K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 5:

Học thêm

Bây giờ giới thiệu về anh chàng mà Vy rung động nha

Anh - Lưu Thiên Khải (15 tuổi) - bạn thân thứ 2 của hắn: Con nhà giàu nha, đẹp trai lắm, chỉ thua hắn tí xíu thui. Tính cách thì hòa đồng, vui vẻ nhưng rất soái ca nha. Học sinh lớp 9A, học chung với hắn. Thành tích học tập rất xuất sắc. Còn môn yêu thích thì tác giả thua. Anh chính là tên đùa với nó chap trước, đến bây giờ vẫn còn sốc vì nó quá đáng sợ và không đỗ trước vẻ đẹp trai của anh (tự tin gớm, làm bạn với hắn là đúng rồi)

À thêm một nhân vật nữa để sau này cho truyện thêm hấp dẫn

Trần Hoàng Duy (12 tuổi) - bạn thân của Khánh và Bảo Quân: Con nhà bình thường, sắc đẹp bình thường, học lực cũng bình thường nốt. Điểm duy nhất đặc biệt là thích Thiên Vy của nó, rất thích đeo bám Thiên Vy, cũng lo lắng, nói chung là quá đậm sâu với Thiên Vy, lún sâu quá dứt không được.

Còn người yêu của P.Anh thì chưa xuất hiện nhưng sẽ rất vui đấy, muahahahaha.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã qua một tháng kể từ lúc nhập học, mọi việc đối với nó cũng đã bình thường hơn, bạn bè cũng gần gũi hơn và cũng gần gũi hắn hơn khiến ai đó vui tới sắp phát điên, học tập nó vẫn rất giỏi nhưng những lần kiểm tra tiếng anh ở lớp thì chỉ có 8 phẩy mấy khiến nó rất buồn, đúng là môn Tiếng Anh của nó nay đây mai đó thật, những môn khác ngoài môn tiếng anh thì dù có kiểm tra cũng không cho vào cột điểm nên đối với nó vừa nhẹ nhõm cũng rất nặng nề vì phải kéo điểm môn Tiếng Anh. Mặc dù nó đang học thêm với một cô dạy Tiếng Anh nhưng nó vẫn phải học thêm một cô khác nữa, và đó là cô Thùy - cô dạy môn Tiếng Anh ở lớp nó.

Thật ra cũng không hẳn là học bài mà là nó giải IOE ở trên mạng, cô Thùy sẽ ôn cho nhóm, mà nhóm nó là nhóm duy nhất trong khối 6 mà cô Thùy dạy, thật ra có rất nhiều người thi IOE ở lớp nó, nhưng cô Thùy chỉ dạy nhóm tầm khoảng mười người mà thôi, không hiểu sao nó được cô Thùy dạy nữa, nhưng thật may mắn. Cô cho nhóm giải IOE bằng loptop, học vào buổi tối 6 giờ, thứ hai và chủ nhật, cũng tiện vì nó không thường học thêm vào buổi tối.

Tối hôm nay là buổi học đầu tiên của nó với nhóm, nó hơi hồi hợp vì không biết có ai nữa, có làm quen được với họ không, không biết có bị ghét không, không biết có khó không, vân... vân... và vân... vân... Mới nói chút mà đã đến nơi, nhà cô Thùy đẹp thật, nó rất thích nha. Mới vào là nó ngoan ngoãn thưa cô với cô Thùy. Nó rất bất ngờ vì mọi người đã vào lớp hết rồi và ai cũng rất thân thiện với nó, đối xử rất bình thường không cô lập nó khiến nó rất vui, và hơn tất cả thì nó ngạc nhiên nhất là có một thành phần không xác định ở đây, và đó chính là hắn. Nó trợn mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn, còn hắn thì bình thản nhìn nó như đã biết chuyện này rồi, hai người cứ đấu mắt một hồi cho tới khi cô Thùy kêu nó vào chỗ ngồi, nó ngồi ở bàn trên bàn cuối và cũng trên chỗ của hắn, thật ra thì đã có sự sắp đặt sẵn của hắn nên mới ngồi như vậy, haiz. Cô Thùy cười với nhóm nó rồi từ từ giải thích:

"À anh Minh đây là học trò của cô lâu rồi, tại anh Minh bị kẹt giờ học nên nhóm chúng ta sẽ học chung với anh Minh, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của chúng ta đâu, rồi mở máy ra làm bài."

Nó tuy rất bất ngờ nhưng cũng bỏ qua, nó mở máy ra làm thi thử IOE lớp 6 vòng trường, đúng là lần đầu làm rất khó, các bạn khác cũng làm vòng trường giống nó, có hai bạn rất giỏi làm lớp 7, 8 luôn rồi, hai người đó là hai người học rất giỏi môn Tiếng Anh trong lớp nó, nó vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị họ, một trong hai người đó đăng kí vào đội tuyển học sinh giỏi Toán, làm nó vô cùng ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Làm bài thi thử này đối với mấy người mới làm lần đầu như nó thì khá khó, có mấy câu nó không biết làm nhưng mà nhờ có ai đó ở dưới chỉ nên nó làm được luôn, có mấy đứa nhờ hắn giúp chỉ câu khó mà hắn lo chỉ nó chả thèm để tâm làm tụi nó tức xì khói nói "Anh Minh lo chỉ gái không chỉ anh em" làm nó mắc cười hoài, ai đó thấy nó cười nên cũng rất vui vẻ nha.

Làm một hồi xong thì được điểm cao, rối rít cảm ơn ai đó, mà nó vừa nhớ ra chuyện hồi nãy nên tiện miệng hỏi hắn:

"Anh biết chuyện em học thêm ở chỗ cô Thùy từ trước rồi phải không?"

"Um, thế còn em sao phải đi học thêm hai chỗ cực khổ thế thế?" - hắn dịu dàng hỏi, sẵn tiện xoa đầu nó luôn, mà đối với hành động này quá quen nên cũng chẳng có phản kháng gì, nhưng nó hơi ngạc nhiên khi biết nó học hai chỗ, buộc miệng hỏi hắn:

"Sao anh biết? Anh theo dõi em à?" - Nó hỏi xong mới thấy mình ngu, hắn chỉ cần hỏi mấy bạn của nó là biết mắc gì phải theo dõi nó, thấy biểu cảm đã hiểu trên khuôn mặt của nó hắn chỉ cười chứ không nói gì, sẵn tay ngắt má nó, nó đau nên chu môi dỗi hờn trông rất đáng yêu khiến hắn bị đơ trầm trọng. Con bạn ngồi kế bên cạnh nó miệng mở to ra, hết hồn cộng ngạc nhiên khi thấy hành động của hai người vì cô bạn này quen anh Minh trước đó lâu rồi, tuy biết hắn rất soái ca lãng tử nhưng chưa từng có hành động thân mật như thế này với bất kì ai trừ nó, con bạn kế bên nó suy nghĩ rất ư là đen tối nhưng kết luận duy nhất là hai người này có gian tình.

Học suốt một buổi tối rất mệt nhưng cũng rất vui, nó làm bài học được thêm nhiều bài mới, nó không hiểu làm sao nhưng nó rất thích đi học thêm ở chỗ này (Tất nhiên vì có ai đó mà).

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

6
8 tháng 10 2017

ngắn zậy, lười gõ phím à

8 tháng 10 2017

eoeo nói chung là hay, ra chap mới lẹ đi, ra chậm wa nên mk ko có j đọc, đọc đi đọc lại, mỗi chap đọc 4-5 lần, hihi

Chap 6: Theo dõi À tác giả quên, thật tệ quá, bắt đầu truyện tới giờ mà chưa tả về đồng phục trường của nó. Áo sơ mi, cavat đỏ sọc, bên ngoài là áo gì đó dài tay mà đen, các viền kẻ tay màu đỏ sọc ca rô, học sinh muốn mặc áo ngoài thì mặc không mặc thì thôi nhưng trong giờ chào cờ phải mặc và váy đỏ sọc ca rô trông rất đẹp, mang giày tùy ý, ôi trời ơi đồng phục mơ ước của tác giả, ở hiện...
Đọc tiếp

Chap 6:

Theo dõi

À tác giả quên, thật tệ quá, bắt đầu truyện tới giờ mà chưa tả về đồng phục trường của nó.

