K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Không biết Đinh Ý Nhi từ trước thì khó có thể nhận ra chị trong sự đông đúc, nhộn nhịp của một buổi triển lãm nghệ thuật thị giác đang diễn ra tại Hà Nội dù rằng chị có góp mặt tới 3 tác phẩm. "Người đàn bà vẽ" ăn vận giản dị với sắc đen quen thuộc trên trang phục, tóc ngắn và lúc nào cũng giữ vẻ ý nhị trước mọi người. Chị tâm sự nếu không vẽ tranh thì không biết cuộc sống sẽ như thế nào và cảm thấy may mắn vì luôn được gia đình trân trọng và ủng hộ. 

Dinh Y Nhi: 'Hoa si phai la dua tre thanh that va het minh' hinh anh 1
 

Từ năm 14 tuổi tôi đã xác định mình là họa sĩ

- Tại sao chị không xuất hiện đều đặn mà thường vắng bóng một thời gian trước khi giới thiệu những tác phẩm mới? 

- Thực ra thì mọi chuyện cũng dễ hiểu thôi, nếu xuất hiện quá nhiều thì sẽ chẳng có chuyện gì để nói cả. Câu chuyện nào cũng có nhiều hình thái, do vậy cần phải có thời gian cô đọng và cảm nhận chứ không thể sống vèo vèo được. Sống nhanh quá thì bản thân mình còn không hiểu mình chứ nói gì đến khán giả.

Thời gian ít xuất hiện sẽ giúp người nghệ sĩ chín muồi hơn và do vậy truyền tải tốt hơn thông điệp của mình. Hơn nữa, xuất hiện liên tiếp với những câu chuyện quen thuộc sẽ rất dễ nhàm chán. Sáng kêu đói, chiều kêu đói, hôm nay và ngày mai cũng kêu đói, như thế thì làm sao có thể hấp dẫn mọi người được.

- Người xem có thể thấy điều gì mới mẻ trong lần trở lại này của chị?

- Câu chuyện sáng tác của tôi là một chủ đề xuyên suốt nhưng không phải là không có sự thay đổi. Sự thay đổi lần này bắt nguồn từ chuyển dịch về suy nghĩ và phát triển về con người. Chủ đề các bức tranh trong triển lãm lần này có thể vẫn vậy nhưng hình thái thì chắc chắn có sự chuyển dịch.

Tôi thấy, thời gian trôi qua, khả năng nghề nghiệp của bản thân cũng thay đổi theo. Có người vẽ 10, 15 năm họ bị cạn kiệt vì vẽ quá nhiều, tôi cảm thấy may mắn vì sức vẽ của mình vẫn dồi dào, mình vẫn còn thấy thích, thấy khỏe khi cầm bút vẽ.

- Là một trong những họa sĩ có nhiều tranh xuất khẩu nhất Việt Nam, chị lấy cảm hứng từ đâu để sáng tạo những tác phẩm hội họa của mình?

- Cảm hứng của tôi bắt nguồn từ cuộc sống bình thường diễn ra xung quanh mình, đó là những mối quan hệ xã hội và những điều mình nhìn thấy, chứ không bắt nguồn từ điều cụ thể nào. Trong vẽ tranh, mỗi người lại tìm cho mình những nguồn cảm hứng riêng, có người hay vẽ về phong cảnh thiên nhiên, có người lại thích vẽ về cuộc sống xã hội. Tôi thì rất ít khi vẽ về phong cảnh thiên nhiên và đặc biệt là chẳng bao giờ vẽ về hoa cả.

Dinh Y Nhi: 'Hoa si phai la dua tre thanh that va het minh' hinh anh 2
 

- Với chị, công việc vẽ tranh có ý nghĩa như thế nào?

- Từ năm 14 tuổi tôi đã xác định mình sẽ trở thành một họa sĩ chứ không phải là giáo viên, bác sĩ hay bất cứ một ngành nghề nào trong xã hội. Tôi không thể hình dung được là nếu không vẽ tranh thì mình sẽ như thế nào, tôi không thể trả lời được. Với tôi, vẽ tranh có ý nghĩa như vậy, suốt 35 năm qua, một việc rất chính yếu, không thể thiếu và cũng không thể thay thế bằng một công việc khác.

