K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo :

Trong cuộc sống, dù không hề mong muốn, nhưng đôi khi chúng ta phải trải qua những kỉ niệm buồn bã khó quên được. Đó có thể là những lúc chìm trong đau khổ, thất bại, hoặc có thể là những lần té đau không ai đỡ và cũng có thể là nỗi buồn khi mất đi người thân.Lúc đó,  rất có thể chúng ta sẽ bỏ cuộc, gục ngã và cảm thấy mình thật yếu đuối. Nhưng khi chúng ta có được niềm tin vào bản thân, ta sẽ tự động đứng lên và nhận ra những ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống.Tôi cũng vậy, trải nghiệm đầy hối hận với những người bạn không tốt đã để lại trong tôi những bài học khó quên.

Vào cuối năm lớp 4, tôi rất thích đi chơi cùng các bạn. Vì thế nên, tôi thường làm bài tập về nhà qua loa, nhanh chóng. Tôi chơi cùng nhóm bạn gồm năm đứa con gái khác nhau về tính cách và ngoại hình, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Đứa cao nhất là tôi, đứa lùn nhất là Trang, đứa béo nhất là Hiền, đứa xinh nhất là Nhi và đứa gầy nhất là Linh.

Chúng tôi thường đi chơi với nhau sau mỗi giờ học. Mỗi đứa đều nhắc cầm thêm tiền để tự mua đồ. Tôi đã nhịn ăn sáng để có tiền theo nhóm bạn. Tôi nghĩ rằng  các bạn cũng sẽ chuẩn bị giống tôi. Nhưng không, sau khi ăn, Linh bảo với tôi rằng các bạn đều quên mang tiền hết cả nên nhờ tôi trả hộ. Vì tôn trọng tình bạn bốn năm nên tôi đã trả tiền giúp các bạn hôm đấy. Nhưng rồi dần dần, như một thói quen, lần nào các bạn đều kiếm lí do để  nói quên mang tiền và khiến tôi nhịn ăn sáng liên tục để trả. Nhiều lúc nghĩ: “Sao mình ngốc vậy?” nhưng do sợ mất nhóm bạn, sợ bị nói xấu nên tôi tiếp tục nhịn ăn sáng để có tiền khi các bạn ấy muốn đi mua đồ ăn.

Một thời gian sau, tôi bị mẹ phát hiện nhịn ăn sáng. Tôi vô cùng lo lắng, sợ mẹ mắng và đánh. Nhưng khi nghe tôi kể, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi bật khóc. Mẹ an ủi và phân tích cho tôi hiểu mình được ở điều gì và sai trái ở điều gì. Mẹ cho tôi lời khuyên và cách giải quyết.  Nghe xong, tôi nhận ra mình đã có những suy nghĩ chưa đúng. Lời khuyên của mẹ đến giờ này tôi vẫn nhớ như in: “bố mẹ luôn là người bạn tốt nhất và đáng tin tưởng nhất của con, luôn yêu thương con. Vì vậy, con hãy chia sẻ những tâm tư tình cảm của bản thân với bố mẹ. Tình bạn chân thành xuất phát từ sự tôn trọng, cảm thông, chia sẻ lẫn nhau giữa con và bạn”.

Tôi hiểu ra mọi chuyện, tôi đã nhận thức được việc làm của tôi không phải là giúp bạn mà lại khiến các bạn trở nên ỷ lại, không tôn trọng mình. Tôi đã nói chuyện thẳng thắn, chân thành với các bạn để có thể tiếp tục là những người bạn của nhau. Tôi cảm thấy rất cảm ơn mẹ vì đã giúp tôi tìm lại chính mình. Vì thế tôi cũng rút ra được là : Những người bạn tốt mới có thể giúp nhau trong cuộc sống và tránh được những thói hư, tật xấu. Muốn có bạn tốt, trước hết con phải là người bạn tốt. Hãy luôn chia sẻ những chuyện vui buồn cho bố mẹ để nhận lại được những lời khuyên kịp thời, hữu ích.