Áo sơ mi, cavat đỏ sọc, bên ngoài là áo gì đó dài tay mà đen, các viền kẻ tay màu đỏ sọc ca rô, học sinh muốn mặc áo ngoài thì mặc không mặc thì thôi nhưng trong giờ chào cờ phải mặc và váy đỏ sọc ca rô trông rất đẹp, mang giày tùy ý, ôi trời ơi đồng phục mơ ước của tác giả, ở hiện thực trường của tác giả cho mặc đồng phục xấu lắm, nào là áo trắng quần đen thắt khăn quàng đỏ trông rất xấu, đây là đồng phục mơ ước của tác giả.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mấy hôm nay nó hay để ý thấy cô đôi khi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đôi khi còn cười như con điên mới trốn trại vậy làm nó với nhỏ sợ đau tim muốn chớt, nhỏ thì nghĩ là cô học tập mệt mỏi quá nên mới vậy nhưng nó thì không nghĩ thế, nếu nó nghĩ vậy thì sau này mà dám nhận cái danh người suy nghĩ sâu sắc chớ, nó biết là cô vì bệnh tương tư nên mới thế nên mấy hôm nay nó cứ buồn rầu hoài khiến ai đó vừa sốt ruột vừa ghen đáo để vì nghĩ nó đang nhớ thằng nào.

Mấy hôm nay cô cũng không đi ăn với nó và nhỏ khiến nó và nhỏ thấy kì kì.

Sáng hôm nay, vừa bước vào cổng trường nó đã nghe thấy giọng nói quen thuộc và cảnh quen thuộc lập đi lập lại cả chục lần, sáng nào mà thằng Duy chả đeo bám con Vy từ cổng trường vô tới lớp cũng chẳng tha, cho đến khi chuông reo mới luyến tiếc về chỗ, nó vừa thấy ghét cũng vừa thấy tội thằng Duy tuy hay đeo bám con Vy nhà nó hoài nhưng rất có lòng, sáng nào cũng vô từ rất sớm để đợi Vy vô để vào cùng, mà trời sáng thì rất là lạnh thế mà vẫn có thể tươi cười đợi Vy nhà cô rất đáng khâm phục, sáng nào cũng ân cần hỏi Vy ăn sáng chưa, chưa ăn thì Duy đi mua cho, may mà Vy kêu không cho nếu không là chạy đi mua thiệt rồi, ra chơi thì may là có mấy thằng bạn kéo đi nếu không thằng Duy nó đeo bám riết con Vy điên luôn quá, tuy thằng Duy hơi đáng ghét cũng không đẹp trai, nhan sắc bình thường, cái gì cũng bình thường nhưng nó rất ngưỡng mộ vì cô có một người sẵn sàng vì mình đến thế, sướng qua nga (Ủa chẳng phải sáng nào cũng có một anh chàng đẹp trai đợi chị Hân cả một buổi chỉ để đưa cho chị một hộp sữa vì biết chị không có thói quen ăn sáng sớm sao, chị còn sướng hơn Vy nữa chị ngưỡng mộ làm gì, sao chị phũ phàng chối bỏ người ta thế), con Vy mà biết suy nghĩ này của nó chắc lột da nó quá.

"Nguyễn Hoàng Duy ông có thôi cái trò đeo bám tui mỗi buổi sáng được không?" - mặt cô nhăn nhó la Duy.

"Không sao đâu tui không phiền đâu, đừng lo. À mà bà ăn sáng chưa tui mua cho" - thằng Duy nghe bị chửi mà mặt vẫn tươi như hoa, làm cô càng tức điên.

"Tui ăn rồi nhưng ông khỏi mua cho tui. Ông không phiền nhưng tui phiền, ông cứ như vậy người ta hiểu lầm chết tui" - ý là mấy ngày nay có anh chàng đẹp trai nào đó hỏi cô thằng nào sáng nào cũng đeo theo cô bằng cái giọng đầy mùi giấm chua mà cô trong khi yêu thì ngây thơ nào đâu có biết nói là bạn, cô bị đeo bám hoài, thế là ai kia la cô nói không nên như thế người ta hiểu lầm, cô ngây thơ người ta nói gì nghe theo nên mới la thằng Duy, kết thúc dòng tường thuật của tác giả.

Thấy tình hình căng thẳng, nó nhảy vô cuộc nói chuyện cứu giúp cô.

"Chào buổi sáng Vy, chào buổi sáng Duy. Hai người mới sáng sớm sung sức ghê ha. Duy ơi, nếu ông không phiền tui mượn Vy nha. Vy ơi, Phương Anh nó đợi ở lớp kêu vào nhanh đó, đi thôi. Buổi sáng tốt lành nha Duy." - nó ngây thơ hồn nhiên vừa uống sữa của ai đó vừa nói, sau đó kéo Vy vào lớp nhanh cho cho thằng Duy kịp ú ớ gì.

"Tao là của tao, mắc gì phải mượn nó" - tuy được giải thoát nhưng cô vẫn còn nhăn nhó.

Cẳng thẳng, căng thẳng quá. Sau khi vào lớp một chút thì chuông reo nên cả lớp chuẩn bị học, Vy nó thấy kì kì khi nó và nhỏ hai đứa xúm đầu lại nói to nhỏ chuyện gì đó mà không cho cô tham gia.

"Phương Anh, ra chơi tao với mày theo dõi con Vy, ok?" - nó nói với nhỏ.

"Ok, nhưng mà phải cắt đuôi thằng Duy mới theo dõi con Vy được." - nhỏ trả lời.

"Khỏi lo, ra chơi tao với mày cắt đuôi nó dễ ợt hà." - nó nhí nhảnh trả lời.

"Um."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ra chơi

Chuông vừa reo là con Vy nó chạy như gió mất tiêu, còn nó với nhỏ thì ung dung đi xuống canteen trước vì biết cô sẽ đi đâu

Nhỏ với nó vừa mới xuống gần canteen đã thấy ai đó dòm chỗ nhóm nó tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng phải thất vọng vì cô đã đi mất tiêu định hỏi hai người kia thì thấy hai đứa nó chạy như bay mất tiêu, sau 10 giây đơ cuối cùng anh Duy cũng quyết định chạy theo nó vì nghĩ nó chắc sẽ giống mấy đứa con gái trong lớp chạy chậm rì, nhưng chế Duy đã sai, sai lầm nghiêm trọng, cô là một tuyển thủ marathon cừ khôi đó, chắc là anh Duy không để ý thấy là trong buổi học ở lớp thể dục nó đứng đầu trong nhóm nữ đó, không chừng đứng đầu cả lớp luôn nếu có thi thố nó cũng chả sợ, anh Duy không phải là đối thủ của nó là tất nhiên, thế là mất dấu.

Quay lại với nó và nhỏ bây giờ đang ở kế cửa thư viện thở như trâu thở vậy.

"Hộc... hộc... Công nhận mệt thiệt, tao phải chạy ngoằn nghèo để đánh lạc hướng nữa, hồi đó tao ghét cái trường này bự quá nhưng mà giờ tao yêu nó rồi, nhờ thế mà đuổi được thằng Duy, hộc... hộc..." - nó vừa thở vừa nói.

