K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CHAP I: (tiếp)

..... và bảo:

- How are you???

( **** Đầu óc trống rỗng*****không bt mk đang nghĩ j)batngo Tôi đơ luôn ak mọi người, chấn tĩnh lại tôi hỏi:

-Where are you from???

Anh ta nói:

- Vietnamhihi

batngobatngobatngo Tôi hỏi tiếp:

- Why do you speak to me in English?

Anh ta cười và bảo:

- Đùa cô thôi, tôi sống ở Anh và đã sang VN đc 8 năm rồi!!! Ngạc nhiên lắm hả???

Nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi bảo:

- Nè, tôi bj yếu tim đó nha, đừng có hù tôi, anh mak còn hù tôi nữa là bt tay tôi đấy!!!

Anh ta hihi và bảo:

- Thôi bỏ chuyện đó đi, vào trong đi, tôi sẽ giới thiệu về một số đầu sách mới của CLB nha!!!

Theo chân anh ta, tôi bước vào và anh ta bắt đầu giới thiệu. Tôi bỏ ngoài tai và chẳng thèm quan tâm vì tôi không có hứng thú khi đi cùng một loại mọt sách, óc vật như anh ta leu và cũng chẳng có hứng thú với cái CLB toàn màu hường của anh ta leu( Mẹ kiu nên pải đi thôi)

Như trên tôi đã nói zới các bạn là không thèm để ý nên hậu quả là -----------------------------------------------

Tôi vấp vào cửa và ngã sml luônhuhu Xí, anh ta tới một câu hỏi cx k0 thèm nói mak còn bảo:

- Ai bảo không chú ý làm chi. Lêu...

----------------------------------------To be continue---------------------------

Hơi rối, sorry nha mn !!!!!!!!!!!!

8
28 tháng 9 2017

...

Ko có zì để ns!

28 tháng 9 2017

sa mạc lời limdim

14 tháng 4 2022

?

14 tháng 4 2022

.___.

Tình yêu là thế.. Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê Tin một người đến nỗi rơi lệ Là thế... Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa... Rồi khi em thấy Anh trong tay cùng người khác ấy, sao em quên được khoảnh khắc đấy Anh bên ai hạnh phúc như vậy? Thì thôi.... Buông đôi tay và để anh đi Xem như ta lần đầu chia ly Cũng là lần cuối nghĩ suy.. Thì anh.....
Đọc tiếp

Tình yêu là thế..
Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa...

Rồi khi em thấy
Anh trong tay cùng người khác ấy, sao em quên được khoảnh khắc đấy
Anh bên ai hạnh phúc như vậy?
Thì thôi....
Buông đôi tay và để anh đi
Xem như ta lần đầu chia ly
Cũng là lần cuối nghĩ suy..

Thì anh.. cứ đi đi hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ
Hạnh phúc ra sao yêu thương nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí.
Ừ thì anh cứ đi đi và đừng nhớ nhung chi
Về đâu khi ta đã lạc mất nhau??

Mình buồn vì tim mình đau
Mình buồn thì ai thấu đâu?
Từng lời buông chưa hết câu, nước mắt đã dâng khóe sầu.
Đừng bên nhau nếu không vui, em muốn thấy anh cười.
Vì yêu nên em xin anh cứ đi...
Bỏ mặc em!

9
29 tháng 12 2017

Anh cứ đi đi....

Trái tim em đã khô rồi...........

Dòng sông này là nước mắt từ trái tim em đã khóc cho anh ....

Nó đã đầy và sẽ không thêm bất kì giọt nước nào nữa....

Còn trái tim em ............bây giờ chỉ còn vết sẹo mà thôi !

Rồi nó ..........cũng sẽ........mờ đi....sớm........thôi!

29 tháng 12 2017

Anh cứ đi đi và đừng nhìn lại.... Đừng nhìn em vs ánh mắt thương hại..... Em mún thấy nụ cười của anh dù ng bên cạnh ko phải là ..... em!!!

*Tiếp * ......lêu Đưa mắt nhìn anh ta, tôi bảo: - Nek, anh không bt là vì anh mak tôi bj zậy hả, còn đứng đó mak cười hả . Kéo tôi lên mau!!! Anh ta vừa kéo tôi dậy vừa bảo: - Xí, cô nghĩ j vậy hả, cô tự ngã còn đổ lỗi cho tôi là sao chứ, đó là tôi chứ vào đứa khác thì mơ đi nha !!! Tôi nhìn anh ta, cười và bảo: - Uk, cảm ơn , mong là sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa !!! Nói xong tôi cố lết ra cửa...
Đọc tiếp

*Tiếp *

......lêu

Đưa mắt nhìn anh ta, tôi bảo:

- Nek, anh không bt là vì anh mak tôi bj zậy hả, còn đứng đó mak cười hả bucminh. Kéo tôi lên mau!!!

Anh ta vừa kéo tôi dậy vừa bảo:

- Xí, cô nghĩ j vậy hả, cô tự ngã còn đổ lỗi cho tôi là sao chứ, đó là tôi chứ vào đứa khác thì mơ đi nha leu !!!

Tôi nhìn anh ta, cười và bảo:

- Uk, cảm ơn , mong là sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa !!!

Nói xong tôi cố lết ra cửa kêu TAXI và trở về nhà. Và như đã nói ở trên, tôi không đến đó nữa !!!

----------------------------------------2-tháng--sau------------------------------------------

******************7h sáng, tại nhà tôi************************

' Mẹ ơi, con đi nha!!!'

Tôi bước ra khỏi nhà vs tâm trạng khá tốt( Mới đc gặp Bro yeu). Tôi tự bảo mk là:' sắp đc gặp nam thần của mk òi, phải mau lên mới đc'.

------------------Khi đến trường thì---------------------

(Hình như mk lm wa lên òi, có j đâu nhỉ) Mọi thứ vẫn rất tốt, chẳng có chuyện j xảy cả. Vô lớp thôi!!!

Bước vào với sự chào đón của tụi bạn thân( cứ nghĩ là hông đc hok chung nx cơ) tôi zui lắm và hội tám bắt đầu hoạt động trở lại sau hai tháng nghỉ phép!!! Ahihileuleu

---Tùng-tùng-tùng---( Tiếng trống thần thánh đã vang lên => vị thánh giảng đạo bước vào)

Nhưng không, không phải là alone mà có một member nữa đi theo .

ÔI KHÔNG!!! NÓ CHÍNH TÊN ĐÁNG GHÉT XẤU XA Ở CLB BOOK

Vốn là lớp phó Văn- Thể- Mỹ, không để cho thầy chào lớp và ngược lại, tôi ý kiến ngay:

- Thưa thầy, bạn ấy là hok sinh mới của lớp mk ạ???

Ông giáo nhìn tôi bảo:

- Ủa Hương, sao em bt hay vậy. Nhân đây thầy cx giới thiệu(gt) luôn- Đây là Thắng, bạn mới của lớp mk, cho bạn một tràng pháo tay nào!!!

Quay về chỗ hắn, thầy bảo:' Thắng, em tự gt về bản thân vs các bạn nha!!

Hắn nở một nụ cười và bảo:

- Chào các bạn, mk là Thắng, mk hy vọng các bạn sẽ giúp đỡ mk. Cảm ơn các bạn.

Nói xong, hắn tiến về phía bàn của tôi và bảo:

- Thầy ơi, em ngồi đây đc không ạ?

Ông thầy bảo:

- Uk, em ngồi đó đi. À mà Hương, nhớ giúp đỡ bạn nha!!! Chào các em!

Tôi ' Dạ vâng ạ' vs giọng ỉu xìu rồi quay sang phía hắn:

- Nè muốn ngồi vs tôi thì phải làm đc những điều sau

+............................

---------------------------TO BE CONTINUE------------------------------

hihiyeu Xin lỗi mn vì hôm wa mk không up!!!

Đón chờ phần mới nha!!!!

12
30 tháng 9 2017

- Hay đấy, dạo nỳ tay nghề lên cao phết ~

30 tháng 9 2017

hay yeu

Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi muốn dừng lại và đứng trước gương Và nếu em có bản lĩnh đi tiếp thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường Cuối con đường đó có phải anh bỏ lại nỗi đau Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3 một cách hoán đổi không hoàn hảo Cũng do ngốc mà thôi đã biết là cho không nhận lại Tại sao lại nói cho người ta biết để người ta phỉ là nói dai Cũng có lúc em bị trầm cảm vì một cú...
Đọc tiếp

Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi muốn dừng lại và đứng trước gương
Và nếu em có bản lĩnh đi tiếp thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường
Cuối con đường đó có phải anh bỏ lại nỗi đau
Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3 một cách hoán đổi không hoàn hảo
Cũng do ngốc mà thôi đã biết là cho không nhận lại
Tại sao lại nói cho người ta biết để người ta phỉ là nói dai
Cũng có lúc em bị trầm cảm vì một cú sốc như vô hình
Một người em quen cướp anh đi mất liệu rằng em có thể bình tĩnh
Được như vậy hay không hay anh xem đó là trò đùa
Cũng như bài hát em gọi tên anh ở trong nhận thức em từng hứa
Ờ nếu lời hứa mà em từng hứa với anh hôm nay là dư thừa
Thì anh cứ phũ như chưa từng nghe một lời chia tay không còn nữa
Vẫn biết rằng em tốt với anh nhưng anh lại yêu một người khác
TÌnh yêu tam giác là 3 mũi dao biết như vậy mà vẫn đổi chác sao?
Có thể anh cho em khùng và chia tay em trong dứt khoác
Nhưng em sẽ cấm anh làm em đau tạo vết thương bên trong thể xác này

Em cấm anh nói yêu em khi đang trong vòng tay người khác
Và em cấm anh nhìn vào em bằng đôi mắt đen không còn cảm giác
Em cấm anh đi bên nó mà lúc nào cũng nghĩ đến em
Đối với tư cách một người đi trước giá trị của em vẫn hơn một lần
Em cấm anh đem so sánh ai tốt hơn những việc em làm
Vì anh chưa hiểu được hết khái niệm một người phụ nữ cần phải quan tâm
Em cấm anh rơi nước mắt khi vô tình có nghe bài hát này
Em cũng sẽ cấm anh nghe từ cấm khi em không còn là người ấy

Em cấm anh hay thức khuya đánh liên minh vào 2 giờ sáng
Biết sức khỏe anh không được tốt thì đừng cố gắng quên đi thời gian
Em cấm anh đi về đêm khi đã không còn em bên cạnh
Vì em biết chắc nó không thể cản đi những hạt mưa trên mái tóc mềm
Em biết là anh sẽ hỏi lấy tư cách gì em xen vào
Thì cũng đơn giản là một con ngốc làm tròn trách nhiệm mặc dù xa nhau
Anh quên đi việc em làm nếu anh nói em bảo kể công
Rồi anh sẽ nói là anh không bắt tại sao em làm rồi còn dài dòng
Với nó thì mọi việc khác đó không làm cũng được ghi nhận
Mà thôi đâu còn quan trọng nữa đâu phải chỉ trong vài lần
Đành ngậm miệng lại để anh vui thôi
Nói sao thì chuyện cũng vậy rồi
Chỉ tiếc là không thể tặng cho anh hạnh phúc mà anh mơ thôi
Nhưng cấm thì vẫn cứ cấm mặc dù vẫn biết là bảy phần thừa
Có phải món ăn anh tự tay làm bên trong chiếc hộp không còn chứa
Cảm thấy cấm anh quá đủ rồi lần này em cấm bản thân em
Em cấm em không thể cười nếu như ngày mai không anh bên cạnh

