K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Truyền thuyết kể về các nhân vật, sự kiện lịch sử hoặc có liên quan đến lịch sử có sử dụng yếu tố kì diệu, không có thật. Qua đó thể hiện cách đánh giá của nhân dân đối với những nhân vật, sự kiện lịch sử được kể. Qua đó thể hiện quan niệm ước mơ của nhân dân về một cuộc sống, một xã hội tốt đẹp hơn thông qua cuộc đấu tranh giữa cái Thiện và cái Ác.

15 tháng 7 2018

Truyền thuyết là tên gọi dùng để chỉ một nhóm những sáng tác dân gian truyền miệng nhằm lý giải một số hiện tượng tự nhiên, sự kiện lịch sử. Đặc điểm chung của chúng thể hiện các yếu tố kỳ diệu, huyễn tưởng, nhưng lại được cảm nhận là xác thực, diễn ra ở ranh giới giữa thời gian lịch sử và thời gian thần thoại, hoặc diễn ra ở thời gian lịch sử.

15 tháng 7 2018

bạn lập đi, đễ mak

TĐN: hoclop4e

MK : truongtieuhocbacly

Mình không chơi nữa và mình lập 2 năm trước rồi

kÈM THÊM : KHÔNG ĐƯỢC ĐĂNG CÂU HỎI LINH TINH LÊN DIỄN ĐÀN

câu hỏi là gì

15 tháng 7 2018

ý mình là nêu cảm nhận của em về khổ thơ trên 

15 tháng 7 2018

Trong cuộc sống, không ai là không có ước mơ, dù chỉ là ước mơ đơn giản. Ước mơ là động lực để con người làm việc, học tập… Nếu không có ước mơ, cuộc sống sẽ đơn điệu, buồn chán biết bao. Một ngày, buổi sáng thức dậy, ta nghĩ về giấc mơ đêm qua – đẹp quá, hồn nhiên quá. Thế là ngày hôm đó ta vui tươi làm việc mà không thấy mệt. Cuộc sống cho dù vất vả, bận rộn đi chăng nữa ta vẫn thầm mơ rằng mọi việc sẽ sáng sủa, tốt đẹp hơn. Và, cứ như vậy cuộc sống sẽ thêm thú vị, không còn tẻ nhạt nữa.Đã là con người chắc hẳn phải có ước mơ, ta mơ tương lại mình vào đại học, học xong lại mơ tìm công việc để nuôi sống bản thân. Ước mơ về những điều tốt đẹp cho cá nhân mình thì hẳn sẽ góp phần đắc lực cho xã hội và cộng đồng hay xa hơn nữa là cho nhân loại. Ước mơ thì luôn luôn  mang sắc màu tươi tắn, trong sáng, tốt đẹp chứ chắc chẳng ai mơ ước làm điều không tốt.Hãy ước mơ vì ước mơ sẽ chỉ đường cho ta lao về đích. Cho dù trên đường đi có thể có vấp ngã nhưng chính ước mơ sẽ nâng chúng ta đứng dậy đi tiếp…Tuổi trẻ là tuổi tươi đẹp nhất của ước mơ. Tuổi đôi mươi là giai đoạn thể lực và tinh thần của con người dồi dào nhất để nuôi dưỡng hoài bão. Vì vậy, các em nên có nhiều ước mơ, nhiều khát vọng để rồi ta sẽ dấn thân trên con đường sự nghiệp của cả đời người

     Ai trong chúng ta cũng trãi qua tuổi trẻ với những vui buồn, thất bại và thành công đầu đời. Tuổi trẻ là thứ mà chúng ta dễ dàng lãng phí nhất trong những chặng đường của cuộc sống. Dường như chúng ta không ý thức hết được những ảnh hưởng của nó với tương lai nên thiếu đi những định hướng cho cuộc đời!

     Ít ai biết được rằng, những ước mơ, những hoài bão góp một phần vô cùng quan trọng để chúng ta làm nên những điều kỳ diệu. Bạn trẻ thường chỉ nói được : Ước mơ của tôi là thế này….  mà không chỉ ra được nó như thế nào? Nó phải cụ thể và rõ ràng ra sao! Chỉ khi chúng ta hình dung ra được ước mơ của mình thì ước mơ ấy mới có cơ hội để trở thành hiện thực!