Cho tui 1 tick nha cám ơn

3 tháng 1

Học tập là một con đường không dễ dàng, đôi khi trên con đường đó chúng ta sẽ gặp những chông gai, trở ngại để rồi phải lung lây bỏ cuộc nhưng rồi lại có động lược vươn lên, em cũng không phải là ngoại lệ.

 

Lớp 6, mới nhập học ai cũng với một tâm thế tốt để học tập hi vọng cho mình sẽ có một bảng điểm đẹp. Em cũng đã rất cố gắng và kết quả là giữa kì một em đạt học sinh khá. Có chút hụt hẫn nhưng nhìn chung bảng điểm trong lớp, con số 8.6 vẫn là top 3 của lớp vì thế em bắt đầu chủ quan, ngủ quên trong chiến thắng và bắt đầu bỏ bê việc học. Quả nhiên kết quả đi xuống dần, cả kỳ 1 tuy vẫn là học sinh khá nhưng điểm cuối kì 1 em chỉ đạt trung bình 7.1 Nên tổng trung bình kỳ 1 em chỉ đạt 7.9 hơn nữa môn toán chỉ đạt có 5.3. Nhận thấy kết quả học tập của con có phần tuột dốc, ba mẹ đã treo thưởng cho em nếu cuối kỳ đạt danh hiệu học sinh giỏi sẽ có một chiếc ipad. Có ipad vốn là mơ ước bấy lâu nên em nhanh chóng đồng ý và nổ lực học tập. Giữa kỳ 2 em có điểm trung bình là 8.3 - học sinh giỏi rồi đến cuối kỳ nhờ nổ lực không ngừng em đạt 8.8 - học sinh giỏi. Phần thưởng cho thành tích ấy là một  chiếc ipad vì thế em rất vui và ba mẹ cũng tự hào về em.

 

Em hứa sẽ cố gắng học tốt hơn nữa để làm ba mẹ vui lòng. Nếu mất động lực trong học tập, hãy đặt ra mục tiêu phần thưởng cho riêng mình bạn nhé!

 

 

25 tháng 12 2021

Tham khảo :

Trong cuộc sống, dù không hề mong muốn, nhưng đôi khi chúng ta phải trải qua những kỉ niệm buồn bã khó quên được. Đó có thể là những lúc chìm trong đau khổ, thất bại, hoặc có thể là những lần té đau không ai đỡ và cũng có thể là nỗi buồn khi mất đi người thân.Lúc đó,  rất có thể chúng ta sẽ bỏ cuộc, gục ngã và cảm thấy mình thật yếu đuối. Nhưng khi chúng ta có được niềm tin vào bản thân, ta sẽ tự động đứng lên và nhận ra những ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống.Tôi cũng vậy, trải nghiệm đầy hối hận với những người bạn không tốt đã để lại trong tôi những bài học khó quên.

Vào cuối năm lớp 4, tôi rất thích đi chơi cùng các bạn. Vì thế nên, tôi thường làm bài tập về nhà qua loa, nhanh chóng. Tôi chơi cùng nhóm bạn gồm năm đứa con gái khác nhau về tính cách và ngoại hình, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Đứa cao nhất là tôi, đứa lùn nhất là Trang, đứa béo nhất là Hiền, đứa xinh nhất là Nhi và đứa gầy nhất là Linh.

Chúng tôi thường đi chơi với nhau sau mỗi giờ học. Mỗi đứa đều nhắc cầm thêm tiền để tự mua đồ. Tôi đã nhịn ăn sáng để có tiền theo nhóm bạn. Tôi nghĩ rằng  các bạn cũng sẽ chuẩn bị giống tôi. Nhưng không, sau khi ăn, Linh bảo với tôi rằng các bạn đều quên mang tiền hết cả nên nhờ tôi trả hộ. Vì tôn trọng tình bạn bốn năm nên tôi đã trả tiền giúp các bạn hôm đấy. Nhưng rồi dần dần, như một thói quen, lần nào các bạn đều kiếm lí do để  nói quên mang tiền và khiến tôi nhịn ăn sáng liên tục để trả. Nhiều lúc nghĩ: “Sao mình ngốc vậy?” nhưng do sợ mất nhóm bạn, sợ bị nói xấu nên tôi tiếp tục nhịn ăn sáng để có tiền khi các bạn ấy muốn đi mua đồ ăn.