Em cấm anh nói yêu em khi đang trong vòng tay người khác
Và em cấm anh nhìn vào em bằng đôi mắt đen không còn cảm giác
Em cấm anh đi bên nó mà lúc nào cũng nghĩ đến em
Đối với tư cách một người đi trước giá trị của em vẫn hơn một lần
Em cấm anh đem so sánh ai tốt hơn những việc em làm
Vì anh chưa hiểu được hết khái niệm một người phụ nữa cần phải quan tâm
Em cấm anh rơi nước mắt khi vô tình có nghe bài hát này
Em cũng sẽ cấm anh nghe từ cấm khi em không còn là người ấy

Em cấm anh hơn thua em với ai từng cử chỉ
Thực tế với giả tạo suy nghĩ thử xem anh cần gì
Em cấm khi gặp em anh quay mặt về nơi khác
Tại sao không nhìn thử con rối vô tâm anh đã tạc
Em cấm anh luôn miệng rằng nhỏ kia tốt hơn em
Người chiếm đoạt kẻ hi sinh thì lấy tư cách gì so sánh
Nói như vậy quá rõ ràng sự thật không thừa cũng chẳng thiếu
Vì vậy em cấm anh nói với em rằng anh chẳng hiểu.

GỬI ĐẾN 1 NGƯỜI !!!

2
27 tháng 1 2018

CẤM của như hexi đúng k bn?

28 tháng 4 2019

Tâm trạng của bạn ak

Mộng mơ đầu đời-Cùng nhau ngắm sao băng. Chương 1: Nhà tôi ngay góc phố, cạnh nhà anh. Anh là một con người điềm đạm, ôn nhu, anh chỉ hơn tôi có 2 tuổi.Lúc nhỏ anh thường rụt rè, nhưng đâu có chỉ thế tôi còn rụt rè hơn. Ngày đầu tôi mới chuyển đến, anh và bố sang làm quen và chào hỏi tôi cùng mẹ. Anh uể oải đi sau bố còn tôi với hai mắt long lanh vừa rụt rè núp sau lưng mẹ.Anh nhìn xuống đất, rồi nhìn...
Đọc tiếp

Mộng mơ đầu đời-Cùng nhau ngắm sao băng.

Chương 1:

Nhà tôi ngay góc phố, cạnh nhà anh. Anh là một con người điềm đạm, ôn nhu, anh chỉ hơn tôi có 2 tuổi.Lúc nhỏ anh thường rụt rè, nhưng đâu có chỉ thế tôi còn rụt rè hơn. Ngày đầu tôi mới chuyển đến, anh và bố sang làm quen và chào hỏi tôi cùng mẹ. Anh uể oải đi sau bố còn tôi với hai mắt long lanh vừa rụt rè núp sau lưng mẹ.Anh nhìn xuống đất, rồi nhìn lên trần, cố gắng để không nhìn vào tôi.Chợt bố anh bảo anh:

- ''Lại chào em đi con.''

Anh mới giật thõm mình, gãi đầu gượng gạo nói:

- ''Anh là Mạn Bắc, chào em''.Tôi cũng nhìn chằm vào anh và ngày thơ nói:

-'' Em là Thiên ý, anh đẹp trai quá hihi''.Anh gượng gạo, cúi mặt.

......................................................

Lúc tôi lên sáu, anh lấy xe đạp đèo tôi đi học, sáng nào cũng vậy, anh dậy rất sớm.Sang giúp nhà tôi bao nhiêu việc . Anh chỉ hơn tôi có hai tuổi nên chúng tôi học cùng trường, anh học giỏi, vào tận lớp A, còn tôi chỉ ở lớp B.Tôi ngày nhỏ tưởng tình yêu tuổi thơ chỉ là một trò đùa không ngờ lại chính là câu chuyện làm tôi nhớ nhất.Vào những ngày ấy, tôi hạnh phúc biết bao.Ngày nào cũng được gặp anh, nhìn anh, nói chuyện rôm rả.

Năm tôi lên bảy, anh lên chín. Cũng như năm trước anh cũng đèo tôi đi học, nhưng lại không phải đi với mình tôi. Chả là lớp anh mới có một chị mới chuyển về trông rất xinh.Nên anh rất quý chị ấy, hôm nào chị ấy của nên nhà nhờ anh giảng bài nên anh không có nhiều thời gian để gặp tôi.Thế nhưng sau này tôi mới biết, chị ấy là chị em song sinh với anh. Bố mẹ anh li hôn sau khi mẹ anh vừa mới sinh anh chưa được một năm. Nhà ngoại anh tuy rất giàu có nhưng bên nhà nội lại rất nghèo. Mẹ anh cương quyết lấy bố anh mặc dù bị người nhà ngăn cản.Sau đó vì quá nghèo khó bố anh không thể nuôi nổi mẹ con nên nhà ngoại đưa mẹ anh về.Vớn dĩ lúc đầu anh cũng theo mẹ về nhà ngoại nhưng vì vấn đề hai con nên anh được bố nuôi đến 15 tuổi rồi về nhà ngoại hưởng thừa kế. Anh thế còn may, tôi từ khi sinh ra chưa một lần được biết bố mình là ai nên cũng rất tội nghiệp. Nhưng mẹ tôi lại khác, nhà mẹ tôi cũng rất khá giả:bà là tiểu thư trong một nhà quyền quý nhưng bà chẳng muốn thừa kế chút nào.Bà ra ngoài bươn chải tự sống. Thật ra cũng chẳng phải điều gì, chả là mẹ tôi vẫn muốn chờ người bố đáng kính đã bỏ rơi 2 mẹ con chúng tôi.

Mùa xuân năm đó, trường của chúng tôi tổ chức giải bóng đá, nên anh rất thường xuyên đi luyện tập với bạn. Anh thường dẫn tôi đi theo, đứa nào cũng lại trêu tôi nhưng anh lại bảo vệ tôi.Đứa nào cũng khen tôi xinh, rất dịu dàng.Còn mắt anh cứ thế mà đỏ lên, chắc ăn nhầm ít giấm.Cứ vậy tôi tưởng anh là tình yêu mong manh dễ vỡ của tôi.

Ngày 15/ 4/1991. Là sinh nhật lần thứ 10 của anh, bạn bè anh cũng tới, và hơn thế đó là mẹ và em gái anh. Anh không vui vì điều đó, bố mẹ anh mỗi khi gặp nhau người thì khóc, người thì tránh mặt.Bản thân anh cũng không tránh được điều đó, làm sao anh có thể gần gũi một người mẹ từ khi sinh ra anh chưa từng được anh vào cửa lớp một lần, chưa hôn chào tạm biệt một lần.Còn tôi, cũng vậy, chắc anh và tôi giống nhau.

Sang năm học mới, là năm tôi lên lớp 3, lúc đó đối với anh là thời kì quan trọng, là lúc anh chuyển cấp sang trường mới.Vậy nên việc học của anh thì ngày càng bận rộn hơn, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để nói chuyện với anh. Tôi chỉ có thể nhìn ra của số ngắm anh học bài.Tôi chẳng ngờ ngày đó cũng đến.............

P/s: Truyện chính chủ, thằng nào edit nó xin hãy nói vs chủ tus nhé. Hãy comment góp ý, share, và fl mk nghen.

link wattpad:https://www.wattpad.com/user/akari77tanaka06

0
Em không phải là cô gái hoạt bát , càng không phải là người dễ gần . Mọi người vẫn thường bảo em là một con người lạnh lùng , ghê gớm , là bà già khó tính. Đại loại là một kẻ khó ưa . Rồi đến một ngày em nhận đc một cuộc gọi . Giọng nói của người con trai đầu dây bên kia ấm và trong đến lạ ...Không biết tự bao giờ em đã trở nên gần gũi , thân thiết với giọng giọng nói của anh Vậy mà cũng dư...
Đọc tiếp

Em không phải là cô gái hoạt bát , càng không phải là người dễ gần . Mọi người vẫn thường bảo em là một con người lạnh lùng , ghê gớm , là bà già khó tính. Đại loại là một kẻ khó ưa .

Rồi đến một ngày em nhận đc một cuộc gọi . Giọng nói của người con trai đầu dây bên kia ấm và trong đến lạ ...Không biết tự bao giờ em đã trở nên gần gũi , thân thiết với giọng giọng nói của anh

Vậy mà cũng dư một năm chúng ta quen nhau anh nhỉ ?Ban đầu chỉ là những câu chuyện vu vơ , những cuộc điện thoại kéo dài đến bất tận , và từ bao giờ em quen kể cho anh nghe tất cả : những niềm vui nhỏ nhặt trong ngày , những bực dọc tự em chuốc lấy , cả những vệ tinh quây quần bên em...Cứ như thể nếu ko kể anh nghe , em đã tự đánh mất một niềm vui ít ỏi.Đôi lúc em tự nghĩ anh giống như một cuốn nhật kí mà hằng ngày em cặm cụi ghi chép , chỉ sợ bỏ qua một điều nhỏ bé là chính em đã tự vứt đi một chút thế giới thuộc về riêng em

anh đến mang cho em những niềm vui.Em trở nên nói nhiều và hay hát .Anh khen " em rất dễ gần và thân thiện.." .Điều gì đa khiến em thay đổi đến vậy?

Anh mang đến cho em một tình yêu - cảm giác 13 năm qua em chưa từng biết đến .Như một giấc mơ có thật . Ngày gặp anh , nagy từ cái nhìn đầu tiên em đã biết em hoàn toàn đã thuộc về anh." Hãy làm bạn gái của anh nhé "- lời tỏ tình thật giản gị , nhưng anh ko biết rằng câu nói ấy làm em vui như thế nào đâu . Và em biết , anh cũng rất hạnh phúc

Em muốn giữu mãi khoảng khác tình cờ hai ta quen nhau . Em muốn viết những dòng yêu thương vaaof trang nhật kí để theo thời gian tình yêu chúng ta nagyf một lớn . Và anh biết ko ? Khi những con chữ hiện hình cũng là lúc kỉ niệm hiện diện trong em, như một thước phim quay chậm đưa em trở về với những ngày đầu tiên quen anh

4
13 tháng 1 2018

Oh, sao viết hay thế?!?