     Tuổi trẻ thường gắn liền với nhiệt huyết, với hoài bão, thích khám phá và ưa mạo hiểm nhưng lại thiếu đi những mục tiêu, những kế hoạch, những dự định để biến  điều không thể thành có thể. Chúng ta dù rất thích thú với một việc nào đó nhưng chỉ mới gặp trở ngại haykhó khăn đã muốn buông tay từ bỏ! Sự bồng bột và thiếu nghiêm túc của tuổi trẻ thường dẫn chúng ta đến những quyết định sai lầm, thất bại. Để tránh điều đó ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường chúng ta phải tự trang bị cho mình những kỹ năng mềm để thành công! Chúng ta cần tập cho mình thói kiên nhẫn, tinh thần và nghị lực vững chắc, sự quyết tâm và tận tụy cho công việc. Bên cạnh đó, lời ăn tiếng nói cũng cần được trau chuốt và suy nghĩ thấu đáo trước khi chúng ta nói với ai điều gì đó. Ai cũng biết lời nói “ xuyên tâm” nhưng mấy ai làm chủ được cảm xúc của mình dẫn đến nói những lời khiến người khác bị tổn thương! Chính vì thế, bất kỳ ai dù làm gì hay ở địa vị nào cũng cần phải học cách nói năng ứng xử sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh cụ thể! Đừng làm mất lòng vì những chuyện không đáng!

     Nếu bạn chỉ biết nói rằng ước mơ của tôi thế này thế kia mà không hành động để biến chúng trở thành hiện thực thì bạn có đang sống cuộc đời của mình hay không? Có quá nhiều người trong chúng ta thường phải hối tiếc vì tuổi trẻ đã không dám sống với ước mơ của mình, không dám quyết định lựa chọn đường đi cho mình mà nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ! Chúng ta ai cũng biết bố mẹ yêu thương mình, muốn con cái sống cuộc đời thuận lợi và hạnh phúc nhưng nếu không gặp những khó khăn trở ngại, tự mình vượt qua những thử thách của cuộc sống và dành lấy những gì mình muốn thì chúng ta đã sống cuộc đời vô vị. Những ý nghĩa đích thực của cuộc sống không được trãi nghiệm, không được hét lên sung sướng khi nhìn thấy những nỗ lực, những cố gắng của bản thân được đền đáp xứng đáng!

      Mất đi những “ gia vị” cho cuộc sống chỉ khiến cho nó nhạt nhẽo thế nên các em đừng ngần ngại khi đứng trước những khó khăn thử thách mà cuộc sống đem đến! Nếu không có nó các em sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy thành công đang chờ đợi các em phía trước cả! Chưa có thành công nào không nhuốm đủ mồ hôi nước mắt của những kẻ chinh phục! Bạn muốn làm cát bụi giữa đời hay trở thành một cây đại thụ vững chắc, sóng gió nào cũng không gục ngã!

     Cuộc đời của các em là do các em nắm giữ! Dù đánh mất tất cả cũng đừng bao giờ đánh mất niềm tin của các em. Dù người khác có nói những ước mơ, hoài bão và mục tiêu của các em  là không tưởng các em cũng đừng bao giờ từ bỏ nó! Nếu các em từ bỏ nó cuộc sống với các em  sẽ chẳng còn ý nghĩa gì! Còn niềm tin còn hi vọng, chỉ cần các em còn hi vọng các em sẽ lại dám thách thức với những khó khăn để chinh phục những đỉnh cao! Chỉ khi nào các em thực sự từ bỏ lúc ấy thất bại mới thực sự đến với các em!

    Đừng bao giờ ngừng thôi hi vọng, một ngọn lửa nhỏ sẽ thắp sáng cho vô vàn những nến khác. Dù tận cùng thất bại cũng đừng bao giờ nói rằng TÔI KHÔNG THỂ ! Không có gì là không thể chỉ cần chúng ta có đủ quyết tâm có đủ niềm tin, ý chí và nghị lực thì chúng ta sẽ làm được những gì mình muốn! Đừng bao giờ gói tròn giới hạn của bản thân, khả năng của chúng ta là vô hạn! Thế nên hãy mơ những gì mình muốn mơ, làm những gì mình muốn làm để không bao giờ phải nói hối tiếc!

