K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 10 2017

hỏi mình nè !!!!!!!!!!!!!

9 tháng 10 2017

Help me !

n + n = n ( n khac 0 )

9 tháng 10 2017

Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên là Mị Nương, người đẹp như hoa, tính nết hiền dịu. Vua cha yêu thương nàng hết mực, muốn kén cho con một người chồng thật xứng đáng.

Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn. Một người tên là Sơn Tinh, chúa tể của miền non cao, tài nghệ phi thường. Chàng vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Một người tên là Thủy Tinh, chúa tể của vùng nước thẳm, có tài gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Hai người đều xứng đáng làm rể vua Hùng nhưng vua Hùng chỉ có một người con gái, nên băn khoăn không biết gả cho ai. Cuối cùng, vua đành phán rằng: Sáng mai, ai đến trước thì sẽ được cưới Mị Nương. Sơn Tinh mang đủ sính lễ theo yêu cầu của vua Hùng: Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Vua Hùng ưng ý, cho Sơn Tinh rước Mị Nương về núi Tản Viên.

Vì đến muộn nên không lấy được vợ, Thủy Tinh giận dữ, đùng đùng đuổi theo. Chàng hóa phép gây ra mưa to gió lớn, dâng nước sông lên cao hòng nhấn chìm đồng ruộng, núi đồi. Sơn Tinh chiến đấu kiên cường. Cuối cùng, Thủy Tinh kiệt sức thua trận, đành ôm mối hận tình.

... Mối thù từ ngàn xưa, cho đến nay Thủy Tinh vẫn không quên. Mùa lũ năm 2006, Thủy Tinh lại dâng nước đánh Sơn Tinh hòng cướp lấy Mị Nương.

Gần một tuần nay, những đám mây xám đầy hơi nước che kín mặt trời. Tiếng sấm nổ ran. Ánh chớp nhoang nhoáng xé rách bầu trời u ám. Từ thượng nguồn, nước lũ đổ về cuồn cuộn, cuốn phăng mọi thứ bắt gặp trên đường. Sông Hồng sục sôi sóng đỏ, giống như một con ngựa bất kham đang tung bờm phi nước đại. Nước dâng mấp mé mặt đê, con đê sừng sững chạy dọc theo sông, làm nhiệm vụ ngăn nước lũ để bảo vệ mùa màng.

Mặc cho Thủy Tinh điên cuồng, hung hãn báo thù, Sơn Tinh vẫn bình tĩnh chống trả bằng mọi lực lượng và phương tiện hiện đại. Trên chiếc trực thăng đặc biệt do đại bàng cầm lái đang bay là là sát mặt sông, Sơn Tinh dùng ống nhòm quan sát, phát hiện ra những chỗ Thủy Tinh tập trung nhiều quân nhất để tấn công phá vỡ thân đê. Thôi thì đủ cả thuồng luồng, ba ba, binh tôm, tướng cá... đàn đàn lũ lũ hùng hổ kéo sau Thủy Tinh, tưởng sẽ nhấn chìm đất Phong Châu trong biển nước.

Sơn Tinh sáng suốt chỉ huy trận đánh qua máy bộ đàm. Hàng trăm chiếc máy xúc, máy ủi sẵn sàng chờ lệnh, ở những quãng đê xung yếu, người đông như kiến, hối hả khiêng đất, khiêng đá và móc các khối bê tông đúc sẵn vào cần cẩu. Hàng chục chiếc cần cẩu giống như những cánh tay bằng thép khổng lồ làm việc không biết mệt. Chỉ sau một thời gian ngắn, dãy sà lan có sức chứa hàng ngàn tấn đã được xếp đầy đất đá để dùng cho việc vá đê nếu chẳng may đê bị vỡ. Trên mặt sông, hàng chục xe lội nước dàn hàng ngang, rà lưới sát đáy sông, bắt sống vô số quân tướng của Thủy Tinh, khiến cho hàng ngũ bị rối loạn, mất tinh thần chiến đấu. Cho đến lúc này, dẫu Thủy Tinh đã trổ hết tài nhưng con đê sông Hồng vẫn sừng sững như bức tường thành không gì tàn phá nổi. Hễ Thủy Tinh dâng nước cao bao nhiêu thì Sơn Tinh lại hoá phép nâng con đê lên cao bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng Sơn Tinh vẫn vững vàng mà Thủy Tinh thì sức cùng lực kiệt, bại trận đành rút quân về.