Một thời gian sau, tôi bị mẹ phát hiện nhịn ăn sáng. Tôi vô cùng lo lắng, sợ mẹ mắng và đánh. Nhưng khi nghe tôi kể, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi bật khóc. Mẹ an ủi và phân tích cho tôi hiểu mình được ở điều gì và sai trái ở điều gì. Mẹ cho tôi lời khuyên và cách giải quyết.  Nghe xong, tôi nhận ra mình đã có những suy nghĩ chưa đúng. Lời khuyên của mẹ đến giờ này tôi vẫn nhớ như in: “bố mẹ luôn là người bạn tốt nhất và đáng tin tưởng nhất của con, luôn yêu thương con. Vì vậy, con hãy chia sẻ những tâm tư tình cảm của bản thân với bố mẹ. Tình bạn chân thành xuất phát từ sự tôn trọng, cảm thông, chia sẻ lẫn nhau giữa con và bạn”.

Tôi hiểu ra mọi chuyện, tôi đã nhận thức được việc làm của tôi không phải là giúp bạn mà lại khiến các bạn trở nên ỷ lại, không tôn trọng mình. Tôi đã nói chuyện thẳng thắn, chân thành với các bạn để có thể tiếp tục là những người bạn của nhau. Tôi cảm thấy rất cảm ơn mẹ vì đã giúp tôi tìm lại chính mình. Vì thế tôi cũng rút ra được là : Những người bạn tốt mới có thể giúp nhau trong cuộc sống và tránh được những thói hư, tật xấu. Muốn có bạn tốt, trước hết con phải là người bạn tốt. Hãy luôn chia sẻ những chuyện vui buồn cho bố mẹ để nhận lại được những lời khuyên kịp thời, hữu ích.

25 tháng 12 2021

Những ngày được là một học sinh, em đã có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Vui có, buồn có, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất với em vẫn là một kỉ niệm đáng xấu hổ hồi đầu năm học.

Em vẫn nhớ rất rõ, hôm đó là một buổi học ngữ văn vào sáng thứ hai đầu tuần. Tối hôm trước, em đã ngủ rất muộn, vì trốn trong chăn đọc quyển truyện yêu thích mà chị hàng xóm cho mượn. Vì quá say sưa, mà em quên luôn giờ phải đi ngủ nên em đã rất buồn ngủ và mệt khi đến trường hôm sau.

Tiết học ngữ văn là tiết đầu tiên của sáng hôm đó, khi cô giáo đang say sưa giảng bài, các bạn thì chăm chú ghi chép. Em lại ngồi lim dim ở góc lớp. Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ đã ru em vào giấc ngủ say. Kết quả, cô giáo đã phát hiện ra một học sinh ngủ quên. Tuy nhiên, thay vì quát mắng, cô đã nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu em, và âu yếm gọi em dậy, cho phép em xuống phòng y tế nghỉ ngơi. Hành động ấy của cô khiến em cảm thấy tự xấu hổ về mình vô cùng. Tiếng cười khúc khích của các bạn khiến em cúi gầm mặt xuống đất. Nhưng trước ánh mắt dịu dàng của cô, em đã quyết tâm, ngẩng đầu lên xin lỗi cô, rồi đi rửa mặt cho tỉnh táo và trở lại lớp học.