Văn chương nhìu r, chia cho tui đi, tui ngu lắm

14 tháng 1 2018

Bà ơi,bà gửi hơi nhìu về chuyện thất tình của bà rồi đấy:Cháu Vái Nội lun

_________WHY DID YOU LEAVE ME?_________ CHAP I: Lần đầu gặp mặt - Tôi là Song Tử. Tính cách của tôi là đơn giản nhưng vô cùng phức tạp. AHIHI. Tôi khá lười và thường hay lên cơn một cách vô điều kiện, tôi thk mấy anh đz, cao ráo, hok giỏi và phải menly một chút . Tôi yêu âm nhạc và rất rất thk nghe nhạc. My bro is Sibun Hoàng Sơn...v..v..v Tôi đc các pạn gọi là khùng. OK nghe hơi rồ nhưng tôi thk -------------------------To be...
Đọc tiếp

_________WHY DID YOU LEAVE ME?_________

CHAP I: Lần đầu gặp mặt

- Tôi là Song Tử. Tính cách của tôi là đơn giản nhưng vô cùng phức tạp. AHIHI. Tôi khá lười và thường hay lên cơn một cách vô điều kiện, tôi thk mấy anh đz, cao ráo, hok giỏi và phải menly một chút haha. Tôi yêu âm nhạc và rất rất thk nghe nhạcok. My bro is Sibun Hoàng Sơn...v..v..v Tôi đc các pạn gọi là khùng. OK nghe hơi rồ nhưng tôi thk

-------------------------To be continue------------------------------

Hôm đó là ngày đầu tiên tôi tới CLB Book. Tôi đến sớm và ngó ngang ngó dọc như kiểu đc vào thiên đường vậy. Đã 4 sao òi mak còn vừa đi vừa nhìn nhìn đất nhìn mây và Rầm.. rầm.. rầm, một chồng sách dày và nặng đổ liểng xiểng trước mặt tôi. Tôi nhìn như thôi miên vào đống sách mak chẳng để ý xem người tôi vừa đụng vào là ai. Bản năng là một đứa giỏi cãi nên mắng như tát nước vào mặt anh ta:

- Anh đi đứng kiểu j vậy hả???bucqua

Anh ta nhìn tôi một cái rồi bỏ đi luôn, để lại đống sách mak chẳng nói lời nào. Tôi tức lắm nhưng đành mặc kệucche, tôi cx bước vào phòng đọc chứ chẳng xếp hay lm j đụng đến trồng sách đó cảbucminh

--------------------

Vừa ngẩng đầu lên tôi thấy ngay thằng cha hồi nãy. Không ai #, nó là quản lý câu lạc bộ Book @ Chuyện j vậy trời@

Lúc đó tôi chỉ muốn chui xuống đất thui, ôi ngaingung wa!!!

Anh ta bước đến chỗ tôi và bảo:

----------------------------------To be continue-------------------------------

Thấy hay ib nha/ Thanks mọi người nhìu!!!

Chap 2 có vào t6 nha!!!

7
27 tháng 9 2017

hay thật ! truyện của mình mong bạn chỉ bảo thêm !ok

Chap 6: Lựa chọn ​ Gió khẽ rít gào lướt qua khoảng sân rộng lớn, cuốn theo đám lá khô kêu xào xạc. Cột đèn phía xa cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, phát ra thứ ánh sáng vàng vọt yếu ớt, chợt sáng lại chợt tắt. Tòa nhà cổ phía Đông khu trung tâm im lìm giữa thứ ánh sáng mờ nhạt đó. Nơi đây là nơi duy nhất trong ngôi trường hiện đại này còn giữ được nét kiến trúc thời đầu thiên niên kỷ. Nghe nói đây là...
Đọc tiếp
Chap 6: Lựa chọn
​ Gió khẽ rít gào lướt qua khoảng sân rộng lớn, cuốn theo đám lá khô kêu xào xạc. Cột đèn phía xa cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, phát ra thứ ánh sáng vàng vọt yếu ớt, chợt sáng lại chợt tắt. Tòa nhà cổ phía Đông khu trung tâm im lìm giữa thứ ánh sáng mờ nhạt đó. Nơi đây là nơi duy nhất trong ngôi trường hiện đại này còn giữ được nét kiến trúc thời đầu thiên niên kỷ. Nghe nói đây là ngôi nhà của tổ tiên chủ tịch Blue Ruby trước đây, nên để tỏ lòng hiếu kính, ông ta đã cố gắng phục chế lại và bảo tồn nó ngay chính giữa ngôi trường. Bây giờ, trên con đường đá cẩm thạch phía trước tòa nhà, ẩn hiện giữa từng lớp ánh sáng nhạt nhòa, một bóng người lướt nhanh.

Xử Nữ xiết chặt áo choàng, bước nhanh trong đêm tối. Đôi giày cao gót gõ xuống nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng lộc cộc vang vọng trong hành lang u tĩnh. Từng tiếng, từng tiếng như nện vào lòng Xử Nữ, khiến lòng cô càng thêm hốt hoảng.

Kìm nén nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng, Xử Nữ tiếp tục bước về phía trước. Đã tròn năm ngày kể từ khi anh trai được hai người Nhật Bản kỳ lạ kia “mời” tới toà nhà phía Đông này để tiến hành khảo nghiệm. Cũng chừng ấy thời gian cô không liên lạc được với anh trai. Từ ngày anh trai được “mời” đi, trong lòng Xử Nữ luôn cảm thấy bất an một cách kỳ lạ. Nỗi bất an giống như trước kia, nỗi bất an của cái đêm nhiều năm trước, nỗi bất an khi người quan trọng gặp hiểm nguy…

Đứng trước cánh cửa gỗ đóng chặt, tâm trạng của Xử Nữ càng trở nên thấp thỏm không yên. Hít một hơi thật sâu trấn an bản thân, sau khi xác định không có người, Xử Nữ rón rén đẩy cánh cửa ra.

Cửa gỗ từ từ được đẩy ra cho đến khi tạo thành một khe hẹp đủ cho một người, Xử Nữ nhanh nhẹn lách vào, cũng không quên khép lại cánh cửa phía sau lưng.

Căn phòng rộng lớn lúc trước giờ chật chội với vô số thứ máy móc kỳ lạ. Những ống dây lớn từ trần nhà thả xuống, trải dài trên mặt đất, Xử Nữ phải cố gắng lắm mới không dẫm phải chúng. Đèn tường toả ra thứ ánh sáng tù mù chiếu lên những vật dụng trong phòng cùng với ánh đèn hiệu nhấp nháy xanh xanh đỏ đỏ khiến cô cảm thấy ớn lạnh, giống như đang lạc trong căn phòng của một bộ phim kinh dị cổ điển nào đó.

Xử Nữ vừa đi vừa quan sát căn phòng kỳ quái, trong lúc không để ý đã tiến sâu vào bên trong. Bất chợt cô khựng lại, nhìn chăm chăm về phía trước. Bóng tối nhập nhoàng khiến Xữ Nữ phải dụi mắt vài lần, mới xác định được thứ ở trước mình là gì. Bốn cái bể thủy tinh nằm ngang trên mặt đất, nhìn thoáng qua hệt như bốn cái quan tài cỡ lớn, bên trong lơ lửng một thứ gì đó giữa lớp chất lỏng. Xử Nữ rùng mình với cái ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu, chần chừ một lát rồi cũng thận trọng bước đến.

Xử Nữ run run lại gần bể thuỷ tinh ấy, và khi nhìn thấy thứ bên trong nó, cô kinh ngạc đến mức suýt nữa hét ra tiếng.

Lấy tay bụm miệng ngăn âm thanh truyền ra ngoài, cô trợn to mắt nhìn vào trong bể thuỷ tinh.

Vũ thiếu gia?

Đó chẳng phải là người được triệu tập giống như anh trai cô sao?

Anh ta loã thể nằm trong bể, tay chân đều bị khoá chặt bằng những vòng sắt lớn, trên người còn có rất nhiều dây cắm, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng về phía trước, ánh nhìn không một chút sự sống, thứ chất lỏng xung quanh phát ra từng tiếng ùng ục, có thể thấy rõ được nó đang dần bào mòn làn da anh ta thành những bọt khí li ti…

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Xử Nữ nhìn quanh, rồi vội vàng chạy đến trước cái bể thứ ba gần đó, phát hiện anh trai cô cũng trong tình trạng giống như Vũ thiếu gia nằm bên trong.

Xử Nữ nâng cái nắp bể ra, đưa tay tính chạm vào người anh trai. Nhưng ngón tay vừa chạm vào làn nước thì vội rụt về, thứ chất lỏng đó khiến da cô đau buốt. Xử Nữ sợ hãi, nhìn quanh, vội chộp lấy một sợi dây lớn nằm chỏng chơ gần đó, buộc lại thành một mối nối, thả vào bể để kéo cơ thể anh cô lên. Khi kéo được một cánh tay ra khỏi thứ chất lỏng đó, nó vô tình chạm vào bàn tay cô.

Lạnh toát!

Cái lạnh từ đầu ngón tay, theo mạch máu chạy thẳng vào trong tim Xử Nữ khiến trái tim cô giống như đóng băng.

Sẽ không!

Nhất định sẽ không như cô nghĩ…

Anh trai cô nhất định là chỉ đang ngủ thôi…

Xữ Nữ dùng tay nắm lấy cánh tay ấy, kéo mạnh cơ thể anh trai ra khỏi cái bể đó. Cơ thể anh ta mềm oặt, dễ dàng bị kéo ra một nửa thân trên, lộ ra khỏi thứ chất lỏng đó, hệt như nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành bể.


Xử Nữ run rẩy đưa tay đến gương mặt anh trai, khẽ vuốt nhẹ. Men theo đường nét trên khuôn mặt, ngón tay từ từ trượt xuống dưới mũi….

Trái tim giống chết lặng.

Xử Nữ không tin nổi nhìn khuôn mặt tám chin phần giống mình kia, không tin nổi sự thật vừa rồi. Nhất định chỉ là ảo giác. Đúng! Chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Anh trai cô, người anh thông minh giỏi giang của cô làm sao có thể chết được. Tất cả chuyện này chỉ là ảo giác của cô thôi!

Trong lúc Xử Nữ còn đang hoang mang, chưa tiếp nhận được việc anh trai mình đã chết, bên ngoài căn phòng chợt có tiếng động.

Đầu tiên là tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của một cô gái. Giọng nói không lớn lắm nhưng trong không gian tĩnh lặng này trở nên rõ mồn một. Chỉ nghe cô gái nũng nịu nói với người bên cạnh:

_ Bảo! Đã bốn người rồi. Không có ai phù hợp cả, đến cả cái người họ Đoàn kia, chỉ số mọi mặt đều tốt như vậy mà cũng không thích hợp. Anh nói xem phải làm sao bây giờ?

_ Kết, đừng lo. Còn một người nữa, chắc chắn sẽ được thôi. Người đó có tiềm năng nhất mà.

Người đi cùng lên tiếng nói với cô gái, nghe giọng thì có vẻ như đó là đàn ông.