    Chúng ta chỉ sống có một lần và tuổi trẻ cũng chỉ đến với chúng ta một lần duy nhất, hãy sống sao để mỗi khi nhìn lại các em sẽ tự hào về nó! Dù ước mơ có lớn đến đâu, đẹp đẽ đến nhường nào thì nó cũng phải gắn liền với thực tế! Đừng mơ cao quá khiến các em không chạm đến nó và không bao giờ được tận hưởng cảm giác phấn khích mỗi khi chúng ta chạm tay vào ước mơ của mình!

    Thầy xin kể vắn tắt một cau chuyện thế này: Có 1 anh chàng tên là Alex, lúc đầu anh ta có 1 cái kẹp giấy trông rất ngộ. Anh ta nảy ra ý định táo bạo là sẽ biến cái kẹp giấy của mình thành 1 ngôi nhà. Để bắt đầu cho ý tưởng đó anh ta lập 1 website, đăng quảng cáo. Và bằng tài ngoại giao của mình, anh ta đổi lấy được 1 cây viết trông cũng rất lạ mắt. Rồi từ cây viết đó anh ta tiếp tục đổi được 1 cái lò sưởi cũ…>>>>> 1 cái máy hát cổ …>>> 1 chiếc xe tải nhẹ. Anh ta tin rằng ước mơ từ 1 cái kẹp giấy thành 1 ngôi nhà của mình sẽ thành công…!!!Đó chỉ là 1 vd nhỏ về mơ ước… Trong cuộc sống của mỗi chúng ta không ai là không có mơ ước hoài bão của mình. Mà thực sự thì mơ ước giúp cuộc sống thêm phong phú đa dạng. Sống mà không có mơ ước , không có hoài bão thì thật vô vị phải không các em? Chính vì mơ ước ta mới có được những thành công tưởng chừng không thực hiện được. Như các em đã biết chủ tịch tập đoàn phần mềm Microsoft cũng bất đầu sự nghiệp của mình là một thợ sửa đài. Hay ở ngay tại VN là những người sáng lập nên hãng Kinh Đô, Mai Linh, Việt Tiến….Và thầy cũng xin nói về ước mơ của thầy một chút. Thầy sinh ra và lớn lên ở Bình Quế, một mảnh đất nghèo của huyện Thăng Bình. Năm học lớp bảy thì ở quê có trúng vàng, các bạn cùng học trong xóm thì nghỉ hết để đi đãi vàng. Thậm chí có những ba mẹ không cho các bạn đi học. Họ nói: Không học cũng không chết nhưng đói chết. Họ cho con nghỉ để đi đãi vàng. Thật là những suy nghĩ nông cạn phải không các em. Mới học lớp 7 nhưng thầy đã suy nghĩ: Muốn thoát nghèo thì phải học, không có con đường nào khác. Thế là cả xóm chỉ có mình thầy cắp sách đi học. Thầy đã đỗ thủ khoa tốt nghiệp ở cả cấp 2 và cấp 3. Năm học lớp 10 khi cô cho bài viết văn tự do về mơ ước của mình trong tương lai. Thầy đã viết bài văn về ước mơ trở thành một kỹ sư thuỷ lợi để đưa nước về cho quê hương. Bài văn được 8.5 điểm. Bởi vì quê thầy nước Phú Ninh không đến được, lúc đó chỉ làm một năm có hai vụ: vụ thu đông và vụ xuân hè. Thầy còn nhớ cảnh 4 giờ sáng lại bị cha đánh thức dậy để đi gieo lúa. Oái oăm thay ngày vào đại học thầy lại không chọn được đại học Bách khoa để theo đuổi ước mơ của mình. Không phải là không đậu mà thầy lại đậu đến 3 trường: Đại học Bách khoa Đà Nẵng; Đại học sư phạm Toán Huế; Cao đẳng sư phạm Toán Đà Nẵng. Nhà thì nghèo không có tiền đi học Đại học Bách khoa để theo đuổi ước mơ của mình. Thầy đành phải ra Huế để học sư phạm Toán. Bởi vì thời ấy Đại học sư phạm miễn học phí và ở Huế thì dễ đi dạy kèm kiếm tiền hơn. Cuộc đời lại trớ trêu thay, tưởng chừng như thầy không thể đứng dậy nổi. Khi học được một học kỳ Đại