"Hộc... hộc... Ừ, mệt muốn chết. Vy nó ở trong này đúng không mày? Hộc... hộc, thư viện trường lớn dữ, hộc... hộc..." - nhỏ cũng đâu thua nó, vừa thở vừa nói trông tội lắm, cả hai đầu ướt đẫm mồ hôi. Nhận được cái gật đầu trả lời cho câu hỏi hồi nãy của nhỏ, nó và nhỏ cùng nhìn vào trong.

Nó và nhỏ há hốc mồm ngạc nhiên, bên trong thư viện chỉ có hai người đang cười nói rất vui vẻ với nhau mà chẳng thấy cô thư viện đâu (Ý là sự sắp đặt của anh ấy mà), mà hai người đó rất quen thuộc, một là bạn thân của nó, hai là tên đùa với cô bữa hổm, mà ngạc nhiên là hai người ngồi ở một cái bàn cười đùa vui vẻ quá trời, nó với nhỏ ngạc nhiên nhất là cái vẻ dịu dàng e thẹn của cô, trong lòng cùng một suy nghĩ "Con hai mặt, ở với tụi tao thì dữ như quỷ vậy mà ở với trai thì thùy mị nết na gớm, anh đẹp trai đừng để nó lừa nga", hai đứa cứ đứng đó dòm miệng há hốc, bỗng từ đâu có một cánh tay nắm tay nó thô bạo kéo đi khiến nó chưa kịp hiểu gì hết đã bị lôi đi, còn nhỏ nhìn cảnh đó một chút thì bình thản quay qua nhìn chỗ cô tiếp.

À thật ra là hắn ở dưới canteen đợi nó lâu quá mà không thấy nó xuống, cũng không thấy hai đứa bạn thường đi chung với nó nên rất lo không biết nó có sao không, lo cho nó sáng giờ chưa ăn sáng mới uống sữa của hắn sợ nó bị đau bao tử, chạy như như điên đi khắp nơi tìm nó, mồ hôi chảy quá trời, tội nghiệp lắm luôn. Lúc đến gần thư viện thì thấy nó đứng ở cửa mừng rỡ vì nó không sao, nhưng thấy ánh mắt nó cứ chăm chăm vào một người mà người đó lại là bạn của hắn, tưởng đâu nó thích anh mới nhìn chằm chằm như vậy, mùi giấm chua bốc nồng nặc, thô bạo kéo nó đi trong sự tức giận và... ghen.

Quay lại nào

Hắn kéo nó đến một bức tường phía sau trường không có bóng người nào, cô định chuồn thì hắn đã nhanh trước một bước, làm kiểu Kabe-don bình thường (bích đông)(1) chặn đường nó, nhìn ánh mắt tức giận của hắn nó sợ hãi không dám làm gì, hắn là người mở miệng nói trước:

"Sáng không chịu đi ăn sáng mà lo chạy đi ngắm trai hả? Mê thằng đó tới vậy à? Mê tới mức không chịu ăn sáng luôn sao? Lỡ đau bao tử rồi sao hả?" - hắn sổ một tràng vào mặt nó, sau 15 giây đơ của nó, nó cười và bình tĩnh giải thích

"Bình tĩnh, anh hiểu lầm rồi. Em không phải ngắm trai mà là đang theo dõi con Vy đi với trai. Lo theo dõi quá nên quên ăn, bây giờ rất đói rồi, đi ăn đi, đừng giận nữa" - nó vừa cười vừa nũng nịu nói làm hắn nguôi giận nhanh chóng, sau đó hắn dẫn nó đi ăn.

Sau tất cả tội nhất chỉ có nhỏ, hai con bạn thân đều có trai chăm lo cho, chỉ có mình nhỏ cô đơn một mình mà thui, huhu, tội nhỏ quá.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) Kabe-don bình thường (bích đông) :là hành động dồn đối phương vào tường rồi đập tay mình lên tường, bên Trung gọi là bích đông.

4
9 tháng 10 2017

Hay lắm nhưng chap 7 ko có hả

9 tháng 10 2017

trời ơi, làm ơn ra chap 11 cho tui nhờ cái, đợi sái quai hàm (tui là Nguyễn Phương Linh đây, mới đổi nick) nhak

Chap 8: Đi chơi Sau cái ngày theo dõi cô ở thư viện, nó quyết định sẽ đi thư viện thành phố học mỗi ngày chủ nhật, và tất nhiên là nó phải lôi kéo hai con bạn thân của mình. Nhưng khó khăn nhất vẫn là phải xin cha mẹ nó cho đi, nó sợ mẹ sẽ không cho nhưng khi nó vừa nói đến mẹ đã lập tức đồng ý làm cho nó sợ, thật ra thì mẹ nó rất muốn con mình đi chơi với bạn bè như bao đứa trẻ khác, hồi nó học...
Đọc tiếp

Chap 8:

Đi chơi

Sau cái ngày theo dõi cô ở thư viện, nó quyết định sẽ đi thư viện thành phố học mỗi ngày chủ nhật, và tất nhiên là nó phải lôi kéo hai con bạn thân của mình. Nhưng khó khăn nhất vẫn là phải xin cha mẹ nó cho đi, nó sợ mẹ sẽ không cho nhưng khi nó vừa nói đến mẹ đã lập tức đồng ý làm cho nó sợ, thật ra thì mẹ nó rất muốn con mình đi chơi với bạn bè như bao đứa trẻ khác, hồi nó học tiểu học tuy rất hòa đồng nhưng chẳng thân mấy ai, cái cô bé mà nó gọi là bạn thân hồi tiểu học cùng lắm là nói chuyện với nó nhiều hơn người ta một chút, nhưng chưa từng chia sẽ những chuyện thật lòng như ở với cô và nhỏ, hồi đó nó chưa từng biết qua nhà bạn là gì, ngủ ở nhà bạn là gì, học nhóm là gì, cũng chưa từng dẫn bạn về nhà khiến cho cha mẹ nó lo lắng, mẹ nó nghe nó nói muốn đi học ở thư viện cùng bạn hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn cho cô đi, nó còn xin mẹ nó ở lại đó, sáng thứ hai đi học cùng hai con bạn thân, nhưng mà phải đem đồ phòng thân, nó rất nghe lời nên đem theo một chai nước hoa và một chai bột ớt (ý của nó ở đây là khi nào có kẻ tấn công nó sẽ thấy bột ớt vào mắt người đó rồi chế nước hoa vào họng người đó, ác thấy sợ) nó còn lén đem theo một cấy súng đồ chơi nhưng có đạn và một cây kiềm chích điện do anh nó sáng chế cho nó (đôi khi nó nghĩ không biết mình đem theo như vậy có phạm pháp không nữa), nhỏ và cô cũng đem theo như nó, có điều không mang kiềm chích điện thôi. Còn bên phía cô và nhỏ thì chỉ cần một cuộc gọi từ nó là cha mẹ hai đứa kia đồng ý liền. Nó không ngờ mọi chyện lại dễ dàng như vậy nên tâm trạng dạo gần đây rất tốt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng chủ nhật ngày đi học ở thư viện.

Nó thức dậy từ sớm chuẩn bị rất chu đáo, nó mặc một chiếc áo crotop trắng đen và một quần jean đen ngắn trên đùi rất dễ thương, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác một đen, trên đầu mang cái băng rôn màu đen, thả tóc không buộc, bên tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bên tay trái mang một chiếc lắc bạc rất đẹp (đồ cặp của ba đứa), mang đôi giày thể thao nick màu trắng, vớ màu đen, đeo một cái balô nhỏ màu đen (đen, trắng là màu ưa thích của nó), cha nó chở nó đến thư viện của thành phố. Nó đợi hai đứa kia một hồi thì thấy hai thân ảnh quen thuộc, đó là Vy và P.Anh. Hôm nay Vy mặc một chiếc áo thun màu xanh lam, trên áo có hình gì mà tác giả cũng không biết mô tả, mặc một cái váy màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu lam, trên đầu đeo cái băng rôn màu xanh lam, cũng xả tóc luôn, tay trái đeo chiếc lắc bạc, mang đôi giày nick màu trắng, mang vớ màu lam , đeo một chiếc balô màu xanh lam (cô là fan xanh lam). Hôm nay trông nhỏ thục nữ nhất, nhỏ mặc một chiếc váy màu trắng ngắn trên đùi, có cái nơ màu đỏ quấn ở ngang hông trông rất đẹp, nhỏ đeo cái băng rôn màu trắng, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo cặp màu trắng, tay trái đeo lắc bạc, mang đôi giày màu trắng, vớ trắng nốt luôn (nhỏ thích màu trắng cực kì, trừ cái nơ đó ra ở trên người nhỏ một màu trắng).