Nghe giọng nói truyền vào trong tai, Xử Nữ rốt cuộc cũng tìm lại được lý trí. Hai người bên ngoài chắc chắn là hai người Nhật mới chuyển đến. Nhìn khuôn mặt anh trai trước mắt, Xử Nữ ý thức được một điều, nếu không trốn khỏi nơi này thì mạng sống cũng không giữ được chứ đừng nói đến chuyện trả thù cho anh trai. Cô đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt, để anh cô được nhắm mắt ra đi yên ổn, rồi mới đẩy cơ thể anh trở lại bồn, đóng cái nắp lại, nhanh chóng chạy vào góc tối

Xử Nữ nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm một chỗ trốn, nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn. Bóng tối như muốn nuốt chửng cô trong những toan tính của nó. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Xử Nữ càng cảm thấy hoảng sợ. Cô lùi lại lùi.

Bất chợt, một bàn tay đưa ra bịt chặt miệng rồi kéo cô về phía sau, lùi vào một góc kín đáo phía sau rèm che thật dày. Lúc này Xử Nữ mới nhìn rõ gương mặt của anh ta.

Vũ Cự Giải!!!

Anh làm một động tác ra hiệu im lặng, khi Xử Nữ gật đầu mới nới lỏng tay ra. Xử Nữ vừa muốn hỏi tại sao anh ta cũng ở đây liền nghe tiếng cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra. Cô đành nuốt mọi nghi vấn vào bụng, im lặng theo dõi tình hình bên ngoài, tay níu lấy tấm rèm khẽ run rẩy.

Có vẻ như hai người kia đến kiểm tra tình hình của những bể thuỷ tinh trong phòng bởi vì rất nhanh sau đó đã rời đi. Ngay sau khi xác định bên ngoài đã không còn ai, Cự Giải mới kéo Xử Nữ ra ngoài, một mạch rời khỏi căn phòng đáng sợ ban nãy.

***

Xử Nữ ngồi trên thảm cỏ thở gấp, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cơ thể vẫn run rẩy vì những hình ảnh trong trí óc. Mọi chuyện xảy ra trong đêm nay đối với cô quả thật là một đả kích lớn, khó lòng tiếp nhận ngay được.

Cuối cùng cũng tạm bình ổn lại tâm trạng, Xử Nữ ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng bên cạnh mình nãy giờ. Khuôn mặt anh ta không chút cảm xúc, nhưng Xử Nữ có thể nhìn ra anh ta cũng có cùng tâm trạng phức tạp giống như cô. Ánh mắt anh ta đã nói rõ điều đó. Xử Nữ ngập ngừng mở miệng, có chút khó khăn hỏi:

_ Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cự giải nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Xử Nữ. Ánh mắt ấy đầy đau đớn, giống như muốn cầu xin anh nói rằng tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải sự thật.

Anh cũng muốn nghĩ như vậy. Cũng muốn nghĩ tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng…

_ Tôi cũng không chắc lắm chuyện gì đang diễn ra. Nhưng theo tôi nghĩ, chuyện ngày hôm nay chắc chắn có liên quan đến cái chương trình gì kia, cũng chắc chắn hai người Nhật kỳ lạ đó có liên quan trong chuyện này. Theo tôi đoán, bọn họ đang muốn đưa vào trong cơ thể con người một thứ gì đó, nhưng thứ này không phải cơ thể nào cũng tiếp nhận. Cho nên, anh trai tôi, còn có…anh cô…Chuyện này rất hệ trọng, tôi muốn đề nghị cô một chuyện.

Xử Nữ cúi đầu, chăm chú lắng nghe từng lời Cự giải nói. Những điều đó so với phỏng đoán của cô không khác nhau là mấy. Chuyện này đúng là rất hệ trọng, có liên quan đến mạng người, không thể qua loa. Hơn nữa, anh trai cô…

Xử Nữ nắm chặt tay, trong lòng quyết định chủ ý. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Cự Giải nói:

_ Được, tôi đồng ý với anh!

_ Tốt! Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, cô hiểu chứ?

_ Tôi hiểu, có điều… - Xử Nữ đang nói chợt dừng lại, có chút do dự nhưng vẫn mở miệng - Tôi muốn nói cho một người biết.

Cự Giải suy nghĩ một chút, biết người Xử Nữ nhắc đến là ai. Anh đã từng điều tra qua người đó, không có gì đáng ngại. Hơn nữa anh ta lại là hội trưởng Hội học sinh quyền lực, nói với anh ta chỉ lợi chứ không có hại. Suy tính xong xuôi, Cự Giải quay lại nhìn Xử Nữ, nói:

_ Được.

Sau đó anh đưa tay đến trước mặt Xử Nữ. Cô chần chừ một lát, hình ảnh anh trai lại xuất hiện trong tâm trí cô. Xử Nữ im lặng nhìn anh ta, rồi cũng đưa tay đến bắt tay anh.

Lựa chọn đã được đưa ra. Một liên minh mới được hình thành. Cuộc chiến này, đã đến lúc bắt đầu. 37b8704c31213c19b61a6b7d4935db05.jpg Chap 7:

Song Tử im lặng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình, không biết nên nói gì. Xử Nữ mệt mỏi, đầu cúi xuống, mắt nhắm hờ để che đi nỗi đau in đậm nơi đáy mắt. Song Tử lại gần ôm lấy cô vào lòng, tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài.

_ Vẫn còn có anh bên cạnh em đây!

Xử Nữ ôm lấy cơ thể Song Tử, nghe được câu nói ấy của anh, nỗi đau trong tim vỡ òa, cô bật khóc nức nở. Anh trai cô, người anh cô yêu quý nhất, tuy lúc nào anh cũng nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nhưng khi cô đến gặp, anh vẫn dừng mọi công việc để chăm sóc cô. Anh trai duy nhất của cô, bây giờ cô không còn gặp được anh nữa rồi, không còn có thể nhìn thấy nụ cười trìu mến của anh, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh. Không được anh vuốt tóc nữa rồi. Song Tử đau lòng nhìn người yêu mình như thế, chỉ biết im lặng ôm lấy cơ thể nhỏ bé để an ủi cô. Hơn ai hết, anh hiểu được nỗi đau mất đi người thân là như thế nào, bởi lẽ anh cũng đã từng trải qua điều đó rồi. Xử Nữ sau một lúc khóc nức nở thì dựa đầu lên vai anh thiếp đi. Song Tử thở dài, rồi bế cô vào phòng mình, đặt cô lên giường. Sau khi chắc chắn rằng Xử Nữ đã thoải mái, anh mới chậm rãi đi ra bên ngoài. Tự rót cho mình một ly trà, Song Tử im lặng ngồi giữa phòng khách rộng, nhớ lại những gì Xử Nữ kể cho anh khi nãy. Tất cả chuyện đó đều khiến Song Tử ngỡ như là đùa, nhưng ánh mắt đau lòng của cô khiến anh không thể không thừa nhận rằng, việc này đã trở nên thực sự rất nghiêm trọng. Nếu đúng như những gì Xử Nữ nhìn thấy, thì hai người Nhật đó chắc chắn rất nguy hiểm. Nhắc đến họ, Song Tử lại càng phiền não, nhớ lại lúc gặp được họ mấy ngày trước.


Khi hai người đó bước vào, ngoại trừ Hội học sinh khối cấp ba, Sư Tử và Cự Giải, những người khác đều xôn xao một trận. Song Ngư và Nhân Mã liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoang mang trong ánh mắt người kia. Song Ngư đang nhìn trừng trừng cô gái tóc đỏ vẻ không tin được. Cô ta làm gì ở đây? Không đúng, phải là tại sao lại là cô ta? Nhân Mã nhíu mày, rồi bức ảnh và những tài liệu trước kia cô từng tìm kiếm về Thiên Bình hiện ra trong đầu. Đúng là cô ta, cô gái người Nhật mà Nhân Mã từng nhìn thấy trên mạng lưới thông tin bảo mật của trường. Trước khi mọi người kịp lên tiếng thì Song Ngư đã đến gần cô gái kia. Việc làm của cô ta khiến những người trong phòng đều cảm thấy hứng thú, im lặng quan sát. Song Tử, Xử Nữ và Bạch Dương nhìn nhau, như hiểu được điều gì sẽ diễn ra. Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Song Ngư đã cất cao giọng với cô gái tóc đỏ kia.

_ Cô làm gì ở đây?

Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt thoáng nhíu lại nhìn Song Ngư vẻ ngạc nhiên. Anh chàng bên cạnh cũng nhìn về phía Song Ngư đầy thắc mắc.

_ Đừng giả vờ, cô là Thiên Bình đúng không? Cô làm gì ở đây? Từ khi nào mà cô lại trở thành người Nhật chứ?

Song Ngư gắt lên, đôi mắt đã bắt đầu hiện rõ nét giận dữ. Sư Tử thấy thế vội chạy lại định cản cô ta. Cô gái tóc đỏ ấy ngẩn ra một chút, quay sang nhìn anh chàng bên cạnh, rồi mới nhìn về phía Song Ngư, bật cười.

_ Vô lễ!

Anh chàng đó nghiêm giọng, đôi mắt nhìn Song Ngư có vẻ không hài lòng. Trước khi cô nàng công chúa này tiếp tục làm loạn, Sư Tử đã nhảy đến trước, kéo cô ta về phía sau, cười cười với hai người.

_ Xin lỗi!

Song Ngư bị kéo lại bất ngờ, quay sang nhìn anh ta trừng trừng. Xử Nữ ở phía sau thở dài, Song Tử cũng thở dài, rồi đứng lên đi lại gần cô ta.

_ Không phải Thiên Bình! Màu mắt khác nhau. Thiên Bình mắt màu lam.

Song Ngư quay lại nhìn cô gái tóc đỏ ấy, đúng là màu mắt cô gái này màu lục, không phải màu lam. Vả lại, bây giờ cô mới nhận thấy, cô gái này không có nét lạnh lùng như cô gái kia. Cúi đầu bối rối, Song Ngư vội lùi về phía sau. Nhưng một màn này của cô đã khiến cho hai người Nhật kia hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cô ta. Cự Giải ở phía sau thấy thế, lòng có chút không yên với ánh mắt hai kẻ đó. Sư Tử sau khi kéo được cô nàng Song Ngư về, quay sang gật đầu với Song Tử, rồi lại gần trấn an cô ta. Anh biết cô đang lo lắng về sự mạo phạm của mình với hai kẻ đó, khuôn mặt xinh đẹp kia không che giấu được nét sợ hãi.

_ Đừng lo, không sao đâu!

Sư Tử mỉm cười, khiến Song Ngư ngẩn ra nhìn anh, rồi một thứ cảm giác lạ lẫm chợt xuất hiện trong đầu cô. Sư Tử cười cười, rồi quay lại chỗ ngồi bên cạnh Cự Giải. Song Tử cũng trở về bàn của mình, không quên liếc nhìn Song Ngư cảnh cáo lần nữa. Song Ngư có vẻ đã biết mình phạm sai lầm, cúi đầu né tránh ánh mắt Song Tử. Cô gái tóc đỏ kia quay sang, nghiêng đầu nói nhỏ gì với anh chàng kia, rồi cả hai chậm rãi đi vào giữa phòng, ngồi vào hai cái ghế còn trống duy nhất. Khi cả hai ngồi xuống, cô gái đó cứ hệt như không xương, dựa vào anh chàng bên cạnh, khiến anh ta thoáng nhíu mày.