học năm thứ nhất thì cha thầy bị bò hốc đã qua đời khi tuổi 67. Khi đó thầy chỉ muốn nghỉ học để đi làm kiếm tiền nuôi mẹ nhưng rồi được sự động viên của bạn bè thầy đã đứng dậy và tiếp tục học. Các em biết không? Thầy phải lo tất cả chi phí học hành bằng cách đi dạy kèm kiệm tiền. Khi về quê thầy phải chuẩn bị tiền đi ra. Học xong chương trình Đại học đại cương thầy lại thi đậu chuyên ngành vào 3 trường: Sư phạm Toán; Tổng hợp tin học; Đại học Bách khoa Đà Nẵng ngành xây dựng đề đậu cả. Nhưng rồi cũng không theo đuổi ngành xây dựng được, vì học ở Hoà Khánh thì không đi dạy kèm được và phải đóng học phí nữa. Thế là thầy phải quay ra Huế tiếp tục học sư phạm Toán. Năm 2000, thầy tốt nghiệp Đại học sư phạm Toán rồi về công tác tại trường THPT Thái Phiên. Thầy vẫn nuôi ước mơ là tiếp tục học lên nữa. Nhưng rồi khi có gia đình, cuộc sông lại vất vả, bận rộn với chuyện cơm áo gạo tiền. Mãi đến năm 2008 thầy mới quyết tâm đi học thạc sĩ. Tốt nghiệp thạc sĩ  năm 2010 loại xuất sắc và được chuyển tiếp nghiên cứu sinh. Đến bây giờ thầy nghỉ thầy cũng thành công với số phận của thầy. Nếu như ham làm vàng để kiếm tiền như các bạn cùng xóm ngày nào thì giờ cũng khổ lắm! Mỗi người chúng ta hãy sống lạc quan, phải biết mơ ước, biết hoài bão và quan trọng nhất là phải biết biến những mơ ước đó trở thành hiện thực. Các em mơ trở thành một nhà kinh doanh giỏi, một kỹ sư, một bác sĩ,… nhưng các em không chịu học hành để  vào đại học, không chịu làm gì thì nó trở thành ước mơ hão huyền rồi. Các em có thể bắt đầu ước mơ đó bằng sự quyết tâm học tập ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường ngày hôm nay, đừng quá lãng phí thời giờ vàng ngọc của tuổi trẻ vì tuổi trẻ là tuổi dồi dào thể lực và tinh thần để nuôi dưỡng hoài bão… cho dù sau này các em không thực sự trở thành 1 nhà kinh doanh thành đạt, một bác sĩ, một kỹ sư,… thì các em cũng đã có được thành công đó là nâng cao trình độ hiểu biết, trình độ kinh doanh của mình rồi….Cái khía cạnh mà thầy muốn đề cập trong ví dụ về Alex đó là anh ta dám mơ và dám làm. Chứ không phải như là đêm nay ta ngồi ngắm sao, rồi khi một ngôi sao băng rơi xuống ta ước ngày mai ta sẽ có thật nhiều tiền hay là chờ một ông bụt hiện lên cho ta một điều ước!!!”. Vậy những người đã biến được ước mơ thành hiện thực, phải chăng họ đã xuất hiện từ trong câu chuyện cổ tích nào đó? Họ đã làm gì mà có thể thực hiện được ước mơ của mình? Trong cuộc sống không có khái niệm tồn tại bất cứ một câu chuyện cổ tích nào. Mọi ước mơ đều bắt nguồn từ hành động và cơ hội. Những người thực hiện ước mơ là những người đã hành động và tự tạo cho mình cơ hội để phát triển.Các em đã có hành động gì cho ước mơ mình chưa? Đừng bao giờ nghĩ rằng hành động đó sẽ không thành, một đứa bé chưa biết đi sau những lần vấp ngã đã có thể tự đi trên đôi chân của mình. Những lần vấp ngã đó mới chính là sự khởi đầu cho thành công.Tận hưởng hương vị cuộc sống, là nói đến sự hưởng thụ, hạnh phúc, thư giãn vì đó mới là ý nghĩa cuộc sống thật sự.