- Khi vẽ tranh chị có hướng mình đến một trường phái hay phong cách riêng biệt nào không?

- Ai cũng cần phải đặt ra cho mình những nguyên tắc để tạo dựng cái riêng trong nghệ thuật. Nhưng không phải cứ cố gắng vẽ theo nguyên tắc là có phong cách riêng biệt đâu vì hội họa không phải là một sơ đồ để tất cả mọi người hướng đến và cứ ai hướng đến được là sẽ khác lạ. Trong nghề vẽ, người vẽ phải luôn là đứa trẻ con thành thật và hết mình thì mới sáng tạo ra những tác phẩm giá trị. Giá trị của một bức vẽ chính là việc người xem đồng cảm với mình và muốn tìm hiểu về mình.

Ông xã không khen nhưng triển lãm nào cũng có mặt

- Ngoài thế giới của người đàn bà vẽ, cuộc sống của chị như thế nào?

- Rất bình thường trong các loại bình thường thôi (cười). Trước đây khi mới ra trường, tôi có tham gia giảng dạy tại Đại học Xây dựng, mỗi tuần 2 buổi, thực ra cũng không mất thời gian lắm nhưng nói thật là cũng ảnh hưởng tới công việc của mình. Sau đó, tôi quyết định ở nhà và chỉ chuyên tâm vào công việc vẽ tranh chứ không làm việc nào khác. Tất nhiên, ngoài việc vẽ tranh, tôi cũng còn phải lo nhiều việc gia đình hai bên nội ngoại như bao người phụ nữ trong xã hội.

Dinh Y Nhi: 'Hoa si phai la dua tre thanh that va het minh' hinh anh 3
Nữ họa sĩ mang đến 3 tác phẩm hội họa trong khuôn khổ một chuỗi triển lãm nghệ thuật thị giác, kiến trúc, âm nhạc đang diễn ra tại Hà Nội. Ảnh: Lê Quang Đức

- Công việc vẽ tranh của chị nhận được sự hỗ trợ như thế nào từ phía gia đình?

- Nhiều người cảm thấy rất khó khăn khi phải căn bằng giữa nghệ thuật và đời sống, còn tôi thì không phải cân bằng gì cả vì luôn được gia đình ủng hộ hết mình. Tôi may mắn khi có cả bố và mẹ đều là họa sĩ, thế nên mọi người coi việc vẽ tranh là hết sức bình thường chứ không có gì đặc biệt cả. Với tâm thế của đồng nghiệp, bố mẹ hiểu tôi làm gì và luôn ủng hộ hết mình.

Khi lấy chồng, chồng tôi cũng trân trọng công việc nghệ thuật của vợ nên cũng không phàn nàn về vợ ít làm việc nhà hay điều gì khác. Mặc dù ông xã chẳng bao giờ dành những lời khen tặng cho tranh tôi vẽ, thậm chí còn bảo trông khủng khiếp thế nhưng buổi triển lãm tác phẩm nào của vợ cũng có mặt (cười).

- Gia đình chị có truyền thống về hội họa như vậy, chị có hướng con cái theo nghiệp vẽ không?

- Tôi không hướng cho con cái một công việc nhất định vì tôi nghĩ mọi ngành nghề đều công bằng và có ý nghĩa như nhau. Điều quan trọng nhất là chọn được một công việc thoải mái, vui vẻ, sung sướng và làm gì cũng phải hết mình.

8 tháng 3 2019

Hãy viết một đoạn văn ngắn về nhân vật Kiều Phương:

Nhân vật Kiều Phương trong truyện ngắn " Bức Tranh Của Em Gái Tôi " là 1 cô bé vô tư , hồn nhiên và rất say mê hội họa .Cô bé cũng rất hiếu động , thường xuyên hay mày mò pha màu, vẽ tranh và làm bẩn của chính mình trong khi vẽ , vì thế được người anh trai đặt cho biệt danh là "Mèo " . Tài năng hội hoạ của Kiều Phương nhanh chóng được phát hiện , nó làm người anh trai không khỏi ghen tỵ nhưng ngược lại , tình cảm của cô bé dành cho anh mình khong hề thay đổi . 
Và điều ấy được chứng minh khi Kiều Phương quyết định quan sát tỉ mỉ người anh trai và vẽ lại chân dung anh của mình .Khi bức tranh được đoạt giải ,cô bé rất vui mừng , ôm choàng lấy cổ người anh trai .Còn người anh xấu hổ khi nhận ra điều ấy , song, nó cũng làm người anh nhận ra rằng ,em gái mình- Kiều Phương là 1 cô bé nhân hậu ,trong sáng , luôn yêu thương và tin tưởng vào phẩm chất tốt đẹp của anh trai mình .