_ Hachi, không đùa – Anh ta quay lại nhìn quanh phòng, lên tiếng bằng một thứ tiếng Việt sành sõi – xin chào, tôi là Haku, đây là vợ chưa cưới của tôi, Hachi. Từ học kỳ sau, tôi và cô ấy sẽ đến ngôi trường này học. Ngoài ra, theo lệnh cha tôi, thủ tướng Nhật, chúng tôi sẽ chọn trong số các bạn năm người xuất sắc nhất, để thực hiện chương trình trao đổi nhân tài giữa hai nước.

Anh ta nói đến đâu, tiếng xôn xao càng nhiều đến đó. Đến khi anh ta nói đến chương trình trao đổi kia, không hẹn mà tất cả ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía anh ta. Khi nhìn thấy hiệu ứng mình mong muốn, Haku nhếch môi thành một nụ cười nhạt. Cô gái bên cạnh uể oải dựa lưng vào ghế, đưa tay chỉ vào một người ở một góc.

_ Anh ta là người đầu tiên!

Xử Nữ kinh ngạc nhìn theo hướng tay cô ta, rồi mỉm cười vui vẻ. Đoàn Trọng Uy – thiên tài hóa học của khối cấp ba. Anh ngây người ra trước thông tin này, một vài người xì xào, bày tỏ sự ngưỡng mộ xen lẫn ganh tỵ. Cự Giải nhìn Sư Tử, mày cau lại, khẽ thì thầm với bạn thân.

_ Sao chưa gì đã chọn ngay vậy không biết, đáng nghi quá!

_ Mày lo hão, chắc là họ đã đọc được thông tin của chúng ta trước khi đến đây. Đừng quên ông ta là người sắp xếp cuộc họp này.

_ Ừm, nói cũng đúng!

Cự Giải gật gù, nhưng ánh mắt vẫn có chút không tin tưởng nhìn về phía hai kẻ kia. Cô gái lại tiếp tục chỉ một người nữa.

_ Anh ta là người thứ hai. Cô ta là người thứ ba, sau đó là anh ta.

Người cuối cùng cô gái đó chỉ, lại là Vũ Phúc, anh trai của Cự Giải. Cự Giải nhíu mày, một linh cảm xấu xuất hiện trong anh. Anh không muốn anh trai mình tham gia vào việc này, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không nghe lời khuyên của anh. Sau khi chỉ xong bốn người, đầu cô gái lại dựa vào vai anh chàng bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ, khiến những anh chàng khác trong phòng nhìn chằm chằm. Haku ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô cảnh cáo, rồi mỉm cười.

_ Người cuối cùng…..cô ta!

Trần Nhân Mã?

Không chỉ Nhân Mã, mà Song Tử, Xử Nữ, Bạch Dương và cả Song Ngư đều kinh ngạc không tin được. Sao lại là Nhân Mã? Điều này thật sự ngoài dự đoán của họ. Đặc biệt là Song Ngư, cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Khi cô gái kia xuất hiện, cô đã cảm thấy khó chịu khi nhìn một cô gái có bộ dáng giống con bé kia. Bây giờ lại là Nhân Mã được chọn trong một chương trình đặc biệt. Mọi sự chú ý đã đặt lên người Nhân Mã, không còn ai chú ý về Song Ngư này nữa. Điều này khiến một công chúa quen được tôn sùng như cô ta thấy khó chịu. Song Ngư hừ lạnh, liếc nhìn Nhân Mã ra chiều không hài lòng. Nhân Mã hiểu được ánh mắt của Song Ngư, nhưng mặc kệ. Nếu cô đã được chọn, thì cô ta làm sao có thể chèn ép được cô trong trường nữa, khi đó cô đã chạy xa đến một đất nước xa lạ rồi. Nhân Mã mừng rỡ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ một khuôn mặt bình thản, khiến Haku bên kia đọc được sóng cảm xúc của cô, nhìn chằm chằm Nhân Mã đầy hứng thú. Cuộc họp trôi qua nhanh chóng. Suốt thời gian còn lại, mọi người chỉ cố gắng làm quen với nhau và tìm hiểu về hai kẻ lạ lùng kia.

Song Tử không thể không thừa nhận, anh chàng Haku đó thật sự là một thiên tài. Mọi câu hỏi, mọi lĩnh vực, mọi cấp độ, anh ta đều có được câu trả lời hoàn hảo, thậm chí còn khai sáng cho một vài người trong phòng. Sau một tiếng đồng hồ, anh ta quay sang nhìn cô gái đi cùng, nhận thấy cô đã muốn rời đi thì gật nhẹ đầu, rồi quay lại nhìn quanh phòng.

_ Kết thúc thôi. Mọi người về đi. Những người chúng tôi chọn bây giờ ở lại đi cùng chúng tôi.

Anh ta đứng dậy, đỡ lấy cô gái kia đi về hướng cửa phòng. Đến nơi, khi cánh cửa tự động mở ra, anh ta mới quay lại, khẽ cười.

_ Quên nói, khi ở trường này, mọi người hãy gọi tôi là Bảo Bình, còn Hachi là Ma Kết!



Song Tử uống nốt ly trà dang dở trong tay, nhìn đăm đăm về phía trước. Theo lời kể của Xử Nữ, cô đã nhìn thấy bốn cái bể thủy tinh. Vũ thiếu gia và anh trai cô ấy đều đã chết, hai người còn lại là ai. Còn người cuối cùng là ai? Hy vọng cô gái Nhân Mã kia sẽ không sao, nếu không, hẳn Bạch Dương sẽ đau lòng lắm. Nhưng dù có không sao đi nữa, thì việc gặp lại cô ta hẳn là không thể. Nếu Bạch Dương biết được việc này, không biết cậu ta sẽ phản ứng như thế nào. Song Tử quay lại nhìn về phía phòng ngủ của mình, trái tim nhẹ đau khi nghĩ đến cô gái trong ấy. Xử Nữ là người duy nhất anh tin tưởng trong cuộc đời, cũng là người duy nhất ở bên cạnh anh lúc này. Tuy không biết anh chàng Cự Giải kia sẽ làm gì, nhưng Song Tử biết, anh nên làm gì. Đối với Song Tử, Xử Nữ là tất cả, vậy nên dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ cô bằng tất cả khả năng của mình.
Song Tử trầm mặc một lúc lâu, rồi cầm cái điện thoại nhỏ bằng tấm thiếp trên bàn, bấm một dãy số dài. Một lát sau, một đầu người nhỏ trong suốt hiện lên giữa màn hình điện thoại. Người đó nhìn anh, rồi mỉm cười.

_ Xin chào!



Bạch Dương giật mình, ngồi dậy thở dốc. Ánh đèn bên ngoài sân hắt vào ô cửa sổ phủ lớp kính đục, khiến ánh sáng trở nên mờ ảo. Bạch Dương nhìn chằm chằm ô cửa đó, đợi cho tâm trạng bình ổn trở lại rồi mới bấm nút gọi robot phục vụ đem đến cho mình một ly nước lọc. Đã lần thứ ba kể từ lúc Nhân Mã được “mời” đi theo hai kẻ người Nhật kia, anh có giấc mơ đó. Trong mơ, anh nhìn thấy Nhân Mã đang đi trước mặt mình, giữa một đường hầm dài hun hút, hai bên lắp những ngọn đèn kiểu cũ tỏa ra thứ ánh sáng vàng u ám. Một loại đường hầm anh thường thấy trong những bộ phim viễn tưởng cũ thời kỳ đầu thiên niên kỷ. Vẫn dáng người và mái tóc ngắn quen thuộc. Bạch Dương chạy vội đến, đuổi theo Nhân Mã phía trước, nhưng không hiểu sao anh không thể đuổi kịp cô. Rồi sau một cuộc truy đuổi như vậy, Nhân Mã dừng trước một cánh cửa lớn bằng kim loại, ở giữa có một vòng khóa lớn. Bạch Dương đứng lại nhìn chằm chằm bóng hình ấy. Đột ngột Nhân Mã quay người lại nhìn anh. Ánh đèn chớp tắt, giữa thứ ánh sáng nhập nhoàng ấy, Bạch Dương sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt Nhân Mã. Một nửa mặt đã biến mất, thay vào đó là một lớp kim loại màu trắng bám chặt lên làn da tái nhợt. Đôi mắt không có tròng đen, cùng đôi môi đỏ chói đang nhếch lên thành một nụ cười ma quái. Nhân Mã lại gần anh, và khi anh nhìn thấy một thứ gì đó màu bạc đang lao đến tầm mắt mình, anh đã giật mình tỉnh giấc. Cơn ác mộng này lại diễn ra lần thứ ba, khiến Bạch Dương bắt đầu có một cảm giác không yên. Tại sao anh cứ mãi mơ thấy giấc mơ đó? Liệu có khi nào nó cho anh biết Nhân Mã đã xảy ra chuyện gì chăng? Bạch Dương nốc hết ly nước lọc, đặt lại trên khay của con robot, rồi nằm xuống giường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy bất an đến thế này, khẽ lẩm bẩm. Nhân Mã, hy vọng em vẫn bình yên!!
4
4 tháng 8 2017

hay quá xá!!!eoeoyeu cảm ơn bn nhìu vì đã đăng truyện haythanghoaokhiuhiu

5 tháng 8 2017

câu chuyện này chắc ko hồi kết

Chương 4:​ Không khí trong trường Blue Ruby dạo này trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Mọi người bên trong cái thiên đường đấy bây giờ đang xôn xao bàn tán về cái vũ hội giáng sinh hàng năm của trường. Đây là một trong số ít những dịp vui chơi hiếm hoi của nơi này, là thời điểm mà ai cũng có thể buông bỏ đi chút căng thẳng cạnh tranh nhau mà cười đùa. Năm nay, vũ hội giáng sinh lại càng thêm đặc biệt. Từ mấy...
Đọc tiếp
Chương 4:


Không khí trong trường Blue Ruby dạo này trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Mọi người bên trong cái thiên đường đấy bây giờ đang xôn xao bàn tán về cái vũ hội giáng sinh hàng năm của trường. Đây là một trong số ít những dịp vui chơi hiếm hoi của nơi này, là thời điểm mà ai cũng có thể buông bỏ đi chút căng thẳng cạnh tranh nhau mà cười đùa. Năm nay, vũ hội giáng sinh lại càng thêm đặc biệt. Từ mấy ngày trước trong trường đã lan truyền tin đồn sẽ có một vị khách mời đặc biệt nào đó đến dự. Người khách đấy mang một thân phận bí ẩn, đến nỗi cả bốn vị chủ tịch đồng sáng lập nên Blue Ruby cũng sẽ đến dự- một việc mà từ xưa đến nay chưa hề có. Vậy nên, người ta lại càng hào hứng, lại càng mong ngày đó đến nhanh hơn.

