko còn nên mọi ng đều cực kỳ sốc.
Kể thêm với mọi ng về bà hàng xóm, chồng bà này mất trc tết khoảng hơn 1 tháng vì bệnh, bệnh viện trả về, trong đợt 49 đầu bà ấy rất hay mơ thấy ông ấy, nhà bà ấy đi xem thì bảo ông ấy mất phạm ngày xấu, giờ xấu nên về tìm ng bắt đi, nhà bà ấy phải đóng bùa, chôn chiếc các kiểu mới thấy ổn. Hôm em sang buôn chuyện, xem ảnh đám ma thì bà ấy kể, “đêm htrc, tao mơ thấy bà nhà mày về, đi cùng 1 ng con gái tóc đỏ xõa xượi, mà cả 2 ko mặc gì, cứ ngồi ở cuối giường ông nhà mày, hỏi thì ko nói, đến lúc nói thì bảo ông ấy ghét tôi, tôi nằm cạnh mà ông ấy hất tay tôi ra”. Sau này, có ng bảo với em thế là bà em về, dẫn theo quỷ về bắt ông đi, vì những con ma tóc đỏ đều là quỷ.

Ko biết như thế nào, nhg bản thân em, ngày ông mất, suốt từ sáng em cứ cảm giác mình đeo khăn tang, nhg ko phải đám ma của ông em mà là 1 ng khác. Mà cảm giác có từ lúc e ra khỏi nhà đi làm í.

0