K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 3 2019

trong lớp của em, bn nào em cx thik nhưng ng mà em thik nhất đó là Huyền.

     Huyền là lớp trưởng của lớp em,là bn thân của em từ mẫu giáo tới giờ. em còn nhớ cái ngày em vừa mới chuyển tới trường mẫu giáo mới thì huyền là người đầu tiên bắt chuyện với em. Huyền có mái tóc đen óng mượt,đôi mắt sáng lấp lánh như những chòm sao trên bầu trời.Huyền hok rất giỏi cx là người luôn giúp đỡ các bn trong lớp hok tập.BN ấy giỏi nhất là toán với văn ,toán thì bài nào bn cx giải đc,văn thì viết rất hay toàn 9,10,làm bài kiểm tra văn lúc nào cx cao nhất lớp.Nhưng có một hôm do huyền đang bị bệnh nhưng cố đi hok mà hôm đó lại vào ngày kiểm tra văn 15 phút,cô giáo thì ko biết là huyền bị bệnh ,bài có 2 câu mà huyền chỉ mới lm đc một câu ,khi em lm xong bài của mik thì cố gắng chỉ bài cho huyền vì  bn ấy ngồi trước mặt em,khi em mới chỉ có 1  chút thì cô giáo  đã đi xuống chỗ em nên ko tài nào chỉ cho huyền đc. thế là bài kiểm tra đó bn ấy chỉ đc 7 điểm thôi ,lúc nhận bài kiểm tra về trông bn ấy rất buồn đôi mắt khác hẳn đi rất u buồn, em liền tới nói chuyện với bn rằng" đừng có buồn nữa,bn mới có một con 7 thôi mà lm gì mà buồn thế,thôi hôm nay là ngày 26-3 cho nên mai đc nghỉ tụi mik đi chơi cho vui nhé"BN ấy trả lời " ừ" nhưng vẫn đang buồn.Thế là chúng em đi chơi,đi chỗ này đến chỗ khác,vui đùa cùng nhau trong công viên . Sau buổi đi chơi đó thấy Huyền cx vui hẳn lên ,khuôn mặt lại trở nên xinh xắn như xưa.ở trường chúng em đi đâu cx có nhau.Người ta nói tình bn đẹp nhất là khi mik biết tôn trọng nhau.

    chúng em càng ngày thân thiết hơn,và mik muốn nói với các bn rằng ta nên biết quý trọng tình bạn vì tình bn là thứ quý giá khi đã mất đi thì còn có thể sửa lại nhưng khi đã quá muonj rồi thì ko bao giờ tìm lại được nữa.

HOK TỐT

4 tháng 10 2021

Tuổi học trò của em là những năm tháng vui vẻ và hạnh phúc. Vì được đến trường, được học biết bao điều hay. Vì được sống trong sự yêu thương, đùm bọc của ông bà bố mẹ. Vì được làm quen, vui chơi cùng biết bao người bạn tuyệt vời. Đặc biệt, là Phước - cậu bạn thân thiết nhất của em.

Phước là một cậu trai đáng yêu và dễ mến. Năm nay học lớp 6 rồi, nhưng cậu ấy mới cao khoảng 150cm, khá thấp so với các bạn nam trong lớp. Tuy nhiên, bàn về sức khỏe thì hiếm ai mà qua được cậu ấy. Bình nước của cả lớp, một mình Phước vác đi băng băng qua hai tầng lầu. Cơ thể cậu ấy chắc chắn, với làn da rám nắng trông chẳng khác gì các cầu thủ võ thuật trong phim Hồng Kông mà em vẫn thường xem mỗi tối. Phước có mái tóc đen bóng và mềm mại, xõa tung như là chú gấu bông vậy. Cậu ấy bảo đây là điểm mà cậu ấy giống mẹ mình nhất. Đôi mắt Phước là mắt một mí, mỗi khi cười là tít hết lại, chẳng thấy mắt đâu. Trông rất ngộ.

Phước là một học sinh rất giỏi và chăm ngoan. Cậu ấy suốt bao năm nay luôn là học sinh giỏi và hiện còn đang tham gia đội tuyển học sinh giỏi toán của lớp nữa. Dù rất thông minh nhưng Phước vẫn rất chăm chỉ tìm tòi và làm bài tập. Chưa bao giờ em thấy cậu ấy đến lớp mà chưa học bài hay làm thiếu bài tập cả. Vì vậy, chẳng có gì ngạc nhiên khi Phước là trò cưng của thầy cô. Ở nhà, Phước là em út, phía trên cậu có hai người anh trai khác nữa. Thế nên, cậu ấy được cưng chiều lắm. Vậy mà, cậu vẫn rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Thật tự hào khi được làm bạn với Phước.