Trái ngược hẳn với không khí náo nhiệt của Blue Ruby nói chung, và từng khối học sinh nói riêng, bây giờ, ở phòng Hội học sinh khối cấp ba, Song Tử và Bạch Dương im lặng nhìn nhau, không biết nên làm gì. Xữ Nữ đến muộn, vừa bước vào phòng đã nhận thấy một bầu không khí ảm đạm xung quanh, khó hiểu lại gần Song Tử lên tiếng.

_ Sao thế? Sao lại im lặng như thế?

_ Này, em xem đi.

Bạch Dương đưa cho Xữ Nữ một quả cầu thủy tinh nhỏ bằng viên bi. Xữ Nữ nhìn quả cầu đấy thoáng kinh ngạc. Quả cầu truyền tin của cha cô làm gì ở đây? Xữ Nữ bấm nhẹ lên quả cầu, một màn hình trong suốt chiếu thẳng lên bức tường đối diện, một bóng người xuất hiện trên màn hình đấy. Xữ Nữ thốt lên ngạc nhiên.

_ Cha?

_ Xữ Nữ, con nghe Song Tử và Bạch Dương nói gì chưa?

_ Chưa, con vừa đến. Có chuyện gì vậy?

_ Vũ hội giáng sinh sắp đến, các hội học sinh của các khối học cũng sẽ có một cuộc họp bí mật.

_ Họp bí mật? Tại sao? Chuyện gì mà cần phải tập trung đầy đủ như thế?

_ Liên quan đến một vị khách của chúng ta năm nay. Chủ tịch Lạc đã nói như thế. Con và Song Tử, Bạch Dương chuẩn bị đi. Hội của các con chỉ mới có ba thành viên, cần thêm ba thành viên mới nữa.

_ Sáu người?

Lần này thì Xữ Nữ thật không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Từ trước đến nay, hội học sinh chỉ luôn là ba người, hội trưởng, hội phó, và thư ký. Tại sao bây giờ lại yêu cầu thêm ba người nữa? Ba người mới có vai trò gì trong chuyện này? Người đàn ông trên màn hình gật nhẹ đầu, rồi quay mặt sang nhìn Song Tử.

_ Mời cô Song Ngư đi, quyền hạn của cha cô ta đủ đảm bảo cho việc này, hai người còn lại mấy đứa tự quyết.

Song Tử hơi ngẩn người ra, nhưng cũng gật nhẹ đầu với người đàn ông đó. Ông ta mỉm cười hài lòng, rồi dặn dò Xử Nữ một vài câu. Trước khi Xử Nữ tắt màn hình từ quả cầu truyền tin đi, cha cô mới chợt a lên một tiếng.

_ Ta quên mất, trong khối cấp ba của các con, không được chọc giận một cô gái tóc đỏ. Ta không nói tên cô ta được, nhưng màu tóc đỏ chắc không phổ biến. Nhớ kỹ, không được chọc giận một cô gái tóc đỏ.

Ông ta cười nhẹ, rồi tắt màn hình đi trước khi Xữ Nữ tắt bên này. Lời cuối của ông ta khiến ba người trong phòng ngẩn ra đôi chút. Một lát sau, Bạch Dương quay sang nhìn Song Tử và Xữ Nữ cười khổ.

_ Tóc đỏ, chúng ta chỉ mới gặp được một người. Là cô ta sao?

Song Tử im lặng cúi đầu nhìn mặt bàn, đôi mày thoáng nhíu lại, khiến Xữ Nữ và Bạch Dương cũng không nhận ra được vẻ mặt anh thay đổi trong thoáng chốc.

_ Bạch Dương, đi gặp Song Ngư đi!

Song Tử chậm rãi lên tiếng, rồi đưa cho Xữ Nữ một tập dữ liệu, mình thì quay lưng lại nhìn xuống cửa sổ. Bạch Dương vò vò mái tóc của mình, thở dài, rồi đi khỏi phòng. Đợi khi Bạch Dương đi khỏi, Xữ Nữ mới lên tiếng.

_ Còn hai người nữa, anh tính mời ai?

_ Song Ngư đi, chắc chắn cô ta sẽ đi cùng Nhân Mã. Vậy chỉ cần đi tìm gã đó thôi.

_ Gã đó? Trọng Uy?

_ Ừ!

Xữ Nữ cau mày, nhưng rồi cũng đồng ý với Song Tử, quay người đi ra khỏi phòng đi tìm anh chàng tên Trọng Uy đó.

Song Ngư nhìn Bạch Dương trước mặt, đôi mắt chớp vài cái khiến anh nổi da gà, vội cười hề hề với cô. Nhân Mã ở bên cạnh quay mặt đi, cố nhịn cười với dáng vẻ của Bạch Dương. Sau khi suy nghĩ đôi chút, Song Ngư mới đồng ý lời đề nghị của Bạch Dương. Cô không hiểu vì sao Song Tử lại mời cô vào hội học sinh, lại còn tham gia một cuộc họp bí mật giữa các hội học sinh khác. Nhưng điều này càng khiến cô thêm tự tin về thân phận của mình, việc gì phải từ chối chứ. Bạch Dương thở phào khi Song Ngư nhận lời, cũng quay sang Nhân Mã nói lại lời của Song Tử. Nhân Mã thoáng ngạc nhiên khi cô cũng được tham gia, gật nhẹ đầu. Hại cô còn đang suy nghĩ làm cách nào gia nhập được, thì ra dễ dàng như thế. Đúng là cô tiểu thư kia vẫn có chỗ dùng.

Trung tâm của Blue Ruby, trong một dãy nhà màu trắng, một cô gái đang ngồi trên ghế sofa, chậm rãi cầm tách trà đưa lên miệng. Một anh chàng khác đang nhíu mày nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua khung cảnh xung quanh.

_ Nơi này nóng quá!

Giọng nữ mềm mại vang lên phá tan cái không khí vắng lặng của căn phòng. Anh chàng kia quay lại mỉm cười với cô gái trên ghế. Cô ta lười biếng nghiêng người sang một bên, đôi mắt mở to nhìn về phía anh ta, giọng nói ngọt ngào mang chút nũng nịu.

_ Haku, sao chúng ta phải sang đây?

Haku (Bảo Bình) lại gần ngồi xuống bên cạnh cô ta, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh nhạt như thế. Anh ta cầm lấy ly rượu màu đỏ trên bàn đưa lên môi, chậm rãi đáp.

_ Vì nó đang ở nơi này. Và nó đang tìm thứ đó.

_ Hừ, ngu ngốc!

_ Em không biết được thứ đó nguy hiểm thế nào đâu, Hachi (Ma Kết), chúng ta phải tìm ra thứ đó trước khi nó tìm thấy.

Hachi (Ma Kết) chớp mắt nhìn ly rượu trên tay Haku (Bảo Bình), khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

_ Nếu nó tìm thấy trước, vậy giết nó trước khi thứ đó khởi động là được, không phải sao?

Haku ( Bảo Bình) liếc mắt nhìn cô nàng đang lười biếng nghiêng ngả bên kia, đôi mắt nhíu lại, rồi cũng gật đầu. Giết? Một cách dễ dàng nhất để khiến một người biến mất khỏi thế giới này.

Mặc kệ cho những biến động diễn ra khắp nơi trong chính ngôi trường của mình, Thiên Bình và Kim Ngưu vẫn có một cuộc sống cấp ba theo như mơ ước. À không, chỉ theo Kim Ngưu mơ ước thôi, còn Thiên Bình thì Kim Ngưu muốn gì thì cô theo đấy. Bây giờ hai cô gái đang tha thẩn đi dạo ở khu mua sắm bên ngoài khối cấp ba. Theo lời Kim Ngưu thì là muốn tìm mua quà giáng sinh cho Sư Tử và Cự Giải. Bởi vì ảnh hưởng của vũ hội, nên họ bắt gặp những cô gái khác cũng đang bận rộn đi mua sắm. Nơi đông đúc nhất chắc chẳng loại trừ cửa hàng lễ phục và giày rồi. Trên phố, những cửa hàng bày bán những mặt hàng phục vụ cho lễ giáng sinh rất đa dạng, từ robot phun tuyết, quả cầu tuyết tạo ảo ảnh, nguyệt quế mơ mộng đến cả cây thông tốc hành…v..v… Kim Ngưu hết lượn lờ bên này đến lạng lách qua bên kia, cái nào cũng trầm trồ khen ngợi, Thiên Bình đi phía sau chỉ biết thở dài. Mấy cái thể loại này, Kim Ngưu muốn bao nhiêu bảo cô chế tạo cho có phải khỏe hơn không?
_ Thiên Bình ngốc, nếu chế tạo ra thì làm sao hiểu được cái thú vui đi dạo chứ?

Kim Ngưu trừng mắt với Thiên Bình, rồi lại tiếp tục chạy vào một cửa hàng bán bánh kẹo. Thiên Bình lại một lần nữa thở dài với cô bạn của mình, có phải cô đã quá chiều theo ý Kim Ngưu quá rồi hay không nhỉ? Khi Kim Ngưu vào bên trong, Thiên Bình nhàn nhã ngồi ở bàn trà bên ngoài quán, thơ thẩn ngắm dòng người. Đúng là từ rất lâu rồi, cô mới được thoải mái như thế này. Ở cái thế giới khắc nghiệt này, vì bảo hộ cho Kim Ngưu khỏi những kẻ tham lam khác, cô phải trở nên lạnh lùng. Có ai nhận ra cô cũng yếu mềm như những cô gái khác đâu. Thật ra cũng chẳng phải là Kim Ngưu muốn cô bảo hộ, chỉ là cô muốn như thế. Có lẽ, trong cái thế giới mà quyền lực là trên hết, tình người mỏng manh như thế này, Kim Ngưu là người duy nhất luôn ở bên cạnh cô, khiến cô thấy mình không tàn nhẫn như trước chăng.

_ Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?

Giọng nam trầm vang lên bên tai khiến Thiên Bình nhíu mày, ngước lên nhìn người đối diện. Anh ta cầm một ly cà phê, bối rối nhìn cô.

_ Những chỗ khác đầy rồi, chỉ còn chỗ này trống, tôi muốn ngồi một chút thôi.

_ Ngồi đi.

Thiên Bình hờ hững đáp, rồi lại quay mặt ra bên ngoài. Anh chàng kia sau khi nhận được sự đồng ý, thì kéo ghế ngồi đối diện với cô, đôi mày trong thoáng chốc cau lại. Không khí im lặng khiến anh ta hơi khó chịu, đôi mắt nhìn cô gái cùng bàn với mình đầy hứng thú. Cô ta khác với những cô gái bình thường anh từng gặp, cứ thấy anh nhìn mắt chớp chớp, miệng mỉm cười dịu dàng, thái độ e lệ. Cô gái này thì lạnh nhạt như không hề quan tâm đến. Thái độ ấy khiến anh tò mò về cô ta, có lẽ là có cả hứng thú nữa.

_ Cô đang đợi ai sao?

Thiên Bình quay lại nhìn anh ta, đôi mắt màu lam thoáng nheo lại, rõ ràng là không muốn bị làm phiền. Anh ta chỉ mỉm cười với cô, ánh mắt đang nhìn cô tò mò, khiến Thiên Bình bất giác gật đầu.