Thấy cô với nhỏ nó vui vẻ chạy lại nhưng chưa được bao lâu đã bị dập tắt bởi câu nói vô tư của cô:

"Mày mặc đồ âm u quá Hân à" – vâng và bây giờ nó đang tức điên lên, nhưng mà nó nhịn, còn con Phương Anh thì cười chứ chả nói gì.

Cả ba đứa bước vào trong thư viện, đúng là thư viện thành phố có khác, lớn ơi là lớn, có quá trời sách đủ mọi thể loại luôn, ba đứa thích thú chạy đi long vòng thư viện như mấy con điên rồi sau đó chọn một bàn mà ngồi. Ba đứa tự chọn truyện cho mình, đều là tiểu thuyết. Tuy cô và nó không thường đọc sách như nhỏ nhưng vẫn thường đọc các loại sách ngôn tình. Đang say mê đọc thì từ phía sau vọng ra giọng nói quen thuộc:

"Chào các quý cô, chúng tôi ngồi đây nhé" – người nói ra câu đó là anh, còn nháy mắt với cô nữa (đồng thanh tiếng nói từ trong lòng của nó với nhỏ "Bọn tui là không khí à?"), đi với anh còn có hắn và một cậu nhóc rất ư là đẹp trai. Nhìn thấy ba người họ, nó và nhỏ ngạc nhiên hết cỡ, nhìn qua cô thì thấy cô rất tỉnh, nhẹ nhàng giải thích:

"À bữa hổm tao có nói với anh Khải là tụi mình đi thư viện thành phố học sắn tiện đi chơi luôn, cái anh ấy cũng muốn đi nên tao cho thời gian địa điểm luôn. Bây đừng giận mà, cho họ đi chung với chúng ta, lỡ có gì cũng có thể bảo vệ chúng ta mà với lại tội nghiệp họ lắm, phải chạy xe đạp lên tận đây." – cô nhẹ nhàng khuyên giải hai đứa kia. Còn nó và nhỏ đang tức điên lên

"Cho bọn họ đi theo mới không an toàn đấy. Mày bị trai dụ đầu óc mụ mị hết rồi." – nó và nhỏ đồng thanh nói, giận dữ. Còn ba người kia vô cùng tỉnh ngồi xuống ghế rồi, hắn đối diện nó, anh đối diện cô, chàng trai kia đối diện nhỏ. Nó và nhỏ tức điên lắm rồi nhưng nhịn, nhịn, nhịn vì sự nghiệp to lớn.

"Haiz, được thôi, cho họ đi chung nhưng với điều kiện ra chơi mày phải đi với tụi tao không được đi thư viện trường nữa, dám cãi thì mình nghỉ, ok?" – nó hung hổ đưa ra quyết định. Cô uất ức lắm nhưng đành phải chấp nhận.

"Được, mày muốn gì cũng được" – sau đó cô nhìn vào chàng trai kia, hỏi:

"Cái người đi theo hai anh là ai thế?" – chưa để ai trả lời nhỏ đã nhanh nhảu nói.

"Cái hàng khuyến mãi đi theo ai người là ai thế? Nhìn cũng được phết" – ngộ nha bình thường nhỏ trầm tư ít nói lắm mà bây giờ lại nói nhiều thế, ngộ lắm. Người được kêu bằng hàng khuyến mãi trừng mắt nhìn nhỏ làm nhỏ sợ quá trời.

"Tui có tên chứ bộ..." – nhỏ chưa để cậu kia nói hết.

"Oh, thì ra biết nói, tưởng bị câm chứ." – cậu kia tức điên

"Cô... cô..." – nhỏ đâu có vừa

"Ôi trời, trời bất công quá, đẹp trai mà nói lắp, con nói đi cô nghe." – cười hì hì vào mặt tên đang tức điên kia. Thấy tình thế cấp bách quá hắn lên tiếng giải nguy:

"Đây là Phong, Nguyễn Nam Phong, em trai của anh, nó nhỏ hơn mấy em một tuổi nhưng rất thông minh nha, nó giải đề thi vào lớp của các em bằng điểm của Hân luôn đấy, bây giờ nó học rành rọt phương trình toán lớp 8 luôn đấy, giỏi không?" – anh tươi cười giới thiệu làm cô và nhỏ há hốc mồm, còn nó bĩu môi khinh thường.

"Có gì ghê chứ, phương trình lớp 8 em học rành rọt từ năm lớp 3 kìa, đề học sinh giỏi lớp 8 môn tiếng anh em cũng làm rất tốt rất bình thường thui, em còn đang muốn học toán lớp 10 kìa, xì có gì hay đâu chứ." - mọi người nghe nó nói vậy chỉ có thể cười trừ.

Thật ra thì cũng có chí chóe nhau nhưng mọi người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, không có không khí ngường ngùng gì hết. Nhưng có một sự kiện rất thú vị, đó là

Cô chạy đi lấy them sách để xem cuốn nào hay mượn về đọc, nhưng mà cuốn cô muốn lấy ở cao quá với không tới thì có một cánh tay vươn tới lấy cho cô, cô xoay mặt lại hay người đối mặt nhau rất tình tứ (quen không), vốn hai người rất gần nhau, anh lại bước them một bước tính níu kéo khoảng cách them chút nữa, nào ngờ anh bước hut, tay quýnh quáng tìm cái gì để dựa thì dừa vào kệ sách, không biết là do anh bất cẩn hay là anh xui mà từ trên giá sách rất xuống hai, ba cuốn sách dày cộm, mà vị trí như đã được định sắn là trên đầu của anh, rớt hai bà cuốn sách trên đầu mà anh vẫn còn cười tươi, còn nháy mắt với cô nữa, cô hết hồn cảm ơn anh rồi chạy về chỗ, anh xoay mặt lại la lê, khuôn mặt đau đớn vô cùng nhưng mà không có tiếng. Nhóm nó thấy cảnh đó, miệng bất giác giật lên, thầm cảm than "Thánh cua gái là đây.". Ôi thiệt là tội cho anh vì muốn cua gái mà bất chấp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giới thiệu nhân vật

Nguyễn Nam Phong - cậu - em trai của hắn (11 tuổi): Con nhà giàu, đẹp trai vô cùng, mới có tí tuổi mà đã đẹp trai như thế lớn lên hại nước hại dân như anh trai nó cho coi, không có chỗ nào giống thằng anh nó bằng chỗ tự tin, học rất giỏi. Rất hoàn hảo. Không còn gì để miêu tả nữa.

14
9 tháng 10 2017

Hay quá

9 tháng 10 2017

làm tiếp đi ạ hay quá trờiyeu

Chap 4: Đùa? Đã qua hai tuần kể từ ngày hắn giúp nó mua đồ ăn, bạn bè trong lớp có vẻ bắt đầu thích nó hơn nhưng dù vậy thì trừ hai con bạn thân nó chỉ chơi nhiều với đám con trai mà thôi. Còn chuyện với hắn thì cũng không còn ghét gì nữa bởi vì hắn đối xử với nó rất tốt, mua đồ giúp nó, nói chuyện với nó tuy có trêu chọc khiến nó mất bình tĩnh (đã lâu lắm rồi hiếm có ai chọc tức nó khiến nó mất...
Đọc tiếp

Chap 4:

Đùa?

