K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

  giúp mình viết bài văn nghị luận xã hội trinh bày quan điểm về một vấn đề, bài học, thông điệp được rút ra từ văn bản ( dài vài tờ A4) Tầm nhìn sư hiểu biết của con người đôi lúc không phải xuất phát từ chỗ đứng mà nó còn do tâm hồn của mỗi con người đinh đoạt. Môt người anh là phi công nói với tôi: "Em biết không? Anh đã làm chủ được cả bầu trời và đã phóng tầm mắt quan sát được moi...
Đọc tiếp

 

giúp mình viết bài văn nghị luận xã hội trinh bày quan điểm về một vấn đề, bài học, thông điệp được rút ra từ văn bản ( dài vài tờ A4)


Tầm nhìn sư hiểu biết của con người đôi lúc không phải xuất phát từ chỗ đứng mà nó còn do tâm hồn của mỗi con người đinh đoạt.

Môt người anh là phi công nói với tôi: "Em biết không? Anh đã làm chủ được cả bầu trời và đã phóng tầm mắt quan sát được moi thứ từ trên cao".

Còn người anh khác làm kiểm lâm thì nói: "Anh bây giờ đang bảo vệ toàn bê núi non, trùng điệp cùng với muôn loài chim thứ". Cả hai người anh đều nói về công việc của mình với vẻ đầy tự hào. Còn tôi lúc đó tuy còn nhỏ nhưng là một con người kém may mắn do tai nan đang ngồi trên xe lăn ngày tháng chỉ quẩn quanh với "thế giới" là trong căn nhà nhỏ.

Thấy tôi hàng ngày tỏ vẻ buồn chán, mẹ đã đông viên tôi: "Con trai! Moi việc rồi sẽ qua. Tai sao con không đem bầu trời, đám mây, núi non và moi thứ mà con nhìn thấy thu vào trong tâm hồn con? Như vây con sẽ có được nhiều thứ hơn con tưởng". Tôi ngac nhiên hỏi: "Tâm hồn của con rông lớn vây sao?"

Me hiền từ nói: "Con ngốc nghêch của me! Trên đời chỉ có tâm hồn là có thể lớn và có thể nhỏ. Nó to lớn khi con người ta có tấm lòng đô lương khoan dung biết thương người như thể thương thân. Nếu con sống được như thế thì tâm hồn có thể chứa đưng được cả trời đất, van vất trong đó.

Ngươc lai, nó có thể nhỏ khi con người ta sống ích kỉ, hep hòi, ghen ghét, đố kv, ham danh, háo sắc... biết mình mà không biết người thì đến ngay cả cái kim cũng khó có thể len vào được!"

Quả đúng thất vây, sau môt thời gian chav chữa và tập luyên tôi đã đi đươc bằng đôi chân của mình. Ngẫm lai những lời mẹ nói quả thât không sai. Tấm lòng rông lớn hay nhỏ hẹp đều do tâm hồn mà hình thành. Vì vây, trong cuôc sống ta nên mở rông tâm hồn mình ra và sẽ thấy cuộc đời tươi đẹp hơn.

 