Khắp mặt đất rộn ràng tiếng trống chiêng và tiếng reo hò mừng chiến thắng. Bầu trời lại xanh trong, chan hoà ánh nắng. Cây cối xanh tươi trở lại, chim chóc líu lo, muông thú tưng bừng mở hội. Người người hân hoan và càng thêm tin tưởng vào tài đức tuyệt vời của Sơn Tinh - vị thần ngự trên đỉnh Tản Viên cao vòi vọi.

Suốt mấy ngàn năm qua, năm nào Thủy Tinh cũng đánh Sơn Tinh nhưng chưa bao giờ thắng. Tuy vậy, Thủy Tinh không nguôi mối hận thù, hằng năm cứ đến tháng bảy, tháng tám lại gây ra giông bão, lũ lụt.

Sơn Tinh – Thủy Tinh là một truyền thuyết đẹp và hay vào bậc nhất trong kho tàng truyện cổ Việt Nam. Truyện phản ánh ước mơ chế ngự thiên tai của người xưa, đồng thời cũng nêu lên chân lí: con người có thể làm được tất cả với ý chí và nghị lực phi thường của mình.

chúc bạn học tốt nha

9 tháng 10 2017

             Sau cuộc đại chiến trên đất Văn Lang năm ấy, biết chưa thắng nổi Sơn Tinh, Thuỷ Tinh lui quân về biển Đông củng cố lực lượng. Chàng cưới Thủy Nương là con vua Thuỷ Tề làm vợ và sinh hạ được một đàn con. Thấy ngưởi con trai út giống cha như đúc, Thuỷ Nương liền đặt tên con là út Thuỷ Tinh.

             Khi ấy, vợ chồng Sơn Tinh cũng sinh hạ được một đàn con. Thấy người con trai út giống cha cả về diện mạo và tính tình, Mị Nương liền đặt tên con là Út Sơn Tinh.

             Một hôm, biết sức mình đã kiệt, Thuỷ Tinh cho gọi con trai út đến bên dặn dò: “Con nay tài dũng, mưu lược hơn người. Đã đến lúc tìm Sơn Tinh để rửa hận cho cha”. Lĩnh ý cha, út Thuỷ Tinh ra sức luyện tập. Tài của chàng ngày càng cao, mưu của chàng ngày càng sâu. Chàng lập đài chỉ huy là một trung tâm công nghệ cao trên hòn đảo ngoài khơi hướng vào đất Văn Lang xưa. Ở đó, chàng là vị chĩ huy trực tiếp kích chuột điều hành phần mềm được thiết kế gây bão lũ cấp siêu tốc mang tên Mergi (Méc-di) dành riêng cho cuộc chiến với Sơn Tinh. 

            3/7 Trên đất Văn Lang xưa, Sơn Tinh cha lúc này đã già yếu. Một hôm, ngài cho gọi út Sơn Tinh đến bên khuyên bảo: “Con là người trí dũng song toàn. Nhưng nhà Thuỷ Tinh đang có binh hùng tướng mạnh, âm mưu đánh phá ta ngày càng lớn. Con phải ra sức học tập binh thư thuỷ chiến thời nay mới mong thắng được Thuỷ Tinh”. Vâng ý cha, út Sơn Tinh cho mua sắm máy tinh xảo, hiện đại nhất đặt ở trung tâm dự báo thời tiết trên đỉnh núi Ba Vì. Trên đài chỉ huy, chàng cho lập hệ thống truyền tin không dây siêu mạnh để cấp báo trong trường hợp bão lũ xảy ra. Trước đó, chàng cho người khai thác gỗ trong rừng sâu, than dưới lòng đất đổi lấy máy móc và vật liệu xây dựng. Máy xúc, máy ủi được chàng dùng vào việc đào đất đắp đập, tạo các hồ lớn trữ nước làm thuỷ điện, tránh lũ lụt cho đồng bào. Một phần xi măng, sắt thép được dùng đổ bê tông tạo thành các đập chắn và xả nước khổng lồ. Phần khác để xây các căn nhà kiên cố làm công sở, trường học, bệnh viện có thể chống chọi với gió bão cấp siêu tốc. Nghe lời khuyên của dân, chàng còn sắm nhiều xe lội nước, xuồng máy, một số máy bay lên thẳng làm phương tiện sẵn sàng cứu hộ. Chàng cũng không quên lập kho dự trữ lương thực để cấp phát cho dân vùng bão lũ đi qua.