Đã qua hai tuần kể từ ngày hắn giúp nó mua đồ ăn, bạn bè trong lớp có vẻ bắt đầu thích nó hơn nhưng dù vậy thì trừ hai con bạn thân nó chỉ chơi nhiều với đám con trai mà thôi. Còn chuyện với hắn thì cũng không còn ghét gì nữa bởi vì hắn đối xử với nó rất tốt, mua đồ giúp nó, nói chuyện với nó tuy có trêu chọc khiến nó mất bình tĩnh (đã lâu lắm rồi hiếm có ai chọc tức nó khiến nó mất bình tĩnh mà còn nhiều lần nữa, tên này nguy hiểm thế mới hợp với nó chứ) nhưng cũng không đến nỗi như hồi đó, đôi khi hắn còn bê đồ nặng giúp nó nữa, cũng tốt lắm. Ở lớp thì nó cũng có những hành động giang hồ mà nó ngây thơ nghĩ cũng chẳng có gì to tát, tin lan toàn lớp, lớp lan toàn khối, khối lan toàn trường trừ thầy cô, thế là nó như chị đại của khối ấy, số khổ mà. Ở lớp nó có cảm giác như thằng Khánh cứ đeo nó hoài ấy, có khi nào nó thích nó không nhỉ? Ở lớp cũng đã có sách và bắt đầu học như bao lớp, sách mới này khó nhưng cũng rất thú vị đối với nó.

Bây giờ nó đang trên đường đi ra cổng trường. Tại sao nó chỉ đi một mình à? Cũng đơn giản thôi, ý à hồi nãy từ phòng thực hành về, vì mọi người chưa quen nên để cặp ở lớp, có mấy đứa làm biếng nhờ người ta mang lên lớp dùm còn mình thì ung dung đi như chưa có gì. Và tất nhiên là P.Anh nhà nó vì hiền quá nên bị người ta bắt bưng một đống đồ, còn con Vy thì muốn lấy lòng nên cũng bưng luôn, chẳng may gần tới của lớp thì hai đứa làm rớt đồ, sắp xếp lại trông tội nghiệp lắm, giương ánh mắt nhìn nó cầu cứu, haiz trông tội nghiệp lắm nó cũng đâu thể làm khác vì là bạn tốt mà thế nên nó... đi luôn bỏ tụi bạn sắp xếp, bạn tốt mà, thấy nó đi tụi nó giương ánh mắt tao hận mày Hân à, còn nó thì hờ hững đáp lại bây hận tao thì kệ bây. Thế là nó đi một mình luôn.

Đang đi thì có một thằng chạy đến giơ nắm đấm chuẩn bị đánh nó, khảnh khác chỉ còn 1 cm nữa là đến mặt của nó rồi thì tên đó tự nhiên dừng lại, nó cũng chẳng sợ sệt gì từ lúc tên đó chạy đến rồi chuẩn bị đánh nó, nó cũng chẳng có hành động sợ hãi hay ngạc nhiên gì, chỉ thản nhiên đứng nhìn mà thôi. Tên đó ngạc nhiên hỏi nó:

"Em không sợ à?" - nó bình tĩnh, mặt không cảm xúc đáp lại

"Đâu có, em có sợ mà" - tên đó ngạc nhiên, cố chấp hỏi nó lại

"Sợ mà không có động tĩnh, không sợ hãi hay ngạc nhiên gì thế. Anh thấy em đâu có sợ gì đâu, nhóc con"

"Đừng có kêu em là nhóc con nữa, em lớn rồi..." - cô phụng phịu nói - "Nhưng mà đâu có, em sợ thiệt, em có 95% không sợ và 5% sợ đó" - mặt tên đó ngây ra, ngu ngơ không hiểu

"Cái..." - nó từ tốn giải thích cho tên đó hiểu

"Ý em là em có 95% không sợ anh đánh em và 5% sợ anh đánh em"

"Tại sao lại chỉ có 5% sợ, em tự tin đến thế sao?" - tên đó khó hiểu hỏi nó

"À, thật ra cũng không hẳn là vậy, để em phân tích cho anh hiểu nhá, bắt đầu từ 95% không sợ trước đã. Thật ra là thấy anh chuẩn bị đánh em thì có 50 50 với nhau, em mới bắt đầu phân tích nhanh. Thứ nhất, anh không có lý do bởi vì đây là lần đầu em thấy anh. Thứ hai, anh chắc là sẽ không đánh em trước mắt nhiều người như thế, em không nghĩ anh muốn được 'tuyên dương' dưới cờ đầu. Thứ ba, mà lỡ như anh đánh em thiệt thì em sẽ để anh đánh cho đã mà không phản kháng lại, như thế là em không bị can vào tội đánh nhau, còn anh sau khi bị tuyên dương sẽ được làm giấy tự kiểm, mời phụ huynh vì đánh người mà còn là đánh một người không phản kháng, một đứa con gái học sinh lớp sáu mới vào trường chân ướt chân ráo như em, tất nhiên là người ta sẽ bênh em chứ không bênh anh rồi. À mà anh hình như là bạn của đám người bên đó..." - nó vừa nói vừa chỉ tay bên đám người bên kia nãy giờ nhìn ở bên nó, mà ở bên đó có Minh nữa nhưng chỉ nhìn nó mà không nói gì, nói luôn là bây giờ có rất nhiều người nhìn nó - "... trông họ có vẻ là thành phần nguy hiểm nhưng cũng không phải cái kiểu giang hồ, tên kia..." - chỉ vào Minh - "... là học sinh của lớp 9A - lớp chuyên, anh quen tên kia chắc cũng là học sinh lớp chuyên hoặc giống thế, em nghĩ chắc anh cũng không muốn làm "đẹp" học bạ bằng hành động này đâu nhỉ" - nó vừa cười vừa nói, đáng sợ quá

"..." - tên đó chả biết nói gì câm nín luôn, chỉ trong 5 giây kể từ lúc cậu đi đến và giơ nấm đấm mà còn nhóc này có thể phân tích nhanh như vậy, thật không tầm thường, không thua gì thằng Minh bạn cậu đâu.

"À mà còn nữa, nhiêu đó cũng chưa phải tất cả để em cho rằng 95% không sợ anh đánh em, thật ra em thấy anh có nón bảo hiểm chắc là được đưa đón, mà được đưa đón thì chắc cũng rất cưng chiều thế nên chắc anh cũng không dám làm xấu mắt ba mẹ, và anh cũng không dám đánh vì lỡ như để họ thấy anh cũng tiêu. Thế nên em mới cho là 95% không sợ anh đánh cũng như anh sẽ không đánh, nhưng cũng chưa phải chắc chắn bởi vì cũng có mấy thằng điên sẵn sàng đánh người khác chả cần lý do" - nó điềm tĩnh nói

"..." - vẫn là đơ không biết nói gì

"Mà em cũng không tài giỏi như anh suy nghĩ nãy giờ đâu, em cũng sẽ bị giật mình nếu có ai đó đột nhiên hù dọa và sợ thôi, chỉ tại em thấy anh khả nghi nên mới phân tích chút ấy mà. Đừng suy nghĩ nhiều hại não lắm, mà em cũng không phải dạng dễ đùa đâu." - nó vừa vô vai tên đó sau đó đi luôn tới cỗng nhanh vì nhìn thấy hai con bạn thân của mình, sợ tụi nó đánh.