Chúng em trở thành bạn của nhau sau trận thi bơi hồi lớp 2. Hôm đó, em và Phước về đích cùng lúc, nên được trao đồng giải nhất. Việc sở hữu chung một chiếc cup đã kéo chúng em lại gần nhau hơn. Phước đã để cho em mang cup về nhà, và thỉnh thoảng lại sang thăm cup. Dần dần, chúng em trò chuyện và trao đổi với nhau nhiều hơn, và trở thành bạn thân từ lúc nào không hay. Tuy tính cách, thói quen khác nhau, nhưng vì cùng có chung sở thích nên chúng em đã là bạn thân của nhau cũng gần bốn năm rồi.

Em sẽ cố gắng gìn giữ tình bạn của mình và Phước, để chúng em có thể là bạn của nhau mãi mãi. Để sau này, đi đâu em cũng có thể tự hào giới thiệu với mọi người: Đây là Phước, bạn thân của mình.

4 tháng 10 2021

Nếu ai hỏi tôi khi mệt mỏi nhất, chán nản nhất tôi sẽ làm gì thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời đó là tôi sẽ trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Cuối năm ngoái bố mẹ tôi vừa mới sửa sai tân trang lại ngôi nhà nên bây giờ trông nó đẹp hơn hẳn và tôi luôn tự hào khoe với các bạn về ngôi nhà mà tôi đang sống.

Thực ra nhà tôi không to lắm, chỉ vẻn vẹn hai tầng và một tum chứ không cao tầng như biết bao ngôi nhà khác nhưng nó lại vô cùng thích hợp cho gia đình tôi đủ ở và vô cùng ấm áp. Từ xa nhìn lại ngôi nhà như một chú robot khổng lồ khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm trông vô cùng bắt mắt và nổi bật. Phía trước cửa nhà là một chiếc sân khá rộng được lát gạch màu đỏ tươi, trên sân bố tôi trồng rất nhiều cây cảnh nào hoa hồng, hoa loa kèn, cây lộc vừng, cây xanh… Đặc biệt chiếc sân nổi bật là nhờ có hai bức tranh to được vẽ tỉ mỉ và kĩ càng trông rất đẹp. Bố tôi luôn tâm đắc về hai bức tranh này. Bước qua cửa kính chính là phòng khách của gia đình tôi. Căn phòng được trang trí khá giản dị nhưng lại rất tinh tế. Cả căn phòng được bố mẹ tôi sơn màu xanh lá trông rất mát mắt. Ở chính giữa phòng là bộ bàn ghế làm bằng gỗ bên trên có đặt một chậu hoa nhỏ nhỏ xinh xinh và phía trước là một chiếc kệ nhỏ để đặt tivi và ông thần tài ở bên cạnh.Điểm nhấn của căn phòng là chiếc đèn chùm được treo ở trên trần nhà trông rất đẹp và thanh tao.Đây là căn phòng được bố mẹ tôi dùng để tiếp khách và cũng là địa điểm mà gia đình chúng tôi sum vầy sau mỗi bữa cơm để cùng nhau xem phim hay trò chuyện. Có lẽ chính vì vậy nên căn phòng tỏa ra rõ sự ấm áp sum vầy của gia đình tôi. Từ phòng khách đi sâu vào trong sẽ có nhiều phòng khác như phòng ngủ của bố mẹ, nhà vệ sinh, và nhà bếp. Và đi lên tầng hai của căn nhà chính là phòng ngủ của chị em tôi và một phòng thờ. Mỗi căn phòng đều có một chức năng riêng của nó và vô cùng tiện ích. Ví dụ như nhà bếp sẽ là nơi gia đình tôi tụ tập nấu ăn và ăn uống ở đây nên ba mẹ tôi đã đặt sẵn một bộ bàn ghế nhỏ trong nhà bếp. Đây cũng là nơi mà gia đình tôi được sum vầy quanh mâm cơm sau những giờ học tập hay làm việc căng thẳng. Hay nhà vệ sinh là nơi vệ sinh cá nhân của mỗi người; hay phòng ngủ là không gian riêng của mỗi người nên sẽ được trang trí theo ý của mỗi người trong gia đình.Tôi yêu và tự hào về ngôi nhà của mình lắm.Đây chính là thân thiết và ấm cúng nhất mà tôi gắn bó suốt từ thuở ấu thơ. Bởi vậy nên những lúc rảnh rỗi tôi luôn cùng với mọi người dọn dẹp hoặc sửa sang lại ngôi nhà để nó thêm đẹp hơn.