Trải nghiệm ngày hôm đó khiến em còn nhớ mãi đến hôm nay. Từ lúc ấy, em đã luôn sinh hoạt theo đúng thời gian biểu của mình để đảm bảo sức khỏe và thời gian học tập

14 tháng 2 2022

tham khảo

Nếu được hỏi là ai đã giúp bạn vươn lên trong học tập, thì chắc chắn em sẽ trả lời là bạn Lan. Bạn Lan là một cán bộ lớp, là một học sinh giỏi của lớp em. Lúc trước em chỉ là đứa có học lực khá nhưng thỉnh thoảng cũng hơi lười học, chểnh mảng. Nhưng vì cô giáo chuyển cho Lan ngồi cạnh em để kèm em học tập. Em và Lan là đôi bạn cùng tiến trong học tập. Có những bài khó em chưa biết làm có thể hỏi bạn ấy. Bạn ấy hướng dẫn cẩn thận, kĩ càng. Nhờ vậy mà cuối năm em đã được học sinh giỏi, vậy nên chính Lan đã là động lực để em vươn lên trong học tập.

14 tháng 2 2022

refer

Trong cuộc sống đầy trông gai thử thách này thì chắc chắn đã từng có rất nhiều lần tôi nản lòng bỏ cuộc.Những khó khăn chồng chất khiến một học sinh như tôi đã có lần mất đi niềm tin,nhưng may sao mẹ đã xuất hiện.Người mẹ hiền từ,khoan dung của tôi đã là động lực lớn nhất cho tôi vững bước trên đường đời.Mẹ tôi đã dạy tôi rất nhiều điều về cuộc sống này ,chỉ có như vậy tôi mới thật sự lấy lại được can đảm.Sau đó,dần dần mỗi lúc một lớn tôi lại học được nhiều hơn.Hãy giữ lấy sức mạnh trong mình đừng để bị tuột mất.Hãy nắm lấy một tia hi vọng cuối cùng khi còn được hít thở.Tôi cần thêm sức mạnh để khi ''vấp ngã'' có thể đứng lên.Tôi cần niềm tin thì mới có thể làm được.

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

21 tháng 3 2022

bruh, hôm nay là 21\3 rồi :/

 

23 tháng 3 2022

bruh, hôm nay là 23/3 rồi :/

Trong dòng chảy không ngừng nghỉ của cuộc sống bộn bề, tấp nập, con người luôn phải trải qua vô vàn những trải nghiệm khác nhau về sự thành công - thất bại, được - mất, hạnh phúc - khổ đau, đúng - sai... Nằm trong chuỗi hành trình đó, sai lầm là một trong những yếu tố mà chúng ta cần thẳng thắn đối diện và mạnh mẽ vượt qua. Bàn về vấn đề này, Elbert Hubhard từng nói: "Sai lầm lớn nhất mà bạn mắc phải trong cuộc sống là luôn sợ sai lầm".

Như chúng ta đã biết, sai lầm là khái niệm để chỉ những quan điểm, việc làm, hành động không đúng đắn, trái với quy luật khách quan và lẽ phải thông thường. Sai lầm sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến chủ thể của hành động và thậm chí có thể gây ra hậu quả đối với những người xung quanh. "Sợ sai lầm" là thái độ lo lắng, run sợ bản thân sẽ phạm phải những sai lầm và buông xuôi, đầu hàng, bất lực. Như vậy, câu nói của Elbert Hubhard đã thể hiện một quan điểm về việc con người cần mạnh mẽ đối diện và sửa chữa sai lầm.