               Let’s go and be successful, happy!

” Thân thể ở trong lao

Tinh thần ở ngoài lao

Muốn nên sự nghiệp lớn

Tinh thần càng phải cao ” _ Hồ Chí Minh

   Cuối cùng, thầy xin chúc TUỔI TRẺ của chúng ta đều gắn liền với ƯỚC MƠ và  HI VỌNG!

Nói thật, trong tương lai mình muốn làm một giáo viên. Về mặt kinh tế thì lương thu nhập từ nghề này cũng khá ít, nhưng mình vẫn muốn được thử trải nghiệm lái những chuyến đò đưa nhưng mầm non của thế hệ trẻ đến bờ tương lai tươi sáng.Mình muốn được dạy dỗ các cô cậu học trò thành những người con ngoan, đứa chấu giỏi, công dân tốt  để có thể gây dựng đât nước Việt Nam giàu mạnh, phát triểnn vững  bền, cùng sánh vai với cường quốc năm châu trên thế giới!

16 tháng 7 2018

Đêm trước ngày đưa con đến trường, người mẹ không ngủ được. Người mẹ ngắm nhìn con ngủ say, long mẹ bồi hồi xúc động, nhớ lại những hành động của con trước khi ngủ, nhớ về thuở nhỏ với những kỷ niệm sâu sắc trong ngày khai trường đầu tiên. Lo cho tương lai của con, người mẹ lien tưởng đến ngày khai trường ở Nhật - một ngày lễ thật sự của toàn xã hội – nơi mà ai cũng thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến thế hệ tương lai. Đó cũng là tình cảm, niềm tin và khát vọng của người mẹ đối với tương lai của đứa con.

Nguồn: copy trên yahoo

15 tháng 7 2018

a) ( thật thà trong câu này là danh từ ) là bộ phận vị ngữ 

b) ( thật thà trong câu này là tính từ ) là bộ phận chủ ngữ 

c) ( thật thà trong câu này là động từ ) là bộ phận vị ngữ 

d) ( thật thà trong cây này là tính từ ) là bộ phận chủ ngữ 

Cho xin cái li  ke

15 tháng 7 2018

a) Chị Loan rất thật thà.

- Từ thật thà trong câu trên là tính từ và giữ chức vụ vị ngữ chính trong câu.

b) Tính thật thà của chị Loan khiến ai cũng mến.

- Từ thật thà trong câu trên là danh từ và giữu chức vụ định ngữ trong câu.

c) Chị Loan ăn nói thật thà dễ nghe.

- Từ thật thà trong câu trên là tính từ và giữ chức vụ bổ ngữ trong câu.

d) Thật thà là phẩm chất đẹp đẽ của chị Loan.

- Từ thật thà trong câu trên là tính từ và giữ chức vụ chủ ngữ trong câu.

Học tốt #

Ba mẹ tôi có tất cả ba người con và tôi là con gái đầu lòng. Tôi không giống ba, cũng không giống cả mẹ nhưng tôi được thừa hưởng tính cách cố chấp từ ba và nhẫn nại từ mẹ.

Tôi được sinh ra trong hoàn cảnh khá chật vật. Gia đình bên ngoại thì nghèo khó nhưng là một gia đình có tiếng về gia giáo. Bên nội tuy khá giả nhưng có quan niệm cho con tự lập sớm.Thuở mới lấy nhau, ba mẹ tôi chưa có của ăn của để như bây giờ. Cuộc sống khá vất vả. Bố tôi cả ngày đi làm, về tới nhà là đã mệt nhoài. Mẹ tôi cũng chẳng hơn. Vừa đi làm vừa phải làm dâu, cuộc sống khó khăn trăm bề. Bên nội tôi gốc Hoa nên có những quy định khắt khe mà những ai làm dâu người Hoa mới hiểu hết. Lúc ấy,cả một đại gia đình con, dâu đều ở chung một nhà. Lúc ấy tôi còn nhỏ nhưng cũng phần nào hiểu được những nhọc nhằn khổ cực mà mẹ tôi đã trải qua.