             Mọi việc chuẩn bị đã sẵn sàng cũng là lúc vệ tinh truyền xuống trung tâm dự báo thời tiết tin khẩn cấp: “Bão Méc-di hình thành ở biển Đông với sức gió mạnh siêu tốc đang tiến vào nước ta”. Đó là lúc út Thuỷ Tinh bắt đầu khởi động phần mềm siêu bão.

            Khi đó, Út Sơn Tinh liên tục cập nhật thông tin về siêu bão này để kịp thời ra chỉ thị ứng phó. Điện thoại trên tay chàng liên tục truyền các yêu cầu, chỉ dẫn việc khẩn cấp chống bão. Hàng ngàn hộ dân vùng bão đi qua được di dời đến nơi trú ẩn an toàn. Nhà cửa được gia cố chằng buộc. Các đơn vị cứu hộ túc trực 24/24 giờ cùng với các loại xuồng và máy. 

            Út Thuỷ Tinh tiếp tục kích hoạt phần mềm siêu bão Méc-di. Lần kích chuột thứ nhất, hàng nghìn ngọn gió bốn phía hợp thành một vùng xoáy khổng lồ dâng nước biển Đông thành muôn vàn cột cao như những trái núi đổ về phía đất liền. Lần kích chuột thứ hai, gió và sóng bão chuyển hướng vào miền Trung xứ Văn Lang. Lần kích chuột thứ ba, mây đen tứ phía tụ lại phủ kín cả một vùng trời trút mưa nhiều giờ liền, út Thuỷ Tinh muốn đánh đòn phủ đầu dữ dội hòng nhấn chìm xứ này trong nước và phá tan các đập thuỷ diện, cầu cống, đường sá, nhà cửa kiên cố nơi đây. Gió bão gầm rú quần thảo suốt một ngày, mưa bão xối xả dội xuống suốt mấy ngày đêm.

            Ngồi trên máy bay thị sát, út Sơn Tinh đau lòng khi thấy cả một vùng đất miền Trung ngập trắng trong nước, nhiều nhà dân tốc mái hoặc bị sập, nhiều cây bị quật ngã, một vài khúc đường sạt lở. Nhưng chàng vững tâm vì thấy các công sở, trường học, bệnh viện vẫn bình yên; các đập thuỷ điện vẫn trụ vững. Chàng liền điện cho các đơn vị cứu hộ đồng loạt ra quân: kẻ dùng thuyền gỗ, kẻ dùng xuồng máy, đội dùng xe lội nước nổ máy xé dòng nước chảy xiết mang lương thực, quần áo, thuốc men, lều bạt đến giúp dân vùng lũ. Chàng lại cho mở cửa xả lũ nhằm giữ yên các hồ thuỷ điện, cho máy ủi đến dọn dẹp đất đá lở để sớm thông đường giao thông.

            Sau một tuần hoành hành dâng bão nước đánh mà không thu được kết quả như ý muốn, út Thuỷ Tinh đành rút quân về biển Đông. Đó cũng là thời gian Út Sơn Tinh giải quyết xong hậu quả của trận siêu bão. Bây giờ, những người con nhà Sơn Tinh đang triển khai một phương án chống bão lũ hiệu quả hơn. Những đứa con nhà Thuỷ Tinh thì đang ngấm ngầm thiết kế một phần mềm siêu bão có tính năng khủng khiếp hơn Méc-di. Họ lại chuẩn bị cho cuộc đọ sức quyết liệt

18 tháng 10 2017

1)em bé giải bằng cách đố lại viên quan đẩy viên quan vào thế bí

2) em bé giải đố Bằng tài biệng bác để cho nhà vua Tháy điều vô lý của mình

3) em bé giải đố bằng cách đối lệ và yêu cầu tương tự

4) em bé giải đố bằng kinh nghiệm sống dân gian làm cho mọi người ngạc nhiên và bất ngờ về sự thông minh hồn nhiên trong lời giải đáp

Nhớ k cho mình nhé

8 tháng 10 2017

TỨ bỏ sắc thành TƯ

8 tháng 10 2017

tí bỏ dấu thành ti

Thứ nhất, Bác không bao giờ đòi hỏi là Chủ tịch nước phải được ăn thứ này, thứ kia. Kháng chiến gian khổ đã đành là Bác sống như một người bình thường, khi hoà bình lập lại có điều kiện Bác cũng không muốn coi mình là vua có gì ngon, lạ là cống, hiến.