_ Bạn của tôi, cô ấy đang trong kia.

_ Ồ! Tôi cũng vậy.

Anh ta mỉm cười, Thiên Bình liếc mắt nhìn thấy có ít nhất là hai đến ba cô gái đang nhìn về phía anh ta xung quanh, âm thầm tự oán mình rước phải quỷ, cúi đầu im lặng. Kim Ngưu từ bên trong chạy ra, khá bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Bình đang ngồi cùng bàn với một anh chàng xa lạ.

_ Thiên Bình!

_ Đây là bạn cô sao? Rất vui được gặp.

Nhìn thấy Kim Ngưu đến gần, anh ta mỉm cười khiến Kim Ngưu thoáng đỏ mặt. Anh chàng này cũng quá sức dễ thương đi, nụ cười của anh ta khiến Kim Ngưu tăng thêm vài phần hảo cảm. Thiên Bình liếc nhìn Kim Ngưu, cười thầm trong đầu. Sư Tử và Cự Giải à, hai anh lại có thêm tình địch nữa rồi. Anh ta kéo một cái ghế, mời Kim Ngưu ngồi xuống. Kim Ngưu đặt hai cái túi giấy xuống chân bàn, rồi với tay giành lấy ly trà của Thiên Bình uống sạch.

_ Anh là bạn Thiên Bình sao?

_ Không, tôi chỉ ngồi cùng chỗ cô ấy thôi!

Anh ta mỉm cười, vẫy tay gọi robot đem đến cho Kim Ngưu một bình trà hoa nhài. Con robot chậm rãi lướt lại gần, mở cái cửa trước bụng đem ra một bình trà thủy tinh, nước trà màu nâu cánh gián nhạt, bên trong còn lơ lửng một vài viên đá trong suốt, đặt xuống mặt bàn. Thiên Bình với tay cầm lấy một cái ly từ cái khay trên đầu con robot, tự rót cho mình một ly trà khác, mặc kệ Kim Ngưu và anh chàng xa lạ kia trò chuyện với nhau.

_ Ồ! Anh đợi bạn sao?

_ Tôi đi mua quà cho bạn tôi! Tôi là Thiên Yết, còn hai cô?

_ Tên anh gần giống tên Thiên Bình nhỉ? Tôi là Kim Ngưu!

Kim Ngưu vui vẻ cười, rót thêm cho mình một ly trà, uống sạch nó. Có vẻ như hành trình tìm quà của cô khiến cô khát nước lắm đây. Thiên Yết chỉ mỉm cười, rồi ánh mắt chợt liếc về cô gái còn lại.
Chợt anh ta biến sắc mặt, vội đứng lên, cúi đầu chào hai cô gái, giọng nói vội vã.

_ Xin lỗi, tôi có việc gấp, hẹn gặp lại hai cô nhé!

Anh ta vội bỏ đi, đến một ngã tư gần nhất, cả hai cô bé nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng đợi anh ta. Khi đến gần, thì một chiếc ô tô không có bánh xe trờ tới, anh ta lên xe rồi đi mất. Thiên Bình nhíu mày nhìn theo, đôi mắt màu lam thoáng nhạt đi. Khi nãy anh ta đã có cảm giác sợ hãi, một điều gì đó khiến Thiên Bình cảm nhận được, nên bất giác nảy sinh hứng thú với anh ta. Kim Ngưu ở bên cạnh nhìn thấy Thiên Bình nhìn theo anh ta, thì lén nở nụ cười gian. Thiên Bình à, cũng động tâm rồi sao?

Thiên Yết ngồi trên xe, nhìn vào màn hình trước mặt, cau mày quát lên với người đàn ông bên cạnh.

_ Tại sao hắn và cô ta lại đến đây? Cha ta đâu?

_ Cậu chủ, hình như cậu Haku (Bảo Bình) đã phát hiện được mục đích của cậu rồi.

_ Hừ, dám đến ngăn cản ta. Theo dõi hắn, nếu hắn có động tĩnh gì báo cho ta.

_ Vâng!

Người đàn ông cúi đầu, rồi biến mất giữa không khí. Thì ra đó chỉ là một hình ảnh ảo 4D đưa tin mà thôi. Thiên Yết tắt màn hình đi, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhếch môi thành một nụ cười nhạt, thoáng lẩm bẩm.

_ Thiên Bình à? Rất đáng yêu! Rất thú vị!!!

3223879317_1_2_zIJ4N6az.jpg

Không khí ở Blue Ruby càng lúc càng nóng hơn bao giờ hết. Hôm nay đã là hai mươi hai tháng mười hai, nghĩ là chỉ còn hai ngày nữa là đến vũ hội giáng sinh đặc biệt rồi. Càng gần đến ngày, số lượng thiệp mời đến sảnh chính của trường đã bắt đầu chuyển về cho những gia đình có quyền hạn trong trường. Ngoài ra cũng có một vài trường hợp đặc biệt, như Song Tử, Bạch Dương hay Xử Nữ, vì họ ở trong hội học sinh. Mà như đã thông báo, trước vũ hội sẽ có một cuộc họp bí mật giữa các hội học sinh sinh viên khác nhau, nên hiển nhiên họ cũng sẽ có quyền hạn tham dự vào vũ hội, coi như là một phần thưởng của họ. Khối đại học, trên sân thượng dãy giảng đường thứ nhất, Sư Tử đang phe phẩy cái thiệp mời bằng giấy bạc trước mặt, Cự Giải thì ở bên cạnh loay hoay buộc buộc thắt thắt cái gì đấy. Sư Tử vứt cái thiệp sang một bên, nghiêng đầu hứng thú quan sát Cự Giải. Cự Giải sau một hồi loay hoay, cũng hoàn thành được cái hộp quà méo mó của mình, hài lòng nhìn ngắm nó, khiến Sư Tử muốn cười cũng không được.

_ Của Kim Ngưu hay Thiên Bình đấy?

_ Kim Ngưu!

Sư Tử khẽ cau mày trong thoáng chốc, rồi cũng bật cười với Cự Giải. Cự Giải liếc mắt nhìn Sư Tử, có gì mà không nhận ra được ánh mắt cậu ta thay đổi trong phút chốc. Cũng như hai cô bé kia, Sư Tử và Cự Giải cũng là bạn rất thân từ bé, nên Cự Giải có thể hiểu được cậu bạn của mình nghĩ gì. Nhưng ai bảo tình yêu là công bằng cơ chứ? Kim Ngưu còn chưa chính thức nhận lời ai, thì hiển nhiên Cự Giải và Sư Tử vẫn đang đứng cùng một vạch xuất phát như nhau thôi. Lớn hơn hai cô bé kia ba tuổi, từ nhỏ đã quen biết hai cô bé, nên lâu dần, vẻ dịu dàng đầy nữ tính của Kim Ngưu khiến cả hai nảy sinh tình cảm với cô. Tại sao lại không để ý đến Thiên Bình ư? Cái này cũng không trách được, mỗi lần đối diện với cô bé Thiên Bình đó, cả hai đều thấy lạnh lẽo trong người, chỉ cần họ làm Kim Ngưu buồn dù chỉ một chút thôi, cô bé đó đã dùng ánh mắt như muốn giết người liếc sang. Bảo ai mà không sợ cho được, né xa còn chưa xong lại còn muốn yêu đương gì. Ngoài ra, trong cả bốn người, thân phận của Thiên Bình lại còn cao hơn cả Kim Ngưu và Sư Tử, Cự Giải, nên càng không thể chạm vào cô ta, nếu còn muốn yên bình. Sư Tử tò mò nhìn vào cái hộp, như thể nếu nhìn chăm chú anh sẽ biết được Cự Giải tặng gì cho Kim Ngưu bên trong nó vậy. Cự Giải bật cười, đặt cái hộp xuống thảm cỏ nhân tạo trên sân thượng, cúi đầu nhặt cái thiệp mời của mình.

_ Mình mà cũng gửi thiệp. Cũng quá long trọng đi. Không biết vị khách kia là ai nhỉ?

_ Nghe nói là làm lớn lắm, từ Nhật sang.

Sư Tử chống cằm suy nghĩ nên tặng Kim Ngưu cái gì, lơ đãng nói với Cự Giải. Từ tháng mười một, cả hai đã nghe cha mình thông báo về vị khách đó. Nghe nói mục đích sang đây là để tìm người, cái việc dự lễ giáng sinh chỉ là cái cớ để được xuất hiện đàng hoàng tại nơi này mà thôi. Người có thể khiến cho vị khách quan trọng bậc ấy xuất hiện, chắc cũng chẳng phải hạng tầm thường gì. Cả hai đều không biết được kẻ bỏ trốn kia đang nắm trong tay cái gì, mà có thể bị đuổi theo đến tận bên này như vậy. Có lẽ chỉ có gặp được vị khách đó, may ra mới có thể biết được thêm một chút. Thanh âm điện tử vang lên từ điện thoại trên tay Sư Tử khiến cả hai giật mình.

Có cuộc gọi đến. Nghe bình thường hay hình ảnh giả lập?
Sư Tử bấm hiển thị hình ảnh giả lập, một hình ảnh lập thể cao khoảng hai mươi phân xuất hiện trước mặt hai anh chàng. Kim Ngưu đang cười cười nhìn cả hai, thấp thoáng sau lưng là Thiên Bình đang hờ hững nằm dài trên giường, nhìn sơ qua cũng biết được cả hai cô gái đang ở trong phòng ngủ của Thiên Bình rồi.

_ Hai anh nhận được thiệp mời chưa?

_ Này, anh nói chứ sao chúng ta cũng có thiệp vậy?

_ Thì em bảo đó, cho thú vị đó mà.

Kim Ngưu bật cười khúc khích, ánh mắt khẽ chớp, khiến trái tim hai anh chàng kia thoáng lạc đi một nhịp.

_ Hôm đó đến sớm một chút, em có quà cho hai anh.

Kim Ngưu mỉm cười, rồi hình ảnh biến mất, nghĩa là cô đã cắt liên lạc phía bên kia. Sư Tử và Cự Giải nhìn nhau, rồi cùng nhìn xuống hai cái thiệp trên thảm cỏ. Một phút sau, lại có một tin đồn lan khắp khối đại học, từ một nữ sinh tình cờ đi lên sân thượng, rằng có hai anh chàng nào đó đang chơi trò SM cùng nhau trên đó. Sư Tử và Cự Giải nghe được tin đồn đó, mặt lại tiếp tục đần hơn lần trước. Cớ sao lúc nào cũng đến trong lúc nhạy cảm nhất để thành tin đồn vậy trời?

Văn phòng hội học sinh khối cấp ba bây giờ đang có sáu người bên trong. Song Tử ngồi ở cái bàn quen thuộc, đưa mắt nhìn những người trong phòng, mỉm cười thân thiện.

_ Hẳn là các bạn đều biết lý do tôi mời thêm người vào hội học sinh chứ?