Hàng ngày, mẹ tôi đến hãng từ năm giờ sáng và làm suốt đến bốn giờ chiều. Về đến nhà lại tiếp tục quần quật với công việc gia đình. Mặc dù ông bà tôi có nhiều nàng dâu, mỗi người luân phiên làm việc nhà nhưng cũng không tránh khỏi những đụng chạm hằng ngày. Gia đình tôi có thói quen ăn cơm chiều vào lúc năm giờ, cũng là lúc mọi người vừa đi làm về. Mẹ tôi có bệnh đau dạ dày nên hồi chưa lập gia đình, mẹ ở nhà thường dùng cơm sớm lúc bốn giờ chiều. Nhưng khi về nhà chồng, theo hủ tục của người Hoa con dâu không được ăn chung với mọi người. Mẹ tôi phải đứng bên cạnh ông bà để chờ bới cơm, rót nước, lấy tăm… Đến khi mẹ tôi cầm được chén cơm thì thân thể đã mệt mỏi rã rời. Nhiều lúc mẹ cầm chén cơm mà lặng lẽ khóc thầm. Đã vậy còn phải gánh chịu những lời nặng nhẹ của các cô em chồng. Thế mà mẹ tôi vẫn không than vãn một lời với bố tôi. Vì mẹ biết rằng bố tôi cũng đã vất vả nhiều.

Đến khi mang thai tôi thì mẹ tôi lại càng cực nhọc hơn. Mặc dù thai nghén nhưng mẹ vẫn phải tuân thủ theo quy định giờ giấc bên chồng, vẫn phải làm việc nhà không ngơi nghỉ. Cho nên mẹ tôi ngày càng trở nên gầy gò, xanh xao. Có những lúc mẹ bị cơn đau dạ dày hành hạ ,chịu không nổi, mẹ phải lén qua nhà ngoại ăn nhờ. Nhiều khi tủi thân mà mẹ chẳng biết than khóc với ai!“ Xuất giá tòng phu” mà, biết làm sao được.

Tôi cất tiếng khóc chào đời với tất cả niềm hi vọng của mẹ. Mẹ sẵng sàng chịu nhục vì những lời xúc xiểm, nặng nhẹ của bên chồng chỉ vì ba tôi và tôi. Mẹ tôi là thế đấy. Chỉ gánh vác một mình, chẳng bao giờ hé một lời than với ai.

Rồi tôi được mấy tháng tuổi, người tôi rất yếu. Năm ấy, tôi suýt chết vì một trận bệnh. Ông bà nội tôi kiên quyết không cho đem vào bệnh viện. Tôi được đưa đến bác sĩ tư nhưng vẫn không hết. Nhìn tôi nằm thiêm thiếp mà mẹ tôi ứa nước mắt. Sau cùng, vì quá thương con mẹ tôi bất chấp tất tả đưa tôi vào bệnh viện. Tôi nằm trong phòng hồi sức năm ngày là năm ngày mẹ tôi sống trong thấp thỏm, lo âu. Rồi tôi hồi phục, mẹ tôi càng trở nên xanh xao hơn…

Tôi lớn lên trong nhọc nhằn tủi nhục của mẹ, nỗi vất vả của ba. Và rồi sự chịu khó của ba tôi cũng được đền đáp. Ba tôi đã thành công trong ngành giấy. Ông bắt đầu dọn ra riêng. Tưởng rằng mẹ tôi sẽ có những ngày thư thả. Nhưng, ba tôi càng thành công bao nhiêu, mẹ tôi lại càng vất vả bấy nhiêu. Việc nội trợ vừa lo xong thì chuyển sang phụ giải quyết việc của công ty… Trong khi mẹ vất vả như thế, các chú tôi lại bắt đầu sanh tật, ham chơi cờ bạc,rượu chè, rồi thiếu nợ, phải vay mượn, cầm cố đồ đạc. Ba tôi phải gánh vác, trả thay cho em. Thấy vậy, nhiều lần mẹ tôi cất tiếng khuyên can, chẳng những không nghe, họ còn lớn tiếng nhục mạ và tỏ thái độ coi thường mẹ. Nhiều lần tôi hỏi mẹ tôi : “ Mẹ có ghét bên nội con không ?”. Mẹ tôi ngậm ngùi :” Tủi lắm con à. Nhưng nào có ai hiểu cho mình”…

