K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 5 2022

Mình nghĩ từ "câu thơ " không phải câu nói, câu hỏi, câu xác định....  :)
Từ "Dòng thơ" cũng không đồng âm , tạm ẩn nghĩa dòng sông, dòng nước, dòng chảy ,  nếu ai dùng từ trong hoàn cảnh , nghe lạ, cách nói lạ ...thì tạm hiểu vậy.

Dòng thơ có thẻ chỉ dùng chỉ nhiều bài thơ của cùng một tác giả

câu thơ , có thể nói/ viết câu thơ " cả bài" " một hàng" thì tùy . cứ như một cái đĩa to thất to bạn  để 1 lát trứng nhỏ bưng ra và nói : hôm nay có món trứng ! vậy.

Có làm bạn cười không? Văn là môn " ăn không thấy món" " ngửi thì chỉ thấy mùi trong thơ"

 

16 tháng 5 2022

bn tham khảo ặ :

-Bác Ghế ơi!

Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chọt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe.

-Bác Ghế ơi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? – Giọng nói đó lại vang lên.

Một giọng nói ngái ngủ trả lời:

-Tôi đây! Có chuyện gì thế hả bác Bàn?

Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể:

-Như bác đã biết đấy. Tôi vói bác cùng ra đòi một lúc lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… – giọng bác Bàn trầm xuống – Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của trường, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây.

Nói tới đây, bác Bàn dùng lại. Ghế giục:

-Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà!

Bác Bàn cất giọng kể tiếp:

-Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. A! Cái thầy gì ấy nhỉ?… Thấy ấy luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khác tên và giây mực trên thân thể chúng ta. Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ, tôi tưởng – nào ngờ… mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, dầm thình thịch, làm gãy cả chân tôi, Thế có khổ không chứ.

Bác Ghế lắc đầu nói:

-Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mói nói ấy mà. À, ùm à! Cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm vũ khí để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vảy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng xoàng một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đấy, bác ạ!

Bác Bàn buồn rầu:

-Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi…

Bác Ghế vội vàng:

-Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm.

-Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này – bác Bàn thét lên.

-Tôi không đi với bác được đâu.

Bàn ôm mặt rầu rĩ:

-Sao tôi không chết đi cho rồi,

Ghế vội an ủi bạn:

-Thôi bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có lọi gì đâu? Nhiệm vụ của chúng ta phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!

Bàn ôm chầm lấy Ghế, vừa cảm động về tấm lòng cao thượng của Ghế, vừa ân hận về thái độ bi quan của mình. Mấy giây trôi qua, hai người bạn ấy nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghị lực: Ngày mai chúng ta sẽ đề nghị nhà trường đưa đi chữa bệnh. Chúng ta sẽ lẽn tiếng khuyên các có, cậu học sinh giữ gìn cúa công, phải có ý thức mói được. Nhất định sẽ là như vậy, sẽ là như vậy.

Vừa lúc đó, đội Sao đó của trường đi tói. Em vội báo cáo về việc Bàn và Ghế bị hư hỏng cần được đi chữa bệnh. Hình như Bàn và Ghế củng nghe được câu nói đó, quên cả đau nhảy lên vì vui sướng.

16 tháng 5 2022

danh từ bạn nhé

tick mình nha 

HT

16 tháng 5 2022

đại từ

16 tháng 5 2022

tuy đã già nhưng cụ ấy vẫn làm việc

câu chuyện không những hay mà còn bổ ích

 

16 tháng 5 2022

- Tuy nhà nghèo nhưng bạn Long học rất giỏi
- Chẳng những trời mưa mà còn rất lạnh

Nhập vai nhân vật Sơn để trả lời các câu hỏi phỏng vấn dưới đây: Câu 1: Chào Sơn, em có thường xuyên chơi với những người bạn ở dãy nhà lá không? Còn các em họ của em thì sao? Câu 2: Em cảm thấy thương xót cho Hiên vào thời điểm nào, khi em quan sát thấy điều gì? Câu 3: Sau khi cho Hiên áo, em cảm thấy thế nào? Vì sao em lại cảm thấy như vậy? Câu 4: Khi chuyện em cho Hiên áo bị gia đình phát hiện, em cảm...
Đọc tiếp

Nhập vai nhân vật Sơn để trả lời các câu hỏi phỏng vấn dưới đây:

Câu 1: Chào Sơn, em có thường xuyên chơi với những người bạn ở dãy nhà lá không? Còn các em họ của em thì sao?

Câu 2: Em cảm thấy thương xót cho Hiên vào thời điểm nào, khi em quan sát thấy điều gì?

Câu 3: Sau khi cho Hiên áo, em cảm thấy thế nào? Vì sao em lại cảm thấy như vậy?

Câu 4: Khi chuyện em cho Hiên áo bị gia đình phát hiện, em cảm thấy thế nào? Vì sao?

Câu 5: Em có bất ngờ không khi mẹ không trách phạt hai chị em? Theo em, vì sao mẹ lại hành động như vậy?

Câu 6: Em muốn nhắn nhủ, bày tỏ điều gì với những người bạn: Tí, Túc, Cúc, Xuân, Hiên và mẹ của em?

Bài đọc:

Gió lạnh đầu mùa

     Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:

     - Thôi, con đi chơi.

     Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.

     Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất răn lại, và nức nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.

     Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.

     Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.

     Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:

     - Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ.

     Đứa khác nói:

     - Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lý mất.

     Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:

     - Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?

     Sơn ưỡn ngực đáp:

     - Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.

     Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:

     - Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.

     Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:

     - Sao áo của mày rách thế Hiên, áo lành đâu không mặc?

     Con bé bịu xịu nói:

     - Hết áo rồi, chỉ còn cái này.

     - Sao không bảo u mày may cho?

     Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn cùng nói với Hiên đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:

     - Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.

     - Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.

     Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.

     Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:

     - Mợ tôi đi đâu hở vú?

     - Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn giỗ đến trưa mới về.

     Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn, hỏi:

     - Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?

     Sơn ngạc nhiên đáp:

     - Phải. Nhưng sao vú biết?

     - Con Sinh nó nói với tôi đấy-Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét-Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn.

     Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:

     - Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.

     - Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.

     Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:

     - Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ me mắng chết không.

     - Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu.

     Chị Lan đấu dịu:

     - Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.

     - Nhưng mà em sợ lắm.

     Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:

     - Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ me không mắng đâu.

     Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.

     Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:

     - Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?

     Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:

     - Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.

     Mẹ Sơn hỏi:

     - Con Hiên không có cái áo à?

     - Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, Chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.

      Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:

     - Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.

     Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo :

      - Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?

                                                                                         Thạch Lam

0
Nếu em là Sơn và Lan, em có thể làm gì để giúp đỡ Hiên? Bài đọc: Gió lạnh đầu mùa      Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:      - Thôi, con đi chơi.      Sơn xúng xính rủ chị...
Đọc tiếp

Nếu em là Sơn và Lan, em có thể làm gì để giúp đỡ Hiên?

Bài đọc:

Gió lạnh đầu mùa

     Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:

     - Thôi, con đi chơi.

     Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.

     Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất răn lại, và nức nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.

     Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.

     Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.

     Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:

     - Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ.

     Đứa khác nói:

     - Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lý mất.

     Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:

     - Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?

     Sơn ưỡn ngực đáp:

     - Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.

     Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:

     - Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.

     Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:

     - Sao áo của mày rách thế Hiên, áo lành đâu không mặc?

     Con bé bịu xịu nói:

     - Hết áo rồi, chỉ còn cái này.

     - Sao không bảo u mày may cho?

     Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn cùng nói với Hiên đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:

     - Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.

     - Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.

     Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.

     Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:

     - Mợ tôi đi đâu hở vú?

     - Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn giỗ đến trưa mới về.

     Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn, hỏi:

     - Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?

     Sơn ngạc nhiên đáp:

     - Phải. Nhưng sao vú biết?

     - Con Sinh nó nói với tôi đấy-Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét-Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn.

     Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:

     - Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.

     - Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.

     Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:

     - Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ me mắng chết không.

     - Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu.

     Chị Lan đấu dịu:

     - Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.

     - Nhưng mà em sợ lắm.

     Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:

     - Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ me không mắng đâu.

     Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.

     Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:

     - Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?

     Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:

     - Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.

     Mẹ Sơn hỏi:

     - Con Hiên không có cái áo à?

     - Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, Chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.

      Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:

     - Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.

     Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo :

      - Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?

                                                                                         Thạch Lam

0
Bằng cảm nhận và quan điểm của em, hãy điền vào bảng sau. ​ Bài đọc: ​ Bài đọc: Gió lạnh đầu mùa      Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:      - Thôi, con đi...
Đọc tiếp

Bằng cảm nhận và quan điểm của em, hãy điền vào bảng sau.

Bài đọc: ​

Bài đọc:

Gió lạnh đầu mùa

     Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:

     - Thôi, con đi chơi.

     Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.

     Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất răn lại, và nức nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.

     Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.

     Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.

     Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:

     - Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ.

     Đứa khác nói:

     - Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lý mất.

     Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:

     - Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?

     Sơn ưỡn ngực đáp:

     - Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.

     Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:

     - Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.

     Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:

     - Sao áo của mày rách thế Hiên, áo lành đâu không mặc?

     Con bé bịu xịu nói:

     - Hết áo rồi, chỉ còn cái này.

     - Sao không bảo u mày may cho?

     Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn cùng nói với Hiên đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:

     - Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.

     - Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.

     Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.

     Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:

     - Mợ tôi đi đâu hở vú?

     - Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn giỗ đến trưa mới về.

     Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn, hỏi:

     - Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?

     Sơn ngạc nhiên đáp:

     - Phải. Nhưng sao vú biết?

     - Con Sinh nó nói với tôi đấy-Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét-Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn.

     Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:

     - Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.

     - Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.

     Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:

     - Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ me mắng chết không.

     - Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu.

     Chị Lan đấu dịu:

     - Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.

     - Nhưng mà em sợ lắm.

     Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:

     - Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ me không mắng đâu.

     Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.

     Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:

     - Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?

     Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:

     - Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.

     Mẹ Sơn hỏi:

     - Con Hiên không có cái áo à?

     - Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, Chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.

      Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:

     - Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.

     Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo :

      - Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?

                                                                                         Thạch Lam

2
16 tháng 5 2022

là đáng khen vì nó thể hiện sự một lòng bạn tốt rất quan tâm đến bạn Hiên

là đáng trách vì có thể bạn ấy không muốn.

16 tháng 5 2022

là đáng khên vì đây là việc giúp hiên bởi gia đình hiên là hộ gia đình nghèo khó nên là đáng khen