Em hãy phân tích câu thành ngữ trên: "Học không hay, cày không biết"
Mình cần gấp, cảm ơn các bạn!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
chú bé loắt choắt
cái xắc xinh xinh
cái chân thoăn thoắt
cái đầu nghênh nghênh
ca lô đội lệch
mồm huýt sáo vang
như con chim chích
nhảy trên đường vàng
cháu đi liên lạc
vui lắm chú à
ở đồn mang cá
vui hơn ở nhà
b. trích trong bài lượm cuả tác giả Tố Hữu
c.tự xác định bn nhé
d,.tự xác định bn nhé
Virus Corona đang được thế giới quan tâm rất nhiều. Bởi, nó mang lại hậu quả vô cùng lớn. Vì thế mà việc phòng bệnh và ngăn chặn loại dịch này lan rộng là vô cùng quan trọng. Các bác sĩ luôn sẵn sàng làm việc để cứu đồng bào trong tình hình hiện nay. Mặc dù, trong môi trường làm việc của mình có chứa nhiều nguy cơ lây nhiễm dịch bệnh, đứng trước nguy hiểm đang cận kề mà họ vẫn dũng cảm để cùng chính phủ chiến đấu. Nên người ta mới có câu: ''Các y bác sĩ như những thiên thần''. Họ còn hơn cả sự cao đẹp của nghề mà họ làm nữa. Với phương châm: “Chúng tôi ra đường vì các bạn, mong các bạn ở nhà vì chúng tôi”. Ở đây muốn nói về những người vẫn phải việc, cống hiến lao động cho đất nước trong mùa dịch như là: các ý bác sĩ, người phục vụ trong khu cách ly, ... Và họ muốn những người dân cũng đồng lòng với họ để có thể hạn chế việc lây lan dịch bệnh. Muốn mọi người cùng hợp tác, hạn chế ra ngoài, nắm bắt thông tin nhanh để việc phòng chống dễ dàng và mạnh mẽ hơn. Đồng thời, mỗi người phải có ý thức tự phòng chống cho bản thân cũng như giữ sức khỏe cho cả một cộng đồng. Đừng hành động khi chỉ suy nghĩ cho bản thân.
mn ưi, viết thành đoạn văn hoàn chỉnh giúp mik nhoa ^^
Đây là câu trả lời của em :
- Em sẽ thu gom và xử lí phân , rác hợp lí , và trồng nhiều cây xanh , khuyên mọi người hãy đi xe đạp để giảm thải lượng khí thải độc hại .
Tham khảo:
Hôm nay, như thường lệ, khi cả nhà cùng nhau ăn tối, em lại kể cho mọi người nghe về chuyện đã xảy ra ở lớp mình. Bố mẹ và anh trai cùng nhau tập trung lắng nghe em kể.
Sáng hôm nay, vào tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm vào lớp với vẻ mặt nghiêm túc. Vừa ngồi xuống, cô đã gọi:
- Long, em hãy trình bày cho cô lý do vì sao em lại đi học trễ suốt ba ngày liên tục như vậy.
Nghe cô gọi, Long đứng dậy với vẻ mặt xấu hổ. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, im lặng không trả lời cô. Thấy vậy, cô giáo lại nói:
- Nếu em không trả lời được, vậy thì cô sẽ liên lạc với mẹ em để hỏi lý do.
Đến lúc này tự nhiên Long hoảng hốt lắc đầu, cậu ấy nghẹn ngào xin cô:
- Thưa cô, cô đừng gọi cho mẹ em ạ.
- Vậy thì em hãy giải thích lý do mà em đi muộn đi nào.
Thấy Long vẫn còn ngập ngừng, cả lớp cùng động viên cậu ấy. Một lát sau, Long mới nói:
- Thưa cô, suốt mấy hôm nay mẹ em bị ốm, nên buổi sáng, em phải dọn dẹp nhà cửa, nấu cháo cho mẹ ăn và uống thuốc rồi mới đi học, nên đã đến trễ ạ.
Cô giáo hoảng hốt:
- Trời, thì ra là như vậy, thật tội nghiệp cho em quá. Thế bố của em đâu, sao em lại chăm sóc mẹ một mình như thế?
Nghe cô giáo hỏi vậy, tự nhiên Long òa khóc:
- Bố em đang ở nhà khác rồi cô ơi!
Thì ra, bố mẹ Long đã ly dị rất lâu rồi, chỉ có hai mẹ con bạn ấy sống nương tựa vào nhau. Lần này mẹ ốm, một mình Long vừa học vừa chăm sóc mẹ nên mới thường xuyên đi học muộn như vậy. Đến đây, cô giáo liền đi xuống, ôm Long vào lòng và an ủi cậu ấy:
- Cô xin lỗi vì đã trách nhầm em. Em thật là một đứa con hiếu thảo.
Em và các bạn ai cũng xúc động theo. Mọi người ai cũng rất cảm động trước sự hiếu thảo, chịu khó và hiếu học của Long. Những ngày qua, dù bận rộn, vất vả chăm sóc mẹ nhưng cậu ấy không bỏ lỡ một buổi học nào và luôn làm bài tập đầy đủ. Cậu ấy thật tuyệt vời. Cuối buổi học, cô giáo cùng lớp trưởng và một số bạn trong lớp đến nhà Long thăm hỏi và động viên gia đình cậu ấy. Còn em vì nhà xa nên phải đi về trước.
Sau khi em kể xong, cả nhà ai cũng trầm tư, suy nghĩ. Một lát sau, mẹ bảo với em rằng:
- Long đúng là một cậu bé hiếu thảo và chịu khó. Đến lớp con hãy thường xuyên quan tâm đến bạn ấy nhé!
- Vâng ạ! - Em dạ ran.
Tối hôm ấy, ngay sau khi dùng cơm, em liền vào bếp phụ mẹ dọn dẹp. Thấy vậy, mẹ em vui lắm. Sau khi làm xong, em lên phòng và học bài. Bởi em đã quyết tâm trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thảo như bạn Long vậy.
Cre: mạng
“Con đường ngắn nhất để thoát khỏi gian nan là đi xuyên qua nó” - Khuyết danh
Một chàng trai đang gặp nhiều khó khăn, anh bị tổn thương và trở nên mất niềm tin vào cuộc sống. Anh đến hỏi một ông già thông thái.
Nghe kể xong, ông chẳng nói lời nào mà chỉ im lặng đặt chiếc nồi lên bếp, đổ vào nồi một ít nước và cho vào một củ cà rốt, một cục muối và một quả trứng. Sau khi đun sôi, ông mở nắp và trầm ngâm im lặng nhìn anh ta.
Sau một hồi ông bắt đầu nói:
- Ai sống trên đời cũng phải trải qua khó khăn, thử thách cả. Nhưng điều quan trọng là sau đó mọi việc sẽ như thế nào?
Hãy nhìn xem cục muối với vẻ rắn chắc bên ngoài nhưng khi bỏ vào nước là tan, củ cà rốt cứng cáp khi bị nóng cũng trở nên mềm đi. Còn quả trứng tuy mỏng manh nhưng khi qua nước sôi nóng bỏng lại trở nên cứng cáp hơn.
Tham khảo!
Mùa hè, mùa của những chú ve trong khóm phượng hồng, mùa của những chú bé thích chạy nhong nhong ngoài đường và cũng là mùa của những cơn mưa rào chợt đến, chợt đi.
Em đang cùng tụi bạn thong thả dạo bước trên con đường nhựa bóng loáng quê em vừa mới được tôn tạo lại. Bầu trời trong xanh lồng lộng thỉnh thoảng một vài đám mây bồng bềnh trôi giữa tầng không. Có lẽ chúng cũng đang đi dạo mát như chúng em. Hai bên đường hàng me xanh một màu xanh ngọt mắt, treo lưng lửng những chùm me non vừa kết trái. Gió vẫn rì rào thổi làm cho cái nóng của buổi chiều hè như dịu hẳn xuống một ít. Nhưng có ai ngờ chỉ một loáng sau, những đám mây trắng như bông vội vã kéo nhau chạy về hướng Tây. Trời bắt đầu nổi gió mạnh. Những đám mây đen từ đằng đông ùn ùn kéo đến. Bầu trời như sẫm lại. Mây dày đặc hơn, quánh lại với nhau và như hạ thấp xuống. Rồi đột nhiên: rào rào... Mưa đá đổ xuống. Muôn vàn những hạt mưa to, nhỏ thi nhau rớt xuống.
Những hạt mưa trong veo như thủy tinh, mát rượi. Gió thổi càng lúc càng mạnh, cây cối hai bên đường cúi xuống. Xe cộ trên đường như vắng hẳn. Tụi nhỏ trong xóm gọi nhau í ới ra tắm mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn. Tụi nhỏ chúng tôi ngồi trong một cái quán hoang bên lề đường nhìn mưa rơi. Mưa vẫn thi nhau rơi xuống mái tôn nghe ầm ầm như những chầu trống đội rồi ào ào đổ xuống lề đường. Tôi đưa bàn tay ra hứng mưa. Mát quá, những hạt mưa mát rượi cả lòng bàn tay. Bất chợt tôi nhớ về quá khứ cách đây một năm. Tôi có nhỏ bạn tên Hưng.
Mỗi khi có mưa, chúng tôi kéo nhau ra tắm mặc cho người đang nhầy nhụa mồ hôi. Thế rồi về nhà bị cảm, bị ba mẹ la mắng. Bây giờ Hưng đã theo gia đình về thành phố, không biết mỗi năm khi nhìn trời mưa Hưng có nhớ đến tôi không? Đang miên man hồi tưởng về quá khứ thì mưa đã tạnh tự bao giờ. Bầu trời lại ráo hoảnh, trong xanh và cao lồng lộng như mấy chục phút trước đây. Mưa đã dứt rồi mà tôi vẫn còn bâng khuâng mãi.
Mưa ơi! Mưa đã làm dịu mát tâm hồn tôi, dịu mát cả vạn vật ở thế gian này và cho tôi những giây phút êm đềm sống lại với những kỉ niệm đẹp về một người bạn cùng học. Cám ơn mưa rào mùa hạ!
Mưa nhẹ nhàng chợt về trên phố em, mưa hiền hòa một chiều qua sân trường em, mùa hè đến…”, mỗi khi ca vang lời hát, lòng em lại xao xuyến nghĩ về cơn mưa rào đầu hạ. Những lúc ngắm mưa, như mang phép lạ, nó làm dịu mát tâm hồn em.
Sau bao ngày hè oi bức, nóng nực, bầu trời sâu vời vợi không một gợn mây. Không khí oi ả bao trùm cả không gian làm mọi vật đều uể oải, rã rời. Bỗng từ đằng xa những đám mây đen ì ạch trôi về từ vùng biển, nhờ trận gió nồm nam đẩy chúng mau chóng bao phủ kín bầu trời. Tia nắng mặt trời chỉ còn le lói, nhường chỗ cho cơn giông. Khí trời dịu mát hơn, có lẽ ai cũng đoán được một trận mưa rào sắp ập tới. Những hạt mưa đầu tiên lao xuống mặt đất, mưa mau hơn. Rồi…Rào…Rào…Rào… Mưa tuôn xối xả tạo thành một màn nước trắng xóa. Em không ngờ mưa nhanh như thế, em lặng ngắm nhìn cơn mưa ấy. Vô vàn giọt nước với vận tốc nhanh, mạnh thi nhau tuôn trào xuống mặt đất, tạo nên những tiếng kêu lộp độp. Hạt mưa hồn nhiên gieo mình trên tàu lá chuối, tiếng mưa hối hả, chúng nô đùa với cây lá. Em đưa đôi bàn tay hứng những giọt nước mưa chảy vào giọt gianh, giọt nước tròn trịa, mát lạnh. Mưa chéo mặt sân sủi bọt, Chớp chạy ngoằn ngoèo, sấm đến góp vui, vỗ tay khanh khách cười. Mưa làm mặt đất dậy lên hương vị nồng nồng. Mưa không ngớt, hạt mưa ngày càng nặng thêm, tưởng như bọc nước khổng lồ của trời bị thủng làm tuôn hoài dòng nước xuống nhân gian. Dăm ba đứa trẻ khoái trí, đầu trần ra tắm mưa. Chúng la hét, tiếng cười giòn tan trong trẻo như giọt mưa vậy. Cây cối sau bao ngày ủ rũ nay tươi tỉnh, bóng bảy đón nhận làn nước ngọt lành.
Em lắng nghe tiếng mưa dội trước hiên, mưa đồm độp trên mái những mái tôn. Dòng nước cuốn, xoáy tít xuống miệng cống. Giọt nước trong veo như hạt ngọc, nhìn cơn mưa, sao lòng em thấy thắt lại. Liệu đâu đó, người dân phải hứng chịu những trận mưa axit độc hại, lỗi tại ai đây? Mọi người trên đường vội tấp vào lán bên đường trú mưa. Có chiếc xe phóng vù qua làm nước bắn tung trắng toát. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mưa nhẹ hạt dần và ngớt hẳn. Bầu trời lại quang đãng với những ánh nắng vàng dịu, tinh khôi. Em dang rộng bàn tay để thu vào lòng mình vị tươi mát, trong sạch của đất trời khi cơn mưa rào đi qua. Mọi người trú ở các lán hiện lại tiếp tục lộ trình của mình. Trên con đường còn đọng lại những vũng nước lớn do cơn mưa để lại.
Mùa hạ với những vị khách không mời mà đến làm lòng ta lưu luyến mãi. Mong sao cơn mưa rào vẫn đẹp nguyên như ngày nào.
mik tra lời rùi đó nha!bn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này hoài!
Trả lời :
Câu tục ngữ có 8 chữ chia thành 2 vế đối nhau, chữ “hay” vần với chữ “cày”: “Có học mới hay // có cày mới biết”. Vế 1 nói về việc học chữ, học văn hóa: vế 2 nói về học trong lao động, học cày, học làm ruộng. Nghề nông là nghề chính rất lâu đời của nhân dân ta. Câu tục ngữ này còn nêu lên bài học: học đi đôi với hành, học văn hóa kết hợp với học trong lao động sản xuất.
hok tốt