Sai lầm luôn là yếu tố diễn ra và xuất hiện trong cuộc sống của con người như quy luật khách quan mang tính tất yếu bởi không ai có thể tránh khỏi sai lầm, vấp ngã. Điều quan trọng là con người cần mạnh mẽ đứng lên, nhìn nhận sai lầm của bản thân và tìm ra nguyên nhân để khắc phục, sửa chữa sai lầm và vượt qua. Bàn về vấn đề này, Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: "Bất cứ một người lao động nào, dù thông minh đến đâu, đôi lúc cũng có thể sai lầm. Chỉ có những kẻ ngồi không mới không sai lầm mà thôi. Nhưng làm việc mà có sai lầm còn hơn là sợ sai lầm mà khoanh tay ngồi không". Quan điểm cùng hành trình bôn ba tìm đường cứu nước của Người là minh chứng thể hiện rõ lối sống không run sợ trước sai lầm và luôn mạnh mẽ, dũng cảm trong hành động. Mặt khác, sau mỗi sai lầm, vấp ngã, chúng ta sẽ rút ra được những bài học kinh nghiệm quý giá cho bản thân và trưởng thành, bản lĩnh, từng trải hơn. Ngược lại, nếu run sợ trước những sai lầm, con người sẽ đánh mất những cơ hội để trải nghiệm, để học hỏi, không thể vượt lên chính mình và không thể mạnh mẽ bước đi trên con đường đầy rẫy những gian nan, thử thách. Sophia Loren - nữ diễn viên người Italia cũng từng tâm sự về hành trình đến với giải Oscar của mình: "Sau tất cả những năm tháng đó, tôi vẫn ở trong quá trình tự khám phá bản thân. Khám phá cuộc sống và phạm lỗi lầm vẫn tốt hơn chọn phương án an toàn. Sai lầm là một phần phí mà con người trả cho một cuộc đời trọn vẹn". Như vậy, thái độ ứng xử của con người trước mỗi lần vấp ngã cũng chính là một trong những yếu tố quyết định sự thành công của con người, bởi "sợ sai lầm" chính là sai lầm lớn nhất và là nguyên nhân chính khiến con người tiếp tục thất bại và sống thu mình trong chiếc vỏ bọc của sự nhút nhát, yếu mềm.

Như vậy, để hoàn thiện và phát triển bản thân, chúng ta cần rèn luyện thái độ mạnh mẽ đối diện với những sai lầm, từ đó thay đổi và rút ra những bài học kinh nghiệm. Đồng thời, cần hoàn thiện và làm đầy kiến thức, kĩ năng của bản thân sau mỗi lần vấp ngã để đạt tới thành công.

Qua những gì đã phân tích, chúng ta có thể khẳng định câu nói của Elbert Hubhard đã để lại bài học ý nghĩa giáo dục sâu sắc về thái độ của con người trước những sai lầm: Con người cần mạnh mẽ đối diện với những vấp ngã để rút ra những bài học kinh nghiệm cho bản thân và không buông xuôi, sợ hãi trước sai lầm.

 
7 tháng 11 2021

Đề 1:(mik k chép lại đề)

Tham khảo:

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào vô tận. Tình mẹ trong suốt như dòng suối ngọt…” Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc tôi ốm, tôi càng thấm thía hơn điều ấy.

Công việc của mẹ tôi bận bịu lại càng bận hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng, người mệt lả, toàn thân nóng ran, miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo, rồi chườm túi đá cho tôi. Sau đó mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.

Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kỳ khi chạm vào da thịt tôi. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc. Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: “Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô, bạn bè, còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?”

Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại. Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo, vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.

Lúc này, tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về, mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà tôi nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn. Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.

Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ, tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ. Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông, bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an. Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.

Không hẳn ai trong số chúng ta cũng đều được mẹ chăm sóc, đó là một thiệt thòi rất lớn. Vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ khi ta còn có thể bạn nhé.

7 tháng 11 2021

chọn 1 trong  3 đề

16 tháng 4 2022

Đề: Một chuyến di đáng nhớ đến vùng mới

Kỳ nghỉ hè năm nay, gia đình của em đã có một chuyến du lịch vô cùng đáng nhớ. Đặc biệt, em đã làm quen thêm được những người bạn mới, có thêm những bài học bổ ích.

Chuyến du lịch đến biển Sầm Sơn - một điểm du lịch nổi tiếng ở Thanh Hóa. Đây là lần đầu tiên em được đi du lịch ở biển. Nên em cảm thấy vô cùng hào hứng, thích thú. Buổi sáng hôm đó, em thức dậy từ rất sớm. Sau khi ăn sáng xong, em và bố mẹ nhanh chóng đến điểm hẹn. Chuyến xe xuất phát từ lúc năm giờ ba mươi phút sáng. Cùng đi với gia đình em còn có hai gia đình khác. Họ là bạn của bố mẹ em. Em đã làm quen được với hai bạn cùng tuổi mình, là Lan Anh và Minh Thu. Trên đường đi, chúng em đã trò chuyện vô cùng vui vẻ. Xe đi mất nửa ngày mới đến nơi.