1 tháng 1 2018

CHỊ GÁI

Gia đình em có bốn người: bố mẹ và hai chị em em. Em rất yêu bố và mẹ nhưng không hiểu sao, chị Bích Hà lại gần gũi với em hơn cả. Em vừa yêu lại vừa ngại chị.

Chị Hà của em cao nhưng đầy đặn. Bố mẹ vẫn nói, khi đẻ ra chị to nhất nhà hộ sinh nên sau này nuôi rất dễ. Chị lớn như thổi vậy. Khuôn mặt trái xoan với các nét thanh thoát khiến chị em rất xinh. Nước da bánh mật của chị có lúc hồng hào, dễ mến. Chị rất hay cười và hay trả lời những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười tươi tắn. Chị học giỏi những môn tự nhiên và học rất nhẹ nhàng, không vất vả như em. Mẹ bảo chị thông minh giống bố.

Đối với em, chị rất tận tình chỉ bảo và chăm sóc. Bài vở của em chị thường xuyên xem xét và giảng giải. Lạ là chị giảng em thấy dễ nghe và nhanh hiểu hơn. Gần chị em cảm thấy tự tin hơn, có chị ở bên em cảm thấy to tát hơn, khỏe mạnh hơn chẳng sợ ai bắt nạt. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Bích Hà và bố mẹ lại sắp xếp cho em làm em gái của chị.

Năm ngoái chị đi học xa nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà không có chị em cảm thấy rộng ra hẳn thế. Mỗi sáng ngủ dậy chỉ còn mỗi một mình em trong nhà, em rất buồn và nhớ chị, không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này em đã nghe thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn. Tiếng đàn của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm. Chị đã có công lớn trong việc dạy em đánh đàn, nghĩ lại mà em thấy nhớ những ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét” và oán chị nhi. Quả thật chị rất nghiêm khắc, không ngày nào chị không bắt em ngồi bên đàn một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi và coi như tập bài thể dục vậy. Quả thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái. Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi bên chiếc đàn oóc-gan xinh xắn đánh những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất là bài “Những ngọn nến” vì chị rất hay hát bài đó.

Hiện giờ chị Hà đang ở cách xa em hàng ngàn cây số nhưng hình ảnh của chị, giọng nói, tiếng cười của chị,… tất cả vẫn hiển hiện rõ nét quanh em. Đây là góc bàn chị vẫn ôm em ngồi xem vô tuyến, đây là bình nước sáng sáng chị vẫn tưới hoa, dây là chiếc gương hai chị em vẫn nghiêng ngó soi chung,! đây là chiếc ghế nhỏ chị ngồi cặm cụi nhặt rau, rửa bát,… Trong nhà, đồ vật nào cũng có dấu ấn của chị, cả nhà em luôn lo lắng và nhớ chị nhiều lắm. Khi vắng chị Hà em càng nhớ thương chị nhiều hơn. 

Em mong chị học thật giỏi và khóa học của chị kết thúc sớm để chị sớm về với gia đình. Trước mắt học kì II này em phải phấn đấu để đạt điểm cao. Có vậy em mới được sang chơi cùng chị trong dịp nghỉ hè này và cũng để vui lòng bố mẹ và chị Bích Hà của em.



 

1 tháng 1 2018

Gia đình em có bốn người: bố mẹ và hai chị em em. Em rất yêu bố và mẹ nhưng không hiểu sao, chị Bích Hà lại gần gũi với em hơn cả. Em vừa yêu lại vừa ngại chị.

Chị Hà của em cao nhưng đầy đặn. Bố mẹ vẫn nói, khi đẻ ra chị to nhất nhà hộ sinh nên sau này nuôi rất dễ. Chị lớn như thổi vậy. Khuôn mặt trái xoan với các nét thanh thoát khiến chị em rất xinh. Nước da bánh mật của chị có lúc hồng hào, dễ mến. Chị rất hay cười và hay trả lời những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười tươi tắn. Chị học giỏi những môn tự nhiên và học rất nhẹ nhàng, không vất vả như em. Mẹ bảo chị thông minh giống bố.

Đối với em, chị rất tận tình chỉ bảo và chăm sóc. Bài vở của em chị thường xuyên xem xét và giảng giải. Lạ là chị giảng em thấy dễ nghe và nhanh hiểu hơn. Gần chị em cảm thấy tự tin hơn, có chị ở bên em cảm thấy to tát hơn, khỏe mạnh hơn chẳng sợ ai bắt nạt. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Bích Hà và bố mẹ lại sắp xếp cho em làm em gái của chị.