Tên đó nãy giờ bất động vì hết hồn và ngạc nhiên vì nó rất nguy hiểm, những người xung quanh cũng đi hết trong sự sợ sệt và suy nghĩ:"Ngọc Hân 6A đích thật là đại tỉ của khối 6 rồi, không nên đùa với Hân". Còn hắn sau khi chứng kiến sự việc, cười vui vẻ, nghĩ:"Em thật sự rất thú vị, nấm lùn".

Sau sự việc hôm đó, nó danh tiếng càng bay xa, càng nhiều người nể, nhưng nó thấy rất phiền.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dạo gần đây nó suy nghĩ rất nhiều về Vy, tại vì Vy nói nó thích một người con trai lớp 9, nếu nói chuyện tình của nó là chuyện tình oan gia ngỏ hẹp thì chuyện tình của cô lại theo lối cũ là cô với tay lấy một cuốn sách ở giá cao trong thư viện thì một anh đẹp trai nào đó lấy dùm cô, cô quay lại thì hai người chạm mặt nhau khoảnh khắc đó thì chị Vy nhà ta rung động, à mà nói nhỏ anh đó cũng rung động luôn nhưng không thể hiện, thật là chuyện tình đáng yêu nha - ý riêng của tác giả và P.Anh còn suy nghĩ của cô thì hết nói nổi. (Cài gì mà lãng mạn, gặp trong thư viện, lãng xẹt, lối cũ, may cho tụi bây là không có bà cô thư viện nếu không bây chết chắc rồi, 'tuyên dương' dưới cờ như chơi nhe con, thấy ghét - đó là suy nghĩ của chị Hân đây ạ, mùi ghen tị bốc nồng nặc luôn).

Chap sau giới thiệu về anh đó cho.

2
8 tháng 10 2017

đỉnh, nhanh nha, chap 5 đó, đừng để fan đợieoeo

8 tháng 10 2017

đọc rùi, chap 6 đi, mak chap 5 ngắn wa, hay do mk đọc nhanh nhỉhum

Ây dà, để mn p chờ lâu, 2 tuần rùi ko ra chap ms, nhưng do đánh máy lâu nên mk chỉ ra đc 1 chap thui, mk cx áy náy lém (sẽ có 1 số chi tiết trong DC nhé, t/g mê lém mà) Chap 5: Hôm nay trường học tổ chức buổi học tập ngoại khóa, tìm hiểu môi trường sinh thái để chuẩn bị cho cuộc thi viết luận văn về môi trườn thiên nhiên. Và tất nhiên, 2 anh chị nhà chúng ta cũng phải có mặt rồi, họ rất thích hoạt động tập thể...
Đọc tiếp

Ây dà, để mn p chờ lâu, 2 tuần rùi ko ra chap ms, nhưng do đánh máy lâu nên mk chỉ ra đc 1 chap thui, mk cx áy náy lém (sẽ có 1 số chi tiết trong DC nhé, t/g mê lém mà)

Chap 5: Hôm nay trường học tổ chức buổi học tập ngoại khóa, tìm hiểu môi trường sinh thái để chuẩn bị cho cuộc thi viết luận văn về môi trườn thiên nhiên. Và tất nhiên, 2 anh chị nhà chúng ta cũng phải có mặt rồi, họ rất thích hoạt động tập thể mà. Xui xẻo thay, hôm nay cả 2 đến trường muộn, suýt chậm xe. Lí do rất vô lí là Thanh Vy lần đầu đến nhà Quốc Huy chơi, vào xem thư phòng thì đủ thể loại truyện mà cô thích. Rồi dùng bữa tối và ở lại đó luônhiha(thật là bó tay, bố mẹ chẳng lẽ không để ý đến con gái sao trời, học thì xuất sắc thật nhưng sao những gì bên ngoài ngô nghê thế, ngủ nhà trai không sợ bị cười zdô mặt hay sao ấy ?!). Kết quả là 4 con mắt díp lại, thiu thiu ngủ. Khổ thân, đã thế còn bị Nhật Linh trêu nữa chứ (cô rêu rao trước cả lớp, bạn tốt mà thế đấy, đã zậy còn lục cặp chị yêu của mk nữa chứ)

- Ơ, sao lại thế này ?

- Chuyện gì thế má ? - 1 cô nàng tò mò

- Trong cặp sao toàn đồ con trai thế này, mấy thứ của con gái thì chả thấy đâu - cô nói mà mặt đỏ lựng, biết là chuyện tế nhị không nên nói nhưng bắt buộc phải cho mọi người biết xem có cầm nhầm cặp của Thanh Vy không(ở lớp ấy nhiều người có gu giống nhau lém)

- Sao cậu không tìm của anh chàng ngồi bên cậu ấy, biết đâu họ khoác nhầm cặp ? - 1 chàng trai thích thầm Nhật Linh từ lâu, nghĩ gì nói luôn để kiếm điểm trong mắt cô

- Ừ nhỉ... a thấy rùi nè. Chắc mấy bác này bị quáng gà.

30 phút sau, xe đã đến nơi.

- Oa, không khí trong lành. Ta đến đây. Ô hay, giờ mà 2 cậu vẫn còn ngủ được à, đã thế còn gục đầu vào vai nhau nữa chứ (hix, vừa nãy xe gặp đoạn xóc, vô tình tạo nên cảnh tượng lãng mạn)

- Oáp... ơ, cái gì đây, sao lại thế này ? - Thanh Vy hốt hoảng vì tay của mình và Quốc Huy bị còng lại vào với nhau

- Là cậu làm đấy hả ? - Quốc Huy khó chịu - Tháo ra mau lên.

- Tớ có biết gì đâu, nãy giờ tớ vẫn ngủ mà !?

Ở 1 nơi, Nhật Linh đang hí hí cười.

- Là cậu đúng ko ?

- Sorry, sorry, tớ sẽ tháo ngay. Chẳng là tớ thử nghiệm thui.

- Cậu lấy đâu ra zậy ?

- Tớ mượn của bác tớ. Bác ấy là cảnh sát.

- Ukm, bỏ qua đi. Không khí ở đây dễ chịu thật.

- 1 vùng quê đẹp. Tớ yêu nơi này.

Đúng rồi, trước tiên phải làm tấm ảnh cái đã. Thanh Vy lại đây.

- Hả, tớ...tớ ngượng lắm.

- Có gì đâu mà phải mắc cỡ, đến đây đi vợ yêu (chap 1000)

- Hảaaaa ?

Thanh Vy lao phải người Quốc Huy. Cả 2 đỏ mặt.

- Cậu sao không ? Tớ xin lỗi.

- Tớ đã bảo cậu tránh xa tớ 1 tí, tớ hơi ốm mà - Cậu chàng đóng kịch tốt đấy.

- Có gì mà khó chịu với vợ yêu vậy ? - Cô nàng kia càng châm chọc.

- Vợ chồng cái gì ? - Lúc này thì mặt của Thanh Vy và Quốc Huy không khác gì quả cà chua chín.

- Thôi thôi, tớ đùa tí mà đã nổi giận rồi.

Giờ nghỉ trưa, tất cả các học sinh trong trường được bố trí phòng trong mấy nhà nghỉ gần đó(mấy chế đừng nghĩ bậy bạ nhá!)

- Thanh Vy, bố mẹ tớ mới qua Nhật về, mua tặng tớ mấy bộ thuộc dòng thời trang Gothic Lolita đó, tẹo nữa bọn mình mặc thử nhé.

- Nhưng tớ thấy cứ làm sao ấy, mặc mấy bộ đó vào người ta cười cho.

- Rõ dở hơi, mấy cậu đi tham quan sinh thái mà mặc mấy bộ điên điên dồ dồ ấy, chả ra làm sao - Quốc Huy hôm nay lạnh lùng quó.

- Đi bên này với tớ, Nhật Linh.

- Sao vậy, hôm nay hắn khó ưa thế?