Còn câu cuối thì bạn tự làm nhé

P/S : Mình không chuyên Văn lắm nên bạn thông cảm

Trong văn bản « Bức tranh của em gái tôi », nhà văn Tạ Duy Anh đã viết:“ Tôi giật sững người. Chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế kia ư? Tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ đề trên bức tranh: “Anh trai tôi”. Vậy mà dưới mắt tôi thì…- Con đã nhận ra con chưa?- Mẹ...
Đọc tiếp

Trong văn bản « Bức tranh của em gái tôi », nhà văn Tạ Duy Anh đã viết:

“ Tôi giật sững người. Chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế kia ư? Tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ đề trên bức tranh: “Anh trai tôi”. Vậy mà dưới mắt tôi thì…

- Con đã nhận ra con chưa?- Mẹ vẫn hồi hộp.

Tôi không trả lời mẹ vì tôi muốn khóc qúa. Bởi vì nếu nói được với mẹ, tôi sẽ nói rằng: “Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy.

1. Từ sự nhận thức của nhân vật “tôi” trong đoạn trích trên và trong cả văn bản, em rút ra bài học gì về cách ứng xử trong cuộc sống nếu em là một người có tài năng hoặc khi chứng kiến tài năng của người khác?

0
11 tháng 3 2020

Bài làm:

a,Diễn biến tâm trạng nhân vật người anh thay đổi qua những thời điểm, hoàn cảnh khác nhau:

Khi thấy em gái chế thuốc vẽ: Cảm giác ban đầu của người anh rất khó chịu khi thấy người em hay lục lọi các đồ vật một cách  thích thú.

Sau đó là sự coi thường khi tình cờ thấy em gái chế thuốc vẽ “ Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ”; Tôi bắt gặp nó, thì ra…”, tôi bí mật…cái giọng điện kể cả của một ông anh nghĩ cô em mình chỉ làm những trò trẻ con nghịch ngợm.

Khi tài năng của em gái được phát hiện:

Tâm lí người anh hoàn toàn thay đổi, cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài, mình bất tài – chỉ muốn gục khóc.

Thay đổi thái độ đối với em: không chơi thân như trước nữa, hay cáu gắt một cách vô lí.

Lén xem trộm những bức tranh của em, nhưng không biết cách đánh giá thế nào, trút ra một tiếng thở dài.

=>Người anh có tâm trạng và thái độ không thể chơi thân với em gái nhue trước kia nữa là vì người anh đang bị “ con rắn ghen tị luồn vào tim”, ghen tỵ vì thấy em giỏi hơn mình, ghen tỵ vì em định trở thành trung tâm chú ý của mọi người: “Được chú Tiến Lê tặng cho một hộp màu ngoại xịn”; “ được bố mẹ hào hứng mua sắm”.. Còn mình thì bị bỏ rơi. Điều đó đã làm tâm hồn người anh trở nên nhỏ nhen, đố kị, sẵn sàng bực dọc, tức tối với em mọi lúc.

Khi đứng trước bức tranh em gái vẽ về mình:

Tâm trạng của người anh liên tục có sự thay đổi: Thoạt tiên là ngỡ ngàng -> rồi đến hãnh diện -> sau đó là xấu hổ. Đó là sự diễn biến rất chân thực, sinh động.

Ngỡ ngàng: Vì không ngờ lại có bức tranh ấy, không ngờ em gái lại vẽ về mình.