Năm ngoái chị đi học xa nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà không có chị em cảm thấy rộng ra hẳn thế. Mỗi sáng ngủ dậy chỉ còn mỗi một mình em trong nhà, em rất buồn và nhớ chị, không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này em đã nghe thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn. Tiếng đàn của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm. Chị đã có công lớn trong việc dạy em đánh đàn, nghĩ lại mà em thấy nhớ những ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét” và oán chị nhi. Quả thật chị rất nghiêm khắc, không ngày nào chị không bắt em ngồi bên đàn một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi và coi như tập bài thể dục vậy. Quả thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái. Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi bên chiếc đàn oóc-gan xinh xắn đánh những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất là bài “Những ngọn nến” vì chị rất hay hát bài đó.

Hiện giờ chị Hà đang ở cách xa em hàng ngàn cây số nhưng hình ảnh của chị, giọng nói, tiếng cười của chị,… tất cả vẫn hiển hiện rõ nét quanh em. Đây là góc bàn chị vẫn ôm em ngồi xem vô tuyến, đây là bình nước sáng sáng chị vẫn tưới hoa, dây là chiếc gương hai chị em vẫn nghiêng ngó soi chung,! đây là chiếc ghế nhỏ chị ngồi cặm cụi nhặt rau, rửa bát,… Trong nhà, đồ vật nào cũng có dấu ấn của chị, cả nhà em luôn lo lắng và nhớ chị nhiều lắm. Khi vắng chị Hà em càng nhớ thương chị nhiều hơn. 

Em mong chị học thật giỏi và khóa học của chị kết thúc sớm để chị sớm về với gia đình. Trước mắt học kì II này em phải phấn đấu để đạt điểm cao. Có vậy em mới được sang chơi cùng chị trong dịp nghỉ hè này và cũng để vui lòng bố mẹ và chị Bích Hà của em.


 

27 tháng 12 2017

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Bài văn kể về cô giáo của em

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

tk mk nha

27 tháng 12 2017

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

23 tháng 12 2017

                              Bài làm

Năm tháng trôi đi, chỉ còn thời gian thước đo tình cảm bạn bè. Có lẽ, Anh Thư là người bạn thân nhất của em từ suốt lớp 1.

    Anh Thư có khuôn mặt hình trái xoan trông thật dễ thương. Đôi mắt tròn xoe và long lanh khiến mỗi khi cười là đôi mát cười trước. Cái mũi cao. Môi hồng hồng như được phủ một lớp son. Anh Thư có nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc óng ả chắc hẳn là ngày nào bạn cũng chăm sóc tóc. Vào giờ ra chơi, chỗ nào đông bạn vui đùa là ở đó có Anh Thư. Bạn thường chỉ các bạn chơi trò chơi mới hoặc diễn hài làm cả đám cười rộ lên. Thế nhưng, trong giờ học bạn lại rất nghiêm túc, chăm chú nghe thầy giảng bài. Nếu có bạn nào chưa tốt thì Anh Thư sẽ giúp đỡ để làm bạn học tốt hơn. Anh Thư là người vui vẻ, dễ kết bạn. Năm ngoái, có bạn mới chuyển về lớp em được ngồi kế Anh Thư. Tuy nhiên, hai bạn trò chuyện một lúc thì hai bạn kết bạn với nhau.

     Năm nay đã là năm cuối cấp của Tiểu học. Nhưng tính tình của Anh Thư lại rất giống với trẻ con. Em mong Anh Thư và em có thể làm bạn mãi mãi. Em rất mong khi lên lớp 6 tụi em vẫn sẽ học chung với nhau và có thể giữ kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò mãi mãi. Em rất mến Anh Thư.

23 tháng 12 2017

Co thoi gian len mang sao khong co thoi gian hoc bai ha em. Sao khong lam ma di hoi con ra dieu kien nua

14 tháng 5 2018

Từ nhỏ, em đã sống với bà ngoại vì bố mẹ em đi làm xa nhà, bà là người luôn yêu thương và dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho em.

Bà em đã gần 70 tuổi. Dáng bà cao và tóc vẫn còn đen lắm. Bà luôn quan tâm đến em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào bà cũng dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, hôm thì cơm rang, hôm lại xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu ăn chờ em đi học về.

Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, giờ nào làm việc ấy. Có những lúc em đi xin bà đi chơi nhưng về muộn, bà nhắc nhở em và yêu cầu em viết bản kiểm điểm sau đó đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ mắng hay nói nặng lời với em, bà bảo em là con gái nên chỉ cần bà nói nhẹ là phải biết nghe lời. Có những lúc em được điểm kém, bà giận lắm, bà bảo em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Những buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học, em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối hai bà cháu cùng xem phim, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và có rất nhiều những kỉ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì điều này nên dù ở trên trường hay ở nhà, em vẫn luôn được mọi người khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho em, bà vui lắm, vì thành tích học tập của em luôn đứng nhất, nhì lớp. Khi về tới nhà, bà thường gọi điện báo tin cho bố mẹ em biết về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.

Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại của em, bởi bà là người đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn cảm thấy hài lòng và tự hào về em.

k mk nha

14 tháng 5 2018

Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.

Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!

con mẹ tụi mày

Em có một người bạn thân. Bạn ấy tên là Phương. Em và Phương đã chơi cùng nhau từ hồi còn học mẫu giáo, bây giờ chúng em là bạn cùng bàn, em và Phương luôn chia sẻ với nhau những vui buồn và giúp đỡ nhau trong học tập cũng như trong cuộc sống.

Em rất quý Phương, bạn ấy không chỉ hiền lành, xinh đẹp mà còn học rất giỏi, tốt bụng, bạn ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn trong lớp mỗi khi các bạn gặp khó khăn. Nhà em và Phương rất gần nhau nên dù đi học hay đi chơi thì chúng em cũng dính với em như hình với bóng. Đến nỗi thấy em đi chơi mà Phương ở nhà thì bố em sẽ hỏi rất cặn kẽ, còn lúc hai đứa cùng đi với nhau thì  bố mẹ chúng em rất yên tâm.

Em còn nhớ mãi kỉ niệm ngày hôm ấy. Hôm ấy trên đường đi học về thì xe đạp của em bị hỏng do em đâm vào cục đá, vành xe của em bị gãy gập lại. Do vậy mà em không thể đi về nhà, cũng không thể dong xe một cách bình thường được. Lúc ấy em rất sợ hãi nên đã ngồi ven đường khóc òa lên.Đúng lúc ấy thì Phương đi xe đến, thấy em để xe ngã chỏng chơ bên vệ cỏ, ngồi khóc thì bạn ấy đã dừng lại hỏi han tình hình. Sau khi em đã kể hết đầu đuôi của câu chuyện thì Phương bảo đợi bạn ấy rồi phóng xe đi đâu mất. Lúc ấy em còn tưởng Phương về trước rồi gọi bố em đến để giúp em mang xe về nhà.

Nhưng không, chỉ tầm năm phút sau Phương đã quay lại. Lúc này bạn ấy đi bộ đến và nói gửi nhờ xe ở nhà cô bạn ấy. Em bất ngờ đến quên cả khóc, chưa kịp nói gì thì Phương đã giục đi thôi. Em khó hiểu đứng dậy thì Phương đã dựng xe dậy giúp em, bạn ấy bê bánh xe bị gãy vành đằng sau lên để em dong xe về. Lúc ấy em đã rất cảm động.Em và Phương cùng nhau dong chiếc xe bị hỏng về nhà, quãng đường tuy chỉ gần một ki lô mét thôi nhưng đối với những cô bé lớp ba khi ấy thì vẫn là rất khó khăn. Trời còn nắng nóng vô cùng, chúng em vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Vì phải bê bánh xe cho em nên Phương thở rất nhanh, có vẻ bạn ấy cũng mệt lắm. Khi ấy em cảm thấy rất có lỗi nhưng cũng rất cảm động vì lòng tốt của bạn ấy.Dù rất mệt nhưng bạn ấy không hề than phiền hay trách móc vì em bất cẩn.Bạn ấy chỉ cười rất hiền lành và liên tục nói những câu chuyện vui để cả em và bạn ấy không còn thấy mệt nữa.Khi dong được xe về nhà, em và Phương đã được bố em khen rất nhiều, bố còn cho chúng em tiền để ăn kem. Chúng em đã hò reo vang trời rồi vác nguyên cái mặt đỏ au vì nắng để ra bác Dung ăn kem.

Cũng kể từ hôm ấy em và Phương trở nên vô cùng thân thiết, dù có bất cứ chuyện gì, dù vui hay buồn thì chúng em cũng kể cho nhau nghe.Em rất vui vì có Phương làm bạn, em sẽ mãi trân trọng tình bạn đáng quý này.

Bài này cx hay nek

18 tháng 1 2018

anh yêu em Linh

24 tháng 8 2018

Phế phẩm

26 tháng 8 2018

thoi cam on