_ Vì một cuộc họp bí ẩn nào đó!

Anh chàng đeo kính ngồi ở gần bàn Song Tử nhất nhàn nhã lên tiếng. Xữ Nữ và Bạch Dương liếc nhìn nhau, rồi im lặng đưa mắt về phía Song Tử. Nhân Mã ngồi bên cạnh Song Ngư, im lặng đánh giá anh chàng đeo kính đó. Đoàn Trọng Uy, con trai hiệu trưởng khối cấp một, được mệnh danh là chàng trai vàng của môn hóa học, từng giật về một giải thưởng Hóa học quốc gia năm lớp chín. Một cuộc họp mà có thể mời đến những người như thế này, hẳn là rất đáng mong chờ, thật may vì nhờ cô tiểu thư Song Ngư ấy mà Nhân Mã mới có thể tham gia vào đó. Song Ngư lười biếng dựa vào thành ghế, nháy mắt với Bạch Dương một cái, khiến anh chàng cau mày vì khó hiểu. Xữ Nữ nhìn thấy thái độ của Song Ngư, âm thầm thở dài không hài lòng. Cô tiểu thư này cũng thật là bừa bãi. Song Tử cũng cau mày nhìn Song Ngư, giọng nói hạ xuống một tông.

_ Không phải chuyện đùa. Một người ở trung ương đã đưa tin báo về cho tôi.

_ Tại sao cha tôi không biết mà anh lại biết?

Song Ngư bây giờ mới mở miệng chất vấn Song Tử. Cũng đáng phải suy nghĩ, cha của Song Ngư vốn là hiệu trưởng khối cấp ba này, tại sao cô không nghe cha mình nói gì về cuộc họp ấy, mà Song Tử lại có thể tuyên bố là từ trung ương báo về cơ chứ.

_ Vì người đó không muốn nói cho cha cô, thế thôi!

Xữ Nữ hừ giọng, lạnh nhạt đáp. Cô không thích cô tiểu thư này, nhất là cái dáng vẻ tự cho mình là nữ hoàng ấy. Cũng chỉ là một chức tước nhỏ thôi, có cần phải tự mãn đến như thế không? Song Ngư nghe câu nói của Xữ Nữ, nhận ra được ý khinh thường trong đó, đôi mắt nhíu lại giận dữ.

_ Chị nghĩ mình là ai mà nói câu đấy? Không muốn nói cho cha tôi, hừ, nực cười, làm gì có ai có tư cách từ chối chứ?

_ Công chúa à, cha cô không phải là vua ở nơi này, cô đừng nên tự mãn quá mức.

_ Chị…!

_ Đủ rồi!!

Song Tử quát lên, nhìn Xữ Nữ không hài lòng, khiến cô cúi đầu. Song Ngư liếc nhìn Xữ Nữ một lần nữa, rồi đứng dậy toan bỏ ra ngoài.

_ Tôi bỏ.

_ Nếu cô bỏ đi, thì cô sẽ hối hận đấy – Song Tử lạnh nhạt lên tiếng.

_ Đừng dọa tôi! Các người là gì mà dám đe dọa tôi chứ?

Song Ngư quay phắt lại quát lên, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã co lại, hẳn nhiên vì không nghĩ rằng lại có người dám khinh thường mình đến như thế. Nhân Mã im lặng không lên tiếng gì, thầm suy tính nên khuyên nhủ cô ta như thế nào. Một màn hình trong suốt đột ngột xuất hiện giữa căn phòng, khiến Nhân Mã và Trọng Uy không kịp phản ứng, mở to mắt nhìn người ở trên màn hình. Vũ Phúc – con trai đầu của tập đoàn Vũ, một trong bốn người đồng sáng lập của Blue Ruby. Anh ta đang quan sát những người bên trong phòng, rồi mỉm cười với Song Tử.

_ Đây là nhóm cấp ba sao? Rất được!

_ Tôi đã làm theo yêu cầu của ông ta, anh đột ngột gọi đến thế này hẳn là có gì cần nói đi.

_ Mười giờ sáng mai, tại quảng trường trung tâm, sẽ có người đến đón.

Màn hình biến mất. Song Ngư sững sờ nhìn Song Tử phía đối diện mình, không dám lên tiếng thêm một lời nào nữa. Qua những gì cô vừa thấy, thì người của Vũ có quen biết với anh ta, và chính họ là người yêu cầu anh ta tìm cô để nhập hội. Xữ Nữ liếc nhìn Song Ngư, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giễu cợt. Song Ngư nhìn thấy nụ cười ấy, cơn giận trong lòng lại chực trào ra, nhưng ánh mắt Song Tử quét qua khiến cô dừng lại, hậm hực lại ngồi xuống bên cạnh Nhân Mã. Bạch Dương liếc mắt với Xữ Nữ, tay lén đưa ra một biểu tượng thích với cô. Song Tử chỉ biết lắc đầu. Anh biết hai người này không thích Song Ngư từ lâu, kể từ khi cô ta tự nhận mình là nữ hoàng ở nơi này, thì thái độ đó đã khiến Xữ Nữ và Bạch Dương khó chịu rồi. Nhưng vì cô ta không gây ảnh hưởng gì đến hội học sinh, nên cũng đành im lặng cho qua, mặc kệ cô ta diễu võ giương oai với những học sinh thấp bé khác. Thêm một điều khiến Bạch Dương không thích Song Ngư là vì Nhân Mã. Bạch Dương thích Nhân Mã, thích từ khi gặp cô ở cấp hai. Nhưng Nhân Mã bây giờ lại đi theo Song Ngư, phải cúi đầu trước cô ta, điều đó khiến Bạch Dương bất mãn. Song Tử ho nhẹ, khiến sự chú ý của mọi người hướng về mình, mới chậm rãi lên tiếng.

_ Hẳn là ai cũng nghe rõ rồi chứ? Sáng mai, chín giờ tôi đợi ở cổng trường chúng ta. Đừng đến trễ!!

Câu cuối Song Tử đặc biệt nhấn mạnh, ánh mắt như vô tình liếc qua Song Ngư và Nhân Mã. Song Ngư liếc nhìn ba kẻ trong hội học sinh kia, rồi đứng dậy bỏ đi. Nhân Mã vội chạy theo cô, không quên quay lại cúi đầu chào bốn người còn lại. Bạch Dương mỉm cười với Nhân Mã, vẫy vẫy tay chào cô. Đợi khi hai cô gái kia đi rồi, Uy mới lên tiếng.

_ Người ra lệnh là cha tôi, phải không?

_ Anh à, cha cũng không nói lý do cho anh sao?

Xữ Nữ bất mãn ngồi xuống bên cạnh Uy, khiến anh bật cười với cô em gái nhỏ này. Song Tử lắc đầu, rồi đưa cho Uy coi lại quả cầu lưu trữ thông tin anh nhận được hôm trước. Sau khi xem xong, Uy cúi đầu im lặng, rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.

_ Thôi, đợi mai chúng ta sẽ rõ.

_ Anh đi đâu vậy?

_ Phòng thí nghiệm!

Anh ta mỉm cười với Xữ Nữ, rồi bước nhanh ra ngoài. Xữ Nữ lắc đầu nhìn theo anh trai mình, suốt ngày chỉ biết giam mình trong phòng thí nghiệm, bảo sao mắt càng lúc càng tăng độ. Bạch Dương cũng đi ra ngoài, sau khi đảm bảo rằng ngày mai sẽ không đến muộn. Khi chỉ còn hai người trong phòng, Xữ Nữ mới lại gần, choàng tay lên cổ Song Tử, mỉm cười dịu dàng.

_ Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

_ Em muốn làm gì?

Song Tử cũng cười với cô, tay vuốt nhẹ lên mái tóc Xữ Nữ. Cô nghiêng đầu, khẽ liếc mắt nhìn tay kia của Song Tử đang ôm lấy eo mình, giả vờ hừ nhẹ.

_ Xấu xa!

Song Tử cúi xuống đặt lên môi Xữ Nữ một nụ hôn nóng bỏng, tay siết chặt lấy eo của cô hơn. Bên ngoài phòng hội học sinh, Bạch Dương thở dài, rồi cũng quay người đi. Hai cái người này, cũng không nghĩ là anh có quên gì quay lại lấy hay sao chứ?

Một nơi nào đó trong trường, ở khu dân cư gần sát với bức tường lớn của Blue Ruby, trong một căn phòng nhỏ, một người đàn ông ngồi trước máy tính quay lại, nhìn người vừa đẩy cửa bước vào. Anh ta chậm rãi lại gần, nhìn vào màn hình trên bàn, rồi nhàn nhã ngồi xuống cái ghế đối diện.

_ Ta vừa phát hiện ra một người rất thú vị!

_ Thú vị?

Người đàn ông nheo mắt lại như đánh giá tầm quan trọng của câu nói ấy. Anh ta gật nhẹ đầu, một bức hình từ điện thoại của anh ta chiếu lên khoảng tường trắng trước mặt ông ta. Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm bức ảnh trước mặt mình, đôi mắt mở lớn hiển hiện rõ nét hoảng sợ.

_ Đây…đây là…?

_ Không phải cô ta. Là vật đó!

_ Chuyện này thật khó tin! Làm sao có một tạo vật như thế này được!

Ông ta lẩm bẩm, lại gần quan sát kỹ hơn người trên bức ảnh đó, như thể muốn in sâu khuôn mặt đó vào trong trí óc mình. Anh ta chỉ lười biếng dựa lưng lên ghê, nhắm hờ mắt mệt mỏi.

_ Này, xác định được danh tính chưa?

Ông ta quay lại hỏi anh chàng kia, thì thở dài khi thấy anh ta dựa đầu lên ghế ngủ mất. Kể từ lúc sang đây, đây là lần đầu tiên ông thấy anh ta mệt mỏi đến độ ngủ trước mặt mình như thế này. Đứa trẻ đáng thương, phải gánh lên vai một nỗi hận thù quá lớn. Ông không biết nên làm gì để ngăn cản, khi nhìn vào ánh mắt nó, ông chỉ thấy một sự kiên quyết mãnh liệt. Không thể ngăn cản, vậy thì đành giúp đỡ nó vậy, hy vọng ông sẽ bảo vệ được nó, như người phụ nữ kia đã từng làm suốt hai mươi năm qua. Lặng lẽ tắt cái điện thoại đang nhấp nháy chiếu ảnh trên tường đi, rồi ông ta đi ra khỏi phòng. Ông không hề biết, anh ta chỉ nhắm hờ mắt, khi ông bỏ đi, anh ta mới cúi đầu nhìn bức ảnh vừa được thu về trên màn hình điện thoại của mình. Một cô gái nhìn nghiêng, có mái tóc đỏ, và ánh mắt lạnh nhạt hờ hững. Khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, anh ta lại ngả người ra sau, nhắm hờ mắt, thoáng lẩm bẩm.

_ Lạc Thiên Bình!

12
2 tháng 8 2017

hay

2 tháng 8 2017

hm, mk đọc đc đoạn đầu thì muộn mất nên thôi, qua đây đọc của bn