Năm tôi tám tuổi, em thứ hai tôi chào đời, sự nghiệp của ba tôi càng phát triển, mẹ tôi có phần nhẹ nhàng hơn. Đứa em tôi được xem như châu báu. Tôi bắt đầu có những ý nghĩ ganh ghét em mình. Tôi trở nên lười học, ham chơi nên từ hạng nhất tôi rớt xuống hạng tư. Rồi lần đầu tiên trong đời tôi dám đánh bạn mình. Cứ nghĩ mẹ tôi sẽ trừng phạt vì những gì tôi gây ra. Nhưng không, mẹ tôi chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi mẹ kể cho tôi nghe về cuộc đời mẹ : “ … Mẹ gian khổ nhiều chỉ muốn con cái hạnh phúc. Không mong gì con trả ơn chỉ mong con có thể tự làm chính bản thân con hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi”. Thật ra, lúc ấy tôi chẳng hiểu hết những điều mẹ nói, nhưng nhìn những giọt nước mắt của mẹ, tôi đã tự nhủ thầm không để mẹ phải buồn khổ vì mình. Và tôi đã thay đổi nhiều từ dạo đó.

Đức em út tôi ra đời trong niềm vui của cả gia đình, một bé trai thật bụ bẫm. Với vai trò chị cả, tôi phải gánh vác trách nhiệm làm gương. Nhiều lúc tôi cảm thấy buồn vì ba mẹ tôi dần xa tôi để lo công việc kinh doanh và chăm sóc hai đứa em nhiều hơn. Những xung đột giữa ba và mẹ xảy ra thường xuyên hơn…Tôi trở nên lặng lẽ và xa cách mẹ. Khỏang cách ấy ngày càng xa hơn, rộng hơn. Tôi không còn muốn tâm sự với mẹ, đi học về là tôi rút vào phòng nghe nhạc, học bài. Cho đến một ngày… một ngày tôi chợt nhận ra tóc mẹ tôi đã có quá nhiều sợi bạc. Mẹ tôi già đi nhiều quá! Trời ơi, tôi mới thảng thốt chợt nhớ rằng chỉ còn ba tháng nữa là mình không còn ở bên mẹ nữa, không còn được mẹ tận tay chăm sóc như ngày nào, không được ăn những món ăn quen thuộc do mẹ nấu. Tôi phải bắt đầu cuộc sống tự lập nơi đất nước Anh xa xôi, cô độc không một người thân. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi đã hy sinh cho tôi quá nhiều, và tôi cảm thấy mình có lỗi với mẹ . Tôi tự trách mình tại sao từ trước đến giờ tôi không nói một lời xin lỗi mẹ, dù chỉ một lần? Mẹ tôi có nói : “ Nếu con đi mẹ sẽ không khóc” nhưng tôi biết rằng khi tôi đi rồi thì những dòng nước mắt của mẹ lại tuôn rơi như ngày nào còn làm dâu ở nhà nội …

Mẹ tôi là thế đấy. Nếu có ai hỏi về mẹ, tôi sẽ hãnh diện trả lời rằng : Mẹ …

…là người bạn đầu tiên của tôi

…là người cho tôi tình yêu trọn vẹn và tinh khiết mà tôi sẽ không bao giờ nhận được từ ai khác

…là người thầy đầu tiên của con

…là người nhất quyết bảo rằng con đẹp biết bao dẫu rằng con chẳng bằng ai

…là người dẫn dắt tôi nhìn ra thế giới.

…là người luôn yêu thương tôi và yêu vô điều kiện

…là mẫu người tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi

…là người sẵn sàng hy sinh và thứ tha tất cả

…là người không bao giờ đói khi tôi chưa no

…là người không bao giờ ấm khi tôi đang lạnh

…là người không ai có thế thay thế được

…là người …

Và bây giờ tôi chỉ muốn nói với mẹ tôi rằng :

“Nhớ năm nào con cũng tặng mẹ một món quà nhân ngày 8-3 nhưng năm nay con không có gì tặng mẹ cả vì con biết rằng những món quà mà con đem tặng ấy không phải do chính con tạo ra, con biết rằng chính con mới là món quà quý nhất của mẹ.

Tôi rất yêu quý mẹ, tôi xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dạng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.

14 tháng 7 2018

Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.

Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo. Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau, không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoăn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm. Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và tạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi mắng bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đó Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.

Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.

Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi !

14 tháng 7 2018

a) khu vườn bí mật

b) 1632

c)Dłuska

14 tháng 7 2018

a) Khu vườn bí mật 

b)  năm 1719

b) chịu :D

14 tháng 7 2018

Ai cũng biết rằng tình cảm bạn bè đối với mỗi người không thể nào thiếu được. Đó là thứ tình cảm thật trong sáng và cao cả. Tình bạn đồng hành với chúng ta ngay từ khi chúng ta mới bước chân vào ngôi trường mần non, rồi nó lại đồng hành với chúng ta trong suốt cả cuộc đời. Tình bạn luôn là tình cảm vững chắc, nơi ta có thể tin tưởng chia sẻ những niềm vui hay nỗi buồn trong cuộc sống. Những tháng ngày bên bạn bè chắc sẽ là những tháng ngày đẹp nhất của mỗi người và ta sẽ mãi mãi ko thể quên được. Có những lúc ta cảm thấy buồn vì tình bạn ko suôn sẻ, rồi có giận hờn nhau nhưng đó là những thử thách giúp tình bạn của chúng ta trở nên vững chắc hơn. Ta sẽ hiểu được nhau hơn, thông cảm vs nhau hơn. Một tình bạn thực sự đẹp khi nó được xuất phát từ tận trái tim mỗi người.Xin hãy trân trọng những tình bạn trong sáng mà mỗi người đag giữ, hãy biết quan tâm, chia sẻ vs nhau và hãy làm những điều chưa làm được cho bạn bè ngay bây h để có dc những kỉ niệm đẹp trong tuổi học trò của mình.

 

14 tháng 7 2018

Hôm nay tôi cảm thấy sao ngày dài lê thê ! Cái cảm giác chán nản cứ chốc chốc lại chiếm lĩnh tôi. Tôi thấy tất cả sao mà phù du, nhạt nhẽo quá, trước hết là vì đống bài tập chất đống vẫn đang ở trên bàn, dạo này phong trào học thêm làm tôi phải điên đầu chống giữ. Tiếp theo tôi lại buồn vì cô đơn, bị cô lập cạnh chiếc máy tính câm lặng , và buồn vì cảm giác chán chường, không được tự do . Tôi buồn vì hay bị mẹ mắng, buồn vì bệnh " internet " lây lan khắp mọi nơi ,... Tôi buồn quá, ai muốn chia sẻ cùng tôi không ?

( tự làm nhé )

14 tháng 7 2018

a,Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.

Thanh Minh mưa rơi nhẹ
Khách đi đường buồn thiu
Quán rượu phương nào tới ?
Trẻ chỉ Hoa Hạnh kia .

b, 

“Bạch nhật mạc nhàn quá

Thanh xuân bất tái lai

Song tiền cần khổ học

Mã thượng cẩm y hồi”. 

Nắng vào thì đừng bỏ
Xuân đâu đến vòng vo
Cạnh cửa, người gắng học
Vinh quy, ngày gần kề

( chú ý : thơ mình tự dịch )

14 tháng 7 2018

bài a thì thừa : thanh minh , thượng lộ , tá vấn , mục đồng

b thiếu : 

khuyến quân bạch mạc nhàn quá : khuyên anh đừng để ngày xanh trôi nhat nhẽo

thương thiếp thanh xuân bất tái lai : thương em ngày xuân không trở lại

tự cổ song tiền cần khổ học : từ xưa bên song cửa cần khổ học

cẩm bào mã thượng kỷ nhân hồi ; đã mấy ai có áo bào cưới ngụa trở về