    Thứ hai, món ăn của Bác rất giản dị, toàn các món dân tộc, tương cà, cá kho....thường là chỉ 3 món trong đó có bát canh, khá hơn là 4,5 món thôi...

    Thứ ba, Bác thường bảo chúng tôi, ăn món gì cho hết món ấy, không đụng đĩa vào các món khác. Gắp thức ăn phải cho có ý. Cắt miếng bơ cũng phải cho vuông vức. Nhớ lần đi khu 4, đồng chí bí thư và chủ tịch Quảng Bình ăn cơm với Bác, trong mâm có một bát mắm Nghệ hơi nhiều. Bác dùng bữa xong trước, ngồi bên mâm cơm. Hai cán bộ tỉnh ăn tiếp rồi buông đũa. Bác nhìn bát mắm nói:

    - Hai chú xẻ bát mắm ra, cho cơm thêm vào ăn cho hết.

    Hai quan đầu tỉnh đành phải ăn tiếp vừa no, vừa mặn.... Chiều hôm đó, hai đồng chí đưa Bác đi thăm bờ biển, trời nắng, ăn mặn nên khát nước quá. 
Lần khác, một cán bộ ngoại giao cao cấp người Hà Tĩnh được ăn cơm với Bác, đã gắp mấy cọng rau muống cuối cùng vào bát tương ăn hết. Tưởng là đã hoàn thành nhiệm vụ nào ngờ Bác lại nói:

    - Tương Nghệ đồng bào cho Bác, ngon lắm. Cháu cho thêm ít cơm vào bát quẹt cho hết....

    Thứ tư, có món gì ngon không bao giờ Bác ăn một mình, Bác sẻ cho người này, người kia rồi sau cùng mới đến phần mình, thường là phần ít nhất. Ăn xong thu xếp bát đũa gọn gàng, để đỡ vất vả cho người phục vụ.

    Thứ năm, tôi có cảm giác là đôi khi ăn cơm có những giây phút Bác cầm đôi đũa, nâng bát cơm. Bác như tư lự về điều gì đó. Tưởng như Bác nghĩ đến đồng bào, cụ già, em bé đói rách ở đâu đâu. Tưởng như Bác nhớ lại những ngày lao động ở xứ người kiếm từng mẩu bánh để ăn, để uống, để làm cách mạng.... Hay là Bác lại nghĩ đến những lần tù đày không có gì ăn. Thật khó hiểu mà càng khó hiểu, tôi lại càng thương Bác quá, thương quá. Bây giờ vào những bữa tiệc cao lương, mỹ vị, rượu bia thức ăn bày la liệt, quái lạ tôi lại nhớ đến Bác rồi... có ăn cũng chẳng thấy ngon như khi xưa ngồi vào mâm cơm đạm bạc với Bác

18 tháng 10 2017

mik bik đây là 1 câu chuyên 'Đạo đức người ăn cơm' và nó cx nằm trog bài viết của mik rồi mik viết xg bài này rồi

9 tháng 10 2017

1 cây atm

2

3

17 tháng 10 2017

1.cây atm

2.cây phượng

3.cầm xôi

NHỚ K CHO MK NHA

8 tháng 10 2017

toán, lí, hóa, anh...

8 tháng 10 2017

chắc là toán

8 tháng 10 2017

Tóm tắt văn bản

Những sự việc chính :

-Giới thiệu về Mã Lương và mơ ước của em

-Mã Lương được thần cho cây bút thần .

-Mã Lương vẽ các sự vật trở thành vật thật , em vẽ cho người công cụ lao động.

Mã Lương bị tên địa chủ bắt vẽ theo ý muốn của hắn , em kiên quyết không vẽ ,em trừng trị hắn và bỏ đi vùng khác.

Mã Lương sơ ý để lộ cây bút thần .

Mã Lương dùng cây bút thần trừng trị tên vua độc ác.

Truyền tụng về Mã Lương 

8 tháng 10 2017

Mã Lương là cậu bé mồ côi thông minh và say mê học vẽ từ nhỏ. Em vẽ khắp nơi trốn núi, ven sông, dưới nước, trên tường... nhưng vì nghèo, cậu ước ao được vẽ tranh nhưng vẫn không mua được bút vẽ.