Sau khi vào khách sạn nhận phòng xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi đi ăn trưa. Đến chiều, các gia đình sẽ cùng nhau đi tắm biển. Đi bộ từ khách sạn đến bãi biển chỉ mất khoảng mười phút. Thật kì diệu khi trước mắt em chính là bãi biển rộng lớn. Bầu trời cao, trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời tỏa ánh nắng chói chang xuống khắp nơi. Bãi cát vàng trong nắng càng trở nên lấp lánh, trông tuyệt đẹp. Nước biển xanh và trong. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một. Gió biển lồng lộng, cùng với tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai. Sau khi tắm biển thỏa thích, em cùng hai người bạn mới quen ở trên bờ xây lâu đài cát rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, mọi người cùng đi tham quan dãy núi Trường Lệ - một địa danh khá nổi tiếng ở đây. Trên núi có hòn Trống Mái. Hòn gồm có ba phiến đá được sắp đặt một cách độc đáo. Ở dưới là hòn đá lớn, một hòn có đầu nhọn, nằm chồng lên trông như một con gà trống. Hòn khác nhỏ hơn, dáng vẻ tựa như con gà mái. Theo lời của chị hướng dẫn viên thì hòn Trống Mái là biểu tượng cho tình yêu thủy chung. Cuối bãi là đền Độc Cước cổ kính uy nghi, tọa lạc trên một hòn núi đá.

Ngày cuối cùng, cả đoàn đến thăm làng chài Sầm Sơn, sau đó là chợ hải sản Sầm Sơn. Nơi đây bán đủ các loại hải sản tươi sống được ngư dân đánh bắt về. Bố mẹ em đã mua rất nhiều về để làm quà cho mọi người. Em cũng được thưởng thức rất nhiều món ăn đặc sản hấp dẫn. Một ngày thú vị kết thúc trong sự tiếc nuối khi phải chia tay vùng đất tuyệt vời.

Khi trở về nhà, em cảm thấy chuyến đi đến biển Sầm Sơn thật đáng quý. Gia đình em đã có khoảng thời gian quý giá bên nhau, với những tấm ảnh lưu niệm rất đẹp. Em mong rằng gia đình của mình sẽ có thêm nhiều chuyến du lịch như vậy hơn.

-.-

tick mik

Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi.

Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì đã thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game chưa được bao lâu nhưng đã đánh thắng mình. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải luyện tập thêm để phục thù. Nghĩ vậy, tôi liền thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?

Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi nhảy lên xe đạp đi luôn. Nhưng tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:

- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!

Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền cho bác chủ quán rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:

- Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?

Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:

- Bố… bố… đi tìm con ạ?

- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.

- Con… con…

- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!

Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những câu mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:

- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?

Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:

- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố mong con ý thức được điều đó.

Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố nhìn tôi. Tôi đã nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.

tham khảo

20 tháng 9 2021

Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy mọi thứ như vừa mới xảy ra. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.


 
Nhân dịp mùng 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu đã quyết định sẽ tặng cho mẹ một món quà đặc biệt - đó là một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con tôi chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch để nhờ cô Hòa - đồng nghiệp của mẹ giúp đỡ. Cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để bố con tôi có thời gian chuẩn bị mọi thứ.

Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm. Lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Một bó hoa hồng nhung thật đẹp. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ khi nhận được bó hoa này chắc chắn mẹ sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi dọn cất sách vở, tôi liền vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm. Còn việc chế biến món ăn sẽ do đảm nhận. Em Thu phụ trách dọn lau dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con tôi đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt đã được dọn lên bàn. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa hồng do chính tay tôi tự cắm. Sau khi làm xong hết mọi công việc, ba bố con tôi đều đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả.