K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 7 2017

Có những người lướt qua cuộc đời của mỗi chúng ta dù là hữu ý hay vô ý đều để lại những dư âm cảm xúc buồn vui khó quên. Họ như cơn gió nhẹ nhàng mang theo sự hấp dẫn cuốn hút chúng ta nhưng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại cơn gió ấy nữa. . Họ không phải là một bờ vai trường tồn, vững chãi để chúng ta dựa dẫm mãi mãi. Dù họ đã và đang ở bên cạnh ta nhưng chắc gì ta đã có thể gặp lại họ một lần nữa ? Tương lai khó đoán, ngày mai khó biết, chúng ta nào có hay ? Chúng ta ra đời, lăn lộn với cuộc sống bên ngoài cũng như gặp nhiều người như vậy, những lúc mệt mỏi trông cậy mình vào ai đây ? Bạn có kêu trỡi hỡi đất nhưng có gì, có người nào là mãi mãi sao ? Chỉ tích tắc vài giây thôi và đôi lúc bạn vô ý quên mất gia đình của bạn - nơi tổ ấm luôn luôn dang rộng đôi tay đón bạn về. Gia đình - một ngôi nhà tinh thần cho bạn dựa vào, vực bạn dậy sau mỗi khổ đau, khó khăn tưởng chừng như không thể nào vượt qua. Cũng như câu nói trong bộ phim " Quá nhanh quá nguy hiểm " rằng: " Cho dù cậu có ở đâu, cách hàng dặm xa hay là nửa vòng trái đất, cậu sẽ ở mãi trong tim chúng tôi và chúng tôi sẽ mãi là gia đình của cậu. " . Đúng vậy dù bạn có đi đâu về đâu nhưng hãy nhớ rằng gia đình luôn sát cánh bên bạn. Và hãy nói với họ là bạn yêu họ nhé.

Một đoạn thôi =)) Dở quá hic

22 tháng 7 2017

-__________________-

Khi nói về sống tử tế, giáo sư Đặng Cảnh Khanh đã kể câu chuyện sau: Hôm đó, trên xe buýt có 1 người đàn ông cao tuổi. Ông lên xe ở 1 trạm trên đường Nguyễn Trãi, Hà Nội. Xe chạy. Sau khi lục lọi chiếc cặp đeo bên hông, lại móc hết túi quần túi áo, ông già vẫn không thấy tiền để mua vé. Ông ngồi lặng với khuôn mặt đỏ bừng. Lúc này 1 cô học sinh ngồi hàng ghế sau đã len lén nhét tờ 5K vào túi quần của...
Đọc tiếp

Khi nói về sống tử tế, giáo sư Đặng Cảnh Khanh đã kể câu chuyện sau:

Hôm đó, trên xe buýt có 1 người đàn ông cao tuổi. Ông lên xe ở 1 trạm trên đường Nguyễn Trãi, Hà Nội. Xe chạy. Sau khi lục lọi chiếc cặp đeo bên hông, lại móc hết túi quần túi áo, ông già vẫn không thấy tiền để mua vé. Ông ngồi lặng với khuôn mặt đỏ bừng. Lúc này 1 cô học sinh ngồi hàng ghế sau đã len lén nhét tờ 5K vào túi quần của ông. Khi nhân viên bán vé đến, theo phản xạ, ông lại đưa tay lục túi quần và thấy tờ 5K. Ông mừng ra mặt trả tiền vé và cứ ngỡ đó là tiền của mình. Còn cô gái thì lẳng lặng mỉm cười.

( Báo Gia đình & Xã hội_ Xuân Đinh Dậu)

Hãy viết bài trình bày suy nghĩ của em khi đọc câu chuyện nhỏ trên. Từ câu chuyện và thực tế đời sống, em hiểu thế nào về người tử tế, việc tử tế.

CÁC BẠN GIÚP MK VỚI!!!

4
11 tháng 7 2017

@Linh Phương @Bình Trần Thị @Ngô Lê Dung

11 tháng 7 2017

Nguyễn Thị LoanNguyễn Thị Mỹ Hạnh

Trần Thanh HàHoàng Thị Nguyệt HàPham Thuong Vi