Hãnh diện: “ vì mình được hóa thân vào tác phẩm nghệ thuật rất đẹp, rất hoàn hảo: “không chỉ suy tư mà còn rất thơ mộng nữa” mà mình thì không xứng đáng – “Bức chân dung mà bé Phương vẽ giống như một chiếc gương trong mà người anh soi vào để tìm ra vết nhọ nhưng không phải vết nhọ trên mặt mà đó là sự đố kị, ghen ghét, nhỏ nhen mà chính nó làm cho cậu ta đau khổ?

b,

 Người anh biết em gái có tài năng hội họa đã không thể thân với em gái như trước kia vì những lí do sau :

- Anh cảm thấy mình bất tài, thua kém em.

- Anh cảm thấy mọi người chỉ chú ý đến em gái, còn mình thì bị đẩy ra ngoài.

- Anh cảm thấy ghen tị với em.

Vì những lí do đó mà người anh thường "gắt um lên", "khó chịu", hay quát mắng em. Và những điều này lại làm cho người anh xa lánh em

c,

Sau khi Kiều Phương tham gia trại thi vẽ quốc tế trở về, bố mẹ tôi vui lắm vì bức tranh của nó được trao giải nhất. Kiều Phương muốn tôi cùng đi nhận giải trong ngày lễ phát thưởng. Tuy trong lòng không vui nhưng tôi vẫn phải cùng bố mẹ dự triển lãm tranh thiếu nhi. Người xem đông lắm. Bố mẹ kéo tay tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương được đóng khung, lồng kính treo ở một vị trí trang trọng. Dưới bức tranh có hàng chữ đề: Giải nhất – Kiều Phương – 8 tuổi. Bức tranh vẽ một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa.

Khi nghe mẹ thì thầm hỏi: Con có nhận ra con không? thì tôi giật sững người và chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng tôi. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng. Chú bé trong tranh kia là tôi đấy ư? Có lẽ nào như vậy được? Hóa ra những lần “Mèo” (biệt danh của em gái tôi) xét nét khiến tôi bực mình, khó chịu chính là những lúc em quan sát thật kĩ để vẽ chân dung tôi.


Em đã có chủ ý chọn tôi làm đề tài cho bức tranh của nó từ trước lúc đi thi. Vậy mà vì thói ghen tị xâu xa, tôi đã không nhận ra thiện ý ấy của nó. “Mèo” yêu quý tôi thực sự nên nó phát hiện ra những nét đẹp ẩn giấu dưới vẻ mặt “khó ưa” của tôi để thể hiện lên tranh, biến tôi thành chú bé suy tư và mơ mộng. Ôi! Em gái tôi có tấm lòng vị tha và nhân hậu đáng quý biết chừng nào!

Ngắm kĩ bức tranh, tôi thấy em gái tôi quả là có tài năng thật sự. Nét vẽ của nó linh hoạt và sinh động. Đôi mắt của chú bé trong tranh rất có thần, phản ánh được trạng thái tâm hồn nhân vật. Phải, tôi vốn hay suy tư và mơ mộng nhưng sự đố kị đã biến tôi thành kẻ nhỏ nhen đáng ghét. Tôi xấu hổ vì cảm thấy nhỏ bé đến tội nghiệp trước đứa em gái bé bỏng. Tôi nhủ thầm hãy vượt khỏi mặc cảm tự ti, hãy đánh giá lại mình một cách khách quan để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu. Từ đó cố gắng phấn đấu để trở thành một người anh trai xứng đáng với cô em gái tài hoa.

học tốt

a)

- Thoạt đầu khi thấy em gái thích vẽ và mày mò tự chế tạo màu vẽ, người anh chỉ coi đó là những trò nghịch ngợm của trẻ con và nhìn bằng con mắt kẻ cả, không để ý đến việc Mèo con đã vẽ những gì.

-  Khi tài năng hội hoạ của em gái được phát hiện, người anh cảm thấy buồn. Cậu thất vọng về mình vì không tìm thấy ở mình một tài năng nào cả và cảm thấy mình bị cả nhà lãng quên. Từ đó cậu nảy sinh khó chịu, hay gắt gỏng với em gái và không thể thân với em như trước nữa.

-  Khi lén xem những bức tranh do em gái vẽ, người anh thầm cảm phục tài năng của em gái.