0
phân tích truyện ngắn Bố tối     yêu cầu      Thân Bài     -tóm tắt truyện     -nhận xét cốt truyện, tính huống truyện, lời kể,ngôi kể,giọng điệu....     -phân tích các nhân vật trong truyện (người bố,người con,...)     -nhận xét từng nhân vật      -rút ra bài học     [giờ tớ học sách mới với nên cách phân tích truyện cx khác nên rất mong mọi người gíup -bài càng dài càng tốt ạ(tầm 3 đến 4...
Đọc tiếp
phân tích truyện ngắn Bố tối     yêu cầu      Thân Bài     -tóm tắt truyện     -nhận xét cốt truyện, tính huống truyện, lời kể,ngôi kể,giọng điệu....     -phân tích các nhân vật trong truyện (người bố,người con,...)     -nhận xét từng nhân vật      -rút ra bài học     [giờ tớ học sách mới với nên cách phân tích truyện cx khác nên rất mong mọi người gíup -bài càng dài càng tốt ạ(tầm 3 đến 4 trag)]       TỚ XIN CẢM ƠN Ạ        Ngoại kể rằng Mẹ tôi mất sớm vì một căn bệnh hiểm nghèo khi hai anh em tôi vẫn còn rất nhỏ, lúc đó em tôi mới một tuổi, còn tôi mới lên ba, cú sốc quá lớn khiến Bố tôi sầu não ủ ê đến hàng mấy năm trời vẫn chưa nguôi ngoai. Hàng ngày ngoại trông nom chăm bẵm anh em chúng tôi để bố đi làm, nhưng cứ về đến nhà là bố lại ôm chúng tôi vào lòng vỗ về, chăm sóc cho chúng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố không biết ru hay và ngân nga trầm bổng như ngoại, nhưng giọng của bố trầm ấm, bố ru chúng tôi bằng những bài thơ. Và bài ru mà tôi thường xuyên nghe nhất đó là bài Bầm Ơi. Cứ mỗi lần bế chúng tôi lên võng hay lên giường là bố mở đầu bằng bài Bầm ơi, cứ vậy bố đọc đi đọc lại bài bầm ơi một lát là anh em tôi ngủ say, nhiều khi tôi thấy bố nghẹn ngào xúc động, nhất là những khi bố nhắc đến Tên Mẹ. Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt bố. Thấy bố nột mình cảnh gà trống nuôi con, vừa làm cha vừa làm mẹ quả là vất vả. Anh em họ hàng ngỏ ý khuyên bố tôi nên tục huyền, tìm người về làm mẹ kế mẫu để sớm hôm chăm nom, săn sóc cho bố con tôi, nhưng bố nhất định không đồng ý, Bố bảo: Cảnh dì ghẻ con chồng xưa nay tôi đã biết cả rồi, con người khác máu tanh lòng. Nhất là khi lại sinh thêm em bé nữa, chuyện con riêng con tây khó tranh khỏi sứt mẻ tình cảm, thế nên mọi người đừng khuyên tôi nữa. Và bố cứ vậy, lo lắng chăm sóc, thường hay mua quà bánh cho chúng tôi mỗi khi bố đi đâu xa về, hàng ngày bố luôn đến đón tôi trước giờ, chưa bao giờ bố để tôi phải đứng trước cửa trường chờ đợi! Khi tôi lên cấp hai bố mua cho tôi một cái xe đạp cũ, tôi vui vẻ cùng chúng bạn đi học, đi chơi tôi đâu biết hàng ngày bố vất vả làm đủ các nghề nặng nhọc như phụ hồ, đào ao, đào giếng cho đến một hôm bố ngã bệnh. Bố sốt ly bì mấy hôm không ăn uống được. Tôi vào bệnh viện thăm bố, thấy bố gầy sút xanh xao, tôi lo lắng và thương bố vô cùng, tôi nói với bố: -Bố ạ. Con xin phép nghỉ học để chăm cho bố nhanh khỏe lại nhé! Bố ân cần cầm tay tôi: -Bố không sao đâu, con cứ lo học cho giỏi và bảo ban em cũng vậy là bố nhanh khỏe thôi. Tôi ra về mà lòng bất an, chắc bố vất vả vì lo lắng cho chúng tôi nhiều quá nên mới đổ bệnh! Giá như Mẹ tôi còn sống thì, tôi phải làm sao để giúp đỡ cho bố bớt vất vả đây!? Từ hôm đó tôi không vô tư học hành vui chơi như trước nữa, tôi nghĩ sẽ cố gắng tranh thủ sau thời gian học tập tìm kiếm thêm công việc làm để giúp đỡ gia đình, giúp đỡ cho bố bớt vất vả, ý định của tôi chưa kịp thực hiện thì không ngờ mấy hôm sau bố tôi qua đời! Tôi ân hận vô cùng. Bố ơi! Gía như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn. giúp mk vs ạ mk đag cần gấp   
0