Một hôm em nằm mơ được cụ già râu tóc bạc phơ cho chiếc bút thần bằng vàng. Mã Lương cảm ơn và vô cùng vui sướng.

Mã Lương vẽ chim, chim bay lên trời, vẽ cá, cá trườn xuống sông. Em vẽ cuốc, vẽ cày, vẽ đèn, vẽ thùng múc nước cho người nghèo trong làng.

Tên địa chủ biết chuyện bèn sai đầy tớ bắt Mã Lương về vẽ cho hắn. Bị từ chối, hắn tức giận, đem giam Mã Lương vào chuồng ngựa và bỏ đói.

Mã Lương vẽ bánh để ăn, vẽ lò để sưởi. Địa chủ tức giận sai đầy tớ giết Mã Lương để cướp bút thần. Mã Lương vẽ thang trốn ra ngoài, vẽ ngựa để chạy trốn, vẽ cung tên bắn chết tên địa chủ đang cầm dao đuổi theo.

Dừng chân ở một thị trấn, Mã Lương vẽ tranh bán để kiếm sống. Vì sơ ý để lộ cây bút thần. Tên vua tham lam, tàn ác bắt Mã Lương vẽ theo ý hắn. Mã Lương cũng không chịu, em thậm chí còn chơi khăm nhà vua. Thay vì vẽ rồng, vẽ phượng, Mã Lương vẽ con cóc ghẻ, con gà trụi lông. Vua tức giận cướp lấy cây bút thần nhưng hắn vẽ núi vàng thì thành ra núi đá, vẽ cả thỏi vàng thì thành ra con mãng xà toan nuốt chửng cả vua.

Thấy không ăn thua, vua bèn xuống nước dỗ dành và hứa gả công chúa cho Mã Lương. Mã Lương vờ đồng ý rồi vẽ biển xanh, vẽ thuyền rồng cho vua cùng cả triều thần đi chơi ngắm cá. Cuối cùng, Mã Lương vẽ cuồng phong dữ dội nhấn chìm thuyền rồng, chôn vùi tên vua tham lam, độc ác.

Sau đó không ai biết Mã Lương đi đâu. Có người nói em đã trở về quê cũ nhưng cũng có người nói em đi khắp nơi, dùng cây bút thần để giúp đỡ những người nghèo.

16 tháng 10 2017

"Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng hay" Lời bài hát được phổ nhạc từ lời thơ. tiếng nói da diết của nhà thơ Đỗ Trung Quân dường như đã đi sâu vào trong trái tim của mỗi con người yêu quê hương. Có thể nói, quê hương là một khái niệm mà khi bất chợt ta thốt lên thi bao nhiêu cảm xúc chợt dâng trào đầy thân thương. Như tôi đây, quê hương của tôi rất đẹp, rất thanh bình. Được sinh ra và lớn lên ở mãnh đất Tiền Giang, nơi có cánh đồng lúa chín vàng, có những đàn cò trắng đang chao liệng trên cánh đồng. Quê hương tôi đẹp xiết bao khi mặt trời lặn, tất ca như chìm vào giấc ngủ êm đềm của một buổi chiều ấm áp. Chị gió như muốn góp thêm một bản tình ca vào sự hòa điệu thanh bình cùa quê hương tôi. Sáng sáng, những chú bé chăn trâu hòa vào khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, yên bình tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ của làng quê. Và bức tranh ấy còn dẹp hơn nữa khi hoàng hôn buông xuống những lúc chiều chiều. Quê tôi đẹp như vậy, và chắc hẳn quê hương cùa mọi người cũng đẹp như thế. Chúng ta hãy khắc ghi hai từ “quê hương” này vào sâu trong tận trái tim của mình. Tôi nghĩ, lất cà chúng ta dù có đi đến đâu, làm gì cũng vẫn sẽ luôn nhớ về nơi mình đã sinh ra và trưởng thành. Quê hương trong trái tim mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng cùng với sự cảm nhận riêng của mỗi người. Chỉ cần có trái tim biết rung cảm theo tiếng gọi quê hương thì mọi người sẽ thấy quê hương quan trọng với chúng ta đến dường nào.