-  Khi đứng trước bức tranh được tặng giả Nhất của em gái, tâm trạng của anh đi ngạc nhiên đến hãnh diện, rồi xấu hổ.

b) Khi tài năng của em được phát hiện, người anh lại cảm thấy không thể thân với như trước nữa vì người anh thấy tự ái và mặc cảm, tự ti khi thấy người khác có năng nổi bật hơn mình.

c) Khi đứng trước bức tranh của em gái người anh thoạt nhiên là sự ngỡ ngàng bởi đó là bức tranh vẽ chính mình qua cái nhìn của em gái:  "Trong tranh một chú bé ngồi nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé toả ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chì sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa". Trong phút chốc, tâm trạng của cậu đi từ ngạc nhiên đến hãnh diện rồi xấu hổ. Cậu thấy hãnh diện vì mình hiện ra với những nét đẹp trong bức tranh của em gái. Còn xấu hổ là vì thấy mình không xứng với bức tranh.

Chúc bạn học tốt !

 

13 tháng 12 2018

Khi mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng. Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn ngược xuôi nhưng đã thưa dần. Đường phố bớt ồn ào, nhộn nhịp. Con đường trở nên rộng lớn và thênh thang hơn. Giữa đường, ngăn cách dòng xe xuôi ngược là một bờ tường rào khoảng năm mười phân. Phía trên là hàng rào lan can sắt màu xanh biếc chạy dọc theo con đường. Hai bên vỉa hè, hàng cây si già cỗi, cành sum suê đang trầm tư ngắm chiều tà. Những cây xà cừ đang rung rinh những lá non xanh mượt. Các em nhỏ ríu rít rủ nhau đi chơi sau một ngày học tập. Các bà mẹ chuẩn bị đi chợ nấu cơm chiều.

Cụm danh từ là: nắng ngày hè, một bờ tường rào, hàng cây si, những cây xà cừ, các em nhỏ, các bà mẹ

26 tháng 12 2018

vy ơi ghê nhỉ

Câu 1 :Kể tóm tắt truyện “Bức tranh của em gái tôi”.Câu 2 :a, Nhân vật chính trong truyện là ai? Vì sao em lại cho đó là nhân vật chính?b, Truyện được kể theo ngôi kể thứ mấy? Việc lựa chọn ngôi kể như vậy có tác dụnggì?Câu 3 :a) Nêu diễn biến tâm trạng nhân vật người anh từ đầu đến cuối truyện.b) Vì sao khi tài năng hội họa của người em được phát hiện, người anh lại có tâm...
Đọc tiếp

Câu 1 :
Kể tóm tắt truyện “Bức tranh của em gái tôi”.
Câu 2 :
a, Nhân vật chính trong truyện là ai? Vì sao em lại cho đó là nhân vật chính?
b, Truyện được kể theo ngôi kể thứ mấy? Việc lựa chọn ngôi kể như vậy có tác dụng
gì?
Câu 3 :
a) Nêu diễn biến tâm trạng nhân vật người anh từ đầu đến cuối truyện.
b) Vì sao khi tài năng hội họa của người em được phát hiện, người anh lại có tâm trạng
không thể thân với em gái như trước kia được nữa?
c) Giải thích tâm trạng của người anh khi đứng trước bức tranh “Anh trai tôi”.
Câu 4 :
Em hiểu như thế nào về đoạn kết của truyện (“Tôi không trả lời mẹ… lòng nhân hậu
của em con đấy)? Qua đó, em có cảm nghĩ gì về nhân vật người anh?
Câu 5 :
Em có cảm nhận gì về nhân vật cô em gái trong truyện? Điều gì khiến em cảm mến
nhất ở nhân vật này (tài năng, sự hồn nhiên, lòng độ lượng, nhân hậu…)?
Câu 6 :
Viết một đoạn văn thuật lại tâm trạng của người anh trong truyện khi đứng trước bức
tranh được giải nhất của em gái.
Câu 7 :
Viết một đoạn văn miêu tả thái độ của những người trong gia đình em (hoặc trong lớp
em) khi một thành viên đạt được thành tích xuất sắc nào đó.
Câu 8 : 
Hãy nêu chủ đề của tác phẩm Bức tranh của em gái tôi.
Câu 9:
 Vì sao truyện lại được đặt tên là Bức tranh của em gái tôi?
Câu 10:
 Lòng ghen ghét, đố kị có phải là thói xấu phổ biến của con người không hay chỉ là của
riêng nhân vật người anh trong tác phẩm này? Lấy một số ví dụ trong thực tế mà em
biết hoặc được nghe kể lại.