- Hôm trước nhân tiện tớ không để ý, mấy tên con trai lấy bùa của tớ, nói ra thì ngại nhưng ở trong tớ để hình của cậu ấy, bọn kia tức nên vẽ lung tung vào.

- Hắn trẻ con zậy ?

- ukm, nhưng 1 phần cũng vì cậu ấy không biết là lũ kia làm. Mà thôi, cậu biết thế được rồi.

Buổi chiều, người chụp ảnh, người ghi sổ tay, chẳng mấy chốc đã đến giờ về.

- Tiếc thế, chưa gì mà đã về.

- Nhưng bọn mình cũng đâu thể ở đây được, mặc dù cũng tiếc vì nhiều việc chưa làm được.

- HÔN CHÀNG GIỮA PHONG CẢNH THANH BÌNH À ? - Nhật Linh nói to cốt để cho mọi người nghe thấy. Mấy tên con trai nóng giận, nhưng cố nén để khi khác.

Oài, mỏi tay quá, tính viết 2 chap mà thành ra mệt quá, mọi người cho để khi khác nhé. Nguyễn Ngọc Linh Châu, Noo Min M-TP and LuHan, co nang bo cap, đàm nguyễn phương dung, nhạc băng ........ mn nx nhé

11
15 tháng 10 2017

Hay thật , nữ chính thế thôi mà được nhiều anh chàng thích nhỉ ! Sau này Quốc Huy phải khổ rồi !hiha

15 tháng 10 2017

hay lém

Mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện và mong các bạn sẽ sớm giúp mình tìm ra cách . Câu chuyện như sau: ***Hồi tiểu học và hai người bạn là C và H chơi rất thân với nhau.Vào hè của năm học lớp năm ,ba bọn mình đều được học sinh giỏi và thi ra lớp chất lượng cao chất lượng cao .Cả ba bạn đều được vào lớp đó. Nhưng mọi chuyện không tốt như các bạn nghĩ.Khi H và C chơi rất thân với nhau và...
Đọc tiếp

Mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện và mong các bạn sẽ sớm giúp mình tìm ra cách .

Câu chuyện như sau:

***Hồi tiểu học và hai người bạn là C và H chơi rất thân với nhau.Vào hè của năm học lớp năm ,ba bọn mình đều được học sinh giỏi và thi ra lớp chất lượng cao chất lượng cao .Cả ba bạn đều được vào lớp đó.

Nhưng mọi chuyện không tốt như các bạn nghĩ.Khi H và C chơi rất thân với nhau và không quan tâm tôi như trước nữa .Vì chúng tôi ở khá gần nhà nhau và cùng đường về nên hai bạn ấy lúc nào cũng để tôi đi về trước rồi hai bạn ấy mới đi và nói chuyện ,cười đùa vui vẻ cùng nhau .Tôi buồn lắm,nhưng không biết làm gì .

Tôi muốn hai bạn lại chơi thân với tôi như ngày trước .Các bạn hãy giúp tôi để tôi và hai bạn ấy có thể trở lại làm bạn thân như ngày xưa nhé !!!Cảm ơn các bạn rất nhiều !!!

3
21 tháng 8 2018

khocroi

21 tháng 8 2018

Sao 2 bn ấy lại k chơi thân vs bn vậy(Có thể là do hiểu lầm j đó)

1 tháng 9 2021

undefinedđây nha bạn ! 

1 tháng 9 2021

dù mik vẽ ko đc đẹp nhưng bn nhớ k mik nha

Hoa anh đào Những bông hoa anh đào đầu tiên nở chính là dấu hiệu báo Xuân về. Chị biết không, có hơn 50 loài hoa anh đào khác nhau, từ màu trắng phớt hồng như Yamazakura đến loại hồng đậm như Oyamazakura. Rồi có cả hoa anh đào tỏa hương như Oshimazakura, Yamazakura… Ảnh minh họa. Chị Thanh xa nhớ! Giờ này ở quê nhà đất trời như được ướp hương hoa chị nhỉ? Em vẫn nhớ chị yêu nhất tháng giêng –...
Đọc tiếp

Hoa anh đào

Những bông hoa anh đào đầu tiên nở chính là dấu hiệu báo Xuân về. Chị biết không, có hơn 50 loài hoa anh đào khác nhau, từ màu trắng phớt hồng như Yamazakura đến loại hồng đậm như Oyamazakura. Rồi có cả hoa anh đào tỏa hương như Oshimazakura, Yamazakura…

Ảnh minh họa.

Chị Thanh xa nhớ!

Giờ này ở quê nhà đất trời như được ướp hương hoa chị nhỉ?

Em vẫn nhớ chị yêu nhất tháng giêng – tháng của những mùa hoa đẹp dịu dàng, tinh khiết. Khi mưa Xuân giăng mắc, là xoan tím đầy ngõ, là bưởi trắng ngần nồng nàn đưa hương, là những nụ chanh chúm chím trong vườn nhà...Cũng giống như chị, em yêu tháng Giêng tự lúc nào chẳng hay để rồi từ ngày sang đây học, cứ đến mùa này, lòng lại xao xuyến.

Chị ạ,

Xứ xở mặt trời mọc những ngày này cũng rực rỡ mùa hoa anh đào hay còn gọi là Sakura. Ở bất cứ nơi đâu trên đường phố, công viên hay núi cao cũng rực rỡ sắc hồng, trắng, đỏ đẹp đến mê mẩn. Loài hoa này nở sớm nhất ở Okinawa, bắt đầu từ những ngày tháng 2 nhưng khoe sắc rực rỡ nhất phải là tháng 3 chị ạ. Những bông hoa anh đào đầu tiên nở chính là dấu hiệu báo Xuân về. Chị biết không, có hơn 50 loài hoa anh đào khác nhau, từ màu trắng phớt hồng như Yamazakura đến loại hồng đậm như Oyamazakura. Rồi có cả hoa anh đào tỏa hương như Oshimazakura, Yamazakura…

Không bỏ lỡ cơ hội này để quảng bá du lịch, cũng là để giới thiệu cho du khách xa gần biết đến đất nước Nhật Bản xinh đẹp, mến khách, cứ vào mùa anh đào nở rộ người Nhật lại tổ chức lễ hội lễ hội Hanami - lễ hội chào đón mùa Xuân sau một thời gian dài lạnh giá. Rất đông du khách trong và ngoài nước tham dự, nhất là những du học sinh như bọn em. Được ngắm, chụp ảnh dưới sắc hồng rực rỡ quả không còn gì lãng mạn và đẹp hơn chị ạ.

Thời điểm này cũng là lúc người dân Nhật Bản tạm gác lại công việc để hòa mình vào các bữa tiệc. Họ cùng nhau mở tiệc ngoài trời, uống rượu sake, ăn bánh sakura, ca hát, giao lưu, trò chuyện và không quên cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất dưới những tán hoa anh đào nở rộ. Có một điều thú vị là trong lễ hội Hanami năm ngoái em đã được nghe một số người bạn Nhật truyền tai nhau rằng, nếu trong bữa tiệc cánh hoa anh đào rơi vào chén rượu sake của ai đó, người đó có thể gặp may mắn cả năm.

Thường thì hoa tàn sẽ rụng, nhưng chị biết không những bông hoa anh đào mỏng manh cùng nhau khoe sắc để rồi rụng khi vẫn đang độ tươi thắm. Những người bạn Nhật bảo điều đó cũng tượng trưng cho khí phách thanh cao, bất diệt của người võ sĩ đạo -“Sống và chết như hoa anh đào”- chết khi đang ở đỉnh cao vẻ đẹp của nó.

Em biết chị yêu và thủy chung với vẻ đẹp của hoa đồng nội, nhưng chắc chắn chị sẽ mê mẩn khi đến xứ xở mặt trời mọc và được hòa mình trong sắc anh đào. Em sẽ gửi những hình ảnh đẹp nhất của loài hoa này trên zalo nhé.