 

22 tháng 10 2017

 hay lắm bạn nhưng làm hơi muộn ko sao mik vẫn k cko

8 tháng 10 2017

Vậy là một năm học mới lại bắt đầu. Hình ảnh của mùa khai trường đầu tiên vẫn còn đọng lại cho em một cách sâu sắc với những tình cảm non nớt cũng những hình ảnh về buổi khai trường đầu tiên của cuộc đời mình. Để rồi ngày hôm nay, dù đã lớn nhưng em vẫn luôn thầm biết ơn thây cô đã cho em được cảm nhận ngày khai trường đẹp nhất và ý nghĩa nhất trong cuộc đời của người học sinh.

Buổi khai trường đầu tiên. Khi ấy, em vẫn chỉ là một cô bé sáu tuổi. trong trí nhớ non nớt, hình ảnh của nhà trường là một nơi cao lớn với những người thầy, người cô nghiêm khắc sẽ đi cùng mình t rong suốt những quãng đường của thời học sinh. Sáng sớm, mẹ đã cho em mặc bộ quần áo đồng phục thật đẹp và còn mới đã được các cô phát cho từ mấy ngày trước. đó là một chiếc áo trắng đi liền với váy màu tím than. Mái tóc ngang vai được mẹ tết thành hai bím tóc nho nhỏ, đung đưa ở hai bên tai. Mẹ bảo ngày đầu tiên đi học cũng là ngày quan trọng nhất đối với một người học sinh.

Do đó, em cũng cần phải cố gắng thật ngoan ngoãn và biết nghe lời của thầy cô. Đúng tám giờ sáng, chuông báo của nhà trường vang lên. Phụ huynh không được vào trong trường nữa, mọi người chỉ được đứng ở ngoài cánh cổng để nhìn thôi. Em cảm thấy tò mò về tất cả mọi thứ. Dù đã được đi ngắm trường trước đo nhưng đây vẫn là lần dầu tiên em đi một mình và không có bố mẹ đi cùng. Tò mò và xen lẫn chút sợ hãi là cảm xúc của em lúc bấy giờ. Cô giáo phụ trách sau khi hỏi tên của các bạn đã phân ra theo từng lớp. Cô giáo chủ nhiệm của em là cô Hoa. Trong trí nhớ của em thì hình ảnh của cô hiện lên một cách dịu dàng với tà áo dài trắng thướt tha cùng những bông hoa cúc nhỏ hiện trên tà áo. Mái tóc của cô buông dài với nụ cười như tỏa ra ánh nắng mùa thu. Cô dịu dàng nói chuyện chúng em làm cho tất cả như không còn sợ hãi nữa. Tiếng trống trường đã điểm, từng hàng học sinh nối nhau đi vào phía cổng trường theo từng khối lớp. Trên tay của mỗi người là những đóa hoa tươi lắm, trên môi của chúng em lại nở những nụ cười tươi tắn nhất. Nhìn mọi thứ thật lạ lẫm nhưng em biết rằng, chỉ một thời gian nữa thôi, nơi đây sẽ là nơi mà em sẽ gắn bó trong suốt những năm tới với những kiến thức mới mà các thầy cô truyền đạt.

Chín giờ sáng, thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn và những phát biểu về những điều kiện của nhà trường và những lời động viên an ủi của thấy dành cho các em học sinh trong từng khối học. Mỗi khối học lại có những lời nhắc nhở khác nhau và những ưu nhược điểm và những gì cần phát huy khác nhau. Tiếp theo đo là những tiết mục văn nghệ của các anh chị đã tập luyện và biểu diễn. Đó là những bài hát về thầy cô và mái trường cùng những bài ca về tình yêu quê hương đất nước. Những tình cảm đó được các thầy cô khen ngợi rất nhiều. Em cùng các bạn bắt đầu làm quan với nhau và cùng nhau tìm cách ghi nhớ những hình ảnh đẹp nhất, gần gũi nhất của ngồi trường tiểu học thân thương. Đọng lại trong em là hình ảnh của những bức tường vàng, thỉnh thoảng hiện lên những khoảng có rêu phong cổ kính. Những dãy hành lang san sát nhau, những phòng học có cánh cửa màu xanh đứng cạnh nhau. Bên ngoài là chiếc trống trường, là nơi mà bác bảo vệ sẽ đánh trống báo hiệu những giờ ra chơi hay và lớp.

Em rất yêu trường của em. Dù đã qua khá lâu nhưng những hình ảnh của ngôi trường vẫn luôn in đậm trong suy nghĩ của em về cả ngôi trường và thầy cô- những người đã luôn dìu dắt em để em khôn lớn thành người

8 tháng 10 2017

vui vui vui