2
20 tháng 3 2020
Vào google mà tra
25 tháng 3 2020

không có

Văn bản : Họ thành công vì tin vào khả năng của mình ( trính tôi tài giỏi và bạn cũng thế2.văn bản bàn về điều gì ? Và được phân tích ở những khía cạnh nào3.đoạn văn 1 là dẫn chứng hay lí lẽ ? vì sao em lại xác định như vậyđoạn văn : Nhiều người thắc mắc tôi đã học gì mà sao kết quả học tập và cuộc sống của tôi lại thay đổi bất ngờ đến vậy. Thật ra, những phương pháp, kỹ năng mà tôi...
Đọc tiếp

Văn bản : Họ thành công vì tin vào khả năng của mình ( trính tôi tài giỏi và bạn cũng thế

2.văn bản bàn về điều gì ? Và được phân tích ở những khía cạnh nào

3.đoạn văn 1 là dẫn chứng hay lí lẽ ? vì sao em lại xác định như vậy

đoạn văn : 

Nhiều người thắc mắc tôi đã học gì mà sao kết quả học tập và cuộc sống của tôi lại thay đổi bất ngờ đến vậy. Thật ra, những phương pháp, kỹ năng mà tôi được học chỉ giúp tôi đạt những điểm 10, chính sự thay đổi niềm tin trong tôi mới là yếu tố ảnh hưởng tôi mạnh mẽ nhất. Trong quá khứ, tôi từng tin rằng mình là một học sinh đần độn, tôi từng tin rằng việc học hết sức nhàm chán khó khăn, rằng cho dù tôi cố gắng học chăm chỉ đến mức nào, tôi cũng không bao giờ trở thành một học sinh khá, còn xuất sắc là điều không tưởng. Vậy mà, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ khi tôi có niềm tin mới rằng "tôi là một thiên tài", cũng như "việc học rất thú vị nhẹ nhàng". Bạn cũng sẽ thay đổi được như vậy ! Trước khi bạn đạt toàn điểm 10, bạn phải tin bạn làm được việc ấy, cũng như tin nó rất thú vị nhẹ nhàng. Tất cả đều xuất phát từ niềm tin của chính bạn.

Bạn có thể thấy việc này quá đơn giản, nhưng sự thật không phải vậy. Niềm tin của bạn có một sức mạnh cực kỳ to lớn, bởi vì niềm tin giống như là trung tâm chỉ huy trong não bộ của bạn vậy. Niềm tin ảnh hưởng đến mục tiêu bạn đặt ra. Niềm tin quyết định những hành động bạn muốn thực hiện. Niềm tin quyết định liệu bạn có muốn thử làm một việc gì đó hay không. Niềm tin quyết định liệu bạn có dễ dàng bỏ cuộc sau vài lần thất bại hay bạn sẽ tiếp tục kiên trì. Tôi không hề có ý nói rằng bạn sẽ thành công chỉ đơn giản bằng cách tin vào nó. Không cách nào bạn làm được như vậy. Để biến niềm tin thành hiện thực, bạn cần có các kỹ năng và hành động cần thiết. Quan trọng là khi bạn tin vào một điều gì đó, não bộ của bạn sẽ phải cố gắng tìm kiếm giải pháp để giúp bạn biến điều đó thành sự thật. Não bộ của bạn sẽ phải tận dụng tất cả khả năng tiềm ẩn của nó, từ đó mở ra con đường đi đến thành công. Tuy nhiên, khi bạn không tin bạn có thể làm một việc gì đó, não bộ của bạn sẽ giảm thiểu hoạt động, và không thể tận dụng hết nguồn năng lực cần thiết để đưa bạn đến thành công. Việc này khiến bạn mất đi hoàn toàn khả năng để làm một việc mà lẽ ra bạn có thể làm được khi có một niềm tin đúng đắn. Đơn giản, nếu bạn không chọn thành công thì bạn sẽ chẳng bao giờ thành công.
 

0