Em gái!

Mai Hoa

1
27 tháng 10 2017

bn đăng cái này lên làm chi?

28 tháng 10 2017

I like

Sau đây, Linh xin được viết một câu truyện tình cảm. Nó không hay lắm, mọi người thông cảm cho Linh nhé. Không có đề Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái...
Đọc tiếp

Sau đây, Linh xin được viết một câu truyện tình cảm. Nó không hay lắm, mọi người thông cảm cho Linh nhé.
Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel.
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
Tôi không dám nói ra vì sợ.
Sợ anh biết tôi thích anh.
Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?

#LinhMuộiMuội

0
17 tháng 8 2020

chỉ có thế thôi, câu truyện kết thúc rồi.

Nguyễn Quỳnh Ngânồ thế ak,tiếc quớ

Chẹp, tớ đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Tính là để mấy bác trông chờ thêm tuần nữa nhưng thôi, cao hứng thì viết. Chap này cũng hơi li kì đấy, kết thúc sẽ để các bác tự tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra trong chap sau nhá! Chap 6: Lớp 10A1: - Êu, các mem nghe tin gì chưa, hot nhất mọi thời đại đó nha! - Kể đi, kể đi, có tin gì vui à ? - Hầu như cả lớp đồng thanh, trừ 2 tiểu thư nhà ta. - Này Nhật Linh,...
Đọc tiếp

Chẹp, tớ đã trở lại và ăn hại hơn xưahiha. Tính là để mấy bác trông chờ thêm tuần nữa nhưng thôi, cao hứng thì viếtleuleu. Chap này cũng hơi li kì đấy, kết thúc sẽ để các bác tự tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra trong chap sau nhá!

Chap 6:

Lớp 10A1:

- Êu, các mem nghe tin gì chưa, hot nhất mọi thời đại đó nha!

- Kể đi, kể đi, có tin gì vui à ? - Hầu như cả lớp đồng thanh, trừ 2 tiểu thư nhà ta.

- Này Nhật Linh, hôm trước đi tham quan về, cậu viết gì vào nhật kí chung vậy, kể tớ nghe đi.

- Cũng chả có gì hay ho.

- Ơ...ừm, vậy à - Thanh Vy với bộ dạng ngẩn ngơ, khó hiểu trước thái độ của cô bạn thân.

- Mà này Phương Loan, lớp mình chỉ toàn người thôi, không có...cún đâu. - Nhật Linh nghiêm túc lạ thường.

- Tớ...tớ...

- Cậu còn lạ gì cái cách nói năng của bọn lớp mình, với lại mọi hôm cậu hưởng ứng vụ này lắm mà ?

- Kệ tớ đi - Rồi cô giật mình vì thấy hơi ấm trên vai.

- Có chuyện gì à ? Cậu đang giận tớ đúng không ?

- Chính xác.

- Why ?

- Hơi ngại nhưng cũng phải nói để giải tỏa ấm ức: Tớ thích 1 anh chàng lớp trên, đẹp trai, hòa nhã, tài giỏi, năng nổ. Nhưng cậu biết anh ấy nói sao khi tớ mở lời không ? ANH ẤY THÍCH CẬU NHIỀU HƠN THÍCH TỚ.

Khỏi phải nói, ở bàn dưới, 1 ánh nhìn điện giật vụt qua người Thanh Vy.

- Tớ cảm thấy ghen tị với cậu quá Thanh Vy, đi đến đâu cũng có người yêu mến, ánh mắt của các chàng trai đều đổ dồn về phía cậu. 20 - 10 cũng thế, trong khi tớ chỉ được vài bông hoa "quèn" do bọn con trai trong lớp "thương tình" tặng cho "tròn bổn phận" thì cậu được bao nhiêu ? Hàng chục bó hồng, mấy bó lan và cả 1 bó...tulip nữa, không tính đến đống kẹo bánh, socola và bao nhiêu là bông hồng riêng lẻ. Tớ cũng tủi thân lắm chứ. - Vừa nói cô nàng vừa trưng ra bộ mặt không gì sầu thảm hơn.

- Kể làm gì, quên chuyện đó đi. Tớ sẽ giúp cậu, được chứ ?

- Đồng ý!!! - Ô kìa, vẻ thất thểu của nàng đâu chả thấy, giờ tươi như hoa, cái tính cách hệt trẻ con.

- Này Phương Loan, nãy giờ tớ không để ý, có chuyện gì vậy ? - Thanh Vy lảng dần.

- Ờ, lớp mình mới có 1 hotgirl vào học, bọn con trai náo loạn kìa!

- Hix, Thanh Vy, cậu có đối thủ cạnh tranh rồi đó, cẩn thận kẻo bị soái ngôi.

- Ừ, khổ ghê - Cô giả bộ đau khổ.

- Mà cậu moi tin ở đâu thế ?

- Bọn con giai tìm hiểu kĩ lắm, các cậu biết sau cùng đó.

Vào giờ học:

- Chào các em, hôm nay lớp mình có 1 bạn nữ mới chuyển về. Vào đi em...Đây là bạn Thu Thủy. Các em làm quen nha.

- Chào...Chào các bạn. Mình là Nguyễn Thu Thủy, là học sinh người Nhật, mới lần đầu đến đây. Mong các bạn giúp đỡ.

- Chu choa, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. - bọn kia tán thưởng.

- Tên thật của bạn là gì ?

- Mình là Yoshito Midori.

Ra chơi

- Cuối cùng cũng được gặp cậu, Rei.

- Vâng, chào - Chàng trai lạnh lùng.

- Cậu gặp tớ ở sân sau lúc tan học nhé!

- Tùy.

Và...

- Nào, có chuyện gì, cậu nói mau lên, tôi phải về nhà.

- Cậu có thể thôi lạnh nhạt được không. Còn Fumita, em ấy sẽ rất buồn đó.

- ...

- Im lặng mãi cũng không phải cách hay đâu. Chúng tớ đã thổ lộ hết tình cảm rồi.

- Tôi không thích.

- Chỉ mình tớ thì không nói làm gì. Nhưng cô nhóc kia không để yên đâu. Nên nhớ gia đình con bé có quyền lực rất lớn đấy.

- Tôi không quan tâm. Những gì cần nói tôi đã nói. Tôi về.

- Tùy cậu thôi. Sau này có chuyện gì cậu tự chịu, đừng trách tớ không báo trước.

Quốc Huy lặng lẽ ra về, không quan tâm tới cô gái phía sau đang cười thầm:

- Rồi có ngày cậu sẽ thuộc về tớ, chỉ mình tớ mà thôi...

đàm nguyễn phương dung,co nang bo cap, Công chúa cầu vồng, Phạm Phú Hoàng Long, vũ thị tuyết nhi, Noo Min M-TP and LuHan, Nguyễn Ngọc Linh Châu, Pham Minh Nguyet, bé Cherry, Trương Tú Nhi và mọi người

2
29 tháng 10 2017

Ko bt đứa con gái nào cười thầm sau lưng Quốc Huy nhỉ dám cướp Quốc Huy của Thanh Vy hở ucchebố đấm chết bây h.Còn cả cô ms chuyển đến có tốt hông đây ???.Hóng chap sau quá hiha.Truyện hay quá mình cmt đầu nè leuleu.Bạn @Shinichi Kudo lần sau ra tiếp nhớ đừng quên tui nhoa thanghoavui

29 tháng 10 2017

Oh My Godbatngobatngo!!!hay lms bà ưieoeoeoeo,trình độ ngày càng vượt bậc đó ak nhabanh.càng đọc càng thấm,càng nghiệnhiuhiu.5ting nka nkaleu.love love like like nhiềuthanghoa.mãi iu và ủng hộyeuyeu.Fighting fightingokShinichi Kudo